Trăng Soi Đáy Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part V

Nếu như thế giới này chỉ cần có hai người, thế thì đã sao?

Trong những ngày ấy, tôi bắt gặp mình thường có suy nghĩ như vậy. Đi theo người, tôi đã chứng kiến vô số cuộc sống và cái chết, những điều tưởng chừng không thể đều có thể xảy ra trong chiến tranh. Có những đêm, khi người gục đầu vào vai tôi, tôi cảm thấy rõ vầng trán người đẫm ướt. Có những ngày, khi bước qua những vũng bùn đọng nước mưa trộn cùng với máu, tôi đã vô thức nắm lấy tay người. Trong những ngày mùa hạ và thu rực nắng ấy, tôi lại cảm thấy rõ mình đang ở trong bóng tối, một bóng tối ngột ngạt do chính người tạo thành và đã không thóat ra khỏi nó.

Nếu như thế giới này chỉ cần có hai người, thế thì đã sao?
Những ngày đứng dõi mắt về nơi tung bụi mù phía xa, thắc thỏm nghe từng tiếng vó ngựa quay về. Những đêm cởi chiếc áo giáp tanh nồng mùi máu, mùi bùn cho người. Những buổi sáng bắt đầu bằng tiếng trống trận. Những đêm dài trên lưng ngựa giữa núi rừng mênh mông. Những cái nắm tay mà bao giờ cũng có thể là lần cuối. Những gương mặt đi qua một lần và không bao giờ gặp lại… Những năm tháng ấy, tôi đã dõi theo bóng người, bước theo chân người. Đó không phải là lòng trung thành, nhưng tôi hiểu rõ cảm giác tôi có thể sống và chết vì người. Thậm chí, có những đêm tôi giật mình thức dậy, hỏang sợ ôm lấy người, thấy chúng tôi như những hòn đá nằm dưới suối sâu, nước đang quay cuồng xung quanh, chực chờ cuốn phăng đi. Tôi không biết mình sẽ sống ra sao nếu không có người.

Rồi mai này sẽ ra sao? Tôi tự hỏi mình. Chúng ta sẽ về đâu, những người mang số mệnh của nước?
Cây lá rồi có thể trở về với đất. Lửa sẽ tan biến vào không trung. Nắng sẽ nhòa dần thành bóng tối. Chỉ có nước tiếp tục quay vòng, mải miết tìm nhau trong hợp tan bất tận.
Rồi mai này sẽ ra sao? Có lúc, tôi hỏi người. Khi cuộc chiến này kết thúc? Khi những năm tháng đã qua đi? Khi nào người dừng lại? Có năm tháng nào dành cho chúng ta?

Có rất nhiều điều mà tôi phải nói “Giá như…” Giá như tôi có thể khóc để giữ người lại. Giá như tôi có thể lấy lại được những gì người đã mất. Và giá như chỉ cần có thêm một ít thời gian để tôi được ở bên người. Giá như người đừng ôm lấy tôi dịu dàng đến thế, có lẽ tôi đã tìm mọi cách để giành người lại cho riêng mình.

Nếu như thế giới này chỉ có hai người, thế thì đã sao?

“Ở đây?” Tôi dụi mắt. Người vẫn chăm chú nhìn tấm bản đồ, chỉ gật đầu đáp lời tôi một cách lơ đãng, giống như lúc người bảo “Đem đồ đạc của ngươi đến đây” khi tôi vừa dậy. Nếu như tôi không biết người rõ hơn, tôi sẽ nghĩ rằng người đang đùa.

“Nhưng… rất nhiều người ở Kyushu vừa đến đây, ngay cả…” Người ngẩng lên, làm câu nói của tôi ngắt quãng giữa chừng. Người chỉ hơi cau mày, rồi với tay lấy cây bút bên cạnh, viết lên tấm bản đồ.
“Đi rửa mặt đi!”
“Sesshoumaru-sama…”

Người ngẩng lên, nhìn thẳng vào tôi. Tôi đỏ mặt.
“Không phải Rin quan tâm đến họ nói gì, nhưng phu nhân…”
“Cô ta không quan tâm.” Người trả lời. Tôi cau mày.
“Ngài nghĩ thế à?”

“Ta không nghĩ thế. Ta biết là như thế.” Người lắc đầu chán chường. Tôi mím môi.
“Nếu không quan tâm thì cô ấy sẽ không đến đây, cô ấy sẽ không vừa xuống ngựa đã vội vàng lên núi tìm ngài đến nỗi chưa cởi áo choàng đi đường ra…”

“Thế thì sao?” Người ngắt lời tôi. Đặt tấm bản đồ xuống bàn, ánh mắt người càng xoáy sâu vào tôi hơn. “Ngươi muốn ta đáp lại cô ta?”
“Không.” Tôi nhìn xuống bàn tay đặt trên gối. “Nhưng mà… Tàn nhẫn với người mình yêu thương thì rất đau lòng. Tàn nhẫn với người yêu thương mình thì sẽ có lúc phải hối hận.”

Người im lặng nhìn tôi.

Tôi đang muốn gì khi nói những lời này, tôi thực sự không biết. Nhưng đột nhiên, tôi đã nghĩ về Kohaku. Sau cuộc gặp với Sango-san, tôi đã bị một cảm giác hối hận ám ảnh không thể dứt. Tôi đã thật lòng khi nói rằng không bao giờ oán giận Kohaku. Tôi có thể làm những điều đó sao khi nhớ về những gì anh đã nói, đã làm cho tôi, vì tôi, những cố gắng bất lực của anh để níu kéo tôi? Giờ đây chúng tôi đang ở hai chiến tuyến, có thể chẳng bao giờ gặp lại nhau, có thể, phải, có thể chính tôi đã đẩy anh về hướng ấy.

Ngón tay người đẩy cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt người.
“Ngươi đang nói về chính ngươi.” Không phải là câu hỏi. Giọng người rành rọt, khô khan. Tôi khẽ giật mình.
“Sesshoumaru-sama…”

Tiếng gọi của tôi chưa dứt, người đã đứng dậy bước ra ngoài.

Rốt cuộc, dù tôi đồng ý hay không, đồ đạc của tôi vẫn được chuyển tới trong lều của người. Dù đã cố tỏ vẻ dửng dưng, tôi vẫn không thể không nhận thấy những ánh mắt đầy ẩn ý ném về phía mình. Nghe nói người đã lấy ngựa đi cùng với Miroku và Sango-san, thế là chỉ còn một mình tôi ngồi vơ vẩn trong lều, lấy bút viết để luyện lại bàn tay còn cứng nhắc. Đến lúc ấy tôi mới nhận ra những ngón tay mình đã mất sự điều khiển tồi tệ đến mức nào. Ngay cả viết một chữ đơn giản nhất, tôi cũng khó khăn lắm mới nắm được cây bút. Mải mê với những trang viết, tôi không nhận ra chiều tà đã buông xuống tự lúc nào. Khi cửa lều bị gạt qua một bên, tôi mới giật mình ngẩng lên.
“Sesshou…”

“Hắn chưa về, hả?”
Vẫn tiếng cười khẽ quen thuộc, Kagura đứng bên cửa, nhịp chiếc quạt trên tay. Bối rối, tôi quên cả đứng dậy. Tôi đã ở trong lều hôm nay vì cô là người tôi không muốn chạm mặt nhất.

“Vậy thì thôi.” Kagura nhún vai, bước lại chỗ tôi đang ngồi, thả xuống mặt bàn trước tôi một chiếc bọc giấy nhỏ. “Chừng nào hắn về, bảo ta gửi cái này.”
“Đây là…” Tôi ngập ngừng hỏi, thoáng ngửi thấy mùi thuốc hăng hăng toát ra từ trong bọc.
“Thuốc cho tay của hắn. Nó lẫn trong gói hàng từ Kyushu đem đến, giờ mới tìm thấy.” Kagura phủi tay, quay lưng bước ra cửa. Tôi nhìn theo cô, không biết nên nói gì.

“À…” Như sực nhớ ra, Kagura đứng lại, ngoảnh nhìn tôi. “Bảo hắn đó là do thầy thuốc của Kyushu sắc, còn nguyên dấu niêm phong, không phải thuốc độc do ta đem đến đâu, đừng đem vứt đi đấy!”
“Sao ngài lại nghĩ thế?” Tôi chớp mắt. Dù tôi biết đây chỉ là “hôn nhân chính trị”, quan hệ của hai người không tồi tệ đến mức ấy chứ?

“Vì hắn và ta là kẻ thù.” Kagura bật cười, nhưng tôi không cảm thấy niềm vui trong tiếng cười của cô. Thấy đôi mắt mở to của tôi, cô chỉ nhún nhẹ vai, bước tiếp ra ngoài. Tôi vẫn lặng lẽ nhìn vào tấm màn cửa trắng tung lên một lần nữa rồi khép lại, gió thừa dịp lùa vào, đem cát tung lên khoảng không gian đã sập tối trong lều. Mùi thuốc từ chiếc bọc vẫn thoảng trong không khí.

Có lẽ nào…

 

Tôi vẫn luôn tin vào cảm giác của mình, nhưng lần này thực sự tôi đã không mong rằng mình đúng. Những gì tôi đã nói với người chỉ là một lúc buột miệng nói ra. Có lẽ nào…

Trời tối rất nhanh. Gió thổi mạnh, làm bốn phía lều rung rinh khe khẽ. Hơi đất ẩm bốc lên, báo hiệu thêm một cơn mưa đang đến gần. Khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, tôi nghe tiếng bước chân vội vã đi về phía căn lều. Người bước vào, rũ mái tóc ướt mưa, không nhận ra tôi vẫn ngồi trong bóng tối.
Tôi chỉ im lặng nhìn hình bóng người. Người cởi áo khoác ngoài, bước lại thắp sáng ngọn đèn giữa lều.

“Sao không thắp đèn?” Người cau mày hỏi khi nhìn thấy tôi trong ánh lửa vừa sáng lên.
“Chờ Sesshoumaru-sama.” Tôi mỉm cười, vẫn ngồi yên sau bàn. Mưa bên ngoài sầm sập đổ xuống, tiếng ầm vang như thác. Người nhấc thanh kiếm bên hông, đặt nó cạnh bàn, ngồi xuống bên tôi. Vài sợi tóc còn ướt bám vào má người, ánh lên trong ánh sáng.

“Ngài rất đẹp.” Tôi chống cằm lên tay, nghiêng đầu quan sát người. Người nhìn tôi, dường như hơi giật mình. Tôi bật cười.
“Ngài biết điều đó mà.”

“Ngươi có chuyện gì?” Người hỏi tôi sau một lúc im lặng.
“À…” Tôi nhìn xuống.
Không phải đến tận bây giờ tôi mới nhận ra. Chỉ có điều, giờ đây tôi mới thực sự để tâm đến một điều: Người có khả năng khiến nhiều phụ nữ si mê. Thân thế ấy, vẻ đẹp ấy, ngay cả tính cách ấy cuốn hút người khác vô cùng.
“Ông ta cũng đã có nhiều phụ nữ khác.” Hotaru đã nói thế. Tôi đã không để tâm, nhưng giờ đây tôi lại thấy mình tự hỏi: Điều ấy có thật không?
Dù gì, người cũng đã có hai phu nhân, cả hai đều đẹp lộng lẫy. Tôi còn mong đợi điều gì?

“Kagura-sama gửi thuốc của những thầy thuốc ở Kyushu đến cho ngài.” Tôi thở ra, đặt gói giấy xuống trước mặt người. Hơi mưa lành lạnh xông lên từ mặt đất.
“Ngài ăn tối chưa ? Nhân tiện sắc thuốc này cho ngài…” Tôi vừa nói vừa dợm đứng dậy. Nhưng người nắm tay tôi giữ lại.

“Ngồi xuống!” Người nói bằng giọng trầm lặng mà người hay dùng khi muốn tôi nghe lời. Tôi cắn môi ngồi xuống.
“Cô ta nói gì với ngươi?” Người nhìn tôi dò xét. Tôi vội lắc đầu.
“Không. Cô ấy không nói gì cả. Cô ấy chỉ ghé qua đưa gói thuốc này.”

Người không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi bằng đôi mắt sáng và sâu. Tôi thở dài.
“Bởi vì cô ấy không nói gì nên mới cảm thấy… khó chịu…”
Ánh mắt người dịu lại.
“Ngươi qúa lương thiện…” Người nói. Tôi lại lắc đầu, cười nhẹ.
“Không phải. Qúa ích kỷ thì đúng hơn, đến mức không thể chịu được khi ở bên cạnh ngài là một người như thế…”

Bên cạnh người có một kẻ quan tâm đến người, lo lắng cho người, có thể cho người những gì mà tôi không có, có thể làm cho người những gì mà tôi không thể. Kẻ ấy được phép ở bên người, hoàn toàn có quyền ở bên người, và một mặt nào đó- sở hữu người. Còn tôi… những ánh mắt ấy nhìn tôi như một kẻ đã ăn cắp người. Một người đàn ông mạnh mẽ, cuốn hút như người sinh ra để chinh phục, để kẻ khác ngưỡng mộ và say mê. Tôi có gì để giữ người lại trong khi người chẳng thuộc về tôi? Người không thuộc về một mình tôi, không thể.
Có phải tôi đã muốn qúa nhiều?
Người buông bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay tôi, đưa nó lên hất nhẹ mái tóc tôi ra sau cổ. Rồi hoàn toàn bất ngờ, người cúi xuống, đặt môi mình lên nơi những sợi tóc tôi còn vương lại.
Bất ngờ đến nỗi tôi bàng hoàng tê cứng cả người. Tôi không phản ứng cả khi người nhẹ nhàng đẩy tôi xuống mặt bàn còn vung vãi giấy bút. Tiếng rơi đổ của chúng biến mất trong tiếng mưa. Bàn tay người trượt xuống vai tôi, kéo theo lớp vải nơi cổ áo.

“Sessh…” Môi người làm đứt quãng tiếng nói của tôi.
Đêm trước khi tôi đi, người cũng đã hôn tôi, nhưng đó chỉ là cái chạm khẽ thoáng qua để làm tôi yên lòng. Lúc đó, với qúa nhiều suy nghĩ và tình cảm hỗn loạn chi phối, tôi đã hầu như không cảm nhận được nụ hôn ấy. Nhưng giờ đây, tôi giật bắn mình khi môi người chạm vào tôi. Dịu dàng nhưng mạnh mẽ, đôi môi người, bàn tay người làm cháy lên ngọn lửa mỗi nơi chúng đi qua, chiếm lấy tôi, bao phủ tôi trong ngọn lửa của người. Người không nhẹ nhàng chậm rãi như lần đầu tiên, đôi môi ấy làm tôi ngạt thở. Tôi không thể nghe tiếng mưa ầm vang cùng tiếng sấm bên ngoài, không thể cảm thấy được hơi đất lạnh, không thể nhận ra, nhớ ra mình là ai, đang ở đâu. Chỉ có người và tôi, chỉ có hơi ấm của người phủ trùm lên tôi, và tôi chỉ còn biết giữ chặt lấy người khi thế giới quanh tôi chao đảo…

Đột nhiên, người dừng lại.

Người chống tay lên mặt bàn, nhìn xuống tôi. Gương mặt người vẫn cúi gần sát tôi, tối lại trong ánh đèn ngược sáng sau lưng. Hơi thở người phả trên môi tôi vẫn còn nóng bỏng. Nhưng đôi mắt người khi chạm vào ánh mắt tôi lại mang vẻ xa xôi kỳ lạ, dường như người không nhìn kẻ trước mặt người. Ánh mắt người mông lung như nhìn vào khoảng không, như vừa có một cánh cửa nào vừa đóng sập lại sau đôi mắt ấy. Tôi không hiện hữu dù tôi thấy hình bóng mình phản chiếu trong đáy mắt người.

“Đi ăn đi!” Người đứng dậy, bước về chỗ nằm của mình góc lều, nói mà không nhìn tôi. Tôi nhìn theo bóng người khuất sau tấm màn, nửa muốn gọi người lại, nửa muốn hét lên với người. Cắn môi, tôi chỉnh lại áo, bước về phía kia của lều nơi để bữa ăn tối mà người phục vụ đã đem tới. Chén đĩa va chạm loảng xoảng dưới tay tôi còn đang run nhẹ.

Tôi đưa tay chạm vào đôi môi mình. Cảm giác nóng rực vẫn còn đó, vị ngọt đắng của cỏ vẫn còn trên đầu lưỡi. Nơi người đã cắn nhẹ trên cổ tôi vẫn còn nhói khẽ. Cái run rẩy gần như là ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cảm giác mà tôi đang cảm thấy gần như là… sợ hãi.
Tôi không biết điều mình đang cảm thấy là gì.Khi người bảo tôi đến ở cùng người, tôi cũng đã không suy nghĩ nhiều. Nhưng chỉ với một cái hôn, người đã hoàn toàn thể hiện sự chiếm hữu đối với tôi. Điều gì đó mà lần đầu tiên tôi không hề cảm nhận được. Điều gì đó đã không hiện hữu giữa tôi và người trước đây. Dường như tôi có thể chảy tan vào người, không tồn tại, không suy nghĩ, không còn qúa khứ cũng chẳng có tương lai, không thể giải thích, không thể lý giải. Cảm giác ấy đem đến nỗi sợ hãi tràn ngập trong tôi.
Có thể nào lại tồn tại một cảm xúc như thế? Có thể nào lại có thể cảm thấy mình tan biến đi một cách tận cùng như thế? Có thể nào lại tồn tại một mối liên hệ như thế?

Nếu như người không dừng lại… Tại sao người dừng lại? Ánh mắt ấy của người, thái độ ấy của người… Dường như người không chờ đợi đó là tôi… Phải chăng?

Tôi đặt bữa tối xuống mặt bàn, gom lại những giấy bút rơi văng vung vãi. Gói thuốc mà Kagura đem đến đã trượt vào gầm bàn. Tôi nhặt nó lên, cảm giác nặng nề lại trở về trong tâm trí. Có một điều gì đó mà người đã luôn lảng tránh không cho tôi biết, một điều gì đó làm cho giọng nói người luôn cân nhắc, ánh mắt người tối lại trong một khoảnh khắc. Tôi cảm thấy nó, ngay từ lần đầu tiên ôm lấy người. Nó hiện hữu rõ ràng trong ánh mắt người nhìn xuống tôi lúc nãy.

“Người cũng đã thay đổi chứ?” Câu hỏi cũ lại lởn vởn trong tôi. Bất an.

Nhẹ nhàng, tôi đi về phía người đang nằm, đứng lại trước tấm bình phong, gọi khẽ.
“Ăn tối chứ, Sesshoumaru-sama?”
“Không.” Nghe như tiếng người trở mình. Tôi bước vào thì người đã nằm quay vào góc, mắt nhắm lại. Tôi chạm nhẹ vào vai người.
“Ngài vừa bị thương, cần ăn uống đầy đủ…”

Một lần nữa, người kéo tôi ngã xuống bên người.

“Ngài…” Tôi nhỏm dậy trên lớp nệm mềm, ngẩng lên nhìn người. Tim tôi đập dồn như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng người chỉ choàng tay qua vai tôi, đẩy tôi sát vào người. Tựa cằm lên trán tôi, người nói, giọng nhẹ nhàng nhưng xa xôi.
“Yên lặng.”

Khi nhịp tim của mình chậm lại, tôi lặng lẽ nghe tiếng gió đang đập vào những ngọn núi xa, tiếng mưa vẫn dồn dập đổ xuống vang dội. Sau lưng tôi, qua tấm vải dày của lều đang căng mình trong mưa gió vẫn cảm thấy hơi lạnh đang thốc vào. Lẫn trong những thanh âm ào ạt của cơn mưa giữa núi rừng, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng quân lính trong doanh trại, tiếng kim loại va chạm vào nhau. Thiên nhiên ngoài kia đang gào thét và cuộc chiến ngoài kia đang diễn ra. Xung quanh tôi, dưới lớp đất mà mưa đang rửa trôi đi kia vẫn là lớp lớp xác người. Trên triền núi kia, một người mà tôi yêu thương đã vĩnh viễn nằm lại. Tất cả những gì tôi có chỉ là người trong vòng tay tôi…

Chớp lòa. Tiếng sấm ầm vang làm tôi giật mình ôm lấy người.
Có phải tôi đã suy nghĩ qúa nhiều, đã ước muốn qúa nhiều? Những người khác thì sao chứ? Những gì không thuộc về tôi thì sao chứ? Đây là tất cả những gì tôi muốn có, dù nó có sụp đổ, tan biến vào ngày mai, ngày kia, bất cứ giây phút nào tôi cũng không hề hối hận.

“Yên lặng làm Rin sợ.” Tôi áp má vào ngực người, nghe nhịp tim người đều đặn đập, xua tan dần những dự cảm bất an trong tôi. Tay người lơ đãng vuốt tóc tôi, và dù không ngẩng lên, tôi biết người vẫn dõi mắt vào bóng tối, vào bức màn căng lên trong gió.

“Ta cũng thế.” Đột nhiên người lên tiếng. “Giống như ta không tồn tại.”

Tôi nhìn người ngỡ ngàng. Người luôn đắm mình trong sự yên lặng và có cảm giác như người luôn tìm kiếm nó, yêu thích cái tĩnh lặng tuyệt đối bủa vây quanh mình. Ngay từ ngày đầu tiên tôi gặp người, tôi đã quen với hình bóng người lặng yên bên cửa sổ, trong khu vườn tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Thế nhưng…

“Vì thế ngài luôn cho gọi Rin?” Tôi khẽ khàng hỏi. Bàn tay người trên tóc tôi chựng lại. Người thở ra, trở mình nhìn lên trần. Ánh sáng của ngọn đèn xuyên qua tấm bình phong chỉ còn leo lét để xung quanh chúng tôi là một khoảng tối mờ. Tôi chống tay nhỏm dậy theo người. Trong bóng tối, mắt người vẫn rất sáng.

“Có người đã nói với Rin rằng, vì con người qúa trống rỗng nên họ mới luôn phải tìm cho mình lý do để tồn tại.” Tôi mỉm cười. “Luôn phải làm một điều gì đó, luôn phải theo đuổi một mục tiêu nào đó. Cho nên ước muốn của con người là vô cùng, không bao giờ có thể thỏa mãn.”
“Ngươi coi ta là như vậy?” Người nhẹ cau mày.

“Không.” Tôi tựa cằm lên vai người. “Ngài thông minh hơn người khác nên cũng cô đơn và bất an hơn người khác. Ngài nhìn rõ cuộc đời của mình hơn tất cả mọi người, ít khao khát hơn tất cả mọi người, nhưng cũng vì thế mà không biết phải sống như thế nào.”

Người quay nhìn tôi, đôi mày càng cau lại. Bàn tay người trượt qua vai tôi.
“Ta đã để ngươi lại qúa gần.” Ngón tay người chạm vào má tôi. Tôi cười, cầm lấy tay người.
“Cho nên đừng để Rin rời xa.”

Ánh sáng và bóng tối trong mắt người xao động. Có chút gì như là buồn bã, như là hối tiếc, cả như là đau thương, có chút gì như bóng mờ của ánh mắt mà tôi đã từng nhìn thấy đêm người đưa tôi thanh đoản kiếm dưới ánh trăng bạc thoáng qua đôi mắt ấy. Đôi mắt khiến tôi đau buồn.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào đuôi mắt người.
“Suy nghĩ hơn một năm rồi mà vẫn chưa đủ sao?” Hơn một năm để người quyết định giữ tôi ở lại. Mất bao nhiêu lâu cho người quyết định không để tôi ra đi?

Đáp lại, người trở mình, đẩy tôi vào lớp nệm dày…

Đêm ấy, người không nói một lời nhưng trong những nụ hôn của người có rất nhiều vị đắng. Đêm ấy, trong tiếng mưa đổ ào ạt tôi nghe cả tiếng mưa bão trong lòng người. Bóng tối đã không thể che giấu đôi mắt người như người đã tưởng. Đôi mắt ấy bỏng cháy khát khao nhưng cũng nặng trĩu ưu tư, đôi mắt ngập tràn bóng tối, nhìn tôi mà như không thấy. Thế nhưng, tôi biết lần này người thật lòng, và tôi cũng thế...

Giá như người đừng ôm lấy tôi dịu dàng đến thế…

Đêm ấy, lần đầu tiên tôi có thể quên đi những điều có thể và có lẽ luôn tồn tại quanh tôi như những cơn gió vô hình. Khi ôm người trong tay, tôi đã tin rằng mình hạnh phúc. Khi tôi ở trong tay người, tôi đã tin rằng người là của tôi. Tôi có thể tan biến trong người, trở thành một phần của người, và không ai, không điều gì- kể cả tương lai và cái chết- có thể tách rời chúng tôi. Đêm ấy, người đã đặt môi mình hôn lên những vết thương vô hình và hữu hình, xoa dịu chúng, xoa dịu những nỗi buồn và cơn khát trong tôi. Đêm ấy, tôi đã thực sự tin tôi sinh ra trên cuộc đời này không chỉ có một mình.

Đêm ấy, lần đầu tiên tôi biết đến sự say mê mà người phụ nữ có thể dành cho một người đàn ông. Khát khao chan đầy đêm, trong từng hơi thở, từng nhịp tim vội vã. Cho và nhận, trao tặng và hiến dâng, người không còn là một giấc mơ xa vời, người thuộc về tôi. Những nụ hôn vẫn như lần đầu tiên, khao khát đến gần như là hoảng hốt, thắp cháy ngọn lửa trong tận mỗi mạch máu sâu kín nhất trong cơ thể. Những cái rùng mình như đánh thức cả một cõi tâm linh.

Đêm ấy, trong một giây phút hoang đường, tôi đã mơ đến ngày người và tôi có thể nằm trên bãi cỏ ngắm trời cao, về mái nhà nhỏ giữa rừng xanh ngát. Những gì mà bình thường tôi cũng không nghĩ tới, nhưng tôi đã thấy trong vòng tay người. Để khi nhìn người say giấc, tôi lặng lẽ rơi nước mắt cho những giấc mơ bị bóp nghẹt khi chưa kịp thành hình…

Đêm ấy, người gục đầu lên vai tôi ngủ như một đứa trẻ. Tấm áo khoác hờ trên người, phủ che bả vai mà người vẫn chưa cho tôi chạm vào. Khuôn mặt người lúc ấy tôi không bao giờ quên được, khuôn mặt mà tôi chỉ nhìn thấy một lần duy nhất: Không còn dấu vết của nghĩ suy, không cả một chút lạnh lùng xa cách. Trên mi mắt khép, trên bờ môi hé, cánh mũi phập phồng, nét gì đó gần như là trẻ thơ, gần như là thanh thản phảng phất mơ hồ. Vài sợi tóc vương qua má người, tôi muốn đưa tay gạt chúng đi nhưng lại sợ phá vỡ giấc ngủ yên bình này, sự yên bình tôi chưa từng nghĩ người có thể.

“Ngài đã sống như thế nào?” Rất khẽ để không đánh thức người, tôi hỏi. Chỉ có ánh đèn lay động trong màn đêm.
Nửa đêm về sáng, mưa tạnh nhanh như khi đến. Cơn ào ạt đi qua, để lại khoảng lặng trang râm ran tiếng côn trùng. Hơi đất vẫn lạnh. Tôi kéo chăn đắp lên cho người.

“Giống như không tồn tại…”Tôi nhìn mông lung vào đêm, nhắc lại lời người. Người có cảm thấy mình tồn tại trong những giấc mơ hay không? Điều gì có thể khiến người thanh thản đến thế? Một người qúa thông minh như người- tưởng như có thể hiểu hết cuộc sống này, nhưng lại vùng vẫy, tìm kiếm chính mình nơi mình không tồn tại. Tham vọng nhiều đến thế nhưng điều gì mới làm người thật sự khát khao? Tin tưởng vào những gì mình theo đuổi nhưng lại không biết phải tin vào điều gì trên đời.

“Một lúc nào đó ngài sẽ nói cho Rin biết chứ?” Tôi tiếp tục độc thoại với màn đêm.

… Cùng những giấc mơ bị bóp nghẹt trước lúc thành hình…

Part VI

Đêm ấy, người đã đứng trong ánh trăng của muà xuân muộn… Như một giấc mơ…

.“Giống như đi trên một cầu thang hẹp và bất chợt hẫng chân.”


Người đã nói thế về lần đầu tiên gặp tôi khi chúng tôi ngồi uống trà trong một trà thất nhỏ trên đỉnh đồi cao một chiều cuối mùa đông. Tuyết đã bắt đầu tan và mầm cây đã nhú. Qua làn sương mờ, mặt biển phía xa ánh lên sắc xanh lam. Đường viền trắng rất nhạt của bãi cát ven bờ nhập nhoạng như đang tan vào trong sóng.
Hôm ấy, tình cờ tôi đã nói về giấc mơ của tôi về cô bé con, chiếc gương và dòng sông. Người chỉ im lặng nghe tôi nói, nhìn ra xa và cuối cùng hỏi tôi “Ngươi có biết lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy gì?”

“Giống như đi trên một cầu thang hẹp và bất chợt hẫng chân.”

Gió trên đỉnh núi hôm ấy vẫn còn lạnh. Tôi nhìn ngọn gió len vào tay áo người, lay động lớp vải mỏng. Nước trong ly trà người cầm trên tay sóng sánh.

“Vâng.” Tôi mỉm cười. Người vẫn nhìn về phía biển xanh mờ sau sương.

“Mỗi người đều có một giấc mơ như thế, chỉ có điều ít ai còn có thể nhớ.” Thoáng một nét cười trên vành môi người. “Giấc mơ của ta là một con chuồn chuồn đỏ.”

“Chuồn chuồn bay cao cao
Đỏ rực ánh thái dương trên cánh
Đáp lên mặt nước biếc.”
Tôi nghiêng đầu đọc lại những câu thơ ngày xưa. Đêm ấy, người đã giật mình khi nghe đến chúng. Người nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn xuống ly trà, đặt nó xuống bàn. Chậm rãi, người ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt tôi.

Và lặng lẽ, chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau trong bóng chiều đang ùa tới.

“Hotaru-san, chúng tôi lại sắp phải đi rồi.” Đặt bó hoa xuống bên mộ Hotaru đã lấm tấm cỏ non, tôi ngồi xuống trước ngôi mộ. “Ngày mai chúng tôi sẽ nhổ trại đi về phía chiến trường. Phải, tôi sẽ đi cùng quân đội. Nếu còn sống thì cô sẽ nói gì, Hotaru-san?”

Tôi nhìn giọt nước nhỏ lăn trên cánh hoa tím, rơi lẫn vào trong cỏ. Gối đầu lên cánh tay, tôi thở dài.
“Đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ không thể nói ra tên của cô mà không đau lòng, thậm chí không thể thốt ra tên cô. Cũng như tôi đã nghĩ mình không thể quay về Edo… Nhưng mà đến một lúc nào đó chúng ta có thể mỉm cười nhìn lại mọi thứ hay bước qua chúng. Lúc này thì chưa nhưng nhất định đến một lúc nào đó… Được sống thật là tốt, phải không?”
“Tôi lại đi trên con đường đến Edo đấy. Trong những người đến Edo, chỉ còn mình tôi có thể quay về. Hotaru-san, Kikyou-sama, Myoga, Kohaku, mọi người đã rời xa cả rồi. Đêm ấy, khi Hotaru-san nói ‘Sống được là tốt rồi’, tôi đã nghĩ chúng ta có thể quay về cùng nhau. Nhưng…”

Tôi chớp mắt, nhìn lên bầu trời với những áng mây trắng chói nắng trên cao. Với mi mắt bắt đầu buôn buốt, tôi mỉm cười, lặng lẽ nhắc lại.
“Nếu còn sống thì cô sẽ nói gì, Hotaru-san?”

Cô sẽ mắng tôi, cố gắng làm tôi đau, nhưng đến cuối cùng cô sẽ đi theo tôi, phải không? Vì cô hiểu tôi mà. Vì cô là một người đã bảo “cố gắng mà sống” nhưng cũng có thể tự nguyện bỏ cả mạng sống của mình. Vì cô cũng là một người chẳng biết đến đúng sai. Vì cô cũng là một người chỉ biết có mình.
Cô sẽ không nhìn tôi như họ…

Em ở đây với thân phận gì?”
Sáng hôm ấy Sango-san đã vào lều hỏi tôi ngay sau khi người đi. Hôm trước cô đã rời khỏi trại nên có lẽ đến tận lúc ấy cô mới biết tôi ở cùng với người. Và tôi cũng đủ hiểu cô để biết rằng cô đang rất giận.

“Em có còn biết tự trọng không thế?” Không đợi tôi đáp lời, Sango-san hỏi tiếp. Mạch máu trên thái dương cô giật nhẹ.
“Chị ăn sáng chưa? Ở đây chỉ có đậu thôi, nhưng cũng không tệ…” Tôi mỉm cười, ngồi xuống bên bàn. Không đợi tôi nói dứt câu, Sango-san nói gần như quát lên.

“Nếu em không biết thì để tôi nói cho loại đàn bà dùng trong quân họ gọi là gì. Loại đĩ điếm gom được bên đường để quân đội giải trí có một trại phụ bên kia kìa. Chỉ có cái loại ấy mới chịu lăn lộn trong bùn, trong da thuộc với những tên đàn ông tanh mùi máu như thế.”

“Chị nhìn em như vậy, Sango-san?” Tôi ngước nhìn cô trầm tĩnh. Sango-san thở ra, ngồi xuống trước mặt tôi, dịu giọng.
“Dù tôi không coi em như vậy nhưng còn kẻ khác? Em có thân phận gì? Một câu thông báo cũng không, giới thiệu cũng không. Ngay cả là nàng hầu em cũng không được. Em làm gì trong quân? Phục vụ ban đêm cho lãnh chúa! Ngoài kia người ta đang bàn tán bao giờ ông ta chán em để đến lượt họ, em có biết không?”

“Thế à?” Tôi mỉm cười. Thái độ của tôi dường như càng chọc tức thêm Sango-san. Nhưng trước khi cô nổi nóng, tôi nhẹ nhàng nói.
“Thế nếu ngày mai người ấy mất đi thì có ai trả lại được cho em không? Chị biết em đã trở về đây như thế nào không? Em đã nhặt từng mảnh xác của một người bạn để chôn. Chị biết em đã lớn lên như thế nào không? Thấy từng người một bên mình chết đi, bỏ đi. Em không sợ mất đi bất cứ thứ gì nữa, em cũng không sợ cái nhìn của người khác nữa. Nếu những điều ấy không thể đem lại cái gì cho em thì tại sao em phải quan tâm? Nếu như chị gọi đó là không còn tự trọng, không biết lý lẽ, thế thì em chấp nhận.”

Sango-san im lặng. Tôi nhìn ra ngoài cửa lều đã được vén lên. Sau cơn mưa đêm, bầu trời trong xanh và nắng sớm đã chan đầy không khí, sáng lên trên những vũng bùn nước đọng.

“Đêm qua em đã mơ thấy một điều rất lạ: Mái nhà và một gia đình.” Cười nhẹ, tôi nhìn theo bóng mây xa tít phía đỉnh núi cao. “Lạ vậy đấy, em luôn theo đuổi người ấy, nhưng chưa bao giờ em nghĩ đến một gia đình. Và ý nghĩ đó đã đến vào lúc em nhận ra rằng mình không thể. Những điều như luân lý, danh phận, đạo đức chỉ có ý nghĩa cho một cuộc sống lâu dài chứ em thì có được gì? Một địa vị để người ta có thể bàn tán ư? Không thể. Những đứa con? Có nghĩa lý gì khi sinh ra những đứa trẻ bất hạnh được gán cho chữ “không danh phận” ngay từ khi cuộc sống của chúng còn chưa bắt đầu? Em chỉ đủ ích kỷ để làm khổ chính mình, không cần thêm một ai nữa. Nếu như em phải trả giá cho hiện tại này bằng tương lai của chính em thì em sẽ trả và sẽ không bao giờ hối hận.”

“Không bao giờ hối hận…” Tôi chạm vào cành hoa tím mát lạnh. Thở dài, tôi ngả đầu xuống lớp cỏ non trên mộ, nhắm mắt lại. Núi rừng rì rào xung quanh tôi.

Người đã không ngạc nhiên khi nghe tôi nói muốn đi theo người. Ngược lại, dường như người đã chờ đợi tôi nói điều ấy sau khi thông báo cho tôi biết ngày khởi hành. Thậm chí người chỉ gật đầu mà không hỏi lại tôi.

Cho nên tôi đã cảm thấy rất lạ khi người hỏi tôi trong lúc tôi đang chuẩn bị cho buổi tiệc chia tay với những người đến từ Kyushu.
“Ngươi thực sự muốn đi theo ta?”

Tôi ngẩng đầu nhìn người. Người vẫn đang ngồi sau chiếc bàn bề bộn bản đồ và tin chiến trận, nhưng người đang quan sát tôi bằng cặp mắt trầm tĩnh, tay khoanh trước ngực. Người có vẻ nghiêm túc đến mức tôi nhận ra đó không phải là câu hỏi thăm dò của người.

“Vâng.” Xếp lại chiếc áo vào gói hành lý, tôi bước lại ngồi xuống cạnh người, nhìn người chờ đợi. Có những điều người đang muốn nói với tôi. Những điều mà người đã cân nhắc cho đến tận bây giờ.

“Có một vài điều ngươi cần biết, và ta nghĩ tốt hơn nên nói với ngươi.” Người nói, và tôi nhận ra sự khó khăn trong lời nói của người. Cảm giác sợ hãi len lén bóp lấy tim tôi.
“Lý do mà ngươi phải rời khỏi Kyushu trước kia…” Không nhìn tôi, người nói bằng giọng rất trầm. “Người hạ độc là Koori.”

Tôi chỉ lặng yên nhìn người.

Nếu như người nghĩ chuyện ấy làm tôi bất ngờ thì có lẽ người đã lo lắng qúa nhiều. Nghe đến cái tên Koori, tôi giật mình nhưng hiểu ngay lập tức những gì đã diễn ra. Koori là người đã đến đưa thanh kiếm cho tôi tự sát, cô cũng có vị trí rất thuận tiện để hạ độc Kagura. Diệt trừ cả hai người cùng lúc…

“Cô ấy bây giờ thế nào?” Tôi lặng lẽ hỏi. Người vẫn không nhìn tôi.
“Vẫn thế.”
“Ngài không làm gì cô ấy?”
“Không.”

Yên lặng. Tôi có thể nghe gió rào rào thổi khi chiều đang xuống lẫn trong tiếng người ồn ã chuẩn bị cho buổi tiệc sắp diễn ra.
Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi người nhưng lại không biết phải hỏi thế nào…

Đêm ấy có thể tôi đã chết và Kagura cũng có thể chết. Vì chuyện ấy mà tôi bị buộc phải rời khỏi Kyushu. Chẳng lẽ tất cả chỉ là một lời nói dối?
“Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì ta sẽ giết ngươi.” Lời người nói hôm ấy tôi vẫn còn nhớ rõ, và tôi hiểu rằng người nói thật. Nhưng người không làm gì Koori, lời do chính người nói ra cũng là thật.

“Ngài biết thủ phạm từ bao giờ?” Tôi nhìn đôi mày người cau lại.
“Ngay sau khi ngươi trốn đi, cô ta đã đến tìm ta nói tất cả.” Sau một thoáng im lặng, người nói tiếp. “Cô ta muốn được chết.”

Và người đã để cho cô ta sống? Và người đã buộc tôi rời khỏi Kyushu để bao che cho cô ta? Và người đã biết thủ phạm nhưng vẫn có thể nói “Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì ta sẽ giết ngươi”? Người có thể giết tôi chứ không phải Koori?
Ngay cả lần này có thể người không phải muốn đưa tôi đi theo mà chỉ không muốn tôi về lại Kyushu? Và người đang cố gắng nói với tôi điều đó?
Tất cả vì một vị phu nhân do chính tay người vứt bỏ để chạy theo những gì phục vụ tham vọng của mình?...

Tôi vẫn nhớ rất rõ những gì Koori đã nói với tôi đêm đó. Tôi vẫn nhớ giọng nói đều đều của cô kể ra những gì người đã làm. Tôi đã biết đó là phẫn uất, giờ đây tôi đã nhận ra đó là thù hận. Nhưng vẫn còn một điều gì đó…

“Ngài cũng đã nhận ra?” Hơn mười năm chung sống, chẳng lẽ nào lại chỉ có thù hận tồn tại giữa hai người?
“Không phải như ngươi nghĩ.” Người thở ra, lắc nhẹ đầu. “Koori vốn là một cô gái ích kỷ… Khi lấy ta, vẻ ngoài cô ta rất khác bây giờ- bao giờ cũng có vẻ ngây thơ, yếu đuối, nhút nhát đáng thương. Nhưng tất cả chỉ là cái vỏ để cô ta trốn tránh trách nhiệm và đòi hỏi sự quan tâm của người khác. Tất cả công việc được đổ hết cho Kikyou trong khi Koori được thỏa sức yêu chiều. Cô ta là loại người như vậy đấy. Vẻ ngoài xinh đẹp nhưng bên trong thì hoàn toàn mục ruỗng. Ngay cả bây giờ cũng vậy, cô ta khoác lên vẻ lạnh lùng để khép tội ta. Cô ta đến tìm ta nhận tội chỉ nhằm chế nhạo ta, làm hại người bên cạnh ta để ta khốn đốn.”

“Thế tại sao…?” Nhìn khuôn mặt đầy thắc mắc của tôi, người cười nhẹ.
“Cô ta giống như một thứ qủa hư làm hỏng tất cả trái cây xung quanh nó.” Khóe miệng người hơi nhếch lên, nhưng khuôn mặt lẫn giọng nói người nhiều vẻ cay đắng hơn là mai mỉa. “Cô ta coi tất cả chỉ là một trò chơi nhưng sẽ làm mọi cách để thắng. Ta không muốn thua cô ta.”

...

“Thật đáng sợ…” Nắng chói rực trên mi mắt tôi. Tôi nói, giọng trống rỗng. “Không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại thấy sợ con người ấy. Tôi sợ con người…”

Tôi chẳng biết gì về Koori ngoại trừ những gì được người khác kể lại, ngoại trừ một lần nói chuyện. Ngay lần đầu gặp Koori thì Kaede đã nhắc nhở tôi “Cô ta không giống hai người em.” Trong lá thư Kikyou để lại cũng bảo vì tính tình của chị mình mà cô phải gánh vác cả sự nghiệp của cả hai gia đình. Nhưng con người ấy có thể như lời người nói? Mối quan hệ của hai người có thể như lời người nói?
Nếu qủa thật có mối quan hệ ấy tồn tại thì thật sự là đáng sợ.

Vận mệnh của chính mình và kẻ khác chỉ như một trò chơi. Tàn nhẫn chỉ là một cách chơi. Hủy hoại chỉ là một cách chơi. Trả thù chỉ là một cách chơi… Và liệu có phải người vẫn đang chơi trò chơi đó?

Người kể cho tôi vì cái gì? Để tôi không phải nghe từ người khác rồi không hiểu người? Nhưng rồi người đã để tôi thấy điều gì? Rằng ngay cả tin rằng người đã từng có ý muốn bảo vệ tôi khi đẩy tôi ra khỏi Kyushu cũng không thể? Rằng người có thể hy sinh tôi cho trò chơi của người với kẻ khác bất cứ lúc nào? Rằng người cũng thế mà thôi, chỉ có cái vỏ ngoài đẹp đẽ để che giấu bên trong mục nát y như cô ta? Cái con người mà người đã bộc lộ ấy không hiểu sao lại làm tôi thấy sợ, sợ hơn tất cả những lần tôi chứng kiến các hành động độc ác, tàn nhẫn của người.

Có một điều gì rất đen tối, u ám ẩn sâu trong người, sâu đến mức có cảm giác như nó đã bám rễ, vươn từng cành nhánh nhỏ len lỏi từng tận ngõ ngách, từng mạch máu, hơi thở của người. Tôi đã luôn nhìn thấy nó, cảm nhận được nó, và giờ đây, mường tượng được nó. Run sợ nó. Nó không phải là sự hận thù dai dẳng của Hotaru, tham vọng của Naraku, không phải cả sự tàn nhẫn của những thanh kiếm xiên qua xương thịt. Nó đem lại cho tôi cái cảm giác của một chiều mùa đông lạnh lẽo mà tôi đã bắt gặp con chó hay ngồi cạnh tôi gục chết bên bức tường đầy sương giá… Tất cả những gì tôi có thể làm là ngước mắt nhìn lên những bước chân người lại qua vội vã, những chiếc bóng mờ trong sương. Tất cả lướt đi, lướt đi, và tôi cảm thấy thế giới mà tôi đang thấy cũng như làn sương kia dập nát dưới từng bước chân người, còn tôi đang nằm đó, mắt trắng đục ngầu, nước dãi sùi lên nơi khóe mép, lãng quên và bị lãng quên.
Chiều đó tôi đã ngồi bên cái xác lạnh cóng của con chó cho đến tận đêm, khi có người đi qua nắm lấy nó vứt lên xe kéo đem đi. Những sợi rơm rơi rải dài trên con đường đêm sương lảng bảng.

Từ đó, tôi sợ con người.
Lạ, chẳng phải vì cái đêm đẫm máu ở Edo, chẳng phải vì roi vọt đòn đau, chẳng phải vì những ngày đói khát, chẳng phải vì những tàn ác đã từng chứng kiến, nỗi sợ của tôi đã bắt đầu từ cái đêm tôi đi theo dấu những cọng rơm rơi trên con đường tối, cuối cùng lạc lối đến một cái hồ đen ngòm trong đêm ánh lên vài mảnh bạc của băng tuyết đóng trên mặt nước. Trăng đêm đông tròn, sáng lạnh, trắng buôn buốt chiếu thẳng đứng trên tôi, trên hồ. Nước lặng, phản chiếu từng mảng sáng tối của trăng trên trời. Phản chiếu tôi và thành phố phía sau tôi. Phản chiếu khuôn mặt tôi trắng bệch trong ánh trăng và từng đường nét xám đen, chói lóa đan xen của thế giới con người phía sau tôi. Đôi đồng tử trong mắt tôi phản quang, rực lên sắc xanh xám kỳ lạ. Sương vẫn trôi, và tôi như lềnh bềnh ra xa khỏi cái thế giới sau lưng mình.
Tôi bỏ chạy.
Đêm đó tôi đã chạy đến một căn nhà gần nhất còn phát ra ánh lửa, cào cấu vào bức tường gỗ cứng lại trong hơi lạnh để ngăn mình đừng gào lên, đừng đập tay vào cánh cửa ấy. Sau này Kohaku đã bảo với tôi rằng đêm ấy người trong nhà còn nghe cả tiếng rầm rừ và tưởng rằng đó là tiếng mèo kêu.

Phải chăng đó chính là thứ đã kéo tôi đến bên người từ ngày đầu tiên? Nỗi cô đơn của tôi, nỗi buồn của tôi và cả nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tôi- Tất cả đều phản chiếu trong người dưới ánh trăng thẳng đứng? Chỉ có ở đó tôi mới có thể nắm giữ lại cái tôi trắng bệch đang trôi đi khỏi thế giới này, và cũng chỉ có ở đó tôi mới nhìn rõ từng sợi trắng li ti giăng giăng ràng buộc tất cả mọi thứ hiện hữu trên mặt đất này lại với nhau. Nhưng rốt cuộc thì tôi lại đang rợn ngợp trong cái ánh sáng lạnh buốt, lại cảm thấy được nỗi sợ hãi thẳm sâu trong chính mình trỗi dậy, khiến tôi vừa run rẩy, vừa muốn bỏ chạy.

Người cũng chỉ là một phần trong cái thế giới mà tôi đang trôi ra khỏi mà không có một sợi tơ trắng nào buộc tôi lại. Người cũng chỉ là một phần trong những thứ tôi hiểu rõ không thuộc về mình. Người cũng chẳng để cho mình ràng buộc vào bất cứ điều gì. Người cũng đang thả trôi mình theo những sợi tơ đan dẫn theo ánh trăng để rồi lúc nhìn lại không thấy cả chiếc bóng của mình trong ánh sáng chiếu chiều thẳng đứng.
Tìm kiếm chính mình nơi bản thân không tồn tại…

Người đã và vẫn muốn tiêu diệt từng gốc rễ những gì được gọi là giấc mơ và hy vọng trong tôi, trong người bằng sự thẳng thắn đến mức nhẫn tâm. Người vạch rõ ranh giới mà tôi không thể nào bước qua. Người sẽ không bao giờ luyến tiếc chặt đứt bất cứ phần nào ràng buộc người lại. Người là tất cả những gì tôi đã sợ hãi ở con người, là tất cả những gì tôi hoài nghi, là tất cả những gì tôi biết mình không giữ được…

Nhưng người đã giữ tôi lại để làm gì?

Thở hắt ra, tôi lại nhắm mắt lại. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi đây. Ngày mai tôi sẽ đi theo người. Rồi sau đó? Sau này? Đó sẽ là lúc nào? Đến bao giờ?
Từ bao giờ tôi đã nghĩ đến tương lai của bản thân mình- của chúng tôi? Giấc mơ về ngôi nhà giữa rừng xanh đã đến chỉ trong một khoảnh khắc nhưng lại cồn cào trong tôi nỗi nhức nhối âm ỉ. Những điều không thể, không nên mà tôi luôn tự nhắc nhở bản thân mình lại trở về, mang theo sau chúng một nỗi hoài nghi thầm lặng: Có thể chăng?
Có lẽ đúng là con người không bao giờ biết đâu là đủ cho khao khát của mình…

Có lẽ cả đời tôi sẽ phải sống với những câu hỏi “Có thể” và “Có lẽ” cho tất cả mọi việc tôi làm, cho tất cả những gì tôi khát khao. Có lẽ tôi sẽ phải trả cái giá rất đắt cho con đường mà mình đã chọn. Rốt cuộc tôi vẫn chỉ là một kẻ lang thang không biết nơi nào để dừng lại và sẽ tấp vào bất cứ nơi nào có thể, luôn luôn hoài nghi từng bước chân dọ dẫm của mình. Mà người thì bao giờ cũng vậy, lúc tôi tưởng mình có thể tin thì người sẽ đẩy tôi ra xa, lúc tôi tưởng mình có thể hiểu được một phần trong người thì người sẽ cho tôi thấy khoảng mênh mông khác mà tôi không thể nào thấu rõ. Lúc tôi tin rằng mình có thể yêu người thì người sẽ có lý do để tôi căm ghét người.
Vậy mà người cũng có thể ôm lấy tôi rất dịu dàng, vậy mà người vẫn muốn giữ tôi lại, vậy mà người vẫn cần có tôi…

Ngày mai? Ngày kia? Tất cả sẽ ra sao? Tất cả sẽ thế nào?

Có thể và có lẽ. Có thể ngày mai hay ngày kia sẽ không hiện hữu, thế thì sao? Có thể tất cả chúng tôi sẽ giống như Hotaru đây, tan tác thành từng mảnh trong lốc xoáy, nơi mà tất cả hy vọng và ước mơ chỉ là vô nghĩa? Thế thì sao?

Ngày tôi đặt những gì còn lại của Hotaru xuống nấm mộ này, tôi đã tưởng mình sẽ không bao giờ còn có thể có ngày hôm nay nằm đây và trò chuyện với cô.
“Được sống thật là tốt…” Tôi thì thầm, nghe những ngọn cỏ cạ vào má. “Ai rồi cũng phải chết đi. Có rồi sẽ mất. Gặp gỡ rồi sẽ đến lúc chia tay. Ngay cả ngọn gió này cũng sẽ không bao giờ quay lại lần nữa… Thế nên mọi thứ đều rất đẹp.”

“Hotaru biết không, khi nhặt xác Hotaru tôi đã không hề cảm thấy kinh sợ. Tất cả những gì tôi nhớ là những việc Hotaru đã làm cho tôi, hơi ấm của Hotaru và cả vẻ đẹp của cô nữa. Hotaru rất đẹp. Lúc ấy thì đau lắm, nhưng bây giờ thì tôi biết là ngay cả lúc ấy Hotaru cũng đang cố gắng bảo vệ tôi.”

“Cuối cùng thì kết cuộc cũng đâu phải là quan trọng, đúng không?” Giọng tôi vỡ ra như khóc.

Không, tôi chưa bao giờ là một người can đảm để sẵn sàng đón nhận mất mát, ngược lại, tôi sợ tất cả những gì đã diễn ra sẽ được lặp lại- một điều mà tôi biết không thể tránh khỏi. Nhưng tôi có thể làm gì ngoài giữ lấy chúng trong hiện tại này?

Ngọn gió thổi qua, thả một chiếc lá rơi xuống bàn tay tôi. Chống tay ngồi dậy, tôi nhìn lên bầu trời mùa hạ sáng rực xanh đến như vô tận.

“Bên kia bầu trời kia là gì?” Câu hỏi của tôi tan loãng vào khoảng không.

-------------

“Duyên không phận là duyên gì?
Tình hết duyên tàn là tình gì?
Trời ưa kẻ vô tình, đầu đã bạc
Người khóc duyên thừa, tình đã qua
Tuổi xanh trôi, thời gian trôi
Nước mắt rơi, duyên nắm trong tay vuột mất
Ngoảnh lại
Chỉ thấy hoàng hôn…”

Người có lẽ cũng không chờ đợi tôi ở buổi tiệc chia tay của quân đội và người đến từ Kyushu. Còn lại một mình trong lều với bữa ăn được đem đến trước mặt, tôi nhịp cây đũa vào ly rượu, khe khẽ hát.
Có lẽ người cũng không chờ đợi tôi nói chuyện với người sau những gì người đã nói sáng nay. Rốt cuộc người đã nghĩ cái gì khi quyết định nói ra vào thời điểm này? Người đã nghĩ gì trong tất cả mọi chuyện đã diễn ra?

Ngoài kia vang người nói cười, có cả tiếng nhạc, tiếng đàn hát. Nhưng nơi đây ngay cả ngọn gió cũng không len vào được, chỉ có một con côn trùng nhỏ đang bay quanh ngọn đèn, làm ánh sáng lay động nhẹ.

“Duyên không phận là duyên gì?...”

Nếu đêm nay người không về đây? Tôi chợt nghĩ, và sau lưng chợt lạnh như là sợ hãi.
Ngồi co mình lại, tựa cằm lên gối, tôi nhìn theo con côn trùng bay vòng quanh cái đèn, đôi lần đập cả vào thành sắt bao. Nếu không có tiếng ồn ã xung quanh thì có lẽ tôi đã nghe được cả tiếng rì rì của đôi cánh nhỏ đó.
Cơn lạnh trong tôi ngày càng rõ rệt hơn, đến mức tôi phải khoanh tay quanh gối ôm lấy chính mình. Nhắm mắt lại, tôi lẩm nhẩm hát những lời rời rạc.

“Duyên không phận là duyên gì?...”
“Người khóc duyên thừa, tình đã qua…”
“Chỉ thấy hoàng hôn…”
“Duyên không phận là duyên gì?...”

“Duyên không phận là duyên gì?...”

Tôi mở mắt vừa đúng lúc nhìn thấy con côn trùng lượn thêm một vòng cuối trước khi bay thẳng vào trong lửa. Cái bóng đen tí xíu biến mất trong ánh lửa vàng cam.

Cảm giác ớn lạnh biến thành cái rùng mình. Tôi vội vã cầm lấy bình rượu trên bàn đưa lên miệng uống từng hớp lớn. Rượu để lâu đã lạnh, vị ngọt đắng râm ran lan lên trong cổ nhưng vẫn không đem lại thêm một chút ấm áp nào, chỉ có cái gây gây khiến tôi buồn nôn. Chợt nhớ ra đã lâu lắm tôi không uống rượu, kể từ ngày tôi trốn khỏi Edo… Ngày ấy giống như đã thuộc về một cuộc đời khác…

Chớp mắt vài lần, đặt bình rượu xuống, tôi đứng dậy bước ra khỏi lều. Đi luồn ra sau trại, tôi tới sau lưng người. Người đang ngồi ở một vị trí vừa đủ để quan sát tất cả mọi người trong bữa tiệc, để mọi người nhìn thấy người; nhưng cũng vừa đủ xa cách để tách rời người với xung quanh. Người có vẻ lơ đãng nhưng không hề giật mình khi tôi lên tiếng gọi, như thể người đang chờ đợi tôi đến.

“Buổi tiệc sắp kết thúc chứ?” Tôi hỏi, ngồi xuống sau lưng người, khuất trong bóng tối. Tôi biết buổi tiệc sẽ phải kết thúc sớm để sáng mai chúng tôi lên đường. Người gật đầu.

“Ngài gặp phu nhân chưa?” Tôi đưa mắt nhìn quanh và nhận ra bóng chiếc áo đỏ phía xa. Người khẽ quay mặt lại phía tôi, hơi nhướng mày. Tôi cười.
“Ngài đi gặp cô ấy đi. Nói chia tay… và sau đó hãy quay lại.”

Người không có thói quen hỏi lại, và tôi cho sự im lặng của người như một câu hỏi không được thốt ra để tôi tiếp tục nói như sự trả lời.
“Sáng nay Rin đã chia tay Hotaru. Từ nay Rin không muốn giữ chúng ta có bất cứ ai, và Rin sẽ đi theo ngài.”

Người im lặng, và một lúc sau khẽ gật đầu. Tôi đứng dậy đi về khu trại của mình. Dừng lại tựa lưng vào hàng rào quanh trại, tôi ngẩng nhìn mặt trăng lấp ló trên đầu mỏm núi.
Thời gian cứ kéo dài mãi ra như giọt sương đọng trên đầu ngọn cỏ. Tôi nghe tiếng người thưa dần, và khi trăng vượt hẳn lên khỏi đỉnh núi thì xung quanh tôi đã lặng trang, chỉ còn có tiếng của những toán lính tuần và tiếng côn trùng xao xác.

Tôi biết mình đã yêu cầu điều gì. Tôi muốn khi ở bên tôi người sẽ không bao giờ nghĩ đến bất cứ ai khác. Không còn Koori, không còn Kagura, không còn Hotaru, không còn qúa khứ và ký ức. Chia tay và ở lại bên tôi, ít nhất khi tôi còn ở cạnh người…
Tôi không mong đợi người chỉ thuộc về tôi nữa. Mỗi con người là một thực thể riêng biệt và hoàn toàn vô nghĩa khi muốn hiểu và chiếm hữu hoàn toàn một ai đó. Tôi không mong đợi người sẽ thay đổi mà không tìm cách gây tổn thương cho kẻ khác và chính mình. Tôi không mong đợi người sẽ nghĩ nhiều cho tôi như cách tôi đã nghĩ đến người. Tôi đã chấp nhận điều ấy, nhưng người có biết không?

Tôi nhìn về phía núi và có lẽ là trong sự tưởng tượng của mình, tôi thấy sắc xanh của đom đóm bay vảng vất. Đó là phía của con suối lẩn khuất giữa rừng với ven bờ mọc đầy hoa tím. Mỗi bước chân tôi đi qua đom đóm sẽ cất bay lên hàng đàn từ trong cỏ trước khi biến mất vào rừng sâu.
Tôi nhớ về Hotaru ngồi cạnh tôi đêm đó dõi theo những đốm sáng đom đóm xanh. Chiến tranh và cái chết hiện tại trong hình dung của tôi đã mang hình hài cụ thể và kỳ lạ của những đốm sáng lóe lên rồi tắt ngấm trong đêm. Đi dọc con suối vào đầu buổi sớm, vạch tìm dưới những lùm hoa tím đẫm sương sẽ thấy những xác đom đóm rơi rớt trải theo bờ suối...

Một bàn tay chạm nhẹ vào vai tôi. Giật mình quay lại, tôi dường như va vào người đang đứng ngay phía sau tôi. Người nhìn xuống tôi vẫn bằng cặp mắt trầm tĩnh. Tôi mỉm cười.

“Xong rồi chứ?”
Người nhẹ gật đầu. Tôi cầm lấy bàn tay người đang để trên vai tôi.
“Về thôi.” Tôi nói, nhìn lên người. Những ngón tay người cử động khẽ trong bàn tay tôi đang nắm chặt, rồi chậm chạp nắm lấy tay tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro