Chương 5: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi giao tranh gắt gao cùng Kim Thánh Hiền và Sâm Điền, Lý Ninh Ngọc không gắng gượng được nữa lâm vào hôn mê.
Từ sau khi trọng sinh cho đến bây giờ nàng vẫn luôn mang tâm sự nặng nề, khẩn trương bố trí toàn bộ thế cục, sức lực như bị vắt kiệt. Trong cơn mê,  trong đầu Lý Ninh Ngọc hiện lên tất cả những sự việc đã trải qua của Cố Hiểu Mộng. Mình đầy thương tích khuôn mặt bầm dập em ấy đang rơi lệ trông bộ dáng thật đáng thương. “Không!” Lý Ninh Ngọc bừng tỉnh lại.
 
“Cô ngủ bảy tiếng đồng hồ.” Ngô Chí Quốc nghe được tiếng tiếng động, quay đầu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc nói. Lý Ninh Ngọc không trả lời, tựa hồ còn chưa hồi phục sau giấc mộng.
Ngô Chí Quốc đỡ Lý Ninh Ngọc, giúp cô ngồi dậy. Sau đó ngồi vào bên ghế cạnh giường của cô. “Sâm Điền hạ lệnh, trong khoảng thời gian cô nghỉ ngơi này, không tính vào thời gian của nhiệm vụ.”.  Một bên đánh lửa hơ dao, một bên như vô tình hỏi  “Cô mơ thấy cái gì?” Lý Ninh Ngọc nhìn về phía hắn, lại không trả lời. Ngô Chí Quốc cũng tự đoán được Lý Ninh Ngọc sẽ không trả lời mình, anh cầm lấy tay phải Lý Ninh Ngọc, “Sợ đau liền nắm tay tôi.” Lý Ninh Ngọc thu hồi tầm mắt, nhằm ra hiệu Ngô Chí Quốc động thủ.
 “Chỉ cần anh không cắt đứt bàn tay này của tôi, tôi liền còn có thể tiếp tục giải mã.”
Ngô Chí Quốc thật không hiểu nổi cô:“Chuyện này quan trọng như vậy sao?”
Lý Ninh Ngọc nhắm mắt, không muốn mở miệng, cảm nhận được tay phải đau đớn. Sự hoảng loạn ban nãy, lúc này mới hơi chút yên ổn.
Còn sống, hết thảy đều còn kịp, em ấy vẫn ở đây.
Ngô Chí Quốc cẩn thận băng bó bàn tay Lý Ninh Ngọc, bởi vì đau đớn mà lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Anh muốn duỗi tay giúp cô lau, nhưng khi sắp đụng tới người mà anh tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ,lại dừng tay. Lý Ninh Ngọc cảm giác được động tác của Ngô Chí Quốc, cũng nghĩ đến kiếp trước Ngô Chí Quốc vì mình mà có kết cục bi thảm, chung quy vẫn là cảm thấy hổ thẹn với anh.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Cố Hiểu Mộng nôn nóng đi đến. Nghe được tiếng vang, Lý ninh ngọc kinh ngạc trợn mắt nhìn về phía cửa. Ngô chí quốc cũng vì nhìn qua , tay tựa hồ đã quên buông xuống.
Ở cửa Cố Hiểu Mộng sững sờ, nhìn thoáng qua tay Ngô Chí Quốc, lại nhìn về phía Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc xác nhận lại một chút trong ký ức trước đây của mình, rõ ràng còn phải xảy ra một số việc em ấy mới xuất hiện, như thế nào đã tới sớm hơn?. Rốt cuộc có chỗ nào không đúng?
“Cút.” Ngô Chí Quốc không hề quan tâm sự xuất hiện của Cố Hiểu Mộng, buông tay, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc.
“Xin lỗi, Ngô đại đội, tôi tới không đúng lúc.”
“Cố tiểu thư tới rất đúng lúc, Ngô đại đội phải về rồi.” Lý Ninh Ngọc lấy lại tinh thần nhìn về phía Ngô Chí Quốc, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Ngô Chí Quốc nhìn Lý Ninh Ngọc, trầm mặc vài giây, đứng dậy hướng cửa phòng mà đi. Thời điểm đi ngang qua Cố Hiểu Mộng, ánh mắt lạnh lùng liếc một cái, phát hiện Cố Hiểu Mộng cũng gắt gao nhìn chằm chằm mình, thực sự giống một con sói con. Không thể hiểu được cô ấy có ý gì, Ngô Chí Quốc mặc kệ, bước nhanh ra ngoài.
“Xem kịch đủ rồi chứ?.” thanh âm Lý Ninh Ngọc vang lên mang một chút lạnh lùng và vô hồn, đem suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng kéo về. Cố Hiểu Mộng xoay người đóng cửa, đi đến bên giường Lý Ninh Ngọc không chút cố kỵ, ngồi ở trên giường.
“A, Lý trưởng khoa , nếu không phải em đúng lúc tới xem màn kịch này, chị cùng hắn còn phải diễn tiếp. Chị hẳn là phải cảm ơn em đã giúp chị chứ.”
Quay đầu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, nhíu mày, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Khoảng khắc nháy mắt nhíu mày của Cố Hiểu Mộng điều không thoát khỏi ánh mắt của Lý Ninh Ngọc, nàng có chút nhìn không thấu Cố Hiểu Mộng là đang suy nghĩ cái gì. Sau đó từ dưới lên trên đánh giá em ấy một chút, rõ ràng người trước mắt cùng người trong trí nhớ giống nhau như đúc, vì cái gì mình lại có cảm giác em ấy khác biệt như thế ?
“Thông minh, xinh đẹp, tuổi trẻ, con gái yêu của đại phú hào, bình thường thiên kim tiểu thư câu con rể vàng, đều đi du học, dạo vũ hội, mở salon, xin hỏi, Cố tiểu thư rốt cuộc là vì cái gì? Cố tình muốn vào loại địa phương quỷ quái này?”.  Lý Ninh Ngọc tinh tế dùng ánh mắt quan sát người trước mắt, biết em ấy sẽ lập tức liền sẽ nói lập tức nói ra những gì đã nói ở kiếp trước. Nhưng trong tâm tư của Lý Ninh Ngọc vẫn có sự chờ mong
“Bởi vì em muốn câu, không phải con rể vàng, mà là một người khác.”
“Ai?”
“Thiên tài giải mã,” Cố Hiểu Mộng cúi người tới gần Lý Ninh Ngọc, “ Là chị - Lý Ninh Ngọc.” Môi nhẹ nở nụ cười.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro