No Time to Die

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối.

Jimin chìm trong bóng tối.

Cậu không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì - cơ thể, vết thương, cũng như những cảm xúc hỗn loạn trong cậu. Cậu chẳng còn gì ngoài một tia sáng yếu ớt tồn tại hầu như không có ý thức.

Chỉ là một khoảng trống hạnh phúc. Cậu tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh của vô tận, nơi mà cậu chẳng phải là ai, cũng không cần làm gì cả.

Nhưng đột nhiên, mọi thứ kết thúc. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con vang lên trong đầu - vui vẻ, vô tư, đầy ngây thơ và một nét đẹp hiếm có mà loài người sẽ không bao giờ có thể mô phỏng lại nhờ nhân tạo. Một hình ảnh dần dần xuất hiện trước mắt cậu.

Trời mưa, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống từ bầu trời dữ dội, làm ướt đẫm bộ quần áo mỏng manh của hai chàng trai đang chạy trong rừng, não Jimin gần như không nhận ra đó là khu rừng phía sau khuôn viên Park.

Vẫn đang là ban ngày nhưng những đám mây xám xịt kia khiến mọi thứ dường như tối tăm hơn bình thường một chút. Mặt đất ướt đẫm, tán cây rậm rạp không đủ sức ngăn cản nước mưa từ trên trời trút xuống. Ngay cả khu rừng cũng có vẻ đơn điệu và u sầu, chim chóc im lìm, thú vật trốn mưa.

Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng cười của trẻ con - quá rạng rỡ và trong trẻo, nó như đang thách thức thế giới đen tối xung quanh, bẻ cong hiện thực lạnh lẽo trong trí tưởng tượng của bọn trẻ.

"Đợi đã, haha," cậu bé nhỏ hơn nghiêng người một chút, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên lớp vải dày của chiếc quần jean cậu đang mặc trên đầu gối, đôi mắt cậu biến mất khi những tiếng cười khúc khích thoát ra từ môi cậu. "Jungkook, đợi một chút."

Cậu không cần phải lặp lại; cậu bé cao hơn đã dừng lại ngay lúc đó.

"Gì vậy, Jiminie?" Hắn hỏi, cau mày, đôi tay nhỏ nhắn chống hông, chiếc quần cotton màu xanh ướt đẫm nước. “Chúng ta cần phải nhanh lên,” hắn nhấn mạnh, đôi môi hồng hồng nhỏ xíu vô tình bĩu môi.

"Em mệt," Jimin phàn nàn khi ngồi xuống nền đất bẩn thỉu mà không kịp suy nghĩ, nhúng ngón tay xuống mặt đất bên dưới, chơi đùa với lớp bùn mềm gần như khiến cậu mất tập trung.

"Lại đây nào," Jungkook nói, tiến lại gần và nắm lấy đôi tay mũm mĩm của cậu để kéo cậu lên. “Chúng ta cần đến bờ sông trước khi trời mưa.”

"Tại sao chứ?" Jimin rên rỉ, ngửa đầu ra sau và khiến cả khu rừng phía sau cậu như đảo lộn.

"Anh đã bảo rồi mà," Jungkook càu nhàu với sức nặng khi cuối cùng hắn cũng kéo được Jimin đứng lên lần nữa. “Bởi vì mưa sẽ thắng nếu chúng ta không làm vậy,” hắn nhún vai với tất cả lý do mà một cậu bé năm tuổi có thể có.

"Em không muốn," Jimin bĩu môi khi Jungkook sửa lại ống tay áo của bộ áo liền quần tuột ra bờ vai nhỏ nhắn của cậu.

“Hôm nay là sinh nhật của anh,” hắn đơn giản nói và Jimin thở dài. Hôm nay là sinh nhật hắn. Đó là lý do tại sao họ đồng ý để Jungkook làm người dẫn đầu cho chuyến phiêu lưu hôm nay.

“Bây giờ anh năm tuổi rồi,” hắn tiếp tục, chỉ vào ngực mình, đôi mắt nai to tròn sáng lên đầy kiêu hãnh. “Em cũng lên ba,” hắn xoa đầu Jimin.

Jimin đảo mắt khó chịu và đẩy tay Jungkook ra. “Là do sinh nhật của anh đến trước,” cậu nói, khoanh đôi tay nhỏ nhắn trước ngực, “nhưng đợi chút nữa, thêm vài tháng thôi, em sẽ lên bốn!”

“Anh vẫn lớn tuổi hơn,” Jungkook cười tự mãn, và lúm đồng tiền ở một bên má hắn hiện lên. Jimin giơ ngón trỏ lên và chọc vào nó bằng đôi mắt tròn xoe. Khi cậu rút ngón tay ra, cậu để lại một vết bẩn trên làn da rám ắng của Jungkook.

Điều đó làm cậu cười nhiều đến mức cơ thể nghiêng về phía trước và cậu phải ôm lấy đầu gối để không bị ngã. Jungkook chỉ dùng ống tay áo lau mặt, lặng lẽ nhìn Jimin cười khúc khích không ngừng.

Jimin hầu như không thể nhìn thấy hắn qua đôi mắt híp lại, nhưng cậu có thể nghe thấy Jungkook cười khúc khích, và chẳng bao lâu sau, cả hai lại cười đùa khi chạy qua khu rừng rậm rạp, những chiếc lá ướt chạm vào má, những hạt mưa rơi xuống đầu khi trí tưởng tượng của họ bay xa, biến bóng tối xung quanh thành những khung cảnh giả tưởng đẹp đẽ.

Cuối cùng khi cả hai đến được bờ sông, Jimin ngồi trên cành cây đổ thở hổn hển. Cậu lặng lẽ nhìn Jungkook cười khúc khích và chạy xung quanh, nhảy lên những tảng đá lớn dọc theo mặt nước trong suốt.

Mưa đã tạnh, nhưng với sự ngây thơ trẻ con của mình, họ thực sự nghĩ rằng mình đã vượt qua nó và đến con sông trước.

"Em thấy không, Jimin?!" Jungkook cười thích thú. “Anh đã nói với em là chúng ta có thể thắng mà!”

Tim Jimin đập nhanh hơn, và cậu lo lắng dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình siết chặt túi trước của bộ áo liền quần.

Jungkook hơi thiếu phản ứng nhìn lại. "Sao thế?" Hắn cau mày bối rối hỏi.

Jimin cắn môi dưới, lo lắng gãi mũi khi Jungkook bước về phía cậu và ngồi trên cành cây bên cạnh. "Em ổn chứ?" Hắn hỏi, vỗ nhẹ vào lưng Jimin.

"V-vâng," Jimin gật đầu vài lần, lấy hết can đảm để đút bàn tay nhỏ bé của mình vào túi trước và lấy ra một mảnh giấy trắng gấp lại. “Em đã làm quà sinh nhật cho anh,” cậu ngượng ngùng nói, đưa tờ giấy cho Jungkook, người đang mở nó ra với đôi mắt tròn xoe. 

Jimin gần như bật cười trước đôi mắt to ấy, chúng chiếm gần hết nửa khuôn mặt của hắn.

Đó là bức tranh vẽ hai cậu bé, một cậu nhóc cao hơn cậu nhóc kia một chút, rõ ràng cả hai đang nắm tay nhau, dưới chân họ có một con vật màu nâu, hình như là một cún con. Jimin đã trốn dưới chăn vẽ cả đêm để Jungkook không nhìn thấy. 

Nó thật xấu xí; Jimin hoàn toàn không có chút máu nghệ thuật nào trong cơ thể nhỏ bé của mình. Cậu có thể đã ngủ quên vài lần khi làm nó. Nhưng qua những nét vẽ cẩn thận và cách tô màu bên trong các đường nét, Jungkook có thể thấy cậu đã dành rất nhiều thời gian và công sức cho nó.

“Đây là em,” Jimin giải thích, chỉ vào cậu bé nhỏ hơn bằng ngón tay mũm mĩm của mình. “Và đây là anh,” cậu nói, chỉ vào cậu bé còn lại. “Em tô tóc anh màu hồng vì anh nói anh thích,” cậu cười khúc khích vui vẻ. “Còn nó là Bamie,” cậu kết thúc, chỉ vào cún con. “Anh nói anh muốn có một chú cún con, nên khi bố em về em sẽ hỏi ông ấy, được chứ?”

Jimin ngước lên với đôi mắt tròn xoe, đôi má phúng phính ửng hồng, đôi môi nhô ra như từ hồi mới sinh. “Chúc mừng sinh nhật, hyung,” cậu cười thật tươi, mắt híp lại thành hai đường kẻ.

Dù Jungkook lớn tuổi hơn nhưng Jimin không được phép gọi hắn là hyung. Đó là lần đầu tiên cậu dám làm điều đó, ẩn mình giữa những cây cao và khu rừng rậm rạp, an toàn ở nơi yêu thích của họ, nơi thế giới bên ngoài không thể làm tổn thương cả hai.

“Cảm ơn em,” Jungkook thì thầm, cắn môi để ngăn cơn run rẩy. Đôi mắt hắn đầy xúc động và hắn vuốt ve tờ giấy như thể nó là thứ quý giá nhất trên đời. “Trước đây chưa có ai tặng quà cho anh cả.”

Jimin há hốc miệng ngạc nhiên. Jungkook luôn tặng quà cho cậu—những bông hoa xinh xắn hắn tìm thấy bên ngoài, những món đồ chơi hắn không dùng nữa, một phần món tráng miệng của hắn. Jimin chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ không cần nhận lại gì.

Jimin gật đầu và siết chặt nắm tay với sự quyết tâm. “Từ giờ trở đi, em sẽ luôn tặng quà cho anh,” sau đó cậu giơ ngón út của mình lên và đưa về phía Jungkook. "Em hứa đó."

Jungkook cười khúc khích và lắc đầu thích thú trước khi quấn ngón tay lớn hơn một chút của mình quanh ngón tay nhỏ nhắn của Jimin. “Được rồi,” hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt nai sáng lên như hàng triệu vì sao.

Jimin còn trẻ, quá trẻ để hiểu, quá trẻ để biết, quá ngây thơ để thấu rõ hết tất cả. Cậu không biết rằng đây là lần cuối cùng cậu được chơi đùa cùng Jungkook như thế này, lần cuối cùng cậu không phải âu lo và tận hưởng hạnh phúc giản đơn.  

Cậu không biết rằng khi cả hai quay lại, với bộ quần áo bẩn thỉu và nụ cười rạng rỡ, xô đẩy nhau và chạy lung tung, bố Jungkook đã đợi trước cửa phòng ngủ chung của họ. Jungkook nhìn alpha cao hơn với ánh mắt cảnh giác nhưng đầy hy vọng. Hắn sẽ đi cùng với bố mình và sẽ không bao giờ quay lại nữa. 

Jungkook đó, người mà Jimin từng biết—người có đôi mắt long lanh và nụ cười hài hước nhất, người từng giấu món tráng miệng trong tay áo và trộm kẹo từ phòng ăn chỉ vì biết Jimin cuồng đồ ngọt đến mức nào— Jungkook, người sẽ thức đến khuya, chơi đấu kiếm với Jimin bằng bất kỳ cây gậy nào đủ lớn mà họ có thể tìm thấy. Jungkook đó sẽ ra đi mãi mãi.

Ba ngày sau khi hắn đến, với những vết bầm tím khắp mặt, đôi mắt rạng rỡ một thời hoàn toàn không còn những đốm sáng ấy nữa, chỉ đến để lấy đồ và đi sang phòng khác. Hắn thậm chí không nhìn về phía Jimin, hoàn toàn phớt lờ cậu bé đang khóc và cầu xin hắn đừng đi.

Và từ đó trở đi, hắn đối xử với Jimin bằng thái độ khinh thường xa cách. Sự ghét bỏ của hắn ngày càng lớn dần cho đến khi Jimin lên năm tuổi, và rồi cậu hiểu chuyện gì đã xảy ra với Jungkook. Cho đến khi sự ngây thơ của cậu hoàn toàn tan vỡ, và tia sáng cuối cùng trong mắt cậu cũng vụt tắt.

Còn quá non nớt và quá đau đớn.

Nực cười hơn nữa vì Jimin có mùi như mưa, còn Jungkook có mùi như rừng - như lá ướt và cành cây lạnh lẽo, như cát hoang ẩm ướt. Vì thế mỗi lần họ ở bên nhau, cứ như thể họ đang quay lại ngày đó, vào ngày cuối cùng trước khi mọi thứ thay đổi mãi mãi.

_

Jimin mở mắt nhìn trần nhà trắng xóa. Ánh đèn sáng làm chói mắt khi cậu nhìn lên một lúc, hầu như không chớp mắt.

Tại sao cậu đột nhiên nhớ tới những chuyện như thế? Đó chỉ là một ký ức nhảm nhí từ hơn hai mươi năm trước, dù sao đi nữa nó cũng chẳng liên quan gì cả. Điều đó khiến Jimin không ngừng khó chịu vì cậu không muốn nhớ về đứa trẻ ngốc nghếch ngày xưa. Người đó không còn tồn tại nữa; nó giống như một cuộc đời khác mà cậu đã từng sống. Cậu càng ghét việc nhớ đến Jungkook hơn.

Không có đứa trẻ nào khác trong tổ chức vào thời điểm đó, và vì họ có địa vị cao trong tổ chức nên Jimin và Jungkook hầu như lớn lên cùng nhau. Cả hai đều không có bóng dáng mẹ, bố cũng không hề để ý đến họ nên hai cậu bé không có ai để nương tựa ngoài nương tựa vào nhau.

Omega phụ trách trông chừng cậu là một người đàn ông lớn tuổi hơn có tên là Mr.Beak, và mặc dù Mr.Beak có mùi hương rất ngọt ngào nhưng đôi mắt ông lại không có chút ấm áp và hạnh phúc. Ông cũng lạnh lùng như mọi người xung quanh. Vậy Jimin và Jungkook là những người bạn đầu tiên của nhau. Jungkook, lớn hơn một tuổi, luôn nghĩ ra những cuộc phiêu lưu mới nên họ không phải mất cả ngày để ủ rũ trong nhà.

Jimin ước gì mình có thể thông minh hơn từ khi sinh ra. Sự ngây thơ của một đứa trẻ không đủ làm một cái cớ. Nếu Jimin cứng cỏi hơn ngay từ nhỏ thì sau này cậu sẽ không phải bị đánh gục nhiều như vậy. Nếu cậu bị dị tật ngay từ trong bụng mẹ, cậu đã không bị tàn sát và gò bó như bố cậu mong muốn.

Cậu chế nhạo và ghê tởm, cuối cùng đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh xá. Nó trống rỗng, lạnh lẽo và vô cùng trắng xóa. Cậu đang nằm trên một trong nhiều chiếc giường xung quanh không gian rộng lớn, quần áo bẩn đã biến mất và chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân. Có một cây kim đâm vào tĩnh mạch của cậu, khiến những thứ trong cái túi treo ngược truyền vào trong cơ thể. Tầm nhìn của cậu ngày càng rõ ràng hơn khi cậu băng bó vết thương ở bắp tay. Cậu có thể cảm thấy một vết thương khác trên cổ họng mình.

Jimin ngồi dậy, phớt lờ những cơn đau như điện giật chạy khắp cơ thể. Cậu ấn đầu ngón tay vào miếng băng trên cổ đúng lúc cánh cửa đẩy mở ra và người chữa trị của tổ chức bước vào.

“Tốt nhất là tôi không nên nhìn thấy cậu đứng dậy, Jimin-ssi,” cô nói, nhướng mày khi bước về phía cậu với hai tay đút trong túi áo khoác trắng.

Tên cô là Leah; cô là một omega, tuy cao nhưng vẫn thấp hơn Jimin ít nhất một cái đầu. Mái tóc của cô ấy đen xoăn và ngắn, dài chỉ đến trên vai, làn da ngăm đen không mấy phổ biến ở châu lục này, quyến rũ và hấp dẫn, giống như đôi mắt xanh xuyên thấu mọi thứ của cô ấy.

Cô từng là bác sĩ tim mạch giỏi nhất cả nước, cứu sống hàng trăm người và đóng góp đáng kể cho nền khoa học. Bây giờ cô bị mắc kẹt ở đây, giả chết, nhìn bọn xã hội đen đấm đá nhau và lấy đạn ra khỏi chúng, lãng phí tất cả kiến ​​​​thức và trí tuệ của cô ấy.

Cô là một mối đe dọa, đến ngay cả Park Joon-ho cũng phải thừa nhận vị trí của cô và tôn trọng cô vì cô đã nhiều lần cứu mạng ông ấy.

Jimin thở dài mỉa mai và tựa lưng vào thành giường. “Bây giờ tôi ổn rồi.”

“Ồ,” cô nói, kiểm tra các nhịp đập của cậu được kết nối với máy móc, “Tôi không biết cậu cũng là bác sĩ. Cậu học trường đại học nào thế?”

Jimin cười khúc khích một chút, cảm thấy vết thương trên cổ họng mình nhói lên chỉ với một cử động đơn giản. “Tôi xin lỗi, bác sĩ. Khi nào tôi có thể đi được?”

“Tại sao tất cả mọi người đều háo hức muốn đi vậy, hmm?” cô ấy hỏi, ghi lại thứ gì đó trên bìa kẹp hồ sơ trước khi đặt nó xuống và ngẩng đầu lên với vẻ mặt nghiêm túc hơn. “Cậu có biết làm thế nào cậu đến được đây không?”

"Ngất xỉu, tôi nghĩ thế," Jimin nhún vai khó chịu, tránh ánh mắt của cô.

“Jimin-ssi,” cô nhẹ nhàng khiển trách, “cậu gần như đã chết rồi.”

Jimin lại nhún vai với nụ cười gượng gạo. “Chà, đặc thù của công việc.”

Ánh mắt của cô trở nên mãnh liệt hơn, và Jimin có thể cảm thấy nó đang đốt cháy khuôn mặt cậu, nhưng cậu vẫn không nhìn cô. Cậu ghét đến đây, cậu thích tự mình chăm sóc vết thương hơn. Cậu ghét để cho mọi người thấy trạng thái bị tổn thương của mình, đặc biệt là khi cậu biết rất rõ một người thông minh như Leah có thể hiểu thấu cậu.

Cô đến tổ chức khi cậu mười lăm tuổi; cô đã gặp cậu sau những buổi tra tấn, huấn luyện nặng nề và vô số hình phạt của bố. Cô biết về những vết sẹo của Jimin, những vết sẹo có thể nhìn thấy và những vết ẩn giấu bên trong đầu cậu. Cô biết quá nhiều, và Jimin ghét điều đó.

Không phải cô, không. Cô thực sự là một trong số ít người thể hiện lòng tốt với cậu, và sau tất cả những gì cô đã trải qua với đứa con nhỏ đáng thương đã mất và một người bạn đời bạo hành, Jimin rất ngạc nhiên rằng cô vẫn cố gắng giữ được ít nhất một chút ánh sáng lấp lánh mà cô từng có.

“Cậu mất quá nhiều máu, nó chảy quá nhanh. Hầu như không còn nhịp tim nào. Còn có nguy cơ bị tổn thương não nghiêm trọng, hoặc thậm chí có thể tử vong, trên hết, cậu bị suy dinh dưỡng và mất nước rất nguy cấp,” đôi mắt xanh của cô vẫn nhìn vào khuôn mặt Jimin, lời nói của cô rất rõ ràng và kiên định.

"Nghe tệ quá," Jimin lẩm bẩm.

“Đúng vậy,” cô nói. “cậu có muốn nói cho tôi biết tại sao cậu lại không chăm sóc bản thân không?”

“Tôi bận,” Jimin nói dối, vì cậu đã không làm gì nhiều tuần rồi, nhưng mừng là cô không biết chuyện đó.

Leah thở dài. “Cậu không thể tiếp tục như thế được. Những thói quen đó sẽ giết cậu nhanh hơn cả một viên đạn.”

Hy vọng thế, Jimin cười khinh miệt nghĩ, nhưng được giải thoát khỏi một câu trả lời lừa dối khác khi cánh cửa lại mở ra, và HoSeok bước vào.

“Cuối cùng cũng tỉnh,” anh nói khi thấy Jimin đã tỉnh lại.

"Rất vui được gặp lại anh," Jimin trả lời, liếc nhìn bằng con mắt đen và đôi lông mày được khâu lại của mình.

HoSeok đảo mắt thích thú, và bước đi của anh dường như ngập ngừng trong giây lát khi nhận ra sự hiện diện của người chữa trị trong tổ chức. Anh giật mình đứng cạnh giường Jimin và lúng túng gãi gãi gáy. Jimin nhướng mày trước cảnh tượng hiếm hoi trước mắt.

“Hmm,” HoSeok bắt đầu. "Cậu ổn chứ?" anh hỏi, phớt lờ Leah, người chỉ chế giễu chuyện đó.

"Tôi ổn," Jimin trả lời, vẫn nhướn mày, nhìn từ người này sang người khác. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Bố cậu muốn gặp cậu,” anh nói, rõ ràng đang phớt lờ câu hỏi thực sự.

Jimin thở dài và gật đầu, nghiêng người định đứng dậy khi Leah nắm nhẹ vai ngăn cậu lại.

“Cậu ấy chưa thể rời đi được; thuốc vẫn chưa hết đâu,” cô nói, chỉ vào chiếc túi trong suốt treo trên đầu Jimin, nó nối với tĩnh mạch trên cánh tay cậu.

“Đó chính xác không phải là một yêu cầu,” HoSeok nói, cuối cùng cũng nhìn cô.

Cô mở miệng định trả lời, nhưng Jimin nói nhanh hơn, “Tôi ổn, bác sĩ. Tôi có thể quay lại sau để hoàn thành nó.”

“Jimin-ssi, tôi không khuyến khích việc đó. Cậu mới đến đây chưa đầy 24 tiếng, và mặc dù các mạch đập đã ổn định, nhưng cậu nên ở lại ít nhất 24 tiếng nữa để theo dõi đề phòng có chuyện gì đó xảy ra,” mùi hương của cô có chút chua chát khi giọng cô nài nỉ lo lắng.

Jimin để ý thấy chân HoSeok đang chuyển động, rõ ràng là đang khó chịu vì tâm trạng của omega, nhưng cậu chỉ nở một nụ cười nhẹ với cô. “Đừng lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có thể quay lại.”

Cô lại thở dài, nhắm mắt một lúc trước khi gật đầu. "Được rồi. Hãy để tôi rút kim ra.”

Khi cô bắt đầu làm việc, Jimin ngước lên nhìn HoSeok. “Chúng ta có tìm ra ai là người đứng sau vụ tấn công chưa?”

HoSeok khoanh tay gật đầu. “Băng Kim,” anh gầm gừ nói, và chuyển động của Leah dừng lại trong giây lát khi cô nghe thấy cái tên đó. Quai hàm cô nghiến chặt, và mùi hương của cô trở nên gay gắt hơn. Bạn đời cũ của cô là thành viên của băng Kim.

Jimin phớt lờ cô khi cậu chợt nhận ra. "Sao anh biết được?" Cậu lo lắng hỏi.

“Người đàn ông mà chúng ta mang về, hắn thú nhận băng Kim đã thuê bọn chúng.”

“Hắn có bằng chứng không?” Jimin tiếp tục, và HoSeok cau mày.

"Đương nhiên. Có tin nhắn và giao dịch tiền.”

"Mẹ kiếp," Jimin nói thầm, cảm nhận được gánh nặng của thông tin đó.

Nếu băng Kim tấn công con trai của băng Park, điều đó chỉ có một nghĩa duy nhất trong thực tế của họ: chiến tranh.

_

Yoongi chỉnh lại đôi găng tay đen mới trên ngón tay, vứt chiếc cuối cùng dính đầy máu và thứ chất lỏng khác vào thùng rác.

Mái tóc được búi gọn gàng ở phía sau, làm nổi bật những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt và khiến vết sẹo ngang mắt y hiện rõ hơn.

Y lơ đãng nhai kẹo cao su trong miệng trong khi ngón tay lướt qua các dụng cụ khác nhau trên khay. Chọn một con dao mổ bằng kim loại, lưỡi dao bạc sắc bén phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng khi y đưa nó lên ngang tầm mắt.

Yoongi quay lại đối mặt với người đàn ông bị trói vào chiếc ghế rỉ sét, đầu cúi xuống, cơ thể chảy máu và đổ mồ hôi. Gã đã mất một bàn tay, một miếng băng bẩn quấn quanh phần tay bị mất. Tuy nhiên, đó không phải do Yoongi làm; chỉ là kết quả từ màn ngắm bắn mục tiêu chính xác của Jungkook.

Ôi không, hành động của Yoongi còn tệ hơn thế nhiều. 

Việc đầu tiên y làm là lấy đi con mắt trái của người đàn ông. “Bây giờ chúng ta vừa vặn với nhau rồi,” y cười hở lợi khi người đàn ông hét lên trong đau đớn.

Và sau đó y tiến hành nhổ một số móng tay và răng, biến đứa nhóc nhỏ ác độc đang trừng mắt nhìn y thành một tên chỉ biết rên rỉ, khóc lóc làm loạn, và chẳng bao lâu sau, tất cả câu trả lời đều tuôn ra khỏi cái miệng đẫm máu của gã một cách khá dễ dàng.

Tính đến thời điểm hiện tại, họ đã ở đây được gần một ngày. Yoongi chưa hề nghỉ ngơi, hay ăn uống gì cả. Vết thương của y sau trận chiến vẫn còn hở, khuỷu tay y tím tái và sưng tấy, nhưng hầu như y không cảm thấy gì khi adrenaline chạy qua huyết quản.

Y làm nổ bong bóng kẹo cao su khi đến gần người đàn ông và nhẹ nhàng khiến gã ngẩng đầu lên.

“Nào, cưng,” Yoongi nói, cúi xuống ngang tầm mắt của người đàn ông. “Mày chỉ cần cho tao biết địa điểm các cuộc họp của mày ở đâu. Liệu nó có quá khó không?”

Đến bây giờ, Yoongi đã thu thập được rất nhiều thông tin: giới tính, độ tuổi và danh tính của tất cả những người đàn ông liên quan đến vụ tấn công cũng như người đứng sau ra lệnh. Y thậm chí còn có bằng chứng đáng kể từ chiếc điện thoại được tìm thấy trên thi thể của những kẻ tấn công khác.

Có lẽ thế là đủ rồi, nhưng có điều gì đó đang gặm nhấm trong tâm trí Yoongi. Vì vậy, lợi dụng việc hai người đàn ông khác ở đây để hỗ trợ y rời đi, y cố gắng moi thêm thông tin từ tù nhân.

“Tao đã nói rồi,” người đàn ông trả lời đầy thách thức, “Tụi tao chỉ là thành viên có cấp bậc thấp của băng Kim. Tụi tao thường phải giải quyết những công việc không ai muốn làm, chủ yếu là giết người. Họ bảo tụi tao giết người thừa kế băng Park và cho tụi tao biết địa điểm diễn ra sự việc. Tiền được giao trước khi thực hiện cuộc tấn công. Không có họp hội gì cả. Tao không biết mày muốn cái quái gì ở tao.”

Yoongi hmm và đứng thẳng dậy, gõ nhẹ vào cằm bằng cán dao mổ, chìm đắm trong suy nghĩ, "Làm sao để họ nói với mày?"

“Qua điện thoại, mày đã thấy rồi đấy.”

“Tuy nhiên, địa điểm và thời gian không rõ ràng trong những tin nhắn đó.”

Người đàn ông im lặng một lúc và Yoongi bất chợt nhận ra.

“Những thông tin còn lại được chuyển đi đâu?” y hỏi ngay lập tức.

Người đàn ông nghiến chặt hàm, tránh ánh mắt của Yoongi, con mắt bị mất của gã chảy máu đầm đìa cùng với một dòng nước mắt đỏ chảy xuống trên gò má bẩn thỉu của gã.

Yoongi tóm lấy quai hàm hắn và ép hắn ngẩng đầu lên chạm nhìn vào mắt mình, dùng lưỡi dao mổ sắc bén vẽ một đường mỏng trên khuôn mặt bẩn thỉu—không quá sâu để chảy máu, nhưng đủ để kim loại lạnh lẽo khiến tù nhân dựng tóc gáy.

Con mắt duy nhất còn lại của gã dõi theo chuyển động với con ngươi lớn, cằm run bần bật lên vì sợ hãi.

“Nói cho tao biết,” giọng Yoongi trầm và nguy hiểm khi y nghiêng người về phía trước một chút. “Đừng bắt tao móc con mắt còn lại của mày ra, hmm?”

“K-không, làm ơn, đừng,” gã cầu xin khi nước mắt bắt đầu rơi trên mặt.

“Suỵt, đừng lo, tao sẽ không làm thế đâu,” Yoongi nhẹ nhàng xoa đầu gã. “Chỉ cần nói cho tao biết sự thật thôi, được chứ?”

“Đ-được, được.” Người đàn ông gật đầu tuyệt vọng, run rẩy vì cơn đau, tâm trí gần như suy sụp sau khi bị tra tấn quá lâu. “Họ bảo tụi tao đến câu lạc bộ vào đêm hôm trước và ở đó một phong bì được chuyển tới với tất cả thông tin.”

“Câu lạc bộ nào?” Yoongi hỏi.

“Câu lạc bộ Dreams Night,” gã trả lời.

Câu lạc bộ nằm giữa lãnh thổ của băng Park và băng Kim, không thuộc về phe nào và thường được coi là sân chơi trung lập. Yoongi chưa bao giờ nghe nói đây là địa điểm đàm phán tội phạm.

“Ai đưa phong bì cho mày?” Yoongi hỏi sâu hơn, nếp nhăn giữa hai lông mày y sâu dần theo từng giây.

“Tụi tao không biết ai để lại nó. Chỉ có một người phục vụ mang nó đến bàn và nói rằng ai đó đã để nó cho tụi tao.”

“Người phục vụ đó trông như thế nào?” Yoongi gay gắt hỏi, nhưng trước khi y kịp nói xong, cánh cửa phía sau y mở ra.

“Chúng tôi cần phải bắt hắn, thưa ngài,” alpha đằng sau y nói và cúi đầu.

“Tôi vẫn chưa xong việc với hắn,” Yoongi nói, vẫn nâng mặt người đàn ông lên.

“Alpha đứng đầu ra lệnh cho chúng tôi đưa hắn đến gặp người chữa trị. Hắn sẽ không có ích gì nếu chết đi.” Giọng nói vẫn bình tĩnh, và Yoongi cuối cùng cũng buông ra với một tiếng thở dài. Y không có lựa chọn thực sự; nếu đó là mệnh lệnh trực tiếp từ Park Joon-ho, alpha vẫn sẽ bắt giữ tù nhân dù Yoongi có cho phép hay không.

Vì vậy, y tránh đường và cho phép những người đàn ông cởi trói tù nhân và đưa gã đi, miệng y đắng chát, mắt nheo lại vì lo lắng.

Có điều gì đó không ổn trong toàn bộ tình huống này, y nghĩ khi vứt bỏ đôi găng tay bẩn thỉu và xõa tóc, bước ra khỏi tầng hầm tối tăm.

Y không thể nhúng tay vào nó, nhưng có một điều rất chắc chắn: cuộc tấn công từ băng Kim sẽ không tránh khỏi việc báo thù.

_

Jimin bước chậm rãi qua những hành lang dài vô tận của dinh thự để tới thư phòng của bố mình. Sau khi rời khỏi phòng y tế, cậu nhanh chóng vào phòng ngủ thay quần áo, lôi ra một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen suýt dính vào băng bắp tay và vài chiếc quần đùi tập gym rộng thùng thình.

Cơn chóng mặt vẫn cản trở tầm nhìn của cậu, cũng như những cơn đau nhói chỗ nọ chỗ kia sau một trận chiến căng thẳng như vậy, nhưng cậu đã rũ bỏ tất cả khi đi đến căn phòng rất quen thuộc. Cậu gõ cửa một lần khi đến và đẩy cửa mở ra sau câu trả lời của bố cậu.

Jimin dừng lại một lúc khi mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, ánh mắt cậu lướt sang bên trái nơi Jungkook đang đứng, hai chân hơi dang rộng, hai tay đặt sau tấm lưng lớn như một người lính đang chờ lệnh. Ánh mắt họ chạm nhau trong chốc lát trước khi Jimin quay đi và đẩy cánh cửa đóng lại.

Cậu nghiến chặt hàm khi cố gắng phớt lờ sự hiện diện đó ở góc trái của thư phòng và nhìn chằm chằm về phía bố mình, người đang tựa lưng vào bàn, khoanh tay trước bộ ngực săn chắc. Jeon Sunwon đứng trước cửa sổ, cẩn thận quan sát thế giới bên ngoài.

Thật tuyệt làm sao, đúng là một bữa tiệc, Jimin cười khẩy nghĩ.

“Quyết định cuối cùng mang lại ân huệ cho chúng ta bằng sự hiện diện của con nhỉ, Jiminie?” ông hỏi, thậm chí không thèm kiểm tra xem Jimin có ổn không sau khi suýt chết.

"Xin lỗi ngài. Con phải đi ngang qua phòng ngủ của mình để lấy vài bộ quần áo," Jimin ngơ ngác trả lời.

Đôi mắt của bố cậu nhìn lên xuống cơ thể Jimin với một cái nhướng mày, môi ông cong xuống khi ông nhận thấy miếng băng trên cổ họng Jimin. Ánh mắt ông tối sầm lại đầy nguy hiểm, và mùi hương của ông trở nên nồng nặc hơn, buộc Jimin phải thở bằng miệng để tránh nôn mửa.

"Ta biết cậu ấy đã nói với con rằng kẻ đứng sau vụ tấn công là băng Kim chết tiệt?"

Jimin gật đầu khi ông tiếp tục, "Chúng dám chạm vào con trai tôi, lũ khốn hiếu động đó," Ông gầm gừ trong cổ họng, và Jimin phải siết chặt nắm tay để ngăn alpha của mình phản ứng lại sự hung hăng ấy, ngay cả khi điều đó không hướng thẳng về phía cậu.

“Chúng đã đi quá xa rồi,” Jeon Sunwon nói, quay về phía họ với vẻ mặt u ám.

“Chúng đã làm cái quái gì vậy!” Park Joon-ho gầm gừ giận dữ. “Chúng hoàn toàn không tôn trọng thỏa thuận ngừng bắn.”

“Rõ ràng là thế,” Sunwon gật đầu đồng ý. “Có lẽ chúng trả thù từ cuộc đối đầu ở phía tây vài tuần trước khi chúng ta nhận được hàng.”

Đôi mắt của Jimin mở to khi nhận ra. HoSeok và Yoongi đã đề cập đến việc có một cuộc đối đầu với nhóm Kim, nhưng ngay cả khi đó là cuộc trả thù thì rõ ràng rất bất ổn.

Park Joon-ho nhếch mép cười, “Vậy là chúng ta giết một số con chó hoang đi lạc của chúng và chúng đến bắt đứa con trai chết tiệt của tôi?”

Căn phòng chìm vào im lặng, sự hung hãn khiến không khí trở nên khó thở một cách nguy hiểm đối với Jimin. Cậu biết bố cậu không thực sự quan tâm đến hạnh phúc của cậu; thay vào đó, lòng kiêu hãnh của ông lại bị tổn thương bởi một trận tấn công trực tiếp suýt thành công. Ông ghét mất mát hơn bất cứ thứ gì, nhưng ông thực sự không quan tâm dòng máu độc của mình có bị tổn thương hay không miễn là nó vẫn chảy trong huyết quản của Jimin.

Jimin biết điều này, Jeon Sunwon biết và Jeon Jungkook cũng biết. Những người không làm như vậy là những người còn lại trong tổ chức và tất nhiên cả băng Kim cũng vậy.

“Chúng ta chỉ có thể đáp lại bằng một cách,” Sunwon nói, đôi mắt đen của ông lóe lên biểu hiện cảm xúc hiếm hoi và nụ cười của Park Joon-ho càng lớn hơn.

“Chiến tranh,” ông nói, như thể từ ngữ đó làm ông thích thú, như thể nó không có nghĩa là cái chết và máu của người dân và những công dân vô tội, như thể ông không quan tâm chút nào miễn là nó kết thúc với việc ông dành chiến thắng.

Sunwon gật đầu, và Jimin có thể cảm thấy cơ thể Jungkook căng cứng phía sau, khó chịu vì cậu lại nhận ra bất cứ điều gì liên quan đến alpha kia.

Jimin ước mình có thể nói điều gì đó, bất cứ thứ gì có thể ngăn chặn vụ thảm sát sắp xảy ra. Nhưng cậu biết mình không thể. Nếu họ không phản ứng theo cách tương tự, băng kia sẽ coi đó là điểm yếu và sẽ ngày càng táo bạo hơn. Nếu họ không giết, họ sẽ chết; Không có trung lập.

Vì vậy, cậu chỉ nghiến chặt hàm và cố gắng kiểm soát mùi hương của mình để họ không thấy cậu đang bận tâm đến mức nào. Dù sao đi nữa, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cậu như vậy.

Họ đang nói về thứ gì đó, nhưng Jimin hầu như không thể nghe thấy, cơn chóng mặt khiến cậu mất tập trung trong giây lát khi cơ thể dường như càng ngày càng nặng hơn.

Leah đã đúng; cậu nên chăm sóc sức khỏe của mình tốt hơn, nhưng Jimin lại cực kỳ ghét ăn uống. Thức ăn như không có vị gì đối với cậu. Ngay cả những món đồ ngọt mà cậu yêu thích khi còn nhỏ cũng bị mang đi; mỗi vết cắn đều khiến cậu nhớ đến nỗi đau đã trải qua và khiến cậu bực bội khi không thể bỏ lại những điều vụn vặt đó.

Vậy thì sao, cậu không thể cảm thấy thích thú khi ăn, cậu chỉ ngủ khi uống thuốc và hầu như không có bất kỳ ham muốn tình dục nào. Dù sao thì cậu cũng không cần cảm xúc của con người; cậu đã được nuôi dạy để sống hoàn toàn tốt đẹp mà không cần bất kỳ thứ gì trong số đó. Cậu là nô lệ của không thứ gì cả, không có sợi dây ràng buộc cậu với bất cứ điều gì, không có gì khiến cậu do dự.

Đó là cách cậu phải trở nên như vậy.

Cậu hít một hơi nông qua miệng và cố gắng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ tối tăm, đúng như bố cậu đã nói, “Từ nay trở đi cậu ấy sẽ là vệ sĩ của con.”

Phải mất vài giây Jimin mới hiểu được thứ alpha đang nói đến, đó là điều ông đang nói với Jimin và hất cằm về phía Jungkook. Nhưng ngay khi Jimin hiểu ra, đôi mắt cậu mở to vì sốc.

"Cái gì?!" Cậu gay gắt hỏi mà không cần suy nghĩ.

Park Joon-ho nhướng mày, rõ ràng là ngạc nhiên trước giọng điệu của Jimin. “Jungkook sẽ là người bảo vệ con từ hôm nay,” ông chậm rãi lặp lại, như thể Jimin bị tổn thương tinh thần.

Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cấp bậc của Jungkook ở ngay trong tổ chức; hắn có sự tôn trọng và uy tín trong băng. Bị giáng chức thành một vệ sĩ đơn thuần không có ý nghĩa gì cả. Jimin thậm chí còn không thể hiểu được mức độ ác cảm của mình, máu cậu đang chảy loạn trong huyết quản.

Toàn bộ cơ thể Jimin chủ động bác bỏ ý tưởng đó, khiến cậu trở nên liều lĩnh hơn khi bước tới và nghiến răng nghiến lợi nói: "Con không cần bất kỳ sự bảo vệ nào từ hắn."

Ánh mắt của bố cậu tối sầm lại vì cậu không phục tùng, không giống tính cách của Jimin. Ông rời khỏi bàn và khoanh tay khi đi về phía Jimin, người đang phải vận dụng hết sức mạnh ý chí của mình để không lùi bước.

"Con chắc chứ, Jimin-ssi?" Ông tàn độc hỏi, đủ gần để khiến Jimin cắn vào má trong vì sợ hãi. Trước khi Jimin kịp trả lời bất cứ điều gì, Park Joon-ho đã giơ ngón tay lên và ấn thẳng đầu ngón tay vào vết đạn của Jimin, ông biết chính xác nó nằm ở đâu dưới ống tay áo dài.

Jimin thở hổn hển vì đau đớn tột cùng khi bố cậu thọc đầu ngón tay vào trong cái lỗ mới, đủ mạnh để làm rách các mũi khâu và phần da vừa mới bắt đầu dính lại với nhau. 

Đầu gối của Jimin khuỵu xuống vì đau đớn khiến cậu gần như hét lên và ngã về phía trước, quỳ trước mặt bố mình khi ông thả tay ra, máu thấm vào tay áo Jimin và trượt qua cánh tay duỗi thẳng của cậu khi cậu dùng cả hai tay để đỡ trọng lượng cơ thể mình, cơn buồn nôn dồn dập đến với cậu hết đợt này đến đợt khác, chóng mặt khiến cậu gần như bất tỉnh. Jimin phải cúi đầu xuống và cố gắng thở. 

Bố cậu nghiêng người sang một bên và nắm tóc thật chặt kéo đầu cậu ra sau.

"Đừng đối đầu với ta nữa, nếu không ta sẽ khiến con hối hận," Ông thì thầm vào tai Jimin trước khi cúi đầu xuống lần nữa và đứng dậy, vỗ tay. "Chà, tôi đoán là chúng ta đã giải quyết ổn thỏa rồi nhỉ? Còn thông tin nào hữu ích hơn nữa không?" Ồng cười khinh bỉ hỏi, và không ai nói gì cả.

Jimin cố gắng lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, đẩy cơn đau sang một bên khi đứng dậy với đôi chân không vững vàng, cắn chặt vào má đến mức có thể cảm nhận được dòng máu ấm áp tràn ngập trong miệng. Cậu nuốt nó với cảm giác buồn nôn và đau đớn.

"Hai đứa có thể rời đi bây giờ; chúng ta có những vấn đề quan trọng cần thảo luận," Bố cậu nói một cách lơ đãng khi ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc và bắt đầu lấy một số giấy tờ, sự chú ý của ông hoàn toàn hướng vào chúng.

Jimin bước ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại, tay cậu run rẩy khi máu chảy ra từ cánh tay bị thương. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Jungkook sau lưng mình khi cậu đóng cửa lại, và cả hai rời khỏi phòng.

Jimin đi phía trước, hoàn toàn phớt lờ alpha kia; cậu có thể cần phải khâu lại nếu chất lỏng ấm áp chảy xuống cánh tay cậu là bất kỳ dấu hiệu nào khác.

"Cậu ghét tôi đến mức tự hủy hoại bản thân chỉ vì không muốn làm việc với tôi à?" Cậu nghe thấy Jungkook hỏi từ phía sau, giọng hắn hoàn toàn bình tĩnh khi hắn bước đi với hai tay đút túi quần.

Jimin nên tiếp tục đi; cậu đã mất kiểm soát và đủ xấu hổ cả ngày rồi. Tuy nhiên, cậu không thể ngăn cơ thể mình quay lại với nụ cười khinh bỉ, nỗi đau chìm dần khi sự chú ý của cậu chuyển hướng. 

"Đừng đánh giá cao bản thân quá, bé cưng. Tôi chắc chắn cậu rất cần được chú ý, nhưng với tôi, cậu chẳng là gì cả." Cậu nhếch mép cười.

Jungkook nghiến chặt hàm, đôi mắt trở nên lạnh lẽo khi bước lại gần. "Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì về tôi. Nhưng nếu alpha đứng đầu nói vậy, chúng ta sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài ấy và làm việc cùng nhau."

Jimin cau có với vẻ ghê tởm, nhìn Jungkook từ trên xuống dưới rồi nói, "Tôi quên mất cậu là thằng khốn phục tùng ông ấy đến mức nào."

Jungkook gầm gừ và bước lại gần, xâm phạm không gian cá nhân của cậu và khiến alpha của Jimin gầm gừ đầy hung hãng. “Cẩn thận cái miệng của cậu đấy,” hắn nói nhỏ, lông mày nhíu lại.

Jimin khó chịu chế giễu và dùng mu bàn tay đẩy mạnh hắn ra sau, nghiến răng chịu đựng cơn đau ập đến. Đến bây giờ, cậu đã quen với nỗi đau như điều bất biến duy nhất trong cuộc đời hỗn loạn của mình. “Cậu không có quyền bảo tôi phải làm gì đâu, tên đầy tớ.”

Jungkook nhìn cậu gần như thách thức, "Tôi có thể là một tên đầy tớ, nhưng tôi không phải là người bị ép đặt vào vị trí của mình như một con chó con hay than vãn," môi hắn nhếch lên khinh bỉ.

Jimin gầm gừ trong cổ họng, sự kiểm soát nhanh chóng rời khỏi cậu vì điều đó dường như luôn xảy ra khi cậu ở gần Jeon Jungkook. Cậu bước tới trước và phóng cả cánh tay về phía Jungkook, giáng một cú đấm mạnh vào má phải của hắn để khiến hắn văng ngược vào tường. Jimin theo sát hắn, nắm chặt cổ áo sơ mi đen của hắn bằng cả hai tay, kéo Jungkook lại gần hơn, mũi họ gần như chạm vào nhau.

Mùi hương của Jungkook bao quanh cậu như đám mây ngột ngạt, khiến Jimin nhớ nhung, khiến Jimin phẫn nộ, khiến Jimin rỉ máu.

“Mày quên mất mình đang nói chuyện với ai à?” cậu nhổ nước bọt với đôi mắt hoang dại, những đường gân trên mu bàn tay nổi lên vì nắm chặt.

Jungkook gầm gừ giận dữ, mùi đất nồng nặc đầy thách thức khi hắn đẩy mạnh Jimin, khiến vết thương trên cánh tay cậu chảy máu đầm đìa và bước lại gần, buộc cậu phải ngửa đầu ra sau để tiếp tục nhìn hắn.

"Cậu có thể là Park, nhưng cậu vẫn chưa phải là alpha đứng đầu," Jungkook trả lời, nhìn xuống cậu với vẻ căm ghét. Khoảng không gian nhỏ giữa cơ thể họ nóng lên vì sự hung hãn và pheromone alpha, "Hiện tại, chúng ta chỉ là hai con chó chung một sợi dây xích. Vì vậy, lần sau nếu cậu dám chạm vào tôi, tôi sẽ cho cậu nằm trên vũng máu trên sàn trước khi cậu có thể nói 'làm ơn.'"

"Mày đang ảo tưởng nếu nghĩ rằng mày nghe thấy tao nói 'làm ơn' với mày đấy, thằng khốn," Jimin thô lỗ đẩy hắn lại, mùi mưa của cậu ngày càng hăng hơn, thách thức Jungkook trong im lặng. "Và mày biết đấy, nếu mày chống lại tao, tao là người sẽ bắt mày quỳ xuống với con c*c của chính mày bị cắt rời trong miệng trước khi mày tung cú đấm đầu tiên."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau dường như vô tận, không ai sẵn sàng lùi bước trước. 

Không khí tràn ngập mưa và hương rừng, một điều khá hiếm đối với hai người đàn ông từ khi rất nhỏ đã học được cách kiểm soát cảm xúc và mùi hương. Nhưng có điều gì đó ở Jungkook dường như đã kích hoạt sự rối loạn cảm xúc của Jimin, và cậu cảm thấy khó khăn để duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh của mình.

Cậu chỉ có thể hài lòng khi nhận thấy mình cũng có phản ứng tương tự đối với Jeon Jungkook vốn điềm tĩnh và xa cách, người nổi tiếng với đôi mắt sắc sảo và ít nói. Có vẻ như hắn có rất nhiều điều muốn nói với Jimin.

Alpha bên trong của cậu cầu xin được giải phóng và chiến đấu. Máu trong cậu sôi lên với một nhu cầu bị kìm nén là buộc alpha to lớn hơn nhiều phải quỳ xuống và khuất phục, khiến hắn cầu xin, bắt hắn bò lết. Đôi mắt của Jimin tối sầm lại với ý định bạo lực tương tự như con ngươi đen tối của Jungkook.

Đột nhiên, không khí xung quanh họ thay đổi, và lỗ mũi của Jimin phập phồng khi mùi hương của Jungkook bốc lên trong tích tắc, ngày càng nồng đậm và cay đắng hơn, làm tê liệt một phần sâu thẳm trong cậu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, quá ngắn để cậu có thể hiểu hết. 

Cậu bước lại gần mà không hề suy nghĩ, cố gắng lần theo mùi hương đó, và điều đó dường như phá vỡ khoảnh khắc kỳ lạ đó.

Jungkook lùi lại rồi quay người rời đi, vẻ mặt không thay đổi, như thể mọi thứ chỉ là ảo ảnh do tâm trí hỗn loạn của Jimin tạo ra. Cậu nghi ngờ nó không phải vậy.

Jimin nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Lồng ngực cậu phập phồng nhanh chóng, đột nhiên cậu cảm thấy nóng bừng. Cơn đau ở cánh tay cậu trở nên giống như làm nền cho tiếng ồn trắng, hầu như không đáng chú ý, khi những suy nghĩ của cậu chạy loạn trong đầu, quá lộn xộn để cậu có thể nắm bắt được bất cứ thứ gì nữa.

Và dưới tất cả sự bối rối và khó chịu, khi cậu bước dọc hành lang về phía bệnh xá một lần nữa, cậu có thể cảm thấy má mình hơi nóng lên. Có lẽ không đủ để đỏ mặt, nhưng cũng đủ để chọc tức cậu.  

Jeon Jungkook chết tiệt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro