Chương 6: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc nhìn khuôn mặt phóng đại của Cố Hiểu Mộng đang tiến lại gần trong gang tấc. Khuôn mặt thanh xuân dào dạt, gương mặt tươi cười mang theo điểm ngây thơ. Trong mắt em ấy chính là hình ảnh ngược của mình mang sự tỏa sáng, lấp lánh, chỉ cần Lý Ninh Ngọc tiến về phía trước một chút, liền có thể bao phủ trọn đôi môi phấn nộn của Cố Hiểu Mộng. Suy nghĩ thoáng qua Lý Ninh Ngọc cảm giác được gương mặt có chút nóng lên, hơi nghiêng đầu tránh sự đối diện của Cố Hiểu Mộng. Mình như thế nào không nhớ rõ kiếp trước Cố Hiểu Mộng lại dựa vào mình gần như vậy a...
Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc nghiêng đầu, cũng lui lại tạo một ít khoảng cách, lần này lại cố tình tựa trên đầu gối của Lý Ninh Ngọc, ánh mắt và giữa chân mày điều mang theo ý cười nồng đậm, “Em không có nửa lời nói dối, em so với lời vừa rồi của Ngô đại đội trưởng, càng thiệt tình thực lòng.”
Lý Ninh Ngọc bình phục tâm tình, nghi hoặc nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, mà Cố Hiểu Mộng không hề tránh né cũng nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhìn thấy sự cố chấp gần như điên cuồng trong mắt Cố Hiểu Mộng. Một ý tưởng táo bạo tràn ngập trong lòng nàng, không đợi Lý Ninh Ngọc kịp xác nhận ý nghĩ trong lòng, Cố Hiểu Mộng lại hơi hơi chếch đi tầm mắt, “Chị đừng hiểu lầm, bởi vì, em muốn trở thành người giống như Chị.”
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng thật sâu, thời khắc này người trước mắt và người trong ký ức kiếp trước là một, bộ dáng non nớt lại có chút nghịch ngợm. Cô phảng phất nghĩ người vừa mới nhìn mình đến cố chấp điên cuồng chỉ là ảo giác.
“Biến thành tôi? Ý nghĩ kỳ quái.” Lý Ninh Ngọc đã hạ quyết tâm thử Cố Hiểu Mộng một chút. “Em chính là có ý nghĩ kỳ quái, bởi vì hôm nay ở phòng họp, những lời của chị, em liền có cái ý niệm điên rồ này.” Cố Hiểu Mộng từ trong túi móc ra mật điện giả, “Cái này, em đã giấu nó đi. Bây giờ, Kim Sinh Hỏa cùng Ngô đại đội, đều cho rằng chị tiếp nhận mật điện giả.” Cố Hiểu Mộng vừa nói động tác cũng lùi về cuối góc giường, “tạm thời, trưởng phòng Kim sẽ không lại đến ép chị, tính kế chị.”
Lý Ninh Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng lời nói không hề khác kiếp trước là bao, đột nhiên hơi thở không thuận , ho khan lên, trên mặt vốn là suy yếu càng trở nên tái nhợt một ít.
“Là hen suyễn sao?” Cố Hiểu Mộng khẩn trương đứng lên, từ trong túi móc ra một lọ thuốc màu nâu, đưa tới trước mặt Lý Ninh Ngọc, “Chị thử xem cái này.” Nhìn thấy cam thảo phiến trước mắt, thế nhưng nào Lý Ninh Ngọc cảm thấy chút buồn cười, “Đây là cái gì?” “Cam thảo phiến, cái này đối hen suyễn rất có công hiệu, Chị thử xem.” Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng, lại không có duỗi tay ra tiếp nhận.
“Như thế nào? Chị sợ, bên trong em bỏ Kali xyanua??”
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng thật sâu, em ấy vẫn giống kiếp trước ấu trĩ còn dùng phép khích tướng mình, hai tròng mắt trong trẻo. Nàng duỗi tay tiếp nhận bình thuốc, mở ra, “Có đôi khi, tôi thật hy vọng, thứ mình uống là Kali xyanua.” Lại nhìn thoáng qua Cố Hiểu Mộng không hề phản ứng, uống xong thuốc, đứng dậy mặc quần áo.
“Chị làm gì?” Cố Hiểu Mộng đứng lên đi theo, nhìn Lý Ninh Ngọc, “Chị muốn đi đâu?”
“Tiếp tục công việc.” Bình tĩnh, lãnh đạm. Lý Ninh Ngọc cảm thấy ảo não đối với  ý nghĩ kỳ lạ của chính mình. Trùng sinh, tất cả giống lúc, sự việc này thật điên rồ? Không nghĩ nhiều, nàng chỉ nhìn Hiểu Mộng rồi bước tới cửa rời khỏi phòng.
Nhìn Lý Ninh Ngọc rời đi, Cố Hiểu Mộng không nói lời nào. Vươn tay trái. lòng bàn tay đã bị móng tay hằn sâu, mà tay trái cũng bởi vì quá dùng sức mà có chút mất lực, run nhè nhẹ. Cố Hiểu Mộng nhìn bàn tay, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro