Trăng Soi Đáy Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một sớm mai khi tiếng chim ríu rít lọt qua song cửa và mùi hương của cỏ trộn lẫn với mùi gạo nếp ngòn ngọt và hương sương mát lạnh, một đêm mờ sương khi đất trời lắng lại trong sắc cũ kỹ của hương hoa dại găn gắt và tiếng chạy xao xác của loài vật ăn đêm, một đôi lần thức giấc giữa giấc mơ không rõ sớm chiều, tôi vẫn thường nhớ tới bài hát lẫn nhịp với tiếng mưa rơi ngày đó… Cái cảm giác chông chênh chòng chành nhưng có cái gì nén chặt trên ngực nặng nề đến khó thở, đầu lưỡi dường như nếm được vị đắng mốc của cỏ khô và đầu ngón tay như chạm vào lớp băng mỏng trên mặt hồ… Cái đau đớn mơ màng khi chợt nhớ đến cái đập cánh rất khẽ của con bướm trắng, cái thoáng qua của ngọn gió, cái bất an của sương, cái mơ ảo của trăng và cái hư không của thời gian mà hai chiều đều là vô tận…

Cô gái nhỏ hát trong ngày xuân

Để gió đông lấp dấu chân mùa hạ

Nghe đâu thu về…

--------------------

Những giấc mơ màu trắng trở đi trở lại trong ký ức tôi như một màn sương mù chỉ chờ đêm tối để đổ ập xuống.

Tiếng khóc. Nghẹn ngào. Hơi thở. Bế tắc.

Màn sương trắng đục mơ hồ. Màu trắng xóa mờ mịt. Trắng. Trắng.

Muốn kêu lên mà không kêu được. Muốn khóc mà không khóc được. Quằn quại, run rẩy trong sắc trắng xóa đến mù lòa.

Chân bước chơi vơi vào khoảng không. Tay qườ quạng vung vẩy chẳng biết đâu là chỗ dựa.

Dường như chết mà vẫn sống. Dường như hơi thở còn mà trái tim đã lịm tắt từ lâu…

Những giấc mơ màu trắng cứ trở đi trở lại trong tôi…

-----------------------

Tôi tỉnh lại vừa lúc thầy thuốc bắt đầu kê toa. Sau khi căn dặn tôi đủ điều về vết thương và bảo rằng tôi bị cảm nhẹ, ông ta cũng ra khỏi phòng, để tôi lại một mình. Không lâu sau, Inuyasha mở cửa bước vào, có vẻ như vừa tắm xong. Anh ta ném trước mặt tôi một thanh đoản kiếm.

“Sau này có đi ra ngoài một mình thì mang theo cái này! Không thể tin nổi là có một cô gái chân đất bước giữa đêm như thế!”

“Anh chưa nói với ai về tôi chứ? Đây là đâu?” Tôi nhìn Inuyasha, không nhặt thanh kiếm lên. Tôi cũng vừa nhận ra kiến trúc ngôi nhà này khác xa với tòa thành trên đồi. Inuyasha chỉ hừ khẽ, nhìn ra ngoài.

“Nhà của một người bạn. Khi cô nói không muốn cho ai biết thì ta cũng không cần phải nhiều chuyện. Nhưng tốt nhất là cô nên nói cho ta biết là có chuyện gì? Ai đã làm cô ra thế này?”

“Chuyện đó…”

“Ta đã bảo tốt nhất cô nên nói cho ta biết.” Inuyasha ngắt lời tôi “Tên anh khốn kiếp của ta chắc chắn sẽ biết chuyện này ngay thôi. Cả Kyushu này là của hắn. Và đừng để hắn giết cả một làng vì cô!”

Tôi nhìn Inuyasha, nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh ta. Thở dài, tôi kể cho anh ta nghe về chuyện của Aki. Nghe xong, Inuyasha đứng dậy, xách kiếm bước ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Tôi chớp mắt.

“Giết Aki.” Inuyasha trả lời thô lỗ, khoác áo mưa lên vai.

“Nhưng…”

“Nếu ta không giết hắn ta, cả gia đình hắn sẽ bị chôn sống. Cô nên biết ông anh ta hơn thế.” Inuyasha cộc cằn nói, biến mất sau cánh cửa. Tôi nhìn vào khoảng trống trước mặt một lúc lâu, không biết phải nghĩ gì. Lặng lẽ, tôi máy móc cầm tách trà trên bàn nhấp môi, nhận ra miệng tôi đang khô đắng.

Sự sống và cái chết… Đôi khi thật qúa dễ dàng làm sao… Và đôi khi cũng qúa mai mỉa làm sao…

Vừa đây thôi, tôi là kẻ đã tưởng chết ngoài kia. Và bây giờ tôi là lý do để đem cái chết đến cho người khác…

Không phải tôi thương xót gì một kẻ vô lại như Aki. Nhưng cái cảm giác một ai đó vì mình mà chết thật khó có thể thanh thản mà chấp nhận…

Và nếu như kẻ giết Aki là người thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn là người em trai của người… Vì tôi mà một ai đó như cậu ấy phải đi giết người…

“Không có một samurai không giết người”

Cái cảm giác những giọt máu còn nóng ấm bắn vào mặt, vào tay, chảy ròng ròng trên thanh kiếm ấy như thế nào nhỉ? Cái cảm giác tiếng kêu tắt lịm nơi đầu lưỡi sẽ không bao giờ còn có thể vang vọng trên thế gian xé màng nhĩ như thế nào nhỉ? Cái cảm giác một con người, một cuộc sống bị tước xé hàng trăm mảnh dưới mũi kiếm của mình như thế nào nhỉ?

Thửơ bé, tôi đã từng nhìn thấy một samurai hạ sát một nông dân, và đều đặn băm kẻ xấu số ấy dưới mũi kiếm của mình đến nát bấy. Ánh mắt vô cảm… Không, ánh mắt không vui không buồn nhưng rất ấm. Ánh mắt ấy còn đáng sợ hơn tiếng kêu của qủy thần. Ánh mắt tựa như mặt biển xanh biếc chợt hút cao lên vồ nuốt tất cả xuống vực sâu của nó… Samurai…

Trong thời đại này người ta ít quan tâm đến những điều mà người ta được dạy dỗ từ thửơ bé. Nhưng có khi một ác qủy giết người còn làm người ta đỡ kinh sợ hơn một kẻ giết người với ánh mắt ấm áp như vậy… Từng nhát kiếm rạch xuống, qua lớp vải, bổ rất ngọt vào phần thịt da bên dưới, máu bắn ra từng hạt li ti rồi ộc thành dòng, lênh láng loang ra khắp khoảng đất xung quanh. Kiếm rút lên, máu cuốn theo. Kiếm tốt nên chỉ phát ra tiếng bùng bục như bổ vào một thân gỗ bọng nước… Và cuối cùng, người samurai ấy rút ra một chiếc khăn lụa lau thanh kiếm bình thản như vừa chẻ xong một khúc gỗ, bỏ đi…

Dường như ánh mắt rất ấm trên gương mặt anh ta là một mảnh thân thể nào đó được lắp ghép vào, chứ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có đôi mắt nào như thế lại đồng điệu với bàn tay đã bổ từng nhát rất nhịp nhàng trên một con người. Hay là tôi đã sai?

“Tại sao em không thể chấp nhận những điều đang có một cách bình thường được vậy?”

Tôi nhìn ra mặt biển gợn sóng hiền hòa bên dưới. Những lớp bọt sóng trắng đuổi nhau xô vào bờ cát. Cười nhẹ.

“Nếu như em biết thì có lẽ em đã không như thế này.”

Sango-san cau mày. Tôi vén vạt kimono lên, lấy những ngón chân trần dò tìm mảnh vỏ ốc nhỏ dưới cát.

“Chị biết không, đôi lúc em cũng tự hỏi tại sao em lại phải suy nghĩ nhiều như thế để làm gì, đặt ra nhiều câu hỏi như thế để làm gì… Nhưng thực chất em lại là một kẻ rất đơn thuần, một con bé ngốc nghếch đơn thuần để chẳng hiểu được những gì mọi người đều hiểu…”

“Em tự khoác lên cho mình cái vỏ đơn thuần đó thôi.”

“Không. Em biết mà. Em vốn là một đứa trẻ rất đơn giản, chẳng cần gì nhiều, chẳng đòi hỏi nhiều và chẳng có một triết lý nào về cuộc sống. Không lý tưởng, không ước mơ, không cả một mục tiêu để sống. Em cứ sống vật vờ như vậy, và hay hỏi bất cứ cái gì ngốc nghếch nhất mà chẳng ai để tâm đến. Nhưng tất cả những điều đó chẳng hề đem lại chút ánh sáng nào cho em, chẳng hướng đến cho em con đường nào. Có lẽ… Ngay từ lúc em sinh ra, trên cuộc đời này vốn đã không có chỗ cho em…”

“Không phải thế!” Vết nhăn trên trán cô càng sâu hơn. Tôi cười khẽ. Gió biển lành lạnh mang hơi mặn chát phả vào tóc.

“Em là một đứa trẻ chẳng ai cần, chị hiểu không? Những người mà em gọi là cha mẹ, những người đã chết vì giặc giã ấy, thật ra chỉ là những người nhận nuôi em. Những người đã sinh ra em, sinh ra một đứa con gái không cần thiết, đã đặt một chiếc khăn lên mặt em, bỏ ngoài đồng. Đôi lúc, trí nhớ con người rất kỳ lạ… Đôi khi em nhắm mắt lại và mơ thấy ngày ấy… Bầu trời rất trắng, nắng rất trắng… Nhưng thật ra, chỉ là màu của chiếc khăn được đắp lên trên mặt em mà thôi…”

“Em…”

Tôi im lặng đi dần xuống mép nước. Thủy triều đang lên. Hoàng hôn chậm chạp buông mình phản chiếu trên mặt biển lấp lánh sắc vàng. Sango-san không nói gì nữa.

“A…”

Tôi nghe tiếng cô khẽ thốt ra đằng sau rồi im lặng. Tiếng chân người đi xuống bãi cát, tiếng những lớp vải bay trong gió. Không cần quay lại, tôi cũng biết người đã tới.

Sango-san im lặng rút lui để chúng tôi lại một mình.

Tôi vẫn nhìn ra những dãy núi nhấp nhô phía chân trời. Vết thương ở cánh tay lại nhói lên, lan tê tê xuống lồng ngực. Nước đã liếm lên bàn chân tôi, những đợt sóng mỏng manh dâng lên rồi hạ xuống, quẩn quanh những ngón chân rồi lại tan loãng về phía biển. Dường như chúng đang đẩy tôi về phía mênh mông của đất trời.

Chợt nghĩ, mối quan hệ của tôi với người cũng mong manh và yếu ớt như những đợt sóng này. Cái níu kéo khẽ khàng, cái ràng buộc đơn độc và dễ vỡ như bọt sóng chạm vào là đứt tung.

Mối ràng buộc mà cả hai người trong chúng ta có thể dứt bỏ bất cứ lúc nào…

Lại nghĩ, có phải những ngọn gió thổi từ phía biển bao giờ cũng giống nhau không? Trong hơi thở của biển, lẫn với vị mặn mòi hàng ngàn năm chẳng lẽ không có gì thay đổi? Khi nhắm mắt lại và nghĩ đến những giấc mơ, biển có bao giờ nhìn thấy những giấc mơ màu trắng như khoảng trời nằng nặng muốn đổ ập xuống mình?

Có và không. Không và có. Những điều mình nhìn thấy có thể chẳng phải là sự thực. Những cái mình nhìn mênh mông và mạnh mẽ đến vậy mà lại có những níu kéo rất nhỏ nhoi. Những gì ta cho đi có thể không bao giờ được nhìn thấy, trong khi người ta luôn để ý thấy những gì mà họ mất. Biển đâu phải tự nhiên mà chát đắng.

Trong cái khoảnh khắc mà tôi gục xuống trong màn mưa đó, tôi đã nhớ lại rất rõ… Cái màu trắng tê tái giá lạnh của chiếc khăn trên mặt đang nuốt dần từng hơi thở của tôi. Không phải sắc đen mà người ta thường nói khi kể về sự chết, mà là sắc trắng. Trắng. Trắng.

Trắng.

Dường như chỉ là một cơn mê miên man trong sắc trắng. Dường như người ta chỉ vừa nhấc chiếc khăn trên mặt tôi lên, để ánh nắng chói gắt ập vào đôi mắt mờ dại của tôi. Dường như những năm tháng rất dài vừa trôi chỉ là những mảng màu loang loáng đã bị nuốt trọn trong màn sương trắng dày đặc. Dường như tôi đã vừa chợt tỉnh dậy từ một giấc mơ rất dài.

Tôi đã đi lang thang giữa hai bờ thực và mộng trong suốt những năm tháng dài…

Tôi quay lại. Không như những lần trước kia đối diện với người. Giờ đây tôi nghe lòng mình bình thản.

“Sesshoumaru-sama…”

“Ngươi cần gặp ta có chuyện gì?”

Vẫn những câu hỏi hững hờ. Biển mùa xuân không lạnh được hơn mùa đông mà lòng người thì đã úa.

Có phải đôi mắt người là mùa thu để xuân không bao giờ tới? Có phải trái tim người là khoảng trống mà tôi qúa bé nhỏ để không thể thể lấp đầy?

Tôi không thể là gió để bình an đến bên người. Tôi không phải là mây để tự do dõi theo bước chân người. Tôi không phải là nắng để sưởi ấm cho người. Tôi cũng không thể là mưa để nắm lấy tay áo người giữ lại.

Giữa muôn trùng sóng bể, ở đâu là mênh mông?

“Hoàng hôn rất đẹp.” Tôi lại nhìn về phía chân trời, mỉm cười.

Im lặng. Tiếng sóng đổ vào bờ từng đợt, âm vang xa xăm. Kyoto không có bờ biển, và tôi thảng hoặc cũng có khi nhớ lại tiếng sóng thân quen thời thơ ấu. Rất xa…

Tôi không phải là gió để được bay đến bất cứ nơi nào tôi muốn. Tôi không phải là hạt cỏ để vướng theo nếp áo khách lữ hành. Tôi không phải là mây để được một lần bốc cao lên khoảng không xanh ngắt kia và tan đi vào vĩnh viễn…

Tôi có thể cũng chẳng được là một hạt bụi nhỏ trong mắt người.

Hạt bụi còn có có thể làm người cay mắt, chứ tôi...

Cứ lặng yên để đi bên người, có lẽ sẽ tốt hơn. Cứ lặng yên để mỉm cười và không nghĩ suy, có lẽ sẽ tốt hơn. Cứ lặng yên để những giấc mơ màu trắng nuốt dần từng cơn nức nở để khi mở mắt nhìn chợt nhận ra mình vẫn còn hiện hữu trên đời…

“Hoàng hôn rất đẹp.” Tôi nhắc lại, lại cười. Thủy triều đã lên đến mắt cá chân, bàn chân trần của tôi đạp lên một mảnh ốc vỡ, nhoi nhói.

Hoàng hôn vàng là ngày đã tàn. Lá vàng là mùa đã úa. Mùa thu vàng là năm đã hết…

Hoa hồng vàng là tình đã qua…

Mắt người vàng là…

Đã bao lần hình bóng tôi phản chiếu trong mắt người? Trong cái mênh mang sâu thẳm của hoàng hôn vàng lưu giữ trong đáy mắt người, đã bao giờ ghi dấu hình bóng tôi?

“Không biết Sesshoumaru-sama còn nhớ một buổi chiều chúng ta đã đứng ở bờ biển Nagasaki như thế này không? Hình như là ba năm trước, phải không?”

Tôi không quay lại. Thanh âm tiếng sóng vẫn cồn cào xô bờ. Tôi ngồi lên tảng đá sát bờ biển, ngẩng nhìn những áng mây tím đổ nghiêng trên đầu.

“Lúc đó Rin đã chạy khắp nơi tìm vỏ ốc để làm một chiếc vòng. Rin nghĩ nó rất đẹp. Nhưng có một đứa trẻ của người quen Sesshoumaru-sama thích nó, ngài đã bảo Rin đưa lại cái vòng đó cho nó…”

“Rồi ngươi đã làm một chiếc vòng khác ngay ngày hôm sau.” Giọng người vẫn không chút xúc cảm đằng sau tôi. Tôi cười nhẹ.

“Phải. Nhưng Sesshoumaru-sama có bao giờ nghĩ rằng Rin đã phải cứa xước tay mình bao nhiều lần để làm ra nó hay không? Không chỉ là chuyện thương tổn… Có những thứ chỉ có thể làm được một lần, có được một lần… Cái cảm giác say mê, yêu qúy và nâng niu mà Rin đã có với chiếc vòng thứ nhất, Rin đã không tìm lại được. Vỏ ốc vẫn chỉ là vỏ ốc, chỉ là những mảnh xác nằm dưới biển, chỉ là những vật lấp lánh đẹp đẽ nằm trên tay. Người không bao giờ hiểu, phải không?”

Im lặng như thoáng một chút ngần ngừ, và tiếng gió thì thầm cho tôi biết người khẽ gật đầu. Tôi nhìn xuống bàn tay mình, lặng lẽ.

“Ngài đã giết bao nhiêu người, Sesshoumaru-sama?”

“… Không ai hỏi ta như thế.”

“Vậy… Ngài đã yêu thương bao nhiêu người, Sesshoumaru-sama?”

“… Không.”

“Ngài chiến đấu vì cái gì, Sesshoumaru-sama?”

Lại một khoảng trống lặng yên. Người đã đứng dậy, quay lưng lại phía tôi.

“Nếu ngươi cảm thấy không được bình thường thì về nghỉ đi. Đừng quấy rầy ta với những câu hỏi như thế!”

Tôi vẫn nhìn ra biển. Bên tôi là biển khơi, hướng người là núi cả. Và cái khoảng không đầy gió giữa chúng tôi dường như còn dài hơn cả mênh mông.

“Nếu như…”

Thở dài. Rồi cười khẽ. Từ bao giờ tôi đã có thói quen nói sau lưng người. Có khi nào gió đã thổi bạt lời tôi để người không nghe được?

Dài hơn là mênh mông…

Còn mình tôi ngồi đối diện với biển khơi trong nắng chiều sắp tắt

“Inuyasha-sama…”

Inuyasha nhìn tôi, gật đầu.

“Mọi việc đã giải quyết xong. Nhưng ta nghĩ cô không nên trở lại nơi đó. Tốt nhất cô nên rời bỏ nơi đó hoàn toàn. Đó đâu phải là nơi dành cho những cô gái như cô.”

Tôi cúi đầu. Tôi biết mình cũng khó có thể trở lại okiya để đối mặt với mama-san. Nhưng…

Inuyasha vẫn nhìn tôi, rồi lắc đầu.

“Ta sẽ gọi Sango đến gặp cô. Đồ đạc của cô ở okiya đã được chuyển về đây. Có cái này… Cô lấy nó ở đâu?”

Anh ta đưa ra một tấm thẻ gỗ. Tấm thẻ mà Kikyou đã đưa cho tôi ở ngôi chùa.

“Kikyou-sama…”

“Cô ấy đưa cho cô? Cô ấy đã trở về đây?” Một cảm xúc khó diễn tả thoáng qua gương mặt Inuyasha. Tôi ngập ngừng.

“Cô ấy bảo… Cô ấy về đây để dự dám cưới của Inuyasha-sama…”

Im lặng. Inuyasha đưa trả tấm thẻ cho tôi. Mái tóc đã che khuất hầu hết gương mặt anh ta.

“Cô nên từ bỏ đi!”

Tôi ngẩng lên nhìn Inuyasha, hầu như hoàn toàn không hiểu ý nghĩa câu mà anh ta đột nhiên nói.

“Đó là lệnh của anh trai ta. Trước khi ra trận, chúng ta cần phải cưới thê thiếp…”

Tôi chớp mắt. Chúng ta…?

“Cùng với đám cưới của ta, Sesshoumaru cũng sẽ lấy một phu nhân thay thế cho Koori…”

--------------------

Tôi thả bước chầm chậm đi về phía núi. Tiếng biển vẫn ầm vang trong gió sắt se. Nhìn lại, những dấu chân tôi đang bị thủy triều nuốt dần. Bọt sóng mỏng liếm lên nền cát, san bằng những dấu tích đã đi qua…

Người ta thường nói nhiều về những dấu chân bị sóng lấp mất như thế. Nhưng tôi biết… Nơi tôi đứng vừa nãy, đôi chân ngập trong sóng, những hạt cát xoáy lở trào lên không dứt… Dấu chân của tôi đã biến mất ngay trong lòng biển.

Thủy triều đã lên…

Part IV

“Ta rất mừng là cô đã quay lại.”

Mama-san nói mà không có lấy một cái nhíu mày trên gương mặt trắng phấn. Đôi môi đỏ thắm của bà ta dường như còn đang mỉm cười dù đôi mắt vẫn chứa cái nhìn lạnh lẽo ghê người.

Tôi cúi mình xuống thềm.

“Xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, mama-san.”

“Chẳng phải là chuyện của cô.” Bà ta phẩy tay “Thằng nhóc đó chỉ là một món đồ chơi. Hắn tự nghĩ mình qúa cao, có vậy thôi. Với những chuyện hắn đã gây ra thì chính tay ta cũng giết chết hắn. Vì hắn mà ta đã bán Hana-chan vào kỹ viện một cách oan uổng. Hắn đã làm hại con bé… Nó là một món hàng có lời…”

Bất chấp cái nhíu mày của tôi, mama-san dựa vào bức tường sau lưng, mân mê vạt áo kéo dài giọng.

“Và cô cũng là một món hàng có lời của ta… Ta chưa bao giờ nghĩ cô lại có sức ảnh hưởng như thế tới gia đình Inutaishou. Ta chỉ nghĩ cô là nhân tình của daimyo-sama, nhưng cả otou-sama dường như cũng rất quan tâm đến cô…”

“Mama-san!...”

“Ta hiểu” Nụ cười thoáng qua trên cặp môi đỏ máu “Cái ta quan tâm chỉ là tiền. Ta không cần biết mối quan hệ đó là như thế nào, ra sao. Những thứ đó cô nên giữ lại cho mình thì tốt hơn, hiểu chứ?”

“… Vâng…”

Tôi biết tốt nhất là đừng nên tin những gì mà bà ta thể hiện bên ngoài trên gương mặt trắng như một nghệ sĩ kịch Nou ấy. Nhưng tôi cũng biết tốt nhất đừng nên dấn sâu thêm vào rắc rối khi tỏ ý không bằng lòng. Dù sao, sự yên ổn giờ đây cũng tốt hơn là những lời xỉa xói mà tôi đã mong đợi.

Món hàng… Tôi còn mong đợi gì hơn thế nữa không? Không.

Món hàng… Tôi luôn luôn biết điều đó, cũng như luôn luôn biết rõ những gì người khác nhìn thấy ở tôi.

Một con người thì luôn luôn có nhiều bộ mặt, nhiều tư cách để đối diện với thế giới này, dù muốn dù không. Những người khác, tùy theo mối quan hệ mà đánh giá ta qua những gì họ cảm thấy. Với mama-san, tôi là một món hàng cũng như với Sango-san, tôi là một đứa em ngốc nghếch. Và với những người khác… Tôi không thể hiểu được tất cả những gì người khác nghĩ về mình, tất nhiên.

Trong cuộc đời này, con người quan hệ với nhau nhiều khi chỉ dựa vào những quyền lợi mà họ đem lại cho nhau.

Tình cảm nhiều khi cũng chỉ là một cuộc trao đổi. Cho thì sẽ mong muốn được nhận. Và ai có thể kiên trì với những cho đi mà không một lần xót lòng trước tài sản ít ỏi mà mình có thể còn lại?

Trái tim cũng đâu phải là vô tận.

Tôi có thể cho được người khác điều gì ngoài những tình cảm đáng thương mà trái tim tôi chứa đựng? Và khi nó đã cạn khô, tôi có thể còn lại điều gì? Hết ngọt ngào là chát đắng. Hết yêu thương là hờ hững. Hết nhớ mong là xa lạ. Nước mắt đã cạn rồi thì chỉ còn muối đọng lại trong khóe mắt cay.

Xót xa.

Tôi còn có thể yêu thương được bao lâu? Tôi ngày xưa dễ khóc dễ cười, tôi ngày xưa của thơ ngây và vô tư lự giờ đã ở nơi đâu? Con người sẽ theo thời gian mà thay đổi, vậy tôi ngày mai sẽ là ai?

Tôi ngày mai liệu có thể yêu thương như tôi hôm nay? Tôi ngày mai liệu có thể nhìn người như tôi hôm nay?

Hay tôi ngày mai sẽ mang một bộ mặt kịch Nou giống như người phụ nữ đằng trước? Đâu người phụ nữ nào muốn quét lên mặt mình một lớp phấn thật dày như vậy. Đâu người phụ nữ nào chọn lựa cho mình một cuộc sống mà những mối quan hệ chỉ đặt trên “món hàng” và “những món đồ chơi”… Đâu người phụ nữ nào được phép chọn lựa cuộc sống cho mình.

Từng ngày một, sống để nhận ra trái tim mình đang chết dần…

Ít ra, bà ta cần tôi. Cũng như tôi cần bà ta để sống. Trên đời này chẳng thể có ai cho không ai cái gì, phải không?

Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ cái ý nghĩ đó của mình.

Tôi sợ… Tôi sợ tôi như ngày hôm nay. Tôi sợ tôi của ngày mai. Tôi sợ những gì mà tôi có thể trở thành. Đổi thay… Đó là điều mà không ai có thể đoán trước và không ai có thể cản ngăn.

Nếu như… Nếu như đến một ngày tôi mang đủ chua chát và cay đắng để nhìn tất cả bằng cái nhìn lạnh giá, nếu như đến một ngày tôi nhìn tất cả chỉ là “món hàng” và “mục đích”, nếu như đến một ngày trái tim tôi cũng xơ mướp và tàn úa cùng với thân thể này… Sẽ ra sao?

Tôi ngày hôm qua đã ở đâu rồi? Tôi ngày hôm qua đâu phải tôi hôm nay. Và tôi của ngày mai…

Vốn đã tự nhủ rằng mình sẽ không cảm thấy nản lòng lần nữa, vốn đã tự nhủ rằng mình sẽ kiên quyết mà đi theo những gì mình đã chọn, nhưng giờ đây chỉ một gợi nhắc vô tình đủ để cho mình cảm thấy chông chênh…

“Nee-san? Sao vậy?”

Hotaru đã đến bên tôi tự khi nào. Cô đặt khay trà lên bàn, nhìn tôi lo lắng. Tôi lắc đầu, mỉm cười.

“Không có gì.”

“Nee-san làm em lo lắm… Em cứ nghĩ cô không quay về đây nữa.”

Tôi nhìn Hotaru, hơi ngỡ ngàng. Thường ngày tôi và cô chỉ chào hỏi nhau như những kẻ quen biết bình thường. Cô gọi tôi là nee-san chỉ bởi vì mama-san chứ chúng tôi bằng tuổi nhau. Lo lắng cho tôi?

“Chị đi rồi thì ở đây chỉ còn mỗi em.” Dường như đoán được ý nghĩ của tôi, Hotaru cười “Em sợ cô đơn lắm.”

“Ở đây còn rất nhiều người…”

“Nhưng chỉ có chị là giống em.”

“Giống nhau?”

“Chúng ta chọn lựa ở lại nơi đây.”

Đáp lại ánh mắt thắc mắc pha lẫn ngạc nhiên của tôi là nụ cười bình thản của cô gái có gương mặt trái xoan trắng tái.

“Ngày xưa cũng có một người muốn chuộc em ra, nhưng em đã từ chối.”

“Tại sao?”

“Em ghét đàn ông.”

Lại một câu nói cũng thản nhiên như đùa giỡn. Ghét đàn ông để ở lại phục vụ những người đàn ông?

“Chị có bao giờ nghĩ rằng chúng ta thực ra lại là những kẻ tự do nhất trong tất cả các loại phụ nữ không? Chúng ta chỉ sống vì chúng ta, lấy những thứ chúng ta cần. Đồ mua vui thì sao? Chẳng phải tất cả phụ nữ trong xã hội này chỉ là vật mua vui của đàn ông sao? Vợ con, thê thiếp, hầu gái hay chỉ là một đứa con gái gặp ngoài đường đối với những tên đàn ông đó cũng chỉ là những thứ để sai khiến. Việc gì chúng ta phải hy sinh đời mình cho một tên đàn ông duy nhất? Chúng ta có thể vận dụng sức mạnh của chúng ta để sai khiến họ, chúng ta có thể điều khiển tất cả những tên đàn ông ngốc nghếch đã ngã vào vòng tay chúng ta, không tốt sao?”

“Em chưa từng yêu thương một ai sao?” Tôi lặng lẽ hỏi, thay vì câu nói ‘Không phải tất cả đàn ông đều thế’ mà tôi thậm chí cũng chưa tin được.

“Lạ thật.” Hotaru đột nhiên bật cười, để lộ hàm răng trắng như ngọc trai sau đôi môi bôi son đỏ “Tại sao khi nhắc đến phụ nữ người ta lại luôn phải kèm theo những thứ gọi là ‘tình yêu’, ‘gia đình’? Con người có thể sống mà không cần những thứ đó, chẳng phải thế sao? Trong giới chúng ta, rất nhiều người phụ nữ như vậy, không phải sao?”

“Họ có hạnh phúc không?”

“Theo cặp mắt người ngoài- Không. Nhưng với chính họ- Có. Hạnh phúc là gì, nee-san? Chẳng phải chỉ có chính người ta cảm thấy được nó thôi sao? Trên đời này làm gì có hạnh phúc toàn vẹn. Bao giờ cũng phải hy sinh một điều gì đó. Chúng ta hạnh phúc theo cách của chúng ta, có gì là không đúng?”

Im lặng. Trong khi tôi cố phân tích những điều mà cô vừa nói, Hotaru lặng lẽ quan sát tôi, rồi lắc đầu.

“Nee-san, suy nghĩ nhiều làm gì. Trong thời đại này con người đạt được tất cả bằng sức mạnh, chỉ có sức mạnh mới đem lại cho chúng ta thứ mình muốn. Và chúng ta có sức mạnh hơn bất cứ ai. Chúng ta có khả năng đạt được mọi thứ hơn bất cứ ai.”

“Có lẽ… Điều chúng ta muốn khác nhau…”

“Có lẽ. Nhưng cách để đạt được luôn luôn giống nhau.” Một ánh lửa sáng lên trong mắt Hotaru. Ánh mắt đột nhiên làm tôi rùng mình. Ánh mắt đột nhiên làm tôi nhớ đến cặp mắt người. Cũng cái nhìn sáng rực lạnh buốt đó. Cũng cái ánh thép băng giá đó. Dường như trước mặt tôi không phải là một cô gái mười sáu tuổi mà là một samurai với kiếm khí ánh lên trong mắt đến rợn người.

“Mama-san đã dạy em như vậy à?” Tôi hỏi, chợt nhớ lại những bài học mà mama-san ở trà thất Kyoto đã nói.

“Không. Đây là điều em không bao giờ nói với ai. Nhưng chúng ta giống nhau, em có thể nói với chị chứ?”

“… Ừ.”

“Cám ơn.”

Tôi chớp mắt. Cám ơn vì điều gì?

“Vì chị đã quay lại.” Một nụ cười mơ hồ thoáng trên môi Hotaru.

Tiếng gọi của mama-san vọng ngoài hiên. Hotaru vội chạy ra, cúi chào với tôi lần cuối rồi khép cửa lại.

Tách trà mà cô đem đến đã nguội ngắt.

Tôi chạm tay vào thành sứ mỏng lành lạnh, đột nhiên cảm thấy rõ hơn bao giờ hết cái chua xót trước ấm lạnh của tình người.

Vậy là… Nhận ra mối quan hệ của tôi có với “những người trên cao”, mọi người xung quanh lập tức thiết lập và xác định những gì tôi có thể đem lại cho họ. Người cần tiền, người cần sự che chở, người cần “sức mạnh”… Thế mà tôi, tôi thì cần gì và có được gì?

“Sức mạnh” mà Hotaru đã nói tới, tôi cũng có thể hiểu. Nhưng liệu nó có đem tới cho tôi điều tôi cần không?

Tôi đã quen sống mà không suy tính- một thói quen xấu từ ngày còn sống lắt lay từng bữa. Mưu tính và hoạch định những điều để đem lại “sức mạnh”, để đoạt được thứ mình cần dường như vô cùng xa lạ đối với tôi.

Phải, trên đời này tình cảm cũng là một thứ trao đổi, và không thể có bất cứ thứ gì tự nhiên mà lấy được.

Nhưng tôi đang mong muốn điều gì?

Cái tin người lấy vợ chỉ làm tôi ngạc nhiên trong một thoáng. Nhưng cái đau đớn âm thầm cứ tưng tức trong lồng ngực. Không dày vò hay cồn cào, nỗi buồn cứ thấm dần ra, chan ngập từng mạch máu và lan khắp thân thể, có thể cảm thấy từng tế bào âm thầm buốt nhói lặng lẽ.

Chẳng phải tôi luôn biết điều đó sao? Người sẽ lấy một phu nhân, sẽ có một gia đình…

Chỉ là… Dù người có lấy ai đi chăng nữa, đó chắc chắn vĩnh viễn không thể là tôi.

Tôi chưa từng hy vọng. Nhưng nhận thức được nỗi tuyệt vọng trong mối quan hệ đó vẫn làm tôi cảm thấy đau lòng.

Tôi đã đi lang thang giữa hai bờ thực và mộng trong suốt những năm tháng dài…

Và cái thực tế lạnh lùng ấy đến quát lên trước mặt tôi, hắt vào tôi dòng nước lạnh trong cơn mưa bão, đánh thức tôi tỉnh lại. Tỉnh lại để nhận rõ hơn bao giờ hết cái thân phận và địa vị tôi đang có. Nhận rõ cái trống trải trên hai bàn tay và cái mịt mờ của tương lai trước mắt. Nhận rõ cái tuyệt vọng và trống rỗng của những gì tôi đã từng tin tưởng.

Những giấc mơ bị nuốt dần trong sắc trắng.

Nhận ra trái tim con người không thể là vô hạn và những ngọn gió lốc của thời gian có thể cuốn mọi thứ vào cõi hư vô. Nhận ra mình đơn độc và chông chênh trên con đường độc đạo một chiều… Nhận ra rằng chẳng có gì là nơi bám víu…

Nhận ra rằng mình đang sợ hãi…

Tôi của ngày hôm qua đã ở nơi đâu?

Khi những vệt tuyết cuối cùng tan đi cũng là lúc các con đường của Kyushu vang động tiếng chân người. Cuộc tổng động viên đã diễn ra, và các toán lính bổ đi khắp nơi thực hiện những bổ sung cuối cùng trước khi ra trận. Và trong đó có cả phần hưởng thụ hương sắc, như tất cả những người đàn ông phải thế.

Okiya của tôi là một nơi đủ sang trọng để không phải tiếp những toán lính quèn, nhưng cũng bận rộn ngập đầu với những lịch tiếp khách dày đặc. Khách của tôi vốn ít hơn mọi người,một phần vì những chuyện đã xảy ra, nhưng phần lớn là do mama-san xếp đặt. Hotaru được cử đi tiếp những vị tướng lĩnh, trong khi tôi đến những bữa tiệc của giới thương nhân như thường lệ. Tuy nhiên, chủ đề chiến tranh được nhắc đến thường xuyên trong các bữa tiệc đến mức tôi cũng có thể biết được mọi tình hình đang diễn ra. Không giống như giới quân nhân, các thương nhân không tìm đến những bữa tiệc để tìm quên, mà họ cần một nơi để bàn bạc và trao đổi công chuyện làm ăn. Vai trò của tôi trong những bữa tiệc chỉ là rót rượu và thỉnh thoảng đệm một bài vào tiếng xóc xách của các bàn tính.

Cho nên tôi đã rất ngạc nhiên khi một buổi tối bước vào trà thất và chỉ gặp một người trong đó. Người thanh niên cúi xuống ly rượu với gương mặt trầm ngâm.

“Kohaku?”

Anh ngẩng lên, mỉm cười. Nụ cười hiền hậu không còn chút vết tích của cái cau mày giận dữ lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Tôi bỗng cảm thấy nhẹ lòng.

“Lâu qúa không gặp em…”

Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nhỏ. Cánh cửa mở ra ngoài hiên, nến cháy sáng trong vườn, hắt bóng những nụ hoa anh đào nở sớm lên sàn. Ngọn gió còn mang chút hơi lạnh lay động không khí, xao xác chút lá non vừa đâm chồi.

“Anh đã tưởng rằng khi em về lại Kyushu, chúng ta sẽ được ở bên nhau…” Kohaku nói tiếp, cái chua chát đột nhiên trở lại trong giọng nói của anh. “Anh không bao giờ nghĩ em lại chọn cuộc sống này. Sống như thế này em thấy vui chứ?”

“Em chưa từng bảo chọn cuộc sống này vì niềm vui, Kohaku.” Tôi lắc đầu nhẹ nhàng.

“Em theo anh đi!” Kohaku đột nhiên nói. Tôi chớp mắt nhìn anh.

“Anh định đi đâu?”

“Edo.”

“Tại sao? Ở Kyushu này anh cũng có một công việc rất tốt…”

“Nhưng chiến tranh sẽ hủy diệt Kyushu!” Kohaku ngắt lời tôi “Không thể ở lại nơi đây!”

“Chiến tranh vẫn chưa xảy ra, Kohaku…”

“Nhưng Edo sẽ thắng.”

“Tại sao?” Tôi cau mày.

Kohaku im lặng đứng lên bước ra ngoài hiên. Trăng đã mọc qua ngọn cây. Ánh sáng lạnh của nó chan cùng ánh nến, tạo nên sắc mờ kỳ lạ.

“Edo sẽ thắng.” Anh nhắc lại mà không nhìn tôi “Anh muốn em đến một nơi an toàn. Và anh cần em thuyết phục nee-chan. Chị ấy cũng không chịu đi.”

“Kohaku, anh cần một lý do hơn là chỉ nói như vậy để mọi người đồng ý đi một quãng đường dài đến Edo.” Tôi kiên nhẫn nói.

Anh chỉ lắc đầu. Tôi đứng lên đến bên anh, nhìn thẳng vào mắt anh, cau mày.

“Anh đang có chuyện gì, phải không?”

Kohaku nhìn tôi lặng lẽ, rồi cắn môi.

“Giữa anh và daimyo-sama, em sẽ hy sinh ai?”

“Sao cơ?”

Kohaku đột ngột quay lưng đi, để tiếng hỏi của tôi rơi vào khoảng không.

“Anh đã làm hết sức của anh, và sẽ làm hết sức của anh… Nhưng nếu đó là lựa chọn của mọi người, anh không còn cách nào khác…”

“Kohaku?”

“Tạm biệt.”

Kohaku đi ra cửa mà không ngoái lại nhìn tôi. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, để lại một mình tôi ngơ ngẩn không biết phải nghĩ gì. Sực tỉnh, tôi liền chạy theo anh.

“Kohaku!”

Anh đứng lại trước cửa trà thất. Chỗ khuất con đường chìm trong bóng tối, chỉ có vài ánh đom đóm xanh lập lòe. Anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt phản chiếu ánh sáng đom đóm đột nhiên lại buồn đến tê tái lòng.

Tôi nắm lấy tay áo anh, khẽ khàng.

“Nếu có việc gì hệ trọng, anh nói cho em biết đi!”

Kohaku lắc đầu. Một nụ cười thoáng qua trên môi.

“Em đã phản bội anh, em có biết không?”

Không đợi tôi có phản ứng, anh tiếp lời.

“Anh đã tin tưởng em,mong chờ em… Anh đã làm tất cả vì em… Vậy mà tất cả những gì anh có là gì? Những lời cám ơn và xin lỗi trống rỗng. Nếu anh phản bội em như thế… Thì sao?”

“Em chưa bao giờ xin lỗi, Kohaku…”

“Phải. Và anh cũng không xin lỗi em.” Giọng Kohaku chợt đanh lại. Tay anh chợt quàng qua vai tôi, đẩy tôi sát vào anh.

“Anh không có lỗi và anh cũng sẽ không xin lỗi.” Hơi thở anh phả qua má tôi “Nhưng anh cũng sẽ làm tất cả để em lại về bên anh.”

“Kohaku…”

Cũng bất ngờ như khi anh ôm tôi, Kohaku quay bước về phía ánh sáng sáng rực của những dãy phố bên ngoài. Tôi nhìn theo bóng anh chìm trong những ánh đèn, đột nhiên cảm thấy mắt cay cay.

Cám ơn và đừng xin lỗi- đó là điều anh đã nói với tôi khi anh vớt tôi dưới hồ nước trong vườn. Vất vả lắm anh mới kéo được tôi vào bờ, tưởng chừng như cả hai đã bỏ mạng ngoài đó. Nhưng anh vẫn ôm lấy tôi cười khẽ.

“Cám ơn và đừng xin lỗi, Rin-chan.”

‘Đừng xin lỗi, Kohaku…’ Tôi thầm nói theo bóng anh. Anh là một người dịu dàng và tốt bụng biết bao nhiêu… Nhưng anh sẽ làm tôi tổn thương- những gì anh đã nói báo cho tôi biết điều đó.

Nhưng giữa hai chúng tôi, đừng bao giờ nên xin lỗi… Phải không?

“Edo sẽ thắng.” Anh muốn nói gì với tôi?

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm tôi chợt rùng mình.

“Edo sẽ thắng?”

Sango-san hỏi, cau mày

“Kohaku đã nói với em như thế à?”

“Vâng. Nhưng chuyện đó nghĩa là gì?”

“Chị không rõ” Sango-san thở dài “Nhưng chuyện luyện tập của binh sĩ rất tốt và chúng ta đang có lợi thế hơn hẳn về mọi phương diện. Không ai có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ thua được. Có thể Kohaku không muốn dính líu đến chiến tranh nên bảo chúng ta rời đi mà thôi.”

“Dính líu đến chiến tranh? Ngoài việc cung cấp vũ khí ra, anh ấy còn làm gì nữa?”

Một thoáng hồng hiện lên trên má Sango-san. Cô nhìn xuống hai bàn tay.

“Không… Mà là chị… Bây giờ chị quản lý hậu cần cho quân lính.”

“Quản lý hậu cần?”

“Ừm… Em biết rồi đó, chẳng có samurai nào quan tâm đến tiền bạc, và mọi việc về tiền nong đều do phụ nữ đảm trách và quản lý. Chị bây giờ đang là người liên lạc mua bán giữa những thương nhân và gia đình Inutaishou để phục vụ quân đội. Kagome-sama đã nhờ chị làm công việc này…”

“Còn lý do nào khác nữa phải không, Sango-san?” Nhận ra ánh mắt bối rối của chị, tôi dò hỏi. Chị ngần ngừ một thoáng rồi gật đầu.

“Có một người trong quân đội…”

“Izumi-san?”

“Không phải… Đó không phải là samurai… Nhưng anh ta sau này sẽ là một samurai. Một samurai rất giỏi. Chỉ cần anh ta lập được chiến công thì sẽ có thể thực hiện được ước muốn của mình.”

“Sango-san…” Tôi lặng lẽ nhìn chị, mím môi. Chị vẫn mỉm cười nhìn tôi, mắt ngời sáng trên đôi gò má hồng. Cuối cùng, tôi gật đầu.

“Chúc mừng chị, Sango-san.”

“Ừ, chị rất vui.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của chị, tôi cũng muốn mỉm cười. Nhưng trong tôi lại trào lên một nỗi sợ hãi mơ hồ về cái mong manh của niềm vui trong chị…

Chị đang cố hết sức mình để giúp đỡ người ấy, và đó cũng là lý do chị từ chối đến Edo cùng Kohaku. Chị đang muốn cùng người ấy thực hiện mơ ước trở thành một samurai- một giấc mơ vĩ đại của người đàn ông. Nhưng mà…

Khi trở thành một samurai, người ấy sẽ chẳng thể nào lấy chị.

Một geisha thì cả đời sẽ mang thân phận của geisha. Chị cũng chỉ có thể đứng bên cuộc đời của con người ấy… Sango-san ngốc nghếch của tôi…

Làm tất cả để người ấy trở thành một samurai…

Trở thành một samurai…

Và rời xa dần bàn tay mình để không bao giờ với tới… Chị đã từng nghĩ đến chưa?

Part V

Tôi gặp lại Kikyou vào một buổi chiều cuối tháng ba. Khi đến chùa để trả sách, tôi nhìn thấy cô đi lang thang giữa những nhánh mai vàng nở rộ. Khác với bộ quần áo miko ngày thường, hôm nay cô mặc một bộ kimono màu tím giản dị và thanh nhã với những bông mai trắng thêu chìm trên gấu áo. Giữa sắc mai vàng, cô nổi bật lên như một nhánh hoa tím đầy sầu muộn. Nét dửng dưng lạnh lùng thường ngày vẫn không thể che lấp được cái chau mày rất khẽ.

“Sắp đến tháng tư rồi.” Kikyou ngẩng nhìn trời, thì thầm. Chúng tôi đang ngồi trên khoảng cỏ sau núi, trước mặt là thác nước tung bọt trắng xóa.

Tôi nhìn cô, im lặng.

“Tháng tư là tháng tàn khốc nhất, sinh sôi

Tử đinh hương mọc lên từ vùng đất chết, hòa trộn

Ký ức và khát khao, khuấy động

Những rễ cây xỉn màu cùng với mưa xuân”

Giọng của Kikyou hòa lẫn trong gió, bất giác làm tôi rùng mình. Vẫn cái lạnh lẽo trầm lắng đó, nhưng bây giờ man mác nỗi ngậm ngùi. Nhìn từ đằng sau, sắc áo tím cô mặc dường như nhòa nhạt đi. Đột nhiên, tôi nhận ra cô cũng chỉ là một cô gái mảnh mai và nhỏ bé- điều mà vẻ cao ngạo và lạnh lùng của cô luôn che lấp mất.

“Kikyou-sama…”

“Hôm nay ta đến đón Izayoi-sama. Mai là đám cưới của họ, cô cũng đến chứ?”

“Dạ…?”

Kikyou quay lại, mỉm cười trước vẻ ngơ ngác lẫn bối rối của tôi.

“Mai là đám cưới của cả hai anh em họ. Cô không biết sao?”

“… Không.”

Tuần vừa rồi tôi đã qúa để tâm đến chuyện Kohaku đã nói và bận thăm dò về ý định chuyển đi của anh qua những người khách hơn là chú tâm đến chuyện gì. Nhưng những người khác dường như cũng chẳng hề tỏ ra là họ cần nói với tôi chuyện đó.

“Đau chứ?” Kikyou lại ngồi bên tôi, đôi mắt vẫn dõi lên bầu trời xanh mờ.

“Dạ?”

“Chẳng lẽ… Cô không cảm thấy gì sao?”

“… Không hẳn.” Tôi cúi đầu, thở dài “Rin đã được chuẩn bị trước.”

“Không hy vọng thì sẽ thất vọng ít thôi, nhỉ?” Tiếng cười khô khốc vang lên bên cạnh tôi “Vậy ta cũng đã từ bỏ rất lâu rồi, tại sao ta vẫn cảm thấy đau?”

Tôi chớp mắt, nhìn sang cô gái bên cạnh. Cô vẫn ngẩng nhìn trời với cái chau mày đăm chiêu trên gương mặt. Kikyou đang tâm sự với tôi?

“Có lẽ vì Kikyou-sama đã từng có thể được điều đó, có thể hy vọng vào điều đó. Rin thì chưa từng hy vọng, nên cũng không cảm thấy mất mát.” Tôi khẽ khàng.

“Mất mát?” Kikyou nhìn sang tôi, mắt hơi nheo lại “Nên bây giờ ta có thể gây tổn thương cho người khác, được không? Vì ta đã mất mát qúa nhiều nên ta có thể gây mất mát cho người khác, được không?”

“Kikyou-sama… Rin đã nghe câu này hai lần trong những ngày gần đây rồi. Tại sao mọi người luôn phải như thế?”

“Vì mọi người không phải thánh thần, cô bé à. Nghĩ cho mình cũng đâu phải là điều xấu. Chẳng lẽ cô chưa từng cảm thấy chua chát sao? Chẳng lẽ cô chưa từng cảm thấy tất cả những gì cô đã làm là vô ích cả sao? Chẳng lẽ cô không cảm thấy hận một cái gì đó sao?”

Kikyou nhìn trực diện vào tôi. Ánh mắt cô xoáy sâu vào mắt tôi như muốn nhìn thấu vào những gì tôi đang nghĩ. Ánh mắt mà tôi cảm thấy cô bi thương hơn bao giờ hết.

“… Không… Vì Rin chưa từng có, cũng chẳng thể coi được đó là mất. Rin không sống vì ai nên cũng chẳng thể trách bất cứ ai…”

“Cho nên, một người như cô mà trở thành kẻ xấu thì đáng sợ lắm, và cũng đáng buồn lắm.” Kikyou quay nhìn lại về phía thác nước “Cô chẳng hề biết đến khái niệm kẻ tốt người xấu, như vậy càng đáng sợ hơn. Dù đôi khi, phân biệt được những điều đó cũng chẳng dễ dàng gì…”

Tiếng gọi râm ran phía trên núi ngắt lời Kikyou. Cô đứng lên, nhìn sang tôi.

“Lên núi trả sách cùng tôi chứ, Rin-san?”

“Vâng.”

Chúng tôi trở lên những bậc thềm đã bắt đầu phủ lớp rêu mỏng. Càng lên trên núi, hương hoa mai càng ngào ngạt. Izayoi đã đứng đợi tôi ở bậc thang dẫn lên chính điện. Khuôn mặt u sầu của bà hôm nay đã tươi hơn một chút, dù bộ áo tu hành vẫn phủ một bóng tối bức bối lên bà. Nhìn thấy tôi, bà mỉm cười, nhưng tôi đọc thấy sự bối rối thoáng qua trong nụ cười đó...

“Kikyou-san...”

Nghi ngờ của tôi được xác thực ngay khi giọng nói vừa cất lên bên cạnh. Cánh cửa bên chính điện được đẩy ra, và Kagura bước ra, nheo mắt nhìn tôi.

“Tôi không biết là hôm nay cô ta cũng đến. Cô ta làm gì ở đây vậy?” Kagura quay sang Kikyou, không nhìn đến tôi.

“Tình cờ gặp. Tôi cũng không nghĩ là Kagura-san lại đến đây? Cô cũng không có việc gì ở đây.” Kikyou nhíu mày đầy ngờ vực. “Cô cần xem gì?”

Một chút bối rối thoáng qua mắt Kagura trước câu hỏi cuối cùng của Kikyou, nhưng cũng nhanh như gió, nó biến mất để lại ánh mắt cao ngạo bình thản.

“Ta chỉ muốn tham quan ở đây, sẵn tiện chào hỏi Izayoi-san.”

“Tôi nghĩ sau này cô sẽ có nhiều thời gian hơn để đến và chào hỏi tất cả mọi người ở đây.” Khóe miệng Kikyou hơi nhếch lên. Kagura cau mày.

“Cô nói thế nghĩa là gì?”

“Cô hiểu rõ hơn tôi, Kagura-san.”

Khóe miệng Kagura giật khẽ, nhưng cô ta mím môi im lặng. Izayoi bối rối nhìn hai người, rồi ngượng nghịu mỉm cười.

“Ta nghĩ chúng ta nên đi thôi...”

Kagura gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi Kikyou đầy cảnh giác. Izayoi kéo tôi vào trong nhà để chuẩn bị đồ đạc. Những cái rương đã chất sẵn trong góc phòng. Vài ni cô còn đang lúi húi buộc những cái túi nhỏ.

“Không hay là cô lại gặp Kagura-san ở đây.” Izayoi khẽ lắc đầu nói lúc cánh cửa được kéo lại.

“Dạ...”

Izayoi quay sang nhìn tôi, hơi nhíu mày.

“Cô... Không biết... Người mà daimyo-sama sắp lấy sao?”

Tim tôi chợt nhói lên một cách bất thường. Izayoi xác nhận cái nhìn của tôi bằng cái gật đầu khẽ.

“Cô ta đấy.”

“À...”

Tôi nhìn xuống những chiếc rương trên sàn nhà, không biết phải nghĩ gì. Trái tim cũng chỉ nhói lên thêm một lần nữa, rồi lặng im. Izayoi chạm nhẹ vào vai tôi.

“Nhưng ta nghĩ cũng không có gì đâu. Cô ta không ghét cô.”

“Dạ...?”

“Cả hai đều rõ đây chỉ là cuộc hôn nhân chính trị. Cô ta có mục đích của cô ta khi đến đây, cô ta chẳng cần quan tâm đến những mối quan hệ của ‘đối tác’ làm gì.... Có những chuyện cô không hiểu được đâu.”

Tôi nghĩ ngay đến bữa tiệc cuối năm. Linh cảm mách cho tôi nhiều hơn những gì Izayoi nói. Khinh thường, khiêu khích và... oán ghét... Nhưng tất cả những điều đó dường như đã không còn trong đôi mắt cô gái tôi gặp sáng nay, hay chúng đã bị che lấp mất? Thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy cái nhìn trống rỗng lướt qua tôi, dường như cái nhìn dành cho một người xa lạ. Thế nghĩa là gì?

“Cô uống trà nhé?” Izayoi đưa tôi đến hàng hiên bên ngôi nhà. Một ni cô lặng lẽ dâng khay trà, rồi biến mất sau dãy nhà vắng lặng. Chúng tôi im lặng ngồi nhấp từng ngụm trà đăng đắng. Ánh mắt Izayoi vẫn nhìn tôi, nhưng bà im lặng. Và tôi biết ơn bà vì điều đó.

Chẳng có điều gì để nói. Và cũng chẳng nên nói bất cứ điều gì.

Người ni cô lại xuất hiện bên hàng hiên, ra hiệu cho Izayoi. Bà đứng dậy, cáo lỗi với tôi rồi đi theo người ấy. Còn lại một mình tôi với khay trà đã lạnh và tâm trí trống rỗng. Tôi búng tay vào thành sứ, nghe tiếng vang đục ngân nhẹ, thở dài...

“Izayoi-san đâu?”

Nghe tiếng nói, tôi giật mình ngẩng lên. Kagura và Kikyou đang bước tới từ đầu hiên. Tôi đứng dậy cúi chào, chỉ có Kikyou gật đầu đáp lại.

“Izayoi-san đâu?”

“Bà ấy đi sửa soạn đồ đạc, lát nữa sẽ ra.”

Kikyou cau mày, nhìn về phía Kagura. Cô ta đã ngồi xuống bên, tự rót ra cho mình một tách trà. Dường như giữa hai người có một sự căng thẳng ngấm ngầm nào đó, và Kagura đang tránh ánh mắt của Kikyou một cách đầy cáu kỉnh.

“Cô đang làm gì vậy?” Kikyou nhếch môi. “Cô đang uống ly trà của một eta đấy. Không cần phải bối rối đến mức quên hết tất cả như thế chứ!”

“Kikyou! Cô...”

Kagura quăng ly trà xuống khay, nhìn lên Kikyou rồi đến tôi. Đột nhiên, trong giây phút ánh mắt cô ta lướt qua, tôi có thể thấy rõ sự cầu cứu bất lực trong đôi mắt ấy. Chỉ trong một thoáng, Kagura quay đầu nhìn ra khoảng sân rộng, cắn môi im lặng, làm như không hề để tâm đến những gì Kikyou đã nói.

“Sao vậy?” Giọng Kikyou càng đanh lại “Tất cả sự kiêu ngạo của cô đâu rồi? Chỉ là một đứa con gái eta thôi, cô cũng không dám làm gì à?”

“Đủ rồi, Kikyou-san!” Giọng Kagura rõ ràng đang cố kìm nén “Chuyện của tôi không liên quan đến cô. Và tôi làm gì hay không làm gì cũng không phải việc của cô... A...”

Kagura đã đứng lên. Nhưng đột ngột cô ta khụy xuống, ôm bụng đau đớn. Câu nói nửa chừng bật lên thành tiếng rên xiết.

“Cô sao vậy?” Kikyou kinh ngạc bước tới. Kagura đã gục xuống sàn hành lang, run lên từng đợt. Những ngón tay cô ta bấu vào lớp vải obi ngang bụng gần như trắng bệch.

“Rin-san! Đi gọi người!” Kikyou quay lại quát lên với tôi.

“Không được...”

Kagura cắt lời Kikyou. Dù vẫn còn qụy trên sàn, cô ta vẫn ngẩng lên nhìn tôi. Giọng nói rít qua kẽ răng.

“Trong nước trà... Không để cô ta... ra khỏi đây...”

Sau đó, trong một cơn lốc người kéo tới, người ta đã lôi tôi đi, ném vào một nhà kho chứa củi góc sân. Kagura được đưa đi cấp cứu trong tình trạng bất tỉnh. Căn cứ theo tiếng chân rầm rập tôi nghe bên ngoài, quân lính đang được bố trí tới canh phòng ngôi chùa. Nhưng không có ai tới hỏi han đến tôi. Dường như có một việc gì đó rất hệ trọng, hay là người ta đã bỏ quên tôi ở đây...

Trong căn phòng kín, tôi chỉ còn cách áp tai vào cửa nghe những động tĩnh bên ngoài và cố gắng suy đoán những gì đã và đang diễn ra, trong khi chính tôi cũng chưa hết kinh ngạc.

Ly trà đó vừa rời khỏi tay tôi, không thể nào có độc. Nhưng tại sao...?

Với lời buộc tội của Kagura, người ta hoàn toàn có thể xử trảm tôi ngay tại đây, không cần phải tra hỏi...

Thế nhưng tại sao tất cả vẫn im lặng với tôi một cách kỳ lạ như thế?

Chuyện gì đang diễn ra?

Những tia nắng lọt qua khe gỗ hở cũng đã tắt dần, báo cho tôi biết bóng đêm đã ập xuống bên ngoài. Lặng trang. Bây giờ thì không có lấy một tiếng bước chân hay một lời thì thầm nào của con người. Sương luồn qua khe gỗ tràn vào phòng, làm cảm giác ớn lạnh càng tăng lên trong lồng ngực tôi.

Tôi đã thử gọi ra bên ngoài cả buổi chiều, nhưng tịnh không một ai đáp lời. Những tiếng chân cũng ngày càng xa dần, rồi vắng lặng. Tôi ngồi xuống sàn đất lạnh, đột nhiên nhận ra cổ họng mình đã khô rát.

Và khi bóng tối dần phủ trùm lên, dường như sức lực trong tôi cũng cạn kiệt. Tôi chỉ có thể căng đôi mắt khô bỏng của mình cố gắng nhìn xuyên qua bóng đêm, cố tìm kiếm một nguồn sáng nào đó có thể, để nhận ra đó chỉ là ánh nhợt nhạt của trăng.

Khi biết tôi không liên quan, người ta sẽ thả tôi ra, phải không?

Cùng với bóng tối, nỗi ngờ vực của tôi càng tăng lên. Và cảm giác đau buốt ở hai cạnh bàn tay đã đấm vào tường gỗ qúa nhiều cùng cái khô khốc trong cổ họng, cái bải hoải mệt mỏi xâm chiếm tôi, ném tôi qụy xuống một góc.

Tiếng lạch cạch ngoài cửa làm tôi ngẩng phắt dậy. Cánh cửa mở ra, một bóng trắng lặng lẽ bước vào mà không mang theo đèn nến nào. Mắt tôi đã làm quen với bóng tối để nhận ra màu áo xám của một ni cô. Bước chân cô ta đi như lướt trên đất. Và khi chớp mắt lần thứ hai, tôi nhận ra người đang đứng trước mặt mình.

“Koori-sama?”

“Ta đem thức ăn tới cho cô.” Koori gật đầu, đặt chiếc liễn mang theo bên mình xuống bên cạnh tôi “Ta nghĩ cô cũng mệt và đói lắm rồi.”

“Koori-sama...”

“Kagura không chết, nhưng chất độc đó cũng khá mạnh.” Koori dường như đọc được những suy nghĩ của tôi, trả lời bằng giọng đều đều. Bóng tối đã che phủ hầu hết cảm xúc trên gương mặt cô. “Nhưng ta không nghĩ điều đó sẽ có lợi hơn cho cô.”

“Dạ...?”

“Mai là ngày cưới của bọn họ. Và họ cần một lý do cho vụ đầu độc này. Cô là một cái cớ rất tốt. Ngay cả Kagura cũng nhận ra điều đó.”

“Tại sao?” Tôi hỏi mà hầu như chỉ có thể thì thầm. Linh cảm của tôi đang được xác nhận từ từ bằng những lời lạnh lẽo của Koori.

“Một cuộc hôn nhân chính trị thì bao giờ cũng có những lợi ích và những nguy hiểm kèm theo. Có rất nhiều lý do để giết Kagura... Và hầu hết những lý do ấy không nên để lộ ra, nhất là trong tình hình này. Kyushu đang đón tiếp vô số khách khứa cho dịp lễ hội, một vụ đầu độc có thể gây chia rẽ cho những liên kết vốn rất lỏng lẻo và đầy thù hận giữa họ. Không ai muốn Kyushu trở thành một bể máu. Do đó, cô sẽ là lời giải thích hợp lý nhất. Chỉ là một geisha, có quan trọng gì đâu chứ.”

Khi nói những lời cuối cùng, Koori cười khẽ. Giọng cười thoảng lạnh như tiếng băng chạm vào nhau, làm cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi.

“Và kẻ đó cũng sẽ không bảo vệ cô đâu, đừng hy vọng.”

“Không phải!” Tôi buột miệng, biết rõ Koori đang nói về điều gì.

“Đáng thương.” Cô ta nhíu mày “Đừng bao giờ ảo tưởng rằng kẻ đó biết hy sinh cho một ai. Tất cả những gì hắn ta làm chỉ vì chính hắn mà thôi. Hắn sẵn sàng hy sinh bất cứ ai cho mục đích của mình. Kể cả cô cũng chỉ là một con cờ.”

“Không phải.” Tôi cắn môi, nhắc lại như một cái máy, cố gắng bám víu vào điều gì mà dường như tôi cũng không hiểu rõ.

“Vậy để ta nói cho cô biết một chuyện... Để có thể cưới một phu nhân xuất thân từ Edo, hắn đã li dị ta, ném ta vào nơi này. Hắn là kẻ đã buộc Kikyou phải xuất giá đến Edo để trao đổi, phá vỡ hôn ước của chính em trai mình, khiến Kikyou phải phẫn uất mà xuất gia. Nhưng để không mất mối liên kết với vùng đất của họ Higurashi, hắn xếp đặt cho đứa em gái út của ta phải lấy anh rể của nó. Tất cả những chuyện đó, cô không biết sao? Để cô có thể còn hy vọng vào hắn?”

Giọng Koori bình thản, lạnh và trầm, dường như là đang đọc.Đọc ra những phẫn uất.

“Ngay cả với cô cũng không khá hơn đâu. Bữa tiệc ngày cô đến đây... Cô có hiểu ý nghĩa của nó không?”

Hơi thở tôi tắc lại trong cổ họng. Tôi không muốn nghe gì nữa! Không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa! Những lời của Koori cứ như dòng nước băng xối dọc xuống trái tim tôi, làm tê dại bất cứ phần nào nó đi qua.

“Hắn mượn cô làm cớ cho một cuộc thanh trừng. Chiến tranh sắp tới, và hắn cần có sự trung thành. Trong chiến tranh, hắn cần những thuộc hạ biết hy sinh vì hắn hơn là những kẻ qúa tôn trọng chính mình. Cô hiểu không? Tính mạng của samurai tùy thuộc vào chủ nhân của họ, những kẻ sẵn sàng vứt bỏ tính mạng của mình, hắn không cần. Và hắn đem cô làm một liều thuốc thử...”

“Không phải...” Những lời nói buột qua môi tôi như gió thoảng.

“Không ai hiểu rõ hắn hơn ta.” Koori bước ra cửa, không quay lại. “Ta nghĩ tốt hơn hết là nên báo trước cho cô. Thế thì không cần phải có những rối loạn lẫn những lời thanh minh không cần thiết ở đây. Số phận của cô đã được quyết định.”

Bóng sáng mờ của trăng biến mất cùng tiếng khóa cửa. Tiếng chân đi nhẹ như chiếc lá khô rơi trên đất.

Tôi vẫn nhìn trân trối vào cánh cửa đã đóng lại trước mặt.

Số phận của tôi đã được quyết định?

Dù một phần nào đó trong tôi không muốn tin những gì Koori đã nói, lý trí tôi vẫn nhận ra tất cả đều có lý... Tất cả đều có thể xảy ra...

Cả sự im lặng chết chóc này cũng đang chứng minh cho điều đó.

Chuông chùa ngân xa.

Và mưa bắt đầu rơi. Rất khẽ. Từng hạt nhỏ đáp xuống mặt đất. Vô thanh vô ảnh.

Hơi mưa quẩn quanh trong không khí, tràn vào buồng phổi tôi, tê tê.

Tôi thở dài để nhận ra cổ họng mình đang nghẹn lại.

Phải... Đó là những điều hoàn toàn có thể.

Dường như tôi đang rơi vào một hố sâu không trọng lực. Không khí cứ quay tròn trong lồng ngực, trong tâm trí, và đẩy tất cả hơi ấm rời khỏi tôi. Đầu óc tôi trống rỗng.

Tất cả đều có thể. Tôi đúng hay sai, tôi là ai và không là ai, tôi đã làm gì và không làm gì... Tất cả đều chẳng có ý nghĩa nào. Chẳng để làm gì.

Ngay từ khi tôi bước vào ngôi chùa này, đó đã điều không nên.

Ngay từ khi tôi bước chân vào cuộc đời người, đó đã là điều không nên?

Ngay từ khi tôi bước chân vào cuộc đời này, đó đã là điều không nên?

Tất cả những gì tôi đã làm có thể cũng chẳng có một chút ý nghĩa nào, khi số phận tôi được xoay chuyển và quyết định bằng những sức mạnh nghiệt ngã.

Tất cả những yêu thương của tôi có thể cũng chẳng có ý nghĩa gì...

Tất cả những gì mọi người làm đều có một “lý do”. Chỉ có tôi là mãi tìm kiếm cho mình một lý do để sống. Chỉ có tôi là một kẻ tồn tại trên đời một cách vô lý.

Chẳng có ý nghĩa gì...

Tôi đã từng nghĩ rằng ít nhất người đã quan tâm đến tôi, dù chỉ là một chút. Nhưng tôi cũng đủ hiểu người để biết rằng người không làm bất cứ việc gì không có lý do.... Chỉ là... tôi muốn tin như thế... Tôi muốn tin rằng, ít nhất tôi có một lý do để tồn tại trong cuộc đời này...

Rã rời, tôi buông mình ngã ra nền đất. Bàn tay tôi chạm vào chiếc giỏ đồ ăn mà Koori mang tới. Nó ngã ra nền đất. Trước khi tôi quay đi, ánh sáng lóe lên từ trong giỏ đã đập vào mắt.

Một thanh đoản kiếm.

Tôi cầm thanh kiếm lên, đột nhiên lạnh toát mình.

Đây là thanh kiếm nghi lễ seppuku. Cuối chuôi kiếm còn in rõ gia huy của nhà Inutaishou. Thanh kiếm này được chính nhà Inutaishou gửi tới.

Chuôi kiếm lành lạnh trong bàn tay tôi. Ánh thép trong như nước lấp loáng, tỏa luồng sát khí trắng mờ. Koori đã đem thanh kiếm này tới...

“Số phận của cô đã được quyết định...”

Và đây là những gì tôi cần làm. Tự sát.

Tự xử mình đế không phải chịu nhục hành hình, cũng để sự việc được giải quyết êm thấm khi “kẻ sát nhân” đã tự tử trong ngục.

Đây là một thông điệp không lời được chuyển tới cho tôi... Có thể do chính người gửi tới...

Tôi nhìn chết lặng thanh kiếm trong tay.

Những cay đắng trong cổ họng tôi bật lên thành tiếng cười khẽ. Trước khi tôi nhận ra, một giọt nước nóng hổi đã lăn trên tay tôi xuống lưỡi kiếm. Giọt nước ánh lên trong bóng tối lờ mờ.

Những ngón tay run rẩy của tôi siết ngày càng chặt chuôi kiếm lạnh. Tôi cắn môi mình đến gần như bật máu để ngăn tiếng nức nở trào lên trong cổ họng. Nhưng những dòng nước mặn đắng cứ chảy tràn trên má, dù mắt tôi đã không còn cảm giác buốt rát. Chúng đã trở nên tê dại.

Tê dại như chính trái tim tôi.

Tay tôi nâng thanh kiếm lên ngang mặt, mắt như bị hút vào cái vẻ mỏng mảnh sắc bén của lưỡi kiếm mỏng như lá lúa.

Tiếng sấm vang vọng từ phía xa đánh thức tôi khỏi cơn choáng váng. Dường như cùng với những giọt nước mắt, cái cay đắng tưng tức trong lồng ngực đã vơi đi, để tôi lại với sự trống rỗng đến đáng sợ.

Tôi vẫn nhìn thanh kiếm trong tay.

Tự sát? Kết thúc tất cả bằng một cái chết có-lợi-cho-nhiều-người?

Tại sao tôi phải làm như thế?

Tôi chớp mắt, cảm thấy cái đau rát trở lại hai bên mi. Chẳng có ý nghĩa gì cả...

Sự cay đắng chuyển dần thành chua chát, nỗi đau buồn biến dần thành sự tức giận, sưởi ấm tôi lại bằng ngọn lửa cháy âm thầm trong lồng ngực.

Tại sao chứ?

Các người vứt lại cho tôi một thanh kiếm, thế là có nghĩa tôi phải chết sao? Vì cái gì? Vì ai chứ?

“Rin không sống vì ai nên cũng chẳng thể trách bất cứ ai…”

Không vì ai hết...

Con đường mà tôi đã đi cho đến tận hôm nay, tất cả chỉ vì...

... Vì người mà thôi...

Tôi chớp mắt, nhìn lên cánh cửa trước mặt rồi quanh căn nhà kho. Qua những kẽ hở nhỏ, ánh sáng óng ánh từ màn mưa chiếu vào phòng, nhàn nhạt.

Tôi đứng dậy, dò tay chạm lên những miếng gỗ đó. Trong hơi mưa ẩm, dường như tôi có thể cảm thấy từng thớ gỗ đang mềm lại...

Cắn môi, tôi đâm thanh kiếm vào kẽ hở đó. Một nhát. Hai nhát. Ba nhát.

Những mảnh dăm gỗ bay tung trong ánh sáng ngày càng lọt vào nhiều hơn. Tay tôi nắm chặt lấy thanh kiếm mà trong lòng run rẩy. Chẳng biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, và bao lâu sẽ đến lúc trời sáng. Tôi không muốn bị bắt lại ở nơi đây.

Tôi không muốn chết khi tôi chưa thể gặp người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro