Trăng Soi Đáy Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi muốn… Tôi muốn… Dù có hét lên bao nhiêu lần nữa, gào lên bao nhiêu lần nữa, tất cả những lời ấy sẽ tan biến vào trời xanh. Dù có bên nhau bao nhiêu ngày tháng nữa, dù có nắm tay người chặt thêm một chút nữa, cũng không thể nào níu kéo người lại. Tôi sẽ để người đi, rời xa người hay giữ chặt lấy người?

Tôi có đủ cho người không? Tôi chưa bao giờ có sự tự tin đó.

“Ngươi biết làm cái gì?”

Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi không sinh ra làm một phu nhân để xứng đáng với người, để có thể đứng cạnh người, tôi không phải là một chiến binh để ra trận cùng người, tôi không phải là một nhà quân sự để cùng người nhắm đến thắng lợi và cùng chung mục đích. Tôi nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của Koori, nhận ra cái mà sự lạnh lùng của Kagura ẩn chứa. Họ chẳng cần để ý đến tôi, vì tôi chẳng là gì, chẳng thể làm gì ảnh hưởng đến họ. Người không thuộc về họ, nhưng người cũng chẳng thuộc về tôi.

Tôi ném hòn sỏi đang cầm trên tay xuống hồ. Nó trượt trên mặt nước, tạo thành một vệt dài lấp lánh sáng như sao băng lướt qua bầu trời. Tôi đứng dậy. Gió thổi lộng qua tóc tôi, và nghe rõ tiếng xạc xào của lá rừng trong đêm vắng. Trăng đã lên mấp mé đầu ngọn cây. Vuốt lại mái tóc, tôi đi chầm chậm về phòng.

Nghĩ ngợi, buồn bã bao nhiêu đi nữa cũng chẳng để làm gì. Tôi còn những ngày trước mặt, những việc phải đối phó và tôi vẫn muốn ở bên người. Có lẽ tôi chỉ cần biết như thế là đủ.

Cửa phòng tôi vẫn đóng. Tôi thở dài khi chạm vào lớp gỗ lạnh khi cánh cửa trượt qua và… giật mình khi thấy người. Người ngồi dựa lưng vào tường, ngược với ánh đèn nên tôi đã không thấy bóng người trên vách.

“Sesshoumaru-sama…” Tôi thật sự bất ngờ. Tôi không nghĩ người sẽ đến đây-- đêm nay.

Người chỉ im lặng nhìn tôi đi vào, ngồi xuống trước người. Cái nhìn của người lơ đãng, như thể tâm trí người vẫn đang quanh quẩn với những sự việc bên ngoài. Thấy vẻ ngơ ngác của tôi, người khẽ cau mày.

“Ta bảo ngươi về phòng chờ ta…”

Tôi ngẩn người. Rồi bật cười.

Cho đến khi rơi nước mắt.

Một lần nữa tôi giật mình khi cảm thấy dòng nước âm ấm trên má. Đưa tay áo lau vội mắt, tôi nhìn lên người. Trong đôi mắt người thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng người im lặng. Tôi vội vàng cười.

“Không có gì đâu. Chỉ là… vui qúa đấy thôi.”

Người gật đầu. Mãi một lúc sau, người mới chậm rãi nói bằng giọng rất trầm.

“Đừng lo. Không sao đâu.”

Đừng lo. Không sao đâu…

Tôi vừa lẩm nhẩm câu nói ấy vừa bước lên những bậc thang đá dẫn lên Mai Hoa Tự. Nhân khi người đang bận đón tiếp quan chức của Thiên Hoàng, tôi đi tìm Koori. Sau đêm người ghé đến phòng tôi, sau câu nói của người, trong tôi đã cồn cào lên một thôi thúc không thể kiềm chế được muốn tìm hiểu thêm về người. Kagome chưa về Kyushu, cô đã đưa Kaede đi theo, tôi chẳng quen biết mấy người ở ngôi nhà này. Hơn hết, tôi đã luôn luôn linh cảm rằng Koori đã đóng một vai trò quan trọng trong qúa khứ của người. Cô đã là kẻ ở gần người hơn hết trong một thời gian rất dài suốt từ thời niên thiếu. Mỗi khi nhắc đến cô, bóng tối lại trở về trong mắt người, bóng tối làm tôi day dứt, và tôi muốn đi tìm cội nguồn của nó.

Tôi tìm được Koori bên dòng thác dưới chân núi, gần nơi tôi và Kikyou đã từng nói chuyện ngày trước. Cuối thu nước đã ít hơn, ngọn thác nhỏ lại, nước trong veo. Cô đang ngồi đọc sách trên hòn đá, chỉ hơi nhướng mày khi nhìn thấy tôi, thậm chí không đáp lại cái cúi chào của tôi. Vốn đã quen với thái độ này, tôi quyết định mở lời trước:

“Koori-sama…”

“Ngươi đến để hỏi về Sesshoumaru.” Koori ngắt lời tôi, nói như không phải đó là một câu hỏi. Khóe miệng cô nhếch nhẹ. “Ngay cả người của Thiên Hoàng cũng đến hỏi ta về hắn. Đến lúc phải tìm một kẻ như ta để hỏi về những hành động quái lạ của hắn rồi à?”

“… Không.” Tôi mím môi. “Tôi không tìm Koori-sama để hiểu ngài đang nghĩ gì. Tôi chỉ muốn biết một vài điều về qúa khứ của ngài.”

Koori cau mày, đặt cuốn sách xuống bên. Khi nói, giọng cô cao hơn một chút.

”Tại sao ta phải trả lời ngươi?”

Im lặng. Koori quan sát tôi bằng cặp mắt xám trong suốt như mắt một loài mèo hiếm. Cười khẽ trong cổ họng.

“Nếu ta nói rằng tất cả những gì ta thấy chỉ là hắn đi khỏi nhà khi trời sáng, về lúc ban đêm, thỉnh thoảng đi lại trong hành lang, ngươi có tin không? Suốt mười mấy năm chỉ là như thế, ngươi có tin không?”

“Suốt mười mấy năm?” Tôi hỏi lại, hầu như không thể tin được những gì mình nghe.

“Rất đơn giản, ta không quan tâm đến hắn và hắn không quan tâm đến ta.” Lần đầu tiên tôi thấy hình dáng của một nụ cười trên gương mặt Koori. “Ta và hắn cưới nhau khi cha hắn sắp chết, ngươi biết ngày cưới của ta tuyệt vời thế nào. Ta không bao giờ quan tâm đến chuyện hắn làm. Và cuối cùng là ta ở nơi đây sau khi hết giá trị đối với hắn. Như thế thì ngươi hiểu mối quan hệ của chúng ta như thế nào chứ?”

“Cô đã từng nói cô là người hiểu ngài nhất…” Tôi ngập ngừng. Tôi không thể đánh giá đuợc cô gái trước mặt mình. Ở đâu là cô tiểu thư mỏng manh yếu đuối được nuông chiều mà người nói tới? Ở đâu là cô gái độc địa tàn nhẫn coi mạng người chỉ là một trò chơi? Ở đâu là cô gái vô tình lạnh lùng mà cô đang tỏ ra? Sau khuôn mặt xinh đẹp kia ẩn chứa cái gì?

“Cô tin ta?” Koori nhướng mày như giễu cợt. “Cho cô biết một điều: Trên đời này chỉ có hắn là kẻ chưa bao giờ tin ta.”

Có thể vì ánh sáng phản chiếu trên dòng thác đang đổ xuống, mắt Koori sáng lên. Cuốn sách cô đang đọc chợt rơi xuống đất. Từ giữa những trang giấy, một con bướm ép khô trên phiến lá nâu vàng rớt ra. Một bên cánh khô mỏng gãy ra, lớp bụi trăng trắng lấm tấm trên nền đất xám. Koori nhặt chiếc lá cùng con bướm lên, mỉm cười.

“Khi biết ta phải vào đây, ai cũng ngạc nhiên. Với họ, ta là một người vợ hoàn hảo, chỉ vì sức khỏe kém mà không trông nom được việc nhà. Ta tốt bụng, đối xử rộng rãi, ôn hòa với mọi người. Ta không có điều tiếng, không làm gì sai trái, không làm phật lòng ngay cả kẻ hầu người hạ. Ta đã như thế từ ngay khi ta sinh ra.”

“Ngay từ khi ta sinh ra…” Nụ cười trên môi Koori biến thành chua chát. “Ta chẳng thiếu gì cả. Cha mẹ chiều chuộng ta nhất mực. Con gái cả của một daimyo, vợ hứa hôn của con trai một daimyo khác, tương lai sẽ trở thành một phu nhân đệ nhất, đem lại vinh quang và quyền lực cho gia tộc. Ai còn có thể mong muốn điều gì hơn nữa chứ?”

“Khi ấy, ta đã tưởng mình hạnh phúc. Ta có tất cả những gì ta muốn, chẳng có gì trong thế giới nhỏ bé xung quanh ta mà ta không thể lấy được.” Ngón tay Koori miết lên cánh bướm khô. Ánh sáng trong mắt cô lụi tắt, không còn ngay cả một tia sống, cô trông càng giống một bức tượng hơn bao giờ hết. “… Cho đến một ngày, ta bắt được một con bướm nhỏ xinh đẹp. À không, là một con bướm có đôi cánh xinh đẹp. Ta thích đôi cánh ấy, và ghê sợ cái hình thù lông lá trắng bệch với những cái chân nhỏ tí kia. Ta cắt đôi cánh ấy đi, ép nó vào hai mảnh gỗ. Con bướm ấy vẫn sống.”

Ngón tay Koori ấn nhẹ. Chiếc cánh còn lại của con bướm gãy đôi. Mảnh không bám được trên chiếc lá rơi xuống lòng cô, trên chiếc áo thụng xám nhưng Koori cũng không buồn phủi đi. Tôi nín thở nghe cô nói từng câu một, chậm rãi. Trong giọng nói đều đều của cô có tiếng rào rạo của lá khô đang vỡ.

“Cái thân thể ấy lần mò bò đi trên bàn, rơi xuống sàn, lăn tròn vài vòng, gượng dậy lết ra đến cửa.” “Nó rơi xuống bậc thềm, lăn trên đất.”

“Rồi những con kiến đến, từng con một, phủ kín lấy mẩu thân xác đó.”

Koori ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi. Buông tay để chiếc lá cùng mảnh còn lại của con bướm rơi xuống, cô đứng dậy, quay nhìn ra dòng thác. Lớp đá bị nước bao phủ mùa hè đã trơ ra, xam xám nhẵn thín. Thở dài, Koori nói bằng giọng rất nhẹ.

“Khi ấy, ta đã khóc. Rốt cuộc, ta và con bướm ấy có khác gì nhau?”

“Kikyou ra đời, rồi Kagome. Ta thấy sự thất vọng của cha mẹ ta khi có ba người con gái. Kikyou rất giỏi giang tháo vát, Kagome đáng yêu dễ thương, nhưng cha mẹ ta không bao giờ yêu thương chúng ta. Chỉ khi Souta ra đời cha ta mới thôi tìm kiếm thuốc thang, cầu tự để mong có con trai. Những đứa con gái thì ai cần chứ? Kikyou đã cố gắng hết sức, bán cả tuổi thanh xuân, cả linh hồn, cả mạng sống để có thể có được vị trí trong ngôi nhà ấy. Còn ta, ta có thể làm gì? Nếu ta không xinh đẹp hơn người đủ để làm một tượng trang trí, không biết cư xử cho phải phép, không có hôn ước với gia đình Inutaisho quyền qúy thì ta sẽ có được cái gì?”

“Phải, tất cả chỉ vì hôn ước ấy. Tất cả những nuông chiều, dạy dỗ, nuôi nấng chỉ để ta trở thành phu nhân của hai miền. Chỉ vì như thế… Nếu như không có những điều ấy thì ta sẽ còn lại cái gì? Không có đôi cánh hoa lệ xinh đẹp kia thì ta cũng chỉ như ta hôm nay mà thôi.”

“Người ta kinh ngạc khi ta được đưa vào đây, nhưng ta không kinh ngạc. Ta đã biết trước tất cả. Biết được đến ngày mà đôi cánh của ta rụng xuống.”

Koori lại cười. Tôi lại thấy thấp thoáng trong cô hình ảnh cô gái ngọt ngào ngày trước qua nụ cười làm khuôn mặt cô sáng lên. Rốt cuộc, khuôn mặt nào của cô là thật?

Như để trả lời câu hỏi của tôi, Koori quay sang tôi, vẫn nụ cười ấy, nhưng trong mắt cô lại chứa đầy ác ý. Đôi mắt làm tôi gai người.

“Cô hiểu không, cô bé? Cô cũng chỉ là một con bướm đẹp. Cô bay lượn bằng đôi cánh dệt bởi tình cảm phù du và tuổi trẻ thoáng qua. Khi không còn chúng nữa, cô sẽ lại trở về làm con côn trùng bò lê trên đất. Chỉ thế mà thôi…”

“Tất cả mọi người đều như thế…” Tôi chậm chạp nói. Koori khẽ gật đầu. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, tôi đã nói tiếp “Cô cũng đã nói với ngài ấy những điều như thế?”

Mắt Koori nheo lại. Cô quay bước về phía ngôi chùa. Tôi im lặng đi theo. Koori dừng lại trước điện thờ chính xác nơi mà Kikyou đã đứng ngày trước. Ngón tay dài, trắng muốt của cô chạm nhẹ vào hộp qủe.

“Xuân, hạ, thu, đông… Rác rưởi!”

Nghe những từ ngữ như thế thốt lên từ Koori, tôi giật mình. Nhưng khuôn mặt Koori đã trở về vẻ lạnh lẽo của tượng đá. Trước sự bàng hoàng của tôi, cô rút ra, bẻ gãy đôi từng chiếc thẻ một. Từng chiếc. Từng chiếc.

“Hắn chưa bao giờ tin ta vì hắn hiểu ta qúa rõ. Ta giương đôi cánh đẹp đẽ để đánh lừa người khác. Nhưng hắn có khác gì ta?” Nhưng lời cuối Koori nói như chế nhạo. Nhìn tôi qua khóe mắt, cô hỏi bằng giọng dành cho một đứa trẻ.

“Cô nghĩ hắn lao vào chiến tranh vì cái gì?”

Tôi nhẹ lắc đầu. Đó chính xác là điều mà tôi đến tìm cô để hỏi. Koori cười nhẹ, hất đám bụi gỗ trên tay.

“Vì vùng đất này ư? Cả vùng đang phải oằn lưng gánh chi phí chiến tranh cho hắn. Vì người dân ư? Con bé Haru hầu hạ cô là một ví dụ tiêu biểu bị bán đi trả nợ đấy. Chiến hay hòa, người dân như nó vĩnh viễn cũng chỉ là kẻ cung phụng, bị lợi dụng, bị hành hạ. Hắn chẳng phải là kẻ có thể nghĩ cho người khác, không bao giờ. Hắn cũng chỉ đang cố giương đôi cánh của mình ra trong nỗi sợ hãi biết rõ từng ngày rằng đôi cánh ấy sẽ bị tước đoạt. Bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu trả giá cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Những ngón tay trắng như tuyết vốc đống mảnh vụn gỗ trên bệ thờ lên, rồi để chúng rơi qua kẽ tay xuống đất.

“Xuân, hạ, thu, đông… Đã có ai nói với cô đó chỉ là một trò lừa gạt? Lừa gạt người ta với những hy vọng và chờ đợi, những tình cảm buồn cười của hạnh phúc và đau khổ để quay tròn họ trong cái vòng tròn sắp sẵn. Mù quáng lao theo, sống chết vì nó ư? Thật đáng thương.”

“Cô chẳng làm được gì đâu.” Phủi bụi trên tay, Koori nhìn tôi. “Sự bi phẫn sẽ dẫn đến phá hủy tất cả người và vật quanh nó.”

“… Như cô…” Tôi bắt đầu tin rằng cô gái luôn thay hình đổi dạng trước mặt tôi đúng là con người thật của Koori- cô gái mà người không thể giết được. Tôi biết cô đang muốn gieo vào đầu tôi những gì mà cô đã làm với người, trong số phận được chia sẻ của hai người. Sự bi phẫn ấy tôi luôn luôn biết rõ, luôn luôn cảm nhận thấy. Nhưng vì đã qúa quen với nó, tôi sẽ không để cô đẩy tôi vào bóng tối tự căm ghét mình lần nữa- sau khi người đã kéo tôi ra khỏi đó.

“Phải.” Koori mỉm cười sau một thoáng ngạc nhiên. “Cô đã biết ta đã từng có ý định giết cô cơ mà. Ta đáng sợ thế đấy.”

“… Không… Tôi nghĩ Koori-sama là một người tốt.” Tôi nói sau một hồi lâu im lặng. Lần này thì vẻ ngạc nhiên đã bộc lộ rõ ràng trong đôi mắt của Koori. Vẻ ngạc nhiên đến gần như bàng hoàng.

“Người có thể khóc vì một hành động vô tâm của mình, có thể để tâm đến một cô bé như Haru thì không phải là người xấu.” Tôi cười, nhớ về những ngày nép sát bên bức tường gỗ nhìn người lại qua, đã có những đêm cuống cuồng chạy trốn sau lưng thế giới con người. “Người ta vô tâm với nhau, với hành động của mình nhiều lắm. Nhưng biết rõ tất cả, để tâm đến từng tổn thương- càng nhạy cảm càng biết rõ điều đó- mà vẫn cứ làm. Tại sao lại phải căm ghét mình như thế?”

Chỉ có sự im lặng đáp lời tôi. Koori vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Tôi đột nhiên muốn ôm cô vào lòng. Cô qúa giống người, qúa giống Hotaru, đã bao giờ có ai nói những điều tôi đang nói với cô? Những lời khen xinh đẹp, tài giỏi, khôn khéo cũng chẳng khác gì những lời nhục mạ mà tôi nhận lãnh, tất cả chẳng có chút ý nghĩa gì. Tôi có người đưa tay cho tôi, nhưng Koori đã đẩy tất cả mọi người bên cạnh ra xa.

“Đừng như vậy.” Tôi buột miệng. “Yêu qúy bản thân mình một chút, ngay cả khi không có ai yêu mình, như vậy có tốt hơn không?”

Môi Koori run run. Nhìn cô tôi chợt liên tưởng đến hình ảnh của một đứa trẻ sắp sửa òa khóc. Nhưng một đứa trẻ thì không có giọng nói lạnh như băng của cô.

“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi có đem những thứ đó đi dạy hắn được không?”

“Chính người ấy đã nói với tôi những điều đó.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Và Koori quay lưng bỏ đi với những bước chân run rẩy.

Hôm sau, tôi nhận được tin cô tự sát.

Vĩnh viễn tôi cũng không thể quên quang cảnh Koori thắt cổ giữa rừng, trên người chỉ có một bộ đồ trắng. Không còn chiếc mũ ni cô, cái đầu đã cạo trọc xám ngoét ngoặt đi dưới sợi dây trắng. Vài chiếc lá khô bám trên thân hình treo lơ lửng của cô như mảnh xác lá bám trên lớp vỏ kén của con nhộng bướm…

Đây có lẽ là cơn mưa cuối cùng của mùa thu, tôi nghĩ khi nghe tiếng nước rơi lộp độp quanh mình. Phòng tôi không nhóm lò sưởi, lạnh như băng. Ánh sáng rất nhạt của chiều mùa thu đến sớm chỉ đủ làm lớp giấy dán tường trở thành màu trắng ngà, loang vài vết đục mờ của bóng lá. Qua khe cửa hé, ánh sáng ngầu ngầu ấy trượt dài qua nền tatami, chạm vào tay áo tôi cùng với hơi gió lạnh.

Tôi lại run khẽ. Cơn ớn lạnh từ khi tôi nhìn thấy xác của Koori treo lủng lẳng trên ngọn cây vẫn đang lan truyền trong tôi từng đợt buôn buốt. Người được tin báo khi đang ăn sáng trong phòng tôi, tôi đã chạy theo người đến tận nơi Koori tự sát. Người ta vẫn chưa hạ Koori xuống, và khi đến gần tôi đã hiểu tại sao…

Trong đời mình tôi đã chứng kiến vô số xác chết khác nhau. Nhưng khuôn mặt Koori lúc ấy đủ làm cho người đàn ông dày dạn chinh chiến nhất cũng phải rùng mình. Méo xệch trong cơn đau đớn tận cùng của cái chết, hai khóe miệng của cô lại nhếch lên như đang cười, đôi mắt mở trừng trừng nhìn thẳng về cái hướng cong vẹo phía trước. Con ngươi xám nhạt đi trong nắng sớm đến gần như trở nên trong suốt, phản chiếu những hình ảnh chuyển động trước nó. Toàn bộ thế giới trước nó.

Và tôi rơi vào trong đôi mắt ấy. Ngạt thở.

Giây phút ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt cô, không khí xung quanh tôi như chợt đông cứng lại. Mặt đất dưới chân như đang rạn ra, nghe rõ từng tiếng vỡ lách tách khô khốc của băng. Hơi lạnh tràn vào buồng phổi cho đến lúc cổ họng tôi khô khốc. Đôi mắt Koori vẫn nhìn tôi, sự sống động và yên tĩnh duy nhất trên khuôn mặt như được nhìn qua một tảng băng méo mó, làm các góc cạnh bị lệch đi, biến dạng, tái ngoét. Tất cả những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt cô như đã bị đập nát, xóa sạch. Không biết vì nụ cười kỳ quái, vì đôi mắt lạ lùng hay vì chính sự tàn phá của cái chết lên Koori mà tất cả những người thấy cô bất giác phải lùi lại. Tôi nhận ra hai bàn tay mình ướt lạnh nhưng đôi mắt tôi không thể nào dứt ra khỏi khuôn mặt dị dạng ấy. Dường như trong nỗi đau tột đỉnh của cái chết, Koori đã cố gắng mỉm cười, cố gắng mở to mắt nhìn bóng tối ập đến bằng nỗi buồn thương mênh mông hằn lên nơi khóe mày, cảm nhận và phát tiết ra lần cuối cùng những sầu hận qua những nếp nhăn xô lệch như một chiếc mặt nạ kịch No đẽo vụng đầy những vết dao chém.

Chỉ có người bước về phía hình hài treo lơ lửng ấy mà không có lấy một cái rùng mình.

Hay ít nhất tôi cho rằng như thế. Khó mà diễn tả được những gì tôi đã thấy trong đôi mắt người lúc ấy. Không phải cảm giác buồn rầu, thậm chí không là tức giận. Nó như một sự thất vọng thẳm sâu và hụt hẫng đến bàng hoàng, cộng với chút gì như sợ hãi- một sự pha trộn kỳ lạ của cảm xúc trên khuôn mặt người. Và trong một khoảnh khắc, tôi đã thấy những đường nét méo mó trên khuôn mặt Koori nhòa lẫn vào người. Nhưng thay vì nụ cười đã hằn lên khóe miệng Koori, môi người mím lại, làm những đường những nét ấy đổ ngược xuống như thể chúng đã qua sự phản chiếu của một bức gương.

Người đã đứng nhìn vào đôi mắt xám trong suốt trợn trừng kia một lúc lâu. Dò xét nó một cách cảnh giác như thể đang tìm kiếm điều gì đằng sau khuôn mặt ấy. Cũng có thể người đã chẳng thấy gì mà chỉ đứng lặng nhìn vào khoảng không đằng sau, ngay trên vành tai Koori. Khi có một chiếc lá rơi qua khoảng không ấy, người nhắm mắt lại, quay đi bảo tùy tùng hạ cô xuống. Cũng bằng thái độ và giọng nói cứng như gỗ ấy, người đã sai chuẩn bị tang lễ cho Koori, tìm người hỏi về cái chết của cô…

Tôi thở ra, nhìn về phía khe cửa khép hờ. Rồi người sẽ đến tìm tôi. Trong tôi có một linh cảm rõ ràng rằng cái chết của Koori là do tôi gây ra, cô đã quyết định điều đó sau khi nói chuyện với tôi. Lý do? Tôi chẳng thể nào hiểu được, nhưng cái linh cảm ấy lớn đến nỗi tôi tin rằng đó là thực, đến nỗi có lúc tôi phải hoảng sợ với sự cồn cào đang dội lên trong lồng ngực mình. Tôi vừa muốn trốn chạy vừa muốn đến trước mặt người hét lên rằng chính tôi đã đẩy cô đến chỗ chết, chờ đợi người đưa ra sự trừng phạt. Những xúc cảm vô lý đến mức chân tôi không thể cất lên được, nhưng chúng cào xé tôi với những móng vuốt như là có thực. Có thể trong một lời, một câu nào đó tôi đã làm tổn thương Koori đến mức cô không thể gượng dậy nổi. Có thể…

Những bước chân nhẹ đi về phía phòng tôi. Tôi nín thở chờ đợi, mạch máu đập phập phồng nơi thái dương…

“Rin-san, cô có muốn ăn gì không?” Giọng nói rụt rè của Haru vang lên sau cửa. Lại một cơn ớn lạnh trượt qua tôi trước khi tôi có thể cất lời.

“… Không…”

Haru im lặng. Tôi nghe bước chân cô bé đi xa dần.

Tôi đứng dậy. Đầu gối tôi run rẩy. Đẩy cánh cửa sang bên bằng bàn tay vẫn ướt đẫm, tôi nhìn ra ngoài màn mưa. Bầu trời xám xịt in vài vệt mây sáng như những vết rạn. Những giọt nước xám từ khoảng không mênh mông ấy đổ xuống, theo gió nghiêng đi, quật ràn rạt vào những chiếc lá còn sót lại trên cây. Hàng phong đỏ và vàng vốn rực rỡ trong nắng giờ tái ngoét đi trong mưa, co ro lại dưới những tia nước buốt lạnh.

Giờ đây người đang ở nơi đâu? Người cảm thấy thế nào?

Với tay lấy chiếc ô dựng bên hiên, tôi bước ra dưới làn mưa ấy, đi tìm người.

Người ở đâu, tôi không biết. Tôi hỏi, không ai trả lời. Tôi tìm người trong vườn, trong nhà chính, nhà phụ, trên thành lũy, trong Mai Hoa Tự. Tôi thậm chí còn mon men đến gần nơi ở của đại diện Thiên Hoàng. Nhưng chẳng nơi nào có bóng dáng người.

Tôi đi tìm người cho đến khi lạc bước trong bóng đêm của Kyushu, trong làn mưa lạnh. Dù đã có chiếc ô, mưa vẫn tạt vào ướt đẫm vai tôi. Tay áo, gấu kimono của tôi vấy bùn lẫn nước. Tìm về ánh sáng phía trước, tôi nhận ra mình đã đến đúng nơi đã ở trước đây: Khu tập trung trà quán của Kyushu.

Khi tôi đã hoàn toàn thất vọng trước ý định tìm kiếm người, đứng dựa vào một mái hiên trà quán nhỏ, người cho tùy tùng ra gọi tôi vào.

Mặc kệ những ánh mắt nhìn khi tôi bước vội qua hành lang, kéo theo sau mình một vệt nước bùn trên sàn gỗ bóng, tôi đi về phía người tùy tùng đã chỉ- một gian trà thất ẩn sâu trong vườn, trên ngọn giả sơn, nhìn ra bức tường rào- nơi mà người đã thấy tôi. Người vẫn đang rót trà ra hai chiếc ly để trước mặt khi tôi đẩy cửa vào, gật đầu bảo tôi đóng cửa lại ngồi trước người, đưa cho tôi ly trà. Tôi đón lấy ly trà nóng, vẫn nhìn người. Qua làn khói mỏng và ánh sáng mờ trong trà thất, khóe miệng người như sâu hơn, hàng mi phủ bóng tối xuống mắt người khi người cúi xuống uống ly trà.

“Sesshoumaru-sama…” Tôi ngập ngừng.

“Ta đi tìm ngươi.” Người ngắt lời tôi. Tôi chớp mắt. Người tìm tôi? Sau khi tôi đi khỏi nhà người đã tìm tôi?

“… ngươi trước đây.” Người thêm vào sau một hồi lâu im lặng. Những lời nói như một hơi thở nhẹ.

“Khi ngươi ngước mắt nhìn ta, trong mắt ngươi chỉ có ta. Nhưng ngươi cũng không cần ta.” Người đặt ly trà đã uống cạn xuống bàn. Ánh mắt mà tôi đã thấy sáng nay trở lại trong mắt người.

“Ai cũng cần ta vì một điều gì đó, vì những gì mà ta có thể làm được cho họ. Nếu không có những điều đó thì ta còn lại cái gì?”

“Ta còn lại cái gì?” Những lời nói âm vang trong tôi, đột ngột làm tim tôi đau thắt. Người nói tiếp bằng giọng dửng dưng như đang kể chuyện của một người khác.

“Có bao giờ ngươi tự hỏi sao ta luôn đến tìm ngươi? Vì lúc ấy ngươi đã đi theo ta mà chẳng có lý do nào. Vì ngươi đã luôn luôn đi theo ta…”

“Và ta đã kiên quyết không bao giờ cho ngươi bất cứ thứ gì.”

Sau những lời cuối, người lại im lặng rót trà ra tách. Tôi trân trân nhìn người. Người nâng ly trà lên môi, nhìn thoáng qua tôi.

“Uống đi!” Người bảo. Và tôi uống. Ly trà vẫn còn nóng, tôi nhận ra những giọt nước từ tay áo, từ tóc tôi vẫn liên tiếp nhỏ xuống sàn. Lớp nước mỏng loang ra, làm thẫm lại một khoảng tatami. Hơi lạnh đang thấm vào da thịt tôi, từ trên vai chạy lan xuống lồng ngực, chúng dừng lại mãi nơi đó, làm hơi thở tôi thắt lại, cay cay nơi sống mũi.

“Tại sao?” Tôi muốn hỏi, nhưng lại một lần nữa im lặng. Đã có qúa nhiều câu hỏi “tại sao” tôi muốn hỏi người đến mức tôi đã quên gần hết chúng, nhưng có lẽ câu trả lời thực sự cho tất cả là “không bao giờ”. Không bao giờ…

Tôi đã chạy đi tìm người để chỉ được một ly trà như thế này? Đâu phải tôi đi tìm người để được một ly trà như thế này.

“Ngài có biết lý do Koori-sama tự sát không?” Tôi hỏi người, giọng trống rỗng. Người chỉ nhìn tôi, cái tên Koori bất chợt được thốt lên cũng chẳng làm người xao động. Bằng giọng đều đều, tôi kể cho người chuyện tôi đã đi gặp Koori, những gì chúng tôi đã nói.

“Rồi cô ấy tự sát…” Cúi đầu xuống bàn, tôi nói mà không nhìn người. “Tại sao? Tại sao lại thành như thế? Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy. Tôi đi tìm cô ấy chỉ vì muốn hiểu được ngài, muốn làm gì đó cho ngài. Nhưng ngài cũng vậy, cô ấy cũng vậy. Tại sao các người lại như thế? Tại sao các người lại đối xử với tôi như thế?”

Dù không muốn, nước mắt tôi vẫn ứa ra khỏi khóe mi, lăn tròn trên má không thể tự chủ được. Những giọt nước nhỏ rơi xuống cùng với nơi nước mưa đã rơi. Tôi để mặc mình khóc như một đứa trẻ bị đòn, ấm ức và bất lực. Người cũng vậy, Koori cũng vậy, ngay cả Hotaru nữa, tất cả nỗ lực của tôi chỉ như muối bỏ vào biển nước, thậm chí lại càng khiến mọi sự tệ hại hơn. Các người rồi sẽ rời xa tôi, và tôi chẳng thể làm được gì, chỉ có cảm giác bất lực tận cùng này.

Thậm chí tôi không cần các người để ý đến tôi, chỉ cần các người thôi hành hạ bản thân mình, chỉ cần các người thảnh thơi một chút, vui vẻ một chút, chỉ cần các người có thể cho tôi lại gần… Vậy mà không, không bao giờ!

Người có thể san sẻ cho tôi một vị trí ở bên người, nhưng chỉ thế, không hơn. Chỉ là chấp nhận như sự thật hiển nhiên. Làm sao để yêu được một người như người? Làm sao để yêu thương mà không làm tổn thương kẻ khác?

Có tiếng vải sột soạt khẽ. Người đứng dậy, lại gần khung cửa sổ tròn nhìn ra ngoài. Mưa vẫn rơi. Khi người cất lời, giọng người lẫn vào tiếng mưa, buôn buốt.

“Koori tự sát không phải vì ngươi. Đó là vì ta. Vì ta đã thua.”

“Giữa ta và Koori có một trò cá cược.” Tôi gật nhẹ đầu, nhớ lại những gì người đã nói trước kia. “Nhưng khi đã thắng trò chơi ấy, cô ta cũng không còn biết mình phải tiếp tục sống vì lẽ gì. Cô ta chọn cái chết để trò chơi ấy không bao giờ kết thúc… Để ta không bao giờ thoát ra khỏi nó.”

Trong giọng người không có sự buồn phiền hay cay đắng, thậm chí còn có chút nhẹ nhàng- như thể vừa trút khỏi một gánh nặng. Nhưng khi tôi nhìn lên, đôi mắt người lại mang vẻ u tối không phải do màn đêm mang tới.

“Lần đầu tiên ta gặp Koori khi đi cùng cha ta đến gặp cha cô ta. Câu đầu tiên cô ta hỏi là: ‘Ngươi cần gì ở ta?’” Người cười khẽ với bản thân. “Cô ta lúc nào cũng hoàn hảo vì cô ta biết rõ người khác cần gì ở mình.”

“Còn ta, ta chỉ lấy cái ta cần và không bao giờ cho ai cái gì.”

“Và chúng ta đã cố gắng phá hủy nhau như thể đó là một trò chơi.”

Ánh đèn chợt chao đi trong ngọn gió lùa vào phòng. Người ngồi xuống, dựa lưng vào bức tường bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt tôi, người lắc đầu.

“Đừng lo cho ta. Ta không giống Koori, ta còn nhiều cuộc chơi khác để thắng.”

“Khi tất cả kết thúc thì sao?” Tôi lặng lẽ hỏi.

Người chỉ nhìn tôi im lặng. Một đợt mưa lớn chợt ào qua, rào rào ngoài cửa sổ nhưng nó đi qua cũng nhanh như khi đến.

“Nếu muốn khóc, cứ khóc. Nhưng đừng khóc cho ta.” Không rời mắt khỏi tôi, người nói bằng giọng lạnh tanh.

Tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Khi cánh cửa đã khép sau lưng, tôi đứng chựng lại ngoài hành lang. Có cảm tưởng chân tôi không thể nào nhấc lên nổi, chúng đã bám chặt vào lớp gỗ nâu thẫm bóng lên dưới lớp nước mưa và ánh đèn chiếu chênh chếch. Tôi nhìn theo bóng đen trượt dài dưới chân mình đến góc bên kia của hành lang. Mỗi khi có gió thổi qua, một vài phần của bóng đen đó cũng chuyển động khẽ.

“Ngươi sẽ ở bên ta chứ?” Bất chợt, tôi hỏi. Chiếc bóng vẫn chập chờn nhảy múa cùng ánh lửa lay động trong gió của mưa.

Có thể, tôi đã lầm.

Tôi đã ở lại bên người vì tin rằng người cần tôi, vì nghĩ rằng tôi sẽ làm được điều gì đó cho người, vì tôi nghĩ rằng mình còn có cơ hội để yêu thương người. Nhưng người không cho tôi ngay cả một lý do để khóc cho người. Tôi không làm được điều đó.

Chiếc bóng vẫn im lặng trải dài trên sàn. Tôi nhớ những ngày nắng chiếu chếch chiếc bóng sang bên song hành cùng tôi. Tôi nhớ những đêm bước đi trong bóng tối ngay cả chiếc bóng cũng không tồn tại. Tôi nhớ về đêm mà ánh trăng thẳng đứng xóa tan đi cả bóng hình…

Tôi nhìn những ngọn gió lùa qua tóc, những vệt đen mờ trên sàn cũng chuyển động. Đó là tôi đó sao? Người ta vốn không bao giờ thực sự nhìn thấy chính bản thân mình. Tất cả những gì ta có thể thấy chỉ là chiếc bóng. Nhưng nó cũng chỉ là một vệt đen không rõ dáng hình...

Chậm chạp, tôi xoay người mở cửa bước lại vào phòng. Người vãn ngồi ở vị trí cũ, đôi mắt nhìn ra cửa nơi tôi đã bỏ đi và quay lại. Tôi bước đến ngồi cạnh người. Ánh đèn chiếu từ phía trước và bóng của chúng tôi hắt về phía sau không nhìn thấy được, nhưng tôi biết chúng vẫn tồn tại. Người không hỏi tôi, thậm chí không quay nhìn tôi. Tôi ngồi đó lắng nghe tiếng mưa bên ngoài rỉ rả không dứt. Tôi nghĩ đến bầu trời màu đồng và những áng mây giông. Tôi nghĩ đến thân xác Koori đang quàn trong chùa. Tôi nghĩ đến một ngày xa xôi nào đó đã từng có những cơn mưa đêm lạnh lẽo như thế này. Tất cả đã chỉ còn là qúa khứ, chỉ còn lại trong ký ức… Người đã tìm gì khi đến đây một mình tìm lại tôi của ngày xưa? Một tôi đã không còn hiện hữu?

“Đáng sợ lắm, phải không?” Cuối cùng, tôi nói. Giọng tôi nghe là lạ trong căn phòng tĩnh lặng. “Có những thứ không thể dễ dàng dứt bỏ… Dù tốt hay xấu, thật đáng sợ khi mất đi chúng. Đáng sợ đến mức ta không biết phải làm gì…”

“Ngươi không cần phải tỏ ra thông cảm.” Giọng người cứng nhắc. Tôi cười nhẹ.

“Không phải là ‘tỏ ra’. Rin có dứt bỏ được ngài đâu.”

Lại một lần nữa sự im lặng lại bao trùm căn phòng. Tôi chớp mắt, nhìn lên ngọn đèn với ngọn lửa nhỏ. Tường giấy mỏng tang trong đêm.

Tôi tìm bàn tay người- bàn tay duy nhất của người, cầm lấy nó trong tay mình. Có điều gì đó da diết như thương nhớ và xót xa như chia cắt dậy lên trong tôi.

“Nếu cầm tay nhau như thế này thì có thể gần nhau hơn được chút nào không?” Tôi nhìn xuống những ngón tay dài, xương xương đang nằm trong bàn tay tôi.

“Nếu buông tay ra một lần thì chúng ta có phải xa nhau mãi mãi không?”

“Nhưng chuyện đó có quan trọng với ngài không?”

Tôi cứ kiên nhẫn hỏi. Và chẳng có câu trả lời nào đáp lại. Cũng tốt. Nếu người trả lời, đó có thể sẽ là điều tôi không muốn nghe thấy nhất. Làm tổn thương kẻ khác đã trở thành một phản ứng như bản năng của người. Có thể sự ích kỷ đôi khi cũng chẳng xuất phát từ vị kỷ cho bản thân mình…

“Hồi lâu lắm rồi, khi Rin đi khỏi Edo, Rin không biết phải đi về đâu. Thế là Rin chọn một con đường rồi cứ đi theo nó mãi. Cứ đi mãi như thế, chẳng biết về đâu…” Siết chặt những ngón tay người, tôi tựa trán mình trên mu bàn tay ấy. “Sao cũng được. Chỉ cần có người nắm lấy tay mình thế này mà đi trên con đường ấy. Một chiếc bóng thì cô đơn lắm.”

“Đừng giống như cô ấy. Dù thắng hay thua thì ngài cũng phải mạnh hơn cô ấy. Ngài đi đâu thì Rin cũng sẽ nắm tay ngài mà đi theo, nên ngài sẽ không bao giờ được làm như cô ấy.”

“Ngươi đang ép buộc ta?” Tôi nghe người hỏi. Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt người. Mỉm cười.

“Phải.”

Người đã không buông tay tôi ra ngay cả khi chúng tôi đi về trên con đường mưa ướt đẫm. Gió thổi âm vang qua những rặng núi, tan loãng vào bầu trời mây giăng như sương mỏng. Tiếng nước rơi từ những tán cây lách tách. Thành Kyushu lặng yên trong đêm. Những người lính đi qua cúi đầu trước người, ánh mắt họ lướt qua bàn tay chúng tôi. Người dừng lại trước cổng thành, quay nhìn xuống đồi. Dải đất nối liền với biển trải ra dưới chân chúng tôi, mờ ảo trong màn đêm. Có gì như nuối tiếc đã thoáng qua đuôi mắt người lúc ấy, nhưng người đã siết chặt hơn tay tôi, bước vào tòa nhà.

“Sesshoumaru-sama.” Tiếng gọi từ phía sau khiến người quay lại. Tôi nhận ra vị quan chức của Thiên Hoàng mà tôi đã mấy lần nhìn thấy thoáng qua. Ông ta đang đi tới chỗ chúng tôi cùng một toán tùy tùng phía sau. Tôi vội cúi đầu chào. Trước khi tôi ngẩng đầu lên, một giọng nói đã quát khẽ bên cạnh tôi.

“Qùy xuống, eta!”

Trong một thoáng, tôi đã có chút ngỡ ngàng. Đã một thời gian dài tôi không nghe đến từ ‘eta’, hay đúng hơn là tôi đã quên đi nó. Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, người đã chặn ngang.

“Không được ra lệnh cho người của ta.”

“Ngay cả với một eta?”

Giọng nói vừa cất lên vừa bực bội vừa hơi giễu cợt. Tôi vẫn cúi đầu. Không hay chút nào khi người lại gặp rắc rối vì tôi, nhất là trước mặt một người có địa vị cao thế này. Giọng nói vừa rồi chỉ của ông ta, không ai ở đây có thể nói chuyện với người bằng giọng điệu như thế…

“Sesshoumaru-sama, ngài đang làm hình ảnh của mình tệ hại hơn từng ngày trong mắt… kẻ khác.” Ông ta nói tiếp, tôi nhìn ngón chân ông ta nhịp nhẹ trong đôi tabi, không bỏ lỡ cái nhấn nhá rất nhẹ cuối câu để hiểu rõ kẻ đang được nhắc tới. Nhưng người chỉ cười khẽ trong cổ họng.

“Lý do đó không đủ để quay sang ủng hộ một kẻ giết cha anh mình tiếm ngôi, Takeshi-san.”

“Ngài có thể nói điều đó trước mộ phu nhân ngài, Sesshoumaru-sama?” Sự châm biếm khiêu khích vẫn không hề giảm bớt, thậm chí không thèm che giấu trong lời nói của hai người. “Rằng ngài cũng chỉ vì một đứa con gái eta mà ép phu nhân ngài đến chết?”

Có thể đó là ngọn gió vừa thổi qua, hoặc tôi đã nghe được tiếng thở ra của những người xung quanh sau câu nói của vị quan chức tên gọi Takeshi này. Tôi cảm nhận được mạch máu giật khẽ trong bàn tay người vẫn đang nắm tay tôi. Nhưng giọng người vẫn chỉ dửng dưng lạnh nhạt. Người đang đối mặt với ông ta với cái ngẩng đầu thách thức.

“Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới nghĩ như thế. Ông không ngốc đến thế, Takeshi-san.”

“Nhưng trên đời này kẻ ngu ngốc lại rất nhiều, Sesshoumaru-sama.” Takeshi bật cười. Ông ta đi qua chúng tôi, dừng lại bên người một thoáng. “Và ngài nên cân nhắc xem có nên để mình rơi xuống cùng nơi với bọn chúng không. Suy nghĩ ngốc nghếch không có hại bằng hành động ngốc nghếch, daimyo-sama- có- thể- trở- thành- vĩ- đại ạ.”

Người vẫn nhìn về phía trước khi ông ta bỏ đi cùng đám thuộc hạ. Vẫn khuôn mặt cứng lại như đá ấy, người đưa tôi về phòng. Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng người mới chậm chạp buông tay tôi ra, bước về phía góc phòng, ngồi xuống sàn nhìn ra cửa. Bóng lá mờ mờ trên bức tường giấy. Hơi mưa còn lạnh trong căn phòng vắng hơi người dù lửa đã được đốt lên trong lò sưởi.

Tôi im lặng đến ngồi trước người. Có rất nhiều câu hỏi mà tôi biết không nên đưa ra lúc này. Người đưa tay chạm vào mái tóc tôi, và tôi cảm thấy hơi mưa lạnh vẫn còn lẩn khuất trong tóc, trong áo mình, từ những vết ẩm còn chưa khô hẳn.

“Đưa áo ngươi lại đây.” Người vẫy tay mơ hồ và tôi vẫn lặng im làm theo lời người. Bằng bàn tay còn lại, người tháo nút thắt của obi, cởi những lớp áo ướt và mặc áo lại cho tôi với sự chậm rãi và cẩn trọng đến tôi cảm thấy dường như người sợ tôi tan vỡ. Tôi biết người đang làm việc người không nên làm- người ở địa vị của người không nên làm, người không nên thay áo cho những kẻ dưới- có thể phu nhân người là một ngoại lệ- nhưng không phải với tôi.

Thắt lại chiếc thắt lưng, người với tay lên gỡ sợi dây buộc lỏng lẻo trên mái tóc tôi. Ngón tay người chạm phớt qua má tôi, và một lần nữa, tôi nghe hơi mưa hăng hăng cay cay trên lưỡi.

“Sesshoumaru-sama…”

“Đừng hỏi.” Người ngắt lời tôi, ngồi dựa lưng lại bờ tường. “Chỉ cần đi theo ta là đủ.”

Dường như đã có một cánh cửa đóng lại trong đôi mắt xa xôi của người. Tôi nhớ về ngày Hotaru mất, tôi cũng đã từng cảm nhận được cánh cửa đó. Nó sập lại sau lưng tôi, đóng lại tất cả những ngày tháng của qúa khứ, tất cả những gì tôi đã từng trải qua, cảm thấy, khiến tôi cảm thấy mình chẳng còn lại gì, không còn cả bản thân mình. Không chỉ là nỗi sợ, ngày ấy tôi đã cảm thấy lạc lõng, bơ vơ, không biết phải đối mặt với những ngày sắp tới của tương lai mình thế nào. Cái cảm giác vừa muốn bỏ chạy, vừa thảng thốt níu kéo trong nỗi bất lực đầy tràn…

Ngày ấy, người đã giữ tôi lại…

Lại nghe từ xa xôi âm vang mưa dội về. Ngồi cạnh người, nắm lấy bàn tay người cho đến khi đêm qua, tôi lắng nghe tiếng mưa gõ nhịp đều đặn, chảy róc rách từ trên mái nhà. Ngọn đèn lụi dần và không ai trong chúng tôi muốn đứng dậy thắp lại.

Ánh nắng đầu tiên của ngày lọt qua khung cửa hắt lên đôi mắt người sáng hanh hao.

Đám tang Koori diễn ra lặng lẽ vào buổi sáng mấy ngày sau đó. Kagome và người em trai Souta đã gấp rút được gọi về Kyushu. Tuy vậy, trong thành, trong tòa nhà này mọi hoạt động vẫn diễn ra một cách bình thường, hầu như chẳng có gì thay đổi. Koori đã đi khỏi đây từ lâu, đã không còn ảnh hưởng nào đến người trong thành. Nhận biết điều đó, không hiểu sao trong lòng tôi lại dậy lên nỗi đau buồn vô hạn.

Không được dự đám tang, tôi chỉ có thể từ xa đứng nhìn về phía cột khói bốc cao trong Mai Hoa viện, nhìn những hàng người mặc áo trắng đến rồi đi trên những bậc thang đá vẫn còn bốc hơi lạnh của đêm. Trong đám đông ấy, dáng người cao vượt trội lên, bất giác làm tôi cảm thấy như người đã tách biệt hoàn toàn. Tôi nhớ đến đôi mắt người mấy ngày trước, trong ánh bình minh xanh mờ. Liệu giờ đây đôi mắt người có giống như lúc ấy khi nhìn ngọn lửa nuốt dần đi thân xác Koori? Gương mặt Koori có còn mang nụ cười quái dị ấy? Người đang nghĩ gì, cảm thấy gì khi nhìn lại một lần nữa, lần cuối cùng, một phần qúa khứ của người trước khi nó tan biến vào trong lửa?

Kyushu vẫn lặng yên trong nắng sớm, chỉ có đôi tiếng ồn vọng về từ phía cảng biển. Phố thưa thớt người đến mức từng tiếng vó ngựa đi qua đều âm vang suốt con đường dài. Mặt trời mùa lạnh sáng mờ qua những đám mây xám không chiếu sáng được góc khuất dưới chân núi. Nó viền một đường dài đen xám dọc theo con đường vòng khuất sau những mái nhà cong. Trên con đường ấy, những người mặc áo trắng đang tách dần ra, lên ngựa hoặc kiệu đi về phía ngôi nhà trên ngọn đồi phía bên kia Kyushu. Tôi nhìn theo bóng người trên lưng ngựa đi chầm chậm, nửa khuất trong bóng xám của ngọn núi cao. Những cành cây gầy đen đã trụi hết lá ngả xuống trên vai người. Sau mấy trận mưa, những chiếc lá cuối cùng đã rụng, chỉ có những cây phong còn rực lên sắc đỏ vàng. Những giọt mưa ngày càng nặng hạt và lạnh buốt hơn. Tất cả đang chờ mùa đông đến.

Người cũng đang chờ đợi mùa đông ấy.

Mùa lạnh về đủ để dập tắt ngọn lửa ở chiến trường nếu quân đội có thể kềm giữ không để quân Edo tiến qúa gần phía nam trước khi mùa đông tới. Người đã nghe tin quân báo mà Kagome đưa lại bằng sự bình thản kỳ lạ. Khi vắng người, người đã thở hắt ra, hơi thở người đọng lại trong không khí trắng mờ như sương mỏng.

Không phải vì mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Tôi đã thấy sự ngại ngần sợ hãi trong đôi mắt Kagome, trong cách mà cô nói. Ngay cả việc không để quân đội Edo tiến qúa sâu xuống phía nam có thể cũng là một chuyện khó khăn. Mối quan hệ với Thiên Hoàng cũng đang trở nên xấu đi, Takashi đã bộc lộ rõ điều đó. Chỉ có điều, trừ lần duy nhất bộc lộ sự tức giận trong ngôi đền ở Kyoto, người đã đón nhận tất cả tin tức tốt xấu bằng sự điềm tĩnh đến lạ lùng. Chỉ là giấc ngủ của người trong đêm ngắn hơn. Đôi lần tôi thức dậy giữa đêm, bắt gặp đôi mắt người như ngọn lửa cháy sáng trong bóng tối, sáng đến buốt lạnh. Đôi lần tôi bắt gặp đôi mắt ấy nhìn mình, và tôi không thích ánh nhìn ấy. Nó cứ như ngọn lửa tàn bùng cháy lên lần cuối cùng trước khi lụi tắt, cháy đến tận cùng làn sáng xanh như ánh lửa giữa rừng khuya mà tôi đi mãi cũng không bao giờ tới. Sau cái chết của Koori, người chỉ đến phòng tôi những lúc đêm khuya, nằm xuống cạnh tôi nhìn lên trần nhà cho đến khi mắt người khép lại.

Cũng như người, tôi chỉ có thể chờ đợi.

Không giống như vết thương lòng, vết rạch của thời gian không gây ra đau đớn, chỉ có sự lạc lõng và cô đơn đến như không thể chịu đựng nổi. Qúa khứ của người tôi không hiểu hết, chỉ biết rằng Koori đã mang một phần của nó ra đi. Một điều gì đó rất quan trọng đối với người đã mất. Không, đó không phải là bản thân Koori, chỉ là những gì cô nắm giữ. Người không bao giờ có thể giết Koori, không bao giờ có thể dứt khỏi cô như thể trong những năm tháng ở bên nhau, giữa hai người đã sinh ra, tồn tại và phát triển một mối ràng buộc, nếu như có thể nói như thế. Nó như một thực thể sống, như là máu thịt nối liền hai con người căm ghét nhau ấy lại. Một sự gắn kết kỳ lạ hơn cả mối tình sâu đậm nhất. Khi Koori tự sát, cô cũng đã giết chết một phần của người, và cô biết rõ điều đó.

Có lần trong đêm, khi hiếm hoi người ngủ được, người đã thức dậy với bàn tay lạnh ngắt. Tôi vội vã rót cho người một tách trà nóng, lau trán cho người. Khi tôi hỏi về giấc mơ của người, người không im lặng như mọi lần. Lần này, có lẽ người thực sự cảm thấy phải nói ra.

“Cánh tay của ta.” Người đặt ly trà lại vào tay tôi. Những ngón tay người vẫn lạnh. Tôi hiểu người đang nói tới cánh tay đã nằm lại trong thung lũng gần Kyoto, nơi bụi cát và bùn đã phủ lấp hầu hết những mảnh thân xác của chiến tranh để lại.

“Nó đang gọi ta.” Người lại ngả mình xuống gối. Tôi nằm xuống theo người, chống tay lên nệm đỡ mình dậy.

“Gọi?” Tôi hỏi, không chắc về những gì mình định nói. Người cười khẽ.

“Không… Nhưng ta cảm thấy nó. Dưới đất lạnh. Mục rữa. Ở đó đang có mưa…” Không có sự sợ hãi, chỉ có sự lặng lẽ xa cách trong đôi mắt người như thể qủa thực người nghe được một tiếng gọi nào đó đang vang vọng. Tôi run khẽ, không phải vì hơi lạnh của đêm. Người ta có cảm giác thế nào khi chôn đi một phần thân thể mình?

“Không sao cả.” Tôi thì thầm. “Ngài vẫn ở đây mà.”

Người vẫn ở bên tôi, tôi vẫn ở bên người, điều đó có đủ không?

Những cánh cửa qúa khứ đang lần lượt đóng lại và chúng tôi đang bị đẩy về phía trước. Chúng tôi sẽ đi về đâu? Chúng tôi vẫn đang bước đi với những ám ảnh đè nặng trong tim và những tiếng gọi mơ hồ của qúa khứ, những vết nứt của thời gian đã cắt ngang con đường trở lại. Rồi chúng tôi sẽ đi đến đâu?

“Một ngày nào, kể cả cái tham vọng đó đạt đến tột đỉnh hay tan vỡ đến tận cùng, cuộc sống của ngài cũng sẽ bị hủy diệt. Hủy diệt chính mình và kẻ khác...”

“Cho nên… Hãy giữ Sesshoumaru-sama lại, Rin-san.”

“Khi tất cả kết thúc thì sao?”

Khi tất cả kết thúc… Khi con đường đi đến tận cùng… Trong những đêm nhìn mi mắt người khép lại trong giấc ngủ thoáng qua đầy bất an, tôi vẫn tự hỏi người sẽ mơ thấy điều gì. Tôi không muốn thấy người như hiện tại. Tôi không muốn người rồi sẽ như Koori, như Hotaru, như Kikyou… Tôi không muốn khóc cho người.

Tôi có thể giữ người lại không?

Trong những ngày này, tôi chỉ có thể đợi. Chờ đợi cơn bão đến. Bên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro