Chương 9: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc nhận lấy cái rương từ tay Ngô Chí Quốc, nàng nhìn anh ta không nói lời nào, chuẩn bị về nhà. Nghĩ đến hành vi tiếp theo của Ngô Chí Quốc, trong lòng nàng có chút áy náy. “Chị Ngọc”. Lý Ninh Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, trong lòng lại yên ổn hơn rất nhiều. “Chờ ảnh chụp rửa tốt, em cho người đưa qua .” Lý Ninh Ngọc hơi hơi nhếch lên khóe miệng, khẽ gật đầu, “Cảm ơn.” Liền xoay người về nhà.
Lý Ninh Ngọc lại thím Lưu mua đồ ăn , sau đó liền lên lầu, bên ngoài trời đã mưa to, lần này nàng không có đi xem Ngô Chí Quốc, mà đi vào phòng ngủ. Liền nhìn thấy Phan Hán Khanh ngồi ở bên cạnh thư án đưa lưng về phía mình. Không có ngôn ngữ, không có đối thoại, Lý Ninh Ngọc từ phòng tắm đổi tốt quần áo, liền ra thu thập thật tốt căn phòng đã có chút hỗn độn.
“Cảm ơn.” Lý Ninh Ngọc thanh âm thực nhẹ, động tác trên tay cũng không ngừng lại, tựa hồ ở lầm bầm lầu bầu. Phan Hán Khanh không có quay đầu lại, cũng không có trả lời.
Mưa rất lớn, cũng không dấu hiệu ngừng lại, Lý Ninh Ngọc không biết Ngô Chí Quốc bao lâu sẽ đi, cũng không có đi xem anh ta, nghe Phan Hán Khanh lớn tiếng ngâm nga tiếng Anh, tâm tình vô cùng phức tạp. Ngô Chí Quốc đối mình có cảm tình, là nàng không có cách nào tiếp nhận, cũng không nghĩ tiếp nhận. Luôn biết Ngô Chí Quốc là vì tốt cho nàng, bởi vì tiền sinh nội tâm nàng có áy náy. Đối với Ngô Chí Quốc, nàng không thể nói tốt cũng không thể nói không tốt. Nhưng kiếp này trong lòng nàng rất rõ ràng, cho dù về sau khả năng không còn nữa, nàng trong lòng cũng đều chỉ biết có Cố Hiểu Mộng. Vì vậy, nàng sẽ càng tuyệt tình, cũng chân thành hy vọng Ngô Chí Quốc có thể sống sót.
Ban đêm.
“Ngày mai anh sẽ tìm cơ hội sa thải thím Lưu.” Phan Hán Khanh thanh âm trầm thấp, hơi nhíu mi.
 “Ân.” Đưa lưng về phía Phan Hán Khanh Lý Ninh Ngọc nhắm mắt dưỡng thần, không có gì biểu tình.
-“Em có nghe thấy gì về chuyện đó không?”
-“Dữ nhiều lành ít.”
“Em như thế nào liên hệ bọn họ?”
-“Bọn họ sẽ tìm em.”
-“Khi nào bắt đầu?”
- Lý Ninh Ngọc mở to mắt, trong mắt là phá lệ nghiêm túc cùng trầm trọng, “Tối này 21/6.”
-“Em hẳn nên rời đi.”
-“Em có sứ mệnh của mình.”
-“Sứ mệnh?
“Em vì bọn họ lập nhiều công trạng như vậy, chẳng lẽ đều đổi không được một mạng sao?”
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa liền vang lên, “Thái thái, cô có điện thoại.” thanh âm thím Lưu truyền đến. Lý Ninh Ngọc đứng dậy, Phan Hán Khanh đứng dậy chửi mắng trong cơn thịnh nộ. “Cút! Cô đi ra ngoài! Cút ngay!” Vừa nói vừa đẩy Lý Ninh Ngọc. Cho dù Lý Ninh Ngọc có ký ức kiếp trước, vẫn là không khỏi mất mát khổ sở, không nói lời nào đứng dậy xuống lầu, trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Ninh Ngọc cầm văn kiện đi vào phòng Khoa tình báo , chuẩn bị tìm Triệu Tiểu Mạn. Bạch Thiếu Niên phía sau liền gọi lại Lý Ninh Ngọc, “Lý thượng giáo.” Lý Ninh Ngọc xoay người nhìn Bạch Thiếu Niên đến gần, Bạch Thiếu Niên có thể nói là mặt mày hớn hở, “Bạch thư ký, có việc?.” mặt mày đều nhu hòa cười một chút, “Là việc chung, cũng là việc riêng”. Mới vừa đi bộ nội vụ, phát hiện quân hàm Lý thượng giáo còn chưa lãnh, liền thuận đường đem lại đây”. Lý Ninh Ngọc tiếp nhận hộp Bạch Thiếu Niên đưa, “Làm phiền Bạch thư ký.” Xoay người muốn đi, Bạch Thiếu Niên kịp thời túm chặt cánh tay Lý Ninh Ngọc. Không một lời, ánh mắt sắc bén của Lý Ninh ngọc liền quét qua, Bạch Thiếu Niên lập tức buông tay. Hơi chút sát lại gần Lý Ninh Ngọc, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.” Lý Ninh Ngọc không có trả lời anh ta, đi về phía Triệu Tiểu Mạn.
Bạch Thiếu Niên híp lại đôi mắt một chút,  cảm thấy Lý Ninh Ngọc đã thay đổi. Trước kia Lý Ninh Ngọc lãnh đạm cao ngạo, tình cảm phiêu bạc hư tình giả ý. Mà hiện tại Lý Ninh Ngọc lại khối băng sơn đã có độ ấm.
Xử lý xong văn điện chất đống mấy ngày nay, thì đã đến tối. Lý Ninh Ngọc đi một chuyến về nhà thay đổi quần áo, liền ra gặp mặt Cố thuyền vương - cũng chính là thượng cấp Lão Thương của nàng. Hai người ngồi ở một góc trong nhà ăn. Cố Dân Chương nhìn Lý Ninh Ngọc ngồi đối diện an tĩnh, suy nghĩ một lát, “Ta đã báo tổ chức, tổ chức sẽ an bài người mau chóng điều tra một chút, toàn lực phối hợp hành động của cô.” Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, “đồng chí Lão Hán ta đã an bài cô ấy ngủ đông.” Cố Dân Chương trầm mặc vài giây, trong mắt có chút phức tạp, “Tài năng và vị trí hiện tại của cô ở Bộ Tư Lệnh, đối với tổ chức mà nói phi thường trọng yếu , nhất định phải, dùng hết mọi thứ khả năng bảo đảm an toàn của cô, cần thiết ở Bộ Tư Lệnh tìm một người, ở thời điểm bất đắc dĩ …..” “Không có khả năng.” Lý Ninh Ngọc lên tiếng đánh gãy lời nói Cố Dân Chương, “Thực xin lỗi, ngài là thượng cấp, tôi hẳn là nghe theo mệnh lệnh ngài, nhưng em ấy là con gái duy nhất của ngài. Hơn nữa… Tôi không có cách nào tiếp thu kế hoạch như vậy. Ngay cả tại thời điểm đó, tôi cũng tuyệt đối sẽ không hy sinh em ấy, bảo toàn chính mình. Cho nên, ngài vẫn là đừng cho em ấy tham dự, tôi cũng sẽ làm em ấy không thể vào được Khoa tình báo.”
Cố Dân Chương nhìn Lý Ninh Ngọc thần sắc kiên quyết, có chút trấn an, lại có chút do dự, có chút phức tạp, hơi hơi lắc lắc đầu, “Chuyện này, không phải chỉ có cô cùng ta quyết định, tạm gác lại, cái này cô xem qua.” Duỗi tay đưa một cái phong thư cho Lý Ninh Ngọc. Nàng lại nghi hoặc, nhớ rõ kiếp trước không có xấu hiện phong thư. Vừa nghĩ vừa mở ra phong thư, mở tờ giấy , nhìn đến trên giấy sáu chữ.
“Lão Hán ẩn, chờ gió đông"
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro