1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhận ra khả năng của mình lần đầu vào năm cô sáu tuổi - với kí ức mơ hồ của cô đó là khi cô đang chơi ở công viên gần nhà. Cô cùng một vài người bạn cùng chơi trò đuổi bắt và đột nhiên cô bị trượt ngã bởi một thứ gì đó, lúc cô nắm tay ai đó để đứng lên thì cô thấy mình như lạc vào một thế giới khác.

Một nơi đầy gió, cô cảm thấy bản thân đang thở một cách nặng nhọc, đôi chân mỏi nhừ khụy xuống đất và cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô không hiểu nổi mình đang bị gì, mọi thứ diễn ra quá nhanh, như một giấc mơ, cô nhìn xuống và thấy bản thân đang xoay vòng...

"Ahhhh!!!!" Cô đẩy người bạn kia ra.

"Cậu ổn chứ?"

Cô không thể thốt ra được lời nào nhưng đôi chân thì nhanh chóng chạy xa khỏi người đó.

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

____________________________________________________________________________

Cô cảm thấy cực kì hứng thú khi mẹ thông báo rằng mình sắp được đi học. Điều đó có nghĩa là cô sẽ được giới thiệu mình với nhiều người, cô nóng lòng được gặp các bạn và có thêm nhiều bạn mới.

Và lần thứ hai chuyện đó xảy ra, nó diễn ra đúng vào ngày đầu tiên cô đến lớp.

"Chào cậu Hyewon, mình tên là Yesun đây là bạn của mình Gandi." Một cô bạn tóc dài giới thiệu mình và bạn của cô ấy người có tóc mái.

Hyewon mỉm cười rạng rỡ "Xin chào, mình là Hyewon. Rất vui khi được làm quen với hai cậu!"

"Cậu có muốn đi ăn cùng bọn mình không?" Gandi hỏi và cô lập tức đồng ý.

Và khi cô bạn đó chạm vào cô mọi thứ trở nên kì lạ...

Cô bỗng cảm thấy hạnh phúc và nghe được tiếng ai đó hát, cô nhìn thấy xung quanh mình có rất nhiều người, và tại sao họ lại hát?

"Happy birthday to you, happy birthday to you!"

Nhưng hôm nay đây phải sinh nhật cô, chuyện gì đang diễn ra vậy? Cô nhìn thấy chiếc bánh kem trước mặt mình với tám cây nến - sinh nhật lần thứ tám? Nhưng cô đâu phải tám tuổi?

"Gandi, thổi nến đi!"

Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, cô nhận ra mình đang trong thể xác của Gandi.

Cô vội vã xin lỗi rồi rời khỏi phòng, chạy thật nhanh đến phòng nghỉ gần nhất. Đó là sinh nhật tám tuổi của Gandi, không phải của cô! Họ là gia đình và bạn bè của Gandi và cô ấy cảm thấy hạnh phúc.

Không phải cô.

Là Gandi cảm thấy.

Nhưng bọn cô bây giờ mới bảy tuổi.

________________________________________________________________________________

Bây giờ cô đã biết những gì cô thấy là gì, Tương Lai. Cô sẽ nhìn thấy chúng mỗi khi cô chạm vào người khác, cô hiểu được mọi thứ và nhận ra được khả năng của mình vào ngày hôm đó.

Cô trở về lớp, xin lỗi Gandi và Yesun khi đã đột nhiên chạy đi, khi Gandi chạm vào người cô, cô lo lắng rằng mình sẽ thấy một điều gì đó kì lạ nữa nhưng lại chẳng có gì xảy ra.

Một lần khác Yesun vô tình chạm vào người cô, cô lại nhìn thấy một chuyện khác. Cô đang ngồi trên xe và có thứ gì đó đang liếm tay cô - một chú chó. Và điều đó thật sự diễn ra với Yesun. Trở về thực tại cô nhìn hai người bạn mới của mình rồi đảo mắt nhìn cả lớp, có hai mươi người. Cô hiểu rằng mình sẽ nhìn thấy một chút tương lai của người khác khi họ chạm vào cô. Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng.

Khi cô lên tám, nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, cô sẽ giúp được mọi người nhờ khả năng của mình nhưng không ngờ cô lại biến mình thành trò cười của mọi người.

"Mình có thể nhìn thấy tương lai." Cô nói với cậu bạn trước mặt.

Cậu bạn ấy, Shindong, cười lớn và trêu chọc cô. "Vậy luôn đó hả? Nói coi câu thấy tương lai của tui ra sao?"

"Mình thấy cậu đang nhảy trong một bữa tiệc." Hyewon vui vẻ nói.

Nhưng đáp lại cô là một tràn cười. "Nhỏ này lạ ghê luôn á!" Cả lớp cười nhạo cô, sự tồn tại của cô trở thành trò cười của họ. Nhưng điều đó chưa đủ để ngăn cản cô, Hyewon lại tiếp tục nói ra vài thứ mà mình nhìn thấy.

Cô giáo sẽ có em bé vào cuối năm nay.

Saeri sẽ có một chú chó vào năm mười tuổi.

Taero sẽ bị trượt bởi một thứ gì đó mà cô không rõ.

Nhưng bao nhiêu đó là chưa đủ, cô vẫn bị họ cười vào mặt.  Từ đó Hyewon quyết định chỉ giữ những thứ đó cho riêng mình, không ai hiểu cô, không ai tin cô nếu cô nói những gì mình thấy. Hyewon học được việc giữ im lặng sẽ tốt cho chính mình, cô sẽ không nói những điều đó - tương lai của bọn họ sẽ tốt hơn.

________________________________________________________________________________

Khi cô mười bốn, cô gặp được một người giống như mình. Hyewon không được hòa hợp với em trai nhưng cô nghĩ mình có thể kể về khả năng của mình cho em ấy mà không bị trở thành trò cười, nhưng cô đã lầm, em trai nhìn cô bằng một con mắt dò xét nhưng thể cô đang bị điên.

Mọi thứ vẫn diễn ra như vậy dù cho là ai đi nữa, cô đi đến công viên gần nhà, nơi mà lần đầu tiên cô phát hiện khả năng của mình. Cô nhận ra nó thật vô dụng, không thể dự đoán kết quả xổ số vào ngày mai hay chiến tranh thế giới lần thứ ba sẽ diễn ra vào lúc nào, tất nhiên nó cũng không giúp cô biết được câu hỏi của bài kiểm tra sắp tới. 

Bây giờ, ngay lúc này, cô đang buồn bã ngồi ở góc công viên, không có bạn bè hay em trai tin lời mình, điều đó khiến một đứa nhỏ mười bốn tuổi trở nên thất vọng và cô đơn. Cô muốn có bạn nhưng bản thân cô đã quyết định sẽ không giao tiếp với bất kì ai, có lẽ lỗi của cô là đã nói ra mọi thứ.

Trong lúc buồn bã Hyewon nghe thấy tiếng bước chân ai đó đang tiến đến gần, cô nhìn lên thì thấy một người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng với mình. Hyewon cảm thấy hơi sợ, cô nghĩ rằng người đàn ông này tính làm gì đó đáng sợ với mình nhưng nụ cười của ông ấy lại khiến cô cảm thấy ông ấy sẽ không làm đau cô.

"Sao cháu lại buồn?"

Hyewon thở dài và quay mặt đi hướng khác. "Xin lỗi nhưng bây giờ cháu không muốn nói chuyện." 

"Cháu có thể cho chú mượn tay cháu một chút được không?"

Câu hỏi của người đàn ông khiến cô ngạc nhiên quay lại.

"Không, cháu không thể."

"Thôi nào, chú sẽ không làm cháu đau đâu."

Nhưng người đàn ông ấy vẫn không chịu từ bỏ, ông ấy vươn tay mình ra và chờ đợi cô. 

Nhìn thấy nụ cười của ông ấy, Hyewon lấy hết can đảm chậm chạp chạm tay mình vào tay người đối diện và mọi thứ diễn ra...

Bầu trời, nó thật gần từ tầm nhìn của cô, cô nghe được cả tiếng chim, cảm nhận được không khí lạnh ngày xuân, hàng trăm chiếc lá bay trong gió. Cô nhìn xung quanh, cô đang trên một đỉnh núi, không là một vách đá, cô đang đứng ở rìa của vách đá.

Cô bị mất kiểm soát, cô muốn dừng lại nhưng không thể, đột nhiên cô ngã xuống, cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, bầu trời càng ngày càng xa hơn và cô cảm thấy tự do.

Hyewon hít thở một cách nặng nề, cô đang ở công viên, cô đã trở lại. Người đàn ông nhìn cô, mỉm cười, Hyewon há hốc miệng kinh ngạc.

"Cháu đã thấy gì?" Người đàn ông hỏi, Hyewon do dự với câu trả lời.

"Nhanh lên nào, cháu có thể nói cho chú nghe mà."

"Cây cối, lá rơi, bầu trời, đỉnh núi và vách đá." Hyewon máy móc liệt kê, cô vẫn chưa hiểu được mọi thứ có nghĩa là gì nhưng nụ cười của người đàn ông dần trở nên rộng hơn.

"Chính xác là những gì chú đang nghĩ."

"Chú tin cháu sao?"

Cuối cùng, sau bao năm, sau bao nhiêu lần nhìn thấy tương lai của những người cô từng gặp nhưng phải giữ bí mật cho riêng mình, sau bao nhiêu lần bị chế nhạo thì cũng đã có người tin lời cô.

"Tất nhiên." Người đàn ông gật đầu. "Chú cũng nhìn thấy của cháu."

Hyewon nhảy bật dậy, một nụ cười háo hức xuất hiện trên gương mặt cô. "Chú đã thấy gì? Nói cho cháu biết đi."

Nhưng đáp lại cô là một tiếng thở dài, sau ngần ấy năm cô cũng gặp được người giống mình nhưng ông ấy lại chẳng chia sẻ gì với cô.

"Cháu đã nói mọi thứ với chú rồi mà! Chú cũng phải nói tương lai của cháu chứ!"

"Cháu còn quá nhỏ." Người đàn ông vuốt tóc cô. "Hãy nhớ rằng, cháu không nên nói những gì cháu thấy cho người khác, nó khiến cho mọi thứ không diễn ra hoặc bị hủy hoại."

Hyewon chìm vào những câu nói đó, cô chưa từng nghĩ đến việc này, cô hồn nhiên nói với mọi người những gì cô thấy và chính vì vậy cô đã gián tiếp hủy hoại tương lai của họ?

"Đừng lo lắng, sẽ không sao cả nếu họ không tin cháu." Người đàn ông an ủi cô sau đó lại nở một nụ cười như ông ấy biết được gì đó thú vị.

"Hãy là chính mình, cháu sẽ là đóa hồng đẹp nhất khi cháu nở rộ."

Sau đó ông ấy rời đi với một nụ cười cuối cùng.

________________________________________________________________________________

Mười lăm tuổi, Hyewon trở thành thực tập sinh, cô cũng không hiểu vì sao mình lại có quyết định như vậy. Cô có nhan sắc, và dễ dàng có được một công việc tốt hơn nhờ trí thông minh của mình nhưng cô lại chọn con đường đầy chông gai này.

Vào những ngày đầu thực tập, cô cảm thấy rất khó khăn, cô chưa từng nghĩ rằng làm thực tập sinh lại gian khổ như vậy. Luyện vũ đạo hàng giờ đồng hồ, học thanh nhạc và phải trải qua các bài kiểm tra đầy áp lực hàng tháng. Nhưng đó không phải là tất cả, cô còn phải gặp rất nhiều người.

Một tương lai mới đồng nghĩa với một bí mật mới.

Mỗi ngày đều khiến cô như kiệt sức, nhảy liên tục, hát không ngừng, và phải trở thành người khác, nhìn thấy câu chuyện của họ, đó cũng là lý do cô thường bị giáo viên phê bình khi cứ lơ đễnh trong giờ luyện tập.

Mỗi ngày trên đường về nhà, nước mắt luôn lăn dài trên má cô, đó là một cách để cô giải tỏa những gì mình kìm nén. Dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng cô vẫn nghe lời người đàn ông đó, đừng nói gì cả và dần dần mọi thứ đang trở nên ngày càng nặng nề với cô hơn.

Khả năng của cô đã cản trở cơ hội được ra mắt của cô, điều đó thật đau đớn. Cô đã luyện tập rất lâu, nhưng bây giờ mồ hôi và nước mắt chẳng để làm gì cả, tất cả cố gắng của cô đều đã đổ sông đổ bể.

Vào lần kiểm tra cuối cùng, cô phải trình diễn với những thực tập sinh mới và chính nó đã khiến cô không thể tập trung để hát, lỡ mất nhịp nhảy của cả nhóm. Một sự thất bại của cô trong ngày hôm đó.

“Kang Hyewon, có vẻ em chỉ có thể dừng ở đây thôi. Khả năng của em không đủ để ra mắt cùng mọi người.”

Hyewon muốn nói lý do cô như vậy, rằng cô mệt mỏi vì phải thấy tương lai của quá nhiều người. Nhưng nói ra chỉ khiến cô trở thành trò cười của họ như lúc nhỏ, điều đó thật sự không tốt với cuộc sống của cô nên cô chỉ đành chấp nhận thực tại đáng ghét này.

Cô hoàn toàn mất hy vong và quyết định từ bỏ ước mơ này, nó có được gọi là ước mơ không nhỉ? Nhưng một người quản lý đề nghị cô gia nhập công ty của người ấy, đó sẽ là một cơ hội mới cho cô, và cô đã đồng ý. Cô đã sẵn sàng cho một bắt đầu mới, cô sẽ không để bản thân mình yếu đuối như ngày xưa nữa.

Một ngày cô được gọi gấp đến công ty mà không biết lý do vì sao.

“Em sẽ tham gia một chương trình tuyển chọn.”

Hyewon chớp mắt, cặp mắt nâu của cô tràn ngập sự bối rối. “Tuyển chọn để làm gì?”

“Để ra mắt. Do Mnet tổ chức kết hợp với Nhật Bản.”

“Ra mắt sao?”

“Đúng vậy, em đã luyện tập rất lâu rồi nên chị nghĩ em nên tham dự chương trình này. Em nghĩ như thế nào?”

Cô bắt đâu lo lắng nhưng nghĩ đến đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của cô nên cô đã đồng ý tham gia chương trình này.

Khi đến phòng tuyển chọn cánh tay cô vô tình chạm phải một nhân viên ở đó, cô bắt đầu bước vào một thế giới khác.

Tiếng khóc, mọi người đang mặc trang phục bệnh nhân, một đứa trẻ? Cảm giác hạnh phúc tràn ngập cơ thể cô…

Hyewon nhìn thấy người nhân viên đó đang mỉm cười chờ cô bước vào phòng, cô muốn ôm cô ấy và nói chúc mừng nhưng những gì cô làm chỉ là mỉm cười. “Chúc một ngày tốt lành.”

Khi nghe tin mình sẽ tham gia chương trình PD48 cô không nghĩ rằng sẽ có nhiều thí sinh như vậy, gặp quá nhiều người cùng một người khiến cho cơ thể của cô chịu không nổi cảm giác này.

Lớp F.

Cô nhìn tờ giấy kết quả, cô đã thể hiện không đủ tốt. Dù đã thực tập lâu nhưng giọng hát cô quá yếu kém, cô như bị đóng băng khi đứng trước hàng trăm người. Nhưng nó sẽ không làm nhụt ý chí của cô, cô sẽ vượt qua được, cô muốn ra mắt và cô sẽ thực hiện được.

Sato Minami.

Em ấy là một trong các thí sinh người Nhật, cả hai đã trở thành bạn của nhau. Vào một ngày tất cả đều mệt mỏi, em ấy đã ngã đầu lên vai cô và…

Cô cảm thấy buồn, cảm thấy nặng nề, nước mắt muốn rơi nhưng lại không được, cô đang ở trên máy bay? Điện thoại cô reo lên, một tin nhắn bằng tiếng Nhật nhưng cô có thể hiểu được nó. Không sao đâu, mọi người đều tự hào về em.

Hyewon thở dài, cuối đầu nhìn Minami, cô mím chặt môi mình và ôm lấy em ấy vào lòng mình. Cả hai bắt đầu trò chuyện như thể cô chưa từng thấy gì, như thể cô chưa hề biết rằng Sato Minami sẽ bị loại.

Cô muốn giữ tình bạn này với em ấy, ít nhất cho đến khi em ấy rời đi.

Hyewon biết nó sẽ đến nhưng không có nghĩa là nó sẽ không khiến cô đau lòng, khi cô nghe thông báo Minami bị loại trái tim cô như vỡ vụn. Cô ngay lập tức chạy đến ôm em và khóc rất to. Cả hai hứa rằng sẽ giữ liên lạc với nhau dù không thể gặp mặt.

Hyewon bảo em ấy hãy nói chuyện với những người khác rồi xoay người đi thì vô tình đụng phải một người khác, đột nhiên…

Ăn năn, hối hận, cô không muốn như vậy. chuyện gì đang diễn ra vậy? Xung quanh cô là cảnh sát, “Đây có phải sự thật không?”. Cô không biết gì cả và cô quay trở lại thực tại.

Đôi mắt Hyewon mở to nhìn người vừa rời đi, nếu cô không lầm thì đó là người đứng đầu sản xuất chương trình này.

Tương lai to lớn và đáng ngưỡng mộ nhất mà cô nhìn thấy được là của Miyawaki Sakura khi chị ấy đột nhiên ôm lấy cô.

Tiếng reo hò, những giọng nói khác nhau, những cái tên mà cô không hiểu được, cô đang ở một nơi rất rộng lớn, hạnh phúc, tự hào.

Và rồi cô trở lại, phải mất một vài giây cô mới có thể đáp lại cái ôm của chị ấy, một cái ôm nhẹ nhàng đủ để thể hiện những điều cô muốn nói với chị ấy. Chị đã làm được, chị đã được ra mắt rồi, em cảm thấy tự hào về chị.

Cô chỉ có thể nhìn thấy tương lai của người khác, trải qua cảm giác của họ, là của họ chứ chẳng bao giờ là của cô. Nhưng đến một ngày cô lại nhìn thấy cô trong tương lai của người khác, điều đó làm cô rất bối rối và tự hỏi vì sao bản thân lại ở đây.

Chuyện diễn ra khi cuộc thi đang ngày một khó khăn hơn, sự cạnh tranh để giành suất ra mắt ngày càng khốc liệt, các thí sinh đang tập trung quan sát màn trình diễn của một nhóm khác và Hyewon cũng vậy, bỗng nhiên cô cảm nhận được ai đó đang chạm vào vai cô và mọi thứ diễn ra.

Cô cảm thấy hạnh phúc, phấn khích, cơ thể cô như đang bay trên chín tầng mây, nhưng nó không diễn ra vào thời điểm này, dường như cô đã đợi một thời gian dài, như đã vài năm trôi qua. Hyewon cảm thấy phổi mình như bị rút cạn không khí.

Nhà cao tầng, khí trời lạnh lẽo, đường ray? Đây không phải Seoul, càng không phải Hàn Quốc. Billboard? Cô nhận ra mình đang ở NY Time Square –

Thứ cảm xúc này quá to lớn nhưng lại rất khác lạ. Cô đang cảm thấy sợ hãi vì một điều gì đó mà cô không biết nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc. Tình Yêu.

Trong tất cả những gì cô đã từng thấy, tình yêu dành cho mẹ, tình yêu dành cho gia đình, tình yêu dành cho thú cưng nhưng nó không giống thứ tình yêu này. Nó thật là kì lạ, một thứ tình yêu khiến bạn sẵn sàng buông bỏ mọi thứ vì đối phương, mọi thứ đều xứng đáng chỉ vì đó là người ấy.

Khác lạ nhưng thoải mái. Cô ngước mắt nhìn về phía đối diện mình.

Cô nhìn thấy một đôi mắt cũng đang nhìn về phía cô.

Gió khiến cô rùng mình, cô có thể nghe thấy tiếng xe đang chạy bên dước chân, cô thấy rằng mình đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà. Cô có thể thấy những cánh chim đang bay qua-

Hyewon, Kang Hyewon, cô nhìn thấy bản thân mình.

“Chị đã từng chờ đợi và sẽ luôn chờ đợi.”

Hyewon nọ nói, cô cảm thấy có gì đó vụn vỡ bên trong mình và rồi khoảng cách giữa cả hai dần gần lại, cô nghe thấy một tiếng thì thầm yếu ớt.

“Nhưng với em thì xứng đáng để chị chờ.”

Và cô trở lại, hoàn toàn sốc với những gì cô nhìn thấy. Cô xoay người nhìn thấy thí sinh luôn là chủ đề bàn tán trong cuộc thi – Kim Minju, đang lo lắng nhìn mình. Hyewon hít thở một cách nặng nhọc, cô cần một nơi không người, cô cần ở một mình. Mặc kệ những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình cô bỏ chạy ra khỏi phòng.

Cô hoảng sợ bởi tương lai của Minju. Những gì cô thấy là của Minju, cảm xúc đó là của Minju, không bao giờ la của cô nhưng nó lại dành cho cô. Sự hạnh phúc, sự an toàn, sự thõa mãn và tình yêu đó lại dành cho cô, Kang Hyewon.

Cô không thể tin được chuyện này. Làm thế nào mọi chuyện lại có thể? Tại sao lại như vậy? Sao lại có người lại dành tình cảm cho cô được?

Nhưng rồi mọi thứ biến mất, đột ngột và đầy thất vọng.

Hyewon không tin, đó không phải là cảm xúc của cô, không phải tương lai của cô nhưng nó sẽ diễn ra vào một ngày nào đó, vào một ngày cô không biết được.

Cô nhận ra rằng mình không thể cứ mãi bận tâm về chuyện này.

Cô có thứ quan trọng hơn cần quan tâm.

Cô cần phải giành chiến thắng để được ra mắt.

Càng ít bận tâm về cuộc thi, càng ít vấn đề làm cô lo lắng.

Nhưng một điều chắc chắn, cô sẽ ra mắt cùng Kim Minju.

Và giờ tất cả đang ở phòng thu âm chuẩn bị cho ca khúc ra mắt của cả nhóm. Bản nghe thử rất tuyết vời, nó hoàn toàn khác với màu sắc âm nhạc của các nhóm khác, không có nhịp điệu dồn dập và sự chú trọng vào vũ đạo.

Bài hát của nhóm mang đến một sự nhẹ nhàng, nó sẽ không dễ gây nghiện vào lần nghe đầu nhưng nó sẽ mãi ở trong tâm trí và buộc bạn phải nghe lại thêm nhiều lần. Hyewon chăm chú lắng nghe giai điệu mà không bận tâm đến phần lời cũng như phần hát mà cô đảm nhận.

“Mọi người nghĩ thế nào?” Nhà sản xuất hỏi.

Eunbi – người lớn tuổi nhất đồng nghĩa với việc chị là trưởng nhóm, gật đầu và mỉm cười.

“Em cảm thấy bài hát rất tuyệt. Sẽ càng tuyệt vời hơn nếu chúng em được trình diễn nó ạ.”

“Tên bài hát là gì ạ?” Yujin hỏi.

Hyewon nhẩm lời bài hát trong khi mọi người chờ đợi câu trả lời. Đột nhiên cô nhớ đến nụ cười ngày xưa của người đàn ông, ông ấy đã nói sự thật.

“La vie en rose.”

“Hãy là chính mình, cháu sẽ là đóa hoa hồng đẹp nhất khi cháu nở rộ.”

Sống cùng cả nhóm rất tuyệt vời, đó là những gì Hyewon nghĩ. Cô có thể có thêm nhiều tình bạn mặc dù thời gian họ ở cùng nhau không lâu lắm, nhưng cô sẽ có thêm nhiều người để có thể chia sẻ về cuộc sống của mình, đồng thời nó sẽ giúp cô ít nhìn thấy tương lai của những người xa lạ hơn.

Cô đã thân thiết với cả nhóm nhưng cô vẫn không nói gì với họ, thân không có nghĩa họ sẽ không coi cô là trò cười bởi những gì cô nói. Sau tất cả, đã có thông báo về thời gian ra mắt và cả nhóm bắt đầu sống cùng nhau, cô vẫn tiếp tục tránh mặt Minju, tất nhiên là không nhiều như lúc chương trình diễn ra, nhưng cô vẫn cố gắng tránh tiếp xúc với em mỗi khi có cơ hội.

Không như cô tưởng, mười hai người bị chia thành hai dorm điều đó càng thuận lời cho cô trong việc tránh mặt Minju, cô vẫn nói chuyện với em như một người bạn nhưng cô không thể quên được những gì cô thấy.

Kim Minju, người lớn nhất trong nhóm em nhỏ, rất ngây thơ và thường là đối tượng phải chịu những trò trêu chọc của Yena và Yujin, Hyewon tự hỏi không biết sẽ ra sao nếu cả ba cùng chung một dorm nhỉ? May mắn là không như vậy, và những người ở cả hai dorm không thường gặp nhau, chỉ những khi cùng tập luyện thì cả nhóm mới cùng có mặt. Nhờ đó Hyewon đã tránh mặt Minju được bốn tháng kể từ ngày ra mắt.

Và rồi một ngày cả nhóm tụ tập lại mang đồ ăn, nước uống, tất nhiên là không phải rượu bia, ở cùng một dorm, trò chuyện, kể cho nhau nghe về những khó khăn trong cuộc sống để thân thiết với nhau hơn. Hyewon đột nhiên cảm thấy bản thân sẽ là chủ đề của cuộc nói chuyện ngày hôm nay.

Cô đã đúng.

Yena đột nhiên than vãn về chuyện tại sao mình không gặp cô suốt ba năm trung học cho dù cả hai học cùng một trường, thật ra khoảng thời gian đó Hyewon tránh tất cả mọi người và chỉ thu mình trong không gian của bản thân nên làm sao Yena có thể gặp cô được. Yena lại tiếp tục nói đến việc Hyewon trông có vẻ dễ gần trong những ngày đầu vì cô đã diễn lại một động tác trong One Piece, điều đó làm Yena rất ngưỡng mộ và muốn làm quen cô nhưng cô lại không như Yena tưởng.

Hyewon chỉ đảo mắt và ăn miếng gà trong tay. “Ừ thì mình không thích nói chuyện với người lớp khác lắm.”

“Hẳn vậy rồi, do đó chỉ có một người thân với chị ấy thôi, Nanami á.”

Hyewon nhanh chóng quay sang nhìn Chaeyeon. “Nanami? Là Minami nha!” Đột nhiên Hyewon cảm thấy nhớ cô bạn bé nhỏ người Nhật.

Chaeyeon bật cười và xin lỗi vì sự nhầm lẫn của mình.

“Chị Yena nói đúng đó, chị không có dễ gần chút nào hết.” Minju tiếp tục chủ đề vừa nãy làm mọi người đều nhìn về phía em, Hyewon đột nhiên cảm thấy lo lắng.

“Em còn từng nghĩ chị ghét em.” Hyewon muốn phản đối. Tại sao cô có thể ghét em ấy? Làm sao cô có thể ghét Minju được cơ chứ?

“Đúng rồi đó, em còn nhớ chị đã chạy đi khi Minju đến gần chị vào lúc mọi người đang tập trung xem những nhóm khác diễn.” Chaewon vừa nói vừa chỉ vào cô.

Hyewon mỉm cười xin lỗi Minju, cô đặt cằm mình lên vai em và đưa một miếng gà đến gần miệng em.

“Xin lỗi, chị không có ghét em đâu, miếng gà này coi như lời xin lỗi của chị nha.” Cô nói bằng giọng ngọt ngào, cô phải làm vậy để không bị than vãn bởi cả nhóm nữa. Điều bất ngờ là Minju lại nhận miếng gà đó dù lúc nãy em vừa bảo là sẽ giảm cân, em mỉm cười và Hyewon thầm hy vọng rằng em sẽ không nghe thấy nhịp tim đang đập vô cùng hỗn loạn của cô. Tại sao Minju lại có thể đẹp thế nhỉ?

Sau hôm đó, Hyewon dần dần chấp nhận sự xuất hiện của Minju. Cả hai trò chuyện với nhau nhiều hơn, mỗi khi em cảm thấy mệt mỏi cô sẽ mang đến cho em một lon nước táo – thức uống yêu thích của em. Những thành viên khác thường hỏi vì sao cô không mua cho họ mà chỉ mua cho mỗi Minju và cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa.

Sau những ngày tháng cực nhọc vì luyện tập và chạy lịch trình, cả nhóm đã nhận được phần thưởng xứng đáng, Tân Binh Xuất Sắc Nhất.

Như một giấc mơ, cô đã từng đứng trước gương luyện tập cho ngày hôm nay, cô đã đổ biết bao giọt mồ hôi và cả nước mắt vì giấc mơ này và nó đã thành sự thật. Cô đang ở đây, cùng các thành viên trên một sân khấu để chia sẻ phần thưởng này.

Có phần thưởng thì tất nhiên cũng sẽ có tiệc chúc mừng. Đó chính là lí do cả nhóm đang ở dorm để ăn tiệc, tất nhiên vẫn không rượu bia.

Mọi người đang hạnh phúc, Hyewon cũng vậy. Nhưng cô tận hưởng cảm giác này bằng cách ngồi một góc và xem mọi người đang nhảy múa, họ sẽ nhanh chóng mệt thôi. Hyewon cảm nhận được ai đó đang đến gần mình và cô nhìn thấy Minju cùng với ly soda của em ấy.

Cô nhích người qua chừa một chỗ trống cho em ấy.

“Sao chị không tham gia cùng mọi người?”

“Nhảy không phải sở trường của chị, Yena và Yujin có lẽ thích hợp với việc này hơn.”

“Còn em tại sao lại ở đây?” Cô hỏi ngược lại và liếc nhìn em ấy.

“Vì trông chị có vẻ cô đơn.”

“Chị thích tận hưởng sự cô đơn.” Cô nhún vai.

“Thế thì làm cùng nhau đi, hai người có vẻ ổn, ba người thì hơi ồn ào nhỉ?”

Hyewon nhìn em ấy tự hỏi bao giờ nó sẽ diễn ra. Làm sao một người ngây thơ như em ấy lại có thứ tình cảm như thế với một người khác nhỉ? Cô mỉm cười.

“Nếu em thích.” Cô nhún vai và để cho Minju tựa đầu lên vai mình. Cô sẽ không bận tâm về nó nữa, cô sẵn sàng đợi nó đến rồi.

Sau buổi tiệc cô không hiểu vì sao mình và Minju thường ngồi cạnh nhau mà chẳng nói lời nào cả nhưng cả hai đều thoải mái với điều đó. Đôi khi cô sẽ sang dorm còn lại để chơi game, Minju sẽ ngồi cạnh xem cô chơi và ít phút sau Yena sẽ đến rồi trêu chọc em ấy.

Trong một nhóm bạn chơi chung chắc chắn sẽ có một cặp yêu nhau, không phải lúc nào cũng vậy nhưng phần nhiều sẽ như vậy.

Trong trường hợp này cặp đôi được nhắc đến là Yujin và Minju.

Một thông báo mới trong nhóm, Eunbi nói rằng Yujin và Minju đang yêu nhau, Hyewon bất ngờ về điều đó nhưng rồi cô lại cảm thấy đây là một điều hiển nhiên. Hai em ấy học cùng trường, lại cùng một dorm và ở cùng một phòng. Quá nhiều cơ hội để tìm hiểu nhau.

Yujin và Minju là một cặp đôi hoàn hảo trong mắt cô – Hyewon không thể chối bỏ điều đó. Yujin là một người tươi sáng, luôn mỉm cười dù cho mệt mỏi như thế nào. Minju một cô gái trong sáng, luôn nói lời xin lỗi dù cho đó không phải lỗi lầm của mình.

Cả hai bổ sung những thiếu sót cho nhau. Người hâm mộ cũng thường xem cả hai là một cặp vì hai em ấy luôn xuất hiện cùng nhau, luôn trêu chọc nhau mỗi khi có cơ hội và cả nhóm đều hiểu trêu chọc là cách các em ấy thể hiện tình cảm với nhau.

Hyewon nghi ngờ bản thân mình, liệu nó có phải sự thật? Những gì cô nhìn thấy khi cô chạm vào Minju có phải sự thật không? Minju và Yujin là một cặp đôi tuyệt vời nhưng nó lại không đúng với những gì cô thấy và cảm nhận vào lúc đó.

Hyewon nhớ lại, khi đó chỉ có mình cô mở lời, chỉ mình cô, mình cô nói mọi thứ.

Có lẽ, lần này Hyewon đã sai, có lẽ nó sẽ không xảy ra. Mỗi khi cô nhìn thấy cả hai, trái tim cô vỡ ra từng chút, từng chút nhưng cô luôn giả vờ bỏ qua sự đổ vỡ đó.

Cô nên quên đi những gì mình đã nhìn thấy và đón nhận những điều mới hơn ở tương lai. Chẳng hạn như việc nhìn về phía người đang theo đuổi cô – Lucas.

Lucas là một chàng trai có vẻ ngoài ưa nhìn, luôn có vẻ mặt lo lắng mỗi khi đứng trước mặt cô. Cô muốn thử thay đổi bản thân một lần nhưng khi nghĩ đến sân thượng, tiếng xe, Billboard, cánh chim và mình. Cô vẫn không thể quên mọi thứ, cô vẫn đang chờ đến ngày nó diễn ra.

Và cô biết rằng Lucas không phải là người cô đang chờ đợi. Cô mỉm cười xin lỗi chàng trai trước mặt vì lời từ chối của mình. Lucas gật đầu và hy vọng rằng cả hai vẫn sẽ là bạn.

Hyewon gật đầu, mong rằng Lucas sẽ ổn sau lời từ chối.

Hyewon cảm thấy bản thân mình đúng là một đứa ngốc nghếch khi lại chờ đợi một chuyện vô lí như thế. Cô liếc mắt nhìn Yujin và Minju đang đùa giỡn với nhau ở góc phòng rồi thở dài.

TBC




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro