Chương 10: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc ngồi ở trong văn phòng, cẩn thận giải thích những bức điện mà kiếp trước đã giải thích, cửa bị gõ vang, nghĩ đến là Cố Hiểu Mộng cùng Triệu Tiểu Mạn tới, “Vào đi.” Bởi vì biết Cố Hiểu Mộng đi theo phía sau Triệu Tiểu Mạn. khi TriệuTiểu Mạn tiến vào, Lý Ninh Ngọc liền ngẩng đầu, ánh mắt tự giác chú ý Cố Hiểu Mộng. nhìn em ấy ôm lan quân tử đến thấy mình liền lộ ra nụ cười thật tươi, trái tim nàng lập tức trở nên ấm áp.
“Trưởng khoa…” Triệu Tiểu Mạn mới vừa đem điện văn trong tay đặt ở trước mặt Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc đảo mắt nhìn về phía Cố Hiểu Mộng thanh âm lãnh đạm nghiêm túc liền truyền tới, “Đi ra ngoài.” Cố Hiểu Mộng duỗi tay chỉ chỉ chính mình. Lý Ninh Ngọc không hề gợn sóng ánh mắt đã chuyển hướng Triệu Tiểu Mạn, “Đóng cửa lại”.
Cố Hiểu Mộng yên lặng bẹp bẹp miệng, vô cùng ủy khuất xoay người đi ra ngoài. Triệu Tiểu Mạn vô cùng đắc ý đi đóng cửa, ai ngờ Cố Hiểu Mộng nhe răng trợn mắt đối mình làm cái mặt quỷ, “Ngươi…” Triệu Tiểu Mạn muốn nói gì lại, nghĩ đến Lý Ninh Ngọc phía sau, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc mắt nhìn Cố Hiểu Mộng, rồi đóng cửa lại.
Xoay người Triệu Tiểu Mạn đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, cảm giác Lý Ninh Ngọc ngữ khí tựa hồ so với hàng ngày nhu hòa một ít. Thậm chí cảm thấy Lý Ninh Ngọc trong mắt tràn đầy ý cười, “Trưởng khoa, điện văn số 316 đã dịch ra.”……
Qua một hồi lâu, Triệu Tiểu Mạn mở cửa, kêu Cố Hiểu Mộng tiến vào sau, Cố Hiểu Mộng nhàn nhạt nhìn nàng, “Đóng cửa.”
Đồ quỷ đáng ghét. Triệu Tiểu Mạn không tình nguyện đóng cửa lại, thật là gặp quỷ mới có thể cảm thấy Lý Ninh Ngọc đang cười. Căn bản chính là người chỉ biết mắng người khác, quá chán ghét loại thiên tài này. Những lời khiển trách không mang theo từ ngữ bẩn thỉu, nhưng tức chết ta rồi.
Lý Ninh Ngọc như cũ cúi đầu, nhìn đến trước mắt đột nhiên nhiều hơn một đồ vật. “Chị Ngọc, tặng cho Chị.” Thanh âm trong trẻo Cố Hiểu Mộng đánh gãy hành động của nàng.
 Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu liếc mắt chậu lan quân tử một cái, tầm mắt liền trở về điện văn, “Cảm ơn, khoa Tình báo không thích hợp với cô.”
“Chị…… Em…” Cố Hiểu Mộng ngồi đối diện Lý Ninh Ngọc, sửng sốt một chút, thực mau lấy lại tinh thần, “Quả nhiên chuyện gì đều không thể gạt được Chị Ngọc.” “Kêu Lý trưởng khoa.” “Tốt, Chị Ngọc.”
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng cợt nhả, em ấy trước kia có như vậy sao? Không muốn cùng em ấy lôi kéo, “Trở về nói cho Kim trưởng phòng, khoa Tình báo không thiếu người, ông ấy sẽ an bài cô đi phòng tư liệu .” “Không, khoa Tình báo thiếu người, phi thường thiếu……” Lý Ninh Ngọc nghe Cố Hiểu Mộng kiếp này cùng kiếp trước điều nói giống nhau, không có trả lời, buông bút, hoàn tay trước ngực, tựa lưng vào ghế ngồi.
Cố Hiểu Mộng đĩnh đạc nói. “Cho nên, Chị Ngọc, em cực kỳ thích hợp với khoa Tình báo.” Cố Hiểu Mộng lo chính mình nói xong sẽ bị nàng cắt lời. Sau đó đứng dậy, hai tay chống trên bàn, thân thể hơi hơi nghiêng về trước, tự tin mà lại quyết đoán..
Lý Ninh Ngọc duỗi tay rút ra tạp chí 《 Giiai Viện 》dưới tài liệu văn kiện, tùy tay lật xem vài trang, sau đó đưa tới trước mặt Cố Hiểu Mộng, “trang 28 và trang 29, thời gian 3 phút một chữ không kém, cô liền có thể lưu tại khoa Tình báo”. Cố Hiểu Mộng tiếp nhận tạp chí, mày nhíu chặt, cúi đầu nhìn bìa mặt tạp chí. “Như thế nào? Khó à?” Lý Ninh Ngọc nhướng mày nhìn biểu tình Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng cuối đầu xuống, một lát sau một lần nữa mỉm cười. Nhìn thẳng đôi mắt thực đạm bạc của Lý Ninh Ngọc, như nói không nên lời, “Tốt, Chị Ngọc”. “Kêu tôi Lý trưởng khoa.” “Vâng , Chị Ngọc.”……
Lý Ninh Ngọc đứng cạnh bên người Cố Hiểu Mộng, người dựa vào bàn, nhíu lại mi đem tạp chí lật tới lật lui hai trang kia, một chữ không thiếu. “Chị Ngọc, em hiện tại có thể tiến vào khoa Tình báo công tác rồi chứ?” Lý Ninh Ngọc tùy tiện đem tạp chí ném ở trên bàn, nghiêng đầu đi quan sát Hiểu Mộng. Mà Cố Hiểu Mộng cũng quay đầu nhìn về phía nàng. Lý Ninh Ngọc thu hồi tầm mắt, đi trở về chỗ ngồi, ngồi xuống, “Tôi nhắc một lần cuối, gọi tôi - Lý trưởng khoa.”
Cố Hiểu Mộng lập tức đứng lên, “Vâng, trưởng khoa.”
“Là Lý trưởng khoa.”
“Vâng, Lý trưởng khoa.” Cố Hiểu Mộng cười giảo hoạt, tiểu bộ dáng dương dương tự đắc làm tâm trạng phức tạp của nàng cũng xoa dịu lại. “Thời gian khảo sát một tháng. Trong một tháng, cô phải đảm nhận một nửa số lượng điện mã của Cục. Không cho phép có bất luận sai lầm nào. Bằng không cô vẫn phải về lại chỗ Kim trưởng phòng. Ông ấy sẽ an bài cho cô công tác khác thích hợp hơn. Có chấp nhận không?”
“Chấp Nhận.” Cố Hiểu Mộng gật gật đầu, tay hơi để sau người,
“Em hiện tại có thể quay về phòng làm việc rồi chứ?”
 “Chờ tôi đem lời nói cho hết.”
 “Dạ…”
Ở bộ phận này, trí nhớ rất quan trọng, nhưng có một việc, so ký ức càng quan trọng,” Lý Ninh Ngọc đem trang 28 trang 29 của quyển tạp chí xé xuống , “Đó chính là quên.” Sau đó liền đem trang giấy xé rách, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng nhìn mảnh giấy bị xé rách, trầm mặc một lát, tầm mắt lại hướng lên một lần nữa cùng Lý Ninh Ngọc đối diện.
“Chết không phải là hết, quên đi mới là điều nên làm.” Cố Hiểu Mộng thanh âm bình đạm, như đang nói với chính mình.
 Lý Ninh Ngọc hơi híp mắt, nhìn như tùy ý thực tế chú tâm quan sát Cố Hiểu Mộng.
“Chờ người cuối cùng trên thế gian này đem ngươi quên đi…” Cố Hiểu Mộng nghe được thanh âm Lý Ninh Ngọc, nhanh chóng chớp chớp mắt, vẻ mặt biểu tình không thể hiểu được, “Chị Ngọc, chị đang nói cái gì ?”
Lý Ninh Ngọc nhận ra Cố Hiểu Mộng là lần đầu tiên nghe thế câu nói này, “Không có gì, Cố thượng úy nhanh đi nhận công tác đi.” Đợi Cố Hiểu Mộng rời đi sau, Lý Ninh Ngọc mới tự giễu cười cười, lại cầm lấy bút tiếp tục công việc.
Thẳng đến tan sở, Lý Ninh Ngọc vẫn luôn ở trong văn phòng viết viết vẽ vẽ. Sắc trời tối xuống cũng không sai biệt lắm, Lý Ninh Ngọc thu hồi vật dụng, đi ngang qua phòng, nhìn thoáng qua bóng dáng Cố Hiểu Mộng còn bận rộn, liền tan tầm về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro