Chương 11: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Lý Ninh Ngọc liền đến Sở Cơ Yếu rất sớm, thời gian chính xác ngăn Cố Hiểu Mộng lại…… Nhìn Cố Hiểu Mộng rời đi với vẻ giận dỗi như kiếp trước, Lý Ninh Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hơi khép mắt lại, đồng thời thả lỏng điện văn trong tay. Long Xuyên Phì Nguyên đã động thủ, Lão Hán đã ngủ đông, Lão Thương bên kia cũng câu thông tốt, chỉ còn lại Lão Phan. Lý Ninh Ngọc lại mở mắt ra, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên.“Tôi cùng cô ấy , chỉ có một người có thể lưu tại khoa tình báo.” Lý Ninh Ngọc bỏ lại một câu cuối, liền không hề để ý tới Kim Sinh Hỏa cùng Cố Hiểu Mộng, đi ra văn phòng, mới vừa đi đến cầu thang của đại sảnh, liền gặp Phan Hán Khanh.
“Bang!” Phan Hán Khanh thật mạnh đem rương hành lý ném tới bên người Lý Ninh Ngọc. Tiếng động thật lớn đưa tới không ít người nhìn chăm chú. Lý Ninh Ngọc hoảng sợ, sau đó nhướng mày nhìn Phan Hán Khanh vừa muốn mở miệng, đã nghe tiếng Triệu Tiểu Mạn vội vàng hô lên, “Lão Phan, ngươi đây là làm gì nha? Nơi này chính là Sở Cơ Yếu, không thể gây loạn!”
 Người càng ngày càng nhiều, đều là xem náo nhiệt, Cố Hiểu Mộng cùng Kim Sinh Hỏa nghe được động tĩnh cũng ra tới. Kim Sinh Hỏa lựa chọn đứng trên lầu hai trong đám người quan sát. Cố Hiểu Mộng không nói lời nào nhíu chặt mày đi đến đứng sau Lý Ninh Ngọc hai bậc thang. Phan Hán Khanh xem người càng ngày càng nhiều, cười nhạo một chút, “Lý Ninh Ngọc, ngươi không phải xem thường lão tử sao? Lão tử hôm nay là tới cùng ngươi ly hôn!”
Lý Ninh Ngọc không nói gì, sâu kín nhìn Phan Hán Khanh, trong mắt mang theo bi thương cùng không tin. “Ly hôn?!” Triệu Tiểu Mạn kinh ngạc kêu to, tựa hồ là chính mình sắp ly hôn.
Cố Hiểu Mộng vẻ mặt nghi hoặc, nghe được thanh âm Triệu Tiểu Mạn liền đi đến bên người Lý Ninh Ngọc, hung ác trừng mắt Triệu Tiểu Mạn,
 “Kêu cái gì kêu, không biết đây là việc riêng gia đình người ta sao?” Triệu Tiểu Mạn rụt rụt đầu, không hề lên tiếng.
 “Biết là việc riêng thì các người cũng đừng xen vào việc người khác.” Phan Hán Khanh hướng Cố Hiểu Mộng nảy sinh ác cảm nói một câu, liền tiến lên một bước tới gần Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng cũng lập tức tiến lên một bước che chở ở trước mặt Lý Ninh Ngọc, đánh giá Phan Hán Khanh.
“Tiện nhân, lão tử nói cho cô biết, lão tử sắp đổi vận rồi, ngày mai lão tử sẽ cùng Lâm Đạt đi Anh quốc. Còn nhà đó hôm nay tôi sẽ đem bán, cô cầm đồ này mà tìm Ngô đại đội trưởng của cô đi.” Nói xong Phan Hán Khanh sửa sang lại vạt áo, đắc ý vênh váo nở nụ cười xoay người liền đi. Quần chúng vây xem cũng đều bắt đầu khe khẽ bàn ra tán vào, Lý Ninh Ngọc hơi chao đảo. Cố Hiểu Mộng chú ý tới lập tức đỡ lấy nàng, đợi Lý Ninh Ngọc ổn định, lập tức lên tiếng,
“Đứng lại!”
Phan Hán Khanh nghe được thanh âm, bước chân dừng lại, nghiêng người nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc đang khổ sở, cắn chặt răng,
 “Anh biết chị ấy là không? Anh biết đây là nào không? Anh dựa vào cái gì vũ nhục Chị ấy?” Cố Hiểu Mộng đi đến bên người Phan Hán Khanh, nhìn quanh bốn phía, “Còn các người nữa, các người tưởng đang xem hát kịch sao? Một đám vô cảm!”
Phan Hán Khanh khinh thường cười một tiếng, quay người lại muốn đi. Cố Hiểu Mộng bắt lấy cánh tay phải hắn, Phan Hán Khanh nghiêng đầu coi chừng Hiểu Mộng. Không đợi Cố Hiểu Mộng nói gì, Lý Ninh Ngọc đôi mắt tối sầm lại, cả người giống như mũi tên rời cung, vọt tới phía trước một phen túm tay Cố Hiểu Mộng, đem em ấy kéo đến phía sau, đứng ở giữa hai người. Lý Ninh Ngọc buông ra Cố Hiểu Mộng dương tay liền đánh Phan Hán Khanh một cái tát. Sức lực to lớn đến Phan Hán Khanh lùi lại hai bước mới đứng vững thân mình.
Tất cả mọi người ở đây điều kinh sợ. Lý Ninh Ngọc dừng một chút, nước mắt lập tức rơi ra , “Được!, ly hôn.” Nghe được thanh âm chán nản và run rẩy của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng và Phan Hán Khanh lúc này mới lấy lại tinh thần. Cố Hiểu Mộng khó có thể tin nhìn bóng dáng Lý Ninh ngọc, mà Phan Hán Khanh lập tức bạo nộ, “Cô cái đồ tiện nhân!” Xông lên gắt gao nắm bả vai Lý Ninh Ngọc, “Cô! con mẹ nó có phải hay không đã sớm muốn ly hôn!? Hả?!” Cố Hiểu Mộng cũng xông lên lôi kéo cánh tay Phan Hán Khanh, “Buông Chị ấy ra!!”
Ba người lôi kéo cho đến khi Ngô Chí Quốc xuất hiện liền tiến lên một phen kéo ra Phan Hán Khanh, cho hắn một quyền. Phan Hán Khanh bị hất văng nơi khác, Ngô Chí Quốc mới vừa tiến lên muốn tiếp tục động thủ. Cố Hiểu Mộng chạy vọt lên che ở trước mặt Ngô Chí Quốc. Ngô Chí Quốc tay phải bóp chặt cổ Cố Hiểu Mộng dùng sức vung. Cố Hiểu Mộng đã bị ném trên mặt đất. Cố Hiểu Mộng không hề phòng bị, khuỷu tay trái cùng eo trực tiếp đụng vào cầu thang, đau đớn khiến khuôn mặt vặn vẹo.
“Hiểu Mộng!” Lý Ninh Ngọc tiến lên một bước, đột ngột ngừng lại, quay đầu xem Ngô Chí Quốc. Ngô Chí Quốc đã ngồi trên người Phan Hán Khanh, dùng sức bóp cổ Phan Hán Khanh .
Phan Hán Khanh giãy giụa mặt đều đỏ lên, lại đánh không lại Ngô Chí Quốc. Lý Ninh Ngọc nhìn sau thắt lưng Ngô Chí Quốc giắt thanh chủy thủ, liền chạy lại rút ra, hướng cánh tay Ngô Chí Quốc đâm xuống. “Chị Ngọc!!” Cố Hiểu Mộng đứng dậy không nổi, tay phải chống thân thể, nhìn động tác Lý Ninh Ngọc. Vội vàng hét lên một tiếng..
Lý Ninh Ngọc dừng lại động tác, chủy thủ đã đâm vào cánh tay Ngô Chí Quốc, máu cũng bắt đầu thấm ra áo. Ngô Chí Quốc cảm giác được cánh tay phía bên phải đau đớn, sức lực trên tay cũng dừng lại. Thanh âm Lý Ninh Ngọc giống như hồ nước lạnh giá sâu vạn trượng, gằn từng chữ một, “Ngô, Chí, Quốc.”
Ngô Chí Quốc chậm rãi quay đầu lại, nhìn chủy thủ, lại nhìn về phía Lý Ninh Ngọc. Chủy thủ cũng đâm càng sâu, máu loãng theo cánh tay Ngô Chí Quốc chảy xuống. Lý Ninh Ngọc vẫn không nhúc nhích. Ngô Chí Quốc buông lỏng tay ra, Lý Ninh Ngọc mới ném xuống chủy thủ, đi đỡ Phan Hán Khanh, lại bị Phan Hán Khanh một phen đẩy ra.
Ngô Chí Quốc cúi đầu nhìn thật sâu về phía Lý Ninh Ngọc. Hắn tuyệt đối không nhìn lầm, sát khí trải rộng cả khuôn mặt Lý Ninh Ngọc.
Nàng thật sự muốn giết hắn.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro