Trăng Soi Đáy Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 6

Part I

“Khi ấy, ta đã tưởng mình hạnh phúc. Ta có tất cả những gì ta muốn, chẳng có gì trong thế giới nhỏ bé xung quanh ta mà ta không thể lấy được.

Cho đến một ngày, ta bắt được một con bướm nhỏ xinh đẹp. À không, là một con bướm có đôi cánh xinh đẹp. Ta thích đôi cánh ấy, và ghê sợ cái hình thù lông lá trắng bệch với những cái chân nhỏ tí kia. Ta cắt đôi cánh ấy đi, ép nó vào hai mảnh gỗ. Con bướm ấy vẫn sống.

Cái thân thể ấy lần mò bò đi trên bàn, rơi xuống sàn, lăn tròn vài vòng, gượng dậy lết ra đến cửa.

Nó rơi xuống bậc thềm, lăn trên đất.

Rồi những con kiến đến, từng con một, phủ kín lấy mẩu thân xác đó.

Khi ấy, ta đã khóc.

Rốt cuộc, ta và con bướm ấy có khác gì nhau?”

Tôi đã bước vào chiến tranh như thế, với nhận thức về nó chẳng rõ ràng hơn khi tôi nói chuyện với Kikyou lần cuối bao nhiêu. Tại sao lại có cuộc chiến này? Tại sao người ta lao vào nó? Phải chăng cũng chỉ như con người sống và hít thở, chiến tranh là một phần tất yếu của mảnh đất này- đã hàng trăm, hàng ngàn năm như thế. Người cũng chỉ là một phần trong guồng quay của lịch sử, của những số phận được định đoạt trước lúc ra đời, của những dự định, suy tính và âm mưu, chính người cũng không thể cưỡng lại.

Và như thế, người đã quyết định sử dụng tất cả và tự nguyện biến mình thành kẻ kết thúc tất cả.

Có những điều mà cho đến tận lúc cuối cùng tôi mới hiểu được. Sự phẫn nộ, sự căm ghét, sự bi phẫn của người, tất cả đã cuộn xoáy vào cuộc chiến như trận bão trong đêm. Những cơn gió vô hình không nhận thấy được của bóng tối đã cắt qua từng mảng thịt da, từng mối quan hệ, để rồi tước xé đi tất cả. Để rồi cuối cùng nhận ra mình chẳng còn lại bất cứ điều gì.

Như thế, người giống như trận tuyết trắng bay qua bầu trời trong lốc xoáy mùa đông, từng bông tuyết nhỏ bay qua tôi, chạm vào tôi, đi qua và biến mất trước mắt tôi. Người lướt qua tôi như thế, khi vẫn còn ôm trọn tôi trong vòng tay người. Mà tôi thì có thể nào nắm lại được những bông tuyết đã tan tác bay trong bầu trời mênh mông ấy?

Nếu nói về cuộc chiến ấy, tôi sẽ không kể về những chiến trường tôi đã từng chứng kiến, về những giáo gươm, những khói lửa và máu, những hủy diệt và tước đoạt. Tôi chỉ muốn nói về những số phận đã buông mình trong cơn bão đêm, biến thành những bông tuyết nhỏ quay cuồng trong gió. Tôi sẽ kể về người đã ở cạnh tôi, về người đã nói với tôi rằng:

“Nếu muốn khóc, cứ khóc. Nhưng đừng khóc cho ta…”

Tôi đã gặp lại Inuyasha vào một ngày đầu thu, khi chúng tôi đang đóng quân tại một thành trì ven biển vừa chiếm được. Khi nhìn thấy tôi, nét bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt còn nhọ nhem khói lửa, trầy xước của Inuyasha như thể anh ta vừa gặp một bóng ma.

“Kikyou đâu?” Đó là câu đầu tiên anh ta hỏi tôi khi tôi tách khỏi đòan người đang tiến vào thành, đến gần chỗ anh ta đang đứng. Ngôi nhà cháy dở nghi ngút khói trơ những thanh gỗ đen nham nhở vẫn còn nghe tiếng nổ tanh tách của than lửa bên trong.

Lục tìm trong hành lý đem theo bên mình, tôi đưa cho Inuyasha lá thư mà Kikyou đã để lại. Anh ta cầm lấy bức thư nhưng vẫn nhìn tôi dò hỏi. Tôi lắc đầu.

“Sau đó thì không ai biết được cô ấy thế nào. Chúng tôi trốn khỏi Edo ngay trong đêm đó…”

Ngón tay Inuyasha run run khi anh ta nhìn xuống bức thư trên tay. Tôi lặng yên quan sát những trạng thái tình cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt anh ta. Đau đớn, buồn bã, giận dữ, bi thương… tất cả cảm xúc ấy dâng ngập đôi mắt rất giống người nhưng hoàn toàn không có vẻ khép kín của đôi mắt người. Đọc xong lá thư, tay Inuyasha buông thõng xuống bên hông, tưởng như không chịu nổi sức nặng của mảnh giấy trên tay thêm nữa. Anh ta thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Những mảng khói đen phản chiếu trong đôi mắt anh ta đan xen trong sắc xanh tím của chiều tà. Đôi môi anh ta mím lại như để ngăn chúng run lên khi gò má đang giật khẽ.

Rồi hoàn toàn bất ngờ, Inuyasha quay lưng vụt chạy.

Anh ta gạt tất cả những người đang đứng ở cổng thành, xông thẳng vào nơi tướng lãnh đang tụ họp- nơi người đang ở. Tôi vội vàng chạy theo, chỉ nghe được vài tiếng gươm khua trước khi Inuyasha bị xô xuống ngã lăn dưới chân tôi. Rất nhanh, hai thanh kiếm đã được tuốt ra chặn ngang cổ anh ta, chỉ chực chờ bổ xuống.

“Dừng lại!” Người bước ra bậc thềm trước căn phòng mà Inuyasha đã xông vào. Trên má người có một vạch xước nhỏ còn ri rỉ máu. Tra thanh kiếm đang cầm trên tay vào vỏ, người nhìn xuống Inuyasha. Anh ta cũng đang nhìn lên người với đôi mắt vằn đỏ máu.

“Lâu không gặp nên ta không biết ngươi đã phát điên…” Người nhếch mép. Những lời cuối của người bị át mất trong tiếng quát của Inuyasha.

“Câm miệng lại! Đồ khốn nào đã phái Kikyou đến Edo? Thằng khốn nào đã đẩy cô ấy đến bước đường cùng rồi tiếp tục bảo cô ấy vào chỗ chết? Thằng khốn nào đã bảo “vì gia tộc, vì quê hương” khốn nạn qủy tha ma bắt mà cô ấy phải chết? Vì thằng khốn nào mà Kikyou đến nông nỗi này?”

Trong khi Inuyasha la hét cuồng nộ dưới hai lưỡi kiếm kề ngang cổ, người nhìn sang tôi. Cái cau mày rất khẽ như chỉ thoáng qua trước khi người quay lại với kẻ đang nằm trên đất.

“Kẻ nào, hả?” Ánh mắt người lạnh ngắt và giọng nói không đổi sắc độ. “Ngay cả một kẻ ngu ngốc như ngươi cũng biết rằng cô ta làm tất cả mọi việc đó không phải vì ta. Chỉ biết la hét khóc lóc, đổ lỗi cho người khác, ngươi không biết cách nào trở thành vô dụng hơn nữa phải không?”

Người phẩy tay, hai người cầm kiếm giữ Inuyasha lùi lại, nhưng Inuyasha vẫn nằm yên trên đất. Màu đỏ máu nhạt đi trong đôi mắt anh ta, chỉ có sự căm ghét cực độ vẫn còn hằn sâu trên khóe miệng.

“Nếu như không phải vì ngươi…” Giọng Inuyasha rất nhỏ, nhưng người vẫn nghe được, hoặc là hiểu được. Bước lại gần nơi anh ta đang nằm, người nhìn xuống, cũng dùng giọng nói rất nhỏ nhưng lạnh như băng trả lời.

“Nếu như không có ta thì thế nào? Ngươi làm được gì? Kẻ không làm được gì cho cô ta là ngươi, đồ vô dụng!”

“Rồi sẽ có ngày tất cả những gì ngươi làm được trả lại cho ngươi, để ngươi biết cảm giác của nó thế nào.” Răng Inuyasha nghiến lại. Ánh mắt người càng băng giá hơn. Người cúi xuống một chút, giọng càng nhỏ lại.

“Thế mà ta nghĩ ta làm việc tốt cho ngươi. Từ giờ ngươi chẳng còn tội lỗi gì nữa khi chọn cô ta. Đó không phải là thứ ngươi muốn nhưng không dám thừa nhận à? Đồ vô dụng thì luôn luôn vô dụng như thế.”

Lời người vừa dứt thì một nắm đấm đã vung lên. Nhẹ nhàng, người lùi lại phía sau tránh Inuyasha đang vùng dậy lao vào người. Cú đấm bay vào khoảng không trước khi anh ta lại bị nắm lại bởi hai người hộ vệ.

“Dẫn hắn đi!” Người ra lệnh trước khi bước vào lại căn phòng, thậm chí không nhìn lại Inuyasha lẫn tôi một lần.

Suốt buổi chiều hôm ấy tôi đã không thể gặp được người lẫn Inuyasha. Người đã đi thị sát quanh thành còn Inuyasha đã bị giam lại đâu đó mà tôi không biết. Dù vậy người không tỏ vẻ sẽ trừng phạt anh ta. Đến sâm sẩm tối, tôi bắt gặp Jaken đang khệ nệ bưng vác một đống quần áo cao ngất đi ngang qua thì dọ hỏi được nơi người đang ở. Và mặc kệ lời cảnh báo của lão, tôi đi tìm người.

Người đang trầm mình trong một hồ nước nóng, lưng dựa vào tảng đá phía sau, mắt khép hờ. Nghe tiếng tôi đẩy cửa vào người vẫn không ngẩng lên. Có lẽ người đã rất tin sự cảnh giới của Jaken, tôi nghĩ thầm với cái cười nhẹ.

Nhưng người đã chứng minh rằng tôi lầm. Vẫn không mở mắt, người đột nhiên lên tiếng khi tôi vừa đặt quần áo của người xuống.

“Ngươi còn làm thế lần nữa thì Jaken sẽ mất đầu.”

“Ngài nhận ra à?” Tôi bật cười khẽ. Người không trả lời tôi. Tôi đặt tay lên vai người.

“Để Rin.”

Người im lặng khi tôi cầm chiếc khăn lau cho người. Dưới những ngón tay tôi, sự căng thẳng của người được thả lỏng dần. Đây là việc mà tôi thường làm trên đường đi, khi người cảm thấy khó chịu hay mệt mỏi. Nhẹ nhàng, tôi đưa chiếc khăn chạm nhẹ lên má người, nơi vết thương đã khô lại thành một vệt nâu thẫm. Người mở mắt, đưa tay giữ tay tôi lại.

“Để Rin.” Tôi chậm rãi gỡ tay người ra. “Vết thương của ngài dù với bất cứ lý do nào cũng cần chăm sóc cả.”

“Ta không sao.” Người nói nhưng vẫn để tôi lau vết thương. Vết chém mảnh nhưng sâu hơn tôi tưởng. Khi tôi cất chiếc khăn sang một bên, người ngửa đầu tựa lên gối tôi đang qùy sau lưng người. Từ vị trí đó, người nhìn thẳng vào tôi với cái nhìn gần như là bất động trong hơi nước làm mờ đi ánh sáng trong mắt người.

“Ngươi biết chuyện của Kikyou?” Người có thói quen hỏi rất bất chợt. Tôi chớp mắt vài lần, rồi lắc đầu.

“Không. Nhưng Kikyou-sama đã để lại một lá thư cho Inuyasha-sama…”

Người nhíu mày như suy nghĩ nhưng vẫn không rời mắt khỏi tôi. Người với tay hất những lọn tóc xòa xuống của tôi ra sau vai. Vài giọt nước trên tay người rơi xuống cái yukata mỏng mà tôi đang mặc.

“Ngươi có tin vào luật nhân qủa?” Lại một câu hỏi bất chợt nữa của người. Vẫn đôi mắt vừa trống trải vừa xa xôi kỳ lạ ngay cả đối với người, người không chờ tôi trả lời. “Ngươi có tin rằng số phận được sắp đặt sẵn?”

“Ngài có tin không?” Tôi biết người không hỏi tôi, người chỉ đang xác định lại những câu hỏi trong lòng mình. Và những câu hỏi như thế không bao giờ có một câu trả lời thỏa đáng.

Người thở ra rất nhẹ, nhắm mắt lại, vẫn ngả đầu trên lòng tôi.

“Cha ta là một người vĩ đại. Ông ấy có khả năng điều khiển số phận.” Tôi đã quen với cái nhếch mép rất lạ của người và nụ cười mỉa mai cay đắng ẩn giấu sau nó. “Ngay từ khi chúng ta sinh ra, số phận của chúng ta đã được quyết định sẵn. Kikyou, Koori, Kagome, Inuyasha, và cả ta, ngay đến Naraku... cho đến hiện giờ tất cả đã nhận được nước đi của mình. Điều khiển số phận- đó là một quyền năng vĩ đại.”

“Có người đã bảo rằng có quy luật cho tất cả mọi thứ…” Tôi nói sau một hồi lâu im lặng. “Mọi vật chuyển động trong những quy luật ấy, và nắm được nó nghĩa là có thể điều khiển được số phận.”

“Phải. Nhưng chưa phải là tất cả.” Người mở mắt nhìn lên bầu trời qua làn khói mỏng. “Có thể tạo dựng được quy luật, sử dụng nó để điều khiển tất cả theo ý mình.”

“Nghe như là quyền năng điều khiển vũ trụ.” Tôi cười nhẹ, nhưng thực lòng lại cảm thấy sợ hướng mà câu chuyện của người đang đi.

“Phải, nó có thể thay đổi vũ trụ.” Đôi mắt người vẫn lạnh tanh nhìn vượt qua tôi. Bất giác tôi nhìn theo ánh mắt người đến bầu trời phía trên chúng tôi. Sao đã sáng trên nền trời xanh ngắt vương vài cụm mây tối sẫm. Nhìn kỹ, những đám mây hóa ra lại là khói vẫn còn bốc lên từ rải rác đâu đó trong tòa thành.

“Nghĩa là có thể thoát khỏi ‘số phận’ khi phá vỡ được quy luật đó? Làm những điều vượt ra ngoài quy luật?” Tôi hỏi, cảm thấy cái lạnh của ngày tôi nói chuyện với Naraku bên bờ biển trở về trong tâm trí.

“Kikyou đã thử điều đó. Và cô ta đã phải trả giá đắt.” Nhìn xuống, tôi thấy ánh mắt của người lại hướng vào tôi. Cái nhìn thẳng không xao động. “Nếu muốn, ngươi có thể rời khỏi ta bất cứ lúc nào.”

“Tại sao?” Tôi cau mày trước câu nói dường như chẳng hề liên quan gì của người. Tôi không thực sự hiểu những gì người đang nói, chỉ có điều tôi thấy lạ khi người nhắc đến những điều như “số phận”. Số phận? Số phận là gì? Số phận của tôi và người là gì? Người đã biết được, hay tự cho rằng mình biết gì về nó?

Phải chăng thật sự có một điều gì đó đằng sau tất cả những sự việc đang diễn ra? Cuộc chiến này cũng thế, dường như nó chỉ là một phần trong một guồng quay do thế lực nào đó điều khiển? Phải chăng đó chính là “số phận” mà người đang nói tới? Hay là một điều còn to lớn hơn, ẩn khuất hơn, “có thể thay đổi vũ trụ” này- vũ trụ của người, của tôi, của những người xung quanh chúng ta? Người đang đi theo tiếng gọi của bóng tối thẳm sâu trong người hay đang tìm cách bứt phá khỏi một vòng quay vô hình khác? Hay chính điều này lại tạo nên điều kiện để điều kia phát triển?

Nếu tôi nhận biết được tất cả những điều người đang nói tới, liệu điều đó có lý giải được cho những gì người đang theo đuổi?

Vẫn bằng cặp mắt mang nỗi trống trải của bầu trời mờ khói xám và thẳm sâu của đêm, người trả lời tôi như đang tự nói với bản thân mình:

“Ngươi cũng là một điều ở ngoài quy luật…”

Tối hôm ấy người lại đi mất sau bữa tối. Một lần nữa qua Jaken tôi tìm được nơi mà Inuyasha đang ở. Người chỉ giam lỏng anh ta trong một căn phòng sau thành. Khi tôi đến, căn phòng vẫn chưa thắp đèn, ngay cả khi tôi đẩy cửa vào thì trong phòng vẫn không có một tiếng động. Ánh sáng chiếc đèn lồng tôi cầm trên tay soi vào trong góc tối, Inuyasha ngồi đó lặng yên nhìn tôi bằng cặp mắt âm u hơn cả bóng tối trong phòng. Vẫn để cửa mở, tôi bước vào, ngồi xuống đối diện với Inuyasha.

“Đến đây làm gì?” Cuối cùng Inuyasha là người lên tiếng trước. Giọng anh ta trống rỗng.

“Để nói chuyện về Kikyou-sama.” Tôi chớp mắt, nói chân thành. “Vì có lẽ cả hai chúng ta đều đang có điều muốn biết.”

“Anh hiểu ‘lựa chọn thứ ba’ mà cô ấy nói đến chứ?” Không muốn xoáy sâu vào những gì Inuyasha đang nghĩ, tôi quyết định nói thẳng những thắc mắc đã đưa tôi đến đây, những câu hỏi đã gợn lên trong tôi sau khi nói chuyện với người.

“Giữa hai lựa chọn, luôn luôn có lựa chọn thứ ba.” Kikyou đã quyết định không chọn đứng về phía ai giữa người và Naraku, lựa chọn thứ ba của cô là gì? Đưa đến kết cục tốt đẹp cho cả hai hay sẽ hy sinh cả hai cho “lựa chọn thứ ba” của cô? Cô đã biết gì, đã làm gì, điều cô làm đã và sẽ tác động như thế nào đến chúng ta?

Đôi mày Inuyasha cau lại, tay nắm chặt trên gối. Tôi chờ đợi sự tức giận bùng phát đối với câu hỏi không đúng lúc của tôi. Nhưng khi nói, giọng anh ta vẫn thế- giọng nói không âm sắc, muốn tức giận mà không tức giận được, muốn chế nhạo mà lại thành cay đắng.

“Biết cái gì? Cô ấy đã chết rồi! Biết cái gì cũng là vô ích! Để làm gì? Các người không thể tha cho cô ấy được à?” Inuyasha hướng ánh mắt u tối của mình nhìn ra bầu trời ngoài cánh cửa mở. Thành quách sau cuộc chiến ngả nghiêng những mảng đen xám trong đêm tối tăm. “Cô ấy thậm chí không còn một thân xác… Chẳng còn gì hết…”

“Vẫn còn, Inuyasha-sama… Cô ấy vẫn còn một nguyện vọng phải thực hiện. Cô ấy đã hy sinh mạng sống vì nó, lần hy sinh cuối cùng của cô ấy.” Tôi mím môi. “Đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy…”

Inuyasha nhìn sang tôi. Một cảm xúc rất lạ thoáng qua đôi mắt anh ta, và lần đầu tiên kể từ khi gặp lại tôi cảm nhận được điều gọi là “sức mạnh” trong con người trước mặt- Ý chí, quyền biến và sự cương quyết. Sức mạnh áp chế người đối diện mà không cần phải cất một lời… rất giống người

Và trong giây phút đó tôi cảm nhận rõ Inuyasha sẽ không cho tôi biết điều mà tôi đang hỏi. Anh ta đã bộc lộ ngay sức áp chế của mình để bảo vệ điều bí mật ấy một cách vô thức đến hầu như là bản năng. Cũng giống như người, ánh mắt anh ta lóe lên ánh thép lạnh nhưng đồng thời cũng u uất như vừa chịu một vết thương. Trong đôi mắt Inuyasha đêm ấy, cái đau buồn bi thương hiển hiện làm tôi bất giác rùng mình.

“Ta không biết.” Cuối cùng Inuyasha cũng nói ra. Ngừng lại một lát, anh ta nhìn thẳng vào tôi, nói lạnh tanh. “Cô hỏi chuyện đó để làm gì? Không phải tên anh trai của ta cử cô đến chứ hả?”

“Không. Tôi tự đến đây.” Tôi đáp lại cái nhìn của Inuyasha bằng ánh mắt tương tự. “Nhưng tôi đã ở Edo, Inuyasha-sama. Kikyou-sama đã nói về lựa chọn giữa Edo và Kyushu, tôi muốn biết những điều cô ấy định làm có làm liên lụy đến daimyo-sama hay không?”

“Sao cô nghĩ ta biết?” Khóe miệng Inuyasha nhếch lên. “Cô nghĩ rằng đi hỏi thẳng ta là một cách thông minh à?”

“Tôi… không biết.” Tôi cúi đầu, khẽ thở ra. “Nhưng Kikyou-sama rất tin tưởng Inuyasha-sama. Anh là người cô ấy tin hơn bất cứ ai trên đời này. Và Inuyasha-sama rất yêu qúy Kyushu, rất trung thành với daimyo-sama…”

“Sau khi ta chém hắn chiều nay?” Tiếng Inuyasha cười nhẹ.

“Nhưng anh không muốn ngài ấy chết. Lần trước khi ngài bị thương, chính anh cũng đã đem quân giải cứu. Lần đó tôi chưa có cơ hội gặp anh, lần này tôi xin thay mặt Hotaru cám ơn anh.” Tôi vừa nói vừa cúi mình xuống sàn. Khi ngẩng lên, tôi bắt gặp ánh mắt Inuyasha đang nhìn xuống tôi.

“Hotaru là cô gái đã chết lần đó?” Trong giọng Inuyasha có chút xao động. Tôi im lặng gật đầu.

“Rất nhiều người đã chết và sẽ có nhiều người nữa phải chết.” Inuyasha lại hướng ánh mắt xa xôi nhìn ra cửa. Những cuộn khói vẫn tản mác trong bầu trời hẹp sau khung gỗ.

“Tôi không biết, Inuyasha-sama. Tôi thực sự không biết thế nào là đúng, là nên làm.” Tôi nhẹ lắc đầu. “Rất nhiều người đã chết, trong đó là người bạn duy nhất của tôi, đó là điều tôi biết rõ nhất. Và người còn lại duy nhất của tôi vẫn ở trong cuộc chiến này. Tôi không muốn mất người ấy. Tôi không biết sự lựa chọn của mọi người, nhưng hãy để người ấy lại cho tôi.”

Tôi không dám ngẩng lên để thấy đôi mắt Inuyasha đang nhìn mình. Thương hại, ngạc nhiên hay khinh khi? Tôi đang nói rằng, không, đang van xin rằng họ hãy buông tha cho người ngay cả nếu như người không phải là lựa chọn cuối cùng của họ? Trong khi tôi chẳng biết điều gì đang diễn ra xung quanh mình? Trong khi tôi chẳng là gì để họ nghĩ đến, cân nhắc đến? Tôi chẳng có bất cứ quyền lực nào, ảnh hưởng nào đến bất cứ ai…

Tôi chỉ hành động theo những gì trái tim đang run rẩy của tôi mách bảo. Ngay từ khi cuộc chiến manh nha bắt đầu, trong tôi đã mang nặng những dự cảm xấu. Từ lời nói “Edo sẽ thắng” của Kohaku hay từ “lựa chọn thứ ba” của Kikyou, tôi không rõ, nhưng ngay từ khi bắt đầu, tôi đã cảm nhận thấy một mưu đồ khác, một thế lực khác lẩn khuất đằng sau người, ở ngay trong những kẻ thân cận nhất của người. Từng người, từng người một đang tách xa dần người…

“Cô đến đây không chỉ để hỏi về Kikyou…” Inuyasha nói sau một hồi lâu im lặng. Vẫn cúi đầu, tôi thở dài.

“Khi thấy anh rút kiếm chém ngài ấy, tôi rất sợ… Không phải sợ rằng anh sẽ chém ngài ấy, nhưng mà… Ngài ấy chỉ có mỗi mình anh thôi. Dù có bao nhiêu thuộc hạ, ngài ấy vẫn chỉ có một mình anh thôi. Dù ngài ấy đối xử với anh thế nào, anh vẫn là em trai ngài. Là người thân thuộc duy nhất còn lại của ngài...”

“Hà!”

Inuyasha khịt mũi ngắt lời tôi. Anh ta đứng dậy, đập tay đẩy hẳn cánh cửa sang bên, quay lưng lại phía tôi nhìn ra bên ngoài.

“Nếu như có kẻ nào mà hắn căm ghét, thì đó là ta.” Giọng nói dửng dưng.

“Tại sao?” Tôi nhìn vào bóng Inuyasha in trên nền bầu trời tối sẫm. Vai anh ta động nhẹ như lắc một chiếc lá vừa tình cờ rơi xuống trượt qua.

“Làm sao ta biết hắn nghĩ cái quái qủy gì?” Inuyasha chợt gắt. “Từ ngay sau khi sinh, ta đã phải đi làm con nuôi ở cái chỗ chết tiệt gần Edo, vậy mà ngay lần đầu gặp ta hắn đã trông chỉ như muốn đá ta một phát.”

“Có thể ghét mà không có lý do sao?” Tôi cắn môi, không ngăn được mình hỏi. Qủa thật người đối với Inuyasha rất lạ. Dù với ai người cũng tỏ thái độ khinh khi, với Inuyasha người rõ ràng là gây hấn, là sự đối địch không che giấu. Nhưng nếu nói là căm ghét thì có phải hơi qúa lời? Lạ, nhưng qủa thật không thể tưởng được rằng người căm ghét một ai. Một tình cảm cũng mạnh và nhiều đòi hỏi như yêu thương- người có cảm thấy được chúng khi giữ lòng mình qúa lặng yên, qúa khép chặt như người vẫn làm?

Đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là sự im lặng đến bức bối trong ánh sáng chập chờn của ngọn nến và không khí hanh hao của mùa thu, trong bóng tối mờ mờ của những bí mật lơ lửng nơi tận cùng của tâm trí và chát ngắt nơi đầu lưỡi. Những bí mật của ký ức, làm nên ký ức, không ai nói ra nhưng mọi người đều cảm thấy được chúng, và có lẽ, chỉ ngoại trừ tôi, tất cả đều hiểu rõ, rất rõ để im lặng giữ lấy chúng cho riêng mình.

“Lúc trước cô bảo Kikyou đã từng chỉ cho cô xem trò rút thẻ bói mùa?” Inuyasha chợt hỏi, hơi ngẩng lên nhìn trời. “Tất cả câu trả lời ở đó.”

“Phải. Đó không phải là lỗi của hắn.” Inuyasha hạ giọng, nói như chỉ cho riêng mình nghe. “Chuyện của Kikyou không phải do hắn… Không phải…”

Người trở về khi đã gần bình minh. Sắc xanh vừa ửng lên phía chân trời, hắt sáng qua bóng người đang bước lên những bậc thang đá. Gió vẫn còn mang hơi sương lạnh của đêm thổi qua những tán lá chỉ vừa thoáng sắc vàng, tiếng rì rào khe khẽ át mất tiếng chân người.

Thấy tôi đứng trước hiên, người chỉ cau mày, đi qua tôi bước vào trong nhà. Không cởi cả áo ngoài, người nằm xuống chiếc nệm đã được trải, ngả đầu lên gối, nhắm mắt lại. Lặng lẽ, tôi lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên cho người, nhưng hơi thở của người cho thấy người vẫn còn đang thức.

“Ngươi vừa gặp Inuyasha?” Người chợt lên tiếng khi tôi vừa định quay đi pha một ấm trà. Mắt người vẫn khép.

“Vâng.” Tôi ngồi xuống cạnh người. Chắc hẳn Jaken đã nói cho người sau khi tôi đến tìm Inuyasha.

Người thở ra, mở mắt nhìn tôi. Đôi mắt người vẫn lạnh, nhưng tôi dường như đang thấy được những gì ẩn chứa sau đôi mắt đó- sự băn khoăn nghi hoặc và ước muốn khép kín mình mà tôi đã thấy trong đôi mắt Inuyasha. Và cũng như em trai, người quyết định chọn sự im lặng.

“Rin muốn biết về ‘lựa chọn thứ ba’ của Kikyou-sama.” Tôi quyết định lên tiếng trước.

“Lựa chọn thứ ba, hả?” Người cười khẽ, lại nhắm mắt. Tôi nhìn quầng thâm mệt mỏi dưới mắt người và vết nhăn mờ giữa hai chân mày cau lại.

“Ngươi còn giữ thanh kiếm ta đưa?” Người chuyển mình trong chăn, dịch sát về phía tường để lại một khoảng trống phía tôi đang ngồi. Tôi gật đầu nhẹ, không muốn trả lời người. Sau khi chôn cất Hotaru, Jaken đã giữ thanh kiếm ấy, lão đã đưa trả nó cho tôi và từ đó tôi đã bao bọc kỹ, cất nó sâu dưới đáy hành lý của mình. Dù không nghe tôi trả lời, người vẫn có vẻ không để tâm.

“Đó là thanh kiếm đầu tiên cha cho ta.” Người ngừng lại một lát như không chắc chắn với những gì mình định nói. “Bảo khi nào ta tự sát thì hãy dùng nó.”

Vì người đã nói những lời cuối với giọng thản nhiên vô cùng, tôi không ngăn được một cái giật mình khi cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, y như những lần tôi chạm vào thanh kiếm ấy, cảm nhận được sát khí từ nó. Lạ lùng sao khi một thanh đoản kiếm lại có thể hàm chứa một sát khí ghê hồn như thế. Cái lạnh buốt u ám ẩn giấu đầy những dự cảm bất trắc mà tôi từng cảm nhận lẽ nào không chỉ là do những kỷ niệm của tôi và người đem lại?

Một thanh kiếm được dành sẵn để người tự sát?

“Tại sao…?” Tôi nói, rồi im lặng. Tại sao cha người lại cho con mình thanh kiếm như thế để bắt đầu cuộc đời mình? Tại sao người lại đưa nó cho tôi? Tại sao giờ đây người lại nói về nó? Nó có ý nghĩa gì đối với người? Rất nhiều điều tôi muốn hỏi, và biết rõ người sẽ không trả lời.

Khi nhìn người nằm đó, dưới lớp chăn dày, mi mắt khép trên đôi gò má cao, mái tóc xõa trên gối, tôi chợt có một cảm giác xa cách lạ lùng.

Có thể con người trước mắt tôi đây lại không phải là người mà tôi nhìn thấy?

“Sesshoumaru… Mùa đông… Màu trắng… Khắc nghiệt và lạnh lẽo. Một mùa của sự thống trị và hủy hoại, chôn vùi. Nhưng mùa đông lại là một mùa cần thiết để vạn vật tồn sinh…”

Đó là những gì Inuyasha đã nhắc lại cho tôi nhớ. Đó là tất cả những gì bọn họ đều biết, đều thấy, đều hiểu, tại sao tôi lại chưa bao giờ thấy? Có thật rằng người sinh ra để hủy hoại, để phá vỡ, chôn vùi mọi thứ, ngay cả chính bản thân mình? Kẻ sinh thành ra người đồng thời đã giao cho người số phận ấy, cuộc sống ấy, sắp xếp mọi thứ, mọi vật, mọi kẻ ở bên người quay theo đúng qũy đạo ấy.

Tôi muốn nói rằng đó không phải là những gì tôi nhìn thấy ở người. Tôi muốn nói rằng tôi không bao giờ muốn người chạm đến thanh kiếm ấy lần nữa. Nếu như điều ấy có thể làm thay đổi tất cả, chính tay tôi sẽ bẻ gãy thanh kiếm đang nằm trong góc phòng kia.

Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Đối với người.

“Không phải thế…” Những gì tôi nghĩ buột thành lời nói thoát ra trên môi. Người mở mắt, nhìn sang tôi. Cái nhìn của người trống rỗng như khoảng mênh mông của bầu trời hoàng hôn ngày thu muộn.

“Ngươi không hiểu.” Có bóng mờ của nụ cười thoáng qua trên môi người. Người đưa tay về phía tôi. Gối đầu lên cánh tay ấy, tôi nằm xuống cạnh người. Nghe cái lạnh của bình minh tưng tức trong lồng ngực.

“Có thể chẳng bao giờ ta cho ngươi được những gì ngươi tìm.” Đôi mắt người như nhìn xuyên qua tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã không hiểu được những gì người nói. Tôi đang tìm điều gì? Tôi chỉ cần được ở bên người, điều đó là qúa đủ cho tôi. Tôi tìm gì ở người? Tất cả những gì tôi cần đang ở bên tôi.

Hay tất cả những gì tôi đang nhìn thấy đều không phải là thật?

Nhưng nếu tất cả những gì mọi người nói về người đều là thật, tại sao người lại nghi hoặc qúa nhiều?

Người thực sự ở đâu? Trước mắt tôi hay sau hàng rào tám lớp? Có thể ngay cả chính bản thân người cũng không trả lời được. Cái kẻ sinh ra để hủy hoại mà người nhìn thấy trong mắt kẻ khác, đã quen nhìn nhận bản thân mình- và đã tàn nhẫn ngay cả với chính bản thân mình- đó có phải là người?

Tôi muốn nói với người rằng “Không phải thế”, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng chưa bao giờ hết tự nghi hoặc chính mình. Tôi vẫn có thể tin tất cả những gì tôi cảm thấy, nhưng người có tin tôi? Hay cho rằng đó vẫn chỉ là niềm tin ngây thơ của trẻ con đã được nuôi dưỡng từ những ngày tháng tôi ở bên người? Cũng như người có tin tình cảm của tôi hay cho rằng đó chỉ là kết qủa của sự cô độc, chông chênh? Rốt cuộc, những gì người thấy hay tôi thấy là thật? Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được hết tất cả những gì người đã từng trải qua, cảm thấy. Gì là đúng, gì là sai? Mà điều đó thì có ý nghĩa gì với người? Với tôi?

Những nghi hoặc không thể nào xóa nhòa bằng vài câu nói…

“Dù ở đâu thì hãy đưa Rin theo.” Tôi nhìn sâu vào mắt người. Người chớp mắt.

Không biết người có hiểu những gì tôi định nói hay không, nhưng người ngả đầu ra sau, khép mắt và chìm dần vào giấc ngủ khi ánh sáng đầu tiên của bình minh lọt qua khung cửa.

Mấy ngày sau, chúng tôi rời khỏi thành. Tôi đã không gặp lại Inuyasha cho đến khi chúng tôi bị buộc phải lùi lại về phía Kyoto cuối mùa thu năm đó.

Cuối mùa thu, Naraku đã liên kết với một daimyo đồng minh tạo phản, đánh úp ở vùng núi phía tây bắc. Đội quân nơi ấy đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Mất hậu phương, người đã phải cho quân lùi về ngoại ô Kyoto. Tình cờ sao, đó cũng là nơi mà trước kia người đã đưa tôi đến- nơi Kikyou từng ở.

Ngôi đền vẫn như trước, không có vẻ gì thay đổi dù là một cành cây ngọn cỏ. Khi đi theo người dọc theo hành lang, vào căn phòng hội họp người từng dùng, gặp lại Inuyasha, Kagome và Sango-san đang chờ đợi người trong đó, tôi đã khẽ rùng mình. Tất cả y như ngày đó, chỉ thiếu Kikyou…

Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Kagome sau gần một năm, kể từ ngày cô lấy Inuyasha. Cô vẫn giữ được vẻ dịu dàng bình yên trong cách điểm trang của một phu nhân, nhưng nét u buồn phảng phất trong đôi mắt cô không thể che giấu được. Ngay cả khi nhìn cô và Inuyasha ngồi cạnh nhau như thế, vẫn cảm thấy vẻ xa cách lơ lửng trong khoảng trống hẹp giữa họ, trong hai bàn tay Kagome để trên gối và ánh mắt Inuyasha chưa bao giờ chạm vào cô.

Họ như hai người xa lạ ngồi cạnh nhau, tôi chợt nghĩ.

Người chăm chú đọc những thư báo Inuyasha đem đến. Khi đặt tất cả xuống, người vẫn im lặng, chỉ cau mày nhìn xuống những cuộn giấy. Mọi người trong phòng chăm chú quan sát thái độ của người.

“Có định trở về Kyushu giải quyết chuyện này không?” Inuyasha khoanh tay trước ngực, hỏi trống không. Người ngẩng lên, khẽ cau mày nhưng không trả lời, chỉ nhìn sang Kagome. Cô cắn môi.

“Việc ở Kyushu đang rất phức tạp. Ngài có lẽ phải về.”

“Sao cô lại ở đây?” Trong giọng người có sự giận dữ đang bị đè nén ngấm ngầm. Gò má Kagome chợt tái.

“Tôi nghĩ ngài cần được báo cáo…”

“Ta bảo cô ở Kyushu làm gì?” Người ngắt lời Kagome. “Thuộc hạ của cô để làm gì? Hay cô chẳng nghĩ gì hết ngoài chuyện chạy đến đây?”

“Không…”

Mặc kệ câu nói của Kagome, người quay sang Inuyasha, nói trước khi đứng dậy đi ra ngoài.

“Chuẩn bị cho ta về Kyushu ngày mai. Sáng sớm mai lại gặp ta.”

Tôi đứng dậy đi theo người. Khi tôi nhìn lại đằng sau, Kagome và Inuyasha vẫn bất động nơi họ đang ngồi. Vệt lửa chiếu nghiêng trượt dài trên má Kagome ánh lên như nước.

“Bọn vô dụng!”

Người đột ngột dừng lại trên hành lang, thốt lên câu nói đầy giận dữ với bàn tay nắm chặt bên hông. Sự căng thẳng từ khi biết được tin tức từ miền núi tây bắc giờ đây đang bộc phát. Tôi không biết Kagome đã đem thêm tin tức gì ở Kyushu đến cho người, nhưng nó quan trọng đến mức người phải trở về Kyushu ngay lập tức…

Kyushu…

Tôi im lặng đứng sau lưng người. Nghe những nhịp thở của người dần dịu lại. Người lại bước đi về phía phòng mình, dừng lại trước hiên nhìn ra khoảng không gian hẹp sau đền. Ánh lửa của trại quân đóng xung quanh sáng trên cánh đồng chìm trong bóng tối.

Người nhẹ cúi đầu, khép mắt thở khẽ.Rồi một nụ cười chợt đến trên khóe môi người, nụ cười mang vẻ u ám đến rùng mình.

“Sesshoumaru-sama…” Tôi gọi khẽ, người nhìn sang tôi. Như vừa chợt nhận ra tôi ở đó.

Có gì đó như là nghi hoặc hay lạ lẫm đã thoáng qua trong mắt người lúc ấy. Và có lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi, chút gì như là hối hận hay buồn thương cũng đã hiện diện. Chúng biến mất rất nhanh khi người quay lưng mở cánh cửa phòng mình, bước vào trong.

Đêm hôm ấy, người đã thức trắng bên tấm bản đồ và những cuộn giấy dày đặc chữ.

Đó cũng là lúc vòng quay của “số phận” đã bắt đầu thực hiện mục đích của nó.

Part II

Trên đường đi, tôi đã tìm hiểu được lý do mà người buộc phải trở về: Thiên Hoàng đã phái người đến Kyushu. Thật lạ lùng là họ đã không đến gặp trực tiếp khi người còn đang ở ngoại thành Kyoto. Dường như có mối quan hệ giữa người và triều đình đang gặp trở ngại. Không ít lần người đã không giấu được vẻ bực tức khi nhắc đến họ. Đã có lần tôi thấy người nhìn vào khoảng không khi đang ngồi trên lưng ngựa với đôi mắt u tối như lúc nhìn tôi dưới hiên ngôi đền hôm ấy. Những lúc như thế, tất cả những gì tôi có thể làm là lặng yên. Trong những chuyện như thế, tôi không thể làm gì dược cho người- tôi biết rõ điều đó với nỗi buồn lặng lẽ dâng lên đăng đắng như mùi lá khô trong gió.

Khi chúng tôi về đến Kyushu, mùa thu vẫn chưa qua. Rừng núi Kyushu ngập trong màu vàng, đỏ của lá rừng mang lại vẻ u tịch mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Người dường như không hề để tâm đến cảnh vật xung quanh, chỉ im lặng hướng ánh mắt về phía trước. Chỉ có tiếng lá rừng lạo xạo dưới chân ngựa và âm thanh rì rào của rừng bao phủ chúng tôi. Thành phố Kyushu hiện lên sau khúc quanh, ngập trong nắng chiều. Ngoại trừ bóng những chiếc thuyền trong cảng, thành phố yên tĩnh và lặng lẽ đến kỳ lạ.

Khu thành cao nằm ở phía mặt trời đang lặn đổ bóng dài xuống con đường chúng tôi đang đi bên dưới. Vẻ vắng lặng của khu thành càng rõ rệt hơn khi tôi nhớ đến con đường tấp nập tôi đã đi qua ngày đầu tiên. Những khu nhà giờ đây khép cửa, đường phố thưa thớt người qua lại, cả các tấm biển vốn rực rỡ màu sắc trên những rạp kabuki cũng đã nhạt màu. Chỉ có những toán lính qua lại là nhiều thêm, bóng họ đổ dài trên phố, làm không khí đầy bụi vàng cuối mùa thu càng ngột ngạt hơn. Người của Thiên Hoàng vẫn chưa tới, nhưng quân lính đã đổ ra khắp các con đường, ngõ ngách của Kyushu. Những người dân bị đẩy dạt ra hai bên đường cúi đầu rất thấp khi chúng tôi đi qua, làm dấy lên trong tôi một cảm giác lạ lùng ngượng ngập. Họ qùy xuống không phải vì tôi, nhưng tôi vẫn chưa thể làm quen với những thân người cúi rạp mỗi nơi tôi đi qua.

Những người trong thành chờ đón người nơi chiếc cổng mở rộng. Người xuống ngựa, đi thẳng về phía dãy nhà chính, đám đông tách đôi, một nửa đi theo người, một nửa ở lại thu xếp cho những người vừa về tới. Tôi được Jaken dẫn về phía dãy nhà sau, để tôi ở lại trong một căn phòng nhỏ khuất sau hàng phong rậm. Từ cửa phòng nhìn ra chỉ thấy màu đỏ cam rực của những tán lá ngả xuống thấp tầng tầng lớp lớp che phủ toàn bộ khung cảnh phía trước. Lão cũng đưa đến cho tôi một cô hầu nhỏ chỉ chừng mười hai tuổi tên là Haru. Cô bé rất rụt rè, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của cô, tự dưng tôi lại nhớ về Hotaru. Haru chẳng có nét gì giống với Hotaru, cô bé gầy gò, xương xương với khuôn mặt nhọn, cái trán hơi qúa cao, đôi môi tai tái mím chặt, vành tai vểnh và làn da rám nắng. Ở cô bé vẫn còn mang nét, hay thậm chí là mùi của ruộng đồng. Cô bé có vẻ vừa được đưa vào ngôi nhà này từ một ngôi làng nào đó. Suốt từ lúc Jaken gọi cô bé đến gặp tôi, Haru chỉ cúi mặt nhìn xuống. Chỉ khi lão đi rồi tôi mới bắt gặp cô bé nhìn lén mình qua khóe mắt khi tôi đi quanh phòng sắp xếp lại đồ đạc. Mỗi khi tôi hỏi điều gì, Haru chỉ lí nhí trả lời nhỏ đến mức tôi không thể nghe được. Không muốn làm cô bé cảm thấy sợ hãi thêm, tôi cũng im lặng.

Đồ đạc của tôi chẳng có gì nhiều. Khi tôi thu xếp, tắm giặt xong trời vẫn chưa tối hẳn. Gió luồn qua những tán lá thổi vào phòng yếu ớt. Haru đã thắp đèn, và ánh sáng nhạt mờ của chiều hôm như làm ánh đèn nhòa đi. Tôi nhận ra nơi mình ở là một khu vắng vẻ, đến mức mà ngay cả trong lúc cuối ngày mà mọi người trong thành bận rộn qua lại chuẩn bị bữa tối, quanh căn phòng này vẫn tĩnh mịch, vẫn chỉ nghe tiếng lá xạc xào.

Nhắc đến bữa tối, tôi cũng đã cảm thấy đói cồn cào. Tôi nhìn sang Haru, cô bé vẫn cúi đầu nép bên cánh cửa. Tôi không biết tối nay mình sẽ ăn ở đâu, như thế nào. Sẽ có người đưa đến hay tôi sẽ đến ăn cùng… mọi người. Không phải cùng với người, tôi không có tư cách ấy, có lẽ sẽ chỉ là với những tùy tùng trong căn nhà này... hay không phải?

“Chúng ta ăn tối ở đâu?” Tôi quay sang hỏi Haru bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Cô bé ngước nhìn tôi, giọng vẫn còn nhỏ nhưng tôi đã có thể nghe được.

“Để em gọi người mang cơm cho cô.”

“Chị đi với.” Tôi chạy theo khi Haru đã đi được một quãng. Cô bé nhìn tôi thắc mắc.

“Chị cũng muốn nấu vài thứ.” Tôi cười. Môi Haru mấp máy như định nói điều gì, nhưng cuối cùng cô bé im lặng đưa tôi đi, đầu càng cúi thấp hơn.

Căn nhà bếp rất đông người. Những cô hầu tất bật ra vào mang những khay thức ăn lên gian chính. Đêm nay hẳn có một tiệc nhỏ chào mừng người trở về. Haru đến bên một người phụ nữ mập mạp đang đứng cạnh bếp, thì thầm nói chuyện. Người phụ nữ nhìn tôi, rồi lắc đầu. Haru trông có vẻ sợ sệt, lấm lét liếc nhìn tôi một lần nữa, rồi cũng cúi mặt lắc đầu nhè nhẹ. Người phụ nữ cau mày, buông con dao đang cầm trên tay xuống, đi đến phía tôi đang đứng.

“Xin lỗi, cô không thể vào bếp được.” Người phụ nữ nói ngay khi vừa đến gần tôi, không đáp lại cái cúi mình của tôi. Giọng chị ta mệt mỏi và có phần cáu kỉnh. “Chỉ có bà chủ và những người có nhiệm vụ mới được vào.”

Tôi nhìn Haru khép nép đứng sau lưng người phụ nữ. Gật đầu nhẹ.

“Vâng, tôi hiểu.”

Và người phụ nữ quay đi trước khi cái gật đầu của tôi kết thúc.

“Cô…” Giọng rụt rè của Haru khi cô bé chạm vào áo tôi làm tôi sực tỉnh. Tôi đã ngẩn người nhìn theo người phụ nữ. Lùi lại để một cô hầu đi qua, tôi ra khỏi căn bếp. Cơn gió lạnh của chiều tối táp ngay vào mặt khi tôi vừa bước ra. Tôi thở một hơi dài trong tiếng gió.

“Ngay cả bọn người hầu cũng chẳng coi ngươi ra gì.”

Tiếng người vọng lên từ bụi trúc kế bên làm tôi giật mình. Một bóng người mặc áo xám không biết đã đứng đó tự bao giờ, nhưng giọng cô ta mới làm tôi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Giọng nói lạnh ngắt đều đều của người như được tạc nên từ đá…

“Koori-sama!” Haru chợt kêu khẽ, nắm lấy tay áo tôi. Ngón tay cô bé run lên. Koori chỉ ơ hờ quay sang nhìn tôi. Nếu không có chút ánh sáng từ gian bếp hắt lên đôi mắt cô long lanh sáng, tôi đã tưởng cô là một bức tượng được đặt trong vườn. Cô đã chỉ ở cách tôi chừng ba bước chân, nhưng tôi không thể cảm thấy sự hiện diện của cô.

“Ngay cả con hầu còn biết lễ phép hơn ngươi.” Koori chợt nói khi tôi vẫn đứng yên, trân trân nhìn cô. Theo phản xạ, tôi vội cúi mình xuống, nhưng không một lời có thể thốt lên.

Tôi không hoàn toàn bất ngờ khi gặp Koori. Khi ở trên đường, tôi đã chuẩn bị tinh thần, biết đến một lúc nào đó sẽ phải đối mặt với cô. Nhưng tôi không ngờ sẽ chạm mặt Koori ngay ngày đầu tiên về đây, ngay lúc tôi không ngờ nhất, cô đứng trong vườn nhà với tư thế của một chủ nhân nói chuyện với tôi.

Tôi sẽ nói điều gì với cô? Nói như thế nào? Với lần cuối cùng gặp mặt không lấy làm thân thiện của chúng tôi và những gì tôi đã biết về cô? Koori đã biết những gì tôi biết chưa?

“Koori-sama…” Cuối cùng tôi cũng nói được tên cô. Koori nhướng mày một chút như giễu cợt.

“Đừng sợ đến thế. Ta chỉ đến đây có việc, không ở lại lâu đâu.” Và không đợi tôi hỏi, cô nói như thăm dò. “Thiên Hoàng muốn biết về việc thừa kế trong vùng đất dòng họ ta. Ngươi cũng biết những chuyện khiến mọi người phải về Kyushu ngay mà.”

“Rin biết người của triều đình tới, nhưng không biết việc khiến họ tới đây.” Tôi trả lời dưới ánh nhìn dò xét của Koori. Nghe câu trả lời của tôi, Koori cau mày.

“Thế ngươi biết làm cái gì?”

Tôi mím môi im lặng. Koori quay lưng đi cũng lặng lẽ như khi cô đến, với thái độ làm tôi cảm thấy như mình bị cô vứt lại.

“Cô về phòng để Haru đem cơm đến cho.” Haru đã buông tay áo tôi, cúi đầu lí nhí nói nhanh rồi chạy vào bếp. Còn lại một mình trong vườn, những tia nắng cuối cùng trên mái nhà lụi tắt, đem bóng tối bao phủ nơi tôi đang đứng khuất sau ngọn giả sơn cao. Đèn trên những hành lang đã được thắp lên, soi sáng những bóng người qua lại trong khu nhà mênh mông. Tôi nghe rõ những tiếng động, những tiếng người nói chuyện xôn xao quanh mình. Những tiếng động như theo ánh sáng dọc hành lang- chúng kéo dài mãi ra, quấn quanh tôi, và tan loãng vào bóng tối đang bao phủ tôi.

Lặng lẽ, tôi bước về phía hành lang sáng. Một vài ánh mắt nhìn theo nhưng vẫn để tôi đi qua. Tôi theo trí nhớ của mình tìm đến phòng của người, căn phòng chính của người giữa khu nhà. Đèn đã thắp lên trong phòng nhưng người chưa về. Tôi ngồi xuống bên cửa, biết rằng mình không được phép và cũng không nên vào phòng người.

Tối cuối thu gió lạnh rất nhanh.

Gió cuốn những chiếc lá vàng lệt sệt trên nền đất. Gió thổi qua những chiếc phong linh làm tiếng lanh canh vang vang. Gió xạc xào xao xác trong khu vười lá đổ. Tôi nghe những tiếng bước chân qua lại lẫn trong tiếng động do gió tạo nên. Và tôi nhận ra ngay tiếng chân người khi người về tới… cùng với Kagura.

Tôi nhìn họ bước về phía mình từ hành lang nhà chính. Người nhìn tôi, hơi nhướng mày. Cái nhướng mày làm tôi chợt nhớ tới cử chỉ tương tự của Koori lúc sớm.

“Tìm ta có chuyện gì?” Giọng người lạnh lẽo. Sau lưng người, Kagura nhìn ra khoảng sân. Từ lúc đón người ban sớm, cô đã tỏ vẻ không hề để tâm đến sự hiện diện của tôi. Một thái độ mà tất cả mọi người trong khu nhà này đang biểu lộ.

“Không… Chỉ muốn gặp ngài một lát…” Tôi cắn môi. Người đi qua tôi, mở cửa phòng mình, nói qua vai.

“Ta có việc. Về phòng đi!”

Khi Kagura vào phòng theo người, cánh cửa sập lại trước mắt tôi. Ánh mắt những tùy tùng đi theo khiến tôi lùi lại. Không thể cứ đứng trước cửa phòng người, tôi đành phải về phòng mình. Haru đã bày cơm trên bàn đợi tôi. Cô bé lại trở về với vẻ rụt rè lặng lẽ. Đợi tôi ăn xong, Haru trải chăn chiếu cho tôi, lí nhí bảo tôi có gì cần hãy gọi rồi ra khỏi phòng.

“Có gì cần hãy gọi…” Tôi nhắc lại, nhìn vào ngọn lửa trên chiếc đèn đang nhảy múa cùng bóng tối.

Tôi đã biết trước điều này mà, phải không?

Tôi đã biết rằng khi về lại Kyushu, “giao ước” của tôi và người trước đây đã không còn. Tôi phải trả người lại cho những điều gọi là bổn phận và nghĩa vụ, trả người về với qúa khứ và hiện tại. Tôi biết rõ điều đó.

Nhưng tôi lại không biết bản thân mình đã gắn bó qúa nhiều.

Trong cuộc chiến, giữa những thời khắc của sống và chết, tỉnh và thức, bất cứ nơi nào tôi đi, tôi luôn có người bên cạnh. Nơi đây, căn nhà rộng lớn này đã nuốt trọn mất hơi ấm của người. Qúa nhiều người đã đẩy người ra xa tôi. Và sự thiếu vắng ấy đang ăn mòn tôi, cồn cào trong tôi. Tôi muốn nhìn thấy người, nghe tiếng người nói, ở bên người, nói chuyện với người. Tôi muốn có người. Tôi muốn… Tôi muốn…

Nhưng khi về đây, tôi sẽ lại phải tuân theo quy luật “có gì cần hãy gọi” của những người ở đây…

Người đã nói tôi về phòng mình khi không có chuyện cần đến người bằng giọng lạnh lùng như thế. Nhưng người có thể cần gì ở tôi?

“Ngươi biết làm cái gì?”

Ngọn đèn cháy xèo một tiếng nhỏ, tôi giật mình. Chiếc bóng trên bức shoji lay động. Tôi đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài. Chỉ có hàng lớp cây rợp bóng che phủ khoảng trời nhỏ ngoài cửa. Bóng trăng trượt dài trên lớp lá cây đỏ, bàng bạc sáng. Khi mỗi cơn gió thổi qua, những giọt sáng trên đất chuyển động trên nền lá khô dày, lướt qua những mảnh gân lá gầy guộc khô rạn. Mùi lá khô hăng hăng cay.

Tôi lặng lẽ bước ra, ngẩng đầu nhìn qua những bóng rậm đến những khoảng trống nhỏ mà ánh trăng đang len vào. Ánh sáng trắng mờ lóe lên trong một khoảnh khắc đủ làm nhức mắt. Xung quanh tôi lặng yên. Những côn trùng mùa hạ đã chết hoặc vào kén ngủ đông. Mùa đông đang tới và tôi có thể ngửi thấy mùi lạnh đăng đắng trong gió. Những cành hoa nở mùa thu cũng đang khép dần cánh. Quanh tôi chỉ có lá, muôn vạn chiếc lá rì rào. Khu nhà phía sau chỉ là những cột gỗ và tường giấy mờ mờ lặng yên vô hồn.

Theo dấu những giọt sáng rơi trên đất, tôi đến bên cái hồ giữa vườn. Những cây anh đào bên hồ đã gần trụi lá, soi bóng xuống nước những cành cây đen thẫm. Ánh trăng loang loáng trên mặt hồ.

Bên cái hồ này, hai năm trước, người đã bảo tôi đi…

Tôi ngồi xuống cạnh gốc cây anh đào mà chúng tôi đã đứng ngày trước, nhìn xuống làn nước tối lăn tăn những vệt sáng khi có gió thổi qua. Không còn hơi ấm mặt trời ban ngày, hơi nước bắt đầu bốc lên làm không khí lạnh dần, cay cay sống mũi. Chống cằm lên gối, tôi để những ý nghĩ của mình chấp chới trôi theo ánh sáng lóe lên trên mặt hồ rồi lặn xuống đáy sâu.

Dù cố gắng đến bao nhiêu, nỗi buồn của tôi cũng như ánh sáng ấy, nổi lên và tan biến, từng đợt, từng đợt hoài không dứt, tan biến trước khi tôi nắm được. Chỉ có nỗi trống trải đầy lên, và tôi chỉ ngồi bần thần nhìn ra khung cảnh trước mặt.

Có phải cảm giác khi mất người cũng giống thế này không?

Tôi biết khi về Kyushu thì người sẽ rời xa tôi. Tôi biết tôi sẽ chẳng thể nào ở bên người mãi mãi. Tôi biết sẽ đến lúc nào đó, vì điều gì đó mà tôi sẽ rời xa người. Tôi biết tất cả những điều ấy, và đến bây giờ tôi đã nhận ra- tôi vẫn vô thức chờ đợi tất cả xảy ra.

Phải, tôi biết, đã biết, vẫn biết…

Hay tôi đang tự an ủi mình bằng điều đó?

Ngồi đây, nhớ lại ngày mà người đã bảo tôi đi, nhớ lại ánh mắt của người lúc ấy, tôi không còn cảm thấy buồn thương. Tôi hiểu lý do mà người đã đẩy tôi ra khỏi cuộc sống người, lý do mà người đã luôn gọi tôi là một đứa trẻ. Người đã thấy hết, biết hết những gì mà lúc đó tôi đã cố tình không nhận thấy- những ngày sẽ đến như ngày hôm nay, những đêm của rời xa và thao thức, những hắt hủi và lạnh lùng, những dự cảm bất an. Nó còn khó chịu hơn cả khi tôi đứng chờ người bên lề cuộc chiến. Như có một mảnh nào đó của bản thân đã rơi mất, và gió đang lùa vào khoảng trống rộng tang.

Có lẽ vì tôi đã qúa quen với người luôn ở bên tôi… Dù đi đâu người cũng sẽ trở về, dù đến đâu tôi cũng sẽ đi theo người- thật sự đơn giản và dễ dàng với tôi hơn là nhìn người trong tầm tay mình nhưng không bao giờ chạm tới.

Cái tôi có chỉ là khoảnh khắc. Dù giấc mơ của tôi chỉ nhỏ bé và ít ỏi, nhưng cũng đến lúc nó không còn nữa, và đây chỉ là khúc dạo đầu của những tàn phai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro