Trăng Soi Đáy Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3

Tears in spring

Part I

"Cô không phải là geisha."

Mama-san của trà thất Tsukiyumi nói bằng giọng bình thản ngay lần đầu gặp tôi như thế. Bà là mẹ của Niki-san, chủ của tôi ở Kyoto. Khác với vẻ mập mạp tròn trĩnh của Niki-san, bà trông như một con hạc mỏ đỏ- Tôi không còn cách nghĩ nào khác hơn khi nhìn thấy vẻ trắng nhợt đến đáng sợ của bà. Gấp lại chiếc quạt trên tay bằng cử chỉ vô cùng thanh lịch, mama-san nheo mày nhìn tôi.

"Nhưng cả cô lẫn Sango-san đều khó dạy như nhau, ta sẽ chấp nhận cô còn hơn. Vì ít ra cô còn trẻ... Nhưng ta nói trước sẽ không dễ dãi như con gái ta đâu. Nói thật, về mặt làm một mama-san, nó qúa... mềm lòng. Điều đó sẽ chẳng thể nào tạo ra được những geisha tốt, cũng như chẳng kiếm được tiền. Ngẩng mặt lên cho ta xem!"

Tôi rời mắt khỏi tấm tatami để nhìn lên khuôn mặt trắng xóa phấn đến nỗi lớp son môi đã đỏ càng đỏ lên như trào máu. Mama-san chăm chú nhìn tôi, rồi lắc đầu.

"Ta không thích những kẻ có cặp mắt như thế này. Đàn ông không thích những cô gái cứ chăm chăm nhìn thấu qua họ như cô. Hạ bớt mi mắt xuống! Và học cách nhìn cho đàng hoàng!"

"Sao ạ?"

"Ngay khi bước vào cửa, cô đã nhìn cái gì trước tiên? Trà thất của ta tuy ở Kyushu nhưng ta có thể tự hào rằng nó không kém bất cứ trà thất hạng nhất nào của Kyoto, có thể còn hơn nhiều... Thế mà cô nhìn ngay vào cái cây liễu ở trước cửa chứ không thèm nhìn đến trà thất của ta."

Tôi hạ mi mắt xuống, hơi bối rối. Bà ta qủa thật có cặp mắt sắc như dao. Nhưng nhìn một cây liễu xinh đẹp thì có gì sai?

"Geisha là những nghệ sĩ, nhưng cái nghệ thuật mà chúng ta theo đuổi là để phục vụ thú vui cho con người, hay gọi là đàn ông cho chính xác. Thế một cây liễu có thể so sánh được với quần áo đẹp, với món ăn ngon, với sắc đẹp của con người hay không? Một cây liễu thì có thể đem đến cho đàn ông cái gì? Trả lời ta đi, Rin-san!"

Im lặng. Mama-san cứ giữ cái nhìn chăm chú như kim đâm vào tôi. Cuối cùng, bà ta nhét quạt vào lại obi, đưa tay cầm ly trà nhấp môi, giọng nhừa nhựa.

"Ta sẽ huấn luyện lại cô. Và điều đó cũng chẳng dễ chịu gì cho cả ta lẫn cô. Cô đã qua mizuage chưa?"

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng

"Chưa... Nhưng..."

"Mười sáu tuổi đã có thể tổ chức nghi lễ cho cô được rồi. Và cô nên thắt chặt các mối quan hệ để tìm cho mình một danna thì hơn..."

Mặt tôi ngày càng nóng hơn

"Rin... con nghĩ con không cần..."

"Không cần cái gì? Không cần tiền, không cần nổi tiếng, không cần sung sướng, hay không cần cả cuộc sống, Rin-san?" Mama-san chợt đanh giọng. Tiếng bà ta từ thanh thanh nhỏ nhẹ thành ra đanh lạnh như roi quất.

"Ta biết những chuyện trước khi cô đến đây. Và thực sự nếu cô không muốn, ta cũng không có quyền ép buộc cô. Nhưng cô suy nghĩ kỹ đi! Cuộc sống của một geisha ngắn ngủi lắm. Chúng ta không chọn để trở thành geisha, mà là chúng ta không còn cách nào khác. Cô muốn là một kẻ mua vui, sống lay lắt bằng những bữa tiệc, trò đùa và cuối cùng bị đào thải khi không còn trẻ trung, xinh đẹp, hay là sống như một bà hoàng- lấy danh tiếng để chọn một người tình lo lắng cho mình, gom tiền để mở một trà thất ấm thân lúc về già? Nguồn gốc của geisha là những cô gái mua vui, không thể nào chối bỏ điều đó. Và chúng ta cũng chỉ là những công cụ mua vui cao cấp hơn mà thôi. Đừng mơ mộng nữa, Rin-san!"

"Con hiểu, mama-san."

Mama-san khẽ động đậy người trên nệm không thoải mái lắm. Tôi nhắm mắt, nhẹ nhàng

"Chẳng qua vì con còn rất trẻ nên những chuyện đó có thể để sau hãy nghĩ đến..."

"Cô muốn gì khi ở lại đây, Rin-san?" Giọng nói của bà ta bây giờ mềm lại như một miếng vải lanh, cọ vào tâm người nghe ram ráp.

"Người đàn ông đó chẳng bao giờ có thể lại gần cô, kể cả chỉ là một danna cũng không. Cô còn mong chờ cái gì? Cô phải sống cuộc đời của cô rồi mới có thể lại gần ông ta. Cô phải ở một mức độ nào rồi mới có thể nói đến chuyện lại gần một người như thế."

Thở dài một cái rất kịch, bà ta nói tiếp

"Mà một geisha giữ gìn danh tiết của mình thì cũng giống như một samurai không giết người vậy. Không thể tồn tại nổi đâu."

Tôi vẫn nhớ tiếng cười ngắn và khẽ của mama-san sau câu nói đó. Dường như bà ta cho rằng mình đã nói một câu đùa rất hay. Một câu đùa về những chuyện không thể xảy ra, neh?

Tôi đã phải trải qua hết một mùa đông giam mình trong okiya để tập luyện lại những kỹ năng. Không có vấn đề gì về nghệ năng của tôi- vốn đã được trui rèn qúa kỹ ở Kyoto. Nhưng mama-san vẫn nói không thể nào ưa được cái nhìn của tôi. "Bao giờ cô muốn đàn ông tránh xa cô ra thì hãy nhìn như thế!" Bà ta thường lằn nhằn cây tăm trong miệng trong khi ném về phía tôi những lời đó.

Mưa hoàng mai đã đổ xuống vườn đêm hôm trước, gột sạch những mảng tuyết còn bám trên tường. Trời rét căm căm nhưng tôi vẫn hăm hở khoác áo ra ngoài. Đây là lần đầu tiên tôi được phép rời khỏi okiya trong cả mấy tháng vừa qua. Đêm nay tôi sẽ đến trà thất Hanamichi để giúp vui, còn buổi sáng tôi được phép đi ra ngoài để chuẩn bị. Không cần phải nói tôi đã nôn nao như thế nào khi được đi gặp những người tôi đã lâu không nhìn thấy. Sango-san đã gửi thư nhắn tôi đến ngôi chùa gần đây gặp cô. Tuy tôi nghĩ cô vẫn chưa thể quên được sự bất đồng giữa chúng tôi từ ngày đó nhưng được gặp cô cũng là một chuyện rất hay rồi.

Phải, hôm đó cô đã rất giận tôi...

“Em nói gì vậy, Rin-chan?”

Sango-san mím môi nhìn tôi, vừa kinh ngạc vừa như giận dữ. Kohaku ngồi bên chị, im lặng cau mày. Tôi chỉ mỉm cười.

“Chị đã được tự do rồi, Sango-san”

“Nhưng tại sao em lại muốn trở về nơi đó?”

“Vì em muốn...”

“Muốn cái gì? Em đã từng căm ghét nơi đó như thế nào? Em đã từng nói rằng đó chỉ là nơi biến chúng ta thành thứ đồ chơi...”

“Và em vẫn nói như thế, Sango-san à. Và nơi đó vẫn chỉ là như thế... Nhưng mà em thấy mình thích hợp với nơi đó hơn bất cứ nơi nào khác...”

“Vì em chỉ muốn ở cạnh hắn ta nên em không hề nghĩ tới những gì khác!” Sango-san quát lên, không che giấu vẻ tức giận của mình được nữa “Em chỉ nghĩ tới cách ở cạnh hắn ta, dù có phải là gì đi chăng nữa. Em không hề nghĩ tới những cách sống khác hay sao?”

“Đúng và không đúng, Sango-san.” Tôi điềm tĩnh trả lời “Em muốn ở cạnh người ấy... Nhưng em biết mình là ai chứ, em biết cách sống nào tốt cho mình chứ. Có thể có cách sống nào tốt hơn cho em sao?”

“Chẳng lẽ làm một phụ nữ bình thường, có một người chồng, những đứa con là không tốt sao?”

“Có” Tôi cúi đầu “Nhưng đáng tiếc... em đã gặp người ấy khi còn qúa nhỏ... Em đã trải qua nhiều chuyện khi còn qúa nhỏ... Em là em và không có gì thay đổi được điều đó. Em đã từng mong muốn có một cuộc sống bình thường, có những điều giản dị bình thường nhưng em nhận ra mình lại không thể chấp nhận điều đó... Ở đây...” Tôi đặt tay lên ngực trái mình “Luôn có một điều gì đó làm em cảm thấy không thể an tâm. Luôn có một khúc hát gì đó như là em đã từng nghe và luôn luôn nhớ. Chừng nào ngọn lửa ấy không tắt đi trong trái tim em, em sẽ không thể nào làm một người bình thường...”

“Em đang nói đến điều gì vậy?” Sango-san lắc đầu.

“Là ngọn lửa, Sango-san. Khi em còn nhỏ, ngọn lửa này đã giúp em chiến thắng được những lần muốn buông xuôi, gục ngã bên đường. Ngọn lửa đã làm em khao khát sống. Ngọn lửa đã làm em đau đớn... Nếu em làm một cô gái bình thường, một phụ nữ bình thường... Một là ngọn lửa này sẽ lụi tắt để em như một cái xác không hồn, hai là ngọn lửa này sẽ thiêu cháy em... Một người phụ nữ bình thường... yêu và được yêu... sống trong một ngôi nhà yên lành, sáng đi ra đồng hay ngồi may vá, tối trở về cùng chồng con bên bếp lửa... Một hình ảnh đẹp, đẹp lắm... nhưng chưa bao giờ em thấy hình ảnh mình trong đó. Cuộc sống của em không phải như thế...”

Im lặng. Sango-san nhìn tôi như một kẻ mà cô mới thấy lần đầu. Kohaku đã đứng lên nhìn ra ngoài cửa. Tiếng gõ túc tắc của những hạt nước rơi xuống từ mái nhà trong hơi ấm tỏa ra từ căn phòng làm thời gian trôi qua ngày một nặng nề hơn. Kohaku quay nhìn tôi, khẽ khàng

“Tôi có thể hỏi em một câu chứ, Rin-chan?”

“Vâng...”

“Vậy ngọn lửa trong tim em khao khát điều gì?”

Ánh mắt anh nhìn tôi nghiêm nghị, như muốn nhìn thấu qua tôi. Không chờ tôi trả lời, anh tiếp tục

“Em có thể phân biệt được đâu là ảo giác và đâu là những tình cảm thực hay không? Con người ấy chỉ là một cái bóng, một ảo ảnh qúa đẹp đối với một cô gái trẻ như em. Lòng biết ơn, sự ngưỡng mộ, say mê có thể đem đến những ảo ảnh như thế. Tình cảm đó thực sự là gì? Có thể đem đến cái gì? Em cần phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Những điều mà em theo đuổi không hề đem lại bất cứ điều gì cho em cả...”

"A!"

Một tiếng kêu khẽ bên cạnh làm tôi giật mình thoát khỏi luồng suy nghĩ. Tôi đã đi đến chân ngọn đồi, dưới chân những bậc thang bám đầy rêu xanh lẫn tuyết trắng mờ dẫn lên chùa. Một phu nhân già va vào tôi, chiếc gậy trên tay lăn xuống đất.

"Xin lỗi."

Tôi cúi xuống nhặt lại chiếc gậy, cúi đầu xin lỗi. Bà lão không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi. Chăm chú đến mức tôi phải ngẩng đầu lên nhìn bà. Một khuôn mặt phúc hậu và thân hình phốp pháp, bà làm tôi nghĩ đến hình ảnh người bà với những đứa cháu vây quanh cười khúc khích mà tôi thường thấy trong những bức tranh...

"Không có gì... Rin-san."

Tôi chớp mắt. Cái nhìn của bà lão càng sắc lại, nhưng không dữ dằn hay đe dọa. Bà ta biết tôi, vậy là...

"Bà Kaede?"

Tiếng một người phụ nữ khác vang lên trên những bậc thang cao vút. Bà lão ngẩng lên, mỉm cười. Một ni cô trong bộ áo rộng màu xám đi xuống, bước chân nhẹ đến mức hầu như không chạm đất. Giọng cô cũng một vẻ nhẹ nhàng siêu thoát như thế.

"Sao bà không cho người đến báo để tôi ra đón?"

"Không làm phiền đến cô, Koori-sama."

"Bà đi với ai vậy?"

Ni cô đã nhìn sang tôi. Bên dưới lớp vải trùm là một gương mặt tuyệt đẹp, thánh thiện và thanh thoát. Làn da trắng tái, màu mắt xám kỳ lạ, dường như ở cô ta tất cả đường nét đều nhàn nhạt, mờ ảo. Một cô gái như được khắc lên từ băng đá. Tôi tự hỏi cái tên Koori của cô ta là danh xưng hay thật sự đã được đặt tên như thế. Băng đá...

Kaede lắc đầu, nhưng lại với nắm lấy tay tôi

"Không, tôi vừa mới gặp cô ấy. Đi với ta nào."

Chúng tôi bước lên những bậc thang trơn lạnh quanh co dẫn lên ngôi chùa khuất sau những tán cây dày đặc sương. Hoa mai đã nở lác đác, điểm chút sắc vàng nhẹ vào không gian trắng mờ. Hương hoa thanh ngọt ngào thoảng man mác. Ngôi chùa u tịch ẩn trong sương, tiếng chuông khẽ khàng vọng qua những vách đá trông như một thắng cảnh mà tôi tưởng như chỉ nhìn thấy ở cõi Niết bàn...

"Koori-sama."

Giọng nói từ trong chùa khiến tôi giật mình ngẩng lên. Kikyou bước ra, vẫn trong dáng vẻ quen thuộc của cô. Đôi mắt cô nhìn tôi hơi nheo lại.

"Rin-san?"

"Kikyou-sama?"

"Cô là..."

Koori nhìn tôi. Trong đôi mắt xám nhạt của cô có ánh sáng gì vừa lóe lên rồi lại tắt ngấm. Kikyou gật đầu nhẹ.

"Lâu rồi không gặp cô. Koori-sama, chúng ta đi thôi. Kaede, bà ngồi nói chuyện với Rin-san đây một lát."

Cô quay lưng bước đi ngay khi vừa dứt câu nói. Koori lừng chừng, rồi đi theo cô. Khi bóng hai người khuất sau bức tường dẫn vào trong vườn, Kaede mới quay sang tôi.

"Cô có bận gì không, Rin-san?"

"Tôi có hẹn với một người bạn ở đây..."

"Vậy chúng ta lại hàng hiên đó ngồi đợi. Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô."

Bối rối, tôi đi theo Kaede. Bà ngồi xuống hàng hiên dài bên hông chùa. Một ni cô chạy ra cúi đầu chào, đem cho chúng tôi ấm trà. Kaede rót trà vào ly cho tôi, rồi chậm rãi ngẩng lên, giọng nói trầm đục càng nhỏ hơn.

"Koori-sama là phu nhân của Sesshoumaru-sama."

Tôi im lặng, cúi đầu che giấu vẻ ngạc nhiên của mình. Ni cô đẹp như một tiên nữ đó... Nhưng mà...

"Cô ấy cũng là một người họ Higurashi, chị của Kikyou-sama. Nhưng cô ấy không giống hai người em của mình đâu. Ta không biết nên khuyên cô điều gì, chỉ là... Hãy tránh xa cô ấy ra." Kaede đều đều nói "Và nếu được, cô hãy tránh xa những samurai ở Kyushu này, đặc biệt là nhà Inutaishou. Gia đình đó chỉ đem tới sự bất hạnh cho các cô gái. Hãy nhìn ba cô con gái của nhà Higurashi... Và cả Izayoi-sama cũng vậy... Cô biết Izayoi-sama không?"

Tôi lắc đầu. Kaede thở dài.

"Mẹ của Inuyasha. Bà ấy là con gái của một thương nhân giàu có, nhưng mà... Bây giờ bà ấy đang sống trong chùa này... Nếu cô không sinh ra trong một gia đình samurai, cô sẽ không thể chịu đựng nổi cách sống của họ. Dù có được yêu thương như thế nào, con người vẫn cần một nơi mà mình có thể hòa nhập vào đó. Yêu thương không thể là tất cả..."

"Kaede-sama?" Tôi ngập ngừng "Những chuyện đó..."

"Cô nghĩ ta là một bà già lắm điều phải không?" Kaede cười khẽ "Có lẽ. Nhưng ta đã chứng kiến từng người phụ nữ trong gia đình ấy nở bừng lên như một bông hoa, và héo tàn ngay cả khi ánh nắng mặt trời còn chưa lên tới đỉnh... Qúa nhiều những phụ nữ như vậy... Qúa nhiều... Ngay khi ta vừa gặp cô, trẻ trung như thế, trong sáng như thế, ta không muốn nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ trở thành giống như bọn họ. Saori-sama, Izayoi-sama, Koori, Kikyou và cả Kagome nữa, còn rất nhiều, rất nhiều người khác... Bất hạnh không chừa một ai... Những người phụ nữ sinh ra trong thời đại này..."

"Cô biết ngôi chùa này là gì không? Là nơi tu hành của những phu nhân nhà họ Inutaishou từ rất lâu đời. Trong kia là những bài vị của họ. Thư viện đằng kia là nơi cất giữ những bản viết hồi ký, thơ ca của họ. Ngôi chùa trong rừng mai vàng này là nơi chôn tuổi xuân còn sót lại của những người đàn bà..."

Một cơn gió lạnh chợt chạy dọc sống lưng tôi. Tôi ngẩng lên nhìn Kaede, chăm chú.

"Sango-san đã bảo bà đến đây..."

Kaede không chớp mắt, trả lời tôi bình thản

"Phải. Cô ấy đã nhờ Kagome-sama và tôi được cử đến nói chuyện với cô. Cô ấy muốn cô nhìn thấy ngôi chùa này cùng tất cả những gì ẩn trong nó. Và cô ấy tin rằng cô biết phải làm gì."

Tôi cau mày đứng dậy. Kaede không tỏ vẻ muốn giữ tôi lại, bà chỉ khẽ khàng

"Đã đến đây thì cô nên đi xem xung quanh một chút. Nếu cô không muốn tôi đi theo thì tôi sẽ bảo người để cô đi một mình. Và Rin-san mà tôi nghe nói không phải là một cô gái không cần biết lý lẽ để khăng khăng theo những gì mình nghĩ, phải không?"

Với những lời cuối cùng, Kaede chậm chạp đứng lên, bước qua khoảng vườn rộng, khuất dần dưới những bậc thang mờ sương.

Tiếng liếp chiếp của chim chóc vọng lại ngày càng rõ. Nắng trượt qua những mái ngói rộng, lấp lánh trong sương. Những mảng tuyết cũng sáng lên dưới nắng. Mùi hoa mai quyện vào hương trầm mơ hồ. Mênh mang tiếng đàn lan đi trong từng cơn gió nhẹ.

Tiếng đàn?

Tiếng đàn rất nhỏ, như thanh âm của tiếng suối róc rách chảy đâu đây, nhưng cũng vang thanh thanh qua những mỏm đá như một tiếng than dài. Một tài nghệ đàn điêu luyện hiếm có. Ai có thể đàn như vậy trong một ngôi chùa như thế này?

Tò mò, tôi để bước chân dẫn mình đi ra khu vườn sau điện thờ. Một dãy phòng ở nhỏ nhưng lịch sự và thanh nhã đóng kín cửa. Bên cạnh hồ, một người phụ nữ có mái tóc rất dài đang ngồi gảy đàn. Nếu không có màu áo xám của ni cô, tôi đã tưởng đây là biệt viện. Người phụ nữ nghe bước chân tôi liền ngẩng lên. Mái tóc dài vén qua bên để lộ gương mặt tuyệt đẹp hiền hậu, chỉ một nếp nhăn nhẹ trên trán chứng tỏ người phụ nữ này đã trải qua nhiều trăn trở...

Giọng bà cũng hiền dịu như thế.

"Cô là ai?"

"Tôi là khách đi qua đây..." Tôi cúi đầu chào, không tiện nói đến lý do mình có mặt ở đây.

Người phụ nữ chăm chú nhìn tôi một thoáng, rồi gật đầu mỉm cười.

"Lâu rồi không có ai ghé lại đây với ta. Cô nghe tiếng đàn phải không?"

"Vâng."

Một nụ cười dịu dàng nữa đến trên môi người phụ nữ. Bà nhìn lên bầu trời xanh mờ trên những mái nhà cong vút, lẩm nhẩm

"Mai hoa năm cánh mỏng

Nép mình chờ đêm sương tan

Tuyết đọng muôn dặm trường"

Bà buông đàn đứng dậy đến chỗ tôi, đột nhiên cầm lấy bàn tay tôi lật lên, nhìn xuống những ngón tay tôi. Tay bà mềm và ấm.

"Cô cũng là người chơi đàn, phải không?"

Tôi gật đầu. Người phụ nữ nhìn sâu vào mắt tôi, rồi thả tay tôi ra.

"Thế cô chơi đàn cho tôi nghe với. Tôi không muốn một mình gảy đàn cho mình nghe mãi."

Tôi im lặng ngồi xuống bên cây đàn. Từ chân núi, một ngọn gió lách lên, quanh quất bay qua những bức tường shouji dán giấy mờ trong suốt. Đôi mắt người phụ nữ trong giây lát cũng chợt như phủ sương. Mái tóc dài bay nhẹ như tơ, ánh lên tia sáng mơ như màu của một ngôi sao vừa tắt trong đêm lạnh.

Người phụ nữ này là ai?

Đây là nơi ở của những phụ nữ dòng họ Inutaishou... Vậy...

Mắt tôi bắt gặp dòng chữ khắc nổi trên cây đàn gỗ qúy.

Izayoi.

"Izayoi-sama?"

Người phụ nữ dường như giật mình khi nghe đến cái tên được thốt lên. Rồi bà chậm chạp lắc đầu.

"Đừng gọi ta bằng cái tên đó! Từ lâu rồi không có ai gọi ta bằng cái tên đó. Đừng để tâm đến cái tên trên đó, cô đàn đi!"

Tôi nhìn bà ta thêm một thoáng, rồi cúi xuống chỉnh lại dây đàn, không muốn tiếp tục hỏi thêm người phụ nữ đang có vẻ... hoảng hốt này. Izayoi... phu nhân của Touga Inutaishou...

Không, không phải phu nhân, chỉ là nàng hầu. Cho nên Inuyasha đã không được hưởng quyền thừa kế như người con chính thức. Cho nên bà mới phải vào ngôi chùa này sau khi chồng chết...

Chôn đi tất cả tuổi xuân còn lại của mình một nơi hoang vắng thế này... Đàn cho một mình mình nghe. Hát cho một mình mình biết. Và chắc từng có lúc lặng lẽ khóc thương chỉ có một mình mình hiểu...

Khóc điều gì? Khóc cho ai?

Đôi mắt kia đã mờ hơi sương lạnh. Bờ môi kia đã tê tái nét cười. Vầng trán kia đã hằn lên dấu vết của nghĩ suy và đau đớn...

Điệu đàn giữa cánh hoa xuân sao như làn gió của ngày đông buốt giá. Cành mai đã không nở nữa trong tuyết đóng ngàn dặm mênh mông. Xuân sẽ không còn đến bao giờ...

"Ngôi chùa trong rừng mai vàng này là nơi chôn tuổi xuân còn sót lại của những người đàn bà..."

Tôi chớp mắt. Chợt nhận ra rằng cả những dây đàn cũng dường như đã thấm hơi băng, cứng và lạnh ngắt. Tôi đặt cây đàn xuống, lắc đầu.

"Xin lỗi. Nhưng tôi không đàn được."

Izayoi chỉ nhìn tôi, rồi nở một nụ cười buồn.

"Ta hiểu... Cô không phải là người đầu tiên. Những cô gái chạm vào cây đàn này đều có vẻ sợ hãi như thế cả. Hay là ta đáng sợ? Hay là nơi đây đáng sợ?"

"Không phải là đáng sợ... Mà chỉ là... rất lạnh lẽo... Tất cả những gì ở nơi đây đều rất lạnh lẽo..." Tôi cúi đầu trả lời.

Izayoi ngồi xuống bên hồ nước cạnh tôi, nhấc lấy cây đàn, búng nhẹ những sợi dây.

"Lạnh... Phải, ta vẫn thường gọi đây là chùa Nguội Lạnh. Lòng ta cũng đã nguội lạnh cả rồi... Tất cả những gì ở đây đã nguội lạnh cả rồi... Nếu còn điều gì giữ ta sống đến ngày hôm nay, chỉ là con trai ta..."

Đôi mắt mơ màng của bà chợt sáng lên.

"Nó là một đứa trẻ rất dễ thương, mắt to và khỏe mạnh, tuy có hơi nóng nảy một chút. Nó thích chơi bóng nhưng chẳng có ai chơi với nó cả. Bao giờ nó cũng lủi thủi một mình... Một đứa trẻ dễ thương như thế... Vậy mà... Tất cả chỉ vì ta, vì mẹ nó là con gái của một geisha..."

Tôi nhìn Izayoi, bàng hoàng. Bà vẫn đắm chìm trong những hồi ức cũ, dường như chỉ nói cho mình nghe.

"Ta sinh ra trong một okiya, được nuôi dưỡng để trở thành một geisha cho đến khi mẹ ta bị bệnh qua đời và cha ta chuyển đến Kyushu này... Cho đến khi ta gặp ông ấy, ta vẫn không biết rằng cái qúa khứ đó quan trọng như thế nào. Tiền muôn bạc vạn cũng không thể tẩy rửa cái qúa khứ đó. Ta chỉ có thể là nàng hầu của người ta yêu thương. Con trai ta, một đứa trẻ ngây thơ như thế, chẳng làm gì nên tội như thế mà phải chịu đựng những gì mà nó không đáng phải chịu. Cũng may mà nó là con trai. Nếu nó là con gái, không biết nó đã được gả bán đi đâu, vào nơi đâu rồi. Không bao giờ nên sinh ra những đứa con gái. Tất cả đều sẽ phải chịu bất hạnh..."

"Con trai ta nó đã làm gì mà phải chịu sự đối xử như thế? Từ nhỏ đã phải chịu sống xa cách gia đình làm con nuôi người khác, mà thực ra là đi làm con tin. Nó chẳng có được bất cứ điều gì từ cái gia đình thế lực nhất miền Tây này. Cha anh cũng không nhìn nhận nó. Ngay cả người vợ chưa cưới cũng bị người ta cướp mất. Chỉ khi ta đồng ý vào đây, nó mới có được chút danh phận... Tất cả chỉ vì ta... Vì ta..."

Đôi vai Izayoi rung lên. Dưới bàn tay siết chặt của bà, dây đàn dứt tung. Những giọt lệ trong suốt lăn trên mặt cây đàn, ánh lên dưới nắng.

Tôi chỉ nhìn bà như hóa đá. Tay tôi muốn chạm vào bà, ôm lấy bà an ủi nhưng không thể nào nhấc lên được. Nỗi chua xót của bà như đang thấm dần sang tôi, rung lên như những sợi dây đàn buốt lạnh đang run rẩy. Nỗi cay đắng chợt như phủ trước mắt một làn sương mỏng.

Từ khóe mắt tôi, một giọt lệ lăn dài xuống má.

Nhẹ như hạt sương nhỏ vừa rơi...

Part II

“Hai người ở đây à?”

Giọng nói phía sau làm chúng tôi giật mình ngẩng lên. Kikyou đã đứng sau chúng tôi từ bao giờ, cặp mắt lạnh lùng nhìn xuống không lộ chút xúc cảm. Izayoi dường như giật mình nhận ra cô.

“Kikyou-san?”

“Phu nhân vẫn khỏe chứ, Izayoi-sama?” Kikyou khẽ mỉm cười. Cô qùy xuống bên cạnh Izayoi, nhẹ nhàng đỡ lấy vai bà. “Ngoài này lạnh lắm, phu nhân vào trong nghỉ đi! Chúng ta có thể uống trà đàm đạo với nhau một lát.”

Izayoi gật đầu, để Kikyou đỡ bà đứng dậy, bước vào căn sảnh lớn đối diện khu vườn. Kikyou ra hiệu cho tôi nhặt lấy cây đàn đi theo cô. Như một bóng ma, một người ni cô không biết xuất hiện từ đâu đem khay trà tới, cúi đầu rất thấp chào trước khi quay lui.

Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, ngút hơi trầm hương. Kikyou cầm ly trà rót vào ly cho mỗi người, trước khi quay sang Izayoi.

“Rin-san là khách của chúng ta ở đây. Phu nhân đừng làm cô ấy sợ.”

“Khách?” Izayoi chớp mắt, nhìn sang tôi “Không phải một người sẽ vào đây chứ?”

“Không. Có lẽ là không.” Kikyou cười. Cái cười nhẹ bỗng như không cười.

“Vậy…” Izayoi rời mắt khỏi tôi, quay sang Kikyou “Sao Kikyou-san lại có mặt ở đây?”

“Tôi về đây vì một việc quan trọng, nhân tiện đến thăm Koori-sama và phu nhân. Vài tuần nữa có lẽ hoa mai sẽ nở rất đẹp.”

“Việc quan trọng là gì vậy?” Izayoi dường như không để tâm đến đề tài hoa mai mà Kikyou đang đưa ra. Cô nhìn lại bà, hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng lại cười khẽ.

“Lễ cưới của Inuyasha và Kagome sẽ được tổ chức vào nửa tuần trăng sau.”

“Sao?”

Kikyou im lặng nhấp trà. Khuôn mặt vẫn không biểu lộ nét cảm xúc nào.

“Có lẽ họ sẽ mời phu nhân xuống núi để gặp Inuyasha, phu nhân đừng lo.”

Izayoi chỉ nhìn Kikyou, đôi mắt bà lại long lanh lệ

“Kikyou-san…”

“Đừng nhìn tôi như thế, Izayoi-sama! Đó là sự lựa chọn của tôi, quyết định của tôi, có gì để hối tiếc chứ?” Ly trà trên tay Kikyou để xuống bàn hơi rung nhẹ, đập vào góc bàn khô khốc. Izayoi lắc đầu.

“Lựa chọn? Cô có qúa ít sự lựa chọn. Chỉ là sự lựa chọn giữa cái xấu và cái xấu hơn mà thôi…”

“Thế thì sao, Izayoi-sama?” Kikyou nhìn lên. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh thép băng giá cháy rực trong mắt cô. “Thế thì tôi phải than thân trách phận cho mình từ ngày này qua tháng khác sao? Thế thì đáng lẽ bây giờ tôi phải ngồi ở đâu đó mà ôm mặt khóc cho số phận của mình sao? Tôi không cần ai thương hại mình, và tôi cũng không cần phải cảm thấy là mình đáng thương. Đủ rồi, thế là đã đủ rồi, Izayoi-sama!”

Im lặng bao trùm căn phòng sau câu nói của Kikyou. Izayoi nhìn xuống ly trà sóng sánh chất nước màu nâu nhạt trước mặt. Một tiếng thở dài khẽ vang lên, Kikyou chống tay đứng dậy.

“Xin lỗi, Izayoi-sama. Tôi có lẽ đã hơi vô lễ. Nhưng còn nhiều việc tôi phải giải quyết gấp, không thể ngồi nói chuyện với bà lâu được. Chúng ta đi thôi, Rin-san.”

Izayoi gật đầu nhẹ. Chúng tôi chia tay nhau trong yên lặng. Kikyou dẫn tôi ra khỏi vườn, vòng qua một ngọn giả sơn đến thư viện mà Kaede đã chỉ cho tôi lúc sáng. Những giá sách cao vút đến gần chạm trần nhà, hơi chút bám bụi kê sát vách. Mùi giấy cũ luồn vào khứu giác tôi hăng hắc. Kikyou đi giữa những giá sách, dò tay tìm kiếm. Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của cô qua khóe mắt. Vẫn một cái cau mày rất nhẹ sau cuộc gặp với Izayoi chưa rời khỏi khuôn mặt cô.

Vậy là… Kagome cưới Inuyasha? Và Kikyou đã từng được hứa hôn với Inuyasha… “Ngay cả người vợ chưa cưới cũng bị người ta cướp mất…” Có chuyện gì đã xảy ra?

Tôi có thể hiểu được thái độ xót thương của Izayoi hơn là sự trầm tĩnh của Kikyou bây giờ…

Nếu như… Tôi ở vào vị trí của cô… Tôi có thể chấp nhận cái tin vị hôn phu cưới em gái mình như thế không?

“Bà ấy có đôi lúc làm tôi khó chịu.” Như đọc được suy nghĩ của tôi, Kikyou đột nhiên nói sau những chồng sách cao ngang đầu. “Vì bà ấy qúa giống mẹ tôi…”

Cô cầm vài cuốn sách đi ra cửa. Nhìn lên bầu trời xanh bạc mênh mông trên đầu. Lặng lẽ.

“Ngày tôi đi, cũng vào một mùa như thế này, mẹ tôi đã khóc nhiều lắm. Nhưng bà cũng chẳng phải chịu đau khổ lâu, bà đã xin được phép seppuku để chấm dứt dày vò rồi.”

“Kikyou-sama…” Tôi chớp mắt nhìn cô. Kikyou chỉ lắc đầu đi tiếp đến phía sau chùa. Nơi đây là một vực núi được rào kỹ mấy lớp, trông ra thác nước tung bọt trắng xóa. Hương hoa mai thanh thanh ngào ngạt. Sương trắng mờ như mây.

“Tôi đã từng nhảy xuống đó… Nhưng Kagome đã cứu tôi kịp lúc… Ừ… Nhưng thật ra kẻ mà tôi muốn đẩy xuống lại là nó đấy chứ…” Kikyou nhìn ra thác nước, trầm ngâm. Dường như không để tâm đến cái giật mình của tôi, cô cười nhẹ.

“Và tôi đã nghĩ, tại sao tôi lại phải chết? Có đáng không? Tại sao lại là tôi? Tại sao luôn luôn là tôi?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Kikyou-sama?” Tôi đánh bạo hỏi. Kikyou nhìn tôi bằng cặp mắt lại trở về với vẻ băng giá của nó, rồi quay đi ra cổng.

“Ở Kyushu có rất nhiều người có thể kể cho cô chuyện đã xảy ra. Nhưng ta thì lại không biết thực sự đã xảy ra chuyện gì… Cô cũng không cần bận tâm đến làm gì. Ta nghĩ cô đã có đủ rắc rối

Kikyou dừng lại trước điện thờ, rút hộp xăm gỗ xóc nhẹ vài cái thẻ trong đó.

“Trò chơi lạ của những phu nhân ở đây đây. Cô có muốn chơi thử không, Rin-san? Bây giờ là đầu mùa xuân, chúng ta hãy thử rút bộ thẻ của mùa vậy…”

Tay cô lắc những cái thẻ trong hộp, rút ra một chiếc, nhíu mày. Thẻ ghi chữ Xuân và mặt sau in hình một cành hoa.

“Đây là thẻ của Kagome. Mùa xuân… Màu xanh lá… Ấm áp, tươi tắn, là mùa của sự hồi sinh và hy vọng… Hoa của mùa xuân là khoảnh khắc rực rỡ nhất, hợp thời điểm nhất. Một con người của hạnh phúc và đem hạnh phúc đến cho người khác… Mạng mộc…”

Kikyou rút ra một chiếc thẻ khác, giọng vẫn đều đều.

“Inuyasha… Mùa hạ… Màu đỏ… Nóng nảy, hay gây khó chịu nhưng lại là mùa mà sinh vật phát triển mạnh mẽ nhất. Ấm nóng, rộng lượng… Mùa của phát triển và che chở… Nắng của mùa hạ cũng là đúng thời điểm, tuy có đôi khi bị mây mưa che phủ… Mạng thổ… Cả hai người này hợp với nhau lắm. Nắng và hoa… Tỏa sáng cho nhau, hỗ trợ cho nhau. Thổ và mộc… che chở và giúp nhau phát triển…”

Trên gương mặt cô vẫn không lộ một vẻ khó chịu hay xốn xang nào. Dường như cô đã bình lặng chấp nhận những điều đang được nói tới… Hay là cố tỏ ra như thế…

Cô rút ra thêm một thẻ, nhìn tôi cân nhắc

“Đây là thẻ của cô. Mùa thu… Màu vàng… Dịu dàng và hiền hậu. Mùa thu không lạnh hơn mùa xuân nhưng do đến sau mùa hạ nên có tác dụng xoa dịu lòng người… Nhưng mùa thu lại chứa rất nhiều bi thương của sự chia ly và cái chết. Mây của mùa thu… Sự bất định, không viên mãn, mong manh và phân tán… Mạng thủy…”

Tôi chớp mắt. Thẻ cuối cùng, tôi biết cô đang rút cho ai…

“Sesshoumaru… Mùa đông… Màu trắng… Khắc nghiệt và lạnh lẽo. Một mùa của sự thống trị và hủy hoại, chôn vùi… Nhưng mùa đông lại là một mùa cần thiết để vạn vật tồn sinh… Tuyết của mùa đông… Cũng là mạng thủy. Tuyết và mây đều do nước tạo thành. Tuy khác nhau về hình dạng nhưng lại có cùng một bản chất, đúng như ta đã nói… Nhưng mây và tuyết lại có sự liên kết rất lỏng lẻo… Tuyết rơi xuống từ mây nhưng nằm lại trên mặt đất. Tưởng gần mà thực ra lại rất xa. Tưởng là một nhưng thật ra lại vô cùng chia cắt. Một là phiêu du, một là vững chãi… Nhưng lại không bao giờ rời bỏ nhau, không bao giờ xa cách nhau…”

“Luôn luôn bên nhau nhưng không thể với tới. Luôn luôn nhìn nhau nhưng không thể lại gần… Giống như hai vì sao trên trời vậy… Cô nghĩ sao?”

Kikyou rời mắt khỏi tấm thẻ cầm trong tay, nhìn lên tôi. Tôi mỉm cười:

“Chỉ là một trò chơi thôi mà Kikyou-sama. Một trò chơi không thể quyết định được vận mạng của con người chứ?”

“Không. Ta chỉ hỏi cô nghĩ sao về tuyết và mây.” Kikyou nhìn xoáy vào tôi. Tôi nuốt khan, cố bắt mình suy nghĩ.

“Tôi…”

“Nước là một dạng vật chất linh hoạt nhất trên trái đất này.” Kikyou cắt lời tôi “Tuyết rắn rỏi, lạnh lẽo. Mây dịu dàng mềm mại. Một là chất. Một là khí. Nhưng bản chất của nước không bao giờ thay đổi.”

“Đó là chúng luôn luôn muốn hợp lại với nhau.”

Kikyou đặt lại chiếc hộp lên bàn thờ, quay người đi ra ngoài ngôi chùa. Mái tóc dài buộc gọn khẽ lay động trong làn gió. Những lời cô nói âm u trong sương.

“Suối đổ về sông. Sông trôi về biển. Sương đọng thành mây. Mây hợp thành nước. Tuyết tan thành suối. Dù có ở nơi đâu, dù ở bất cứ dạng nào, nước cũng đều khao khát trở về. Tan rồi hợp, hợp rồi tan. Thanh cao hay dơ bẩn, trong cuộc đời này cũng chỉ có nước là thủy chung nhất.”

Cô ngừng lại ở đầu những bậc thang dẫn xuống chân núi, nhìn sâu vào mắt tôi, giọng nói lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng.

“Ta biết những chuyện đã xảy ra, nhưng ta cũng không rút lại những lời ta nói với cô lần trước. Đừng để tâm đến những người khác nói gì, họ không ở vị trí của cô, không sống thay cho cô được, cũng không thể quan tâm đến cô nhiều hơn chính mình. Con người nhiều khi hành động chỉ vì chính bản thân họ thôi. Cô chỉ cần biết cô muốn gì, dù đúng hay sai, dù cô có phải đơn độc mà đối diện với cả thế giới này. Người ta chỉ có được một cuộc đời thôi. Không ai có thể dạy được cách sống cho người khác. Và một kẻ giết người có khi lại thanh thản mà siêu thoát hơn một vị đại sư cống hiến cả đời cho Phật pháp, cô có hiểu không?”

Không chờ tôi tỏ dấu hiệu đồng ý hay phản đối, Kikyou đi xuống núi. Bóng cô thoáng chốc đã nhòa lẫn trong sương mù. Chuông chùa thánh thót điểm một giờ mới vừa sang…

Tôi quay nhìn ngôi chùa lẫn trong sương mờ như khói tỏa, cắn môi…

Tôi có thể quay đi và tự an ủi mình với tất cả những gì vừa nghe được, thấy được hay chưa?

Không. Tôi cần một câu trả lời…

Để tìm được câu trả lời đó, tôi cần phải BIẾT tất cả.

Dù có bị tổn thương, dù tôi sẽ mất đi tất cả, dù tôi sẽ gục ngã trước những gì tôi biết, tôi vẫn cần một sự thật cho riêng mình… Câu trả lời của tôi…

Đêm cũng mưa.

Tiếng bước chân nào vội vã đi qua khoảng sân lúp xúp nước. Tiếng áo rơm cọ vào tường loạt soạt dưới nhà. Tiếng mama-san hỏi han. Rồi tất cả lại chìm vào im lặng.

Hẳn là hắn lại tới…

Hắn là tình nhân của mama-san, một thanh niên trẻ chừng hơn hai mươi với bộ mặt lưỡi cày và đôi mắt bình thường đờ đẫn, chỉ sáng lên khi gặp hai thứ: tiền và đàn bà. Một gã samurai bần cùng mà mama-san, dù đã già đến thế, cũng có thể không thèm để mắt tới. Tôi đã từng nghe bà đùa với những người hầu gái rằng bà ta chỉ chọn hắn vì những gì hắn có thể làm trên giường…

Tôi lắc đầu xua đuổi những ý nghĩ đó. Đó là chuyện của họ và sẽ chẳng liên quan gì đến tôi nếu như hắn chẳng nhìn tôi như một con mèo thấy chuột, hay như một con chuột thấy mồi… Trong những đêm hắn đến như thế này, tôi thường viện cớ xuống nhà dưới rất muộn để tránh gặp hắn. Tất nhiên, ánh mắt của đàn ông như thế không hiếm gặp, nhưng tôi sẽ tránh hết mức có thể ở riêng với họ trong những nơi vắng vẻ, mà okiya này là một nơi không đông người… Và với vị thế tình nhân của mama-san, tôi ngờ rằng có ai đó ở đây ngoài mama-san có thể lên tiếng với hắn.

Tôi gõ nhẹ đuôi của cây bút vào trán, chú tâm lại vào những dòng chữ trước mặt.

Những cuốn sách này tôi đã hỏi mượn trong thư viện chùa. Thật ra không hẳn là sách, đó là những ghi chép của những người đã sống trong đó. Có những cuốn đã bị đốt dở, có những cuốn hầu như không thể đọc được vì những trang đều thấm loang lổ nước- không rõ là nước mưa hay nước mắt hay chỉ là vài vết ố của thời gian.

Hy vọng và tuyệt vọng. Hạnh phúc và khổ đau. Mong chờ và thù hận… Những dòng cảm xúc cuốn xoáy vào nhau, đôi lúc bật lên nức nở qua từng dòng chữ, đôi lúc lại trầm lắng đến lạnh người. Nhưng dường như đều ám ảnh bởi màn sương bàng bạc của ngôi chùa. Những dòng chữ nặng trĩu sương như rơi lệ trước tình đời. Những gì đã qua không bao giờ trở lại. Những yêu thương và hy vọng đã lụi tàn như ngọn lửa trước cơn bão mùa đông. Những cành hoa rơi lả tả trong cơn gió lạnh ngắt của ngày mưa tháng úa…

Tôi không biết những cảm xúc này gọi là gì. Tôi chưa từng là một kẻ bị tước đoạt tất cả vì tôi hầu như nắm giữ rất ít… Nhưng tôi đã biết cảm giác đau thương trước khi biết đến tình yêu… Tôi đã biết đến những ngọn gió buốt lạnh của sự bỏ rơi và quên lãng… Tôi đã biết đến cảm giác bơ vơ và nghi hoặc… Biết cái nhói lòng trước những yêu thương…

Nếu như đã biết lệ sẽ rơi tại sao vẫn còn hy vọng? Nếu như đã biết con đường dài trước mặt không có một điểm dừng tại sao vẫn muốn tiến lên?

Nước hay sương, mây hay tuyết… tất cả cũng chỉ là nước. Tan rồi hợp, hợp rồi tan. Lệ cũng là nước, phải không?

Sương là lệ hay lệ đã hóa thành sương?

Ngôi chùa chìm trong sương để những giọt nước mắt rơi hun hút vào hố sâu thăm thẳm của lòng đời…

Một đời yêu thương để rồi hẫng hụt. Một đời tha thứ để nhận lãng quên. Một đời hy sinh để chết trong phẫn uất… Những người phụ nữ ấy đã cho đi rất nhiều để nhận được điều gì?

Còn tôi?

Trong những giấc mơ ngập tràn sắc trắng của tôi, ở cuối con đường luôn có một dáng hình chờ đợi… Tôi không biết con đường tôi đi ngày ấy là gì. Không biết tại sao những giọt sương lấp lánh trong ngày tàn phát sáng. Không biết tiếng chuông rung khàn vang qua hơi thở của gió sương… Không biết đến tương lai và cũng mờ nhạt về qúa khứ…

Tôi chỉ biết nhấc đôi chân bỏng rát dưới cái lạnh của băng dày tiến đến gần hình bóng đó. Để khi chạm được vào thì tất cả cũng vỡ tan thành những mảnh trăng bạc trên hồ…

Trong những giấc mơ ngập tràn sắc trắng của tôi, những khổ đau và nghi hoặc không còn…

Tiếng mưa đánh thức tôi dậy khi ngọn nến trong phòng đã tắt. Tôi dụi mắt, nhận ra mình đã ngủ gục trên trang sách còn mở rộng. Tiếng mưa đều đặn rơi ngoài cửa. Hơi gió luồn qua khe cửa, lay động những tờ giấy trên bàn, phản chiếu những bóng cây xam xám rung rinh trên tấm shouji mỏng…

Và còn một cái bóng khác trong phòng.

Tôi chớp mắt, nhìn lại cái bóng lấp ló trên tường, trước cửa phòng. Rõ ràng là một bóng người.

Tiếng cửa kéo vào khe khẽ. Tiếng loạt soạt của vải cùng hơi người nồng hơi rượu đi theo.

Tôi nhận ra đó là ai.

“Ngài không có quyền vào phòng tôi, Aki-san!”

Dù đã sợ đến cứng người, tôi vẫn quay phắt lại, nhìn thẳng vào người đàn ông đang tiến tới. Trong ánh sáng mờ nhạt của cơn mưa rả rích bên ngoài, khuôn mặt ngựa khẽ rung rinh như một nụ cười.

“Phòng của mama-san ta còn có thể vào, tại sao lại không thể đến đây?”

“Tôi sẽ báo với mama-san!” Tôi đứng dậy, tránh xa hơi người tởm lợm đó. Hắn đã đứng trước cửa phòng không cho tôi lối thoát. Tay tôi chạm vào bệ cửa sổ, nắm chặt lấy thanh gỗ để giọng mình không run rẩy.

“Bà ta đã đi ra ngoài để giải quyết vụ một con bé bỏ trốn rồi. Ở đây chỉ còn ta với cô thôi.”

Những chữ cuối cùng, giọng Aki kéo dài như châm chọc. Tôi cố ngăn một tiếng rủa thầm thoát ra trên miệng, cứng giọng.

“Mama-san sẽ không tha thứ cho những chuyện này!”

“Cô biết sao?” Aki cười ha hả “Ta đã có hầu hết những cô gái ở okiya này. Tuy rằng, ta đến hơi muộn nên chưa có được một trinh nữ như cô. So sánh giữa cô và ta, ai mà bà ta coi trọng hơn hả, cô bé? Tốt nhất cô nên biết ngoan ngoãn nghe lời để không bị thương nặng làm chủ cô mất thêm tiền thuốc thang cho cô.”

Aki lừ đừ tiến lại gần phía tôi đang đứng. Bây giờ thì tôi thực sự cảm thấy hoảng hốt. Không ai có thể giúp tôi bây giờ. Không còn ai cả.

Mắt tôi nhìn quanh căn phòng, cố tìm một thứ gì đó để tự vệ. Nhưng hầu như chỉ trong thoáng chốc, Aki đã án ngữ trước mặt tôi. Mùi rượu chua loét của gã xộc vào mũi tôi muốn buồn nôn khi bàn tay khô ráp của gã nắm lấy vai tôi.

“TRÁNH RA!”Tôi hét, cố vùng khỏi cái ôm của hắn. Đáp lại tôi chỉ là một tiếng cười khả ố.

“Tại sao ta phải làm thế?”

Quan làn vải áo, tôi có thể cảm thấy bàn tay hắn đang cố lần lên làn da tôi. Tôi sởn cả gai ốc vì điều đó, cố lùi tránh hắn. Lưng tôi đập vào thành cửa sổ. Những mảnh giấy trên shouji rách toạc. Gió ập vào phòng, thổi tung những mảnh giấy trắng tan tác.

“Ngoan nào cô bé! Xong ngay thôi.” Aki lấy giọng mà hắn cho là đang dỗ dành thổi vào tai tôi. Bàn tay run rẩy của tôi chạm vào bậc cửa. Lấy hết sức bình sinh, tôi đẩy bật hắn ra. Kéo cánh cửa sổ sang bên. Ngoài trời, mưa đổ ào ạt lạnh buốt. Từ trên cao nhìn xuống, khoảng sân lấp xấp nước tối đen càng như sâu hun hút.

“TRÁNH XA TA RA!” Tôi hét, tay bám vào bậc cửa đến mức những móng tay như bật máu.

“Cô không dám nhảy qua đó chứ hả? Ở trên này nhảy xuống thì chỉ có chết!” Aki vẫn lừ đừ tiếng tới. Trong ánh sáng lay lắt, đôi mắt hắn sáng lên những tia dục vọng lộ liễu. Tôi cắn môi, càng lùi sát hơn vào tường.

“Ta bảo lần nữa! Tránh ra!” Giọng tôi giờ trở nên ráo hoảnh y như ánh mắt tôi. Những cơn gió lạnh buốt ngoài trời dường như cũng đang làm tê cứng tâm trí tôi. Tôi không còn cảm thấy sợ hãi hay hoảng hốt, ngay cả với cái chết. Tôi chỉ cảm thấy kinh tớm kẻ đang đứng trước mặt. Thà chết còn hơn để hắn đụng vào tôi… Thà chết còn hơn…

“Con đĩ! Mày tưởng mày là bậc anh thư tiết liệt nào?” Aki rít qua hai kẽ răng nghiến chặt “Chỉ cần tao không hài lòng, mày sẽ là gì? Một con điếm cho muôn người dày vò, đó là tương lai của mày! Mày thanh cao với ai? Mày tự trọng với ai? Trở vào đây! Nếu tao tóm được mày, tao sẽ không để mày an lành đâu!”

Bàn tay hắn lại vươn tới vai tôi. Trong một cái chớp mắt, trước khi cả tôi kịp suy nghĩ, tôi lao mình ra ngoài cửa sổ. Những giọt mưa đập vào mặt làm mờ cả mắt tôi. Thân thể tôi lăn tròn trên mái nhà lát ngói cứng và trơn như băng đá, trước khi rơi vào khoảng không đen thẫm. Theo bản năng, tay tôi với lên, nắm trúng vào sợi dây phơi ngoài sân. Dưới sức nặng của tôi, sợi dây chỉ níu lại được một khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi ném tôi xuống đất.

“A!”

Tôi chỉ có thể rít lên một tiếng rên khẽ khi vai tôi đập xuống nền đất ướt mưa. May mà có sợi dây cùng khoảng đất tơi xốp dưới mưa này, tôi vẫn còn tỉnh táo để nghe rõ tiếng xương gãy trên bả vai cùng cái đau buốt chạy từ đầu đến chân. Trên bậc cửa sổ, Aki gào lên the thé:

“Để tao xuống nắm cổ mày lên! Giết luôn mày cho rảnh!”

“Thử xem. Tên hèn…” Tôi lẩm bẩm trong lúc gượng đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài cửa. Mưa táp vào mặt tôi rát bỏng. Cơn đau đang ngấm dần vào cơ thể nóng bỏng như thuốc độc. Mắt tôi mờ đi, không còn nhận rõ đường hướng trước mặt, chỉ còn đôi chân cứ mải miết chạy như điên dại… Như tôi đã từng chạy suốt cuộc đời tôi…

Chạy mãi. Chạy mãi. Chạy qua cuộc đời mà không được ngoái lại… Chạy mà không biết bước chân sẽ dẫn mình đến đâu.

Không thuộc về nơi đâu. Không thể ở lại nơi đâu.

Chạy trốn gió mưa. Chạy trốn thù ghét. Chạy trốn tàn ác. Chạy trốn cả yêu thương.

Tôi đã từng chạy suốt cả cuộc đời như vậy…

Tại sao?

Hơi thở đắng buốt trong lồng ngực, chực trào ra khỏi phổi. Tôi đứng lại, dựa lưng vào bức tường gỗ sau lưng. Thành phố Kyushu về đêm vắng lặng, chỉ nghe rõ tiếng mưa gõ nhịp trên những tảng đá lát, u ám dưới bầu trời đỏ đùng đục mưa bão. Chỉ có ánh sáng mờ từ tòa thành cao trên đồi soi tỏ một khoảng đất trời lạnh xám mưa.

Người đang ở đó…

Và tôi cũng chỉ có thể ngước lên nhìn nơi người đang ở như thế này… Người vốn không cần biết đến tôi, không cần biết đến cái thế giới hèn mọn nằm dưới chân người mà tôi là một phần trong đó…

Ngày đó, khi tôi ngẩng nhìn trời cao và lặng lẽ nguyện cầu cho mình có thể được ở bên người, chẳng có ai nghe thấy… Tôi chỉ luôn nhìn thấy trời cao và một khoảng không trước mặt. Tôi chỉ luôn nhìn thấy những ngọn gió bốc tung lên không trung mơ hồ nắng. Mơ hồ mưa.

Tôi luôn luôn ngước nhìn lên. Và nhận ra tôi chỉ có một mình…

Tại sao?

Một giọt nước lạnh lăn tròn trên má làm tôi chợt như tỉnh lại khỏi cơn đau đến mụ mị đầu óc. Cơn đau mà bây giờ tôi không nhận rõ đang đến từ đâu… Tôi thả lỏng đôi chân cho thân mình trượt xuống bức tường gỗ trơn ướt. Toàn thân tôi run lên dưới mưa nhưng đồng thời cũng bừng bừng dưới sức nóng của hàng trăm mũi dao nung đỏ đang dí vào da thịt. Tôi sẽ đi đâu đây?

Tôi sẽ đi đâu đây?

Nếu tôi chết ở đây thì sao?

Có lẽ ngày mai người ta sẽ tìm thấy tôi, một thây ma chết cóng tím tái. Người ta sẽ la hét, bàn tán và sau đó gọi người đem tôi đi chôn. Chẳng ai cần biết đến một kẻ lang thang không nhà đã chết như thế nào. Quan trọng gì đâu chứ…

Trong những ngày lang thang rong ruổi, kể cả đôi lúc nằm trong chăn ấm, tôi vẫn giật mình tỉnh dậy với giấc mơ về một xác chết co quắp bên đường như thế… Xác chết của tôi…

Từ phía xa vọng lại một tiếng sấm gầm gào…

Tôi chưa muốn chết bây giờ. Tôi không muốn chết như thế này… Không muốn…

Nhưng ngón tay đã hầu như mất hết cảm giác của tôi lần mò trên mặt tường, cố vực cho thân mình đứng dậy. Không muốn nghĩ tới những đau đớn cũng như oán hờn. Đầu óc tôi đã không còn suy nghĩ gì nữa ngoài một điều duy nhất: Tôi phải sống.

Cứ chạy đi qua hết những con đường, không biết đâu là điểm dừng và đâu là nơi đến. Cứ chạy đi qua hết những mảnh đời, những nghiệt ngã, những đắng cay…

Tôi không biết điều gì nằm trong những giấc mơ màu trắng của tôi. Tôi không biết con đường mà tôi đi ngày ấy. Những cơn gió thổi qua, xoa dịu bằng những dửng dưng. Những cơn mưa đi qua, an úi bằng những lạnh lùng. Những ngày tháng trôi qua, dỗ dành bằng những ngọt ngào hờ hững. Mà tôi tin, trong vô số vô tận lần, trong những phút giây sợ hãi, rằng chẳng có gì phải sợ, rằng chẳng có gì phải hối hận…

Tôi không biết có điều gì đã làm chân tôi cất bước, ngoại trừ cái đau nhói trong tim và một ảo ành mơ hồ màu trắng trong mưa. Lần mò từng bước một trong đêm, tôi dò dẫm bước về phía trước, cố tìm cho mình ánh sáng một ngôi nhà…

Tiếng chân bước lúp xúp trong mưa chợt vang lên phía con đường trước mặt. Tôi toan gọi nhưng dừng lại khi nghe tiếng gươm khua vào nhau. Quân lính?

Trước khi tôi kịp quay đi, đám lính đã vào con đường mà tôi đang đứng. Tôi nép vào tường, cố nhờ bóng tối che giấu mình, cúi đầu chờ họ đi qua. Dường như không hề nhận ra tôi, bọn họ cắm cúi đi. Tôi cũng quay lưng lại, tiếp tục lấy dáng bộ bình thản nhất bước đi…

“Cô kia, đứng lại!”

Một tiếng nói vọng lên từ trong những người vừa bước qua làm chân tôi cứng lại một khoảnh khắc. Vờ như không nghe thấy, tôi cố bước đi nhanh hết mức tôi có thể. Ngu ngốc và vô ích, tôi biết rõ, nhưng tôi không muốn gặp bất cứ ai lúc này…

Tôi không muốn ai nhìn thấy tôi lúc này!

Tôi không muốn người nhìn thấy tôi lúc này!

Part III

Tôi muốn gặp lại người nơi mà những nỗi đau cũng nhạt nhòa như ký ức…

Mưa.

Tôi vẫn nhớ tiếng đập chậm chạp buồn tẻ của những giọt nước xám cùng cái trơn trợt lạnh buốt của chúng trên những ngón tay. Tôi vẫn nhớ cái rùng mình rất nhẹ của nhánh cây trĩu mình dưới những chuỗi nước rơi dài. Tôi vẫn nhớ những ngày dài âm u với dải gió lê thê luồn qua những kẽ hở nhỏ, rót nước vào phòng…

Tôi vẫn nhớ những ngày đợi chờ dằng dặc…

Thưở bé, tôi chờ cha mẹ tôi đi làm về với cái bụng trống rỗng cồn cào trong hơi lạnh. Xung quanh là mưa nhỏ thành từng dòng qua mái nhà loang lổ, chan ngập nền đất nồng mùi rác, mùi thuộc da bên dưới…

Lớn lên một chút, tôi chờ bàn tay nào đó dưới những chiếc áo tơi lù xù kia móc cho tôi một đồng bạc lẻ, dưới mái hiên của một ngôi nhà với bức tường gỗ trơn láng loang loáng những dòng nước chảy…

Và tôi vẫn nhớ những ngày trong căn phòng kín, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài. Chưa bao giờ tôi thấy mùa mưa ảm đạm và dai dẳng đến như vậy. Ngày và đêm nối tiếp nhau như một mảng xám kéo dài, như một khoảng không khí đặc quánh trong lồng ngực, vang âm âm không dứt.

Vào những ngày đó, tôi chỉ chờ tới buổi chiều, khi mà tiếng mưa rả rích bị át bớt trong một giọng ca trượt ngang qua những vũng nước đọng. Giọng ca không hay, nhưng nó sóng sánh và lay động như một hơi thở khẽ vừa được trút ra qua buồng phổi của thời gian…

Cô gái nhỏ hát trong mùa xuân

Gió cuốn hoa bay

Cô gái nhỏ hát trong mùa hạ

Nước chảy mưa ngàn

Cô gái nhỏ hát trong mùa thu

Lá rơi sương phủ

Cô gái nhỏ hát trong mùa đông

Một mình một bóng

Câu hát về đầu non cuối bãi

Dằng dặc trôi theo sóng hạ nguồn

Câu hát về tình đầu phút cuối

Thăm thẳm rơi trong trời rất xanh

Tiếng hát em là mưa

Tiếng hát em là sóng

Cồn cào để riêng mình lặng lẽ

Cô gái nhỏ cất tiếng hát trong ngày xuân

Để gió đông lấp dấu chân mùa hạ

Nghe đâu thu về…

Cô gái nhỏ cất tiếng hát trong như nắng

Để nước mắt như sương…

Có những thứ chỉ đi qua trong đời ta một lần duy nhất và vô cùng ngắn ngủi, nhưng để lại dấu ấn vĩnh viễn. Có những thứ như cánh chim nhỏ chỉ phất qua vai ta trong nắng sớm, không thể làm không khí lay động mà ghi khắc hoài trong đáy mắt. Tưởng như đâu đó trong trái tim ta đã bị một vết xước âm thầm, không đủ lớn để ta chú ý, nhưng cũng đủ đau để chỉ một cử động khẽ khàng cũng làm ta giật thót…

Tình yêu đôi lúc cũng lạnh như ký ức…Vết xước rất nhỏ như vệt cứa của gai hoa hồng, tê tê lành lạnh như một sớm mai bước ra vườn và bị một nhánh tường vi còn đẫm sương khẽ đâm vào má. Vậy mà cứ âm ỉ đau những lúc số phận trái gió trở trời…

Bài hát âm sắc rất lạ ấy hình như đã để lại trong tim tôi một vết xước như vậy. Những nhịp âm ngắt quãng đột ngột, rơi văng tung tóe trên nền đường và cuốn theo những vệt nước chảy ngoằn ngoèo. Lời hát vấp nối vào nhau như những chuỗi nước chảy từ mái nhà dột ngày xưa, tưởng như chẳng bao giờ dứt được, và in bóng sáng mờ trên mảng gỗ nâu xỉn sần sùi…

Bài hát ấy đã vực tôi dậy trong những buổi chiều của mùa mưa rất dài ngày đó. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người hát, và sau khi được thả ra, tôi cũng chẳng hề có ý muốn đi tìm. Có những thứ chỉ nên lưu trữ bằng những ảo ảnh và màu sắc mơ hồ của ký ức, khi mà ánh sáng ban ngày chẳng làm được điều gì tốt đẹp hơn là bóc trần lớp gỗ thô nhám để lộ những lớp mọt mốc trắng ở dưới…

Hay là có thể tôi sợ phải đối diện với hiện thân của giọng hát ấy. Đối mặt với qúa khứ, hiện tại và tương lai của những hạt mưa rơi tung tóe trên mặt gỗ bóng láng để chảy thành dòng…

Tôi vẫn nhớ ngày tôi đứng chờ người dưới mái hiên phủ asagao xanh thẫm. Loài hoa mà người ta nói là không hương ấy thực ra lại có một mùi phấn thơm rất dịu. Những chuỗi mưa đuổi nhau chạy dài trên cuống lá, qua đài hoa và rơi xuống như một bức màn xam xám… Trời chuyển dần thành màu đồng hanh, ánh sáng của những chuỗi hạt cứ tắt dần, tắt dần…

Và người không tới…

Có những thứ rất nhỏ như mỏm gai mảnh mai trên đầu một chiếc lá, mà để lại vết xước rất sâu…

Có những điều tưởng chỉ vô tình như hương hoa asagao cuối phố, như tiếng gõ lanh canh của chiếc phong linh đầu hiên, mà lưu giữ mãi trong ký ức với chút vị tê lạnh ngòn ngọt của mật hoa vừa hái, dù có bao nhiêu năm tháng đã trôi qua…

Có những vết thương dù bao nhiêu năm tháng trôi qua vẫn còn giữ vị ngọt ngào buôn buốt đủ để gợi nhắc con người đến những mảng ký ức không rõ hình hài, để con người chợt nhận ra những dòng mưa chảy rất vội vàng trên bức tường gỗ bóng mà ta thường hay đi qua hờ hững… Cái rung động rất nhẹ của cành lá trĩu mưa, của cánh chim bay vội cũng đủ làm ta đứng lại…

Nước vẫn cứ trôi… Thành dòng…

Rồi những tháng ngày đang sống cũng vội vã cuốn nhau thành ký ức. Rồi những gì đang có cũng như cánh chim bay vụt khỏi tầm tay. Rồi những gì ta đang cảm thấy một ngày cũng sẽ hóa thành những mảng sắc mờ nhạt của qúa khứ. Rồi một ngày ta sẽ nghe tiếng mưa với một thanh sắc khác, và những gì làm ta đau đớn hôm nay sẽ là một vết xước lành lạnh như nước trôi…

Khi mà thanh âm của qúa khứ chỉ còn là tiếng phong linh đùng đục xoay trong gió cuộc đời…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro