Scars Under The Skin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc áo khoác dài của Yoongi đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước chân khi đi qua con hẻm tối. Đôi chân y mang giày công sở đắt tiền giẫm phải vũng nước mưa, mùi hôi tỏa ra trong không khí bẩn thỉu, xen lẫn mùi nước tiểu và máu.

Gió đêm lạnh lẽo xuyên qua lớp vải áo khoác dày, làm bay những sợi lông thưa thớt trên cánh tay y. Tuy nhiên, Yoongi phớt lờ cảm giác khó chịu khi bước về phía hộp đêm. Mái tóc y xõa xuống, bao lấy những đường nét mềm mại trên khuôn mặt, giờ như được che đậy bởi một lớp đông cứng cứng đờ. Con mắt mù đầy mê hoặc của y tỏa sáng trắng xóa trong đêm tối, vết sẹo ngang qua nó nổi bật hơn bao giờ hết.

Y trông giống như thần chết, điềm báo của sự hỗn loạn và đau khổ. Vẻ mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc của con người, khoác lên cơ thể bộ quần áo đen từ đầu đến chân.

Nhiều tuần trôi qua kể từ cuộc thẩm vấn ấy nhưng đến bây giờ y mới có thời gian để điều tra kỹ hơn. Sau lần tuyên chiến đầu tiên, tất cả các thành viên trong tổ chức đều bận rộn, bao gồm cả y. Nhưng thời gian trôi qua, cảm giác khó chịu trong đầu y chỉ ngày càng tăng lên.

Yoongi không có chút niềm tin nào về việc băng Kim sẽ không tự nhiên khơi mào một cuộc chiến. Y biết rất rõ không có chàng trai ngoan nào trong thế giới đầy tội ác này, và họ chắc chắn có động cơ. Tội nhân không thể nói dối; Yoongi chắc chắn sẽ nhận ra ngay lập tức.

Y có lẽ sẽ không tìm thấy gì nên cũng không thông báo cho ai biết về manh mối cụ thể này, cho nên y chọn đến một mình.

Khi bước chân y đến gần lối vào bên cạnh câu lạc bộ, nơi y đã nhắn tin cho người quản lý gặp mình, hai giọng nói lớn vang đến bên tai y.

"Nào, bé cưng, anh hứa em sẽ thích mà," Yoongi nghe thấy một giọng nam nói.

"Tôi đã nói anh không phải mẫu người lý tưởng của tôi rồi kia mà," người còn lại chán nản trả lời, và Yoongi cuối cùng cũng phân biệt được hai cái bóng khi y đến gần hơn.

"Ý em là gì?" anh chàng đầu tiên chế nhạo, nghiêng người về phía trước và ép người nhỏ hơn vào tường. "Em là omega, còn anh là alpha, chúng ta rất hợp nhau."

"Tôi không thích alpha, cưng à," cậu thản nhiên trả lời, khoanh tay khi ngước lên nhìn vào mắt alpha, người đang chớp mắt bối rối trong giây lát.

"Cái gì?" Gã hỏi khi bộ não chậm chạp của gã đang cố gắng hết sức để hiểu.

"Tôi thích omega," người nhỏ hơn đảo mắt trả lời.

"Cái gì cơ!?" Alpha cười khúc khích, sửng sốt như thể gã chưa bao giờ nghe thấy chuyện vô lý như vậy. "Tại sao - làm sao có chuyện đó được?" Gã lắc đầu."Em đang đùa phải không?"

Omega dường như đã đến giới hạn; vẻ mặt cậu trở nên khó chịu khi cậu cố gắng đẩy alpha cao hơn ra, nhưng người đàn ông kia gần như không nhận thấy, đôi mắt gã tối sầm khi thấy omega không cười như một trò đùa.

"Mẹ kiếp, bây giờ em đang nghiêm túc đấy à?"

"Ừ, có vấn đề gì?" omega cáu kỉnh hỏi.

Alpha cười khẩy, không hề nghiêm túc chút nào và bước lại gần, giọng gã trầm hơn đầy tự tin. "Chỉ do em chưa thắt đúng nút thôi, bé yêu."

Điều đó khiến omega gầm gừ giận dữ, mùi quế của cậu cay đắng và bay thẳng về phía Yoongi, nơi y thờ ơ quan sát toàn bộ sự việc, lưng dựa vào tường, thân hình đen tối bị bóng tối nuốt chửng.

"Lùi lại đi, đồ quái đản," omega cố gắng đẩy lần nữa, nhưng alpha vẫn không cử động. Thay vào đó, mùi hương của gã trở nên mạnh mẽ hơn khi gã cảm nhận được thử thách. Gã thậm chí còn bước đến gần hơn, toàn bộ cơ thể gã áp sát vào cơ thể omega kia.

"Suỵt, ngoan nào," gã ra lệnh bằng chất giọng trầm, dùng ngón tay vuốt ve quai hàm của omega, làm lộ cổ cậu và buộc cậu phải phục tùng.

Nhưng omega dường như không bị ảnh hưởng bởi pheromone; mặt cậu nhăn lại vì ghê tởm, cậu hành động nhanh nhất có thể khi đưa đầu gối lên và sút mạnh vào háng của alpha, khiến gã gầm gừ đau đớn và lùi lại, ôm lấy nơi bị thương giữa hai chân mình.

"Cái đéo gì vậy!?" Gã hét lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.

"Đó là cách duy nhất mà bộ não ngu ngốc của mày có thể hiểu được? Bỏ bàn chân kinh tởm của mày ra khỏi tao."

Alpha lại gầm gừ và đứng thẳng lên, mùi của gã càng nồng hơn, giận dữ và xấu hổ trộn lẫn với nhau khi cái tôi của gã rỉ máu. Rõ ràng gã không quen với việc bị từ chối.

Gã lao về phía trước, trước khi omega kịp chớp mắt, ấn cẳng tay vào cổ họng người nhỏ hơn, khiến cậu trai kia thở hổn hển khi cơ thể khỏe mạnh hơn ép cậu gần hơn đến mức không thể chống lại được.

"Thằng điếm chết tiệt. Tao sẽ cho mày biết vị trí của mày," Gã gầm gừ giận dữ.

"Dừng lại đi," omega thầm nguyền rủa khi cố gắng đẩy người to hơn ra, nắm đấm của cậu giáng xuống tấm lưng rộng của alpha nhưng không hiệu quả khi gã cúi mặt xuống cổ omega. Omega nhắm mắt lại khi hơi thở kinh tởm lướt qua da cậu.

Cậu thở hổn hển khi những chiếc răng sắc nhọn chạm vào da và chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất khi đột nhiên sức nặng nặng nề kia được nhấc ra khỏi người cậu.

"Mày điếc à?" Yoongi chán nản hỏi, giữ chặt cái gáy to lớn bằng một nắm tay đầy chết chóc. "cậu ấy bảo mày cút đi mà."

Cơ thể to lớn của alpha bị uốn cong trong một tư thế kỳ lạ, và gã quay đầu sang một bên, cố gắng đánh hơi xem ai đang động đến gã. Rõ ràng gã không thể cảm nhận được gì, mùi hương của Yoongi đã bị chất ức chế mạnh mẽ che đậy hoàn toàn. Alpha vặn vẹo khi cố gắng giải thoát bản thân. "Thả tao ra, thằng chó."

"Được thôi," Yoongi nhún vai, đẩy gã chúi xuống đất đủ mạnh để khiến mặt của alpha kia đập xuống đất tạo thành một tiếng uỵch lớn.

Gã gầm gừ đau đớn và dùng tay cầm máu trên chiếc mũi gãy của mình. "Mày nghĩ mày là ai?"

Khóe miệng trái của Yoongi nhếch lên một nụ cười tự mãn khi y kéo một bên áo khoác để lộ khẩu Glock trên bao súng ở thắt lưng. "Muốn tìm hiểu không?" Y hỏi, đôi mắt không giống nhau - một đen một trắng - sáng lên đầy thách thức và khát máu.

Alpha cảm nhận được sự nguy hiểm. Gã chỉ là một công dân bình thường, không quen với bạo lực như Yoongi, và mặc dù bản năng bên trong cầu xin gã hãy giải phóng sự hung hãng và tấn công, gã vẫn biết không có sức mạnh thể chất nào có thể ngăn được một viên đạn. Gã liếc nhìn omega vẫn đang dựa vào tường thêm một lần nữa, thậm chí không có lấy một tia sợ hãi nào quanh mình, chỉ đứng dậy và chửi rủa trước khi rời đi.

Yoongi đảo mắt và bước lại gần để kiểm tra xem omega kia có cần giúp đỡ gì không. Ngoài bộ quần áo nhàu nát mà cậu nhanh chóng che lại, cậu dường như không bị ảnh hưởng gì, bởi cuộc tấn công cũng như việc Yoongi có vũ khí. Giờ khi y đến gần hơn, Yoongi có thể nhìn rõ nét mặt cậu và dành một chút thời gian để quan sát nó.

Omega có vẻ đẹp mê hoặc, vẻ đẹp mà người ta không thể nhìn thấy nó mỗi ngày.

Đôi mắt cậu tròn và đen láy, lông mày bao quanh mi mắt đẹp và lông mi dài, quai hàm vuông là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự mềm mại của tính nữ và sự gợi cảm của nam tính, đôi môi đầy đặn và đỏ mọng. Mái tóc vàng uốn cong bên tai khiến cậu trông giống như một thiên thần, nhưng đường cong trên môi lại giống một con quỷ dữ có thể hủy diệt tâm hồn người khác chỉ bằng một nụ cười đơn giản.

Yoongi không bị ảnh hưởng bởi ngoại hình chút nào, nhưng ngay cả y cũng không thể ngăn mình ngưỡng mộ omega trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Cậu tên gì?" Sau một lúc, y hỏi.

"Tôi là Tae," omega trả lời với nụ cười vuông vắn, vẫn dựa lưng vào tường với vẻ tự tin lười biếng. "Còn anh thì sao?"

Yoongi phớt lờ cậu và thay vào đó hỏi, "Cậu làm việc ở đây à?"

"Không trả lời và lại hỏi, hmm," Tae nhếch mép nói, khoanh tay và ngả người ra sau khi mắt cậu đảo lên xuống cơ thể Yoongi. "Tôi đoán tôi sẽ phải gọi anh là Sugar thôi."

Yoongi buộc mình không được đảo mắt khó chịu, nhưng trước khi y kịp trả lời, cánh cửa bên hông mở ra và ai đó bước ra ngoài.

"À, cậu đến rồi," người mới đến nói, Yoongi quay đầu ra khỏi mặt Tae để nhìn người phụ nữ trước mặt anh. Đó là người quản lý omega mà Yoongi đã quen biết nhiều năm, Sanna.

Yoongi gật đầu về phía cô, và cô mỉm cười một chút trước khi nhận ra sự hiện diện của Tae ở bên cạnh. "Tae, nếu cậu đã nghỉ ngơi xong thì hãy quay vào trong đi."

"Vâng, thưa bà chủ," cậu chào một cách kính trọng, còn cô chỉ lắc đầu thích thú.

Tae bước về phía cửa, gót giày kêu lạch cạch theo từng bước chân cậu đi, mùi quế của cậu xộc thẳng vào mũi Yoongi. Khi cậu mở cửa, tiếng động lớn từ bên trong vang lên trong giây lát, ánh đèn neon chiếu vào mặt họ.

Tae quay lại nhìn về phía Yoongi qua vai, nụ cười rộng mở và đôi mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ, anh yêu. Tôi sẽ gặp anh sau," cậu nháy mắt vui tươi nói trước khi biến mất sau cánh cửa, mang theo tiếng ồn và ánh sáng chói lòa.

Sanna nhướng mày nhìn Yoongi, nhưng y chỉ lờ đi ánh mắt tò mò của cô và đi thẳng vào vấn đề. "Tôi cần cô giúp một việc."

Yoongi đã biết Sanna từ khi còn nhỏ; họ lớn lên trong cùng một khu phố loạn lạc và gần bằng tuổi nhau. Cô thực ra là người duy nhất trong quá khứ của y mà Yoongi vẫn giữ liên lạc. Y đã từng giúp đỡ cô trong một hoàn cảnh không may, và cô vẫn theo đuổi y.

"Tất nhiên rồi," cô nói, "tôi có thể làm gì?"

Yoongi giải thích ngắn gọn với cô rằng y cần đoạn phim về ngày cụ thể các thành viên băng Kim đến, không thực sự tiết lộ thêm chi tiết, nhưng cô biết rất rõ y sống như thế nào và cô không mất quá nhiều thời gian để hiểu.

Cô đồng ý sau một lúc, và họ đến văn phòng của cô trên tầng hai, cách xa tiếng nhạc ầm ĩ và những cơ thể đẫm mồ hôi đang hòa vào nhau trên sàn nhảy.

Cô mở máy tính và nhập mật khẩu trước khi có thể truy cập tập tin chứa tất cả các đoạn phim, với vô số góc nhìn từ mọi ngóc ngách của hộp đêm. Yoongi đưa cho cô ngày và giờ gần đúng, vừa nhìn quanh căn phòng rộng rãi vừa tìm kiếm nó.

Y bị phân tâm trong giây lát bởi giá sách bên trái của họ khi tiếng click đột ngột dừng lại, và cô thở hổn hển vì ngạc nhiên, khiến y phải quay lại ngay lập tức.

"Đoạn phim ngày hôm đó đã bị xóa sạch," cô cau mày bối rối. Yoongi lầm bầm chửi rủa và bước lại gần để nhìn vào màn hình trên vai cô. "Có ai khác có quyền truy cập vào những tập tin này không?"

"Không, thực sự là không," cô nói. "Các tập tin được gửi tự động lên đám mây và chỉ có hai người có mật khẩu để bảo mật quyền riêng tư của khách hàng, chỉ có tôi và chủ câu lạc bộ, nhưng hắn đã không đến đây vài tháng rồi."

Chừng đó đủ bằng chứng để Yoongi biết có chuyện gì đó không ổn. Không cần phải xóa cảnh quay nếu phong bì được một người phục vụ đơn giản chuyển đến. Có lẽ họ muốn che giấu, nhưng dù vậy, không cần thiết phải mất thời gian đến thế để giấu một thứ mà thậm chí có lẽ sẽ không bị điều tra.

"Có thể cho tôi biết về tất cả những người phục vụ đã làm việc tối hôm đó được không?"

Cô thở dài khi đứng dậy. "Tôi không thể làm vậy, Yoongi-ssi. Nếu cậu có người cụ thể mà cậu đang tìm kiếm, tôi sẽ sẵn lòng giúp cậu, nhưng tôi không thể cung cấp cho cậu danh tính những nhân viên vô tội của tôi, những người không liên quan gì đến hiện trường tội ác."

Yoongi nhíu mày, suy nghĩ của y tăng tốc một dặm mỗi phút. Y biết mình đang yêu cầu quá nhiều và y thực sự không thể ép cô làm điều đó vì y không muốn ai biết y đang điều tra vụ việc này.

"Cậu đã nhận được thông tin về vị trí từ người nào đó, đúng không?" Sanna nói, cố gắng giúp đỡ. "Tại sao cậu không hỏi họ về đặc điểm ngoại hình của người phục vụ đã phục vụ họ tối hôm đó?"

Yoongi đột ngột ngẩng đầu lên, nhịp tim tăng lên khi một cảm giác tồi tệ tràn qua người y. Y nhanh chóng cảm ơn cô và đi ra cửa, im lặng bước đi mà không thực sự chạy. Vừa mở cửa, y đã nghe thấy giọng nói của cô từ phía sau.

"Cậu có đến thăm cô ấy không?" Sanna ngập ngừng hỏi, đồng thời vai Yoongi cũng căng ra. "Yoongi-ssi, đã lâu không gặp. Có lẽ cậu nên-"

"Tôi đi đây," y ngắt lời cô và bước ra ngoài, đóng chặt cửa khi rời đi. Điều cuối cùng y cần lúc này là một lời nhắc nhở về điều gì đó mà y đã chôn sâu nó từ nhiều năm trước.

Y chạy nhanh nhất có thể, lái thật nhanh qua những con đường vắng để đến khu dinh thự càng sớm càng tốt. Y thậm chí còn chưa kịp đỗ xe trước khi lẻn ra ngoài và chạy về phía bệnh xá, trái tim y đau đớn thắt lại vì y biết mình sắp tìm thấy điều gì.

Đó là bản năng thuần túy, thứ mà y đã dựa vào từ khi còn nhỏ, một điều không bao giờ sai. Và một lần nữa, điều đó được chứng minh là đúng khi y đẩy tấm rèm xanh ra và tìm thấy một thi thể bất động, đã chết phía sau.

Y thậm chí còn không để ý đến sự hiện diện của bác sĩ trưởng ở bên phải mình, đang bận rộn với một bệnh nhân sắp xuất viện, cho đến khi bệnh nhân đó bước ra khỏi phòng y tế, đẩy cánh cửa đôi và để căn phòng tràn ngập sự im lặng.

"Chuyện gì đã xảy ra với hắn?" Yoongi hỏi, vẫn không nhìn cô.

"Hắn chết rồi," Leah thờ ơ trả lời.

"Làm sao?" Yoongi nghiến răng hỏi, kiên nhẫn của y dần biến mất. "Cô đã giết hắn?" y thản nhiên hỏi.

Cuối cùng y cũng quay lại đối diện với đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô, sâu như nước giữa biển, ẩn giấu đằng sau chúng nhiều điều đến nỗi không ai có thể thực sự giải mã được hết. "Đúng," cô chỉ nói thế.

Yoongi nghiến chặt hàm và nắm tay lại thành nắm đấm thật chặt. "Việc đó không phải do cô quyết định."

"Ồ, vậy thì do ai? Cậu chắc?" cô cười khẩy mà không có một chút hài hước nào. "Đừng trở thành một tên đạo đức giả." Cô quay lưng lại với y và bắt đầu bước đi khi những lời tiếp theo của Yoongi khiến cô dừng bước.

"Tôi không biết cô là một bác sĩ giỏi như vậy," y chế nhạo. "Vì vậy nên có quyền quyết định ai sống và ai chết. Đúng là chuyên nghiệp."

Cô thở run rẩy lại, mùi hương của cô lan khắp phòng. "Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền phán xét tôi?"

Yoongi nên rời đi; y chắc chắn không có tư cách để phán xét bất cứ ai, và y biết Leah không phải là người xấu. Nhưng y đang đứng trên bờ vực thẳm. Những lời cuối cùng của Sanna vẫn vang vọng trong đầu y, tim y đập nhanh, bơm những ký ức không mong muốn vào não, khiến y muốn chiến đấu để được giải thoát, khiến y muốn tiêu diệt tất cả mọi người và mọi thứ xung quanh để bên ngoài phù hợp với cảm giác bên trong y.

Vì vậy, những lời tiếp theo thoát ra khỏi miệng y đều chứa đầy chất độc, với mục đích duy nhất là gây tổn thương. "Tôi chắc chắn bố mẹ cô sẽ tự hào khi biết đứa con gái quý giá của họ đã trở thành kẻ sát nhân giỏi đến mức này."

Leah há hốc miệng ngạc nhiên, mùi hương của cô cho thấy Yoongi đã nhắm chuẩn mục tiêu tốt đến mức nào. Cô bước lại gần và ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt y, cứng rắn như đá khi cô trả lời, "Đừng gây rối với tôi, Min Yoongi. Cậu có biết nỗi đau mà người của hắn đã mang đến cho tôi không?

"Vậy thì sao, cô định giết từng thành viên của băng Kim chỉ vì một người làm tổn thương cô à?" Yoongi hỏi, con mắt mù lòa của y xoáy sâu vào tâm hồn cô.

"Đúng!" cô gần như hét lên, cổ họng nghẹn cứng đến mức không thể thở được.

Yoongi thở dài không mấy ngạc nhiên và lắc đầu. "Cô cũng ngu ngốc như HoSeok vậy," y nói. "Sự trả thù sẽ ăn tươi nuốt sống cô cho đến khi không còn gì ngoài đống thịt thối bám trên xương gãy." Y không nói gì nữa, chỉ đi ngang qua cô và đi về phía lối ra, đẩy cửa mạnh bạo.

Leah nhìn y đi ra khỏi phòng y tế, mùi hương của y hoàn toàn bị che lại, nhưng cô vẫn có thể thấy y thất vọng đến mức nào. Tim cô đập nhanh trong lồng ngực, mùi hoa cúc lan tỏa như cơn bão khắp phòng, đôi mắt cô cay cay vì những giọt nước mắt chưa thể rơi xuống.

Cô đứng đó, bất động, dường như hàng giờ, hàng ngày, hàng năm, thân thể cắm rễ dưới sàn đá cẩm thạch, chân lạnh buốt và tê cóng.

Đó là người đầu tiên cô tự tay giết chết.

Chuyện đó không phải là vấn đề, vì cô đã chữa bệnh và điều trị cho những kẻ sát nhân trong nhiều năm nay. Máu của tất cả những người mà họ giết đều ở trên tay cô. Cô đã là kẻ sát nhân từ lâu; nó không phải là tin mới mẻ cho bất cứ người nào. Tuy nhiên, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong huyết quản không phải là điều cô từng cảm nhận được trước đây.

Cô nhìn xuống bàn tay run rẩy của mình một lúc. Có lần, cô đã ngẩng cao đầu và kiêu hãnh khi hứa sẽ luôn cố gắng hết sức để cứu từng bệnh nhân của mình, bằng bất cứ giá nào. Cô từng mơ ước chỉ giúp đỡ mọi người. Cô từng mang lại hạnh phúc cho vô số gia đình sau mỗi ca phẫu thuật thành công. Có lần, đôi bàn tay của cô trắng bệt như chiếc áo khoác trắng cô mặc trong bệnh viện.

Đến bây giờ, số người cô giết chắc hẳn đã vượt qua số người cô cứu.

_

Jimin cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Cậu bị nhốt bên trong dinh thự nhiều tuần nay, được bảo vệ sau những bức tường cao vút khi trận chiến diễn ra bên ngoài.

Cậu ghét từng khoảnh khắc này. Cậu đã cố gắng vô số lần để thuyết phục bố cậu cho cậu ra ngoài và làm điều gì đó, gì cũng được. Nhưng nó vô ích.

Jimin biết đó là gì. Cậu đang bị trừng phạt một lần nữa. Bố cậu lấy cớ bảo vệ cậu để khiến cậu đau khổ theo cách mà ông biết là đau đớn nhất đối với Jimin.

Ngoại trừ lần này, Jimin thực sự không thể rơi vào trạng thái tê dại như những lần trước đây bởi bây giờ cậu có thêm sự hiện diện của Jeon Jungkook, khuấy động mọi cảm xúc xấu xa trong cậu.

Jimin đang bận bực mình và tức giận; cậu thậm chí còn không nhận ra hố sâu vô cảm của bóng tối đã từng len lỏi vào tâm hồn mình, càng lùi đi mất. Thay vào đó, đầu cậu hoàn toàn bận rộn với sự căm ghét đến từng hơi thở của Jungkook.

Lúc đầu, Jimin nghĩ cậu sẽ khó có thể nhìn thấy hắn. Các khu tập thể rất lớn và họ không có lý do gì để gặp nhau. Tuy nhiên, vào ngày đầu tiên Jimin bước ra khỏi phòng ngủ với cánh tay đã lành một nửa và những vết bầm tím gần như không còn đau, mặc bộ đồ thể thao chuẩn bị chạy bộ, người đầu tiên cậu gặp chính là Jungkook đang hướng đến cùng một điểm.

Rõ ràng là cả hai đều cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của nhau, nhưng dường như cả hai đều không muốn bước đi và lùi lại. Và cùng với đó, những gì được cho là một cuộc chạy đua yên bình lại trở thành một cuộc cạnh tranh nảy lửa hướng tới vạch đích thậm chí còn không tồn tại. Cả hai chạy cho đến khi một người ngã xuống đất.

Jimin là người duy nhất bị thương gần đây, nhưng cậu vẫn không chịu bỏ cuộc. Thay vào đó, cậu nghiến răng và tiếp tục ngay cả khi tầm nhìn của cậu tràn ngập những đốm trắng và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

Cậu chạy và chạy, cố gắng hết sức để phớt lờ sự hiện diện to lớn của Jungkook bên cạnh mình, mùi hương của cậu ngày càng nồng nặc khi cậu đổ mồ hôi, che phủ tâm trí Jimin và kích hoạt bản năng alpha của cậu với sự cảnh giác nhờ sự hiện diện mạnh mẽ của alpha.

Cơ thể Jimin ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen dính bết vào vầng trán ướt, má đỏ bừng khi lồng ngực phập phồng liên tục. Cơ bắp ở chân cậu cầu xin sự thương xót, thứ mà Jimin từ chối khi cậu tăng tốc để chạy trước Jungkook.

Đến vòng thứ mười lăm, khi Jimin chắc chắn rằng mình sẽ bất tỉnh và có lẽ sẽ chết vì kiệt sức, những bước chân nặng nề bên phải cậu cuối cùng cũng dừng lại khi Jungkook ngừng chạy để lấy lại nhịp thở, hai tay chống lên đầu gối khi hắn nghiêng người về phía trước, cố gắng làm cơ thể hắn bình tĩnh lại.

Jimin phớt lờ hắn và tiếp tục chạy cho đến điểm xuất phát.

Đôi chân của cậu nhũn ra, và cuối cùng cậu cũng ngã xuống khi mông chạm đất. Cậu đã thắng! Cậu thực sự đã đánh bại Jungkook. Cậu cảm thấy có gì đó rất lạ đang trào dâng trong ngực mình, thứ gì đó mà đã lâu Jimin không nhớ mình cảm nhận được.

Cậu thậm chí còn không nhận ra môi mình đang căng đến như thế nào, tầm nhìn tối sầm lại khi mắt cậu nhắm chặt, và rồi thứ gì đó còn kỳ lạ hơn xảy ra.

Một tiếng động lọt vào tai cậu, và Jimin phải mất một lúc lâu mới nhận ra nó đang thoát ra khỏi miệng mình. Nó rạng rỡ và rõ ràng, xa lạ đến mức khiến cậu gần như cảm thấy đau lòng. Đó là tiếng cười, tiếng cười của phấn khích và chiến thắng.

Nó như bong bóng nổ trong lồng ngực và lấp đầy phổi cậu, sưởi ấm cơ thể cậu từ trong ra ngoài, vuốt ve cổ họng và nếm vị ngọt trên đầu lưỡi cậu. Âm thanh đó mềm mại và ngọt ngào, sâu lắng như những nốt nhạc trong giọng nói của chính mình, và Jimin đã không nghe thấy nó trong nhiều năm đến nỗi cậu đã quên mất nó nghe như thế nào.

Cậu dừng lại ngay khi nhận ra, che miệng bằng đôi mắt mở to khi sự ngạc nhiên chạy khắp cơ thể nóng bỏng của mình. Jungkook nhìn cậu từ phía xa, đứng tại chỗ hắn dừng lại, hai tay vẫn đặt trên đầu gối, tóc xõa xuống đôi mắt tròn xoe, đôi chân rõ ràng bị đóng băng cách cậu ít nhất 300 mét. Jimin không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng rõ ràng hắn cũng bị sốc không kém.

Má Jimin nóng bừng lên vì xấu hổ, và cậu đứng nhanh hết cỡ, đột nhiên tức giận với bản thân vì màn thể hiện lố bịch mà cậu vừa dành cho alpha cậu ghét, trái tim cậu thắt chặt trong lồng ngực khi biểu cảm của cậu lại biến thành chiếc mặt nạ lạnh lùng quen thuộc.

Cậu thậm chí không thể ép mình nói bất cứ thứ gì, lưỡi cậu đột nhiên trở nên nặng nề đến mức không thể cử động được. Toàn thân cậu run rẩy khó chịu, gần như cắn môi khi quay người về phía phòng thay đồ chung để tắm nước lạnh và trút bỏ cái nóng dường như đang lan ra khắp cơ thể, cậu vẫn cảm thấy đôi mắt của Jungkook đang khoét sâu vào lưng mình không có lối thoát.

_

Lần tới họ gặp nhau ở phòng tập thể hình.

Ngày hôm đó, Jimin thức dậy sớm hơn thông thường một chút, những tia sáng cuối cùng của cơn ác mộng ám ảnh cậu trong đêm dần mờ đi, để lại cơ thể trần trụi đầy mồ hôi lạnh và đôi tay run rẩy.

Cậu đứng dậy sau vài phút và quyết định loại bỏ cảm giác kinh tởm trong huyết quản.

Jimin dừng lại ở bếp chính để nhanh chóng lấy thứ gì đó để ăn. Cậu đã cố gắng chăm sóc cơ thể mình tốt hơn trong vài tuần qua, và mặc dù không thể nếm được hương vị của những miếng bánh mì nướng đơn giản mà cậu nhét vào miệng nhưng cậu vẫn cố gắng nhai và nuốt hết hai miếng trước khi đến phòng tập thể hình.

Thật thảm hại khi nỗ lực tối thiểu mà cậu bỏ ra để có được nhiều hơn một bữa ăn trong bốn ngày đã khiến cơ thể cậu xuất hiện những thay đổi. Xương sườn và xương đòn của cậu không còn nhô ra quá nhiều, cánh tay và đùi của cậu có nhiều cơ bắp hơn và cơ bụng cũng săn chắc hơn.

Cậu cảm thấy mạnh mẽ và tỉnh táo hơn, và mặc dù nhận thức được đây không phải là thứ cậu tìm kiếm trước giờ, nhưng đó là thứ cậu cần ngay đây nếu muốn vượt qua Jeon Jungkook. Và giống như lời nguyền, ngay khi Jimin bước vào không gian rộng mở của phòng tập, cậu ngay lập tức nhìn thấy alpha cách đó vài mét.

Jimin đứng đó một lúc để nguyền rủa, để trách số phận, Jungkook và tất cả những thế hệ trước đã đưa cậu đến nơi này.

Jungkook đang tập xà đơn trên thanh xà, quay lưng về phía lối vào. Hắn đeo tai nghe màu đen, nhạc to đến mức Jimin có thể nghe thấy xuyên suốt căn phòng, chiếc quần chạy bộ trễ đến hông và hắn không mặc áo.

Jimin có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trượt trên làn da vàng óng của hắn, khiến những cơ bắp di chuyển theo từng chuyển động trở nên lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ.

Jimin nhìn hắn bằng ánh mắt đầy suy tư, từ chiếc gáy đỏ bừng đến cơ bắp săn chắc trên vai và những chiếc xương sườn nhô lên mỗi khi hắn đẩy người, cho đến vòng eo săn chắc và cạp quần lót nhô ra từ chiếc quần màu xám dưới háng hắn.

Cậu không thể phủ nhận nó rất ấn tượng; Jungkook cao 1m93, thân hình to lớn và mạnh mẽ, giống như lý tưởng về một alpha mà bố Jimin đã áp đặt vào đầu cậu vậy.

Không phải thể hình là thứ khiến Jimin chết lặng tại chỗ; mà đó là những vết sẹo.

Những vết sẹo từ roi, trải dài khắp lưng Jungkook thành những đường trắng, như đã lành từ lâu. Chúng có đủ hình dạng và kích cỡ, một số cong, số khác thì thẳng, lớn hơn bắt chéo từ vai sang phía bên kia xương sườn của hắn và những cái nhỏ hơn nằm ở giữa xương bả vai.

Một số vết sâu hơn những vết khác, nhưng tất cả đều có tông màu trắng tương phản với làn da bánh mật của Jungkook.

Đây không phải là lần đầu tiên Jimin nhìn thấy chúng. Cậu thậm chí còn chứng kiến ​​khoảnh khắc một số trong số chúng được tạo ra. Jungkook rất hiếm khi bị trừng phạt; hắn luôn ngoan ngoãn và dễ dàng làm theo mệnh lệnh. Có lẽ vì thế mà hình phạt của hắn nặng nề như vậy vì khi phản đối hắn sẽ trở nên rất gay gắt, rất khó kiềm chế.

Trong khi hầu hết các hình phạt dành cho Jimin là tra tấn về tinh thần thì của Jungkook là về thể xác. Cơ thể hắn đầy những vết sẹo giống như nhiều hình xăm, thay vì mực, thì nó được khắc bằng máu.

Jimin biết những vết đó trải dài khắp ngực, cánh tay và thậm chí có một số trên cổ. Jimin đã từng nhìn thấy nó trước đây. Nhưng vì lý do nào đó, nó vẫn làm cậu ngạc nhiên.

Bởi vì cậu không có nhiều vết sẹo nhìn thấy rõ nên đôi khi cậu tự hỏi liệu tuổi thơ bị ngược đãi của mình có phải tất cả đều nằm trong tưởng tượng của cậu hay không. Đúng, cậu có những vết cắt trên cánh tay và sẹo ở lưỡi, nhưng những thứ đó sẽ dễ dàng bị lãng quên nếu cậu không chú ý.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy vết thương man rợ trên lưng Jungkook, cậu chợt nhớ ra rằng tất cả nỗi kinh hoàng đó là có thật. Nó thực sự đã xảy ra.

Tất cả những lời dạy dỗ, tất cả những hình phạt, tất cả những nhiệm vụ và huấn luyện. Tất cả những gì họ phải chịu đựng, từ khi mới 5 tuổi đã bị nhào nặn để trở thành những kẻ giết người tàn nhẫn. Lấy đi tất cả nhân tính, sự ngây thơ và tuổi thơ của hai đứa trẻ, tạo ra hai sinh vật chẳng có gì, không biết yêu ai và không biết gì khác ngoại trừ băng đảng và việc kinh doanh.

Đó là một thí nghiệm hoàn hảo phải không? Bắt hai đứa trẻ trước khi tính cách của chúng phát triển đầy đủ và uốn nắn chúng theo cách họ mong muốn. Họ đã làm vậy đấy.

Jimin không biết gì ngoài băng đảng; cậu không có gì cả, không biết làm gì ngoài việc giết người để không bị giết và sống sót trong môi trường bạo lực.
Cậu không bao giờ có thể rời đi; cậu không bao giờ có thể trốn thoát vì nếu vậy cậu sẽ đi đâu? Cậu sẽ làm gì? Cậu thậm chí còn không biết mình là ai nếu không phải là người thừa kế; cậu không thể tưởng tượng mình ở bên ngoài thế giới này, như thể cậu bị tách biệt khỏi những người bình thường và sống trong một thực tế hoàn toàn khác.

Cậu chẳng là gì ngoài một tên tội phạm, và cậu không nghĩ Jungkook có gì khác biệt hơn.

Cuối cùng, hắn đã đúng; cả hai đều là hai con chó xích cùng một dây xích. Chỉ là quân cờ trong tay một kỳ thủ mạnh hơn rất nhiều, Park Joon-ho.

Vào ngày hôm đó, Jimin rời đi trước khi Jungkook quay lại và nhận ra cậu. Cậu bước qua hành lang sang trọng với trái tim nặng trĩu và đầu đau nhức.

Đó là nơi nhận thức mang đến. Đó là lý do tại sao cậu thà tách biệt hơn và chấp nhận với số phận của mình. Với công việc đó, dù sao thì cậu cũng sẽ chết sớm thôi; chẳng ích gì khi cố kịch tính hóa cuộc đời cậu.

Cậu thậm chí gần như chẳng có gì để bắt đầu.

_

Tuần sau, Jimin gặp Yoongi trên đường đến phòng ăn.

"Anh đi đâu à?" Cậu hỏi, quan sát chiếc áo khoác dài và đôi giày đen của Yoongi.

"Ừ. Chỉ một lát thôi. Tôi sẽ quay lại sớm." Yoongi trả lời, chỉnh lại khẩu súng trên thắt lưng trước khi nhìn lên. "Cậu ăn chưa đấy?"

Jimin lắc đầu."Tôi đang định đến đó đây," Cậu nói, và Yoongi gật đầu. "Anh có thấy HoSeok không?"

"Cậu ấy đang dẫn đầu tất cả những cuộc đối đầu với băng Kim, có lẽ bây giờ đang tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này đấy," Yoongi đảo mắt, và Jimin cười khúc khích không có lấy một chút hài hước, ngoảnh mặt đi. "Có chuyện gì vậy?" Yoongi ngay lập tức nhận ra hành động lúng túng của cậu, quay đầu sang một bên để phân tích phản ứng của Jimin.

Jimin ghét y làm vậy.

"Không có gì," Cậu nhún vai nói. "Vậy anh đi đi, đừng trễ giờ làm cái quái gì nữa."

Cậu vỗ vai xua đuổi Yoongi và đi qua y, lưng thẳng, cằm hếch lên như thể cậu không bối rối chút nào. Tất nhiên là Yoongi muốn nói gì đó. Nhưng Jimin phớt lờ ánh mắt tò mò đang đốt cháy sau lưng cậu khi cậu đi đến phòng ăn.

Cậu đang rất nỗ lực, nên ít nhất hai lần một tuần, cậu sẽ lê mông ra khỏi nhà chính để cùng các thành viên khác trong tổ chức ăn tối.

Tối nay, vì tất cả các cuộc tấn công do Park Joon-ho ủy thác, hội trường gần như trống rỗng. Một vài cái cúi đầu kính cẩn về phía Jimin khi cậu bước vào và cầm khay lấy thức ăn có sẵn.

Jimin không mất thời gian để chọn những thứ cụ thể. Cậu chỉ lấp đầy khay của mình bằng những món ngẫu nhiên - carbonhydrate, protein, vitamin. Giống như một con robot. Thực ra, cậu thậm chí còn không nhớ hương vị của những món đó, cậu không có sở thích hay thích thứ gì đó. Kết cấu không quan trọng đối với cậu, màu sắc hay vẻ bề ngoài cũng vậy. Cậu chỉ cần lấp đầy cái bụng rỗng để tồn tài và trở nên mạnh mẽ hơn; đó là mục tiêu duy nhất của cậu.

Cậu lang thang một lúc rồi mới đến quầy tráng miệng.

Rất phong phú, mỗi ngày sẽ có rất nhiều sự lựa chọn về những thứ khác nhau, từ thịt đến đồ uống, rau, và tất nhiên có cả tráng miệng nữa.

Đủ loại đồ ngọt được bày trên bàn - bánh, kẹo ngọt, đài phun sô cô la, trái cây, meringue* và pudding. Mắt Jimin lướt qua tất cả trước khi cậu bỏ đi mà không chọn bất cứ thứ gì.

*meringue: bánh trứng đường.

Cậu không thể chịu đựng được việc ăn những thứ mình từng rất thích, chỉ cảm thấy sự nhờn nhợn lướt qua lưỡi. Dù sao cũng vô ích thôi, cậu không cần bánh kẹo để sống.

Jimin đặt khay xuống và ngồi vào bàn trống không và nhìn xung quanh. Cậu bắt đầu ăn ngay, nhét mọi thứ vào trong nhanh nhất có thể mà không bị nghẹn.

Mọi sự cẩn thận của Jimin chẳng có ý nghĩa gì vì ngay sau đó, một chiếc khay trượt đến gần cậu, Jungkook để cơ thể nặng nề của hắn ngồi xuống cái ghế trước mặt Jimin, khiến cậu thực sự nghẹt thở khi kinh hãi hỏi, "Cậu đang làm cái quái gì vậy!?"

Jungkook giơ chiếc đũa đầy cơm lên miệng. "Ăn," Hắn chậm rãi nói, như thể sợ đầu óc Jimin không hiểu được.

"Vậy thì cút ra chỗ khác mà ăn," Jimin gầm gừ khó chịu, dùng khay của mình đẩy khay Jungkook ra. Cậu cố gắng ngăn mình mất kiểm soát, không để Jungkook làm phiền nhưng chuyện đó thật sự bất khả thi.

"Không," Hắn chỉ trả lời và tiếp tục ăn một cách bình tĩnh. "Cậu có thể đi nếu cậu thấy phiền."

Jimin thở hổn hển vì tức giận, máu cậu bắt đầu sôi lên. "Tôi đến đây trước." Cậu biết mình đang trở nên trẻ con, nhưng cậu không thể dừng lại, chỉ nhận ra sau khi Jungkook cười khẩy chế giễu cậu.

Jimin có thể cảm thấy má mình nóng lên vì xấu hổ lần thứ hai khi ở cạnh Jungkook, và cậu cắn chặt lưỡi mình, máu ấm tràn trong miệng. Thật ngạc nhiên khi chỉ nhìn thấy người đàn ông trước mặt cũng có thể lấp đầy cơ thể cậu bằng sự ghê tởm và căm giận.

Jimin nói cậu không quan tâm, nói thẳng ra là cậu thực sự không quan tâm. Đứa nhóc cậu đã từng, bám lấy Jungkook như một người anh em thân thiết, đã chết từ rất lâu rồi. Không phải cậu tức giận vì Jungkook rời xa cậu, không còn nữa. Mà tức giận vì alpha mà sâu thẳm trong cậu biết tốt hơn cậu, ít nhất là theo thước đo của bố cậu.

Jimin lớn lên với suy nghĩ ép buộc đó trong cậu; cậu biết mình không được sinh ra cho cuộc sống này, cậu thực sự không thể thích nghi tốt, không giống như Jungkook. Thành thật mà nói, Jimin không muốn trở thành người đứng đầu, không muốn chiến đấu, liên tục suýt chết và người đầy máu -của người khác và của chính cậu.

Nhưng cậu cũng không biết mình muốn gì. Cậu không biết mình sẽ ở đâu trong thế giới này, nếu không biết chính xác mình đang ở đâu vào lúc này. Giá như ít nhất cậu có thể lạnh lùng hơn, nếu cậu không suy nghĩ quá nhiều, nếu cậu kiểm soát được cảm xúc của mình tốt hơn.

Nếu cậu có thể chữa lành những vết thương trong đầu giống như cách Jungkook chữa lành những vết sẹo trên cơ thể hắn, có lẽ Jimin sẽ mạnh mẽ hơn, có lẽ cuộc sống sẽ dễ dàng chịu đựng được.

Cậu hạ ánh mắt xuống chiếc khay còn phân nửa, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng khi những suy nghĩ của chính cậu đang ám ảnh cậu, xé toạc nội tạng bên trong và khiến cậu chảy máu.

Jimin siết chặt đũa của mình, gần như làm gãy nó và đau đớn. Không phải vì vết đạn trên cánh tay cậu, mà bởi vì, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu khao khát một thứ gì đó mà thậm chí cậu còn không biết nó là gì. Cậu cần nó, muốn nó. Thứ gì đó có thể làm nỗi đau biến mất, thứ gì đó có thể xoa dịu những góc cạnh sắc nhọn trong tâm hồn tổn thương của cậu và mang lại cho cậu một hơi thở nhẹ nhõm.

Thứ gì đó có thể khâu vết thương bên trong và giúp cậu chữa lành.

Một chiếc mỏ neo, một chiếc áo phao cứu sinh. Một bàn tay.

"Bây giờ chúng ta đang làm việc cùng nhau, ít nhất chúng ta có thể ngồi cùng căn phòng trong vài phút," bữa tiệc ngậm ngùi kết thúc khi Jimin ngẩng đầu lên, nhớ ra ai đang ngồi trước mặt mình. Nỗi u sầu nhanh chóng nhường chỗ cho cơn khó chịu khi ngôn từ lắng xuống.

Cậu tựa lưng vào ghế, gần như uể oải mặc dù vai cậu đang căng ra và mạch máu trên thái dương nổi lên. "Trước hết, chúng ta không làm việc 'cùng nhau'," cậu nói, ra hiệu bằng tay khi nói chuyện với vẻ trịch thượng, như thể đang giải thích những lời khó nghe cho một đứa nhỏ. "Tôi sẽ làm việc và cậu phải chết để bảo vệ tôi."

Jungkook có vẻ không bận tâm lắm với giọng điệu đó; hắn gắp một miếng thịt gà đưa lên miệng, thờ ơ nói: "À, vậy cuối cùng cậu cũng thừa nhận là cậu cần tôi bảo vệ đúng không?"

Jimin cười khinh bỉ. "Tôi thà chết còn hơn."

Jungkook chỉ nhún vai, ăn thêm một miếng nữa. "Cẩn thận, với tình hình hiện tại, việc đó sẽ dễ dàng thực hiện thôi," Hắn nói mà không thèm nhìn vào mắt Jimin.

"Cậu đang đe dọa tôi đấy à?" Máu trong người Jimin sôi lên đầy hung hãn khi cậu gầm gừ, nghiêng người lại gần hơn.

"Tôi không có ý định đó," Jungkook nói và cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Jimin, hai đôi đồng tử đen hướng về phía nhau. "Nếu tôi muốn làm gì đó với cậu, tôi sẽ làm ngay mà không đưa ra bất kỳ cảnh báo nào trước đâu."

Những lời đó nghe có vẻ kỳ lạ lọt vào tai Jimin, và cậu cau mày. "Có ý gì?"

Jungkook cũng tựa lưng vào ghế; Mái tóc của hắn, vốn từng ngắn hơn của Jimin, giờ dài đến thấp hơn gò má rắn chắc của hắn một chút, tôn lên những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt và khiến hắn trông giống như một con sói hoang.

Hắn dang đôi chân dài dưới gầm bàn và khoanh tay. Ánh mắt đen tối của hắn không rời khỏi khuôn mặt của Jimin khi hắn chế nhạo, "Cậu sẽ khó chạy hơn nếu không biết chuyện gì sắp xảy ra."

Jimin sẽ cười nhạo sự táo bạo đó nếu nó không quá thảm hại. "Chúa ơi, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể làm gì đó để chống lại tôi?" Cậu chế nhạo với vẻ thương hại.

"Tôi không nhớ trước đây cậu đã thắng tôi," Jungkook thờ ơ trả lời.

Jimin nghiến răng khó chịu. "Đó là trước đây. Tôi còn quá nhỏ. Tôi đảm bảo với cậu, bây giờ tôi có thể khiến cậu phải quỳ dưới tôi trong ba mươi giây, cầu xin sự thương xót," Cậu tự tin nói.

Jungkook không nói gì trong một lúc, và Jimin đang tràn ngập chiến thắng thì đột nhiên mắt cậu mở to vì sốc khi khóe môi Jungkook nhếch lên với một nụ cười thích thú, thứ mà Jimin chưa từng thấy trong hơn hai mươi năm qua.

Nó làm dịu đi đường nét của hắn và làm cho đôi mắt tròn của hắn trở nên rực rỡ hơn. Nó kỳ lạ và không tự nhiên, khiến Jimin không nói nên lời.

Jungkook thả tay ra và đặt chúng lên bàn, nghiêng người lại gần hơn. "Tôi muốn thấy cậu thử," Hắn nói, với đôi mắt đen lấp lánh sự hung hãn, thách thức và những thứ đó khiến Jimin khó chịu đến nỗi cậu đứng phắt dậy và đập mạnh tay xuống bàn.

"Vậy thì đứng dậy đi, đồ khốn. Tôi sẽ bắt cậu phải nuốt lời."

Jungkook ngước lên và Jimin nhìn xuống, ánh mắt họ chạm nhau ở khoảng cách rất gần.

Không khí căng thẳng đến mức khiến từng sợi lông trên cơ thể Jimin dựng đứng, da gà nổi dọc sống lưng. Máu cậu nóng lên trong huyết quản, và trái tim cậu đập như điên loạn, chuẩn bị cho một cuộc chiến, một cuộc đối đầu.

Nhưng có điều gì đó khác biệt, thứ gì đó xa lạ, trộn lẫn với sự hung hăng quen thuộc. Điều gì đó cậu không nhận ra, nhưng nó khiến cậu khẽ mở miệng để thở hổn hển, hơi thở ngắn ngủi của cậu nhanh chóng bao lấy mũi của Jungkook khi hắn hít không khí thoát ra khỏi phổi của Jimin. Và cứ như thế, có thứ gì đó nhấp nhả và thay đổi giữa họ.

Toàn bộ bầu không khí thay đổi, cơ thể họ căng cứng khi khoảnh khắc này như bị đóng băng và thời gian dừng lại. Khi mắt Jungkook thực sự hạ xuống vài centimet về phía môi cậu, Jimin nhảy dựng lên, giật mình như một con mèo nhỏ.

Cậu đứng dậy với đôi mắt mở to, tim đập nhanh đến mức gần như có thể nghe thấy. Ngực cậu nâng lên hạ xuống rất nhanh, như thể cậu vừa chạy marathon. Khi nhìn Jungkook, cậu thấy hắn cũng ngạc nhiên và kỳ lạ như vậy, Jimin sẵn sàng lao vào và đánh gãy chiếc mũi to của hắn.

Nhưng trước khi cậu có thể phóng người qua bàn và đấm alpha kia để trả thù vì đã khiến cậu cảm thấy khó chịu, ai đó dừng lại bên cạnh cậu với những bước chân im lìm.

"Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa ăn của ngài, thưa ngài," beta cúi đầu kính cẩn nói. "Bố ngài yêu cầu ngài có mặt tại thư phòng của ông ấy." Cô ngước lên và quay đầu về phía Jungkook, người vẫn đang đông cứng tại chỗ. "Cả hai người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro