🪶Chương 2🪶

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn đèn dầu lờ mờ chiếu sáng Surrey, cậu nhấp môi, trong miệng có hương vị khoai tây.

Nó giống như súp khoai tây đặc với một chút muối, là hương vị mà Surrey rất quen thuộc.

Surrey mở to mắt bò dậy, thấy một cô gái vẻ mặt giật mình đang cầm que diêm.

Mái tóc vàng nhạt lấp lánh như được dát vàng dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu.

Surrey chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ và những đốm tàn nhang của nàng, dường như cậu đã có một giấc ngủ ngon. 

"Thưa ngài, ngài có thể gọi tôi là Anne."

Cô gái tàn nhang nhìn Surrey đang muốn nói lại thôi, tri kỷ bồi thêm: "Anne - tiên đế."

"Một cái tên rất dễ nghe, tiểu thư Anne." Surrey nói, "Tại sao tôi lại ở đây?"

Lần đầu tiên được một quý ông đẹp trai như vậy gọi tiểu thư, vẻ ửng hồng trên mặt nàng chăn dê Anne lập tức lan rộng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. 

Nàng rụt rè ngồi bên cạnh bàn, nhìn thẳng vào Surrey: "Ngài bị ngất trên đường, thưa ngài."

"Buổi tối ngài vẫn không tỉnh, nên tôi đã cho ngài một ít canh khoai tây."

"Gọi tôi Surrey được rồi, Surrey - Marvin." Surrey tử tế nói, nhưng nhìn quanh bốn phía lại không thấy chiếc vali nhỏ của mình, đành phải hỏi Anne đang bị họ tên của cậu dọa sợ: "Tiểu thư Anne, cô có thấy chiếc vali nhỏ của tôi không? Đại khái cao thế này, lớn cỡ vậy và có màu đen."

Surrey khoa tay múa chân cho Anne về bộ dáng của vali, nhưng Anne lại bị cái tên của Surrey dọa cho hoảng sợ mà liên tục lắc đầu. 

"Xin thứ lỗi thưa ngài, lúc tôi nhìn thấy ngài thì không có bất cứ thứ gì xung quanh ngài cả."

Anne nói đến đây, chân thành nhìn Surrey: "Bên ngoài trang viên Marvin có rất nhiều trộm, ngài hãy hỏi người hầu của trang viên Marvin, có lẽ bọn họ thấy được."

"Họ của ngài cùng chủ nhân trang viên —— nam tước Marvin thật giống nhau."

Anne hiển nhiên không đoán được Surrey là con của nam tước Marvin, ngây thơ cho rằng nó là sự trùng hợp ngẫu nhiên của thượng đế, rốt cuộc, mọi người đều biết, nam tước Marvin chỉ có hai người con, hơn nữa nhìn Surrey cùng dòng họ Marvin lớn lên một chút cũng không giống nhau. 

Mà Surrey cũng chẳng có tâm tư kể cho Anne về quá khứ "bi thảm" của mình.

"Không cần...." Surrey thở dài, kinh nghiệm nói cho cậu, liền tính người hầu ở trang viên có thấy được chăng nữa, đối với vấn đề của cậu, bọn họ cũng không thừa nhận, "Cũng không phải đồ vật gì quan trọng."

"Tiểu thư Anne, có thể cho tôi biết đây là nơi nào không?"

"Một khách sạn trong thị trấn." Anne chớp chớp mắt, không tiếp tục để ý đến chiếc vali biến mất nữa, "Xin lỗi, tôi chỉ đủ tiền trả cho một gian phòng." 

"Còn có, ngài kêu tôi Anne là được." Anne nói, "Tôi chỉ là một cô gái chăn dê bình thường thôi, không phải cái gì tiểu thư." 

"Anne, vậy cô cũng gọi tôi là Surrey được rồi." Đôi mắt nâu của Surrey chân thành nhìn Anne, "Tôi bây giờ e rằng chỉ là một kẻ lang thang không xu dính túi." 

"Chúa phù hộ cho cậu, Surrey." Anne ở không trung làm dấu chữ thập, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Cảm ơn." Surrey thở phào nhẹ nhõm, "Tôi mới đến đây, cô có thể cho tôi biết ở đây có việc làm gì không?" 

Di sản của nam tước Marvin đã bị tên trộm vô danh nào đó cuỗm mất, nếu không tìm được việc làm tử tế, cậu sẽ chết đói trong một góc xó xỉnh vô hình như người đàn ông tội nghiệp trong câu chuyện ông lão nấu ăn. 

"Việc làm?" Đôi mắt xanh lục của Anne lóe sáng như viên ngọc lục bảo, nàng vui sướng nhìn Surrey, "Sao cậu không đến trang viên Ansfell?" 

"Trang viên Ansfell?" 

Trên đầu Surrey hiện lên dấu chấm hỏi.

Công tước Ansfell là người rất hào phóng và rộng lượng, ngay cả Surrey, người sống trong căn bếp của một trang viên xa xôi hẻo lánh cũng biết, từ miệng của những người hầu, công tước Ansfell anh tuấn cao quý, lại thích làm việc thiện, đối với người nghèo hèn bần cùng, thậm chí với nhóm thân sĩ thương nhân, thì công tước tồn tại giống như ông già Noel.

Đương nhiên, với đại đa số người hầu gái, hắn càng giống một người tình quốc dân hơn, cô hầu gái nào cũng ảo tưởng về một ngày chính mình có thể rời khỏi trang viên và trở thành công tước phu nhân. 

Nhưng này hết thảy cùng đến trang viên Ansfell có quan hệ gì đâu.  

"Công tước Ansfell sẽ tổ chức một vũ hội long trọng." Anne nói đến đây, bắt chước tư thế khiêu vũ và xoay một vòng tròn ở trước mặt Surrey,  làn váy đỏ dương lên như những cánh hoa hồng nở rộ. 

"Tất cả mọi người đều có thể tham gia, người nghèo, người giàu có, quý tộc....." Đôi mắt Anne đầy mộng tưởng về tầng lớp thượng lưu, "Người may mắn còn có được món quà bất ngờ của công tước."

"Món quà bất ngờ của công tước?"

Surrey lẩm bẩm, sau bao nhiêu chuyện bất hạnh, cuối cùng cũng có một tin tốt sao?

Điều này đối với người đang một xu không dính túi, thậm chí không có chỗ ở như Surrey quả là một cám dỗ quá lớn. 

Công tước là một người tốt huyền thoại như vậy, nếu cậu nhận được tiền lương đủ để mua một ngôi nhà ở trang viên, hay mở một tiệm bánh mì đâu? 

"Tôi đang trên đường đến trang viên." Anne nói, từ trong túi của chiếc váy quá khổ lấy ra một tấm thiệp mời tinh xảo, "Nếu cậu muốn, cậu có thể đi cùng tôi." 

"Người trong nhà đều cười nhạo tôi, nói tôi ảo tưởng không thực tế." Anne nhếch đôi môi phấn hồng mềm mại, Surrey lại nghĩ đến những bông hoa hồng trong trang viên, thật giống một cô gái hoa hồng. 

"Với thường dân mà nói, một bữa ăn bánh mì so với một buổi lễ hội còn quan trọng hơn nhiều." 

Surrey an ủi: "Nếu cô không phiền, tôi có thể đi cùng cô."

"Thật tốt quá, cậu quả là người tốt." 

Anne nhỏ giọng hoan hô một tiếng, muốn tiến lên ôm lấy Surrey, nhưng lại đỏ mặt quay lại ghế ngồi. 

"Cô không sợ tôi là kẻ xấu sao?"

Một lát sau, Surrey ăn một ổ bánh mì đen và một ít nước sôi mà quán trọ cung cấp, thề với Chúa, đây là thứ khó ăn nhất từ khi cậu sinh ra tới nay.

Cho dù người hầu trong nhà bếp ở trang viên, còn được ăn ngon hơn ở đây. 

"Trực giác mách bảo tôi rằng, cậu là một người tốt." Anne xõa tóc, dùng cây lược gỗ nhỏ chải chuốc lại mái đầu.

Đại khái diện mạo Surrey quá mức lừa tình, hoặc là nói, vì hôm nay gặp phu nhân Marvin mà Surrey đã diện bộ trang phục đẹp nhất của mình. 

Thường dân không có chiếc áo tử tế như vậy. 

Hiện tại cậu đích xác giống một quý ông thân sĩ, một vị thân sĩ gặp nạn. 

"Hơn nữa, nói không chừng cậu còn đánh không lại tôi." Anne mím môi cười, "Cậu không có sức mạnh của tiểu mẫu dương nhà tôi."

Biểu tình Surrey nháy mắt ngây ra, Anne phụt cười một tiếng.

"Lừa cậu thôi, ý tôi là, có thượng đế bảo hộ tôi."

Anne lấy ra một sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc trước ngực, có lẽ là thứ quý giá nhất của nữ chăn cừu. 

"Tôi là con chiên non mà Chúa chăn dắt, tựa như tôi bảo vệ đàn cừu của mình, Chúa sẽ phù hộ cho con chiên lương thiện của Người." 

Anne đang cầu nguyện điều gì đó.

Trong tiếng cầu nguyện, Surrey chìm vào giấc ngủ, và trong giấc mơ đó, cậu dường như thực sự nhìn thấy Chúa.

-¤-¤-¤-¤-¤-¤-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro