CHƯƠNG 6.6: ĐỪNG CHÁN TAO MÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Jefflixs
Fic gốc: https://archiveofourown.org/works/40913016
____________________

"Này Beauty, có thấy Foei đâu không?" Captain cuối cùng cảm thấy mình đang bị Foei tránh mặt sau nhiều ngày không liên lạc với cậu. Anh đã thu dọn đồ đạc của mình nhanh nhất có thể để bắt kịp Foei, nhưng Foei đã biến mất trong nháy mắt. Captain đi đến nơi Foei có thể đến nhất, quán cafe.

"À, xin chào, P'Captain. Hôm nay không có tiết học, nên em không gặp anh ấy." Beauty vẫn ngồi học tại chỗ như thường lệ, nhìn vị khách hiếm khi xuất hiện này.

"Ồ...ok...."

"Anh lại làm gì sai và khiến P'Foei giận à?" Beauty cười khúc khích, cô thấy thú vị khi thấy 'Captain playboy' yêu tiền bối của mình, cô không thể không trêu chọc anh.

"Không!..... ừm... anh nghĩ vậy...?" Captain không chắc lắm, có thể anh đã có một bước tiến sai lầm, nhưng anh không nghĩ rằng Foei lại nổi giận vì điều đó.

Mọi chuyện bắt đầu từ hôm đó khi Captain mời Foei đến nhà mình. Trong quá khứ, anh chưa từng mời bất kỳ cô gái nào đến nhà mình, bởi vì anh nghĩ rằng không cần thiết phải làm như vậy; nhưng Foei rất đặc biệt, cậu là người mà Captain muốn cậu biết mọi thứ về anh, vì vậy hôm đó anh đã mời (hoặc dụ dỗ) Foei đến nhà mình.

"......và đây là phòng của tao. Xin lỗi nếu nó trông giống như một mớ hỗn độn, tao sẽ dọn dẹp nó sớm thôi." Captain nắm tay Foei cho đến khi họ đến phòng. Foei không phàn nàn về sự lộn xộn trong phòng, cậu thậm chí còn không nói một lời nào, vì cậu cảm thấy thích thú với nó. Nó chắc chắn là lớn hơn phòng cậu, và có rất nhiều mô hình, Foei đã nhìn thấy chúng trên tạp chí trước đây và cậu biết chúng cực kỳ đắt tiền. Foei biết Captain xuất thân trong một gia đình giàu có, nhưng đến bây giờ cậu mới nhận ra sự khác biệt của họ.

"Foei?" Captain phát hiện ra Foei im lặng sau khi họ vào phòng, nhìn xung quanh với vẻ mặt tò mò.

"Mày thích phòng tao à? Tao có thể đưa mày đến đây hàng ngày nếu mày muốn." Captain nhếch mép và ôm Foei từ phía sau. Anh không biết cảm giác đó là gì, nhưng anh bắt đầu tưởng tượng viễn cảnh sẽ thế nào nếu Foei sống cùng anh.

"Lại đây, để tao dẫn mày đi xem mấy thứ tao thích." Captain nhẹ nhàng hôn lên gáy Foei và đưa cậu đến chiếc kệ nơi anh đặt tất cả những món đồ sưu tầm yêu thích của mình. Chiếc kệ được đặt cạnh máy tính của Captain, không khó để nhận ra ai đó đã cố gắng sắp xếp nó gọn gàng và ngăn nắp. Có vài chú gấu nhỏ dễ thương trên giá đầu tiên, một hình Thanos khổng lồ trên giá thứ hai, và...... một chiếc áo thun quen thuộc và một cuốn album trên giá thứ ba. Hửm?

Foei nhận ra chiếc áo thun đó là chiếc áo mà Captain cho cậu mượn vào đêm hôm đó, khi họ đang chuẩn bị cho Loi Krathong; và trước khi Captain nhận ra, Foei đã lật mở cuốn album. Nó chứa đầy những tấm hình của Foei, trông giống như được ai đó bí mật chụp.

"Chết tiệt, tao không nhớ tao đặt chúng ở đây khi nào, ừm... giờ tới..."

"Aw! Cái này.... đợi đã.... mày bí mật chụp những hình này khi nào vậy?" Foei xem các tấm hình và phát hiện ra chúng được chụp khi họ đang thực hiện các dự án trong Câu lạc bộ Khiêu vũ. Trong ảnh, cậu đang trò chuyện với một trong những sinh viên của câu lạc bộ, nở nụ cười ngọt ngào. Và từ xa, Foei chắc chắn rằng Captain đã chụp mà không cho cậu biết.

"Đồ biến thái! Mày làm gì với hình của tao, huh?" Foei cười thầm, thực ra cậu không muốn biết mục đích Captain chụp những tấm hình này, nhưng cậu không thể để vuột mất cơ hội trêu chọc anh.

"Tao chỉ... tao....trả nó lại cho tao trước đã!"

Captain đã hôn Foei chỉ để lấy lại những tấm hình đó, vì Foei không chịu bỏ cuốn album ra. Anh biết đó không phải là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng anh không có lựa chọn nào khác, anh không muốn Foei biết mình đã chụp bao nhiêu tấm hình vào đêm đó. Foei buộc phải đầu hàng sau khi không tránh được nụ hôn.

"Yêu tao nhiều như vậy sao?" Foei trêu chọc trong khi Captain giấu cuốn album trong tủ cạnh kệ.

Captain quay lại khi nghe thấy Foei. "Mày biết câu trả lời mà." Captain nhếch mép cười và kéo Foei vào lòng.

Trong một khoảng cách ngắn như vậy, thời gian trôi chậm lại khi họ nhìn vào mắt nhau. Không biết ai bắt đầu trước, giây tiếp theo họ hôn nhau điên cuồng. Foei có thể cảm thấy môi mình bị cắn và mút, chỉ có thể phát ra những tiếng rên nhỏ trong vô thức. Foei nhớ hôm đó cả hai đều say, Captain khoe khoang về việc các cô gái theo đuổi anh vì đôi môi của anh, mặc dù đó là sự thật. Foei cảm thấy tình hình trở nên mất kiểm soát, chân nhũn ra sau khi chiếc lưỡi tán tỉnh của Captain tách mở khoang miệng, đầu óc trống rỗng, mặc cho Captain muốn làm gì thì làm. Họ tách ra trong vài giây, vì Captain biết Foei không thể thở được. Captain nhìn Foei trìu mến hết mức có thể khiến Foei chịu không nổi, cậu kéo vội cổ áo Captain và bắt đầu một nụ hôn khác.

Ý thức của Foei bị mờ đi cho đến khi cậu cảm thấy bị đẩy xuống giường, cậu thậm chí còn không biết lúc họ tới được đó. Sự khao khát mãnh liệt trong đôi mắt của Captain khiến Foei lúc đầu lo lắng, nhưng sau đó khi bị đẩy vào những nụ hôn bất tận, cậu không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo nữa. Captain sốt ruột cởi cúc áo sơ mi trắng của Foei, như anh luôn muốn làm như vậy, trong khi hôn Foei liên tục. Anh không thể lãng phí giây phút nào, anh chưa bao giờ hấp tấp với bất kỳ cô gái nào trước đây, và mọi thứ về Foei càng khiến anh phát điên hơn. Captain dứt nụ hôn khi cởi xong vài cúc áo đầu tiên, anh nhìn xuống và nhìn chằm chằm vào bộ ngực đẫm mồ hôi, nó cứ phập phồng lên xuống như muốn dụ dỗ anh hôn vào đó.

Captain nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay kéo một đường trên ngực Foei, anh không hiểu tại sao chỉ cần nhìn vào một bộ phận nhỏ trên cơ thể của cậu, anh lại có thể bị kích thích đến vậy. Captain bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, không nhịn được hôn lên đó.

"Không!" Foei chộp lấy tay Captain một cách khó khăn, ngăn anh chạm sâu hơn nữa. Captain ngước dậy và khi nhìn lên, tất cả những gì anh có thể thấy là khuôn mặt sợ hãi của Foei.

"Tao xin lỗi! Ừm... xin lỗi, Foei... lẽ ra tao nên hỏi ý mày trước..." Captain thừa nhận rằng anh hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng anh không muốn làm tổn thương cảm nhận của Foei. Foei không thể trả lời, vì cậu vẫn đang thở hổn hển.

"Mày ổn chứ?" Captain ôm Foei trong vòng tay và nhẹ nhàng vỗ lưng.

"Tao...ổn... xin lỗi Tain...tao...."

"Không không không, đừng nói xin lỗi Foei... là lỗi của tao..." Captain không ngờ Foei lại sợ hãi như vậy, vì trước đây họ đã hôn nhau rất nhiều,

"Tao nghĩ tao nên đi ngay bây giờ..." Foei ngồi dậy, chỉnh trang lại trong khi đi ra cửa. Cậu lúng túng và không biết phải đối mặt với Captain như thế nào.

"Ừm...để tao đưa mày về nhà..."

"Không sao, tao có thể tự đi..." Foei ra đi không quay đầu lại. Captain không biết, đó sẽ là lần cuối cùng họ nói chuyện trong gần một tuần. Họ vẫn gặp nhau trong lớp, nhưng vì mối quan hệ của họ vẫn chưa được công khai, họ chỉ có thể ngồi cạnh nhau; và vì dự án cũng đã xong nên Captain không có cơ hội nói chuyện với Foei trong lớp. Như thể đang vội, ngày nào Foei cũng rời khỏi lớp ngay khi có thể, Captain không thể đi theo cậu được.

Hôm nay là ngày thứ tư Foei tránh mặt Captain, và Captain quyết định phải làm gì đó. Anh đã biết rằng mình không thể bắt được cậu ở trường, vì vậy anh đã nhờ người khác giúp đỡ.

"P'Phat...làm ơn......"

"Em cho anh biết lý do tại sao em cần địa chỉ văn phòng của Cher trước, sau đó anh sẽ cân nhắc việc đưa cho em." Phat nghiêm túc nhìn Captain, không hiểu tại sao anh lại đến hỏi mình.

"Có phải cậu ta đang tán tỉnh Cher không?" Phat thắc mắc.

"P'Phat... em......em nghĩ babe của em đang trốn ở đó dạo gần đây, em có chuyện muốn hỏi..."

"Hả? Babe của em? Em theo đuổi Cher từ lúc nào?" Phat không kìm được nắm lấy cổ áo Captain, không hiểu sao mình lại tức giận, nhưng Captain cũng giống như ông chủ tán tỉnh trước đây, hắn không thể để anh động tay vào cô được.

"Hả? Ai nói em đang theo đuổi P'Cher? Là Foei." Captain ngạc nhiên khi thấy Phat đang bình tĩnh lại nổi giận như vậy.

"Aw! Foei... ồ... tất nhiên là Foei rồi... hahaha... dù sao thì..." Khi Phat nghe thấy đó không phải là Cher, hắn đã trở lại với một Phat bình thường trong nháy mắt.

"Thì ra là đây..." Captain nhìn vào cửa trước xưởng vẽ của Cher, anh bấm chuông không do dự. Anh đã lãng phí thời gian khi hỏi địa chỉ, anh chỉ hy vọng Foei vẫn còn ở đây.

"Vâng? À, Tain. Thật bất ngờ."

"Foei có ở đây không? Em muốn nói chuyện với cậu ấy." Captain nhìn vào phòng thu qua khe cửa, nhưng Cher đã chặn anh lại.

"Chị không biết em đã làm gì, nhưng mấy ngày nay Foei đã mơ mộng rất nhiều. Chị đang định đi mua vài thứ, nhớ nói chuyện đang hoàng với em ấy nhé?" Cher vỗ vai Captain. Cô là người biết họ hẹn hò từ rất sớm, đoán chừng trực giác của phụ nữ luôn chính xác.

"Chắc chắn rồi."

Foei đã ở trong studio của Cher sau giờ học được bốn ngày rồi, cậu biết mình không nên tránh mặt Captain, nhưng cậu không thể đối mặt với anh nếu vấn đề chưa được giải quyết. Foei nhìn chằm chằm vào những tin nhắn mà Captain gửi.

"Xin lỗi..." cậu thì thầm, "Có lẽ mình sẽ nói chuyện với cậu ấy sau... chỉ... mình cần thêm vài ngày nữa..." Cậu thực sự không có thêm vài ngày nữa, vì Cher phàn nàn rằng cậu đang mơ mộng và không giúp đỡ cô chút nào; Foei cần tìm một nơi ẩn náu khác cho mình. Khi nghe thấy ai đó bấm chuông, cậu đã vỗ vào mặt mình để làm mình tỉnh táo.

"Khách hàng mới à? Chị?" Foei đứng dậy và đi về phía cửa khi nghe thấy tiếng đóng cửa, nụ cười của cậu đông cứng lại khi cậu nhìn thấy Captain thay vì Cher.

"P'Cher đi mua vài thứ..." Sự im lặng khiến Captain không thoải mái, anh bước tới và nói.

"Foei... Tao xin lỗi nếu tao đã làm gì sai... nhưng xin đừng tránh mặt tao..." Foei không thể nhìn vào mắt Captain quá 3 giây, cậu vô thức quay mặt đi.

"Có chuyện gì thế, babe? Mày cần phải nói với tao để chúng ta có thể cùng nhau giải quyết." Captain nắm tay cậu và nhẹ nhàng vuốt ve chúng, anh học cách nói ra những vấn đề một cách chân thành khi tán tỉnh Foei, đó là cách anh theo đuổi được bạn trai mình; bây giờ anh hy vọng rằng mình có thể làm lành với cậu.

"Tao... tao không biết phải nói thế nào..." Sau một lúc, Foei hít một hơi thật sâu và trả lời.

"Có phải vì hôm đó không? Trong phòng tao..." Foei gật đầu khi nghe Captain nói, nhưng cậu vẫn dán mắt xuống sàn.

"Xin lỗi... Tao đã không nghĩ đến cảm xúc của mày vào lúc đó... Tao sẽ không làm vậy nữa..."

"Đó không phải là vấn đề..." Foei lấy hết can đảm và nói. "Tao sợ... Tao sợ nếu mày phát hiện ra mày không thích tao sau khi chúng ta... quan hệ."

Foei nhìn Captain, cậu tiếp tục khi Captain đang lắc đầu không đồng ý. "Mày đã từng hẹn hò với các cô gái trước khi với tao, và tao là con trai, chắc chắn sẽ không cảm thấy tốt như với con gái... và... tao không có kinh nghiệm..."

"Foei... làm ơn nghe tao nói. Mày khác với những cô gái đó. Ngày xưa tao đâu biết thế nào là yêu, chỉ chơi bời và... tao biết mình sai, thật may mắn khi quen được mày và yêu mày. Đó không chỉ là về ham muốn, tao muốn ở bên mày mãi mãi."

"Nhưng... một ngày nào đó mày sẽ cảm thấy chán và..."

"Tao sẽ không." Đôi tai của Captain bắt đầu đỏ lên, khi anh định nói điều gì đó đáng xấu hổ. "Thực ra thì... ừm... tao ghét phải nói với mày nhưng... tao tự sướng khi nghĩ về mày." Foei mở to mắt, cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Nhiều. Tao đã tưởng tượng nhiều lần là tao đang làm tình với mày, và đôi khi trong mơ nữa, tao..." Captain kể lại mọi chuyện, chỉ để đảm bảo rằng Foei hiểu rằng anh muốn cậu rất nhiều và anh sẽ không bao giờ chán cậu.

"Điều tao đang cố nói là... tao luôn muốn mày, và không chỉ một hai lần, có lẽ là cả phần đời còn lại của tao." Bây giờ không chỉ tai của Captain đỏ, mà mắt của anh cũng đỏ. Foei cảm động trước sự chân thành của anh, nhưng cậu không thể bỏ qua phần "tự sướng".

"Mày giống như một tên biến thái vậy." Cậu cười khúc khích, nhoài người về phía trước để nằm gọn trong vòng tay của Captain.

"Ừ, và tên biến thái này sẽ gắn bó với mày cả đời."

"Vậy... lần sau nhé?" Captain thì thầm bên tai Foei, trong khi âu yếm cậu. Foei có thể cảm thấy mặt cậu đỏ bừng, cậu gật đầu nhẹ nhất có thể trong khi thầm nguyền rủa Captain là kẻ vô liêm sỉ, một cách ngọt ngào.
____________________
22:50 20/02/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro