Trăng Soi Đáy Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi tỉnh dậy, Hotaru đã biến mất.

Bên cạnh tôi, trong nắng chiều nhợt nhạt, Jaken vẫn còn ngáy khò khè. Ngựa của tôi và lão vẫn còn cột bên gốc cây. Dưới chân ngựa, sau bụi cây thò ra đôi chân của Myoga- qua bộ hakama mà lão đã mặc.

Sau một thoáng ngơ ngác, tôi nhận ra- không khó khăn gì- Hotaru đã bỏ thuốc mê cho chúng tôi và bỏ đi một mình. Cô đi đâu? Có ý định gì? Tôi không thể đoán nổi.

Đầu óc tôi vẫn còn ngầy ngật vì say thuốc. Tôi chớp mắt vài lần, cố tập trung đứng lên, đi lại lay Jaken tỉnh dậy. Cũng như tôi, lão nhận ra ngay chuyện gì đã xảy ra, nhưng với sự hồi phục đáng kinh ngạc, lão có thể nhảy dựng lên ngay lập tức để mắng mỏ và rủa xả Hotaru. Tôi lắc đầu, đi về phía Myoga đang nằm. Tư thế lẫn vị trí nằm của lão khiến tôi cảm thấy lạ. Trong khi tôi và Jaken vẫn ở vị trí mà chúng tôi gục xuống, Hotaru đã kéo Myoga đến đó. Để làm gì?

Trả lời câu hỏi của tôi là cái xác không đầu nằm trên vũng máu đã gần khô đặc.

Mùi hôi của xác chết, hình ảnh kinh khủng của từng đám ruồi nhặng bâu đen trên những khoảng thịt da đã lấm tấm trứng ruồi, của đám máu nâu đen ánh lên sắc đỏ trong nắng chiều đẫm trên nền cỏ, tác dụng còn lại của thuốc mê... Tất cả đã gần như quật tôi ngã vào thân cây đằng sau, chỉ có thể nhìn trân trân vào cảnh tượng trước mắt, thậm chí không thể hét lên được.

“Ngươi sao thế?” Jaken nhận ra phản ứng của tôi, chạy lại. Thấy xác Myoga, lão hét lên: “Con bé đó! Nó giết người!”

Tôi tựa lòng bàn tay vào thân cây để đỡ mình đứng dậy, nhắm mắt lại. Từ sau lưng tôi, chuôi thanh đoản kiếm thúc vào hông. Thanh kiếm mà Hotaru đã đưa lại cho tôi...

Phải, tôi biết, và tôi cũng không ngạc nhiên, nếu Hotaru giết Myoga...

Trong khi Jaken vẫn không ngừng quát hét, nguyền rủa, tôi cố gắng trấn tĩnh. Hotaru làm tất cả việc này nhằm mục đích gì?

“Con bé thấy sợ chết nên muốn đi đầu hàng chứ gì! Nó lấy đầu lão ta để làm tín vật!” Dường như cùng câu hỏi với tôi, Jaken gầm gừ. Nhưng tôi không có cùng suy nghĩ với lão.

“Cô ấy không bao giờ làm thế!” Tôi cau mày. Hotaru không bao giờ phản bội, không bao giờ.

“Ngươi biết gì? Ngay từ khi nó biết chỉ huy của quân địch là kẻ từng có quan hệ với nó, ta đã thấy vẻ mặt vui mừng của nó thế nào!” Jaken quát lại tôi.

“Cái gì?” ‘Kẻ có quan hệ với Hotaru?’ Jaken xác nhận nỗi sợ hãi của tôi bằng cái tên mà lão đã nói như nhổ khỏi miệng.

“Ngươi cũng biết thằng Hakudoushi đó mà! Lão Myoga từng nói với ta...”

Hakudoushi và Hotaru? Hakudoushi đang chỉ huy quân đội? Hotaru đã cố tình không nói cho tôi biết điều đó... Và Hakudoushi đang tấn công người...

Tình cờ, ánh mắt tôi chạm vào đống hành lý chúng tôi để dưới bụi cây. Trên hành lý của tôi là một gói nhỏ vuông vắn- gói giấy mà Hotaru đã để lại.

Hotaru...

Sự nhận biết đánh thẳng vào tôi đột ngột và mạnh hơn cả khi tôi nhìn thấy xác của Myoga. Hotaru không phản bội, cô chỉ...

“Tôi đã biết, tôi sẽ chết vì người đó...”

“Chúng ta đi thôi!” Tôi quát lên với Jaken, dường như thấy tim mình ngừng đập. Tôi chạy về phía để hành lý, ôm lấy chiếc hộp mà Hotaru để lại, cuống quýt tháo cương rồi leo lên yên ngựa phóng đi. Đằng sau, Jaken chạy đuổi theo tôi. Tiếng lão the thé trong tiếng vó ngựa dồn dập, nhưng tôi không quay lại.

Phía trước là hai người quan trọng nhất của tôi...

Tôi chưa nói với người lời chia tay, và tôi không bao giờ muốn nói.

Tôi chưa nói với Hotaru rằng cô quan trọng với tôi đến thế nào...

“Tôi đã biết, tôi sẽ chết vì người đó...”

Vì một lý do mà tôi không bao giờ hiểu được, Hotaru sẵn sàng đánh đổi mạng sống của cô, của bất cứ ai vì người. Cô đến bên tôi cũng vì người...

Nhưng cô đã ở lại bên tôi, bảo vệ tôi. Là người duy nhất ở lại bên tôi.

Tôi không biết quãng đường tôi đã đi là bao xa hay tôi đã đi bao lâu. Tôi chỉ nghe tiếng tim mình đập dập dồn hòa cùng tiếng chân ngựa, thấy những mảng màu của đêm vụt qua trước mắt. Khi tia sáng đầu tiên của bình minh hắt lên từ phía chân trời, tôi đã thấy lán trại phía trước, cờ hiệu của quân đội Edo bay phấp phới. Tôi kìm cương ngựa. Từ phía sau, Jaken đuổi tới, lời lão lẫn trong hơi thở:

“Chạy tới... quân Edo... làm gì...?”

“Tôi đi tìm Hotaru.” Tôi nói, không nhìn lão.

“Cái gì?”

Không trả lời Jaken, tôi nheo mắt nhìn qua làn sương buổi sớm, nhận ra một chiếc xe chở cỏ đang đi về phía chúng tôi. Tôi xuống ngựa, nép vào một bên cho họ đi qua. Tiếng trò chuyện của hai người kéo xe lọt vào tai tôi.

“... Con nghe nói cô ta bị quăng xác lên núi.” Giọng của một câu bé nói.

“ Nhưng đầu cô ta còn bị treo trước trại. Cũng phải thôi, giết cả tướng lĩnh Edo...” Người kéo xe đằng trước trả lời cậu ta, dường như rất kích động.

“Xin lỗi!” Tôi gọi theo hai người trên xe. “Hai người vừa nói chuyện gì về quân Edo thế?”

Cậu bé trên xe cỏ dường như chỉ chờ có người hỏi, ngồi bật dậy liến thoắng.

“ Lần này thì quân đội Edo gay rồi! Đêm qua có một cô gái đến tìm tướng quân Hakudoushi ở doanh trại. Hình như họ vốn có quan hệ với nhau từ trước nên tướng quân tin cô ta. Nhưng mà cô ta bằng cách nào đó giết chết tướng quân- Em nghe nói là bằng thuốc độc...”

“Không phải, ta nghe rằng cô ta đâm ông ấy.” Người đàn ông kéo xe chỉnh lại.

“Con còn nghe rằng cô ta dùng phép thuật nữa kia. Ba coi, chứ làm sao mà lừa tướng quân dễ như thế...”

“Phép của hồ ly tinh chắc?...”

“Rồi cô ấy thế nào?” Tôi nghe mình hỏi. Gió sáng quất ràn rạt qua mặt.

“Quân lính giết cô ta ngay, tất nhiên rồi!” Cậu bé hươ tay. “Đầu cô ta treo trước trại. Còn xác thì họ bảo nhau rằng đem quẳng vào núi cho chó gặm. Em thấy có vài người lính đi về phía bên kia, chắc là họ đem cô ta vào đó.”

Tôi nhắm mắt, thấy chân mình nhẹ hẫng, đầu óc quay cuồng. Không nói một lời, tôi nhảy phắt lên ngựa, phi về phía mà cậu bé đã chỉ. Tiếng gọi đằng sau tan biến trong tiếng gió rít lên bên tai. Khí lạnh buổi sáng cứa qua tôi như những nhát dao. Xuyên qua cánh rừng, tôi để những cành lá quất thẳng vào mặt, vào người mà không hề để tâm tới. Suy nghĩ duy nhất chiếm trọn tâm trí tôi: “Hotaru...”

Hotaru... Hotaru...

Từ đằng xa đã nghe nhao nhác tiếng chó sủa. Con ngựa đứng chựng lại, bồn chồn gõ móng quay vòng tại chỗ, hí lên khe khẽ. Tôi nhảy xuống, chạy về phía những tiếng sủa đằng xa, rút thanh kiếm sau lưng ra khỏi vỏ. Bàn tay tôi đầm đìa mồ hôi tuy những ngón tay tê cứng lại.

Trên một mỏm đất trống nhỏ hơi nhô lên, một đàn chó năm sáu con đang bu lại rứt xé một mớ bầy nhầy xương, thịt, vải và máu. Đánh hơi thấy tôi, chúng ngẩng đầu lên, tiếng gầm gừ đe dọa thoát ra từ những cái mõm còn ròng ròng máu. Một con còn cố rứt nốt miếng vải còn bám lẫn vào mảng thịt mà nó đang xâu xé.

Vải áo của Hotaru...

Cơn giận bốc lên trong tôi đến mờ mắt. Cúi xuống nhặt một thân cây gãy nằm trên đất, tay kia còn nắm chặt thanh kiếm, tôi tiến lại phía đàn chó với những đôi mắt đỏ máu say mồi. Mắt tôi chỉ tập trung vào miếng vải còn lõng thõng trong hàm răng con chó ấy. Máu từ nó nhỏ xuống đất từng giọt nhỏ, chậm rãi, đỏ quạch.

“Tránh ra!” Tôi rít qua kẽ răng, nhìn đàn chó đang từ từ giãn ra, tiến lại phía tôi. Chúng đã nhận ra ý định của tôi và không chịu buông tha miếng mồi trước mắt.

“TRÁNH XA CÔ ẤY RA!” Tôi quát lên khi một màn đỏ đục ngầu bao phủ trước mắt. Cây gậy trên tay tôi quất thẳng vào con chó gần nhất. Những tiếng sủa đáp lời tôi, đàn chó lao về phía tôi cũng quyết liệt và hoang dại như tôi lúc ấy. Những hàm răng nhọn nhe ra. Những chiếc răng còn đỏ máu. Những móng vuốt lao về phía tôi còn vấy những vệt máu tanh nồng.

Không biết lúc đó tôi đã làm gì, đã chống cự và xoay trở như thế nào. Nhưng cuối cùng đàn chó chợt vùng chạy mất và tiếng Jaken vang lên bên tai tôi the thé:

“Ngươi làm gì vậy hả? Ngươi muốn chúng cắn chết ngươi à?”

Tôi nhìn lão. Lão đang cầm thanh kiếm đi về phía mỏm đất, nơi đống bầy nhầy thịt xương vẫn nằm trơ ra. Không có đàn chó vây quanh, tôi có thể thấy rõ những khúc xương

Part III

Điều đầu tiên tôi thấy là ánh nắng lọt qua một lỗ thủng trên mái lều, kéo dài như làn chỉ mong manh xuyên qua không gian xanh xám lờ mờ. Mất một lúc để tôi nhận ra mình đã tỉnh, và mất một lúc lâu hơn nữa để tôi nhớ ra được tại sao tôi lại ở nơi này- một căn lều nhỏ với gió đang thổi cát tạt rào rào vào những tấm bạt. Trong căn lều đang rung rinh, chỉ có tia nắng ấy là bất động, phản chiếu những bóng mờ loang loáng thoáng qua nó.

Tôi thấy mình giống như làn nắng ấy, yên lặng và tan loãng trong tiếng gió. Trong suốt và trống rỗng. Chuếnh choáng nhưng bất động. Khi chạm vào đích đến của nó, tia nắng tan biến thành những hạt bụi nhỏ biến mất vào không khí.

Có tiếng lạch cạch khẽ bên cạnh nhưng chỉ đến khi người đó lên tiếng nói, tôi mới nhìn sang. Tôi không nhận ra anh ta đã nói gì, nhưng giọng anh ta rất quen, cơ hồ như tôi đã từng nghe ở đâu đó.

“Cô thấy thế nào?” Anh ta ngồi xuống bên cạnh chỗ tôi đang nằm. Nụ cười rất hiền. Anh ta làm tôi nhớ đến một người nào đó, một bóng hình mà tôi không thể nào làm rõ trong trí nhớ hỗn loạn của mình hiện tại.

Anh ta kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi lần nữa. Tôi gật đầu, nhận ra toàn thân cứng đờ và cái đau đã lập tức chạy râm ran trong cổ.

“Cô bị kiệt sức và mất máu qúa nhiều, với vết thương ở cổ tay không nhẹ.” Người trước mặt rót cho tôi một chén nước, đỡ tôi ngồi dậy. “Nghe nói cô đã chạy suốt đêm đến đây?”

Tôi vẫn chỉ gật đầu đáp lời anh ta, cầm lấy chén nước bằng bàn tay không bị băng bó. Chỉ khi dòng nước chảy vào cổ họng, tôi mới nhận ra miệng mình đang khô rát. Tôi ho khẽ, đặt chén nước xuống, nhìn ra ngoài. Nắng lọt qua khoảng giữa cửa lều chói chang đến không thể nhìn được cảnh vật sáng trắng bên ngoài.

“Cô đã ngủ liền ba ngày rồi.” Người thanh niên nói. Bây giờ thì tôi nhận ra giọng anh ta. Anh ta là người đã đến thông báo, bảo Hotaru và tôi đừng ra chiến trận.

“Tôi đã đưa cô về lều, thay áo, chăm sóc cho cô.” Anh ta nói sau một thoáng im lặng, nét cười ranh mãnh thoảng qua gương mặt. Tôi nhìn lại anh ta, chậm chạp gật đầu lần nữa.

“Cám ơn.” Giọng tôi khàn, nghe như giọng của một người khác. Tôi lại nhìn ra ngoài. Có tiếng thở dài bên cạnh tôi. Người thanh niên đứng dậy, lại góc lều lấy ra băng vải và thuốc, đặt xuống bên chỗ tôi ngồi.

“Tôi cũng rất tiếc về chuyện bạn cô.” Giọng anh ta vẫn nhẹ nhàng như thế. “Nhưng rồi cô sẽ quen thôi.”

“Quen?” Chậm chạp, tôi quay nhìn người bên cạnh. Trí óc tôi vẫn trống rỗng, mập mờ. Nó đang cố gắng tiếp nhận và xử lý những gì anh ta đang nói và cảm giác đau đau gờn gợn lên trong tôi. Bạn? Chúng tôi là bạn? Và quen là quen cái gì?

“Đã là người lính thì chẳng ai không phải một vài lần chôn xác bạn bè mình. Được chết toàn thây là may mắn mà hầu như chẳng ai có được.” Cái giọng trầm tĩnh nhẹ nhàng ấy trả lời tôi như thể đang nói về một chuyện đơn giản và đương nhiên nhất trên đời. “Lần đầu thì ai cũng bị chấn động một chút, nhưng rồi sẽ quen thôi.”

Tôi nhìn anh ta không chớp mắt.

Có tiếng động sau lưng tôi. Người thanh niên nhìn lên, nắng hắt qua cánh cửa được vén lên, chiếu vào phòng, hắt lên nửa mặt anh ta. Có phải vì thế mà tôi chợt thấy đôi mắt anh ta hơi tối lại? Chỉ thấy anh ta gật đầu nhẹ rồi đứng lên. Bóng in trên vách lều đối diện cho thấy anh ta đi qua người đang đứng trước cửa lều, rồi tấm bạt lại khép. Tiếng bước chân rất nhẹ đi về phía tôi.

Không cần nhìn lại, tôi đã biết ai bước vào.

Người ngồi xuống bên cột chống giữa lều, chênh chếch chỗ tôi. Bóng in trên vách vệt xám nhạt lờ mờ. Tôi chợt rõ cảm giác ngờ ngợ mà tôi cảm thấy ngay từ khi nhìn thấy bóng người. Chiếc áo choàng rộng tốc lên theo gió không giấu được một bên tay áo cũng lắt lay bay. Tôi cúi đầu, buông một tiếng thở dài mà không biết mình đã nén lại.

“Tại sao?” Tôi nói ý nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu mình. Giọng tôi vẫn khàn, nghe như cát đang lạo xạo trong gió.

“Nếu như các người không biết đau thì có thể hiểu được. Nếu như các người chỉ tạo đau khổ cho người khác thì có thể hiểu được. Nếu như các người tàn ác không tình cảm thì có thể hiểu được. Nhưng không phải thế, vậy thì… tại sao?”

Đã là người lính thì chẳng ai không phải một vài lần chôn xác bạn bè mình…

Nhìn thấy từng người bên cạnh mình chết đi, ngay cả thân xác mình cũng chẳng còn nguyên vẹn. Đối với những người lính không còn đường để lựa chọn, tôi có thể hiểu. Đối với những người không còn cảm xúc, không còn tình thương đối với bất cứ ai, tôi có thể hiểu. Nhưng nỗi đau ấy do các người lựa chọn, các người lao vào và cuốn theo các người là bao nhiêu kẻ khác. Đâu phải các người không biết đau. Đâu phải các người không yêu qúy những gì đã mất. Tất cả những gì tôi đang trải qua thì các người đã từng cảm thấy… rất nhiều lần. Những gì đã xảy ra đối với Hotaru thì các người đã thấy trước, đã biết trước cả kết cuộc của chính mình. Nhưng các người có thể hy sinh bất cứ điều gì, đánh đổi bất cứ điều gì. Vì lý do gì? Vì cái gì?

Tôi đã không thể giữ Hotaru lại. Tôi không thể. Cô ấy đã đi vào chỗ chết với nụ cười bình thản và không bao giờ ngoái lại nhìn tôi. Cũng như người, đối với Hotaru, tôi cũng chỉ là một nhánh cây chắp vào cuộc đời hai người, có thể bẻ đi bất cứ lúc nào với cái đau thoáng qua rất nhẹ và không bao giờ đủ sức níu giữ họ trước một hấp lực mà tôi không bao giờ nhìn rõ. Hotaru có thể hy sinh tất cả vì người. Ở người có điều gì có thể buộc chặt cô ấy đến như thế?

“Ta gặp Hotaru trước ngươi một năm, trước khi ta đến Kyoto.” Người chợt lên tiếng, giọng đều đều và tôi nghe trong ấy chút mệt mỏi thoáng qua. Ngừng lại một lát, người nói tiếp. “Ta đã giết cha của Hotaru.”

“Hắn đuổi đánh Hotaru đến trước ngựa của ta. Một tùy tùng đã rút kiếm… Lúc đó, máu từ hắn bắn lên khắp người Hotaru.” Người nhìn về phía bóng nắng lay động trên vách. “Khi con bé ngước mắt nhìn ta, ta biết có thể giữ nó lại. Cũng như ngươi… Nhưng Hotaru lại hoàn toàn khác ngươi.”

“Nỗi hận trong Hotaru rất lớn.” Không có tiếng thở dài. Người chỉ quay sang nhìn tôi, cặp mắt lạnh và giọng nói trầm. Tôi khẽ gật đầu, thấy lòng đắng ngắt.

“Đó không phải là cha Hotaru.” Tôi cắn môi. “Hắn đã bán vợ mình cho kẻ khác, sinh ra Hotaru. Hắn đã giết chết mẹ Hotaru ngay trước mặt cô ấy. Hotaru… Chính tay Hotaru giết chết cha ruột của mình.”

“Hotaru chưa bao giờ nói với ta điều đó.” Có gì như một nét cười thoáng qua trên gương mặt người. Gương mặt vẫn còn xanh tái.

“Nỗi hận trong Hotaru qúa lớn…” Người nhắc lại, ánh nhìn xa xăm như đang tự nói với chính mình hơn là nói chuyện với tôi. Tự nhiên tôi lại nhớ đến gương mặt Naraku khi anh ta nhìn ra biển sáng hôm ấy. Những lời anh ta nói như những cơn sóng từng đợt xô về.

“Chúng ta không có ý niệm gì về cuộc sống nhiều hơn những con đom đóm.”

“Có một vài giống loài sinh ra với sự trống rỗng không thể lý giải nổi từ tận trong tâm khảm, và con người chúng ta là một trong số đó.”

“Ngươi luôn hướng tới những thứ không thuộc về mình.”

Tất cả đều đã và sẽ bay đi. Những người đã và sẽ đi qua tôi như những đốm sáng lập lòe của đom đóm lóe lên rồi chợt tắt. Tất cả đang lao về một ánh lửa phía xa, mặc cho tôi gào lên, mặc cho tôi đuổi theo. Cả người bên cạnh tôi đây cũng thế mà thôi. Tôi đã hiểu cảm giác trống rỗng của tôi khi sắp gặp được người. Thật ra, tôi không bao giờ chạm được vào người, gặp gỡ hay chia cắt cũng thế mà thôi. Chúng ta chỉ gặp nhau trên đường bay của đom đóm. Và khi chúng hân hoan đốt mình trong lửa, chỉ có tôi nhận lấy bụi than của những thứ không bao giờ thuộc về mình.

Nỗi hận của Hotaru qúa lớn? Sự trống trải trong người qúa sâu? Những trống rỗng có phải không thể lấp đầy? Tôi có thể làm gì?

“Ngài hận điều gì, Sesshoumaru-sama?” Tôi gượng đứng dậy trên đôi chân run rẩy, bước đến trước người. Người ngước mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn về bóng nắng trên vách lều, chỉ có đôi mày khẽ cau lại. Ở khoảng cách này có thể nhìn rõ gò má và đôi mắt người trũng sâu.

“Ngài hận điều gì?” Tôi qùy xuống, hỏi lại. Giọng tôi nhỏ và run rẩy. Tôi biết người sẽ chẳng bao giờ trả lời tôi, cũng như tôi ngờ rằng người biết mình có điều gì để hận. “Anh ta là một cái vỏ rỗng không”- Kikyou có đúng không? Rằng tôi không thể làm gì cho người trước mặt tôi, ngoại trừ buông tay để người ấy bay đi tìm kiếm những gì có thể lấp đầy cuộc sống trống trải đến tận cùng của mình? Tôi đã bất lực trước nỗi hận khắc sâu trong tâm khảm Hotaru, hoàn toàn bất lực…

“Ngài làm ơn, làm ơn nói đi!” Tôi nắm lấy tay áo người. Trong ánh mắt người nhìn tôi có phải thoáng chút xót thương? Người cúi xuống, rút trong thắt lưng ra một mảnh giấy hình vuông, chằng chịt những nếp gấp. Người nhìn nó một lúc lâu trước khi đưa cho tôi. Trên mảnh giấy, ở góc trên cùng chỉ vỏn vẹn tên tôi được ghi rất nhỏ.

“Hộp giấy Hotaru đã đưa cho ngươi là những tài liệu cô ta đã thu thập đuợc.” Người nói khi bắt gặp ánh mắt tôi. “Duy chỉ có tờ giấy này ta không hiểu ý nghĩa của nó là gì.”

Chỉ vỏn vẹn tên tôi và khoảng trắng bên dưới…

Rin…

Hotaru chưa bao giờ gọi tên tôi mà không phải là Rin-san, nee-san. Tôi đã nghĩ rằng, cô chưa bao giờ làm điều gì không dựa trên toan tính và mục đích của mình…

Ngón tay cái của tôi chà lên khoảng trắng trên mảnh giấy.

Và có những điều cô không bao giờ cho tôi biết…

“Ta không thể hứa rằng ở bên ta ngươi sẽ không phải khóc nữa.” Đôi mắt người phản chiếu dải nắng hẹp chiếu qua lều. Bàn tay người thu về đặt trên gối và người lại không nhìn tôi. “Nhưng nếu muốn khóc, cứ khóc.”

Tôi chỉ nhìn người.

Mảnh giấy nằm trong tay tôi. Những ngón tay tôi có thể cảm thấy những nếp gấp đã làm tờ giấy trở nên mềm lại đến dường như đang rã ra.

Tại sao tôi lại phải khóc?

“Tại sao lại khóc chứ?” Tôi cười. Một giọt nước âm ấm rơi xuống bàn tay tôi, lăn xuống mảnh giấy. Tôi vội gạt nó đi, để lại một vết nhòe mờ mờ trên khoảng giấy trắng.

Có những điều Hotaru chưa bao giờ nói với tôi…

Tôi thu mình lại, gục mặt lên gối. Để nước mắt lặng lẽ rơi.

Người chỉ ngồi lặng yên bên tôi suốt buổi chiều hôm ấy.

Mùa hè ấy đầy ngập nắng, mưa và gió. Nơi chúng tôi đóng quân, gió từ trên núi cứ cuồn cuộn tràn xuống, đem theo nó có khi là cái bỏng cháy của nắng hoặc những đợt nước dâng ứ lên như lũ. Mỗi khi trời nổi cơn giông, những căn lều ngả nghiêng như muốn đổ sập xuống, như muốn tốc lên, cuốn theo những cơn gió cuộn xoáy lên phía bầu trời xanh xám.

Dường như thiên nhiên đang đẩy tất cả đến giới hạn cực cùng của chúng, kể cả con người.

Quân cứu viện đã đến kịp để đẩy lui kẻ địch vốn đã bấn loạn khi mất đi chủ tướng, rồi tiếp tục tiến đánh lên phía đông nam. Đáng lẽ chúng tôi nên lui về một thành trì để người có thể dưỡng thương, nhưng vì người không muốn, một toán quân nhỏ đã ở lại cùng người. Đó là một thung lũng nằm giữa những mỏm núi không cao lắm. Đêm đầu tiên khi từ tôi tỉnh lại, dù mi mắt sụp xuống vì khóc nhiều, tôi đã không thể nào ngủ được vì tiếng gió thổi qua những ngọn thông nghe như tiếng khóc ảm đạm thê lương, vì tiếng cát tung vào vách lều lạo xạo như tiếng móng cào, cả vì tiếng chân người, tiếng khua leng keng lành lạnh của sắt. Mùi máu tanh váng vất thường trực. Vào những ngày nắng nóng, mùi tử khí nồng lên từ đất không thể nhầm lẫn. Ngay cả những cơn mưa cũng không làm dịu lại không khí nơi đây. Chúng chỉ là những cơn tràn xuống của nước, đem đến bùn lầy và hơi ẩm. Bao giờ cũng vậy, nối tiếp mùa đông khắc nghiệt sẽ là mùa hè khắc nghiệt.

Dù người bị thương, nhưng từ ngày mà tôi có thể bước ra khỏi lều, tôi đã khó có thể gặp người. Đôi lần tôi thoáng thấy người từ xa, bao giờ cũng ở giữa một đám đông với vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Đôi lần trong đêm tôi đến trước cửa lều nơi người đang ở, nhưng chỉ để nhìn bóng người in trên vách lều trước khi lặng lẽ quay đi. Người thanh niên đã nói chuyện với tôi cũng mất hút, có lẽ anh ta đã theo đoàn quân lên chiến trận. Có một thầy thuốc mới để coi sóc vết thương trên tay tôi. Người cũng đưa đến một bà già tìm được trong làng để chăm sóc cho tôi, nhưng vì tật nghễnh ngãng và sự khiếp nhược của bà với quân đội, tôi không thể nào nói chuyện được với bà. Ngày qua ngày, tôi chỉ có thể ngồi đâu đó, có thể là trước cửa lều, có khi là trên một mỏm đá giữa rừng, hoặc bên cạnh mộ Hotaru để nhìn lên trời. Trong rừng có một ngọn suối nhỏ, bên bờ suối đầy hoa tím. Tôi thường đến đó mỗi buổi sáng, hái hoa để lên mộ Hotaru. Đôi lần tôi nán lại bên suối rất trễ, nhìn hàng đàn đom đóm bay lên, soi bóng trên dòng nước trước khi biến mất về phía bóng tối của rừng.

Cũng có thể tôi không gặp người vì tôi thực sự không muốn. Tôi không biết sẽ phải nói gì với người, tôi sợ phải nghe những gì người sẽ nói với tôi.

Nghĩ lại, tình yêu của tôi với người ngày trước giống như một vết thương lưu cữu.

Trong cô đơn và nghi hoặc, tôi đã tìm thấy người. Và tôi bám víu vào đó. Và tôi yêu thương bằng cả tấm lòng mình. Như yêu một phần trong tôi đã mất đi và không trở lại.

Vì thế, tôi bơ vơ trong tình yêu của chính mình.

Chỉ với Hotaru, tôi mới ngạc nhiên nhận ra rằng: Tôi vẫn còn có khả năng yêu thương người khác không phải vì chính tôi. Hotaru- ngang ngược, kiêu ngạo mà yếu ớt, thông minh mà ngốc nghếch, đầy suy tính nhưng liều lĩnh, một cô gái không để người khác yêu thương và cũng không cho phép ai yêu thương mình. Tôi đã đi bên cạnh Hotaru, ở bên cô ấy, nhưng chỉ đến khi cô ấy mất đi, tôi mới nhận ra cô đã chiếm một vị trí không thể thay thế trong trái tim tôi. Trong những mối liên hệ thân thiết nhưng xa cách, quan tâm nhưng hờ hững đôi phần mà tôi đã thiết lập với mọi người xung quanh, có lẽ tôi đã yêu qúy Hotaru chính vì tôi không ngờ mình sẽ yêu cô ấy. Lớp vỏ bọc vô hình mà tôi tạo nên xung quanh mình đã để lọt qua một ánh sáng rất nhỏ, ánh sáng của đom đóm.

Với Hotaru, tôi hồn nhiên yêu ghét, tôi có thể đưa bàn tay mình ra để bị hất đi mà không đau đớn oán hờn. Tôi cho và nhận. Tôi thật lòng với chính tôi. Trong mùa tuyết trắng, giữa đất trời mênh mông, dù chỉ có hai chúng tôi, đối mặt với muôn vàn khổ cực, tôi bình yên, tôi tự do. Hơn lúc nào hết trong đời mình.

Điều đó, tôi tin rằng người đã nhận ra. Đó là lý do người đã nhất quyết đẩy tôi ra xa người. Đó là lý do người đã để Hotaru ở bên tôi.

Đừng nên yêu từ nỗi cô đơn. Một vết thương thì chỉ có thể tạo thêm vết thương, mãi không lành.

Trong những ngày ngồi bên dòng suối, nhìn những hòn đá ướt sáng lên trong nắng, nghe tiếng rì rào của lá rừng, tiếng nước chảy róc rách, ngắt từng mảnh lá kim của cành thông thả theo dòng nước, tôi cũng thả trôi theo đó một phần qúa khứ. Tôi nghe lòng mình dịu lại.

Tôi đã không còn sợ hãi làng eta ở Edo cùng những qúa khứ nơi ấy. Tôi đã có thể để nó lại sau lưng.

Tôi đã không còn thuộc về nơi đâu. Tôi không còn nơi nào để đến, nhưng cũng chẳng còn gì ràng buộc tôi lại.

“Bàn tay cô có thể hoạt động tương đối bình thường. Nhưng mà–” Hôm ấy, thầy thuốc sau khi tháo băng đã nói với tôi bằng giọng không mấy vui vẻ. “Những hoạt động phức tạp như đánh đàn, vẽ tranh… thì ta e rằng không thể.”

[/i]

Qúa khứ ở các okiya, tôi cũng đã có thể vứt bỏ. Không còn đường cho tôi quay trở lại.

Không còn Hotaru. Không còn Kohaku. Không còn Kikyou. Và người ngày xưa cũng đã không còn.

Tôi đã không còn sợ hãi nỗi cô đơn của chính mình…

Những ngày ấy, khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm, tôi lặng lẽ đợi.

Đợi đến một ngày tôi có thể để lại tất cả sau lưng.

Part IV

Ngày ấy, khi Hotaru nói tôi sẽ hối hận về những việc mình sẽ làm, tôi đã không hiểu hết ý của cô. Cô đã gánh vác, một mình làm tất cả những việc nhẫn tâm, độc ác mà không hề cho tôi biết. Nhưng cô không thể bảo vệ tôi khỏi bản thân tôi.

Tôi hối hận.

Tôi không hối hận khi vì tôi mà những người phụ nữ bên cạnh người phải lần lượt ra đi. Tôi không hối hận khi vì tôi mà thế giới của người sụp đổ. Tôi không hối hận khi vì người mà tôi gây tổn thương cho kẻ khác. Tôi không hối hận ngay cả khi hủy họai chính mình.

Tôi hối hận vì đã không thể hiểu rõ bản thân mình. Để đến cuối cùng, hay dù chưa phải là cuối cùng, tất cả đã trở thành qúa trễ. Qúa trễ để yêu thương và qúa trễ để hối hận. Những năm tháng ấy trôi qua qúa nhanh để tôi có thể hòan tòan an ủi, lấp đầy, bù lại những gì mình đã làm, đã nói. Và tôi đã hết lần này đến lần khác sai lầm.

Nếu như tôi hiểu rõ hơn những gì tôi đã hiểu, thì ngày ấy, khi tôi quay bước trên con đường loang ánh nắng mặt trời đỏ rực, tôi sẽ không còn một niềm khao khát, và niềm khao khát ấy vẫn còn bỏng cháy trong tôi: Được nghe một lời tha thứ của người.

————-

Rồi một ngày người đến tìm tôi. Hôm ấy, chợt không có ý muốn trở về khu doanh trại ngột ngạt quay cuồng gió, tôi ngồi lại bên suối rất khuya. Trong ánh trăng nhạt, người đột ngột xuất hiện trước mắt tôi sau lớp cây dày. Với chiếc áo rộng khoác qua vai bay nhẹ theo gió, người trông có vẻ còn cao lớn hơn cả khi tôi còn là một cô bé ngước lên nhìn người. Nhưng khi người lại gần, tôi nhận ra vẻ cao lớn ấy có thể là do người đã gầy đi. Từ lần cuối tôi gặp, gò má người vẫn hốc hác. Những đường gân xanh trên bàn tay người đặt lên đốc kiếm càng rõ hơn trong ánh trăng chiếu chênh chếch từ phía bìa rừng. Đôi mắt sâu càng làm cái nhìn của người sắc hơn, tối lại và âm u.

Người dừng lại trước tôi, chỉ nhìn tôi mà không nói. Tôi cũng chỉ ngước mắt nhìn người. Ánh sáng hắt lên từ mặt nước lấp loáng trong mắt người. Về đêm, những cụm hoa tím tỏa ra mùi thơm ngọt dịu. Gió trên núi tràn xuống, hơi sương lạnh lẫn trong mùi hoa ngọt. Đêm mùa hạ mây mù, trăng trắng mờ tan như khói.

Không biết chúng tôi đã im lặng bao lâu, chỉ khi một giọt sương đọng trên cành cao rơi xuống vai tôi, người mới cất lời:

“Về thôi.”

Về đâu? Tôi chợt nghĩ. Và cười nhẹ, nhìn xuống dòng nước đang chảy dưới chân.

Tôi đã gặp người nơi ánh sáng đan cài vào bóng tối, giữa ngọt ngào và chua xót, chặng giữa của cuộc lữ hành. Sự xuất hiện, cái chết của Hotaru đã cắt qua chúng ta một làn ranh mảnh nhưng sâu và đầy cay đắng. Không, không hẳn chỉ là Hotaru, có thể lằn ranh ấy vẫn luôn hiện diện, chỉ có chúng ta, hay ít nhất là tôi, đã không nhận thấy.

“Đã hơn một năm rồi.” Tôi nói, nhìn lên bầu trời in những bóng lá đen.

“Ngài đang nghĩ đến chuyện sẽ đưa Rin đi đâu, phải không? Vậy thì hãy quyết định đi! Nếu như một ngày nào đó, ngay cả là bây giờ, ngài không muốn Rin ở cạnh ngài nữa, Rin sẽ ra đi. Chỉ cần ngài nói một lời, thế thôi.” Gió cuốn một sợi tóc bay ngang qua mắt tôi. Tôi chớp mắt. Có lẽ vẫn chưa phải lúc, tôi tự nhủ. Những lời tôi định nói không có vẻ cay đắng thế này. Và tôi nghĩ mình sẽ thật bình thản, không phải thế này.

“Ngươi đã thay đổi.” Người nói. Không phải là một câu nhận xét, cũng không phải là một câu hỏi, lại càng không phải là cảm thán. Khó mà nhận biết cảm xúc của người trong câu nói với giọng trầm và sâu như nước trong bóng tối.

“Đã hơn một năm rồi.” Tôi mỉm cười. “Người ta nói, tình cảm chân thật là thứ không thay đổi. Nhưng mà, những thứ không bao giờ thay đổi mới là không thật.”

“Ngài cũng đã thay đổi chứ?” Hỏi mà nghe nhoi nhói trong lồng ngực. Tôi đã nghĩ đến điều này trong suốt cả hơn một năm qua, nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận nó.

Nếu như người đã không cần tôi nữa? Nếu như người coi như tôi đã chết từ cái ngày biệt tin về tôi? Nếu như người đã có một người khác, một người luôn có thể ở bên người, có những gì mà tôi không có, làm được cho người những gì mà tôi không thể?

Lúc ấy, tôi đã nghĩ… Thà cứ để người… chứ không phải là Hotaru. Tôi không muốn Hotaru chết… Không muốn…

Có phải tôi đã phản bội người với ý nghĩ ấy?

Tiếng chân người bước lại gần tôi hơn. Gió thổi vạt áo người chạm vào vai tôi. Người nhìn theo ánh mắt tôi về phía quầng trăng nhợt nhạt cuối rừng. Giọng người càng trầm xuống.

“Ta đã nói ngươi và Hotaru rất giống nhau. Ngay từ khi gặp các ngươi, ta đã biết các ngươi sẽ không bao giờ rời xa ta.”

Tôi bật cười.

Gió từ trên núi đã mang hơi lạnh. Tôi khoanh tay siết chặt vạt áo quanh mình. Nụ cười vẫn ở trên môi tôi.

“Dù có đi đến bất cứ đâu Rin cũng sẽ quay về cạnh ngài, ngài đã từng tin như vậy, phải không? Rin cũng từng tin như vậy.” Tôi chỉ hơi nghiêng mặt về phía người, ánh nước lấp lánh nơi khóe mắt. “Có lẽ đã từng như thế, nhưng giờ đây, Rin không chắc. Rin có thể rời xa ngài, và có thể, sẽ tìm được một ai đó để yêu thương ngoài ngài. Có thể, một ngày nào đó, ngài cũng sẽ chỉ là một phần trong những ký ức của Rin, và chỉ là thế mà thôi…”

Sẽ tìm được một ai đó để yêu thương- tôi đã lập tức hối hận ngay sau khi nói ra câu này. Đó là một sự thật. Phải, sự thật. Sự thật mà chúng ta đều rõ. Tôi có thể, và người cũng có thể.

Không phải rằng tôi không còn yêu người. Có điều, tôi đã hiểu qua với Hotaru rằng: chỉ một mình tôi thì vẫn không thể đủ. Tôi có thể im lặng ở bên cạnh người, điều đó thật sự rất đơn giản. Và chỉ cần như thế, tôi sẽ có thể đi cùng người đến bất cứ đâu, đến tận cùng cuộc đời này. Nhưng đôi khi, hoặc rất nhiều khi, hy sinh không đồng nghĩa với yêu thương. Đắng cay một mình mình chịu, chua chát một mình mình nhận, điều đó nói ra thì hay, nghĩ rằng mình hy sinh vì tình yêu, mình luôn là kẻ chịu thiệt thòi. Nhưng thực ra, đó cũng có thể chỉ là mù quáng và ích kỷ. Bởi vì rốt cuộc, tất cả những gì được làm cũng chỉ vì chính bản thân mình.

Dần dần, cùng với thời gian chồng chất, người ta sẽ chỉ còn biết đến nỗi đau của bản thân, chỉ của bản thân. Và nỗi đau ấy sẽ lớn đến mức không thể chịu đựng nổi, sẽ nhấn chìm con người trong nó. Đem yêu thương giết chết yêu thương, nghiệt ngã đến nhường nào. Những gì Naraku đã nói cũng là như thế.

Nếu như không có mảnh giấy của Hotaru, tôi sẽ không gượng dậy nổi. Có ý nghĩa gì khi yêu thương những thứ không thuộc về mình, để đổi lại chỉ là bụi than và chia cắt? Nếu như tôi có thể tin vào điều gì đó… Nếu như có điều gì đó để tôi tin… Có thể là những niềm tin hão huyền và ngốc nghếch, nhưng tôi cũng chỉ cần có những điều để tôi tin vào đó, chỉ thế mà thôi.

Tôi không phải là Hotaru, tôi không như người. Nhưng tôi cũng giống hai người, có những điều mà tôi qúy trọng hơn cả bản thân mình. Tôi trân qúy tình cảm của mình đến mức chỉ có thể để nó vỡ vụn trong tay tôi. Tôi sẽ bật khóc khi gom những mảnh vỡ ấy, nhưng tôi có thể.

“Rin mệt rồi.” Tôi nhìn xuống làn nước tối.

Tôi không muốn phải cô đơn như thế này mãi. Tôi không muốn phải nhìn thấy những người tôi yêu thương chết đi và bỏ tôi lại. Tôi muốn người tôi yêu thương cũng yêu tôi. Tôi muốn người yêu thương tôi sẽ không rời khỏi tôi…

Tôi đã có những suy nghĩ như thế này khi tôi mệt mỏi, khi tôi đau buồn. Tôi đã từng nói những điều này với Kohaku bên bếp lửa đêm hôm đó. Tại sao tôi không thể nói với người? Với người, với Hotaru, những lời đó phải chăng trở thành yếu đuối đến thậm chí là giả dối? Những điều mà các người không cần, không để tâm, những điều mà các người đã và đang trải qua, quen thuộc với nó đến mức coi nỗi đau của tôi chỉ như hạt bụi với các người. Hotaru đã khinh mạn tôi vì điều ấy, và có lẽ trong thâm tâm người cũng thế. Trước các người, tôi có được phép nói ra những lời ấy hay không?

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi. Người qùy một chân xuống trước tôi, để mắt người ngang với tầm mắt tôi. Rất khẽ, người nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào mặt người.

“Ta đã nói, ngay khi gặp ngươi, ta đã thấy ngươi rất giống Hotaru.” Khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của người trên làn da, có thể thấy rõ hàng mi dài bóng rợp tối đi đôi mắt người. “Các ngươi giống như những con thú nhỏ bị thương, bị bỏ rơi, lạc lối. Nhưng ngươi không giống Hotaru, phải…”

Dưới ánh trăng nhạt, tôi như thấy lại ánh mắt người của ngày đầu tiên, khi người quay lại nhìn tôi. Đôi mắt rất trầm tĩnh dưới bóng của hàng mi dài, cái nhìn xa xôi nhưng trong đến như có thể nhìn thấu qua người đối diện. Đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào tôi, vẫn cái nhìn của tám năm về trước.

“Ngươi rất dịu dàng.” Khóe miệng người khẽ nhếch lên. “Trong mắt ngươi không mang thù hận, dù có chuyện gì đi nữa… Nhưng cũng không có cả tình yêu.”

“Tất cả những gì ngươi có chỉ là sự dịu dàng.” Có thể là tiếng thở dài, mà cũng có thể là tiếng cười gằn trượt qua tôi khi người buông tôi, nhìn ra dòng suối đang chảy về phía bóng tối của rừng. Nơi đó, vài đốm sáng xanh mờ vẫn còn lẩn khuất. Trong một thoáng người quay đi, tôi dường như đã thấy bóng tối của trăng dưới hàng mi người. Bóng tối của trăng. Trăng và bóng tối của trăng. Một gương mặt rạng rỡ vĩnh hằng và một nửa tối tăm vĩnh cửu.

Không hận thù, không tình cảm, sáng trong và trống rỗng. Trăng và bóng tối của trăng.

Tôi nhìn người. Nhìn bóng người nhòa đi trong bóng nước, nhòa tan vào đêm. Xa xôi đến mức tôi giật mình đưa tay chạm vào vạt áo người. Lạnh lẽo đến mức tôi cảm thấy mình đang run rẩy.

Tôi đã yêu người như một phần của tôi đã mất đi và không bao giờ trở lại…

“Các người đã bao giờ biết yêu lấy cái ‘bản thân’ đó chưa?” Lời Kikyou trong đêm trăng vàng quạnh qũe ấy trở về trong ký ức tôi. “Chỉ có sự dịu dàng”-

đó thực sự là tôi hay chỉ là những gì người nhìn thấy trong tôi? Nhưng với người, chẳng lẽ tôi chỉ là như thế? Với người, chẳng lẽ tôi chỉ là một mảnh vỡ khác của người, là một mảnh gương bạc, một làn nước trong mà người nhìn thấy chính mình trong ấy?

“Tội nghiệp.” Tôi không ngăn được những lời trên môi mình. Tội nghiệp người! Tội nghiệp tôi! Tội nghiệp chúng ta!

Bờ vai người khẽ động, nhưng người vẫn nhìn ra phía gờ đá đẫm ánh trăng. Nước đập vào đá và nước đập vào nước, chảy trôi, loang loáng. Tôi choàng tay qua bờ vai ấy, ngón tay tôi cảm thấy đường gờ của những lớp băng dưới lớp áo dày.

“Xin lỗi.” Tôi thì thầm. Tóc người vương qua má tôi, nhẹ như hơi lạnh của sương. Tiếng rì rào của lá rừng bao phủ chúng tôi. Những mảnh vụn của tiếng động ngàn năm kể câu chuyện về những điều có thể và có lẽ. Những điều chưa bao giờ được nói và đã lạc tan trong gió ngàn đời.

“Xin lỗi.” Tôi nhắc lại. Chậm chạp, người quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Vì cái gì?” Người hỏi, và tôi cúi đầu.

“Vì đã muốn ra đi.”

Cùng với có lẽ là tiếng thở dài, tay người chạm vào vai tôi, đẩy tôi dựa vào vai người. Vẫn là hương của cỏ và rừng xanh, vẫn là nhịp tim đập chậm rãi, vẫn vòng tay của bầu trời hòang hôn mênh mông ôm trọn tôi vào lòng. Người là kẻ khiến tôi khóc, khiến tôi luôn cảm thấy mình nhỏ bé và yếu ớt, nhưng có lẽ trong mối quan hệ này, kẻ gây tổn thương nhiều hơn lại chính là tôi.

“Khi không thấy ngươi về doanh trại, ta nghĩ ngươi đã ra đi…” Giọng người rất nhỏ, dường như chỉ là nói cho mình nghe. Trong lời nói của người có điều gì đó khiến khóe mắt tôi cay, gợi nhắc tôi về dòng mưa chảy trên mảnh tường gỗ những chiều xưa, những mảng thanh sắc mờ nhạt loang lóang trôi trước khi tôi kịp nhận ra, và thấy mình bị bỏ lại đằng sau, lặng câm trong những nuối tiếc mơ hồ.

Có phải giây phút ấy đã có chút gì sợ hãi thóang qua trong giọng nói của người?

Có phải giây phút ấy đã có chút gì tuyệt vọng trong lời nói của người?

Có lẽ tất cả chỉ là những tưởng tượng của tôi. Nhưng giây phút ấy, trái tim tôi run rẩy. Cảm giác mà tôi đã lãng quên từ rất lâu đến mức tôi không biết mình có thực sự trải qua nó trong đời. Cái trong trẻo của một buổi sớm mai và nụ hôn chạm phớt lên vầng trán của mẹ, cái hân hoan và sợ hãi của lần đầu tiên có mặt trong đời.

Có thể tất cả chỉ là ảo tưởng do những hy vọng còn sót lại trong tôi tạo dựng? Giây phút ấy, tôi nghi ngờ nhưng tôi chấp nhận. Có qúa nhiều thứ tôi đã tin và tôi vẫn muốn tin. Tôi đã sống liều lĩnh và sẽ liều lĩnh sống đến phút cuối cùng.

Giây phút ấy, tôi chợt hiểu ra những gì người đã nghĩ, đã dành cho tôi. Chúng tôi vốn gần nhau hơn là tôi từng cảm thấy.

Trân qúy tình cảm của mình đến mức chỉ có thể để nó vỡ vụn trong bàn tay tôi…

Giây phút ấy, lần đầu tiên người đã giữ tôi lại. Giây phút ấy, người vô thức hé mở trước tôi vùng tối trong trái tim người, nơi những hy vọng, giấc mơ đã ngủ yên trong bóng đêm, nơi người cất giữ hình bóng tôi.

Giây phút ấy, một lần nữa, tôi quyết định trở về bên người. Lần này, không chỉ vì bản thân tôi.

Có những điều tôi vẫn muốn biết, vẫn muốn hỏi, những điều tôi vẫn muốn nói ra, và hơn hết, những điều tôi muốn làm cho người. Cho những gì là người và không phải là người. Trái tim đã được đánh thức của tôi vẫn khát khao có một nơi để dựa vào. Một lần nữa, tôi đặt tương lai của mình vào người. Mù quáng không, ngốc nghếch không? Tôi không cần biết, không muốn biết.

Một ngày, những gì trong tay tôi sẽ vỡ tan tành và tan biến như bóng trăng dưới đáy hồ. Giây phút ấy, tôi biết rõ, hiểu rõ hơn bao giờ hết. Nhưng tôi sẽ ôm lấy người như ôm lấy những gì tôi đã và sẽ mất. Tôi sẽ làm những gì tôi đã không còn cơ hội, đã khát khao và đã lặng im. Tôi muốn yêu thương một ai đó thật lòng, tôi muốn yêu thương người thật lòng.

“Rin không định đi đâu cả.” Tôi nói, nghe nhịp thở của người dưới má tôi. Ánh trăng chao nghiêng qua tán lá rung lên trong gió, đáp xuống nền đất một vạt xanh mờ.

“Vậy thì ở lại.” Vòng tay người siết chặt quanh tôi thêm một chút. Ngón tay người trượt nhẹ trên vai tôi, ngần ngừ như người đang định nói điều gì đó.

“Chuyến đi thế nào?” Người hỏi, trầm lặng.

“Lạnh lắm.” Tôi trả lời, nhớ đến quãng đường tôi đã vượt qua trong tuyết.

“Ngươi trông tệ qúa.” Ngón tay người trượt xuống má tôi, gương mặt mà tôi biết là đã hốc hác đi nhiều.

“Phải.” Tôi mỉm cười.

“Còn ta?” Ngón tay người vẫn để yên trên má tôi.

Tôi mở mắt, ngước lên nhìn người. Người vẫn nhìn thẳng vào tôi. Tôi rơi vào bóng tối mà đôi mắt người chiếm giữ. Cảm giác tức thở khiến tôi gần như muốn bật khóc.

“Rin không nhớ ngài.” Bàn tay tôi nắm chặt vào lớp vải sau lưng người. Trong một khoảnh khắc, mắt người tối lại. Người nhìn ra đầu núi, nơi những ngọn gió nhẹ ùa xuống, mang theo hơi nước mát lạnh. Tôi thở ra, vùi mặt vào vai áo người. Mùi hương này, hơi ấm này, ngay cả sự do dự cay đắng phảng phất giữa chúng tôi, tất cả đều thân quen một cách kỳ lạ.

“Không cần phải nhớ.” Tôi cười.

Tôi đã nghĩ đến hơi ấm này khi tôi chạm vào một tách trà, khi đón một ánh sáng len qua làn sương buổi sớm, khi nhìn mặt trời khuất sau lưng núi. Tôi đã nghĩ đến mùi hương này khi tôi thức giấc giữa đêm, khi một cơn gió thoảng qua, khi chiếc lá rơi trong tĩnh lặng. Tôi đã nghĩ đến thanh âm này, những gì chúng ta đã nói khi tôi cất lên tiếng nói, khi tôi lặng im. Tôi đã nghĩ đến người khi tôi cô độc và không cô độc, khi tôi buồn vui hay lặng lẽ. Nỗi nhớ đã trở thành một phần trong tôi, sống cùng tôi, quen thuộc đến mức tôi không hề cảm thấy. Như cát lặng xuống đáy sâu, tôi đã không cồn cào day dứt khi nhớ đến người, nhưng một phần nào đó của người đã trở thành máu thịt trong tôi. Khi chạm vào người, sự cay đắng trong tôi không còn nữa. Một nỗi đau khác, sâu hơn, đau đớn hơn đang xâm chiếm tôi như một thứ ảo giác ngọt ngào rát bỏng, như một thứ mật ngọt cay nồng. Nó phủ trùm lên bằng sự lặng yên quay quắt nơi nỗi nhớ và khát khao đã hòa làm một, khi khổ đau hay hạnh phúc đã không còn quan trọng, khi khát khao chiếm hữu đã không còn là chiếm hữu. Tất cả, tất cả chỉ còn lại trong tôi sự bình yên đến gần như sợ hãi tựa nước mặt hồ lặng gió.

Cái bình yên tạm thời, cái ràng buộc mỏng manh đầy day dứt, sự cố tình quên lãng hay vô tâm bỏ lỡ. Hạnh phúc hay đau khổ, tương lai hay qúa khứ, lỗi lầm và tha thứ. Tất cả đều không có gì quan trọng. Không có gì quan trọng. Tôi đến với người không phải để tìm sự ấm êm. Tôi chỉ muốn giữ lấy người ở bên tôi. Đó là điều tôi vẫn muốn làm, vẫn khao khát.

Tay người vuốt nhẹ mái tóc tôi.

“Ngươi… là một sinh vật kỳ lạ.” Dường như lại có sự do dự trong lời nói của người. Tôi nhìn lại người lần nữa. Có điều gì rất lạ nơi người hiện tại. Người mà tôi biết luôn biết mình muốn gì, làm gì và cần nói gì. Người thận trọng nhưng cũng có thể liều lĩnh khi đã quyết định làm điều mình muốn. Nhìn từ bên ngòai, tính cách đó làm người khắc bạc đến gần như là tàn nhẫn. Có điều gì đó nơi người hiện tại, mà tôi chưa thể gọi chính xác tên của nó, khi người ở bên cạnh tôi, làm người có vẻ dịu lại, nhưng cũng xa cách hơn. Có điều gì đó mà người không muốn cho tôi thấy- không, người không muốn cho tôi biết rất nhiều điều, chỉ là… dường như người đang sợ tôi sẽ thấy được điều đó lần này.

Người bắt gặp ánh mắt tôi, và lần này người lại nhìn sang khỏang trống sau lưng tôi. Đôi mày người chợt cau lại. Có tiếng động khẽ như tiếng chân bước trên thảm lá.

“Sao ngươi lại ở đây?” Người cất tiếng hỏi, giọng người lại trở về vẻ đều đều khô lạnh.

Tiếng phụ nữ cười khẽ. Khi tôi quay lại, khóe môi cô ta vẫn còn nhếch nhẹ, nhưng nụ cười đó chỉ làm đôi mắt lạnh lùng hơn. Vẫn còn trong bộ quần áo đi đường, vẫn không hề đổi khác y như lần đầu tiên tôi nhìn thấy, Kagura đứng khoanh tay nhìn xuống tôi. Không thèm giấu diếm vẻ giễu cợt trong giọng nói cô ta.

“Chúng tôi được tin rằng daimyo-sama bị thương ngòai chiến trận. Và với bổn phận của một phu nhân, tôi bị người ta lôi đến chỗ khốn khổ này. Nhưng ngài trông vẫn khỏe mạnh lắm.”

“Những người kia đâu?” Người dường như không để tâm đến ẩn ý trong câu nói của Kagura, vẫn ngồi yên hỏi bằng giọng không đổi sắc.

“Vừa đến. Ở doanh trại.” Kagura nói trước khi quay đi. Tôi nhìn theo bóng cô ta khuất sau những lùm cây cho đến khi người kéo tay tôi đứng dậy. Chúng tôi im lặng đi xuống con đường dẫn về doanh trại. Tôi nhìn bóng người đi trước, tay áo bên trái vẫn bay nhẹ trong gió. Người nhìn về phía trước, nơi con đường nhập nhọang ánh trăng. Tiếng bước chân của chúng tôi lẫn trong tiếng côn trùng rỉ rả.

“Người ở Kyushu đến?” Tôi phá vỡ sự yên lặng. Có những ai ở Kyushu đã đến?

Người gật đầu. Im lặng một lát, người nói thêm “Chị gái Kohaku đã biết chuyện hắn ta. Cô ta cũng đến đây.”

Tôi giật mình đứng lại.

Sango-san? Đã biết chuyện Kohaku?

“Hắn đã viết một lá thư cho cô ta sau khi các ngươi trốn khỏi Edo.”

“Anh ấy nói gì?” Tôi vội vã bắt kịp bước người. Người nhìn thóang sang tôi.

“Hắn không về nữa… Và đó không phải lỗi của ngươi.”

“Ngươi nên gặp cô ta.” Người lại nhìn về phía con đường tối. Bóng cây đổ dài đen sẫm lên những tảng đá rải rác tạo thành những hình thù kì dị. Tôi nắm lấy tay áo người, mím môi.

“Vâng…”

Khó mà nói chuyện với Sango-san hơn cả tôi định liệu. Nhìn thấy bóng tôi từ xa, cô đã bỏ đi, để lại những kiện hàng đang vận chuyển dở nằm lăn lóc trên nền đất, mất dạng sau tóan người đông đúc. Khi tôi dợm bước đuổi theo cô, một cánh tay đã giữ tôi lại.

“Để cô ấy một mình đi.” Người thanh niên đã chăm sóc cho tôi mấy ngày trước nói, tay anh ta vẫn giữ lấy vai tôi. Tôi chớp mắt nhìn anh ta, rồi lại nhìn về phía Sango-san đã đi.

“Tôi vừa cho cô ấy biết là có cô ở đây.” Nguời thanh niên nhún vai. “Cô ấy cần nghĩ một chút về những gì sẽ nói với cô, tôi khuyên cô ấy như thế.”

“… Anh là…” Tôi ngước nhìn người trước mặt. Tôi thậm chí vẫn chưa biết tên anh ta.

“Miroku. Bạn của cô ấy.” Người thanh niên cười. Vẫn nụ cười làm nhẹ lòng người đối diện.

“Từ khi nhận được lá thư của người em, tâm trạng cô ấy không được tốt. Cậu ta không nói lý do, chỉ chúc cô ấy mạnh khỏe, điều ấy càng làm cô ấy buồn bực hơn.” Miroku nhìn tôi, nụ cười nhạt bớt. “Nhưng cô cũng đừng nhận lỗi về mình chỉ để làm vừa lòng cô ấy.”

“Nhưng…” Tôi cắn môi. Nếu Sango-san có trách tôi, tôi vẫn hiểu. Từ khi còn ở Kyushu, nếu tôi chấp nhận Kohaku, có lẽ mọi việc sẽ khác. Tôi không hiểu được lý do tại sao anh bỏ rơi chúng tôi để về phe đối địch. Có lẽ nào tôi cũng có trách nhiệm một phần trong sự ra đi của Kohaku?

“Cả cô và cô ấy cứ nhìn cậu ta như một đứa bé con.” Miroku lắc đầu. “Người đàn ông trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình. Cô ấy chỉ đang tự trách mình qúa nhiều nên đâm giận cả những người khác. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Tôi nhìn Miroku một lúc trước khi chậm chạp gật đầu.

“Cám ơn anh.”

Tóan người mới đến từ Kyushu rất đông. Họ vận chuyển hàng hóa, lương thực, vũ khí tiếp tế cho quân đội tiền tuyến. Phải mất cả đêm để sắp xếp cả hàng lẫn người. Người đã vào trại chính để tiếp những người đến từ Kyushu thăm hỏi. Chỗ tôi ngủ đã chen đầy người nên tôi ra ngồi cạnh hàng rào, nhìn doanh trại chộn rộn, ồn ào, sáng lửa suốt đêm trước khi ngủ gục lúc nào không biết.

Trong cơn mơ màng, tôi thấy mình trở lại cánh đồng cỏ lau ngày xưa. Những hạt cỏ mờ ảo lung linh cứ bay lên cao, cao mãi… Mải mê nhìn, tôi không để ý đến một hạt cỏ chui vào mũi, ngứa ngáy đến mức tôi phải bật lên tiếng hắt xì và… tỉnh dậy.

Có tiếng cười khúc khích bên cạnh tôi. Tôi chớp mắt vài lần cho quen với ánh sáng, nhận ra mình đang nằm lăn trên đất, cạnh hàng rào. Sango-san ngồi cạnh tôi, ngọn cỏ vẫn xoay xoay giữa những ngón tay cô.

“Chị…” Tôi đưa tay quẹt ngang mắt, ngồi dậy. Sango-san nhìn tôi, vẫn cười.

“Ngủ vạ vật thế này, trông em giống con mèo hoang. Sao lại ngủ ở đây?”

“Chỗ của em bị chiếm mất rồi.” Tôi dựa vào hàng rào, giũ đất ra khỏi tay áo. Sango-san hơi cau mày, nhìn về phía lá cờ cắm trên trại chính.

“Sao không tìm chỗ khác?”

“Em không muốn làm phiền người khác.” Tôi nhún vai. “Vả lại ở ngòai thế này cảm thấy thỏai mái hơn.”

Im lặng. Sango-san và tôi nhìn theo những đám khói trắng bốc lên từ những lều trại. Vừa tảng sáng, những áng mây hồng còn vảng vất phía chân trời. Sau một đêm bận rộn, dường như doanh trại thức dậy trễ hơn, chỉ có những đám lính canh theo phiên đi qua lại.

“Kohaku viết rằng nó đã báo cho người đến bắt em…” Sango-san đột ngột lên tiếng.

“… Phải…” Tôi không biết phải nói gì.

“Khi biết em ở đây, chị tự nhiên thấy rất giận. Nhưng lúc nhận được thư Kohaku, thực sự chị rất lo cho em. Chị sợ em sẽ không thể trở về được nữa.” Sango-san nhìn xuống bàn tay mình để trên gối, thở dài. “Lúc đó, chị giận Kohaku đã làm hại em, đã làm hại rất nhiều người. Rồi giờ chị lại giận em vì cho rằng em không giữ Kohaku lại. Có lẽ Miroku-sama nói đúng, chị đang cố gắng tìm cách đổ lỗi cho tất cả mọi người mà thôi.”

Tôi cũng thở ra một hơi dài, nhìn về phía núi. Nơi ấy có phần mộ của Hotaru…

“Em không giận Kohaku, chưa bao giờ.” Tôi nói, khẽ mỉm cười. “Cậu ấy bao giờ cũng rất tốt với em. Cậu ấy bao giờ cũng cố gắng làm điều tốt cho tất cả mọi người. Có lẽ có những điều mà cậu ấy không thể làm khác. Nhưng cậu ấy là người tốt, rất tốt…”

“Chị muốn gặp nó.” Sango-san lặng lẽ.

“Em cũng vậy.” Tôi chống cằm lên cánh tay tựa trên gối. Gió vẫn thổi cát rào rào xung quanh chúng tôi. Bụi cát đột nhiên làm tôi cảm thấy cay mắt.

Tôi vẫn muốn xin lỗi Sango-san vì một lý do nào đó mà tôi không hiểu rõ. Nhưng anh đã nói với tôi “Cám ơn và đừng xin lỗi.” Tôi vẫn muốn cám ơn anh vì những gì anh đã làm cho tôi. Và tôi biết, ngay cả nếu như vì anh mà tất cả những gì đang hiện diện trước mắt tôi sụp đổ, tôi cũng không trách anh. Có thể vì tất cả đối với tôi vốn đã không có nhiều ý nghĩa, ngọai trừ duy nhất một người…

“Miroku-san cũng rất tốt.” Tôi nhìn Sango-san, mỉm cười. Bắt gặp ánh mắt tôi, cô chỉ gật nhẹ đầu.

“Phải…”

“Chị bao giờ cũng tự gánh qúa nhiều trách nhiệm cho mình, có người như thế bên cạnh thì hay hơn. Đó là người chị nói trước đây, phải không?”

“Phải…”

“Em nghe nói bây giờ chị đang ở cùng với Kagome-sama. Mọi người vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn ổn.” Sango-san gật đầu lần nữa.

“À…”

Chúng tôi lại rơi vào im lặng. Có tiếng gọi Sango-san từ phía doanh trại, cô vội vã bước đi. Tôi giật mình, gọi theo cô.

“Sango-san!”

Sango-san quay lại. Tôi chớp mắt. Cô trông hòan tòan khác ngày xưa với bộ áo giản dị, mái tóc buộc buông lơi, làn da hơi sạm lại nhưng đôi mắt sáng rực. Ngay cả bước chân của cô cũng khác, vội vã nhưng chắc chắn hơn. Cô đã hòan tòan hòa nhập vào cuộc sống mới, và có lẽ, hạnh phúc với nó.

“Cám ơn.” Tôi nói. Sango-san gật đầu, lại bước đi. Tôi ngước nhìn bầu trời đã sáng hẳn. Tiếng chim hót ríu rít rộn lên từ phía núi.

“Lại một ngày nữa.” Tôi nói thầm. Không rõ mình buồn hay vui.

Cám ơn chị vì tất cả những gì chị đã làm. Nếu không có chị, tôi sẽ không như ngày hôm nay. Vì từ lâu, chị đã ở bên tôi, truyền cho tôi lòng khao khát hướng về thế giới bên ngòai. Chị coi nhẹ vật chất, coi nhẹ tất cả những gì mà các cô gái khác thèm muốn. Tất cả đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều.

Cám ơn chị vì đã không trách tôi…

Bây giờ, chị đã có một cuộc đời mới. Ở bên chị là những người tốt. Có lẽ vẫn còn rất nhiều khó khăn, nhưng tôi tin rằng chị sẽ ổn.

Và tôi đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Lại một mảnh ký ức nữa đã rời bỏ tôi. Lại một người nữa ngày càng xa tôi. Cuộc đời mỗi người rồi sẽ tách về những hướng khác nhau. Rời khỏi tôi…

Dù đã chấp nhận điều đó, tôi vẫn cảm thấy buồn. Một ngày nữa, và một người nữa, tất cả khi nhìn lại đã trôi qua qúa nhanh. Ngày tháng tựa như những giọt nước của dòng sông, tôi thấy mình trôi đi trong đó, không nhận ra được rất nhiều điều trước khi qúa muộn.

Khi tôi đến, người đã đứng trước lều trại của mình, dựa lưng vào cột chống nhìn về phía mặt trời. Nhìn thấy tôi, người gật đầu, quay bước vào lều. Tôi đi theo, ngồi xuống bên người cạnh chiếc bàn vẫn còn vung vãi những bản đồ chiến trận.

“Ngươi ở đâu đêm qua?” Người hỏi, nhìn cát và cỏ vẫn còn bám trên tóc, trên áo tôi. Tôi cười, ngả đầu xuống bàn, nhìn lên người.

“Đêm qua Rin mơ thấy cánh đồng cỏ ngày xưa. Cánh đồng ở Edo ấy. Nhưng lúc Rin trở về, cánh đồng ấy đã không còn nữa.”

“Lúc có thể trở về để nằm lăn trên cỏ như ngày xưa thì nó đã không còn nữa…” Tôi nhìn mông lung lên bóng nắng trên nóc lều. “Thật là… muốn có được thứ gì, chỗ nào đó mình có thể tìm lại được. Đi qúa nhiều nơi, ở qúa nhiều chỗ, rốt cuộc là không có quê hương. Cảm thấy ngay cả ký ức cũng phân mảnh vung vãi, chẳng còn cái gì là của mình. Rồi lại tự nhiên thấy sợ…”

“Nên ngươi đến đây?” Người hỏi. Tôi chống tay lên mặt bàn ngồi dậy. Nghiêng đầu.

“Hình như Rin chưa từng đòi hỏi ở ngài điều gì?”

Một lần nữa, người tránh ánh mắt tôi.

“Phải.” Tôi cười. “Vì thấy sợ nên mới đến đây.”

Người nhìn tôi một lúc lâu. Cuối cùng, người đưa tay.

“Lại đây.”

Theo bàn tay người chỉ, tôi ngả đầu vào lòng người. Má tôi chạm vào lớp lụa mềm, hương thơm của cỏ thoáng qua khứu giác. Đầu gối tôi chạm vào lớp vải dày trải trên nền đất. Tôi từ từ thả lỏng mình, nằm xuống sàn, nhìn lên những hoa văn chạy dọc trên thân áo người từ thắt lưng lên vai, rồi lan xuống tay áo. Những mũi kim ánh vàng tinh tế, sáng lên trong nắng mờ.

Ánh mắt người dõi theo từng cử chỉ của tôi.

“Ngươi chưa bao giờ tìm đến ta.” Vẫn giọng nói rất nhiều cân nhắc đó của người.

“Ngài đã nói ‘Nếu muốn khóc, cứ khóc’.” Tôi trở mình. Mắt tôi đuổi theo ánh mắt người. “Nếu như Rin nói những điều đó ra, một ngày nào đó ngài sẽ nói cho Rin biết những điều khác chứ?”

Câu hỏi của tôi rơi vào khỏang không, lơ lửng trong ánh sáng mờ bụi trắng. Tôi cười khẽ. Người vẫn là người, chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi của tôi.

Tôi hít sâu vào mùi hương thân thuộc. Cỏ và nắng, rừng và mưa. Có những điều sẽ không bao giờ rời khỏi tôi, chừng nào tôi còn có thể lưu giữ chúng tận cùng trái tim mình.

“Giống như mặt đất.” Tôi thì thầm.

Người vẫn ngồi lặng yên. Tôi khép mắt, chìm dần vào giấc ngủ không mộng mị đã không có được trong suốt một thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro