Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bước chân vào căn phòng do vị bác sĩ kia chuẩn bị, Vương Nhất Bác mới phát hiện bọn họ không giống như băng nhóm lừa đảo.

Khách sạn được chuẩn bị toàn đồ tốt, trang trí cũng rất đẹp mắt. Trên đất còn rải hoa hồng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, ánh đèn có chút mờ ảo, dưới sàn xuất hiện màu sắc mờ nhạt, như điểm tô thêm cho bầu không khí của chuyện sắp trải qua.

Từ nhỏ đến lớn Vương Nhất Bác làm bất luận  chuyện gì cũng thành thạo, lần đầu tiên có chút mờ mịt, bức màn đã được kéo lại, anh chỉ có thể dựa theo ánh đèn nhàn nhạt nhìn xuyên thấu qua phán đoán hướng của hoa hồng, sau đó nhìn thấy một hình trái tim lớn được xếp bằng cánh hoa hồng trên giường lớn, trên tủ đầu giường là hai ly rượu vang đỏ, “rượu mạnh kinh sợ gan người”, trong đầu chợt xuất hiện câu này, Vương Nhất Bác cầm ly rượu lên, uống sạch.

Không biết đối phương khi nào đến, anh suy nghĩ rồi đứng dậy đi tìm phòng tắm, làm việc cả ngày cũng có chút mệt mỏi, khi nước ấm xả lên vai khiến cả người nhẹ nhõm rất nhiều, anh lại nghĩ đến chủ đề nghiên cứu có lẽ nên thay đổi hướng khác, hoặc có thể thảo luận với đồng nghiệp một chút, cũng có thể chia sẻ với sinh viên. Anh nghĩ đến mình trước đây nói với sinh viên tự do yêu đương, bây giờ anh lại thực sự muốn làm chuyện như vậy,trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Bên này vẫn còn tiếp tục thất thần, thời điểm anh không nhận ra, bên kia cánh cửa, người được yêu cầu đã đến, hắn nhìn ly rượu đỏ đầu giường, suy nghĩ vài phút, sau đó đóng cửa lại căn phòng trở về không gian mờ ảo vốn có, nghe tiếng nước như có như không trong phòng tắm, nội tâm ngũ vị tạp trần.

Đợi đến lúc Vương Nhất Bác mặc xong áo choàng tắm, đóng cửa phòng tắm mới phát hiện bên ngoài hoàn toàn tối đen, may mắn anh vẫn nhớ đường đi, lảo đảo bước lại giường, một bóng đen thoáng qua, đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhớ mình tới đây làm gì, anh do dự một vài phút, mở miệng, "Là cậu sao?"

Đối phương không nói gì, chẳng qua là bóng đen chậm rãi đi tới, Vương Nhất Bác ngửi được hương trà nhàn nhạt, khiến anh nhớ đến người bà trước kia ở quê, bà một mình lên núi hái lá trà, chọn kỹ lựa khéo, sau này tự mình trải qua quá trình pha trà, chính là hương thơm này, chỉ cần ngửi thôi sẽ cảm thấy rất dễ chịu, Vương Nhất Bác có chút lưu luyến mùi hương này, anh khẳng định xác thực là người mình muốn tìm. "Chúng ta, hiện tại bắt đầu đi?"

Đối phương vẫn như trước không chịu nói lời nào, nhưng tự mình càng ngày càng đến gần, cho đến khi đứng trước mặt anh, dường như cao hơn anh nửa cái đầu, Vương Nhất Bác không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được người này lớn lên không tệ, nhớ lại hắn còn là sinh viên, anh cho rằng người này cũng thận trọng như mình, vươn tay giữ vai của đối phương, nhân tiện giải phóng một chút tin tức tố của mình, "Đừng sợ, sau đêm nay tôi sẽ cho cậu thù lao tương ứng, hơn nữa sau này cũng sẽ không làm phiền cậu."

Đối phương ngửi được tin tức tố của anh, dường như hô hấp nặng hơn vài phần, sau đó càng giải phóng tin tức tố nhiều hơn, Vương Nhất Bác bắt đầu cảm thấy chân mềm nhũn, có thể là vừa rồi uống ly rượu kia, đầu óc anh cũng có chút mơ hồ. Đối phương ôm lấy anh, Vương Nhất Bác cảm thấy mặt hắn càng ngày càng gần mình.

Hai người nhẹ nhàng trao nhau một nụ hôn, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác hôn môi, cả người có chút nhẹ phiêu.

Sau đó, anh có cảm giác mình bị nhấc bổng lên, theo quán tính ôm chặt đối phương, trong đêm đen, bọn họ càng ngày càng gần nhau, nút thắt trên áo choàng tắm được kéo ra, sau đó bị vứt đại dưới sàn, anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, còn có hương trà thơm ngát, nhận ra mình có thể bị ép phát tình, anh cũng không muốn quản nhiều như vậy, chỉ có thể làm theo ý nguyện của mình, không ngừng đến gần đối phương.

Vương Nhất Bác chủ động vòng tay qua cổ đối phương, đáp lại nụ hôn như thể đang trấn an, môi lưỡi lại tiếp tục giao triền, không biết qua bao lâu cả hai mới tách ra, không để Vương Nhất Bác có thời gian thu nạp không khí, đối phương lại tiếp tục hôn anh lần này còn đẩy lưỡi vào miệng anh lấy đi toàn bộ mật ngọt.

Vương Nhất Bác bị hôn đến mụ mị đầu óc, trong vô thức cổ họng phát ra những âm thanh gợi tình, làn da trắng mịn đã nỗi lên một tầng đỏ ửng, nếu lúc này trong phòng bật ánh đèn sáng có lẽ đối phương sẽ bị thân thể quyến rũ của anh mê hoặc mất thôi.

Bàn tay của đối phương chạm vào từng tất da tất thịt trên người anh, chạm đến cả những nơi nhạy cảm nhất. Nụ hôn của đối phương chuyển từ xương quai xanh xuống cổ trắng nõn rồi dừng lại trước hai khỏa phù du trước ngực Vương Nhất Bác, hắn giơ tay xoa nắn chúng khiến cho Vương Nhất Bác tê dại, không kiềm chế được kêu lên.

- Đừng...

Đối phương nghe vậy càng ma sát mạnh bạo hơn, lúc này Vương Nhất Bác gần như bước vào kỳ phát tình thần trí đã có chút mơ hồ, hành động cũng trái ngược với lời nói. Đối phương không ngần ngại, cúi xuống ngậm lấy ngực anh, lưỡi linh hoạt trêu đùa đóa phù du, từng trận tê dại truyền đến khiến Vương Nhất Bác không ngừng rên rỉ.

Bên dưới cũng bị kích thích đến cương cứng, đối phương không bỏ qua một giây nào liền đưa tay nắm lấy vuốt ve nhẹ nhàng. Bên trong hậu huyệt cũng ngứa ngáy khó chịu, Vương Nhất Bác không nhịn được nỉ non cầu xin đối phương giúp đỡ. Đối phương thuận theo lấy một ít bôi trơn ra tay, sau đó thăm dò nơi tư mật chưa một lần bị khai phá.

Sau màn dạo đầu và một lần cao trào của Vương Nhất Bác, đối phương nhân cơ hội hậu huyệt đang hé mở, chậm rãi đi vào phía sau anh. Mặc dù vừa trải qua cao trào, Vương Nhất Bác vẫn cảm nhận được dị vật xâm nhập, tay anh nắm chặt ga giường, cố chịu đau đớn. Đối phương cũng đã nhận ra cơ thể căng cứng của anh, hắn dừng lại động tác xâm nhập, cúi xuống tiếp tục hôn anh.

Lần đầu tiên có chút đau, nhưng độ phù hợp của bọn họ cao, lại còn là AO nên chuyện làm tình cũng dễ dàng hơn, không bao lâu Vương Nhất Bác dần dần sa vào trong đó, anh chỉ có thể bị ép thừa nhận từng đợt xâm nhập của đối phương, mọi cảm xúc của anh đều tập trung ở nơi đó. Qua một hồi lăn qua lăn lại, tính khí của đối phương mạnh mẽ mở ra khoang sinh sản, đem vô số hậu duệ của mình rót vào bên trong, sau đó khoang sinh sản cũng đóng chặt lại, từ chối đón "khách".

Dường như hắn nhận ra Omega ở phía trên cực hạn xinh đẹp, cũng hiểu tại sao có người cam nguyện làm người phụ thuộc.

Vương Nhất Bác cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng không phải hoàn toàn cam nguyện thần phục, bởi vì anh là Vương Nhất Bác, từ nhỏ đã quyết tâm làm một Omega độc lập.

Ngày hôm sau khi mở mắt ra, anh cảm thấy chân tay mình mềm nhũn, trên cơ thể giữ lại một ít hương trà, bản thân mình bị lăn qua lăn lại không ít, dường như còn có chút ngọt ngào.

Nhưng qua một đêm này anh muốn dậy sớm cũng không dậy nổi, chỉ có thể lấy điện thoại xin nhà trường cho nghỉ phép, nhưng vô tình nhìn thấy thứ gì đó trong thùng rác, mặt anh có chút ửng đỏ.

Trong tay anh vẫn còn một đống việc, nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau đã xuất hiện trên ghế văn phòng, thời điểm giáo viên đối diện đi tới bắt chuyện với anh, nhân tiện hỏi cơ thể Vương Nhất Bác có chỗ nào khó chịu không. Dường như không có, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, hơn nữa về sau tinh thần của anh ngược lại còn tốt hơn. Nhưng anh vẫn rất biết ơn sự quan tâm của giáo viên kia.

Anh vẫn là giáo viên lôi lệ phong hành, vẫn đứng lớp đặt ra những câu hỏi khiến mấy đứa trốn tiết lo sợ, thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không biết, chuyện hôm đó, cuối cùng có kết quả hay chưa.

Một ngày sau khi tan học, Vương Nhất Bác bước ra khỏi lớp, chợt nhớ ra mình vẫn chưa lấy điện thoại di động, mặc dù bây giờ trong trường đại học có camera an ninh, nhưng vẫn không tránh khỏi tình trạng điện thoại di động bị lấy đi, huống hồ trong đó còn có vô cùng nhiều dữ liệu. Kết quả là đang muốn đi lấy điện thoại thì chạm mặt Tiêu Chiến.

Có thể đối phương bị bất ngờ, vô thức phóng xuất một ít tin tức tố, mùi hương này khiến Vương Nhất Bác cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cụ thể là gì thì anh dường như đã quên, mỗi ngày phải xử lý một đống sách lịch sử tịch, nếu anh nhớ kỹ còn kỳ quái hơn.

Nhưng tin tức tố của Tiêu Chiến quả thật rất dễ chịu, Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không keo kiệt lời khen ngợi hắn, hẳn là Alpha thích được người khác khen ngợi như vậy, huống chi Tiêu Chiến còn là học trò Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng, anh đưa tay lấy điện thoại di động, thuận tiện mỉm cười, "Tin tức tố của cậu rất thơm."

Tay đưa điện thoại sững sờ một lúc, sau đó giả vờ bình tĩnh mỉm cười nói: "Cảm ơn lời khen của giáo sư."

Vương Nhất Bác đánh giá cao kiểu Alpha lễ phép này, Tiêu Chiến luôn được mọi người coi trọng và còn là người rất nghiêm túc, hơn nữa từ ngoại hình đến điều kiện đều tốt, nghe nói gia cảnh cũng không tệ, thậm chí Vương Nhất Bác đã thấy một vài Omega chặn đường Tiêu Chiến về, mỗi lần như vậy hắn chỉ có thể lắc đầu mỉm cười, rốt cuộc là mình già rồi, những năm tháng tươi đẹp cũng đã qua.

Dự án trong tay vẫn chưa kết thúc, cho nên hai tuần này Vương Nhất Bác đều bận rộn thay đổi phương hướng, có quá nhiều thứ liên quan, anh chỉ có thể cố hết sức mình đưa vào, nếu không phải mẹ suốt ngày gọi điện giám sát, đoán chừng muốn một ngày ba bữa cũng có chút khó khăn, tự nhiên cũng quên những chuyện này.

Đợi đến một tháng sau, bệnh viện gọi tới, anh mới biết mình chưa đi kiểm tra.

Kết quả có phần khiến người ta kinh ngạc, Vương Nhất Bác không biết có phải tất cả mọi người đều một lần liền "trúng số" như vậy hay không? Anh kinh ngạc gọi điện nói đã có kết quả, sau này sẽ không đến nữa, bác sĩ mỉm cười chúc mừng sau đó hỏi anh có muốn thông báo cho một người khác không.

Vương Nhất Bác nghĩ đến tình cảnh hôm đó, ngoài ra chuyển đến nơi khác một khoản tiền, người sinh viên kia có thể đang gặp khó khăn nên mới làm việc này, anh nhờ bệnh viện chuyển cho đối phương, nhân tiện gửi lời cảm ơn.

Kết quả là ngày hôm sau nhìn thấy Tiêu Chiến mang theo túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa nhà. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#zsww