Phần 3(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


15

"Anh nói xem?" Châu Kha Vũ hỏi lại, cố chấp muốn nghe câu trả lời, hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào lỗ tai ẩm ướt của Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần không hiểu, rõ ràng là mình hỏi cậu ấy, tại sao người này lại ném câu hỏi cho anh như một lẽ đương nhiên như vậy, lại còn mang theo vài phần chất vấn.

Nhưng anh cảm thấy, Châu Kha Vũ có lẽ là thích đi, sáng sớm hôm đó và cả tối nay....còn có cả khoảnh khắc ái muội cực điểm ngay lúc này. Nếu là như vậy, nếu cậu thật sự thích, vậy anh cũng có thể mạnh dạn hơn nữa phải không.

"Th...Thích." Vài chữ nghẹn ở trong cổ họng, Cao Khanh Trần mơ hồ phát ra thứ âm thanh không mấy rõ ràng, nhưng là ngữ khí khẳng định.

Châu Kha Vũ khẽ mỉm cười, liếm liếm môi, một giây sau liền ôm eo người kia nhấc lên, xoay người bế anh ngồi lên mặt tủ đựng trong phòng chứa đồ.

Đột nhiên bị nhấc bổng lên Cao Khanh Trần hai tay theo quán tính ôm lấy cổ Châu Kha Vũ, anh hiện tại đang ngồi trên mặt một chiếc tủ đựng đồ cao hơn một chút, ngang tầm mắt với Châu Kha Vũ. Anh nhìn thấy trong mắt người kia ánh lên một tia xảo quyệt, bàn tay đang đặt ở eo anh nhẹ nhàng véo da phần thịt mềm mại nơi đó một vài cái.

"Nếu Nine thích, vậy lại nhiều hơn chút nữa." Châu Kha Vũ dùng một tay tách đầu gối của Cao Khanh Trần ra ngoài một chút, nhẹ nhàng lách người đứng vào giữa hai chân Cao Khanh Trần, hai người lại gần hơn một chút.

Cao Khanh Trần cau mày nghiêng đầu một chút,cái gì gọi là "Nine thích", cái người này rõ ràng là hỏi cậu có thích hay không, mặc dù tâm trí Cao Khanh Trần hiện đang rất hỗn loạn, nhưng tiếng Trung của anh không tệ đến mức không thể hiểu được ý nghĩa giữa các câu.

Anh bỗng nhiên tức giận không chịu được, đỏ mặt, có chút cao giọng: "Anh là nói em... Ưm..."

Nửa sau câu nói bị chặn lại bởi một nụ hôn bất ngờ, hơi sâu nhưng cũng kết thúc nhanh chóng.

"Là em thích... Ưm..."

Lại một nụ hôn khác rơi xuống.

"Châu Kha Vũ em. . ."

Lại lần nữa......

Cứ như vậy lặp lại vài lần, thanh âm muốn tiếp tục tranh luận của Cao Khanh Trần càng ngày càng nhỏ lại, môi đỏ mọng khẽ thở dốc, không biết là bởi vì tức giận hay là vì bị hôn không ngừng.

Nhiệt độ trong phòng chứa đồ có cảm giác ngày càng tăng cao, những hạt mồ hôi bắt đầu chảy ra từ lưng Châu Kha Vũ, nhưng cậu không muốn ra ngoài. Người trong vòng tay cậu giống như một con mèo nhỏ vừa ngoan ngoãn lại có chút tinh nghịch, bắt được thì có thể chạm vào, không để ý thì sẽ chuồn đi mất hút, muốn lấy được một câu "thích" của anh phải vừa dụ dỗ vừa lừa gạt.

Nghĩ đến đây Châu Kha Vũ không khỏi cảm thấy có chút ấm ức cùng phẫn nộ, cảm giác này càng nhân lên gấp bởi khi Cao Khanh Trần nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

"Chỗ này nóng quá đi." Cao Khanh Trần vừa mới tắm xong, hiện tại lại đổ mồ hôi đầy người, anh nhẹ đẩy Châu Kha Vũ ra, giọng điệu vô tình mang theo vài phần nũng nịu.

Châu Kha Vũ không có ý định buông tay, nhưng đột nhiên nhích lại gần, lưng của Cao Khanh Trần áp vào bức tường của phòng chứa đồ phát ra âm thanh cọ xát .

Bả vai hơi đau, Cao Khanh Trần đẩy cậu mạnh hơn một chút.

"Vậy anh sẽ không giả ngốc mà chạy trốn chứ?" Châu Kha Vũ vùi đầu vào vai nam nhân, không dám nhìn vẻ mặt của anh.

16

Châu Kha Vũ có lẽ hôm nay đã làm làm ra một số chuyện xấu, tùy hứng lâu như vậy rồi, vì vậy dù cho dù là đang kìm nén sự giận dỗi, nhưng cũng không thể nào lý lẽ hùng hồn oán giận người kia.

Cao Khanh Trần bị tóc của Châu Kha Vũ chọc vào cổ có chút ngứa ngáy, nghe câu hỏi mới mà anh có chút ngây người không biết nên đáp lại thế nào.

Kỳ thực thường xuyên giả ngốc là anh, bỏ trốn cũng là anh

Sau khi nhận ra những điều này, anh đã bị Châu Kha Vũ dụ dỗ đe dọa dồn vào một góc, thậm chí tức giận cũng không được.

"Nhưng em cũng không nói là thích mà?" Cao Khanh Trần thanh âm nghẹn ngào, có chút giống như biết mình lý nhưng vẫn cố cưỡng từ đoạt lý chống đối.

"Em thích." Thanh âm của Châu Kha Vũ dịu xuống.

Lời vừa dứt, Cao Khanh Trần liền hỏi: "Em thích anh sao?"

"Ừ, em thích." Châu Kha Vũ từ trên vai anh ngẩng dậy, nhìn vào mắt anh, sau đó vươn tay ôm lấy anh, dùng lòng bàn tay xoa xoa bả vai sau lưng anh vài cái.

"Vậy thì anh cũng thế.."

17

"Mau mau ra ngoài, anh sắp chết nóng rồi." Cao Khanh Trần đột nhiên giống như một con bạch tuộc quấn lấy Châu Kha Vũ, cắn vào vai cậu, nói thêm: "Lần này anh sẽ không chạy trốn na."

Đúng là yêu tinh, Châu Kha Vũ bất lực trong lòng, ôm lấy con bạch tuộc quấn quanh người lên, đi trở lại cửa phòng ngủ có điều hòa.

Cao Khanh Trần đột nhiên như một con mèo nhảy khỏi người Châu Kha Vũ , vừa một bước vào phòng đã chuẩn bị đem người bỏ lại ngoài cửa. Châu Kha Vũ nhanh tay nhanh mắt hơn đã kịp chặn cửa lại, thuận tiện bước vào phòng, dùng tay trái đóng cửa lại.

"Vừa rồi mới nói anh sẽ không chạy trốn." Châu Kha Vũ ngữ khí trầm xuống, đột nhiên cảm thấy mình nên tùy hứng thêm chút, phải làm thêm nhiều chuyện xấu mới có thể nuốt xuống cục tức này.

Cao Khanh Trần mím môi, biết mình đuối lý, sờ sau gáy nói rằng đã quá muộn bản thân cũng buồn ngủ lắm rồi, thậm chí còn ngáp một cái tượng trưng.

Cao Khanh Trần thuộc tuýp người rất tinh ý và giỏi sát ngôn quan sắc(đoán ý qua lời nói và sắc mặt), anh có thể thấy được những ham muốn táo bạo và sâu sắc hơn của Châu Kha Vũ đang dần dần xuất hiện, bây giờ không chạy trốn khả năng là đã quá muộn.

Sự tình chứng minh là anh đã đúng.

Châu Kha Vũ đến gần vò vò tóc Cao Khanh Trần, mang anh cố trụ lại trong vòng tay của mình, thanh âm trầm trầm mang theo chút khàn. "Tiểu Cửu, em bỏ thuốc rồi, bây giờ có chút khó chịu."

Tay cậu nóng ran, chậm rãi dạo chơi phía sau lưng Cao Khanh Trần, đi đến vùng da không bị áo ba lỗ che chở càng lưu lại chà sát lâu hơn.

Cậu cúi đầu ngả vào vùng cổ của anh, như có như không dùng mặt dụi dụi vào hõm cổ, hơi thở của cậu phả lên da thịt anh có chút bỏng rát.

"Vậy...vậy phải làm sao?" Cao Khanh Trần mặc chiếc áo ba lỗ trắng có chút mỏng manh.

Anh cảm nhận được bàn tay của Châu Kha Vũ đặt trên lưng mình, ngưa ngứa, thỉnh thoảng mấy ngón tay luồn vào trong áo xoa nắn xương cốt cùng da thịt mềm mại của anh. Mỗi một từ Châu Kha Vũ nói ra, anh đều cảm nhận được phía sau gáy cùng bả vai mình run lên, đan xen cùng hơi thở ấm nóng, khiến máu trong từng huyết mạch trên người anh cũng như dần nóng lên.

Tận tới khi cảm nhận được Châu Kha Vũ cắn lên xương quai xanh của anh, hô hấp dường như ngưng trệ rồi, toàn thân khẽ run rẩy một chút, đại não có ảo giác gián đoạn tín hiệu.

"Có được không? Tiểu Cửu?"

Cao Khanh Trần phát hiện, người này mỗi khi làm nũng hình như rất thích gọi anh là Tiểu Cửu.

Trước khi Cao Khanh Trần kịp phản ứng lại rằng có thể hay không cái gì, Châu Kha Vũ đã bắt đầu ôm anh chặt hơn, đồng thời nửa kéo nửa đẩy anh tới bên cạnh giường.

Tới lúc Cao Khanh Trần nghĩ thông, bản thân đã nằm an vị trên giường rồi.

"Châu Kha Vũ?"

Người kia ôm anh, tay bắt đầu chậm rãi lần mò vào bên trong áo ba lỗ trắng, nghe thấy Cao Khanh Trần gọi tên cậu cũng không buồn dừng lại, chỉ mơ hồ nói: "Tiểu Cửu, đáp ứng em được không?"

Những nụ hôn của cậu tỉ mỉ rơi xuống tai, cổ cùng bả vai của anh, cảm giác ái muội nặng nề quá độ khiến Cao Khanh Trần không cách nào suy nghĩ bình thường, mơ hồ phát ra một tiếng "Ưm", không rõ là thanh âm động tình hay là trả lời cho câu hỏi kia.

"Vậy coi như là anh đáp ứng." Châu Kha Vũ cười cười, đứng dậy cởi áo ngoài.

Dường như không hài lòng vì da thịt bả vai bị che khuất một chút, Châu Kha Vũ đưa tay kéo bên vai của áo ba lỗ trắng xuống, để lộ ra xương quai xanh hoàn hảo của người kia, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Da anh rất trắng, lúc này còn hơi hồng hồng, áo ba lỗ bị kéo xuống một nửa, đường nét trước ngực nửa rõ nửa mờ, Châu Kha Vũ mạnh mẽ kéo xuống, để lộ ra cơ ngực cùng điểm nhỏ hồng hồng.

Cậu hôn xuống nơi đó, chậm rãi dùng đầu lưỡi cọ xát, rồi hung hăng cắn xuống day day, cảm nhận cơ thể Cao Khanh Trần phát run cùng những tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong cổ họng, hình như là đang kêu đau.

Một bên vai áo không bị kéo xuống căng ra hằn lại một vệt đỏ hồng trên bờ vai trắng nõn, Cao Khanh Trần một tay bị người đè xuống giường, tay còn lại đặt trên bả vai Châu Kha Vũ, dùng bao nhiêu sức cũng không đẩy ra được. Anh dường như chẳng biết gì bị lừa gạt đáp ứng yêu cầu quá phận của người kia, dục vọng điên cuồng cùng tiếng rên rỉ khó kìm nén đều bị anh áp chế trong cổ họng, nhưng khi người kia lại làm gì đó xấu xa, một tiếng "đau" lại rò rỉ ra.

Châu Kha Vũ dứt khoát đem áo ba lỗ vướng víu cản trở cởi xuống, bả vai và trước ngực Cao Khanh Trần đã lưu lại vài dấu hôn ngân, vệt hằn đỏ do vai áo để lại mang tới loại cảm giác tan nát ngược đãi, Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy con quỷ trong mình đã hoàn toàn thức tỉnh.

Đột nhiên không còn áo, Cao Khanh Trần mặt đỏ bừng co rúm lại tròng vòng tay Châu Kha Vũ, đầu vùi vào ngực cậu, nhiệt độ nơi da thịt tiếp xúc cao tới bất thường, nhưng khi cảm thấy đùi bị một vật cứng rắn nào đó chọc phải, vừa co ro vừa lùi lại phía sau vài cm.

"Còn muốn chạy." Châu Kha Vũ kéo người trở lại, để vật cứng rắn ở giữa hai chân anh, tay hung hăng nhéo nhéo eo của Cao Khanh Trần.

"Ưm" Cao Khanh Trần kỳ thực rất sợ nhột, eo vừa ngứa vừa đau khiến anh khó chịu rên rỉ một tiếng, lại chọc đến Châu Kha Vũ nhéo thêm vài cái.

"Em đừng như vậy mà..." Giọng nói của Cao Khanh Trần mang theo vài phần bất mãn, thế nhưng trong đó lại còn chút khẩu âm nên tựa hồ như đang nũng nịu.

Cao Khanh Trần mặc một chiếc quần ngủ lụa sa tanh màu đen, Châu Kha Vũ nhận ra chiếc quần này giống với chiếc quần ngủ tối hôm đó, nghĩ tới sau một nụ hôn dài như vậy, lại bị một người bỏ rơi trong sân nhỏ lòng ngổn ngang, lòng tăng thêm vài phân phẫn nộ.

"Đừng như nào cơ, Tiểu Cửu." Châu Kha Vũ một tay nhéo eo anh, một tay trượt dọc theo đường cong cơ thể đi xuống, sau đó lòng bàn tay bắt đầu xoa nắn quanh bờ mông mịn màng của người kia, thêm chút lực bóp một cái.

Sự đụng chạm đột ngột khiến hai má Cao Khanh Trần, anh ở trong vòng tay Châu Kha Vũ vùng vẫy vài lần, nhưng càng giãy giụa thì quần ngủ của anh lại càng trượt xuống hơn nữa.

Tận đến khi chiếc quần tụt đến đầu gối, Châu Kha Vũ đột nhiên ôm người anh lật lại, từ phía sau ôm lấy anh, bàn tay to lớn bao phủ lấy dục vọng sớm đã thức tỉnh của Cao Khanh Trần, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, như có như không mà trêu chọc anh.

"Tại sao lại bỏ chạy?" Châu Kha Vũ thanh âm trầm thấp, từ phía sau vừa cắn lấy tai Cao Khanh Trần vừa hỏi, động tác trên tay không dừng lại.

Khi bị chạm vào nơi đó, Cao Khanh Trần kịch liệt run rẩy, cố gắng ngăn mình phát ra nhiều thanh âm, nhẹ nhàng trêu chọc khiến cả người khó chịu, cả người anh như bị treo lơ lửng, thần trí dần bị tước sạch, anh chẳng còn thời gian để kịp suy nghĩ xem Châu Kha Vũ hỏi bỏ chạy là lúc nào, chỉ có thể há miệng thở dốc.

Không nhận được câu trả lời, Châu Kha Vũ có chút không hài lòng, tăng thêm lực đạo trên tay, tay còn lại vươn ra giữ lấy cằm Cao Khanh Trần. Môi của Cao Khanh Trần hơi hé mở, thở ra một luồng nhiệt khí nóng bỏng, Châu Kha Vũ bóp má người kia, hai ngón tay đưa vào chiếc miệng đang hé mở, kẹp lấy đầu lưỡi anh trêu đùa.

"Anh làm sao lại chạy trốn? Tiểu Cửu?"

Nước bọt trượt xuống từ khóe miệng, Cao Khanh Trần phát ra vài tiếng rên rỉ, có vài phần bất mãn, răng lướt qua ngón tay của cậu nhưng lại không nhẫn tâm cắn xuống, chiếc lưỡi mềm mại bị đầu ngón tay trêu chọc tới ngứa ngáy.

"Tiểu Cửu xấu quá đi, bỏ rơi em cũng không có nguyên do."

Chút ý thức còn sót lại của Cao Khanh Trần nói với anh, người này mỗi lần làm chuyện xấu, cũng thích gọi anh là Tiểu Cửu.

Hạ thân bị người kia nắm lấy, lỗ tai mẫn cảm từng chút từng chút bị gặm nhấm, ngón tay trong miệng chậm rãi cọ xát đầu lưỡi anh, khiến anh hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ trả lời câu hỏi, đến một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được, nhưng Châu Kha Vũ trắng trợn đổ lỗi cho anh nói anh xấu xa.

Sự tức giận đột nhiên bùng lên trong đầu, anh hung hăng cắn một cái vào ngón tay Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ ăn đau tới thở hắt ra, đem người lật lại đè dưới thân, người kia khóe miệng nước bọt còn đang chảy ra, càng làm tăng thêm không khí gợi tình này, cậu dùng sức hôn lên môi Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần đang có chút giận dỗi, hiển nhiên sẽ không chịu phối hợp, anh cắn răng không cho đầu lưỡi cậu tiến vào.

Châu Kha Vũ nhẹ liếm nướu răng anh, tay đưa lên chạm vào xương quai xanh của anh, từ từ trượt xuống rồi đột nhiên nhéo một cái tại đầu ngực mềm mại của người kia.

Người dưới thân run rẩy một trận, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, hàm răng đang cắn chặt vô thức nới lỏng ra, liền bị đầu lưỡi của Châu Kha Vũ tiến quân thần tốc. Bàn tay cậu vẫn không dừng lại, nhẹ nhẹ cọ xát nơi đó một chút, màu hồng phấn dần chuyển thành màu đỏ anh đào.

Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, tới khi Cao Khanh Trần sắp không thở nổi nữa, Châu Kha Vũ mới buông tha cho đôi môi anh, những nụ hôn tinh tế không ngừng rơi xuống vai và ngực, bàn tay đang nắm lấy dục vọng của người, cũng tăng nhanh tốc độ hơn nữa.

Người bình thường mồm miệng lanh lợi lúc này cũng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ, nhẹ giọng nói: "Không muốn, ưm..."

Lúc Cao Khanh Trần khuất phục đầu hàng, đôi môi đỏ mọng, mắt cũng đỏ hoe, trong mắt đẫm lệ, không biết là do tức giận hay là do bị kích thích kịch liệt tới cao trào.

Châu Kha Vũ thích thú ngắm nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, có một cảm giác thỏa mãn không thể lý giải được.

Cậu mang ngón tay dính đầy dịch nhầy nóng bỏng của người kia mò tới rãnh mông xoa xoa vài lần, nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của anh, đôi môi cũng có chút sưng đỏ, miệng đang hé ra thở dốc.

Cao Khanh Trần đột nhiên cảm thấy có chút oan ức, vươn tay ôm lấy cổ Châu Kha Vũ, vùi đầu vào hõm cổ cậu, giọng mang theo vào phần nức nở: "Nhưng mà anh là thật sự thích em đó."

Châu Kha Vũ nhất thời mềm lòng, hôn hôn lên mắt anh, tay không ngừng lại, chậm rãi xoa ấn khe hở giữa hai bên mông thịt mềm mại, sau đó đỡ lấy đầu gối anh, vòng hai chân anh quanh eo cậu.

Cao Khanh Trần lo lắng căng cứng người.

"Thả lỏng chút." Châu Kha Vũ phả nhiệt khí vào bên tai anh, ở bên cổ cắn lên một cái.

Cổ đột nhiên có chút đau khiến Cao Khanh Trần khẽ run lên, vô thức thả lỏng cơ thể, Châu Kha Vũ nhân cơ hội đưa ngón tay tiến vào.

"A...em..." Cao Khanh Trần vươn tay muốn đẩy người trước mắt ra, lại bị người kia một tay cố trụ hai tay trên đỉnh đầu, mồ hôi tinh mịn đang chảy ra từ trán anh, dị vật trong cơ thể khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sự nhẫn nại của Châu Kha Vũ trước giờ luôn dư thừa, ngón tay chậm rãi mò mẫm đường hầm chật hẹp nóng ẩm, sau khi tìm được được gồ lên mềm mại đó, không nhanh không chậm bắt đầu trêu chọc người kia.

Người kia mẫn cảm tới mức chỉ cần một ngón tay cũng làm anh toàn thân run rẩy kịch liệt, anh mơ mơ hồ hồ hé mắt gọi tên Châu Kha Vũ, đôi tay đan chéo trên đỉnh đầu xiết lấy bàn tay Châu Kha Vũ.

"Nói cho em, anh còn muốn gì khác không?" Châu Kha Vũ thanh âm khàn khàn hỏi anh, hơi thở ngày càng nặng nề hơn.

Cậu buông tay đang giữ lấy hai tay của Cao Khanh Trần, cởi quần mình xuống.

Khi dục vọng chiếm ưu thế, lý trí đều là hoang đường. Cao Khanh Trần vươn tay ôm lấy cổ Châu Kha Vũ, hôn lên mặt, lên môi cậu, dùng hành động trả lời câu hỏi kia.

Châu Kha Vũ nhìn Cao Khanh Trần, anh lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi, những sợi tóc ướt át dính trên mặt, sắc mặt nhuộm hồng, ánh đèn ấm áp chiều lên khuôn mặt anh, giống như một con búp bê tinh xảo.

Chỉ là con búp bê này bây giờ đã hoàn toàn thuộc về cậu, cậu ôm con búp này trong lòng nhào nặn rồi mở ra, khiến anh đau đớn rồi lại khiến anh say mê, khiến anh tức giận ấm ức rồi lại tự nói ra lời yêu mình.

Châu Kha Vũ rút ngón tay ra, Cao Khanh Trần bất mãn vặn vẹo eo, chiếc miệng nhỏ nhắn hôn Châu Kha Vũ phát ra vài tiếng rên rỉ, hạ thân sớm đã ướt át một mảng.

Châu Kha Vũ lại dừng lại, áp chế dục vọng mãnh liệt dưới hạ thân, nhìn chằm chằm vào Cao Khanh Trần, "Gọi ca ca."

Cao Khanh Trần mơ màng nhìn cậu, nghe lời thốt ra hai chữ: "Ca ca..a...."

Lúc Châu Kha Vũ tiến quân thần tốc, Cao Khanh Trần phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, mơ màng oán trách cơn đau căng trước hạ thân, nhưng lại vươn hai tay ôm lấy cậu, dùng lực gắt gao ôm lấy lưng cậu.

"Gọi em là gì?" Châu Kha Vũ chậm rãi di chuyển lên xuống phía bên trong, cảm nhận da thịt nơi tư mật mềm mại kia đang bao bọc lấy mình, chờ hạ thân người kia dần dần thích nghi.

"Kha Vũ..." Cao Khanh Trần ý thức không còn rõ ràng, phản ứng chậm nửa nhịp. Châu Kha Vũ bóp ngang eo của anh sau đó dùng sức đỉnh một cái.

"Ưm...Ca ca." Đột nhiên tiến tới, Cao Khanh Trần bị một cảm giác đau đớn căng trướng mơ hồ bao bọc, ngoan ngoãn gọi một tiếng.

"Gọi lại lần nữa." Châu Kha Vũ chậm rãi hôn lên má, dái tai, vai và bờ ngực của người kia. Sau đó, hai tay cậu lần đến eo của anh, nâng lên một chút, gia tăng tốc độ ra vào nhanh hơn.

"Kha Vũ....ca ca...."

Cao Khanh Trần lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt ướt đẫm mặt, mơ hồ gọi tên người trên thân chậm lại chút, nức nức nở nở nói mình không được rồi, không thể làm nữa.

Anh kêu lên thật nhiều "Ca ca" "Kha Vũ ca ca" mong người kia nhẹ nhàng chút nữa, nhưng nó lại phản tác dụng.

Khoái cảm vô cùng vô tận dường như nuốt chửng lấy cậu, đến khi cao trào đạt tới cực điểm, cậu ôm chặt lấy người trong lòng.

Anh không còn những phản ứng giới đoạn khó chịu nữa.

18

Khi Châu Kha Vũ tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Cao Khanh Trần đang cuộn tròn trong vòng tay cậu, trên má vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, dường như đã khóc rất nhiều vào đêm qua.

Có một con gấu nhỏ màu vàng bên cạnh giường của anh ấy, trước đây anh đã nói với Châu Kha Vũ rằng đây là con gấu bông nhỏ yêu thích của mình mà anh đã ôm từ khi còn nhỏ.

Châu Kha Vũ ngây người nhìn con gấu nhỏ một lúc, đột nhiên nghĩ đến đêm chung kết, Cao Khanh Trần ngồi trên ghế ôm một con gấu nhỏ trong tay ngủ gà ngủ gật.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi trang điểm xong, trông giống như một con búp bê bằng sứ tinh xảo, dựa vào tường mắt nhắm hờ, trên đỉnh đầu có một ánh sáng đỏ trắng chiếu qua.

Lúc đó, Châu Kha Vũ bước tới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, Châu Kha Vũ vẫn nhớ chiếc ghế đó rất cứng, xung quanh mọi người đều mệt mỏi và căng thẳng, nhưng anh lại ôm gấu nhỏ và im lặng như một thiên thần.

Khi đó Châu Kha Vũ không biết sau này có liên hệ gì với anh hay không, cậu tựa đầu lên vai người kia nhắm mắt lại, lòng thì chẳng bình yên.

Đêm chung kết hôm đó kết thúc thật hoành tráng và rực rỡ, khi những tờ giấy lấp lánh đủ màu sắc sặc sỡ từ trên trời rơi xuống, Châu Kha Vũ nhìn thấy anh mỉm cười với mình, khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt sáng ngời.

Thật tốt, Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

END

_________________

Update: 00:38AM 10/01/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro