Chương 8: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                       

Hiểu Mộng ( CHƯƠNG TÁM )
L

ý Ninh Ngọc tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ một lát, còn đắm chìm trong giấc mơ với Hiểu Mộng sống ở thời đại hoàng kim. Cảm giác được một luồng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình. Mang theo một tia cảnh giác lập tức lên tiếng hỏi, “Ai.” Phát hiện là Cố Hiểu Mộng đang nhìn mình, mới nhớ tới toàn bộ sự việc.
“Chị Ngọc, là em.” Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc muốn ngồi dậy, vội vàng đứng dậy giúp Lý Ninh Ngọc thật tốt chỉnh lại gối đỡ đầu. “Chị đừng nhúc nhích, em nói mấy câu liền đi.” Cố Hiểu Mộng ngồi ở mép giường, “Trong lúc chị ngủ, đã xảy ra hai việc. Một, Trương tư lệnh không đến đã cử thư ký riêng - Bạch Thiếu Niên đã lên thuyền.” “Hắn tới làm gì?”…… Vẫn là giống như kiếp trước, Cố Hiểu Mộng giải thích một chút tình huống trước mắt. Vào buổi tối bữa tiệc mừng công, bọn họ đã thương lượng tốt kế hoạch sẵn sàng trốn thoát. Lý Ninh Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc Cố Hiểu Mộng, lời nói kiếp trước truyền đến trên môi, cuối cùng chỉ hóa thành một chữ, “Tốt.” Cố Hiểu Mộng sửng sốt một chút, “Tốt… Tốt?” Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng đang ngơ ngẩn, cười khẽ một chút, “Làm sao vậy?”
Cố Hiểu Mộng hồi phục lại tinh thần, nhìn Lý Ninh Ngọc vẫn còn mang theo ý cười mặt, đột nhiên có chút hoảng loạn, “Không, không có việc gì, chỉ là, chị Ngọc, chị cười lên thật là đẹp mắt.” Lý Ninh Ngọc lập tức thu hồi ý cười, khuôn mặt lãnh đạm như mọi khi, “Cố tiểu thư, tôi muốn nghỉ ngơi, mời trở về cho.”
Cố Hiểu Mộng nhận thấy được sự  bài xích của Lý Ninh Ngọc, liền điều chỉnh tốt tâm tình, đứng dậy mở cửa, chuẩn bị rời đi. Nhưng dừng bước trước cửa, tay nắm chặt then, cau mày, trong mắt tất cả đều là nghi hoặc, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, “Chị Ngọc, tối nay gặp lại.”
Lý Ninh Ngọc mới vừa vào cửa của buổi tiếc, đã bị Ngô Chí Quốc ngăn cản lại, “Đêm nay gió lớn, cô trở về lấy kiện áo khoác đi.” Lý Ninh Ngọc cúi đầu, nhìn thấy cánh tay phải của mình đang bị Ngô Chí Quốc giữ chặt, trong mắt hiện lên không vui. Không đợi Lý Ninh Ngọc nói chuyện, thanh âm Cố Hiểu Mộng liền truyền tới, “Chị Ngọc!” Lý Ninh Ngọc vừa mới duỗi tay đánh gạt tay Ngô Chí Quốc ra. Cố Hiểu Mộng liền đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, kiểu lễ phục tây âu trắng tinh,thân hình nhỏ xinh, thanh xuân dào dạt. Lý Ninh Ngọc không che giấu được niềm vui trong ánh mắt. Cố Hiểu Mộng giống như một tiểu thái dương chiếu sáng tâm hồn Lý Ninh Ngọc. Nhưng ánh sáng chói lọi, hào quang lấp lánh làm cho mắt Lý Ninh Ngọc như hoa đi, hốc mắt mơ hồ ẩn ẩn đau đớn.
Cố Hiểu Mộng duỗi tay bắt lấy tay Lý Ninh Ngọc, ngữ khí làm nũng cực kỳ rõ ràng, “Chị Ngọc! Em còn sợ là chị không tới, Kim trưởng phòng còn cùng Bạch bí thư vừa nhắc tới chị, phải thật tốt kính vị công thần này một ly.” Vừa nói vừa dẫn đường Lý Ninh Ngọc đi đến bàn ăn trước, “Đến, chị Ngọc, mời ngồi.”
……
 
Cơ bản đều giống kiếp trước, Sâm Điền bị giết, mình sẽ giúp Cố Hiểu mộng lấy dao. Tam Tĩnh tra án, năm người toàn lực phối hợp chỉ ra Kim Thánh Hiền là hung thủ. Lý Ninh Ngọc cuối cùng cứu được mọi người. Lúc này Lý Ninh Ngọc đang nằm ở phòng nghỉ ngơi, chờ đợi thuyền cập bờ. Cửa phòng bị mở ra, có người đi đến, Lý Ninh Ngọc biết là em ấy, như cũ không có mở mắt, tuy rằng không có nhìn thấy. Nhưng Lý Ninh Ngọc có thể nghĩ ra được Cố Hiểu Mộng, đối chính mình có cảm kích, có thưởng thức, có phần hổ thẹn.
Lý Ninh Ngọc trong lòng nhớ kỹ thời gian, thẳng đến cảm giác được Cố Hiểu Mộng rời đi, mới mở to mắt, nhìn cửa phòng đã đóng lại. Cố Hiểu Mộng ở trong phòng so với kiếp trước ngây người nhiều hơn 5 phút, hơn nữa cảm giác ánh mắt thực phức tạp, hay chỉ là chính mình tưởng như vậy? Đáng tiếc Lý Ninh Ngọc nhắm mắt, không phân định được rõ ràng. Quả nhiên vẫn có sự sai lệch, nhớ lại một chút, lúc Cố Hiểu Mộng phát hiện dao ăn của em ấy còn ở đó, vẫn là không khống chế được biểu tình vi diệu của mình. Đầu tiên nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, đây là vấn đề tương đối nghiêm trọng, có cơ hội sẽ nhắc nhở Cố Hiểu Mộng một chút. Nhưng là lần này Cố Hiểu Mộng không hề tự gõ mã Morse, mà chỉ là duỗi tay nắm lấy tay Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc kinh ngạc một chút vì độ nóng ấm trên tay em ấy. Chỉ gõ ba chữ Kim Thánh Hiền, liền bất động thanh sắc rút ra tay .
Lý Ninh Ngọc lại lần nữa mở ra cửa lớn phòng tiệc, ánh mắt đầu tiên nhìn đến là Cố Hiểu Mộng nằm ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mình như kiếp trước. Nhưng là lần này nhìn thấy không phải Cố Hiểu Mộng mang theo tươi cười. Mà là Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc phát ngốc vài giây sau nước mắt liền chảy ra. Tuy Cố Hiểu Mộng nhanh chóng lau đi nước mắt, đứng lên lập tức chạy tới ôm lấy Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc đáy lòng nghi hoặc không thôi, có chút không xác nhận được ký ức lúc trước là thật hay giả, hay bởi vì chính mình thay đổi cho nên phát sinh biến hóa.
Năm người ngồi ở trong xe, Bạch Thiếu Niên làm tài xế xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua mặt ba người đằng sau, nhàn nhạt nói chuyện. “Các vị, không lâu nữa đâu. Sau con phố này, chính là phủ của Kim trưởng phòng.” Kim Sinh Hỏa liếc mắt một cái với Bạch Thiếu Niên, “Vòng qua đi, đưa Lý thượng giáo trước.” Đang ngồi đều là nhân tinh, cũng đều lý giải tâm tư Kim Sinh Hỏa. Lý Ninh Ngọc liếc nhìn Kim Sinh Hỏa, Bạch Thiếu Niên lén liếc mắt một cái Cố Hiểu Mộng, “Phỏng chừng lại quá mấy cái phố, chính là phủ của Cố thượng úy.” “Ngô đại đội, ngươi dù sao cũng ở tại Bộ Tư Lệnh, cuối cùng liền theo xe quay về Bộ Tư lệnh đi.” Kim Sinh Hỏa hơi quay đầu đối Ngô Chí Quốc nói chuyện, tầm mắt đảo qua Bạch Thiếu Niên, trong lòng mắng một câu, tiểu hồ ly.
“Tôi không sao cả.” Ngô Chí Quốc nhàn nhạt trả lời một câu.
 “Chị Ngọc, chị cùng em về nhà đi, phụ thân em nhất định sẽ thưởng thức có bản lĩnh như chị, hai người nếu gặp mặt, nhất định có rất nhiều lời để nói.” Cố Hiểu Mộng không để ý đến Kim Sinh Hỏa, một bên quay đầu cùng Lý Ninh Ngọc nói chuyện, một bên duỗi tay bắt lấy cánh tay Lý Ninh Ngọc.
“Rẽ phải vào con phố này chính là nhà tôi.” Lý Ninh Ngọc cự tuyệt Cố Hiểu Mộng nhưng em ấy không có nửa điểm mất mát “em cùng chị về nhà đi”, ngược lại cảm thấy đương nhiên, “em bồi chị về nhà tâm sự .” “Trong nhà có người không thể tiếp đãi được cô .” Ngô chí quốc liếc mắt nhìn lướt qua Cố Hiểu Mộng, đối Cố Hiểu Mộng chính là không vừa ý. “Em không cần tiếp đãi, em tự mình có thể chiếu cố tốt.”không để ý lời của Ngô Chí Quốc thẳng thừng đáp trả. Lý Ninh Ngọc có thể nhìn ra bộ dáng Cố Hiểu Mộng rung đùi đắc ý. Cô thật muốn duỗi tay xoa bóp gương mặt em ấy, thật muốn hỏi em ấy sao không biết xấu hổ đây?
Kim Sinh Hỏa xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc, không tiếng động cười cười. Bạch Thiếu Niên nhìn lướt qua Kim Sinh Hỏa. Cáo già a!.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro