Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Điềm

Tiêu Chiến đang ngồi ở bàn làm việc chấm điểm bài tập về nhà của học sinh thì bất ngờ nữ trợ lý đến tìm anh.

"Tiêu lão sư, giám đốc muốn anh có mặt trong phòng của anh ấy ngay bây giờ."

"Giám đốc sao? Nhưng mà để làm gì chứ?"

"Ừm, tôi không biết, anh ấy chỉ bảo tôi gọi anh đến đấy."

"Được rồi, tôi đến ngay."

Tiêu Chiến dọn dẹp lại bàn làm việc của mình trước khi đi, vì anh không phải là người bề bộn anh thích sự gọn gàng. Sau khi dọn dẹp xong thì anh đi theo nữ trợ lý, thật may vì cô ấy cũng rất vui lòng chờ đợi và đưa anh đến phòng giám đốc.

*cốc cốc*

"Vào đi." Một giọng nói từ tính trầm ấm từ trong phòng vọng ra.

Tiêu Chiến nhận được sự cho phép liền mở cửa đi vào, cẩn thận mở lời chào với người đang ngồi trước mặt.

"Chào anh, giám đốc. Anh muốn gặp tôi là vì chuyện gì?"

'Woahh thật là một vị giám đốc trẻ tuổi và ưa nhìn.', Tiêu Chiến đã nghĩ như vậy khi nhìn thấy gương mặt của Hải Khoan.

"Vậy cậu là Tiêu Chiến lão sư?"

"Vâng thưa giám đốc!"

"Nếu đúng là cậu, thì tôi sẽ trực tiếp đi vào vấn đề chính!" Hải Khoan cương trực nhìn Tiêu Chiến nói, "Đừng đến gần em trai tôi."

Sau khi nghe xong câu nói đó, Tiêu Chiến ngạc nhiên mở to mắt, lúng túng hỏi lại.

"Ý, ý của anh là gì?"

"Cậu biết ý tôi là gì mà! Thực sự mà nói thì nếu tôi có thể tự ý đuổi việc cậu thì tôi đã làm ngay và không cần gọi cậu đến đây đâu. Nhưng mà tôi không thể làm điều đó, vì tôi còn nhiều điều cần phải nghĩ lại."

"Tôi không..."

BANG !!

Tiêu Chiến còn chưa nói xong thì một âm thanh rất lớn vang lên. Cánh cửa phòng giám đốc mở toang và Vương Nhất Bác xông vào trong, cậu nắm lấy tay Tiêu Chiến kéo anh lại gần mình.

"Ca! Anh đang làm gì vậy?!"

Tiêu Chiến bất đồng không nói gì vì vẫn còn đang sững sờ với việc Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện.

"Em không cần phải lo lắng. Hãy quay về lớp của mình và tập trung nghe giảng. Anh có vài điều cần nói với Tiêu lão sư."

"Không! Nếu anh có chuyện muốn nói thì hãy nói ngay bây giờ. Em cũng muốn biết hai người đang thảo luận về điều gì."

"Vương Nhất Bác, cậu hãy quay lại lớp học đi! Đây là vấn đề của người lớn!" Tiêu Chiến - người vừa trở về từ trạng thái bàng hoàng lên tiếng nói.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay tay Tiêu Chiến hơn gằn giọng nói.

"Đừng coi tôi như một đứa trẻ!"

"Tốt thôi! Đây là vì em thực sự muốn biết. Được rồi, Tiêu lão sư. Cậu có thể làm như tôi đã nói không?"

"Anh muốn anh ấy làm cái gì?" Vương Nhất Bác ngắt lời.

"Anh yêu cầu cậu ta đừng đến gần em, nếu không cậu ta sẽ bị sa thải."

"Ca! Tại sao anh lại yêu cầu như vậy?! Em sẽ không tha thứ cho anh nếu như anh sa thải Tiêu Chiến."

"Tại sao em lại quan tâm đến cậu ta nhiều như vậy?"

"Đó là vì chúng em đang hẹn hò!"

"Không! Chúng tôi không có! Chúng tôi chỉ là quan hệ giáo viên và học sinh." Tiêu Chiến kéo tay mình ra khỏi sự kìm hãm của Nhất Bác khiến cậu trừng mắt nhìn anh.

"Ồ là vậy sao? Nếu đã vậy thì đây chắc chắn là lỗi của tôi, tôi đã đi vào kết luận quá nhanh. Được rồi, nếu đã như vậy thì cậu có thể rời khỏi đây ngay bây giờ."

"Vậy tôi xin phép đi trước." Tiêu Chiến cúi đầu và rời khỏi Nhất Bác - người vẫn đang còn đang bần thần.

"Nhất Bác, em không nhận ra điều đó sao? Cậu ta chưa bao giờ đối với em theo phương diện kia, cậu ta chỉ là lợi dụng em thôi. "

Vương Nhất Bác không nói gì, bàn tay cậu siết chặt thành nấm đấm rồi lao ra khỏi phòng.

Nhất Bác chạy rất nhanh để có thể đuổi kịp Tiêu Chiến, khi bóng dáng của Tiêu Chiến đã lọt vào tầm mắt của mình, cậu vươn tay bắt lấy tay anh và kéo anh vào một nhà kho.

Tiêu Chiến có thể cảm thấy một luồng sát khí phát ra từ Vương Nhất Bác khi anh bị dồn vào tường và bị mắc kẹt trong vòng tay của cậu.

"Vừa nãy tại sao anh lại nói như vậy?" Vương Nhất Bác nói với chất giọng trầm khàn.

"Cái, cái gì?"

"Tại sao anh không thừa nhận rằng chúng ta đang hẹn hò?!"

"Đó là bởi vì chúng ta không có như vậy!"

"Nhưng tôi đã nói với anh rằng tôi thích anh và chúng ta đã hôn nhau rất nhiều lần!"

"Nhưng cậu là người ép buộc tôi!"

"Nhưng không phải anh cũng cảm thấy rất tốt sao? Anh đã cho phép khi tôi đưa lưỡi vào và..."

"Đừng nói nữa!"

Cãi nhau với một đứa trẻ thực sự làm anh mệt mỏi vì vấn đề này sẽ không bao giờ kết thúc.

Tiêu Chiến thở dài "Tôi nghĩ rằng đã đến lúc cậu phải dừng lại việc đùa giỡn như thế này. Tại sao cậu không tìm và vui vẻ với những cô gái khác? Tôi biết cậu có thể thấy tôi thú vị bởi vì trước đây không ai tức giận và đối xử với cậu như cách tôi đã làm, nhưng tôi nghĩ cậu đã chơi đủ rồi và nên dừng lại."

Cơn thịnh nộ chạy đến đại não của Nhất Bác, cậu thô bạo ấn Tiêu Chiến vào tường và đem hai tay anh đưa lên đầu.

"Vương Nhất Bác!! Cậu nghĩ cậu đang làm gì?!"

"Tiêu Chiến a, anh đang đùa với tôi phải không? Có tin tôi cưỡng hiếp anh ngay ở đây không?"

Tiêu Chiến đã hoảng loạn khi nghe những gì Vương Nhất Bác nói.

Nhất Bác thoáng thấy khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Chiến, cậu thả tay anh ra và lùi lại phía sau một bước.

"Đừng lo lắng như thế. Tôi sẽ không làm những hành động đê hèn như vậy đâu, bởi vì tôi biết anh không thích điều đó."

Nghe Vương Nhất Bác nói như thế thì Têu Chiến thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng sao anh không nghĩ rằng việc anh lợi dụng tình yêu của tôi dành cho anh để khiến tôi lắng nghe anh cũng là một hành động hèn nhát?"

"Nhưng tôi chưa bao giờ...!"

"Tôi đã nói là tôi thích anh nhưng anh chưa bao giờ đáp lại tôi, anh cũng đã yêu cầu tôi phải lắng nghe anh, vâng lời anh. Ấy vậy mà như thế nào bây giờ anh có thể nói anh chưa bao giờ làm thế?" Nhất Bác cười nhạt mà nói.

"Tôi..." Tiêu Chiến không thể tìm ra những lý do thích hợp  để giải thích cho những điều đó.

"Tôi đã rất mệt mỏi vì điều này. Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ!"  Nhất Bác quay đi bỏ mặc Tiêu Chiến vẫn còn đang bàng hoàng.

Tiêu Chiến đứng nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác khuất dần, anh cảm thấy có lỗi với cậu. Không phải là anh ghét Nhất Bác, thực sự là anh rất thích những lúc Nhất Bác bên cạnh anh. Nhưng nếu bắt đầu mối quan hệ với một người nhỏ hơn mình 6 tuổi và đó là học sinh của mình thì không tốt cho lắm, Tiêu Chiến cảm thấy thật sai trái khi làm điều đó.

Tiêu Chiến thờ thẫn bước về phòng giáo viên, sau khi đã về đến phòng thì anh liếc nhìn Chu Nhất Long bàn bên cạnh và lên tiếng hỏi.

"Chu lão sư! Tối nay anh có rảnh không? Tôi có thể mời anh đi ăn tối không?"

Chu Nhất Long nghe thấy thì ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến rủ anh ta ra ngoài.

"Tất nhiên là được rồi!"

"Cảm ơn anh rất nhiều! Hãy đến nơi chúng ta vẫn hay đến nhé!"

"Ừm, Được thôi!"

Tiêu quyết định tham khảo vấn đề này với Chu Nhất Long vì anh ta biết rõ về Nhất Bác.

Buổi tối họ đến nhà hàng mà họ vẫn hay đến, sau khi gọi món ăn xong, Chu Nhất Long mở miệng hỏi "Tiêu Chiến, cậu có gì cần nói với tôi phải không?"

Tiêu Chiến bồn chồn lưỡng lự, cúi đầu nghịch ngón tay, "Ừm, tôi có thể hỏi ý kiến ​​của anh về một vài việc không?"

"Chắc chắn rồi! Hãy nói xem là chuyện gì?"

"Chiều nay tôi đã gặp giám đốc. Anh ta yêu cầu tôi tránh xa em trai anh ta, nhưng rồi đột nhiên Nhất Bác xông vào và nói với anh trai mình rằng chúng tôi đang hẹn hò. Tôi khá ngạc nhiên và sợ rằng giám đốc có thể nghĩ xấu, nên đã nhanh chóng lên tiếng nói rằng tôi và Nhất Bác chỉ là giáo viên với học sinh. Nhưng Nhất Bác rất tức giận khi tôi nói điều đó. Cậu ấy nói tôi là một kẻ hèn nhát, không bao giờ đáp trả cảm xúc của cậu ấy mà chỉ yêu cầu cậu ấy lắng nghe tôi." Tiêu Chiến rầu rĩ bưng mặt.

"Tiêu Chiến, cậu cảm thấy thế nào khi ở bên cạnh Nhất Bác?"

"Ừm, nói thật lòng thì tôi thích ở bên cậu ấy. Nhất Bác cư xử như một đứa trẻ khi ở bên tôi."

"Thế cậu có thích cậu ấy không?"

"Tôi không biết."

"Cậu cảm thấy thế nào khi cậu ấy hôn cậu ?"

Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, lắp bắp hỏi " Làm, làm thế nào mà anh..."

Chu Nhất Long cười khúc khích, "Nhìn xem Nhất Bác dữ dằn hổ báo như thế nào, tôi chắc chắn cậu ấy đã làm điều đó với cậu."

Tiêu Chiến cúi đầu giấu đi vẻ ngại ngùng.

Chu Nhất Long nhếch mép cười, anh ta nắm lấy cằm Tiêu Chiến và kéo anh lại gần hơn. Và rồi anh ta cúi đầu, trông như thể anh sắp hôn Tiêu Chiến đến nơi.

Tiêu Chiến hoảng hốt khi Chu Nhất Long làm như vậy, anh vươn tay đẩy mạnh Nhất Long khiến anh ta ngã trở lại chỗ ngồi của mình.

"Tôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý..."

Chu Nhất Long không có vẻ tức giận, anh ta cười lớn.

"Khi Nhất Bác làm điều đó với cậu, cậu có sử dụng toàn bộ sức lực của mình để đẩy cậu ấy ra giống như cách cậu đã làm với tôi không?"

"Tôi..."

"Không có? Vậy thì cậu đã có câu trả lời rồi đó."

"Nhưng giáo viên và học sinh phát sinh quan hệ tình cảm thì có đúng không? Thêm việc tôi hơn cậu ấy tận 6 tuổi? "

"Tình yêu không có ranh giới ngoại trừ máu mủ ruột rà. Ngoại trừ loạn luân thì tình yêu giữa hai đàn ông, giữa giáo viên và học sinh, giữa ông chủ và nhân viên của anh ta, giữa bác sĩ và bệnh nhân của anh ta, hoặc thậm chí là giữa một cảnh sát và một tay xã hội đen thì đều có thể chấp nhận được. Tình yêu sẽ đến và nó sẽ không đi cho dù chúng ta xua đuổi và mong muốn nó đi, vì vậy hãy tận hưởng thứ tình cảm này. Đừng quan tâm đến cấp bậc, địa vị hay vị trí. Mọi vấn đề đều có thể được giải quyết, cậu không cần phải lo lắng quá nhiều."

"Ừm, nhưng tôi nên nói gì với Nhất Bác? Cậu ấy phải giận tôi lắm vì t8đã nói những điều đó!"

"Chỉ cần nói những gì cậu suy nghĩ cảm nhận là được rồi. Nếu như thế quá khó thì cậu chỉ cần hỏi cậu ấy, tôi chắc chắn Nhất Bác sẽ rất hạnh phúc."

"Được rồi, tôi sẽ thử. Cảm ơn anh rất nhiều Nhất Long ca ca!"

"Đừng lo lắng quá nhiều nhé!" Chu Nhất Long xoa tóc Tiêu Chiến.

Kể từ ngày đó thì đã một tuần Nhất Bác không đến tìm Tiêu Chiến, cậu không nói chuyện cũng như không có bất kỳ tương tác nào với anh.

Tiêu Chiến cũng rất muốn bắt đầu cuộc trò chuyện nhưng anh sợ Nhất Bác vẫn còn giận anh.

Trong giờ nghỉ trưa, Nhất Bác đang ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, cậu từ chối mọi lời mời đi ăn trưa từ nữ sinh. Nhất Bác nhớ hộp cơm trưa mà Tiêu Chiến đã luôn làm cho cậu và cậu còn nhớ người làm nó nhiều hơn thế...

*cốc cốc*

Vương Nhất Bác đang thẫn thờ nghĩ về người mình yêu thì giật mình khi có ai đó gõ lên bàn. Cậu quay mặt lại và nhìn thấy khuôn mặt mà cậu đã luôn nhớ nhung suốt cả tuần qua.

Cậu muốn tiến về phía Tiêu Chiến và ôm anh thật chặt nhưng đột nhiên nhớ ra rằng cậu vẫn còn giận anh.(?)

"Chuyện gì?" Vương Nhất Bác lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đây. Cho cậu" Tiêu Chiến đặt hộp cơm trưa lên bàn của Nhất Bác.

Trong lòng Nhất Bác thì đang nhảy lên vì sung sướng nhưng cậu lại thể hiện một khuôn mặt than ở bên ngoài, "Để làm gì?"

"Người nào đó vẫn không ăn trưa và cậu ấy thường nói rằng cậu ấy thích đồ ăn tôi làm."

"Không phải tôi chỉ là HỌC SINH thôi sao? Thầy không cần quan tâm nhiều như thế đâu LÃO SƯ!"

Tiêu Chiến lắc đầu khi thấy Nhất Bác cố gắng hành động nổi loạn.

"Đừng lo lắng. Tôi không chỉ làm nó cho cậu thôi đâu. Tôi cũng đã chuẩn bị một số món ăn đặc biệt dành cho những học sinh khác."

Đôi mắt Nhất Bác mở to, cậu quay đầu về phía Tiêu Chiến và trừng mắt nhìn anh.

'Mình đã thắng', Tiêu Chiến nghĩ.

Nhất Bác đã cố gắng hết sức mình mới có thể có được những bữa ăn trưa từ Tiêu Chiến, nên cậu không thể chịu được nếu anh cũng nấu ăn cho các học sinh khác, vì nếu như vậy thì cậu không phải người đặc biệt đối với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười khúc khích, "Tôi chỉ đùa thôi. Tôi chỉ nấu cho mình cậu."

Khi nghe câu nói đó của Tiêu Chiến, Nhất Bác đã cố nén cười nhưng Tiêu Chiến đã nhìn thấy hành động đó.

"Nhân tiện thì cuối tuần này cậu có rảnh không? Tôi sẽ đãi cậu ăn một bữa trưa vì cậu đã luôn giúp đỡ tôi."

Đôi mắt của Nhất Bác lấp lánh ánh sao, "Anh đang muốn tôi hẹn hò cùng anh??" cậu hào hứng nói.

"Hả? Không phải, tôi chỉ muốn đãi cậu một bữa trưa thôi."

"Là HẸN HÒ!"

"Ừm, tùy cậu. Cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi sẽ báo địa chỉ sau. Tạm biệt và đừng quên ăn bữa trưa."

Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác bắt đầu ăn trưa nhưng cậu đã không thể ngừng cười vì vui sướng.

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro