Chap 43: USB cặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Có vẻ như những việc làm của Hạnh Như một lần nữa đã giúp cô chiếm được lòng tin tuyệt đối của Song Hy, Làm sao không tin tưởng được, đưa đơn khiếu nại giáo viên chủ nhiệm mà còn dính líu đến chính mình trong đó thì nguy cơ bị giáo viên đì cả năm cũng là điều có thể xảy ra. Buổi tối ở khu nội trú. Như đang ngồi một mình ngoài phòng học, trên tay cô cầm một cái usb nhỏ màu xanh dương đậm có khắc chữ SK với vẻ mặt đăm chiêu. Có vẻ như cô búp bê Hạnh Như đang có cho mình một âm mưu gì đó. Bất chợt, điện thoại cô nằm trên bàn rung lên, trên màn hình hiện lên cuộc gọi từ sim hai, dòng số điện thoại lạ lẫm mà cũng đầy quen thuộc.  
- Xin chào!- Như bắt máy với một tông giọng hoàn toàn khác thường ngày, một giọng nói của cô gái già dặn hơn.  
- Cậu đã biết tin gì chưa?- Tiếng Nghi từ phía đầu dây bên kia- Song Hy sẽ không phải chịu kỷ luật theo ý cậu muốn nữa đâu.  
- Tôi biết chứ, chính tôi bảo con bé ấy làm vậy mà. - Như cười khẽ. 
- Tại sao cậu làm vậy?- Nghi đầy vẻ thắc mắc- Không phải cậu muốn Hy bị kỷ luật sao? 
- Đó là chuyện của tôi.- Như đáp- Trước khi lo lắng cho bạn của mình, cậu hãy tự lo cho mình đi đã. Chuyện mà My đang làm sớm muộn cũng sẽ hại cậu thôi. 
- Mình cũng không muốn như thế.- giọng Nghi cũng đầy mệt mỏi- Cậu hãy dừng chuyện này lại đi được không?  
- Chuyện này đâu phải do tôi.- Như vẫn giữ nụ cười trên môi- Tất cả những chuyện này là do cậu mà ra cả thôi. 
- Cậu!- Giọng nói của Nghi đầy vẻ sửng sốt- Tôi sẽ nói với Song Hy về cậu, tôi cũng sẽ đưa số điện thoại này cho Hy. Với khả năng của cậu ấy, việc tìm ra cậu chỉ là sớm muộn thôi. 
- Cậu nghĩ dễ thế sao?- Như bật cười trong suy nghĩ “Mình là người đã hy sinh để chị ấy không phải chịu kỷ luật. Dù có tìm ra mình, chị ta nghĩ chị Hy sẽ tin chị ta sao?”- Cậu hãy cẩn thận đi! Tôi không biết... đoạn phim trong lớp mà vào tay của Thành Nguyên thì sẽ xảy ra chuyện gì đâu.  
- Thì ra là vậy.- Nghi ngỡ ngàng hiểu ra - Không ngờ được…  
- Sẽ còn nhiều chuyện vui lắm!- Như đáp- Cậu cứ chờ đi! - Nói xong, cô bé đã tắt ngay điện thoại.   
- Như ơi!- Tiếng Hy gọi vào từ ngoài bỗng chốc làm Như giật bắn người- Học bài xong chưa á? 
- Dạ chưa chị.- Như  nhanh chóng đặt điện thoại và usb xuống bàn rồi với người ra nhìn Hy mỉm cười với cải giọng của một cô bé dễ thương hết nấc. - Hôm nay bài tập nhiều quá trời luôn, em phải làm xong đã.   
- Khuya lắm rồi á.- Hy nhắc nhở- Lo học nhanh đi rồi vào nghỉ ngơi sớm nha. 
- Dạ, em biết rồi chị. - Như gật đầu lia lịa nhìn Hy đi vào trong mà thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới đưa cái usb lên quan sát thật kỹ “Chị Hằng Nghi! Để xem em sẽ làm gì với chị đây… Cô gái vừa xinh đẹp, thanh cao, vừa tài giỏi, gia đình gia thế như chị mà phải chịu khổ thế này cũng thật là tội nghiệp. Cơ mà em muốn xem những cô gái như chị khi đau khổ thì sẽ như thế nào… Hơn thế… cảm giác khiến cho bạn mình đau khổ… chị Shu yêu dấu của em sẽ như thế nào đây?”- Hạnh Như nở một nụ cười khó hiểu. 
*** 
Thời gian gần đây, cứ mỗi ngày trôi qua với những cô cậu học sinh khối 12 này lại căng thẳng như những sợi dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào. Không biết rằng đây có phải là những dấu hiệu cho một học kỳ cuối cùng ở trường phổ thông ngập tràn sóng gió hay không. Hy thoát nạn, ngay lập tức Thy là người phải hứng mũi chịu sào. Sáng hôm ấy, cả Thy và Nghi đều được gọi xuống phòng giám hiệu khiến cho cả bọn trong lớp ai cũng lo lắng. Cái bàn thứ hai ở dãy giữa có ba đứa Hy, Nga và Thiên đang tụ lại nói chuyện.  
- Hy vọng mọi chuyện sẽ không sao.- Nga thở dài- Hai người ấy lúc trước thân như vậy cơ mà. 
- Tui cũng không biết nữa...- Hy cũng thở dài thườn thượt. 
- Nhưng còn chuyện của Hy thì sao? - Thiên bỗng dưng chuyển hướng sang Hy.- Kha nó đã nói nó không làm gì thì Hy cũng nên bỏ qua cho nó đi chứ.  
- Hay thật!- Nga cũng nhìn Hy- Lúc hai người còn ở cách xa nhau ngàn cây số thì vui vẻ biết bao, giờ nhìn xem, suốt ngày giận hờn thôi. 
- Tui cũng có muốn vậy đâu… - Hy xụi lơ. 
- Mà cũng toàn là bồ giận Kha thôi á.- Nga đầy vẻ trách móc- Tui thì toàn thấy Kha làm hết chuyện này đến chuyện kia cũng chỉ để làm hòa với bồ. Cứ như là bên cạnh bồ có nhiều đứa con trai tốt quá nên thành ra bồ không hề xem trọng Kha một chút nào cả. 
- Bồ có phải là bạn thân của tui không vậy?- Hy nhìn Nga vẻ khó hiểu. 
- Thiên cũng đồng tình với Nga. - Thiên cũng không bỏ qua- Nhìn xem! Chỉ vì thằng Nguyên mà Nghi có thể trở mặt với Thy ngay, huống gì Hy đã có Kha rồi mà lại còn Khanh nữa. Hy không sợ hai đứa nó có ngày trở mặt nhau sao?  
- Mấy người đang suy nghĩ đi đâu vậy?- Hy vẫn chối đẩy.  - Tui với Khanh đâu có chuyện gì đâu. Tui cũng biết tui vô lý với Kha nhiều lắm. Nhưng mà… 
- Ủa Thy?- Mọi người trong lớp vừa nhìn thấy Thy bước đến cửa lớp đã đầy rẫy sự quan tâm. Hy cũng dừng ngang câu chuyện của mình vội vàng đứng dậy bước ra ngoài. 
- Sao rồi?- Ai cũng hỏi dồn dập. 
- Tui cũng không biết nữa.- Thy thở dài. Ở phía sau Nghi cũng đã bước đến cửa lớp. 
- Nghi. - Hy nhìn Nghi- Chuyện này không thể giải quyết êm đẹp được sao? Dù gì thì hai người cũng là bạn mà. 
- Nghi cũng không muốn như thế đâu Hy à… - Nghi đáp nhỏ nhẹ- Nghi không nghĩ rằng hội phụ huynh lại làm lớn chuyện đến như thế. 
- Thy xin lỗi!- Thy quay sang nhìn Nghi- Thy thật sự xin lỗi Nghi nhiều lắm. 
- Nghi sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của Thy đâu. - Nghi nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự lạnh lùng rồi bước thẳng vào chỗ ngồi. 
- Đừng buồn nữa!- Nga chỉ biết vỗ vai Thy an ủi- Cậu ấy rồi sẽ hiểu ra thôi. 
Mọi người đều buồn bã trở về vị trí ngồi của mình. Tiết học cũng vì thế mà nặng trĩu và trở nên dài dăng dẳng, chẳng ai tập trung được bao nhiêu. Vừa hết tiết, việc đầu tiên mà Hy nghĩ mình nên làm lúc này chính là qua lớp A1 tìm người yêu. Thế mà không biết xui kiểu gì vừa bước đến giữa hai lớp lại gặp ngay tên Khanh.  
- Chịu tìm Ken rồi à?-  Khanh trêu đùa. - Tiếc quá! Chắc là nó bận đi đâu đó với em nào lớp dưới rồi. 
- Nè!- Hy nhìn Khanh như muốn ăn tươi nuốt sống- Khôn hồn thì trả lời cho đàng hoàng đi nha.  
- Người yêu của mình đi đâu mà cũng không biết… - Khanh vẫn không buông tha. - Shu quan tâm đến nó hơn tí đi được không? Dù rằng Shu và Khanh cũng thân nhau thật đấy, nhưng Khanh với Ken lại vẫn thân hơn, Khanh thấy bất bình thay cho thằng bạn này thật sự... 
- Bây giờ Khanh có nói Ken đang ở đâu không?- Hy dường như đã đạt tới giới hạn chịu đựng. 
- Được rồi.- Khanh không dám nhây thêm. - Hôm nay Ken đã được mời sang trường chuyên để chia sẻ kinh nghiệm thi cử rồi. Có thế mà cậu cũng không biết. 
- Sao không ai nói với tui hết vậy?- Hy chợt ngộ ra. 
- Thế mới bảo…  Shu quan tâm đến nó tý đi!- Khanh nhún vai.  
- Biết rồi.- Hy đáp lại gọn trơn rồi quay đầu lại bước đi thẳng về lớp.  

Cùng lúc đó, bên một ngôi trường khác cũng đang có một cuộc nói chuyện giữa ba chàng trai. 
- Nghe đồn mày lại bị nàng giận à?- Hoàng lấy làm thích thú. 
- Biết tin đấy mày vui lắm sao?- Kha lại chẳng lấy gì làm vui. 
- Số thằng này dạo này bị sao á.- Nguyên cũng hùa theo- Bị Shu giận hoài luôn chứ chả vừa…  
- Tao cũng có muốn vậy đâu.- Kha đan hai bàn tay lại với nhau đặt lên trên lang cang phía trước. 
- Tao thấy Shu dạo này có vẻ nhạy cảm quá thì phải… - Hoàng vẻ suy nghĩ- Hay mày có bị ai nói xấu để Shu hiểu lầm không thế? 
- Mày đúng là tiên tri đó Hoàng! - Nguyên lấy làm đắc ý- Ngoài chị em tốt của Shu ra thì còn ai vào đây được. 
- À…- Hoàng như hiểu ra. 
- Không có đâu. - Kha ngắt lời hai thằng bạn. - Hạnh Như vừa rồi đã tự tố cáo cô giáo chủ nhiệm để Shu không phải chịu kỷ luật đấy.  
- Thật sao?- Cả Nguyên và Hoàng đều ngạc nhiên.
- Đấy!- Kha thở dài- Càng ngày tao càng cảm thấy bé Như này khó hiểu, không biết là Như có thật sự như những tao nghĩ không nữa. 
- Rốt cuộc mày nghĩ gì?- Hoàng hỏi ngay. 
- Đến giờ tao cũng không biết nói sao… - Kha lắc đầu. 
- Hay mày bói cho nó một quẻ đi!- Nguyên nói- Có khi nào em Như cũng yêu thầm bạn gái của nó nên đang muốn bày trò đá nó ra không? 
- Tao cũng hứng thú lắm… - Hoàng phì cười- Shu không chỉ thu hút con trai mà cả động vật và con gái cũng không chừa nhỉ? 
- Hai thằng điên!- Kha phũ phàng- À đúng rồi. Dạo này mày không học ở trường, ở nhà mày có được Nghi nói cho nghe chuyện gì không? 
- Chuyện gì?- Nguyên thắc mắc. 
- Tao nói xong chắc mày sẽ không cười nỗi nữa đâu.- Kha ra vẻ bí ẩn.  
- Chuyện gì thế?- Hoàng cũng thắc mắc. 
- Chuyện của Shu thì xong rồi.- Kha thở dài- Nhưng mà bây giờ Thy đang bị ghép vào tội cố ý gây thương tích cho Nghi. Chuẩn bị cũng sẽ đưa ra hội đồng đấy. 
- Mày nói gì cơ?- Mặt Nguyên biến sắc- Sao lại có thể như vậy được? 
- Mày cũng biết mà… - Kha vẫn điềm tĩnh- Hội phụ huynh với nhau chẳng ai để yên được chuyện này. 
- Sao không ai nói với tao hết vậy?- Nguyên vẫn không thể tin được. 
- Ai cũng lo cho mày sắp phải thi rồi.- Kha đáp- Tao thì cũng có chút hiểu biết về mày… Tao biết cái gì với mày sẽ quan trọng hơn. Nhưng mà lúc này mày cũng không được làm gì cả. Tập trung vào kỳ thi trước đi! Bọn tao sẽ cố gắng để giúp Thy. 
- Không được!- Nguyên kiên quyết- Tao phải về trường ngay mới được. 
- Mày bình tĩnh đi!- Hoàng đã kịp giữ lấy tay Nguyên cản lại- Bây giờ mày làm gì cũng sẽ có thể càng làm hại cho Thy thôi. Sao mày không tin tưởng bạn bè của mày thử một lần đi. 
- Đúng vậy!- Kha cũng nói thêm- Không phải bọn tao chỉ biết bảo vệ Shu đâu. Thy cũng là bạn của bọn tao mà. Tao khuyên mày, mày có thể an ủi Thy. Ngoài ra đừng làm gì cả. 
- Haiz….- Nguyên thở dài nhìn hai thằng bạn- Tao biết rồi. 
… 
Dù sao thì cũng đã khuyên thằng bạn hãy tin vào mình, Kha cũng không thể nào ngồi yên trong chuyện này được. Thế nhưng, quan tâm người ta thì cũng làm sao bằng quan tâm người yêu của mình được. Sau buổi trò chuyện cùng các bạn ở trường Chuyên, Kha đi đến một quán cafe vắng ở gần đó rồi lôi máy tính ra gõ gõ viết viết. Kha vừa xem qua các báo cáo y học vừa ghi chép vào sổ những thông tin về căn bệnh Hy đang được chẩn đoán. “Cũng may mắn vì đấy là u não lành tính chứ không phải là u ác tính hay ung thư mắt mà bác Sỹ từng nghĩ. U lành tính rất khó biến chứng thành u ác tính nhưng cũng cần được điều trị một cách hợp lý…Mình nên làm gì để cô ấy chịu quan tâm hơn đến sức khỏe của mình đây?”. Đang ưu tư trong mớ suy nghĩ hỗn độn, bất chợt Kha khựng lại khi nhìn thấy một dáng vẻ rất quen thuộc đang từ cửa bước vào, gương mặt ấy… nhìn thấy cậu cũng phải đứng khựng lại một chốc. 
- Hoàng Kha!- Gia Linh vừa nhìn thấy Kha đã không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên. 
- Chào bà chị!- Kha nhìn Linh đưa hai tay lên chóng cằm- Lâu rồi không gặp nhỉ? Từ lúc trước Tết cơ đấy… Sao bà chị không đi học mà cứ lãng vãng ở đây thế? 
- Không liên quan đến nhóc đâu!- Linh vẻ như không quan tâm rồi bước về phía bàn khác. 
- Nhưng mà em nghĩ là có đấy!- Kha vẫn giữ cái dáng vẻ ung dung đến lạ- Không phải chị đã từng đụng đến người yêu của em còn gì… 
- Người yêu của nhóc là ai vậy?- Linh vẫn quyết tâm chối cãi- Chị làm sao biết được. 
- Chị chối cũng được. Dù sao cô ấy cũng không cho em làm gì chị. - Kha đứng dậy rồi bước sang bên bàn ngồi đối diện với Linh- Nhưng mà em có chuyện muốn hỏi, chị phải trả lời thật cho em, được chứ? 
- Nhóc tưởng nhóc nói gì là chị phải nghe theo sao?- Linh hất hàm. 
- Chỉ là trao đổi thôi mà…- Kha thể hiện cái vẻ mặt rất ư là gian tà- Hay là để em tìm người yêu chị kể cho anh ấy nghe về thiên tình sử của chị và người yêu cũ nhỉ? 
- Đừng có hù dọa chị!- Linh thay đổi sắc mặt tức thì. - Muốn hỏi gì thì hỏi đi! 
- Hôm trước vì sao chị đánh Như vậy?- Kha hỏi ngay.
- Con bé đó dám tán tỉnh người yêu của chị, thế thôi.- Linh đáp gọn. 
- Tài giỏi như chị đây mà lại sợ con bé ấy cướp người yêu sao?- Kha lấy làm ngạc nhiên “Quả nhiên là không liên quan đến My thật…” - Em không ngờ được đấy… 
- Con đó không đùa giỡn được đâu!- Linh nói- Nó là hồ ly đội lốt người đó. Không phải nhóc cũng thích con bé đó còn gì. 
- Bà chị này lại thích suy đoán linh tinh rồi.- Kha phì cười. 
- Nhóc cẩn thận với nó đi!- Linh như không quan tâm đến câu nói của Kha- Nễ tình nhóc cũng là anh em tốt của người yêu cũ của chị chị mới nhắc nhở… Nếu như mẹ nó làm gái thì nó còn dễ sợ hơn, bao nhiêu tên cũng ngã gục dưới tay nó rồi. 
- Chị nói mẹ Như làm gái sao?- Kha lấy làm ngạc nhiên đến kinh hãi- Vậy còn ba của em ấy? 
- Nó làm gì có ba.- Linh cười khẩy. - Mẹ của nó quen hết ông này tới thằng kia, chắc cũng không biết ba nó là ai đâu.     
- Không thể nào tin được.- Kha chép miệng. Cậu đứng dậy nhưng vẫn không buông tha cho Linh- Chị đấy! Nhớ khuyên nhũ cái My đừng có mà đụng chạm vào người yêu của em nữa, một lần em có thể tha thứ, nhưng có thêm lần nào nữa em không biết mình sẽ làm gì đâu. Dù sao cũng cảm ơn chị! 
- Cái thằng này…- Linh hậm hực nhìn Kha bước đến bàn bên thu dọn máy tính rồi đi thẳng ra khỏi quán trước.- Từ cái hôm mình biết con Hy kia là người yêu của nó mình đã ngăn cản con My hết lời rồi còn gì, cả cái đoạn clip lần trước mình còn không dám đăng nữa là… Tên nhóc này còn muốn gì nữa đây? 
*** 
      Về phía Thành Nguyên, quyết định lựa chọn nghe theo lời Kha, Nguyên không làm gì cả. Thế nhưng, trong lòng cậu vẫn rất lo lắng cho Thy. Ngay tối hôm ấy, Nguyên lấy cớ phải sang hỏi thầy một vài bài toán khó nên không về nhà được. Sau khi đã giải bài tập với thầy xong, Nguyên ba chân bốn cẳng chạy ngay ra ô giếng trời- nơi các bạn đang tụm năm tụm bảy giải đề để xem Thy thế nào rồi. Vừa nhìn thấy Nguyên, ai nấy cũng vui mừng hớn hở. 
- Ủa Nguyên? - Ai cũng quay lại nhìn.- Học hành sao rồi? 
- Chào mọi người. - Nguyên cũng khẽ đáp lại bằng một nụ cười. Phía xa xa cậu đã nhìn thấy Thy cũng đang nhìn mình. 
- Tối nay ở lại đây một đêm không? - Vũ bay tới túm cổ ngay. 
- Ừ. Tối nay tao ở lại. - Nguyên gật đầu.- Mai đi học với mọi người ha. 
- Mai không ôn đội tuyển sao?- Doanh thắc mắc. 
- Mai được nghỉ.- Nguyên đáp- Nhớ A1 quá nên phải chạy về đi học chứ. 
- Xạo vừa thôi! - Ai cũng la làng. 
- Nhớ A1 hay là nhớ ai đó bên A2?- Kỳ ranh mãnh. 
- Chắc chắn là A2 rồi… - Hy cũng phì cười.- A2 vô đối còn gì. 
- Shu đó nha!- Nguyên lúc này mới có dịp trêu bạn mình. - Bồ làm gì mà thằng Kha nó phải chạy qua trường chuyên khóc lóc với tui và thằng Hoàng đây. Phiền chết đi được. 
- Làm gì là làm gì? - Hy ngập ngừng- Tui có làm gì đâu… 
- Ây cha… - Cả bọn đều nhìn Hy lắc đầu. 
- Thấy chưa?- Nga được nước nói luôn- Tui đã nói bồ rồi còn gì. 
- Rồi Kha đâu?- Doanh hỏi- Không phải hôm nay nó qua trường chuyên sao? Không về cùng với ông à? 
- Nó nói là nó buồn quá nên không muốn về khu nội trú nữa. - Nguyên vẫn giữ vẻ mặt tỉnh rụi- Chắc sắp tới nó sẽ dọn về nhà ở luôn. Hoặc nếu buồn hơn nữa thì có thể dọn về ngoài Bắc luôn cũng nên. 
- Haiz... - Hy không nói thêm lời nào, cô chỉ thở dài rồi đứng dậy đi thẳng vào hướng dãy phòng ở. Mọi người ngồi đó cũng chỉ biết lặng im mà không gọi hay nói gì. 
- Mày giỡn hơi quá rồi đó! - Thiên đẩy vai Nguyên một cái. 
- Đúng rồi.- Kỳ cũng nói- Sáng nay Shu đã qua A1 tìm Kha mà không gặp, cậu ấy hôm nay cứ buồn bã mãi thôi.
- Yên tâm đi!- Nguyên nhún vai- Ai chứ thằng Ken thì không thể nào bỏ được Hy đâu mà lo. 

Hy bước thẳng về phòng rồi nằm vật vờ ra giường. Lúc này cô mới lấy  điện thoại ra rồi nhìn thật lâu vào màn hình. “Cũng đã lâu rồi mình chẳng gọi điện hay nhắn tin gì cho Ken cả. Cậu ấy dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn luôn tìm cách để giúp mình… Vậy mà mình cứ một hai trách oan cho cậu ấy… Là mình ngốc hay mình bị điên vậy trời???”. Chẳng nghĩ nhiều nữa, Hy quay số gọi cho Kha. Chưa kịp nghe âm thanh chờ phát lên bên kia đã có tín hiệu trả lời, cứ như là người bên đằng ấy đã chờ sẵn, chỉ cần có cuộc gọi là sẽ nghe máy ngay vậy. 
- Kha nghe.- Giọng nói Kha nhẹ nhàng mà đầy ấm áp. 
- Kha đang làm gì á?- Hy hỏi- Hôm nay Shu tìm Kha mấy lần nhưng đều không gặp được. 
- Shu tìm Kha sao?- Giọng Kha không tránh khỏi sự ngạc nhiên. 
- Sao tối nay không về khu nội trú vậy?- Hy vẫn tiếp tục hỏi- Chán nhìn thấy mặt Shu rồi hở? 
- Nói gì thế? - Kha phì cười. - Kha làm sao chán Shu được kia chứ. Tối nay Kha ở nhà có ít việc thôi, hiện giờ đang chép cho Nguyên mấy bài toán nâng cao  Kha hỏi được từ mấy đứa bạn đây.
- Nguyên quan trọng quá ha!- Hy nói với cái giọng diệu dỗi hờn. - Chép bài cho Nguyên còn quan trọng hơn việc về đây gặp Shu à? 
- Hi.- Kha lấy làm khó hiểu. - Không phải có người giận hờn còn không muốn nói chuyện với mình đấy sao? 
- Vậy thôi nha!- Hy giả vờ như cúp máy. 
- Shu…- Kha chưa gì đã chịu thua, cậu lấy làm luyến tiếc. 
- Đùa thôi. - Lúc này Hy mới cười khẽ. - Xin lỗi Kha nha, Shu lại sai nữa rồi, lại khiến Kha phải buồn. 
- Kha cũng sai mà… - Kha tự biết thân biết phận.- Hay là bây giờ Kha lên khu nội trú ngay hơ. 
- Thôi. - Hy đáp ngay. - Cũng đã sắp khuya rồi, có gì mai lên sớm đi. Nhớ mua cho Shu món gì Shu thích là được rồi. 
- Ừ. Kha biết rồi. - Kha trả lời với giọng đầy dễ chịu. - Shu cũng tranh thủ làm bài rồi nghỉ ngơi sớm. Đừng thức khuya quá, lại hại sức khỏe đấy! 
- Yes Sir!- Hy đáp vui vẻ rồi tắt máy. 
Trong lòng Hy lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Từ hôm cô vô cớ đổ tội cho Kha đã bảo Như đi tố cáo cô giáo đến giờ Thì cô chẳng mấy khi nhìn thấy cậu. Cũng phải thôi, Kha không phải thi đại học nên việc ôn luyện với cậu cũng chả mấy quan trọng. Mà nhắc đến chuyện Kha không thi đại học Hy mới ngỡ ngàng nhận ra, hình như có nhiều chuyện về cậu cô chẳng bao giờ quan tâm đến, cảm thấy mình đã sai quá sai trong cái mối quan hệ này làm Hy tự thấy hối lỗi ghe gớm. Đang nằm ngẫm nghĩ linh tinh thì Như đã ôm sách vở bước vào rồi đặt lên bàn. 
-Chị ở trong này sao?- Như hỏi thăm- Hèn gì ở ngoài đó em không thấy cả chị và anh Ken. 
- Ken hôm nay ở nhà rồi.- Hy đáp lại với giọng mệt mỏi. - Anh ấy nói đang chép đề toán vào usb để mai đưa cho Nguyên. 
- Dạ. - Như sắp xếp sách vào ô của mình xong thì ngồi xuống ghê. - Nhìn anh Nguyên học thi vất vả quá. 
- Cũng sắp xong rồi. - Hy ngồi bật dậy. - Hy vọng là chuyện của Thy và Nghi cũng nhanh kết thúc. 
- Em tin là sẽ nhanh thôi chị. Chị cũng đừng lo lắng quá. - Như với tay đến vỗ cỗ lên vai Hy như trấn an với một nụ cười thoáng qua. "Sẽ rất nhanh thôi, em nói thật đấy!" 

Đến khi những ánh đèn đã bắt đầu tắt dần đi, Nguyên lúc này mới có thể nói chuyện với Thy ngoài dãy ghế đá. Hai người vẫn ngồi ở hai chiếc ghế kế bên nhau và nhìn về khoảng trời phía trước. 
- Nguyên tin Thy sẽ không bao giờ làm chuyện ấy. - Nguyên nói thật khẽ.
- Đâu phải cứ ông tin là được đâu. - Thy đáp - Tui còn không tin bản thân mình nữa mà. 
- Thy mệt mỏi lắm đúng không? - Nguyên hỏi. - Xin lỗi vì Nguyên không làm gì được cho Thy cả... 
- Nguyên chuẩn bị thi rồi còn gì. - Thy cười khẽ. - Cố gắng lên! Khi nào Nguyên thi vòng cuối? 
- Đầu tuần sau. - Nguyên đáp. 
- Nhanh ha! Mới ngày nào còn thấy Nguyên vật vờ với bài vở. - Thy như nhớ lại một vài kỷ niệm. 
- Hi. - Nguyên cũng khẽ cười- Cũng may là có Thy. Nguyên mà thi có giải, công lao của Thy là lớn nhất đó. 
- Nói gì vậy? - Thy gõ nhẹ vào tay Nguyên. 
- Thật mà. - Nguyên quay sang nhìn Thy. - Thy hãy mạnh mẽ lên nha! Dù có chuyện gì cũng hãy chứng minh rằng mình vô tội, đừng vội từ bỏ hay buông xuôi! Ở đây không chỉ có Nguyên mà mọi người ai nấy cũng đều lo lắng cho Thy cả. 
- Thy biết rồi. - Thy gật đầu.- Cảm ơn Nguyên. 
Cả hai vẫn ngồi ở nơi đó thêm một hồi lâu, lặng nhìn những vì sao trên trời sáng lấp lánh. Không gian vì thế mà yên bình đến lạ, chẳng ai có thể ngờ được, chỉ ngày mai thôi… sẽ là một ngày đầy nước mắt và nỗi đau cho tất cả… 

Mới vừa sáng sớm tinh mơ, Kha đã lấp ló ở phía trước ô giếng trời nhìn Hy cho cá ăn như thường ngày. Có lẽ đây là hình ảnh mà Kha lấy làm yêu thích, có thể là vì nó bình dị và an yên đến lạ. Hy vừa cho cá ăn vừa hát vu vơ mấy câu hát quen thuộc mà chẳng đời nào biết được, sáng nào cũng có một tên rình rập phía sau. Mọi việc cứ diễn ra như thế cho đến khi Như bê một thùng sách đi từ phía nhà thầy ra rồi tông ập vào Kha làm cho cả hai phải té nhào, 
- Ôi Như! Kha nữa!- Hy quay lại đã thấy Như và Kha nằm dài trên đất, bên cạnh là thùng sách đã đổ ra hết trơn, cả cặp của Kha cũng nằm gọn dưới đất. 
- Em xin lỗi - Như cuống cuồng ngồi dậy. - Em không nhìn thấy anh ở đây. 
- Anh không sao.- Kha cũng ngồi dậy xua tay. - Em không sao chứ? 
- Hai người thật là… - Hy cũng vội chạy lại đỡ lấy Như rồi phụ Kha một tay nhặt lại mấy cuốn sách nằm dưới đất. 
- Cặp anh bẩn cả rồi. - Như vội bước lại nhặt chiếc cặp của Kha lên rồi dùng tay phủi đi lớp bụi. 
- Không sao, không sao.- Kha cũng không để ý gì lắm, chỉ lo nhặt sách cho lại vào thùng. 
- Ken tới đây khi nào thế? - Hy vừa bỏ sách vào vừa hỏi. 
- Đã lên được một lúc rồi.  Kha cười.- Nhìn Shu cho cá ăn nãy giờ đấy. 
- Èo!- Hy bĩu môi- trốn ở đó nhìn lén làm chi rồi để người ta đụng trúng ha. 
- Ủa chị Shu? - Như cầm lấy một chiếc usb màu xanh dương đậm có khắc chữ SK đưa lên trước mặt. - Đây là usb của chị hở? 
- Không có đâu. - Hy nhìn sang rồi lắc đầu. - Chị làm mất usb đó ở đâu rồi, cái này chắc là của Kha ấy nhỉ? 
- Ồ… - Như nhìn usb mà trầm trồ. - Hai anh chị tình cảm ghê. Usb mà cũng xài cặp nữa là…
- Cảm ơn em nha! - Kha cầm lấy chiếc usb rồi cho vào túi quần- Để đây lát đưa cho thằng Nguyên luôn. Còn Shu nữa, có cái usb mà cũng làm mất cơ đấy. 
- Xin lỗi mà.- Hy vẻ hối lỗi.- Để đâu rồi không nhớ luôn. 
- Thôi để hôm nào Kha mua lại cho cái khác hơ!- Ken dùng tay bẹo má Hy một cái không thương tiếc. 
- Cảm ơn anh chị ạ. - Như cắt ngang khoảnh khắc vui vẻ của hai anh chị. - Nhìn anh chị cứ thế này em cũng thấy vui lây.  
- Con bé này… - Hy cười xoa đầu Như. - Giờ đặt thùng sách này trong thư viện đi. Khi nào về chị giúp em xếp lên sau. 
- Dạ.- Như gật đầu rồi cùng Kha bê thùng sách đặt vào trong thư viện. Ngay sau đó, Như và Hy cũng vội vàng chạy vào phòng chuẩn bị thay đồ đi học. 
… 
Một ngày đi học có đầy đủ mọi người khiến cho không khí trên con đường đi học cũng trở nên vui vẻ hẳn. Ai nấy cũng đều luyên thuyên những câu chuyện của riêng mình trên suốt chặng đường. Vừa tới cầu thang, cả bọn đã gặp Khanh đang bước từ phía nhà xe vào. 
- Nay mày được thả về rồi hả Nguyên?- Khanh vỗ vào vai Nguyên. 
- Sắp giải thoát rồi. - Nguyên đáp. - Tao phải về để lớp còn gửi ngàn lời chúc cho tao chứ. 
- Mày thì cần ai chúc đâu. - Khanh vẻ không tin tưởng tẹo nào. - Đầu tuần sau là vòng thi cuối rồi.
- Yên tâm đi!- Kha cũng chen vào-  Đợt kiểm tra vừa rồi nó xếp điểm cao nhất nên lần thi này nó chỉ tham gia chơi thôi, tên nó nằm chắc trong danh sách đội tuyển rồi. 
- Nguyên của chúng ta giỏi quá đi!- Hy cũng chép miệng. - Đợt này ra Bắc chơi là chắc rồi. 
- À đề của tao đâu? - Nguyên xòe tay ra trước mặt Kha. - Sáng giờ tao quên mất. 
- Đây. - Kha rút trong túi ra chiếc usb rồi đặt vào tay Nguyên. - Bao nhiêu tinh hoa ở trong này cả đấy. Tao đã mua chuộc đội tuyển quốc gia Hà Nội rồi. 
- Ghê ta!- Cả bọn ai cũng trầm trồ.
- Nghe mày nói tao hào hứng muốn làm ngay ghê. - Nguyên lấy làm phấn khích. 
- Vậy thì lát tao dắt xuống văn phòng Đoàn cho mày in luôn ha. - Khanh cũng nhiệt tình không kém- Tiết tư giải đề rảnh mà. 
- Ok!- Nguyên đưa tay hình số một lên. Cả bọn cùng nhau bước lên từng bậc cầu thang rồi tiến vào lớp. 

*** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro