Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Điềm

Từ xa đã có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ chiếc motor Yamaha R3 màu đen. Chiếc xe  đó chạy qua cổng trường rồi đậu ở bãi đậu xe của giáo viên. Người lái xe không ai khác ngoài Vương Nhất Bác, chỉ có đứa trẻ giàu có như cậu mới có thể lái chiếc xe như vậy đến trường.

Các nam sinh bắt đầu đi nhanh hơn để tránh đụng mặt cậu nhưng các nữ sinh thì bước đi chậm lại chỉ để có thể chào hỏi cậu.

"Chào Nhất Bác!"

"Chào buổi sáng Nhất Bác!"

Nhất Bác thấy như vậy chỉ nhếch mép nhìn những cô gái đó. Bọn họ không bao giờ biết khi nào thì nên từ bỏ. Cậu không đối với họ lộ ra thân thiện nhưng cậu cũng không bao giờ tỏ ra thô lỗ với những cô gái đó.

Khi cậu mở cửa, cả lớp im lặng một lúc. Nhất Bác không bao giờ quan tâm đến họ nên cậu chỉ ngồi xuống ghế, gục đầu lên bàn, tiếp tục ngủ.

Trong lớp có một cô gái phải lòng Nhất Bác. Cô cứ nhìn chằm chằm vào Nhất Bác đang ngủ.

"Hey, Lô Lô! Đừng có nhìn chằm chằm vào cậu ta nữa. Sẽ không bao giờ có chuyện Vương Nhất Bác để ý cậu đâu! Cho nên ngừng mơ mộng đi!"  một bạn học nói.

Lô Ân Khiết hay bạn của cô vẫn hay gọi là Lô Lô, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác. Cô biết Vương Nhất Bác không bao giờ liếc nhìn đến mình hưng cô không thể cứu mình khỏi sự mê luyến đó. Trong mắt cô, Vương Nhất Bác vô cùng tuyệt vời.

"Cậu ta thì có gì tốt? Ngoại hình của cậu ta ổn và cậu ta quá lạnh lùng. Tiêu lão sư tốt hơn cậu ta rất nhiều!" Mạnh Tử Nghĩa nói, người đã phải lòng Tiêu Chiến kể từ ngày đầu tiên anh làm việc.

'Tiêu lão sư? Mình chưa bao giờ nghe cái tên đó trước đây ... đó có phải là giáo viên mới không? ' Nhất Bác- người chỉ nhắm mắt chứ không hề ngủ- nghĩ.

*reng ~~~~*

Tiếng chuông  vào học vang lên,  các học sinh bắt đầu bước vào lớp.

"Chào buổi sáng cả lớp!" Tiêu Chiến cất tiếng chào khi anh vừa bước vào.

"Chào buổi sáng, lão sư!"

"Lão sư! Hôm nay trông thầy còn đẹp trai hơn hôm qua !!" Mạnh Tử Nghĩa nói một cách hào hứng.

"Cảm ơn bạn học Tử Nghĩa" Tiêu Chiến mỉm cười chân thành nói.

Như thường lệ, Tiêu Chiến sẽ điểm danh trước khi bắt đầu bài học.

Cả lớp đột nhiên im lặng khi Tiêu Chiến gọi "Vương Nhất Bác".

"Vương Nhất Bác? Cậu ấy vẫn vắng mặt?" Tiêu Chiến gọi lần thứ hai. Sau đó tất cả học sinh quay đầu nhìn sang một bên. Tiêu Chiến dõi theo ánh mắt họ và thấy một học sinh đang ngủ.

Tiêu Chiến đi về phía cậu và sau đó anh đưa tay gõ gõ bàn. "Bạn học này... dậy đi"

Không có phản hồi. 

Anh lại gõ bàn "Tôi nói cậu tỉnh dậy ... hay là cậu đã chết rồi?" 

Nhất Bác mở mắt, cậu duỗi người ngồi thẳng nhìn vào người dám làm phiền cậu.

"Cậu là Vương Nhất Bác?" Người trước mặt nói với cậu. Nhất Bác không trả lời anh mà cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.

Bị học sinh trước mặt phớt lờ, Tiêu Chiến chỉ có thể thở dài.

"Sau giờ học hãy đến gặp tôi tại phòng giáo viên và đừng ngủ nữa. Đây là lớp học chứ không phải phòng ngủ!" Tiêu Chiến vô tư khiển trách cậu, phớt lờ những lời cảnh báo từ các giáo viên khác là không nên dính líu liên quan đến Vương Nhất Bác.

Nhất Bác chớp chớp mắt và cau mày. 'Có phải giáo viên này vừa cảnh cáo mình không? Mình đoán là các giáo viên khác đã không nói với người này về mình.' Nhất Bác nghĩ.

Trong cả buổi học Nhất Bác không ngủ, điều đó khiến Tiêu Chiến hài lòng nhưng lý do tại sao cậu không ngủ lại khiến Tiêu Chiến khó chịu. Nhất Bác vẫn mở mắt vì cậu đang bận nhìn chằm chằm vào vị giáo viên đang thao thao trước lớp.

Tiêu Chiến bỏ qua những cái nhìn chằm chằm, trừng mắt hoặc bất cứ điều gì và tiếp tục bài giảng của mình như bình thường. Những gì Nhất Bác làm, cũng được các học sinh khác trong lớp chú ý và những gì xuất hiện trong tâm trí họ là 'Nhất Bác đã nhắm vào Tiêu lão sư...haizz... có lẽ sau này chúng ta không thể nhìn thấy Tiêu lão sư nữa'.

Nhất Bác chuẩn bị đến quán cà phê trong giờ ăn trưa thì đột nhiên một nam sinh vô tình va vào và giẫm phải giày của cậu.

"Ôi trời! Vương Nhất Bác! Tôi xin lỗi! Tôi rất xin lỗi!"

Nhất Bác liếc nhìn giày của mình và trên đó đã xuất hiện một giấu giày. Cậu thô bạo túm lấy cổ áo nam sinh kia"Mày nghĩ rằng câu xin lỗi của mày là đủ? Mày có biết đôi giày của tao đáng giá bao nhiêu không?" 

Nam sinh kia run rẩy.

"Tôi sẽ làm sạch nó! Tôi sẽ làm sạch nó cho cậu!" Nam sinh tuyệt vọng cầu xin.

"Được thôi... vậy ...."

"Vương Nhất Bác! Câu đang làm gì vậy?!" Tiêu Chiến đang trên đường trở về phòng giáo viên thì thấy Nhất Bác đang đe dọa một học sinh, nhịn không được lớn giọng hỏi.

Tiêu Chiến chạy về phía cậu và nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Nhất Bác, yêu cầu cậu để nam sinh kia đi.

"Này!Cậu đang làm gì? Để cậu ấy đi!"

Nhất Bác quay đầu lại nhìn người thầy bao đồng bên cạnh. Sự nổi giận của Tiêu Chiến không hề làm cậu sợ ngược lại thì trông ..... rất đáng yêu.

Nhấc  Bác  thả học sinh nam kia đi và hướng sự chú ý về phía Tiêu Chiến. Cậu đút cả hai tay vào túi quần, bước từng bước tới gần Tiêu Chiến cho đến khi lưng của anh đụng vào bức tường. Tiêu Chiến có chiều cao tương đương với Nhất Bác nhưng tất cả những ai nhìn thấy tình huống của họ ngay bây giờ, đều có thể nhận thấy Nhất Bác trông to cao hơn nhờ bờ vai rộng so với bờ vai mảnh khảnh của Tiêu Chiến.

"Lão sư ..... thầy có sẵn sàng trao đổi bản thân mình với nam sinh vừa nãy không?" Nhất Bác nói với giọng trầm và sâu, khiến Tiêu Chiến rùng mình một phen nhưng anh lại giả vờ rằng mình không sợ.

"Cậu đang nói cái gì?! Làm thế nào cậu có thể đe dọa học sinh khác như vậy? Đây không phải là một vòng đấu. Nếu cậu thực sự muốn chiến đấu, thì hãy tham gia một cuộc thi thích hợp, chứ không phải là một cuộc chiến như thế này!" Tiêu Chiến rõ ràng là đang nổi điên nhưng điều đó lại không làm ảnh hưởng đến Nhất Bác.

"Lão sư .... thầy có biết tôi là ai không? Thầy có chắc là thầy vẫn muốn làm việc ở đây không?" 

Tiêu Chiến thở dài.

"Tôi không quan tâm cậu là ai, em trai của giám đốc, con trai của tổng thống hay hoàng tử, thì cậu vẫn là học sinh của tôi. Tôi không quan tâm cậu muốn làm gì ngoài trường, nhưng một khi cậu bước vào cổng trường, cậu phải tuân theo các quy tắc ."Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Nhất Bác và nghiêm khắc nói điều đó..

Nhất Bác sững sờ. 'Không ai có thể nổi điên như thế này với mình. Tất cả bọn họ luôn luôn nói lời ngọt ngào để có thể giành được sự ưu ái của mình nhưng lão sư này lại..... '

"Lão sư .... có ai nói thầy kì lạ không?" Nhận thức của Nhất Bác về Tiêu Chiến đã thay đổi.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, làm cho anh trông dễ thương, mà anh lại không nhận ra điều đó.

"Lạ? Lạ cái gì? Không có gì lạ khi tôi dạy dỗ học sinh đã làm sai. Hãy nói về tôi với anh trai của cậu nhưng hãy để tôi nhắc cậu, trong tương lai sẽ có nhiều người có quyền lực hơn, nhiều tiền hơn và vị trí cao hơn cậu, vì vậy đừng bao giờ cảm thấy tự mãn với những gì cậu có ở hiện tại. Quyền lực và vị trí có thể mua được bằng tiền nhưng sự tôn trọng và tình yêu thì lại không.Cậu coi thường họ bây giờ, một ngày nào đó trong tương lai, có thể tình hình có thể đảo ngược."

Nhất Bác im lặng.

 "Này! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Cậu có nghe thấy tôi nói hay không?" Tiêu Chiến vẫy vẫy tay trước mặt Nhất Bác.

"Haizz... Đi ăn trưa đi. Gặp tôi sau khi cậu ăn xong" Tiêu Chiến quay người và bỏ đi.

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rời đi cho đến khi tầm nhìn của cậu bị che khuất, rồi cậu mỉm cười.

Tiêu Chiến dọn dẹp bàn làm việc bừa bộn của mình để có thể đặt hộp cơm trưa lên đó. Hôm nay, anh ở một mình bởi vì Nhất Long nói người đặc biệt của anh ta muốn bọn họ ăn trưa cùng nhau. Tiêu Chiến đã khá ngạc nhiên khi nghe thế. Anh nghĩ Nhất Long vẫn độc thân.

Tiêu Chiến đặt một cuốn sách bên cạnh hộp ăn trưa của mình vì anh thích đọc sách trong khi ăn. Khi anh chuẩn bị cắn miếng đầu tiên thì.....

"Ăn một mình?" 

Tiêu Chiến giật mình khi Nhất Bác bất ngờ xuất hiện sau lưng. Anh đã không để ý khi Nhất Bác vào phòng giáo viên.

"Cậu đang làm gì ở đây?" Tiêu Chiến đặt lại miếng thức ăn vào hộp cơm trưa của mình.

"Tôi nghĩ thầy yêu cầu tôi đến gặp thầy?" Nhất Bác kéo một cái ghế gần Tiêu Chiến và ngồi lên nó.

"Nhưng tôi nói là đến sau khi cậu ăn trưa xong."

"Tôi đã ăn rồi."

 Tiêu Chiến nheo mắt "Tôi chỉ vừa nói câu đó 5 phút trước, làm thế nào cậu có thể ăn xong?"

 Nhất Bác không nói gì, nhún vai.

Nhất Bác liếc nhìn thấy hộp cơm trưa trên bàn của Tiêu Chiến và nó trông thật hấp dẫn. Không nói gì, cậu cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng nhai. Tiêu Chiến đã ngạc nhiên mở to mắt:

"Này! Nó là của tôi! Sao cậu có thể ..."

"Hmm! Rất ngon! Thầy đã làm món này .... hay đã có người nào đó chuẩn bị món này cho thầy?" giọng nói của Nhất Bác trở nên lạnh lùng khi nói câu cuối. Tiêu Chiến không thể hiểu đứa trẻ bên cạnh mình. Tâm trạng của cậu giống như tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống thật khó lường.

"Tất nhiên là tôi tự làm cái này. Cậu nghĩ tôi sẽ làm phiền mẹ mình chuẩn bị nó cho tôi à?" Tiêu Chiến hiểu nhầm từ 'người nào đó', anh nghĩ 'người nào đó' mà Nhất Bác nói là mẹ mình nhưng thực ra ý của Nhất Bác là một cô gái nào đấy không có quan hệ huyết thống với anh.

Nhất Bác biết Tiêu Chiến không hiểu ý cậu nhưng cậu đã để nó qua, vì miễn là bữa ăn của Tiêu Chiến được chuẩn bị bởi chính bản thân anh.

"Đi đi! Ăn bữa trưa của cậu trước rồi hãy đến gặp tôi." Tiêu Chiến muốn lấy lại đũa trong tay Nhất Bác nhưng cậu không cho phép.

"Trả lại cho tôi đôi đũa. Tôi muốn ăn!" Tiêu Chiến rên rẩm. Một điều mà anh không thể chịu đựng được là khi mọi người lấy thức ăn của anh.

"Tôi sẽ đưa nó cho thầy nếu thầy hứa là sẽ chuẩn bị một hộp cơm trưa cho tôi vào ngày mai."

"Tại sao lại là tôi? Tôi nghĩ cậu là một đứa trẻ giàu có, vậy nên hãy yêu cầu đầu bếp hoặc người giúp việc chuẩn bị nó cho cậu hoặc là đặt hàng từ bên ngoài." Tiêu Chiến vẫn cố gắng để lấy lại đũa của mình. Nhưng Nhất Bác thì lại di chuyển nó đến chỗ khác, khiến Tiêu Chiến khó lấy nó hơn.

"Người giúp việc của tôi không thể nấu ăn. Có lẽ tôi đã quen ăn bữa ăn của họ từ khi còn nhỏ nên tôi muốn những hương vị khác. Thức ăn bên ngoài cũng không ngon lắm, quá nhiều bột ngọt."

 Tiêu Chiến đảo mắt. 'Như mình nghĩ cậu ta quả thực là đứa trẻ giàu có hư hỏng.'

"Vậy nên .... hãy chuẩn bị cho tôi đi mà!" Nhìn Nhất Bác bĩu môi chân thành cầu xin khiến Tiêu Chiến quên đi hình ảnh mà anh thấy trước đó - một Nhất Bác nham hiểm.

Tiêu Chiến thở dài: 

"Được rồi! Tôi sẽ chuẩn bị nó cho cậu nhưng đừng phàn nàn nếu nó không phù hợp với khẩu vị." 

Nhất Bác nở nụ cười rạng rỡ.

"Có thực phẩm nào khiến cậu dị ứng không? Tôi không muốn vô tình hại chết cậu."

 Nhất Bác cười khúc khích "Không có... nhưng đừng làm món cay! Tôi không thể ăn thức ăn cay!"

"Được rồi. Bây giờ, hãy đưa lại cho tôi đũa và đi ăn trưa. Sau đó cũng không cần đến gặp tôi. Cậu sẽ không có đủ thời gian." Tiêu Chiến lấy lại đũa từ tay Nhất Bác.

"Không. Tôi sẽ  đến gặp thầy."

"Không...cậu không cần phải ....." 

Nhất Bác đứng dậy và rời khỏi phòng giáo viên mà không nghe những gì Tiêu Chiến nói.

"Đứa trẻ này .... mình không bao giờ có thể hiểu được cậu ta ..." Tiêu Chiến vui vẻ nhai thức ăn của mình.

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro