Burning Pile

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin hầu như không nghe thấy bố mình đang nói gì khi đứng giữa thư phòng sang trọng với hai tay đặt sau lưng. Nhìn bên ngoài, cậu trông giống như hình tượng của một quý ông hoàn hảo, lưng thẳng, đầu ngẩng cao, khuôn mặt điềm tĩnh và kiểm soát được mùi hương.

Nhưng bên trong, cậu cảm thấy rất khó chịu, giống như có cơn ngứa ngáy không thể nào dứt.

Cái quái gì vừa xảy ra ở phòng ăn vậy?

Cậu không thể đưa ra câu trả lời để cứu mạng mình. Nó kỳ lạ và đáng sợ, và thành thật mà nói, nó khiến cậu hoảng loạn. Nếu là người khác, cậu sẽ nghĩ chắc chắn đó là một kiểu căng thẳng, nhưng đó lại chính là Jeon Jungkook, người cậu ghét nhất trên đời. Ừ thì, có lẽ không nhiều như cậu ghét bố mình, nhưng hai người họ cũng không khác biệt cho lắm.

Jimin liếc trộm về phía hắn bằng khóe mắt. Jungkook đứng cách đó không xa, ở tư thế tôn trọng giống như Jimin, với khuôn mặt thờ ơ và đôi mắt chăm chú, nhưng nếu ai đó nhìn kỹ và nhìn đủ lâu, họ sẽ nhận thấy khóe môi căng ra và bờ vai hắn cứng đờ. Ngoài những chi tiết nhỏ đó, Jimin tự tát mình vì đã chú ý đến, không còn gì khác.

Có lẽ hắn quá tập trung vào lời nói của alpha đứng đầu nên mới căng thẳng.

Sao cũng được. Nếu Jungkook không thấy phiền vì chuyện đó thì Jimin cũng không muốn suy nghĩ thêm về nó nữa. Dù sao thì, cũng không phải do cậu muốn như vậy. Không có gì cả; có lẽ cậu chỉ đang phản ứng thái quá, và-

"...và vì thế, ta sẽ phải giao cho con công việc này," Bố cậu đang nói, và Jimin buộc tâm trí mình phải thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn để tập trung vào những lời nói hướng về phía mình. "Ta nghe người đưa tin của chúng ta nói rằng sẽ có một chuyến hàng vũ khí đến tay bọn chúng trong vài ngày tới để chúng sử dụng trong cuộc đối đầu với băng của chúng ta. Con sẽ phải đi theo chỉ dẫn và khám phá địa điểm được tiết lộ tại buổi đấu giá tối nay, hãy tóm một số người và chặn chuyến hàng đó."

Jimin gật đầu, tâm trí cậu đang tập trung vào vấn đề quan trọng hơn khi bố cậu, người vẫn đang ngồi sau chiếc bàn lớn, hất cằm về phía tập tài liệu mà Jimin nhanh chóng lấy và mở ra để đọc thông tin bên trong.

"Nó đơn giản thôi," Bố cậu nói, tựa lưng vào ghế với hai tay khoanh trước mặt. "Gần đây con toàn làm những việc dễ dàng quá," Ông chế nhạo, cố gắng tìm ra phản ứng từ Jimin đang quá bận đọc tất cả các manh mối.

Mọi thứ họ có thể cần đều được liệt kê trong đó. Địa điểm mới của buổi đấu giá, mật mã để lấy đồ trang sức phù hợp, băng Kim được cho là sẽ tham dự và thậm chí còn có cả chiếc xe họ sẽ sử dụng để đến đó. Jimin biết họ có người đưa tin khác trong băng, nhưng cậu không biết họ lại giỏi đến thế. Loại thông tin chi tiết này chỉ có thành viên cấp cao mới có thể truy cập được, và theo như Jimin biết, trước đây họ không có những thông tin đó. Đây chắc hẳn là một người mới.

"Ai đã cho chúng ta thông tin này?" Cậu hỏi, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt chán nản của bố mình. "Hình như có người mới."

Park Joon-ho chỉ vẫy tay xua đuổi. "Có rất nhiều tên đã liên lạc với chúng ta. Tất nhiên, hầu hết chúng đều bị giết như những con gián nhỏ, nhưng tên này có giá trị quá đặc biệt để có thể vứt bỏ ngay bây giờ."

"Là ai vậy?"

"Con không cần biết," ông thiếu kiên nhẫn cười nhạo. "Lấy tập tài liệu chứa thông tin và xem lại chi tiết cùng với HoSeok khi cậu ấy trở về vào buổi sáng. Lên kế hoạch đúng đắn và cố gắng đừng làm hỏng nó lần nữa," Ông gạt đi, nhìn xuống tờ giấy của mình. "Và Jungkook, hãy nhớ bảo vệ đứa con trai yếu đuối của ta nhé," Ông nói với vẻ giễu cợt.

Jimin nghiến chặt hàm và cúi chào một lần nữa trước khi bước ra ngoài. Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Jungkook phía sau mình khi hắn cũng rời khỏi căn phòng ngột ngạt đó, đóng nó lại sau mình.

Cậu không ngoảnh lại mà nói, "Sáng mai hãy đến phòng tôi ngay nhé," trước khi rời đi với tấm lưng thẳng và đầu ngẩng cao.

_

Việc Jimin không ngủ được chút nào có thể do nhiệm vụ sắp tới mà cậu đảm nhận. Cậu từ chối làm nó theo bất kỳ cách nào khác, thay vào đó, cậu chôn vùi tất cả những suy nghĩ không cần thiết thỉnh thoảng lướt qua tâm trí mình, và tất nhiên, những giấc mơ chết tiệt đó đôi khi lại hiện lên, chỉ để đảm bảo rằng cậu không bao giờ quên quá khứ, thà thành đống tro tàn còn hơn.

Chắc chắn cậu sẽ kích động hơn bình thường một chút. Cậu thậm chí còn không cố gắng nằm xuống chiếc giường lạnh lẽo của mình. Thay vì thế, cậu đi đến chiếc bàn kim loại lớn đối diện phòng ngủ và dành cả đêm phác thảo một kế hoạch để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Cậu rót một ly whisky từ chai pha lê, đến cuối đêm nó sẽ cạn, và hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác khi thời gian trôi qua.

Và, đúng như dự định, vào sáng sớm, khi cậu hoàn thành phần cuối cùng của kế hoạch tấn công, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng ngủ. Cậu đứng thẳng dậy khỏi chiếc ghế bành sau chiếc bàn kim loại mà cậu ngồi trong nhiều giờ liền và nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, ngạc nhiên khi thấy thời gian đã trôi qua rất nhiều.

"Vào đi," Giọng cậu hơi khàn khàn, tay vén vài sợi tóc rũ xuống mắt suốt đêm, nhắc nhở bản thân phải cắt tóc sau khi chuyện này kết thúc.

Người đẩy cửa và bước vào với đôi chân vững vàng là HoSeok, mặc bộ quần áo đen và vết thương vẫn còn mới. Anh nhanh chóng nhìn quanh căn phòng rộng rãi.

Nó trông giống như một phòng ngủ sang trọng của khách sạn, có lẽ lớn hơn một căn hộ trung bình ở trung tâm thành phố. Không có trang trí cá nhân hoặc bất cứ thứ gì mang nét ấm cúng của con người. Tất cả đồ nội thất chủ yếu là kim loại và màu đen, tường trống trơn và sàn nhà sạch sẽ. Ngay cả chiếc giường cỡ king cũng được dọn gọn gàng. Cửa ban công đóng kín, rèm được kéo lại, không cho một tia nắng nào lọt qua.

Nó tối tăm và lạnh lẽo, có mùi như xì gà và rượu whisky đắt tiền, thoang thoảng mùi đất sau cơn mưa của Jimin, gần như chẳng có gì, nhưng đủ để đánh dấu căn phòng là của cậu.

HoSeok để ý thấy đống tàn xì gà trong gạt tàn và chiếc chai rỗng trên bàn nhưng anh chọn không nói gì về nó khi ngồi xuống đối diện Jimin.

"Đêm vất vả?" Anh cười nhếch mép hỏi.

"Tôi có thể hỏi anh câu tương tự," Jimin trả lời, quan sát những vết sẹo mới chạy ngang theo cánh tay đầy hình xăm và những vết bầm tím trên má, cũng như quầng thâm nặng dưới mắt anh. "Một đêm vất vả?"

"Có thể nói thế," HoSeok cười khẩy, với tay lấy chiếc ly mà Jimin đang uống để tự rót cho mình một ly, ngoại trừ việc cái chai gần như đã cạn và anh chỉ uống được vài giọt dù đã lắc chai nhiều lần.

HoSeok bĩu môi thất vọng, và Jimin cười khúc khích khi đứng dậy lấy cho anh một chai đầy từ tủ của mình. Cậu đưa nó cho HoSeok khi cậu ngồi xuống.

"Vậy," HoSeok bắt đầu sau khi nhấp một ngụm rượu mạnh, "nhiệm vụ là gì?"

"Bố tôi không giải thích với anh sao?" Jimin hỏi.

HoSeok lắc đầu. "Sunwon vừa nhắn tin cho tôi đi làm nhiệm vụ cùng cậu tối nay. Tuy nhiên, ông ấy lại không cho tôi biết chi tiết."

"Chặn một lô hàng vũ khí đến từ phía tây," Jimin nói, và Hoseok gật đầu.

"Chắc sẽ dễ thôi," anh nhún vai, nhấp một ngụm nữa.

"Tôi đã dành cả đêm để lên kế hoạch," Jimin nói. "Nếu chúng ta hành động thận trọng thì lần này sẽ không có lý do gì để xảy ra sai sót".

"Nghe hay đấy," HoSeok nghiêng người rót đầy chiếc cốc rỗng của mình một lần nữa, "Lần này có ai?"

"Tôi và anh, thêm vài người nữa để hỗ trợ," Jimin nói, cố tình không nhắc đến tên Jungkook. "Chúng ta có nên gọi cho Yoongi-hyung không?" thay vào đó cậu hỏi.

Hoseok tựa lưng vào ghế. "Chậc, hiện tại mối quan hệ của chúng tôi không được tốt cho lắm."

"Ý anh là sao?" Jimin cau mày, tỏ vẻ bối rối.

"Cậu ấy mắng tôi vì, theo lời cậu ấy, tôi sẽ tự giết mình nếu cứ nhảy từ cuộc đối đầu này sang cuộc đối đầu khác mà không nghỉ ngơi," anh thở dài, ngửa đầu ra sau và nhìn chằm chằm lên trần nhà. "Ý tôi là, tôi phải làm gì đây? Chúng ta đang ở giữa cuộc chiến chết tiệt này mà."

"Nhưng, nó có vẻ đang làm anh bận tâm," Jimin nhướng mày nhận xét.

HoSeok nghiêm túc nhìn cậu. "Lý do duy nhất mà tôi vẫn còn thở, Jimin, là giết càng nhiều người trong số họ càng tốt. Họ đã lấy đi mọi thứ của tôi và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi chôn vùi kẻ cuối cùng xuống lòng đất."

Jimin không nói gì một lúc lâu. Cậu không chắc mình có thể nói thứ gì đó hữu ích. Cậu không hiểu nỗi đau của HoSeok; cậu không biết cảm giác được nhiều người yêu quý như thế nào, có một gia đình, một mái ấm để quay về như thế nào. Vì vậy, cậu không biết cảm giác mất đi nó.

Có lẽ ở một giới hạn nào đó, khi cậu còn nhỏ, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó ngay cả trước khi nó hoàn toàn hình thành.

"Tôi nghĩ lần này chúng ta nên bỏ qua anh ấy. Hôm qua tôi đã gặp anh ấy và anh ấy có vẻ bận rộn," Jimin nhún vai nói. "Chúng ta bắt đầu được chưa?" Cậu hỏi, nghiêng người về phía trước một chút để sắp xếp giấy tờ.

"Không đợi Jungkook à?" Hoseok thích thú hỏi, có vẻ như đã rất quen với chiến thuật của Jimin.

Jimin giả vờ nhìn quanh phòng ngủ. "Tôi không thấy hắn ở đây, rõ ràng đây không phải là ưu tiên của hắn. Tại sao chúng ta phải đợi hắn?"

"Cậu thực sự không thích cậu ấy hửm?" HoSeok nhướng mày nói, lật qua nội dung của tập hồ sơ trước khi hỏi, "Sao thế?"

"Không thích hắn cũng cần lý do nữa à?" Jimin bực bội nói. "Chỉ cần dành năm phút đứng trước mặt hắn thì ai cũng sẽ giống tôi thôi."

HoSeok ậm ừ, xoa cằm. "Tôi không biết, dường như mọi người cũng rất tôn trọng cậu ấy. Ít nhất tôi đã thấy rất nhiều người sợ hãi hoặc đe dọa cậu ấy, nhưng tôi chưa từng thấy ai ghét cậu ấy cả. Cậu ấy có tiếng là người rất công bằng và chính chắn mà."

Jimin mỉa mai chế giễu. "Hắn. Chính chắn. Anh chưa quen hắn đủ lâu đâu; chỉ một thời gian sau, và bản chất thực sự của hắn chắc chắn sẽ lộ ra."

Hoseok hờ hững nhún vai. "Tôi đoán là cậu đúng. Con người không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài."

"Từ khi nào mà anh trở nên lắm chuyện thế, hm?"

Hoseok giơ hai tay trước ngực "Sao cậu có thể trách tôi được? Ngoài ra, đừng nói đến tình yêu hay hận thù; tôi chưa bao giờ thấy cậu thể hiện nhiều cảm xúc như vậy với một người. Tôi chỉ tò mò về cách cậu ấy khiến cậu phải chú ý thôi."

"Tôi chỉ chưa quen biết ai lâu như hắn thôi," Jimin quả quyết nói. "Hắn không có gì đặc biệt cả. Jeon Jungkook chẳng là gì nhưng lại giống một con bọ khó chịu sắp chết dưới đế giày của tôi."

Trước khi HoSeok có thể bật ra tiếng cười đang hình thành, một giọng nói trầm phát ra từ cánh cửa đang mở khiến cả hai người đều ngạc nhiên. "Anh biết đấy, đối với người ghét tôi, cậu ấy chắc chắn sẽ không ngừng nói về tôi được."

Jeon Jungkook đứng ngay trước cửa phòng ngủ, hai tay đút túi quần đen rộng thùng thình, mái tóc ôm lấy những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt, giọng nói thờ ơ và lạnh lùng, như thể hắn không thèm quan tâm đến mình đang bị đem ra bàn tán.

Và trái ngược với thái độ tẻ nhạt của hắn, bầu không khí của Jimin thay đổi khắp căn phòng. Cậu nghiến chặt hàm và đôi mắt dường như rực lửa khi nhìn chằm chằm vào người mới đến với vẻ tức giận. Ngay cả mùi hương của cậu, vốn luôn được kiểm soát chặt chẽ, cũng dâng cao hơn một chút trước khi cậu có thể kiểm soát được nó, khiến căn phòng ngậm trong cơn mưa lớn ướt đẫm.

Hàm của Jungkook gần như rớt xuống khi mùi hương giống như sâu trong rừng hoang của Jeon Jungkook cũng tăng vọt, như thể alpha của hắn đang đáp lại Jimin, và khi họ thực sự chạm mắt nhau trong căn phòng, dòng điện chạy qua giữa hai người họ, không chỉ mang đến những cảm xúc nặng nề mà còn cả những cảm xúc đen tối xưa cũ mà HoSeok không bao giờ có thể hiểu. Chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để Jimin lấy lại tự chủ, xích con sói của mình lại và chôn vùi cảm xúc dưới làn da đầy sẹo.

"À, tôi hiểu rồi, cuối cùng cậu đã quyết định ban ơn cho chúng tôi bằng sự hiện diện đáng kính của cậu," giọng cậu đầy đĩnh đạc. "Cảm ơn cậu rất nhiều."

"Không có chi," Jungkook gật đầu nói khi bước vào và đóng cánh cửa sau lưng lại, hành động ra vẻ trịch thượng và quyền lực, đúng kiểu mà Jimin ghét nhất.

Hắn không đảo mắt khắp phòng như Hoseok đã làm; thay vào đó, hắn đi thẳng đến góc phòng nơi họ đang đứng và hoàn toàn phớt lờ chiếc ghế, đứng khoanh tay trước ngực và dang rộng hai chân như thể hắn sẵn sàng lao vào chiến đấu bất cứ lúc nào.

Jimin không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một cái khi bắt đầu nói. "Vậy, như tôi đã nói. Việc này khá dễ dàng. Tất cả những phần khó trong việc thu thập thông tin đã được giao cho chúng ta trên một chiếc khay bạc."

"Thật chứ?" HoSeok thích thú. "Thông thường chúng ta cần phải ứng biến rất nhiều vì những tên cung cấp thông tin tồi tệ không có đủ năng lực."

"Chậc, cái này có nhiều thông tin lắm," Jimin chế giễu.

"Ai mà biết được lũ chuột nhắt đó còn không thể kiểm soát được người của mình," HoSeok kinh tởm chế nhạo.

"Đó không phải là đặc điểm của riêng chúng đâu," Jungkook lặng lẽ nói. "Tôi chắc chắn sẽ có một số người trong băng của chúng ta cung cấp thông tin cho phe họ."

Hoseok nhướn mày ngạc nhiên; không phải ai cũng có đủ can đảm để thốt ra những lời như vậy, nhưng Jimin chỉ đảo mắt vì thiếu kiên nhẫn. "Cảm ơn vì thông tin hữu ích", cậu cười giả tạo.

"Không cần cảm ơn," Jungkook nghiêm túc gật đầu, khiến Jimin nghiến chặt hàm vì cơn tức giận đang kìm nén.

"Như tôi đã nói," Cậu tiếp tục với cái nhìn chết chóc hướng về phía Jungkook, "chúng ta có đủ thông tin để giải quyết mọi chuyện một cách suôn sẻ. Nếu hành động nhanh chóng, chúng ta sẽ có thể ra vào mà không bị phát hiện."

Hai người còn lại lắng nghe rất cẩn thận khi cậu trải những tờ giấy kèm bản nháp ra xung quanh bàn.

"Và, đây là kế hoạch," Jimin bắt đầu. "Chúng ta cần tham gia cuộc đấu giá để xác định vị trí của lô hàng, và bởi vì chúng ta biết nó sẽ đến vào tối nay nên chúng ta cần phải hành động thật nhanh chóng." Jimin đợi cả hai gật đầu trước khi tiếp tục. "Để không gây chú ý, tôi sẽ tự mình cải trang vào trong."

"Không được," Jungkook bình tĩnh nói, cơ bắp tay hắn nhô ra khi hắn khoanh tay.

"Gì cơ?" Jimin cố gắng hết sức để không mất bình tĩnh, ngay cả khi mức độ khó chịu của cậu bắt đầu tăng lên với tốc độ đáng báo động. "Muốn giải thích chi tiết về chuyện đó không?"

"Cậu không vào một mình. Tôi cũng sẽ đi," giọng Jungkook chắc nịch và rõ ràng đến mức khiến Jimin muốn chửi rủa hắn chỉ để chọc tức hắn và gợi ra bất kỳ phản ứng nào khác ngoài sự thẳng thừng tẻ nhạt.

Cậu mở miệng định làm thế, nhưng Jungkook nhanh chóng thả tay ra khi nghiêng người về phía trước và đặt cả hai tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào Jimin bằng đôi mắt đen dữ dội. "Nhìn xem, hầu hết những người tham gia đều đi theo cặp hoặc nhóm bốn người. Cậu sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn nếu đi một mình."

Jimin đảo mắt, và Jungkook tiếp tục nói trong khi đứng thẳng trở lại. "Ngoài ra, nó có thể là một cuộc đối đầu về mặt thể chất. Có cần tôi nhắc lại lần trước không?"

Jimin không biết làm cái quái gì mà Jungkook lại biết được chuyện đó, vì lúc đó hắn đang ở phía bên kia đất nước. Có lẽ hắn làm thế chỉ để chọc tức cậu, thật không may là nó vẫn hoạt động rất tốt.

Jimin thẳng lưng và giơ tay đếm từng ngón tay.

"Được rồi, đầu tiên, đó không phải việc của cậu," cậu chế giễu, và Jungkook thực sự đủ can đảm để trợn mắt nhìn lại cậu. "Thứ hai, tên đó bắt đầu trước." Cậu ghét trả lời trẻ con như thế nhưng đó là sự thật. Jimin không phải là kiểu người vòng vo làm tổn thương người khác chỉ vì vậy.

Cậu không cần phải làm vậy, nhưng nếu phải làm vậy, do cậu đang tự vệ thôi. Đó không phải là một sự lựa chọn; đó là thứ gì đó đã khắc sâu vào xương tủy của cậu.

"Không phải vì cậu chọc tức hắn sao?" Jungkook nhướn một bên mày, có vẻ khó chịu.

Jimin giả vờ thất vọng khi nhìn hắn với vẻ bề trên. "Chà, thì ra cậu đang đổ lỗi cho nạn nhân ở đây? Không thể nói là tôi không ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy."

Khóe môi Jungkook nhếch lên nhẹ đến mức Jimin có thể sẽ bỏ lỡ nếu chớp mắt. "Hắn là người đã chết, nên tôi khó có thể gọi CẬU là nạn nhân được."

Jimin định mở miệng trả lời - có lẽ muốn hắn cút con mẹ đi - nhưng HoSeok nhanh chóng ngắt lời. "Vì tình yêu thiên liêng của Chúa," anh nói bằng tất cả niềm kiêu hãnh vô thần của mình, "Chúng ta tiếp tục đi, được không? Hai đứa có thể tán tỉnh nhau khi chúng ta xong việc."

"Cái quái gì vậy?!" Jungkook ra vẻ ghê tởm cùng lúc Jimin nghẹn họng, "Anh điên rồi à?!"

HoSeok phớt lờ cả hai người họ và lấy tập tài liệu chứa tất cả thông tin. "Tôi đoán chúng ta cũng có mật mã để chọn đúng món đồ, hm?"

Jimin cố gắng hồi phục sau tổn thương mà lời nói của HoSeok đã gây ra cho cậu. Cậu hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại khi gật đầu. "Chúng ta cũng có thông tin về những người nhóm Kim sẽ phái đến để thu thập thông tin, vì vậy tôi cần anh giải quyết họ trong khi tôi lấy được manh mối đó."

"Rất sẵn lòng," HoSeok cười mỉa mai, đưa lại tập tài liệu cho câu.

"Tuyệt," Jimin gật đầu, tập trung chú ý trở lại vấn đề quan trọng. "Sau khi chúng ta lấy được viên ngọc, tôi cần một trong những nhân viên công nghệ có mặt ở đó để giải mã nếu cần thiết."

"Tôi có thể làm được," Jungkook bình tĩnh nói, và Jimin ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ hoài nghi. Hắn thực sự cần năm giây để nói chuyện một lần à?

"Tôi nghiêm túc đấy, " Hắn đảm bảo, hơi ngượng ngùng gãi mũi. "Tôi đã học các lớp trực tuyến khi tôi chuyển đi, và tôi khá giỏi về chuyện đó."

Jimin nhìn hắn một lúc, một ký ức không mong muốn hiện lên trong đầu cậu.

Cơ thể mũm mĩm của cậu, lau nước mũi đang chảy xuống và nước mắt trên khuôn mặt. Trước mặt cậu, chiếc TV hình vuông hoàn toàn im ắng đúng lúc bộ phim hoạt hình yêu thích của cậu bắt đầu. Thật xấu hổ vì cậu đã từng được chiều chuộng như thế trong những năm đầu đời. Có lẽ vì Jungkook luôn làm thứ cậu muốn, luôn nhường nhịn, luôn cho cậu mọi thứ cậu cần.

Và đúng như kim đồng hồ chỉ điểm, một Jungkook nhỏ nhắn, dễ thương bất ngờ xuất hiện. "Đừng khóc, Jiminie, anh sẽ sửa nó cho em! Anh giỏi lắm đó!" Hắn cười rạng rỡ hứa với cậu và Jimin tin hắn ngay lập tức. Cậu đã dễ dàng làm thế vào lúc đó. Cậu tin tưởng hắn vô điều kiện.

Cuối cùng, Jungkook đã sửa được chiếc TV. "Anh rất giỏi công nghệ", Hắn khoe, mặc dù tất cả những gì hắn làm chỉ là đập vào TV vài cái. Jimin vẫn nhớ họ đã xem toàn bộ tập phim cùng nhau khi cậu nhét hết số kẹo mình có vào người.

Cậu rời mắt khỏi một Jungkook cao lớn, mạnh mẽ trước mặt, hoàn toàn khác biệt so với ký ức ban đầu của cậu, và tự chế giễu sự nhảm nhí của dòng suy nghĩ.

"Ừ, vì ngài đã tốt nghiệp ở đây, nên cứ giải quyết thế đi," Cậu tiếp tục. "Sau khi xác định được địa điểm, chúng ta sẽ di chuyển đến địa điểm đó và nhanh chóng hành động."

Hai alpha còn lại đồng loạt gật đầu, và Jimin hít một hơi thật sâu, nhìn xuống đống giấy tờ trên bàn để xem mình có bỏ sót chi tiết quan trọng nào khác không.

Cậu chỉ muốn hoàn thành mọi việc thật nhanh chóng, sự mệt mỏi ập đến khi buổi sáng trôi qua. Họ sẽ phải rời đi vào đầu buổi tối, vì hoạt động bắt đầu lúc 8 giờ tối nên Jimin có thể nghỉ ngơi một chút trước đó.

"Tôi nghĩ thế này được rồi," cậu nói, nhìn quanh bàn. "Có ai muốn bổ sung gì không?"

"Tóm gọn lại thôi," HoSeok bắt đầu. "Cậu và Jungkook sẽ cải trang tham dự buổi đấu giá trong khi tôi giải quyết các thành viên của băng Kim đáng lẽ phải xuất hiện ở đó, đúng không?" Jimin gật đầu, và HoSeok trầm ngâm suy nghĩ. "Chúng ta biết chúng có bao nhiêu không?"

"Không quá ba," Jimin trả lời. "Có một thành viên cấp cao và hai vệ sĩ. Một chiếc xe hơi. Họ cũng đang cố gắng không thu hút sự chú ý về phía mình. Chắc là không muốn cho ai biết mình là thành viên của băng Kim."

HoSeok lại gật đầu, sờ sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ. "Vậy tôi sẽ mang thêm ba người nữa; thế là đủ," anh nói trước khi tiếp tục. "Sau khi chúng ta lấy được mật mã, Jungkook-ssi sẽ giải mã và chúng ta sẽ đến địa điểm đó. Bây giờ, tôi nghĩ tốt hơn là hai người nên lái xe đến đó một mình, còn tôi và những người còn lại sẽ đến đó bằng hướng khác."

"Tôi cũng nghĩ vậy," Jungkook đồng ý. "Nó sẽ kín đáo hơn. Hai chúng tôi đến đó trước vài phút và đảm bảo mọi thứ đều ổn. Có thể chúng tôi không biết, nhưng nếu có một cuộc đối đầu xảy ra ở đấy thì tốt hơn là nên có sự hỗ trợ."

"Một yếu tố bất ngờ, hm?" HoSeok gật đầu đồng ý. "Cậu giỏi đấy."

Jimin thực sự cần ngăn mình đảo mắt lần thứ mười trong sáng nay. Nhưng thay vào đó, cậu chỉ tiếp tục, nôn nóng đuổi hai người ra ngoài để cậu có thể nuốt vài viên thuốc và bất tỉnh trong vài giờ.

"Để kết thúc, về số lượng," cậu nói, kiểm tra dữ liệu. "Dự đoán sẽ có hơn một trăm. Chúng ta có hai chiếc xe tải và một ô tô." cậu hỏi mà không nhìn lên, "Anh có nghĩ thế là đủ không, hyung?"

"Đủ,"

Trước sự ngạc nhiên và kinh hoàng tột độ của Jimin, HoSeok và Jungkook đều trả lời cùng một lúc.

Cậu ngẩng đầu nhanh đến mức cả thế giới quay cuồng, tóc xõa xuống trước đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, và trước mặt cậu, Jungkook cũng đang xấu hổ không kém, đôi mắt to và tròn đến mức trông thật buồn cười.

"Ôi, chúa ơi," HoSeok bắt đầu cười như điên dại, toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào chiếc bàn kim loại.

Jimin có thể cảm thấy má mình đỏ bừng và máu chảy trong huyết quản. Có một triệu năm nữa thì cậu cũng không bao giờ gọi Jungkook là 'hyung', và thực tế là alpha kia có lúc đã nghĩ Jimin sẽ gọi mình, thật quá đáng!

"C-cậu điên à?!" Jimin cố gắng loạng choạng bước ra khi đứng hết cỡ, tay cậu hơi run rẩy.

Vai của Jungkook căng ra, quai hàm nghiến chặt, và có một chút đỏ ửng trên má khi hắn nhìn khắp nơi ngoại trừ hướng của Jimin.

"Ồ, thôi nào, Jimin," Hoseok nói, cố gắng nhịn cười khi thấy sự căng thẳng lại dâng cao giữa hai người. "Đó chỉ là một nhầm lẫn nhỏ thôi. Dù sao thì cậu ấy cũng lớn tuổi hơn cậu mà."

Jungkook hất tóc ra sau và thở dài mệt mỏi, rõ ràng đang cố lấy lại bình tĩnh. "Nếu chỉ vậy thì tôi đi đây. Tôi có vài việc cần phải giải quyết trước tối nay."

Sau đó hắn bỏ đi, để lại Jimin không nói nên lời, sôi sục vì tức giận và xấu hổ.

Có vẻ như thử thách lớn nhất trong cả đêm nay là không được giết Jungkook trước khi họ hoàn thành công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro