2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị ta thực sự là người kiêu ngạo nhất mà mình từng gặp đấy". Wonyoung tuyên bố.

"Ờ ờ." Liz chỉ chú ý một nửa đến lời nói của Wonyoung. Nàng cứ nói đi nói lại nhiều lần. Liz gần như đã thuộc lòng luôn.

"Mình thực sự không hiểu làm thế nào mà chị ta có thể thức dậy vào buổi sáng với cái đầu to như vậy". Wonyoung tiếp tục. "Mình ngạc nhiên là chị ta đã không bay đi với kích thước khổng lồ của nó đấy."

Liz thở dài khi nhìn Wonyoung viết vào sổ tay của nàng. Nàng có vẽ tức giận đến nỗi xé mất hai trang.

"Và cái cách chị ta đi quanh hành lang như thể chị ta là chủ nơi này vậy? Chúa ơi, và nụ cười tự mãn mà chị ta luôn có?" Wonyoung nghiến răng khi nghĩ đến điều đó.

"Và điều đó," nàng vung tay cố gắng tìm công việc phù hợp hơn. "Chị ta có vẻ khệnh khạng. Giống như một tên ngốc đào hoa nào đó."

Nàng không biết mình đang làm gì nữa. Nàng và Liz đang ở trong thư viện trong phòng học để làm bài tập về nhà, nhưng Wonyoung dường như không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Những ghi chú lẽ ra nàng phải ghi trông giống như những vết lem luốc trên cuốn sổ tay rách nát của nàng.

"Mà mấy cô gái đó thích cái quái gì ở chị ta vậy?" Wonyoung tiếp tục cằn nhằn nhưng cuối cùng Liz cũng ngăn nàng lại.

"Won! Nghiêm túc mà nói, mình biết chị ấy làm phiền cậu nhưng mình không nghĩ nói về chị ấy sẽ giúp ích gì cho cậu đâu."

Wonyoung bực bội và bắt đầu chép lại những ghi chú của mình. "Mình chỉ ước gì chị ta nhận ra một gợi ý chết tiệt nào đó. Mình chẳng quan tâm chút nào. Thực tế, chị ta khiến mình kinh tởm."

"Mình biết, Wonnie," Liz bực tức nói.

Wonyoung cuối cùng cũng ném cây bút chì xuống và nhéo mũi nàng. Nàng ghét việc Yujin đối xử với nàng như thế này. "Cậu nghĩ sau ba năm chị ấy sẽ bỏ cuộc." Nàng nhìn Liz mong đợi một vài lời an ủi, nhưng bạn của nàng lại đeo AirPods vào.

"Liz!" Nàng rên rỉ và gõ nhẹ vào một trong những chiếc tai nghe.

"Hả?" Liz bực bội nói. "Nghe này Wonyoung, mình thực sự xin lỗi vì Yujin đã chọc tức cậu và mình thực sự ước gì mình có thể giúp được nhưng kì sau mình có bài kiểm tra hóa học và mình thực sự cần phải học."

Wonyoung nhìn Liz với ánh mắt xin lỗi. "Xin lỗi. Cậu cần giúp đỡ không?"

"Không đâu, mình hiểu rồi. Rei đã đưa mình một số ghi chú hay," Liz đỏ mặt nói.

Wonyoung mỉm cười đầy hiểu biết. Giá như Yujin cư xử như bạn thân của chị ta thì có lẽ nàng sẽ cân nhắc việc hẹn hò với Yujin. Wonyoung ngay lập tức gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Chỉ việc nàng thậm chí còn cân nhắc việc đi chơi với An Yujin đã khiến nàng phát ốm.

"Hey, lover. Thật vui khi được gặp em ở đây," một giọng nói vang lên phía sau nàng.

Wonyoung giật mình, rồi trừng mắt nhìn Yujin. "Thật ra, rất vui được gặp chị ở đây," nàng lạnh lùng nói. "Không ngờ chị biết thư viện ở đâu và đừng gọi tôi là người yêu." Wonyoung quay lại ghi chép và cố gắng phớt lờ Yujin. Nàng nhìn thấy Liz đang cười khẩy từ phía sau cuốn sổ của mình.

Yujin chỉ cười toe toét và ngồi xuống ngay cạnh Wonyoung. Chị ta ở quá gần nàng, điều mà nàng không thích.

"World Lit?" Yujin nói khi nhìn vào ghi chú của Wonyoung. "Chị đã học nó trong kỳ trước, em có thể lấy ghi chú của chị nếu muốn." Cô nở một nụ cười mà ngay cả Wonyoung cũng phải thừa nhận là rất dễ thương, nhưng nàng gạt điều đó ra khỏi đầu và tiếp tục làm việc.

"Không, cảm ơn. Tôi thực sự không muốn note từ một học sinh điểm C."

Nụ cười của Yujin có chút gượng gạo. "Oh, nó sẽ giúp em bớt khó khăn hơn khi tự mình học một chút đó. Bằng cách đó, em có thể rảnh rỗi trong khoảng thời gian này và dành thời gian đó với chị."

"Và tại sao tôi lại làm điều đó với chị?" Wonyoung gay gắt nói.

Trước sự ngạc nhiên của Wonyoung, Yujin thở dài mệt mỏi. "Thôi nào Wonyoung, em không thấy mệt mỏi việc mà chúng ta đã làm suốt 3 năm qua sao? Chúng ta có thể đến với nhau được không?"

Wonyoung từ khó chịu chuyển sang giận dữ khi nàng đứng dậy và thu dọn đồ đạc của mình. "Đây không phải vũ trường, Yujin," nàng nói tên cô với vẻ ghê bực bội tột độ. "Rõ ràng là não của chị dành cho việc đưa ra gợi ý không được kết nối với nhau đúng cách, bởi vì chị chẳng hiểu gì cả! Để tôi yên đi!" Wonyoung hét lên và các thủ thư bắt nàng im lặng với ánh mắt giận dữ. Liz cố gắng trấn tĩnh nàng nhưng bị nàng gạt ra.

Yujin có vẻ hơi lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Oh, baby, đừng như vậy mà."

"Đừng gọi tôi như vậy," Wonyoung nói với giọng thì thầm giận dữ. "Tôi không phải là baby của chị. Tôi không phải là thứ gì của chị hết. Và tôi chắc chắn KHÔNG quan tâm!" Nàng khoác túi lên vai và lao ra khỏi thư viện.

Yujin nhìn nàng đi và huýt sáo nhỏ. "Chết tiệt, mình chưa bao giờ thấy em ấy tức giận đến thế. Lúc đó em ấy thật nóng bỏng." Cô cười khúc khích nhưng dừng lại khi bắt gặp khuôn mặt không mấy thiện cảm của Liz.

"Thật đấy, Yujin, để cậu ấy yên đi. Thật sự mệt mỏi lắm đấy." Liz cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. "Em thậm chí còn không biết tại sao chị vẫn cố gắng. Có vẻ như chị thậm chí không thích cậu ấy."

"Điều gì khiến em lại nghĩ thế?" Yujin có chút bối rối nói.

Liz chỉ đảo mắt. "Làm ơn đi, tất cả bọn em đều biết lý do tại sao chị cố gắng giành lấy Wonyoung là vì cậu ấy không chịu khuất phục. Cậu ấy chỉ là một cuộc chinh phục khác đối với chị. Chị thực sự không quan tâm đến cậu ấy." Liz nhét tất cả đồ đạc vào túi sách và rời khỏi thư viện.

Yujin chỉ ngồi đó nhìn và có vẻ hơi khó chịu.

__________________________

"Ra khỏi đây đi, nhóc," Yujin nói với em gái khi cô bước vào phòng.

Leeseo đánh rơi chiếc đĩa CD đang cầm và nhìn Yujin ngượng ngùng. "Em tưởng chị đang đi chơi với Rei unnie sau giờ học."

Yujin ném đồ vào góc rồi thả mình xuống giường. "Vậy là em đã lẻn vào và lấy trộm đĩa CD của chị?"

"Không," Leeseo nói một cách thách thức, nhưng Yujin đã nhìn em ấy. "Được rồi, chị chỉ mượn một ít thôi đấy. Em không cần phải căng thẳng vậy đâu."

"Mau đi đi và đóng cửa lại đấy." Yujin nằm xuống và lấy một chiếc gối đắp lên mặt. Đáng lẽ cô phải đi chơi với Rei, nhưng Rei muốn ở lại và hoàn thành bài tập với Liz. Cô cười khẩy dưới gối. Hai người đó rõ ràng đến mức khiến cô khó chịu.

"Một ngày khó khăn nhỉ?"

Yujin ngồi dậy và ném chiếc gối vào Leeseo. "Không phải chị đã nói là đi đi sao?"

Nhưng em ấy không cử động. "Wonyoung lại từ chối chị nữa à?"

Với một tiếng rên rỉ, Yujin quay lưng lại với em gái mình. "Wonyoung luôn từ chối chị," cô nói một cách trung thực.

"Em biết nhưng hôm nay chị có vẻ thực sự buồn về chuyện đó."

Yujin vừa ném một chiếc gối khác vào em. Cô quá cáu kỉnh và quá nóng nảy để tranh cãi với Leeseo. "Mau rời khỏi đây ngay."

"Xin lỗi vì đã quan tâm chị. Em sẽ để chị tự giải quyết nỗi buồn một mình." Leeseo cúi chào một chút để chế nhạo chị gái mình và bắt đầu rời khỏi phòng. "À, mẹ nói mẹ sẽ về muộn và chị phải nấu bữa tối đấy."

Yujin lại ngã xuống. "Em mười lăm tuổi rồi, hãy tự nấu bữa tối của mình đi!"

"Em sẽ mách mẹ!" Leeseo hét từ dưới sảnh.

"Chết tiệt," Yujin lẩm bẩm. Cô ở đó trong vài phút để suy ngẫm xem liệu việc thức dậy và đi đến bể bơi có làm cô mất năng lượng hay không. Trời vẫn nóng như thiêu đốt nhưng Yujin không muốn cử động. Cô ước gì hồ bơi sẽ tự đến bên cô. Nắng nóng khiến cô cực kỳ lười biếng và rất dễ bị kích động.

Cô đặt chiếc gối lên mặt và nhắm mắt lại. Điều Yujin thực sự muốn làm là đưa Wonyoung đi ăn kem. Có lẽ cả hai có thể xuống bãi biển và ăn kem dưới bến tàu. Yujin mỉm cười khi nghĩ đến điều đó.

"Giá như em ấy đồng ý," cô nói to và thở dài. Yujin lại tiếp tục mơ mộng về Wonyoung và kem cho đến khi giấc mơ không còn trong sáng nữa. Nhiệt độ trong phòng cô dường như đã tăng lên.

__________________________________

Yujin đến trường rất sớm vào ngày hôm sau. Cô biết Wonyoung nằm trong số những người đến trường khoảng hai mươi phút trước khi chuông reo và cô hi vọng sẽ gặp được nàng. Yujin mỉm cười khi thấy nàng bước ra xe của anh trai mình và bắt đầu đi về phía tủ đựng đồ.

Với ly đồ uống lạnh trên tay, Yujin đi theo nàng.

"Chào buổi sáng, người đẹp," cô nói khi đã ở ngay sau Wonyoung.

Wonyoung dừng lại nửa giây trước khi bước tiếp. Nàng không thể tin được Yujin lại theo dõi nàng vào sáng sớm thế này. Bản thân nàng cũng mới tỉnh giấc thôi.

Đã quen với việc Wonyoung trắng trợn phớt lờ sự hiện diện của mình, Yujin đi thẳng đến trước mặt nàng và bất đầu đi lùi lại. "Chị đã mua cho em một ly cà phê đá." Cô đưa cốc đồ uống lạnh mà cô đang cầm trước đó cho Wonyoung. Sự ngưng tụ đang nhỏ giọt ly nước.

Wonyoung cuối cùng cũng dừng lại và trước sự ngạc nhiên của Yujin, nhận lấy đồ uống từ cô "Nó có hương gì?" Nàng cầm ly nước và nhìn Yujin với một biểu cảm khó hiểu.

Tuy hơi bối rối nhưng rất vui, Yujin đưa cho nàng chiếc ống hút. "Hạt phỉ. Chị nghe nói đó là món em thích nhất." Cô cười lớn đến nỗi mặt cô đau nhức.

"Chà, nó thực sự là hương vị yêu thích của tôi, điều này thật đáng xấu hổ," Wonyoung nói nhìn chăm chú vào ly cà phê.

Yujin nhíu mày trong sự bối rối. "Điều gì thật đáng hổ chứ?"

"Điều này." Và trước khi Yujin kịp nhận ra, Wonyoung đã mở nắp và đổ chất lỏng lạnh ngắt lên đầu Yujin, khiến cả người cô ướt đẫm cà phê.

Những tiếng cười vang vọng khắp hội trường của một số sinh viên chứng kiến ​​mọi việc. Yujin đứng đó há hốc mồm không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Wonyoung ném chiếc cốc đã trống rỗng vào chân Yujin và bỏ đi.

Rei cố gắng kìm nén tiếng cười của mình khi nhỏ bước đến gần cô. Cà phê nhỏ giọt từ tóc Yujin và làm ướt áo cô. "Em tưởng chị muốn làm cậu ấy ướt và nhớp nháp chứ?"

Yujin cố gắng kìm nén cơn giận muốn tát Rei.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro