1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Beomgyu nhận ra mình là Omega, mọi chuyện rối tinh rối mù. Cậu mơ hồ nhớ mình đã yếu ớt nắm lấy chiếc chăn của Soobin - món đồ mang theo một mùi hương dễ chịu khiến cậu cảm thấy an toàn. Cậu cũng nhớ từng nhìn thấy hai hyung đứng nhìn mình với vẻ mặt lo âu, Yeonjun thậm chí còn mang khẩu trang, bàn tay lành lạnh của anh áp lên vầng trán ấm nóng của Beomgyu.

"Sốt phát tình," anh đã nói như vậy.

Soobin khẽ gật đầu, gương mặt anh sa sầm vì lo lắng và một cảm xúc gì đó Beomgyu chẳng thể gọi tên, khiến cậu vô cớ rối bời. Cậu thấy trưởng nhóm đang nghe điện thoại, anh đứng xa hơn cả Yeonjun, quay lưng lại với cậu. Soobin không mang khẩu trang nhưng anh dùng một tay che mũi. Chiếc áo thun trắng anh mặc dính lấy tấm lưng rộng, mơ hồ phác ra những đường cơ mờ nhạt. Beomgyu có thể thấy mồ hôi trong suốt trên cổ anh, và từ khóe mắt, cậu bắt gặp một ống tiêm trống rỗng trên tủ đầu giường, bên cạnh đống đồ đạc ngổn ngang (có lẽ đã bị ai đó làm rối lên trong cơn vội vã).

"Anh bế em ấy nhé?" Yeonjun đề nghị, anh lớn của họ rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, dù nghe giọng anh có hơi căng thẳng. Soobin khẽ gật đầu, lùi lại xa hơn nữa sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia.

Beomgyu rầu rĩ phát ra âm thanh phản đối, cậu theo bản năng siết chặt hơn tấm chăn mang theo mùi hương khiến mình an tâm của Soobin, ánh mắt hoang mang tìm kiếm trưởng nhóm, nhưng người đó chẳng nhìn đến cậu. Chỉ có Yeonjun tiến đến gần dỗ dành.

"Ngoan nào," anh lớn nhẹ giọng, "đưa em đến bệnh viện nhé."

Và rồi cậu được quấn trong hai lớp chăn, Yeonjun dễ dàng bế cậu lên và đưa ra khỏi phòng. Beomgyu nhớ mang máng thấy Taehyun ngơ ngác trong hành lang. Em ấy vẫn đang mặc quần áo ngủ, lo lắng nhìn theo.

"Kai thế nào rồi?" Cậu nghe giọng Soobin khản đặc từ phía sau, anh rõ ràng đang cố giữ khoảng cách cũng như sự bình tĩnh.

"Không ổn lắm. Cậu ấy vừa tiêm xong, giờ đang nhốt mình trong nhà tắm để bình tĩnh lại." Taehyun nhẹ giọng đáp.

"Ừ, phải vậy. Nhóc ấy chưa bao giờ gặp phải tin tức tố Omega gần như thế này." Yeonjun nhẹ nhàng nói.

"Em cũng vậy mà." Soobin làu bàu, trong giọng nói có phần bực dọc.

"Ừ, em còn ngủ cạnh Beomgyu." Tiếng cười khe khẽ của Yeonjun khiến tai Beomgyu nhồn nhột, và cậu hơi cựa quậy một chút dưới hai lớp chăn. Mùi hương của Yeonjun đã bắt đầu pha lẫn với mùi của Soobin và chúng khiến Beomgyu khó mà giữ tỉnh táo. Cậu khẽ hít mũi đầy tủi thân, rồi nhận được một cái vỗ nhẹ trên vai an ủi. Beomgyu nhận ra đó là Taehyun.

"Không ngờ anh Soobin còn có thể tỉnh táo đủ để tiêm thuốc ức chế khẩn cấp và gọi cho anh Yeonjun với chị quản lí." Taehyun nói khẽ.

"Ừ, chuyện này quá bất ngờ. Beomgyu đã qua tuổi phân hóa lâu rồi. Mọi người ai cũng nghĩ em ấy là Beta." Yeonjun nói, và Beomgyu nghe tiếng cửa căn hộ của họ mở ra. Quản lý của nhóm đang chờ cùng với một lọ xịt khử tin tức tố.

"Ẻm thực sự đã…?" Quản lí hỏi ngay khi thấy họ. Chị ta cũng đang mang khẩu trang, nhưng không phải vì lý do giống Yeonjun. Chị là Beta.

"Vâng, chắc chắn." Yeonjun nói. "Đúng là tin tức tố Omega. Cả ba Alpha trong nhà đều có phản ứng."

"Làm sao có thể?" Quản lý hỏi cả khi họ cùng nhau bước đến thang máy. Taehyun có lẽ đã ở lại bên Huening Kai rồi, vì Beomgyu chẳng nghe thấy giọng em ấy đâu nữa.

"Chờ đã, em sẽ đi chuyến thang máy sau. Mọi người cứ đi trước." Soobin đột nhiên nói, và Beomgyu thề là cậu suýt nữa đã khóc vì chuyện đó. Cậu cảm thấy bất an khó tả khi phải tách khỏi Soobin, nhưng Yeonjun đã vỗ lưng cậu dỗ dành, nên Beomgyu chỉ đành lặng lẽ hít mũi.

"Em ấy và Beomgyu đang ngủ cùng nhau khi chuyện đó xảy ra." Yeonjun giải thích với quản lí của họ khi cửa thang máy đóng lại.

"Trời ơi." Beomgyu không thể thấy mặt của chị quản lí, nhưng từ giọng nói của cô có thể nghe ra nỗi sợ hãi run rẩy. "Vậy mà em ấy không đánh dấu Beomgyu ngay tại đó ư? Sao có thể?" Nghe giọng cô vừa hoang mang, vừa nhẹ nhõm mà lại vừa kinh ngạc. 

"Em nghĩ hệt như chị. Cũng may mà em đã đánh dấu tạm thời với Omega của mình nên không bị ảnh hưởng lắm. Nhưng với những Alpha chưa kết đôi, cái khả năng tự kiềm chế này gần như không tồn tại. Cơ mà anh đoán là sự an toàn của Beomgyu-yah quan trọng đến mức Soobinie không thể không kiềm chế nhỉ?" Câu cuối được nói bằng giọng dỗ dành trẻ em và Beomgyu có lẽ đã cáu lên vì chuyện đó rồi, nhưng cậu đang quá mệt mỏi và khổ sở để có thể phản ứng.

Cậu siết chặt tấm chăn có mùi của Soobin và thở dài khi mùi hương còn sót lại trong chăn cho Beomgyu phần nào sự vỗ về.

Khoảnh khắc bọn họ đến bệnh viện, Beomgyu nhớ mình đã bị chọt tới chọt lui bởi mấy thiết bị y tế kì lạ, và bị hỏi mấy câu mà não cậu chẳng thể phân tích nổi nữa. Cuối cùng các bác sĩ quyết định tiêm gì đó vào gáy cậu khiến cậu buồn ngủ cực kì.

Soobin là người cuối cùng cậu thấy vào khoảnh khắc hai mắt cậu khép lại, khó mà chống đỡ nổi tác dụng của loại thuốc kia. Cậu nhớ anh bước vào phòng, có lẽ cũng vừa khám bệnh xong bởi vì anh trông tỉnh táo hơn nhiều lắm.

"Em sẽ ổn thôi, Beomgyu à." Cậu nghe anh nhẹ nhàng nói, giọng của anh như một câu thần chú, đưa Beomgyu chìm vào giấc ngủ.

Lần tiếp theo cậu tỉnh lại, là do bị đánh thức bởi âm thanh tranh luận được cố tình đè nén và tiếng bộ phim truyền hình được phát trên TV.

"Không thể để mọi người biết em ấy là Omega được."

"Nhưng giữ bí mật cũng không phải cách! Lỡ đâu em ấy phải tham gia một chương trình toàn Alpha, rồi bất chợt tiến vào kì phát tình thì làm sao?"

"Với cái văn hóa bảo thủ của đất nước này, cậu nghĩ công chúng sẽ phản ứng thế nào với việc có một Omega trong một nhóm toàn Alpha?"

"Có Taehyun, em ấy là Beta mà."

"Việc đó chẳng giải quyết được vấn đề."

Taehyun nãy giờ vẫn đang yên lặng  lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai thành viên lớn nhất cùng quản lí, đột nhiên lên tiếng: "Mọi người nên hỏi ý anh Beomgyu, ảnh đã tỉnh rồi."

Ngay lập tức, Beomgyu thấy bốn cặp mắt bắn về phía mình và cậu thoáng run lên. Cậu không thích sự chú ý kiểu này, như thể cậu đã bày trò gì sai vậy. Dẫu rằng bình thường cậu cũng hay bày trò thật.

"Ừm…" cậu khẽ lên tiếng, trí óc trống rỗng cố tìm ra điều để nói, nhưng bị Huening Kai giành trước.

"Hyungggg!"

"Ối."

Thành viên trẻ tuổi nhất kéo Beomgyu vào một cái ôm thật chặt, và tuy rằng Beomgyu sẽ chấp nhận sự thân mật này trong tình huống bình thường, thì lúc này, có gì đó không đúng lắm. Cảm giác như một chuỗi chuông báo động đang chực vang lên, nhưng cậu lại không nỡ đẩy Kai ra.

May thay, có người giải cứu cậu.

Là Yeonjun. Anh lớn nói: "Mình đã nói gì về việc cho Beomgyu không gian riêng hả?"

Huening Kai vội buông tay, nhận lỗi ngay: "Xin lỗi, thấy Beomgyu hyung vẫn khỏe nên em vui quá."

"Dĩ nhiên anh ấy khỏe rồi. Ảnh có bệnh đâu. Chỉ là phân hóa giới tính thôi." Taehyun nhắc nhở, và Beomgyu khẽ chớp mắt.

"Ờm…" Những mảnh ký ức rời rạc từ tối hôm trước bỗng quay về, và Beomgyu lần đầu tiên ý thức được những gì đã xảy ra, khi đầu óc cậu không bị tin tức tố quấy rầy.

Hôm đấy là một ngày bình thường. Nhóm bọn họ đã quay lại ký túc xá sau nửa đêm, kiệt quệ vì lịch trình và chỉ muốn dành cả quãng đời còn lại dính lấy cái giường.

Beomgyu nhớ mình đặc biệt cần nạp năng lượng vỗ về từ ai đó, nên cậu đã chọn chui vào dưới chăn của người bạn cùng phòng như mọi khi. Cậu biết Soobin hay phàn nàn, nhưng anh chẳng bao giờ thực sự bắt cậu phải rời đi và tối qua cũng thế.

Tối qua, trưởng nhóm đã tắm xong rồi mới đi ngủ, nên da của anh ấm nóng, và tóc của anh thì hãy còn âm ẩm nơi chân tóc. Anh có mùi như chanh và quả bưởi và Beomgyu chẳng hiểu sao lại thích mùi hương ấy vô cùng. Soobin đã tặc lưỡi khi thấy Beomgyu nằm trong chăn của mình, nhưng anh chẳng nói gì thêm và lặng lẽ trèo lên giường, có lẽ quá mệt mỏi để chí chóe với cậu. Thế là Beomgyu thích chí ôm lấy anh, đến nửa đêm thì thành tay chân quấn vào nhau.

Tuy nhiên, Soobin bỗng nhận ra có gì đó sai, cực kì sai. Bản năng anh bảo rằng có một Omega phát tình gần bên, và anh ngồi bật dậy khi nhận ra Omega đó vẫn luôn nằm cạnh mình. Beomgyu cựa quậy trong giấc ngủ, cậu khẽ rền rĩ, và tin tức tố từ cậu tuôn ra như thủy triều, mạnh mẽ đủ để nhấn chìm bất kì Alpha nào.

Sau đó… Beomgyu thật lòng chẳng nhớ nữa. Nhưng có vẻ như: "Tôi… biến thành Omega thật ư?"

"Không phải 'biến', anh vẫn luôn là một Omega. Chỉ là bản năng Omega của anh không xuất hiện cùng lúc với đại đa số người khác." Taehyun giải thích giúp cậu, và dường như em ấy là người duy nhất được phép đến gần Beomgyu. Ba Alpha còn lại đứng tụ tập ở một góc phòng xa xôi.

"Đúng đó, Beomgyu à. Bác sĩ nói em là Omega phân hóa muộn." Chị quản lý nói.

"À… em hiểu rồi." Beomgyu nói, chỉ vì cậu chẳng biết phải nói gì khác.

Yeonjun nhìn cậu với vẻ lo lắng và quay sang quản lý: "Việc tiết lộ giới tính của em ấy là lựa chọn của em ấy. Nếu em ấy không muốn tiết lộ, chúng ta sẽ ủng hộ, nhưng nếu em ấy muốn công khai thì chị không thể ngăn em ấy đâu."

Quản lí rền rỉ: "Cậu nghĩ chị có lựa chọn à? Công ty của chúng ta họp khẩn cấp từ chiều mà vẫn chưa xong kia kìa. Ý kiến của cổ đông vẫn là quan trọng nhất."

"Này." Soobin, người vẫn luôn im lặng kể từ khi Beomgyu tỉnh giấc, bỗng lên tiếng. "Chuyện này bàn sau đi. Giờ cần phải lo cho Beomgyu đã."

Cả Yeonjun và chị quản lý đồng loạt gật đầu.

Soobin xoay người bước ra cửa, và nói: "Em đi tìm bác sĩ."

Beomgyu khẽ chớp mắt, cậu ngơ ngác nhìn theo tấm lưng rộng và dáng người cao lớn của Soobin, bỗng dưng cảm thấy hai má nóng lên.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro