Phục tùng spanker một cách hoàn toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hôm nay em được phép nói 3 thứ"

Namjoon đi vòng quanh cậu, giày tạo thành những âm thanh mềm mại trên thảm. 

"Và chúng sẽ như sau."

Taehyung cuộn người một chút, các khớp bắt đầu đau đớn mặc dù cậu chỉ mới ở trong tư thế này được vài phút. Namjoon buộc cậu phải hoàn toàn được phô bày ra, ở trong một trong một tư thế đáng xấu hổ mà người ta thường gọi là "child's pose"  trong yoga,  cậu đang quỳ xuống sàn nhà trong phòng khách, mông nâng lên và hai đầu gối thì tách xa ra, ngực, vai và trán dán xuống mặt đất, lòng bàn tay đặt trên mặt thảm thô ráp. Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng nhợt nhạt và đó cũng là tất cả những gì cậu đang mặc, nhờ vậy mà Namjoon có thể nhìn thấy mọi thứ khi Taehyung cử động. Mọi thứ.

"Em được phép đếm số lần mình bị đánh," 

Namjoon dừng lại ngay phía trước Taehyung. Đột nhiên có một lực đè trên lưng Taehyung, ngay giữa phần xương bả vai của cậu. Taehyung thở hổn hển, cằm rúc vào ngực và cậu đóng chặt mắt lại đến khi cậu nhận ra đó là chân của Namjoon, và chiếc giày của anh, đang ấn lên cột sống của cậu.

"Em phải cảm ơn anh sau mỗi lần bị đánh," 

Anh nói tiếp, đồng thời thu chân ra khỏi lưng của Taehyung. Anh lại tiếp tục đi vòng quanh Taehyung. 

"Em phải nói cho thật chính xác. Anh muốn em lặp lại theo anh; 'Cảm ơn vì đã trừng phạt em, thưa anh.'"

Taehyung nuốt nước bọt, miệng mở ra đầy ướt át. 

"Cảm ơn vì đã trừng phạt em, thưa anh," 

Cậu nói. Cậu đang cố gắng tỏ ra thật ngoan ngoãn.

"Và cuối cùng, em phải cầu xin tôi tiếp tục," 

Giọng của Namjoon rất thấp, tràn đầy sức mạnh bên trong và nó như xâm chiếm lấy tâm trí của Taehyung, chiếm lấy từng inch một trong đầu cậu.

"Em phải nói; 'Làm ơn, thưa anh, xin hãy tiếp tục.' "

"Làm ơn, thưa anh, xin hãy tiếp tục."

Taehyung lặp lại, từng chữ của cậu run rẩy, và cậu rùng mình lên khi nói đến từ 'thưa anh'.

Namjoon ậm ừ chấp nhận. Taehyung không làm bất cứ điều gì tối nay để mong kiếm được lời khen ngợi từ anh,mà cậu thấy vui mừng chỉ vì đó là Namjoon, người đang trừng phạt cậu,

Taehyung có thể nghe thấy tiếng chân Namjoon dừng lại sau lưng mình, đứng thoải mái và nhìn. Anh chỉ nhìn và nhìn, nhìn chằm chằm lâu đến nỗi Taehyung cảm thấy như mình sẽ khóc chỉ bởi sự quan sát tỉ mỉ của anh.

Anh rời đi.

Taehyung nghe thấy tiếng bước chân xa dần, xa khỏi căn phòng và cậu bật dậy khỏi tay và đầu gối, nhìn qua vai mình, cảm thấy lo lắng.

Cậu thực sự tệ đến mức không đáng bị trừng phạt sao?

Cậu nghe thấy âm thanh di chuyển trong nhà bếp, và rồi Namjoon trở lại, tay cầm một chiếc ghế. Taehyung trườn người lên để trở lại tư thế cũ, chìm đắm trong sợ hãi và chờ đợi cơn tức giận từ Namjoon.

Nhưng anh không làm gì cả, chỉ đặt chiếc ghế ở phía sau Taehyung, rồi ngồi xuống. 

Căn phòng im lặng, toàn bộ ký túc xá đều im lặng, thật sự rất im lặng.

Điều tồi tệ nhất, thật sự rất tồi tệ, mà Namjoon biết rất rõ, anh biết Taehyung không thể chịu đựng được sự im lặng. 

Cậu thở ra chậm rãi.

"Anh có thể đánh em được không?"

Chỉ có tiếng thở nhỏ, rất yên tĩnh. Taehyung đã vi phạm quy tắc, cậu nghĩ vậy, cậu không muốn Namjoon tức giận hơn với mình, nhưng cậu cần phải làm điều gì đó, còn hơn là chết ngạt trong  cái sự im lặng khủng khiếp này.

Namjoon đánh cậu, âm thanh của cú đánh bén nhọn lên trong cái tĩnh lặng của căn phòng. Taehyung thở hổn hển, không nhịn được mà cười lên một chút và cắn môi.

"Một," 

Cậu nói khi đang thở ra, âm thanh có chút run rẩy. 

"Cảm ơn vì đã trừng phạt em, thưa anh. Xin hãy tiếp tục."

Namjoon đáp ứng, và họ tiếp tục như vậy cho đến cái thứ 27, trước khi Taehyung bắt đầu gặp rắc rối. Cậu cố gắng đếm theo con số họ đã đạt được nhưng Namjoon thì cứ ấn móng tay của anh vào mông Taehyung mỗi khi cậu mở miệng. Nó khiến cậu nói vấp.

"Cám ơn vì-" Taehyung thở gấp, run rẩy và cố gắng giữ nguyên tư thế. "Oh God, Sir, fuck ."

"Năm cái nữa," Namjoon nói, và Taehyung tạo ra một tiếng 'Oh' nho nhỏ từ cổ họng mình . Cậu yêu cái cách Namjoon nói với cậu thế này, những từ ngữ ngắn gọn và chắc nịch, tông giọng sắc xảo như thể nó đến từ sâu thẳm trong lồng ngực của anh.

Taehyung thở sâu trên tấm thảm trong khi sự kiệt sức đang dần xâm chiếm cậu, tiếp tục đếm số một cách trật tự mà không hề mắc một sai lầm nào.

Vào thời điểm Namjoon đánh đến cái thứ 58, cơ thể Taehyung run lẩy bẩy. Nơi đó đau, cơ bắp căng cứ theo cái kiểu mà cậu chưa bao giờ gặp phải, mông và phần đùi trên của cậu đang bốc cháy. Mỗi cái đánh xuống đều khiến cơ thể Taehyung rung chuyển lên một trận, và giờ thì cậu không thể nào giữ tiếng của mình lại được nữa, âm thanh rên rỉ liên tục tràn ra.

"Hai cái cuối cùng," Namjoon nói, và nó làm Taehyung giật mình một chút. Anh đã không nói gì từ khi đánh thêm 5 cái nữa khi Taehyung lộn xộn  ở cái thứ 49,  giọng của Namjoon khiến Taehyung như nghẹn lại, cậu thấy như mình như sắp khóc.

Taehyung đếm ra  số, cảm ơn Namjoon, cầu xin cho cái đánh cuối cùng, và ngay khi cậu đếm đến 60, cậu ngã luôn xuống thảm, cơ thể không còn nghe theo lời cậu nữa.

"Cám ơn vì đã trừng phạt em, thưa anh," cậu nói, và giọng của cậu thì khản đặc, như thể một có khối u to lớn đang đè nén bên trong cuống họng "Cảm ơn anh. Em xin lỗi."

"Taetae, bé con," Namjoon âu yếm, rời khỏi ghế và cúi xuống sàn để quỳ bên cạnh Taehyung. "Anh có thể ôm em không, bé con"

Taehyung gật đầu, tự nâng người lên bằng đôi tay run rẩy của mình và để Namjoon bế bổng cậu lên, đặt trên đùi anh. Anh ôm chặt Taehyung và rồi cậu khóc nức nở, người vẫn run rẩy và tay thì ôm chặt lấy bờ vai của Namjoon.

"Sh, anh biết rồi, bé con, anh biết," Namjoon dỗ dành, hôn lên thái dương và đỉnh đầu cậu. 

"Em đã làm rất tốt, bé con, rất tốt. Anh rất tự hào về em, thiên thần của anh, em thật tuyệt vời và ... "

"Em yêu anh," Taehyung nói, ngắt ngang Namjoon bằng lời bày tỏ của mình. Namjoon khựng lại, nhưng cũng rất nhanh anh lại tiếp tục vỗ về vào lưng của Taehyung. Taehyung xấu hổ thu người lại. "'Em xin lỗi."

"Không, Tae, chúa ơi," Namjoon đang lúng túng trong lời nói của mình, anh cứ liên tục bị lặp từ. Anh đang thấy bối rối. "Không được xin lỗi, fuck. Ý anh là, Hm. "

Namjoon đang vuốt ve phần da ở cổ của Taehyung, và nó khiến cậu lo sợ.

"Đừng xin lỗi, Tae, xin em đừng thấy có lỗi," Namjoon cứ nói liên tục, rõ ràng là đang cố gắng chọn từ để nói với cậu. "Bởi vì anh cũng.. Fuck, Tae, anh nghĩ rằng anh cũng yêu em."

Cảm giác ấm áp, an toàn và thả lỏng, dâng tràn trong ngực của Taehyung. Cậu thề là ngay cả  ngón tay của cậu cũng ngứa ran cả lên.

"Thật sao?" 

Cậu hỏi, vùi đầu vào cổ của Namjoon. Đặt xuống đó một nụ hôn , ngập ngừng và dịu dàng.

"Đúng vậy," lúm đồng tiền của anh lộ ra khi Taehyung ngẩng lên để nhìn anh, cậu mỉm cười thật rạng rỡ. Anh ngả người về phía trước, đòi hỏi, và rồi Taehyung trao anh một nụ hôn nhẹ thật dịu dàng. Nụ hôn này hoàn toàn thuần khiết, mặc cho tất cả những gì họ vừa làm, chỉ là mộtcái miết môi nhẹ nhàng mà khi rời đi Taehyung vẫn đang nhắm mắt, mở miệng nói.

"Nói lại lần nữa," cậu thì thầm, và Namjoon làm theo ngay lập tức.

"Anh yêu em,"  đây là sự thật, anh chắc chắn. "Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em."

Taehyung mỉm cười, và cậu mở mắt để nhìn Namjoon.

"Thật sao?" 

Cậu mè nheo, muốn nghe nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Namjoon cười thành tiếng, nâng cậu lên để cậu nằm bằng lưng của mình trên sàn, cẩn thận chỗ da bị đau của cậu.

"Anh yêu em" 

Anh hạ tay xuống cơ thể Taehyung, từ xương sườn xuống đến xương hông cậu và rồi trở lại nựng nịu gương mặt và hôn cậu lần nữa. 

"Anh yêu em rất nhiều, anh yêu em, Tae, anh yêu em."

Taehyung cười khúc khích, tiếng cười thật cao và trong. 

"Thật tốt ," cậu nói, nâng tay lên để ôm lấy khuôn mặt của Namjoon. "Em cũng yêu anh.".

-----TheEnd---

Vậy là đã hoàn xong 1 bộ nữa với thời gian ngâm giấm kỉ lục :>

Mình vừa tìm được một fic huấn nữa có yếu tố vampire đủ cả 7 trẻ có nên triển luôn k nhỉ? :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro