🪶Chương 1🪶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Surrey Marvin nằm trong căn phòng ngủ chật chội của mình, nhìn lên bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ.

Những đám mây dày đặc mùa đông đã che khuất ánh mặt trời, tựa như khối sương mù khổng lồ rơi xuống đầu trang viên Marvin.

Cậu bắt chéo hai tay đặt trên bụng, nếu không phải lồng ngực đang nhẹ nhàng lên xuống, chỉ sợ sẽ có người cho rằng đây là một khối thi thể.

Một thi thể gầy guộc, tái nhợt.

Cậu như tên tù nhân chờ đợi kết quả phán quyết, lại giống như con sơn dương vô lực chống cự.

Đứa con hoang, đúng vậy, cậu là sản phẩm của tình một đêm giữa nam tước Marvin và một cô hầu gái đầy tham vọng.

Cậu đủ tiêu chuẩn để sống như một người hầu trong trang viên, ăn bánh mì đen và khoai tây, thỉnh thoảng nhận được chút súp canh thừa của chủ nhân.

Tất nhiên, đó là khi nam tước Marvin còn khỏe mạnh.

Nam tước đã chết vào một đêm mưa nọ, lặng lẽ như thể đang ngủ.

Phu nhân Marvin không khóc, khuôn mặt cao quý ấy vẫn căng chặt nhã nhặn.

Cuộc cãi vã nổ ra giữa anh trai là nam tước đời kế tiếp và đứa em trai vừa mới vội vã rời trường học. Surrey không để tâm đến nội dung, đại khái lại là mâu thuẫn di sản gì đó.

Những thứ này đều cùng cậu không quan hệ.

Hiện tại, cậu bị nhốt trong căn phòng ngủ đầy mùi pho mát thối rữa, đã đói bụng cả ngày, phu nhân Marvin chán ghét, anh em đối với cậu như người trong suốt, đám người hầu cũng không ai đồng cảm, cậu thậm chí còn không bằng con chuột trong trang viên.

Ít nhất con chuột còn có tự do, không phải sao?

"Ầm --"

Cánh cửa bị gõ thô bạo, trái tim Surrey phảng phất bay lên không trung, bình thản nhìn căn phòng nhỏ.

"Mày sẽ bị đuổi đi."

Linh hồn lý trí nói

"Có lẽ còn thêm một đồng tiền vàng."

Marvin bi quan nghĩ.

Phu nhân bủn xỉn đó sẽ chẳng để lại cho cậu dù chỉ một miếng pho mát hôi thối nhỏ bé.

"Surrey!"

Không đợi Surrey yếu ớt từ trên giường bò dậy, nữ đầu bếp mập mạp như lợn đã chạy vọt vào.

Đầu bếp nữ thường được kế thừa từ mẹ sang con, vị trí này vốn là của mẹ Surrey, nhưng bây giờ, người phụ nữ xinh đẹp đó đã được chôn cất dưới những bông hoa hồng của trang viên.

Ngay cả một bia mộ nhỏ cũng không có.

"Đồ ăn mày lười biếng! Kẻ lang thang! Thô lỗ ngu xuẩn!" Đầu bếp nữ thô giọng hét lên, "Phu nhân kêu mày đấy!"

Ả ta cảnh giác nhìn cậu như nhìn một tên trộm tham lam: "Mày tốt nhất đừng lấy bất cứ thứ gì trong phòng! Nếu bị tao phát hiện, ha!"

"Xem đi, ả ta đã sẵn sàng nhận 'di sản' của mày rồi."

Linh hồn trào phúng: "Sao mày không thiêu rụi nơi này luôn đi?"

"Đó là việc làm của ma quỷ."

Marvin vì ý niệm của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn, cậu vẽ thánh giá trong lòng, bước ra ngoài dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của đầu bếp.

Ngang qua căn bếp luôn tản ra mùi bánh ngọt, hơi nước lượn lờ trong phòng giặt, Surrey ngẩng đầu nhìn những bông hoa hồng nở rộ trong nhà kính ở phía xa.

"Con phải đi."

Surrey thì thầm: "Mẹ"

"Hy vọng còn cơ hội để con đến thăm người."

Surrey tưởng tượng người phụ nữ xinh đẹp đó đang ở nhà kính vẫy tay với mình, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đây là lần đầu tiên Surrey bước vào đại sảnh nhỏ dùng để tiếp khách trong trang viên.

Không giống như căn phòng cho nô lệ ẩm thấp và lạnh lẽo, sàn nhà được bao phủ bởi lớp thảm nhung dày, lò sưởi có ngọn lửa ấm áp, ngay cả mùi bánh quy cũng được phân biệt bởi mùi của các loại gia vị sang trọng.

"Surrey?"

Phu nhân với mái tóc búi cao đang phe phẩy chiếc quạt gấp nhỏ đính mặt dây chuyền, đôi lông mày mảnh mai nhướng lên, trông rất khắc nghiệt.

Surrey cố gắng thẳng sống lưng, xương cổ và thắt lưng của cậu đang phát ra tiếng vang kháng nghị.

"Vâng, thưa phu nhân."

Surrey nhịn xuống nước bọt vì mùi hương của thức ăn mà tiết ra trong miệng, cậu ổn định cơ thể, nhẹ giọng đáp lại.

Ai mà biết được ruột trong bụng cậu đã réo rắt cả một ngày.

"Nam tước đã chết."

Phu nhân tựa như đang nói một con miêu cẩu không quan hệ đến bà ta, ánh mắt quét lên xuống trên người trẻ tuổi tái nhợt.

Không cần phải nói, Surrey thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ mình, mái tóc ngắn đen nhánh, óng ả như cánh quạ, sợi tóc xoăn nhẹ nhu thuận rũ xuống, đôi mắt to màu nâu trên khuôn mặt nhỏ vì suy dinh dưỡng mà phá lệ xinh đẹp lạ thường.

Xuất thần ngoan ngoãn như con nai bị nam tước mang về ở khu săn bắt cách đây vài năm.

Nhưng ánh mắt lại bình tĩnh giống nai con trước khi chết.

Phu nhân Marvin gạt bỏ những gợn sóng trong lòng, nhắm mắt lại, một lần nữa nhìn về đứa con hoang không giống hai người anh, cũng không giống nam tước này.

"Tôi biết, phu nhân."

Surrey rũ mắt, thầm cầu nguyện phán quyết mau chóng đưa ra.

"Tài sản của trang viên sắp cạn kiệt, nam tước đã mắc một khoản nợ khi còn sống." Phu nhân Marvin dối trá nói, ưu nhã nhấp một ngụm hồng trà bốc khói, "Ngươi không thể ở lại đây."

"Nhưng nam tước có để lại cho ngươi một di sản."

Quanh co một hồi, còn có thu hoạch ngoài ý muốn?

Surrey lặng lẽ quan sát sắc mặt của phu nhân Marvin, từ đôi môi gắt gao mím chặt, xem ra bà cực kỳ không vui.

Có thể là do di chúc, hay do luật sư?

Ngày hôm qua trong phòng bếp có động tĩnh,  giống như có khách ghé thăm.

"Ngươi có thể chọn đi làm một nông dân, hoặc thương nhân." Marvin phu nhân nói, "Hoặc là, nếu ngươi muốn ở lại nơi này....."

"Không, thưa phu nhân."

Surrey nhìn biểu tình kinh ngạc của phu nhân Marvin: "Tôi nguyện ý rời khỏi trang viên."

Không gì tồi tệ hơn, nếu lưu lại trang viên, dưới sự khống chế của người đàn bà này, thì khả năng cậu cũng không giữ nổi di sản nhỏ bé của mình.

Trang viên chết quá nhiều người, cũng không khá hơn cậu bao nhiêu.

"Nếu ngươi nghĩ như vậy."

Phu nhân Marvin đặt tách trà tinh xảo lên khay, nghe nói đây là đồ sứ từ phương Đông huyền bí, gần đây rất được giới quý tộc ưa chuộng, đương nhiên, giá cả cũng khá đẹp. 

"Quản gia sẽ chuẩn bị đồ cho ngươi."

Phu nhân Marvin mệt mỏi dựa vào gối: "Đừng làm phiền người khác, ta hy vọng tối nay ngươi có thể ăn bánh mì trong khách sạn ở thị trấn."

"Nguyện thượng đế phù hộ ngươi."

"Nguyện thượng đế phù hộ cho ngài."

Surrey vẽ dấu thập ở trước ngực, được quản gia dẫn ra ngoài. 

Quản gia đội tóc giả đã phục vụ trang viên Marvin rất nhiều năm, hắn biết rõ tình cảnh đáng xấu hổ của Surrey và chủ nhân hiện tại của trang viên là ai.

Hắn chuẩn bị cho Surrey một chiếc rương nhỏ có thể dễ dàng mang theo, sau đó dẫn cậu ra khỏi trang viên.

Không có toa xe, thậm chí một con ngựa cũng không cho cậu.

"Ông bạn già, hy vọng mày có thể chống đỡ."

Surrey tự nói với đôi chân của mình, đây sẽ là "hành trình" dài nhất từ khi cậu sinh ra.

Nhưng hiện thực lại không lạc quan như Surrey nghĩ, sau khi đi bộ quãng đường từ bốn năm cái phòng bếp đến sảnh nhỏ tiếp khách, đói khát và vận động quá sức, Surrey té xỉu ở ven đường.

-¤-¤-¤-¤-¤-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro