Angel Of Small Death

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vài tuần tới, mọi thứ thay đổi nhanh chóng. Hành động trả thù đầu tiên được ủy quyền bởi Park Joon-ho là tấn công vào một nhà kho thuộc băng Kim. Ông cử một nhóm người do HoSeok dẫn đầu với nhiệm vụ đốt cháy nơi này và giết bất kỳ ai cản đường họ.

HoSeok nhanh chóng nhận nhiệm vụ, khóe môi mỏng nhếch lên nụ cười mỉa mai. Anh không thể hài lòng hơn với diễn biến của các sự kiện; những thứ có thể giữ lấy hơi thở của anh và khiến anh tiến về phía trước đều là sự báo thù.

Trả thù băng Kim, trả thù tổ chức đối thủ đã tàn sát cả gia đình anh chỉ vì hiểu lầm, khiến những người vô tội bị cuốn vào giữa cơn mưa đạn bạc.

Anh thậm chí còn không nhận ra sự trớ trêu xung quanh mình.

Bây giờ, cũng giống như trước đây, một cuộc chiến đang diễn ra, giữa một cuộc đối đầu bạo lực như vậy, không thể không có những nạn nhân vô tội.

Nhà kho nằm ở khu ổ chuột của thành phố, nơi những ngôi nhà nhỏ lụp xụp chen chúc nhau. Họ hành động vào lúc nửa đêm, khi hoạt động diễn ra sôi nổi nhất, đá tung cánh cửa và bước vào nổ súng.

HoSeok không nghĩ nhiều về chuyện đó. Anh mù quáng vì tức giận và báo thù. Nếu không trách băng Kim, anh cũng không biết phải sống thế nào nếu không có hận thù hướng mình bước về phía trước.

Nếu là trước đây, khi anh còn bé, còn vui vẻ, vô tư, anh sẽ thương tiếc không muốn giết dù chỉ là một con côn trùng nhỏ. Mắt anh rưng rưng, ​​và anh cảm thấy tồi tệ vì anh biết mỗi hơi thở đều xứng đáng có cơ hội được sống.

Cha mẹ dạy anh phải tử tế; chị gái dành cho anh rất nhiều tình cảm và yêu thương. Họ không mấy giàu có nhưng ngôi nhà của họ tràn ngập tiếng cười và âm nhạc. Đặc biệt, anh còn được mọi người nuông chiều ngay từ khi mới sinh ra - cậu em trai quý giá của chị, cậu nhóc ngọt ngào của mẹ và niềm tự hào của bố. Ba người họ là tất cả đối với HoSeok.

Thực tế, anh đã coi mọi thứ là điều hiển nhiên. Bởi anh sống trong một tiêu chuẩn cao, được đặc ân đến mức không có thứ gì xấu xa xuất hiện trong tâm trí mình. Vào ngày mọi chuyện xảy ra, anh rạng rỡ trở về nhà vì giành được vinh dự lớn, đại diện cho trường tham gia một cuộc thi nhảy quốc gia.

Con đường tương lai phía trước của anh đã rất rộng mở. Anh sẽ tốt nghiệp với điểm xuất sắc, vào một công ty lớn và làm biên đạo múa cho các ngôi sao. Anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền và có thể giúp đỡ gia đình thân yêu của mình; anh có thể đóng góp cho đám cưới của chị gái mình, mua một ngôi nhà lớn hơn cho bố mẹ, rời xa nơi bẩn thỉu và đông đúc, đầy rẫy những cuộc đấu tranh giữa các băng đảng và chết chóc nơi họ sống.

Họ chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa; chẳng bao lâu nữa thôi, HoSeok sẽ tốt nghiệp và cuộc sống của mọi người sẽ thay đổi.

Anh mở cửa với một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, những suy nghĩ vui vẻ làm anh phân tâm đến nỗi không chú ý đến chiếc bình vỡ mà mẹ anh để ngoài lối vào hay tấm thảm ở cửa biến mất.

Và ai mà biết được? Mọi thứ thay đổi, nhưng theo hướng tồi tệ nhất.

Sau đó, cảnh sát nói với anh rằng băng Kim có lẽ đã nghĩ gia đình anh là một trong những kẻ chỉ điểm đã thông báo với cảnh sát và cung cấp cho họ thông tin về băng đảng ấy. Gia đình quý báu của HoSeok chỉ là bị giết nhầm, một hệ quả phụ của chiến tranh; họ thật đen đủi.

Đó là cách cảnh sát xử lý vụ án - một sự kiện không may, chỉ là một nạn nhân, như thể không có những người vô tội chết đi hàng ngày ở khu vực đó của thành phố. Anh đã chuyển sang băng nhóm đối thủ sau vài tuần và may mắn thay được chấp nhận vì anh có cùng mong muốn trả thù với người đứng đầu tổ chức.

HoSeok đã chết cùng với gia đình mình. Thứ đứng giữa sự hỗn loạn, máu me và cái chết không còn gì khác hơn ngoài một mảnh linh hồn còn sót lại của anh, phần xấu xí, kinh tởm nhất mà thậm chí ngay cả anh còn không biết nó có tồn tại.

Sau khi mọi việc xong xuôi, anh vẫn dành một chút thời gian để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ngọn lửa đang nhảy nhót suốt đêm trên tòa nhà bốc cháy. Giống như một kẻ phá hoại ngưỡng mộ tác phẩm hoàn hảo của mình. Để nó cháy rụi cùng khoảng trống trong trái tim anh.

_

Trong khi đó, tại bệnh xá, Leah đang bận điều trị cho bệnh nhân mới đến gần như đã chết - một lần nữa. Việc người ta đến đây trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc là chuyện bình thường; thứ bất bình thường ở đây là tình trạng lạm dụng thể chất nghiêm trọng mà cơ thể gã đã phải trải qua.

Cô không muốn đặt câu hỏi vì cô biết tốt nhất là không nên tò mò. Thay vào đó, cô tập trung thực hiện việc điều trị vết thương tốt nhất có thể trong những tuần gã nhập viện.

Bệnh nhân không thể tỉnh táo được lâu và khi tỉnh táo, gã cũng không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước bằng một bên mắt còn lại với vẻ mặt trống rỗng. Cô chuyển gã đến một phòng riêng khi số lượng thành viên trong tổ chức cần chăm sóc y tế tăng lên do trận chiến đẫm máu xảy ra giữa các băng nhóm.

Cô bận rộn đến mức hầu như không có thời gian để ngủ, cô biết ơn chuyện đó vì nó giúp cô thoát khỏi những giấc mơ như sa mạc hoang vu vô tận của cơn ác mộng và đau đớn.

Một ngày nọ, sau khi vừa lấy viên đạn từ trên đùi của một nữ alpha, Park Joon-ho đến thăm phòng khám. Leah yêu cầu trợ lý của cô khâu vết thương và đi đến cúi đầu kính trọng chào ông.

Chuyện này không thường xuyên cho lắm, nên Leah chỉ đứng đó khoanh tay trước mặt trong khi chờ alpha đứng đầu nói thứ ông ta muốn. Ông cao đến mức cô phải ngửa cổ ra sau mới nhìn thấy khuôn mặt ông, trong bộ trang phục lịch sự ông luôn mặc mỗi khi cô gặp ông, mùi hương sạch sẽ ngự trị của ông hòa quyện hoàn hảo với không khí vô trùng.

Không tốn nhiều thời gian để ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm của ông vang rộng khắp phòng. "Tôi đến đây để gặp bệnh nhân của cô," Ông nói, và cô ngay lập tức biết ông đang ám chỉ ai.

"Vâng," cô cúi đầu kính cẩn. "Tôi vừa định đến kiểm tra hắn. Làm ơn đi theo tôi."

Cô dẫn đường đến góc xa nhất bên trái, nơi có một khu vực nhỏ dành riêng cho những bệnh nhân nguy kịch hơn, ngăn cách bằng một tấm màn mỏng màu xanh lam, cô đẩy sang một bên để lộ cơ thể nằm phía sau.

Bệnh nhân đang ngủ, như thường lệ, khuôn mặt đầy những vết bầm tím, con mắt bị mất được băng bó bằng một miếng vải cotton trắng, cũng như phần gốc nơi móng tay bị xé toạc. Tay còn lại cũng mất đi, có vẻ như bị cắt cụt.

"Tình trạng của hắn thế nào rồi?" Park Joon-ho hỏi khi trầm ngâm phân tích bệnh nhân từ xa.

"Hầu hết đã ổn định," Leah trả lời ngay lập tức. "Cơ thể hắn bị nhiễm trùng và trạng thái tinh thần của hắn dường như bị tổn hại. Tôi đang điều trị cho hắn bằng thuốc kháng sinh và theo dõi các dấu hiệu sống sót của hắn. Hiện tại, chúng tôi không thể làm được gì nhiều hơn."

Alpha đứng đầu gật đầu khi chấp nhận lời nói của cô. "Hắn có nói gì trong vài tuần qua không?"

Leah lắc đầu. "Hầu như hắn luôn im lặng, chủ yếu là ngủ."

Ông lại suy nghĩ một lúc, vuốt cằm trầm tư. Những lời tiếp theo của ông đột ngột làm máu trong huyết quản của Leah đông cứng lại.

"Hắn là thành viên của băng Kim, cô biết đấy," Ông thiếu thận trọng nói, như thể chỉ đang nhắc đến thời tiết dạo này lạnh đến nhường nào.

Hơi thở của Leah nghẹn trong cổ họng, nhịp tim tăng lên và tay cô đổ mồ hôi, cơ thể như sống lại sau khi nghe nhắc đến cái tên. Cô nắm chặt hai bàn tay lại mạnh đến mức mùi máu thoang thoảng xộc vào không khí xung quanh, trộn lẫn với mùi đau khổ của cô.

"L-làm thế nào?" cô run rẩy cố gắng hỏi.

"Hắn là một trong những kẻ đã tấn công con trai tôi. Họ đưa hắn về để thẩm vấn," Ông quan sát mọi phản ứng của cô, nắm bắt từng cái co giật của lông mày, mùi hương của cô bốc lên và nhịp tim tăng lên, và ngay cả khi cô không nói gì, ông tiếp tục, "Tôi sẽ đưa hắn cho cô nếu cô muốn."

Leah ngước lên với đôi mắt mở to, hàm răng nghiến chặt đến nỗi cô phải siết hàm mới nói được. "Cái gì?"

Alpha đứng đầu chỉ nhún vai và nhìn về phía bệnh nhân một lần nữa."Như một phần thưởng vì đã cứu con trai tôi," Ông thờ ơ nói. "Chúng tôi đã có tất cả thông tin chúng tôi cần; hắn vô dụng."

"Cứ làm bất cứ điều gì cô muốn." Và với những lời cuối cùng và nụ cười nhếch mép đầy hài lòng mà không ai thực sự có thể nhìn thấy, ông bước đi, để lại Leah đứng đó với những mảnh vỡ của thế giới mà cô đã cố gắng hàn gắn lại trong những năm qua cuối cùng cũng sụp đổ xung quanh cô.

_

Leah gặp Son Kian khi cô 25 tuổi tại một sự kiện từ thiện của bệnh viện nơi cô làm việc vào thời điểm đó. Cô là người trẻ nhất, một thần đồng, một thiên tài, vừa tốt nghiệp trường y một năm trước và xuất sắc trong chuyên ngành tim mạch.

Lúc ấy, cô hẹn hò với một nữ alpha cũng làm việc trong bệnh viện. Họ đã có một mối quan hệ rất lành mạnh và thoải mái. Họ có thể nói về bất cứ thứ gì, cùng nhau cười, hỗ trợ lẫn nhau, phù hợp trong chuyện tình dục và mọi thứ dường như hoàn hảo. Nhưng Leah luôn cảm thấy như thiếu gì đó.

Cô thức suốt đêm và cảm thấy tội lỗi vì có những suy nghĩ như vậy, nhưng cô không thể ngăn mình mong muốn nhiều hơn nữa. Cô muốn cảm giác hồi hộp, phiêu lưu, bồn chồn, những cuộc chiến hỗn độn, ham muốn tình dục và những cuộc gặp gỡ đầy hoang dại.

Cô khao khát những thứ đó như thèm rượu. Vì vậy, khi Kian xuất hiện trong cuộc đời cô, với nụ cười quyến rũ và khí chất bí ẩn, cô đã yêu, và cô yêu rất sâu đậm.

Hắn là một beta, và hắn nói với cô rằng hắn làm việc trong lĩnh vực tài chính. Trước khi cô kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì họ đã ở trong phòng tắm, làm điều sai trái và nóng bỏng đến mức khiến cô choáng váng và cầu xin thêm nữa.

Cô chia tay bạn gái và không lâu sau đó, họ bắt đầu hẹn hò. Lúc đầu, hắn là tất cả những gì cô hằng mong ước. Tình yêu ấy giống như một câu chuyện cổ tích, giống như định mệnh, họ đã được định sẵn.

Vì vậy, khi cô học xong chuyên ngành và hắn ngỏ lời cưới cô, cô đã đồng ý không chút do dự. Trong vài năm đầu, khi cô tạo dựng được tên tuổi của mình trong lĩnh vực này, nhận được các giải thưởng và sự công nhận, hắn luôn ở bên cạnh cô với nụ cười tự hào và vòng tay ôm eo cô.

Cô quá tập trung vào bản thân và cuộc sống tuyệt vời của mình đến nỗi cô hoàn toàn phớt lờ những dấu hiệu cảnh báo. Cô không biết nhiều về công việc của hắn, chưa bao giờ gặp gia đình hắn, hắn sẽ đi công tác nhiều ngày và trở về với một cánh tay bị gãy hoặc một con mắt bị bầm tím, với một lý do hời hợt là vì tai nạn.

Cô phớt lờ việc hắn trở nên chiếm hữu và ám ảnh như thế nào trong nhiều năm, hắn bắt đầu lớn giọng mỗi khi họ cãi nhau, việc cãi vã trở nên thường xuyên hơn và hắn dường như mất kiểm soát hơn mỗi khi mọi chuyện bắt đầu căng thẳng.

Rất chậm rãi, câu chuyện cổ tích bắt đầu tan vỡ, và Leah nhận thấy cô đang lau những giọt nước mắt đau đớn, che giấu đi những vết bầm tím trên cánh tay bằng ống tay áo dài. Hắn luôn xin lỗi, cầu xin sự tha thứ của cô và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nhưng ngay sau đó, những cái lắc vai và nắm tay thật chặt đã biến thành những cái tát vào mặt và giật túm tóc.

Lúc đầu cô đã chống trả. Cô cắn răng đẩy hắn ra, không chịu khuất phục và hoàn toàn làm theo ý muốn của mình. Nó chẳng có ý nghĩa gì trong đầu cô cả. Cô là một omega mạnh mẽ, có học thức, độc lập, là người dẫn đầu trong công việc của mình. Làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra với cô? Cô làm gì để đáng bị như vậy?

Nó thật không có ý nghĩa gì; cô không thể hiểu tại sao mình lại chọn ở lại, mỗi lần sau trận cãi vã, hắn ại đến ôm cô và thì thầm rằng hắn yêu cô đến nhường nào. Hắn sẽ cầu xin cô đừng rời xa hắn, nhắc nhở cô về khoảng thời gian tuyệt vời họ bên nhau, và lần nào cô cũng hôn hắn và nói không sao cả.

Tại sao cô không thể rời đi?

Bởi vì cô yêu hắn.

Rất, rất nhiều. Cô sẽ để hắn phá tan cô thành ngàn mảnh nếu hắn muốn, bởi khi hắn nhẹ nhàng ôm cô sau những lần hắn yêu thương mang đến cho cô một chiếc mũi tím tái, omega của cô rên rỉ đầy ngưỡng mộ.

Thật bệnh hoạn, thật đáng thương. Bên ngoài ngôi nhà, cô là một người phụ nữ quyền lực, một bác sĩ tuyệt vời, nguồn cảm hứng cho tất cả các omega xung quanh, nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín, cô là một người bị ngược đãi, nhu nhược, yếu đuối và không thể tự đứng lên vì bản thân. Mỗi ngày cô đều cứu được vô số sinh mạng nhưng lại không thể tự cứu chính mình.

Cô bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình xứng đáng với tất cả những chuyện đó, có thể ngay từ đầu cô đã tham lam và ích kỷ, muốn nhiều hơn những gì đôi tay nhỏ bé của mình có thể nắm giữ. Cô đáng bị như thế.

Và cô sẽ tiếp tục như vậy vì có Chúa mới biết được nó sẽ xảy ra bao lâu nữa nếu cô không phát hiện ra mình có thai.

Từ lúc biết tin, mọi chuyện đã thay đổi vì lần đầu tiên cô yêu một người hơn yêu Kian. Đứa bé trong bụng cô mới được bốn tháng tuổi nhưng cô biết mình sẽ làm bất cứ thứ gì để bảo vệ nó.

Chiếc mặt nạ rơi ra chẳng còn che lấy đôi mắt của mình, cuối cùng cô cũng tỉnh lại à nhận ra nơi mình đang sống, cô cảm thấy tuyệt vọng. Cô phải đi; cô phải cứu con mình. Cô cầm cự được vài tuần, biết rằng mình sẽ phải chạy trốn khỏi thành phố, có lẽ là ra khỏi đất nước này, để tìm một nơi cho đứa con quý giá của cô được hạnh phúc.

Cô về nhà sớm hơn vào ngày hôm đó, tim cô đập dữ dội khi nhấn nút thang máy và đợi dừng ở tầng của mình để vào căn hộ của họ. Cô không có kế hoạch cụ thể nhưng cô biết mình phải rời đi trước khi hắn về đến nhà. Kian thường làm việc đến tận đêm khuya nên cô biết hắn sẽ ra ngoài vào lúc đó.

Cô hoàn toàn bất ngờ khi thấy hắn trong phòng khách, và hắn không ở một mình.

Hai alpha rất cao, to khỏe đang ở đó cùng hắn, và xung quanh họ là vô số khẩu súng trải khắp bàn ăn. Chúng có đủ mọi kích cỡ và hình dạng, những cái lớn có nòng đôi và những cái nhỏ hơn đủ để nằm gọn trong lòng bàn tay cô.

Cô đứng ở cửa, run rẩy vì sốc và mùi của cô nồng lên vì sợ hãi. Cô cần phải chạy; cô cần phải đi ngay. Cô quay người định rời khỏi căn hộ thì có một cánh tay to mạnh mẽ vòng qua eo mình và thô bạo kéo cô lại.

"Bình tĩnh," chồng cô gầm gừ bên tai cô. "Cư xử lịch sự đi, nếu không em sẽ hối tiếc."

Và với lời hứa đáng nguyền rủa đó, cô không thể làm gì khác ngoài việc im lặng, nỗi sợ hãi khiến đầu óc cô quay cuồng và đôi tay tê dại.

Hai alpha còn lại rời đi ngay sau đó, cất súng vào hai chiếc túi màu đen và mang theo khí tức đen tối rời khỏi căn hộ. Lúc nào Leah cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng im một góc, vô cùng sợ hãi khi bị một trong những con mắt chết chóc ấy nhắm đến.

Khi họ ở một mình, Kian thô bạo nắm lấy tay cô và kéo cô về phía chiếc ghế dài.

"Xin hãy để tôi đi," cô rơi nước mắt cầu xin, cơn đau ở cánh tay thậm chí còn không bằng sự thắt chặt trong ngực.

"Để anh giải thích trước," Hắn nói với một nụ cười gượng gạo, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô.

Leah ngơ ngác nhìn, hầu như không để ý đến những lời phát ra từ miệng hắn. Hắn nói với cô rằng hắn là thành viên của một tổ chức lớn, cấp bậc cao và có nhiều lợi ích. Nó như bất kỳ công việc nào khác thôi, ngoại trừ việc này là mặt tối của pháp luật. Hắn nói hắn chịu trách nhiệm về pháo binh, xử lý súng ống; đó không phải là một việc quan trọng. Và sau đó, như thể đang tự hào khoe khoang, hắn nói với cô, hắn là một phần của băng Kim.

Tim cô ngừng đập; thế giới của cô tan vỡ thành từng mảnh vì cô biết rất rõ hắn đang nói về thứ gì. Băng Kim là một băng nhóm bạo lực làm tổn hại sinh mạng của hàng nghìn người dân vô tội. Bản thân cô đã phẫu thuật cho một số lượng lớn người dân bình thường bị vướng vào làn đạn.

Cô càng khóc to hơn, cố gắng đứng dậy nhưng lại bị hắn đè xuống, hắn mắng cô bình tĩnh lại. Nhưng Leah không thể; Omega của cô đang đau khổ và bị bạo hành, hành động theo bản năng thuần túy để bảo vệ đứa con của mình.

Cô vùng vẫy, cô cắn và đẩy hắn ra, cô tuyệt vọng hét lên: "Tôi sẽ báo cảnh sát!" Và khi hắn cảm thấy mệt mỏi với việc xoa dịu cô, hắn chuyển sang hướng bạo lực, việc mà Leah đã quen từ lâu.

Cô biết biểu cảm của hắn thay đổi như thế nào, đôi mắt hắn sẽ trở nên tối tăm và lạnh lùng hơn, cái ôm của hắn sẽ siết chặt đến mức nào, làn da ngăm đen của cô sẽ tím tái lại trong sắc tím xấu xí nhất. Cô biết dù cô có cầu xin hắn dừng lại bao nhiêu thì hắn cũng không dừng lại.

Và khi những cơn đau bắt đầu ập đến, cô không thể nghĩ được gì khác ngoài việc bảo vệ đứa nhỏ thân yêu của mình. Cô đã quên mất đứa nhỏ, và với tất cả sức lực mà cô có. Và điều đó chỉ khiến hắn trở nên bạo lực hơn bao giờ hết.

Hắn đấm cô, làm gãy mũi và gãy mất một số răng, và khi cô đau đớn nằm co ro trên sàn, người đầy máu, hầu như không thể nhìn thấy gì nữa, hắn đá vào bụng cô nhiều lần, khiến cô mù quáng vì bạo lực và hận thù.

Cô siết chặt bụng hết mức có thể; một số ngón tay của cô thậm chí còn bị gãy do những cú va chạm với chân của hắn, nhưng cô không quan tâm. Cô sẵn sàng đưa cho hắn cả hai cánh tay của mình nếu nó có thể giữ con cô được an toàn. Nhưng nó chẳng ích gì cả; Không lâu sau đó, máu xuất hiện trên mặt và miệng, và máu cũng tuôn ra từ giữa hai chân, ướt đẫm lớp vải mềm của chiếc quần lanh và bốc mùi tanh tưởi khắp cả căn phòng.

Và khoảnh khắc cô nhận ra chuyện gì đang xảy đến, một tiếng kêu gào đau đớn, kinh hãi nhất thoát ra khỏi cổ họng cô. Cô rú lên đau khổ, tuyệt vọng ôm bụng, la hét, khóc lóc, thở hổn hển vì không khí không thể tới phổi được nữa. Khi nhìn thấy tình trạng của cô, cuối cùng hắn cũng dừng lại, mắt mở to vì sốc khi biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Cô đã đánh mất nó. Ánh sáng của cuộc đời cô, niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn, vị cứu tinh của cô.

Cô đã mất tất cả.

Vài ngày sau, khi tỉnh dậy trên giường bệnh, cô chẳng còn gì ngoài cơn thịnh nộ đang chảy trong huyết quản. Cô tuyệt vọng bám lấy nó, giống như một chiếc phao cứu sinh giữa biển cả dữ dội, bởi nếu không báo thù, cô sẽ kết thúc cuộc đời khốn khổ này ngay khi bước ra khỏi bệnh viện. Cô biết rằng điều đó chỉ vì bản thân và vì đứa con nhỏ đã mất của mình, cô bắt Kian phải trả giá.

Khi cô phát hiện hắn là thành viên của băng Kim, một thành viên cấp cao, và không có luật pháp, không công lý nào có thể đàn áp được hắn, cô đã tìm đến Park. Cô không biết nhiều về hiện trường tội ác của thành phố này, nhưng cô biết đủ danh tiếng của băng Park vì thỉnh thoảng họ xuất hiện trên truyền hình.

Họ rất quyền lực; họ có thể làm những gì cô không thể.

Cô không thể làm được gì nhiều; cô không mạnh mẽ và quyền lực. Vì vậy, nếu điều duy nhất cô có thể đóng góp là khả năng trị bệnh của mình thì cứ làm như vậy. Cô sẽ đối xử với những kẻ sát nhân và xã hội đen bằng tất cả sức lực của mình nếu đổi lại, họ có thể đi và giết càng nhiều người của bọn chúng thì càng tốt.

Nếu có cái giá phải trả để chứng kiến ​​những kẻ khốn nạn đó chịu đựng tội ác của mình, cô sẵn lòng từ bỏ tâm hồn và những nguyên tắc để đáp lại.

Đó là lý do tại sao việc nhìn thấy một trong số họ trước mắt đã lấy đi mọi suy nghĩ lý trí trong đầu cô. Thứ cô nhìn thấy không phải một con người nào khác; mà cô vừa nhìn thấy hình dáng của người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời mình.

_

Cô ngồi hàng giờ trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường bệnh, chăm chú theo dõi từng cử động của gã. Và cuối cùng mắt gã cũng mở ra, cô đứng dậy để kiểm tra đường truyền tĩnh mạch cho gã.

"Cậu cảm thấy thế nào?" cô hỏi một cách trống rỗng, như cô vẫn thường hay làm. Thông thường, bệnh nhân không nói nhiều, nhưng lần này gã có thể nói được với chất giọng khàn khàn.

"Ổn, tôi đoán vậy. Chỉ cảm thấy đầu hơi đau thôi."

"Cậu tên gì?" Cô hỏi.

"Minjun," Gã trả lời trống rỗng, như thể gã chẳng còn quan tâm nữa.

"Minjun, cậu là thành viên của băng Kim đúng không?" cô bình tĩnh hỏi. Cô quan sát nhịp tim tăng lên trên máy, còn hắn thì mở to mắt nhìn cô. "Không sao đâu, đừng lo lắng," cô trấn an gã.

Chỉ khi gã thấy cô không có chút ghê tởm hay bạo lực nào thấm vào mùi hương và giọng nói, gã mới bình tĩnh lại và gật đầu.

"Đúng vậy," Gã nói, và Leah cần phải vận dụng hết sức mạnh ý chí của mình để không cắn chặt răng.

"Cậu có biết Son Kian không?" thay vào đó cô hỏi, một cách tự nhiên nhất có thể.

Đôi mắt của Minjun mở to nhận ra gì đó, nhịp tim gã lại tăng lên khi gã nói với sự phấn khích mà gã chưa từng thể hiện kể từ khi đến, chứng tỏ rằng gã thực sự còn trẻ còn đến mức nào, "Biết! Biết chứ! Tôi biết hắn! Hắn là một beta có cấp bậc cao trong tổ chức; mọi người ai cũng biết hắn."

"Thật chứ?" Leah giả vờ mỉm cười, đôi mắt xanh của cô nheo lại.

Minjun hiểu lầm đó là sự quan tâm. Gã biết bác sĩ là một omega, và omega là gì, nếu không muốn nói là đang khao khát có được một người bạn đời. Có lẽ cô từng gặp Kian trước đây và bị thu hút bởi vẻ đẹp và sức mạnh của hắn nên gã mới nhanh chóng trả lời với niềm hy vọng đang nảy nở trong lòng: "Đúng vậy! Nếu cô giúp tôi, tôi có thể giới thiệu hắn với cô! Hắn sẽ yêu một omega xinh đẹp như cô."

Leah nhìn xuống, vén những lọn tóc ra sau tai. "Cậu có nghĩ vậy không?" Cô hỏi.

"Có!" giọng gã cao hơn và gã gần như ngồi dậy. "L-làm ơn, hãy giúp tôi ra khỏi đây, và tôi sẽ đích thân đưa cô đến gặp hắn!"

Đôi mắt của Leah lạnh lùng đến mức có thể đóng băng tâm hồn bất cứ ai dám nhìn vào. May mắn thay, cô đang nhìn xuống nên bệnh nhân không thể thấy. Cô không nói gì khi bước ra khỏi phòng, còn vai Minjun rũ xuống thất vọng.

Gã nhìn lên ngọn đèn sáng treo trên trần nhà trắng xóa và thở dài mệt mỏi, sự mệt mỏi đã hiện rõ trên khóe mắt. Hy vọng có ích gì? Gã biết mình sẽ có kết cục như thế này ngay sau khi bước vào tổ chức năm 12 tuổi, tuyệt vọng và khao khát tiền bạc, thức ăn và bạn đồng hành. Gã đã sống cả đời trên đường phố, một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi không ai cần.

Gã chỉ biết thế nào là chấp nhận và yêu thương khi gặp Seo-joon. Nhưng bây giờ anh đã chết, và Minjun lại cô đơn. Tại sao lại phải bận tâm để tiếp tục sống vào thời điểm này?

Mí mắt gã rung lên, và gã gần như bất tỉnh lần nữa khi bác sĩ quay lại với ống tiêm trên tay cô.

Cô bước đến chỗ ống truyền dịch mà không thèm liếc nhìn gã lấy một lần và tiêm chất trong suốt vào huyết quản của gã mà không nói gì.

"C-cái gì thế?" Gã hỏi khi cô làm xong và vứt ống tiêm vào thùng cạnh giường.

Cuối cùng cô cũng nhìn về phía gã, một nụ cười nhẹ làm nét đẹp của cô dịu đi. "Chỉ là codein thôi. Vì nỗi đau của cậu."

Tim Minjun bình tĩnh lại, gã thở dài với một hơi thở run rẩy và nhẹ nhõm. "Ồ, c-cảm ơn," Gã cảm ơn vì, bất chấp tất cả những thứ gã đã trải qua, gã vẫn chưa sẵn sàng để chết.

Nếu ít nhất có thể thoát khỏi nơi này, gã có thể bắt đầu lại. Gã còn trẻ; gã có thể làm điều đó. Có thể thoát khỏi cuộc sống này, về tìm ông bà ngoại ở quê và sống cuộc sống nông dân bình lặng, tránh xa súng đạn và bạo lực.

Bác sĩ gật đầu. "Ừm. Bây giờ cứ nghỉ ngơi đi." Những lời cuối cùng của cô trôi nổi trong tâm trí mơ hồ của gã khi bóng tối cuối cùng cũng ập đến.

Điều cuối cùng gã nhìn thấy là đôi mắt xanh đầy mê hoặc, rất đẹp nhưng cũng thiếu ánh sáng. Khi nhắm mắt lại, gã gần như có thể cảm thấy một thứ gì đó ẩm ướt rơi xuống đầu ngón tay mình, tim gã đập chậm lại rồi bị nuốt chửng bởi hư vô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro