Twisted

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạn bay khắp nơi không ngừng nghỉ.

Jimin và Yoongi trốn sau thùng rác kim loại bên hông tòa nhà, đáp trả sáu người đàn ông đang đeo mặt nạ, hoàn toàn mặc đồ đen.

"Ai lại ngu ngốc đến mức tấn công chúng ta trong địa bàn của chúng ta vậy?" Jimin nghiến răng hỏi, giữ chặt cánh tay trái bị thương của mình bên hông khi nghiêng người để bắn.

Cậu bắn một phát khi mục tiêu của cậu tạm thời bị phân tâm vì thiếu đạn, Jimin chớp lấy cơ hội và bắn, nhắm thẳng vào đầu.

Người đàn ông ngã xuống ngay lập tức, nhuộm đỏ mặt đất lạnh lẽo bằng dòng máu ấm áp của mình. Chết rồi. Giống như hai người đồng đội của bọn họ và Lee Yoona, những người đang đứng bên ngoài và mất cảnh giác ngay khi chiếc xe tải đen đến.

Jimin nhanh chóng né tránh một loạt đạn khác lao tới, đập mạnh lưng vào kim loại và đau đớn rên rỉ khi lực tác động dội trúng vết thương.

Yoongi lợi dụng lúc đang mất tập trung, hơi đứng dậy, bắn chính xác hai phát, giết chết một người bằng một phát đạn vào ngực và làm bị thương một người khác bằng phát đạn vào đùi. Y nhanh chóng cúi xuống khi viên đạn đổi hướng về phía mình.

"Hoseok đâu rồi?" Y hét lên giận dữ, và đúng lúc, một cánh cửa hẹp ở con hẻm phía trước thùng rác đẩy ra. HoSeok bước ra với mỗi tay một khẩu súng, dũng cảm bước về phía những người đàn ông kia, đôi mày nhíu lại cùng hai tay rắn chắc bắn không ngừng nghỉ.

"Vào trong đi, ngay bây giờ!" Anh ra lệnh khi những người ở phía bên kia đang tiếp tục tìm kiếm, kéo dài đủ thời gian để họ vội vã chạy lẻn vào trong.

HoSeok đứng yên cho đến khi họ đã an toàn bên trong, rồi anh bắt đầu lùi về phía sau, không hề rời tay khỏi cò súng dù chỉ một giây. Nhưng vừa đi được nửa đường thì hết đạn.

"Mẹ kiếp," Anh chửi thề, tặc lưỡi. Ngay lập tức phía bên kia gần như có phản ứng, như thể một động tác được dàn dựng: bốn người đàn ông còn lại bước ra khỏi vùng che chắn và nhắm thẳng vào anh.

HoSeok nhếch mép giễu cợt, đôi mắt đen sáng lên không chút sợ hãi; ngược lại, anh có vẻ như rất vui vẻ, như đang mỉm cười trước bộ mặt tàn khốc của cái chết.

Trong tích tắc, khuôn mặt của chị gái xuất hiện trước mắt anh, đôi môi cô nở nụ cười khi cô nhìn anh giống như cách cô vẫn thường làm mỗi khi HoSeok xin kẹo cô, mặc dù trời đã tối muộn, và anh thực sự nên đánh răng rồi đi ngủ.

"Làm ơn đi, noona," anh thường bĩu môi cầu xin với đôi mắt ướt. "Làm ơn cho em thêm một cái nữa thôi mà, nhaaaaa."

"Em nghĩ hành động dễ thương sẽ mang lại cho em mọi thứ, hmm?" Cô sẽ nói như vậy, cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng cuối cùng, cô không thể duy trì vẻ mặt đó quá lâu, như thể môi cô không biết điều khác gì ngoài việc liên tục mỉm cười. "Chỉ một cái thôi nhé? Không được nói với mẹ đâu đấy," Cô chấp nhận, vò rối tóc em trai mình và đặt một nụ hôn lên tóc trước khi đưa kẹo cho cậu bé.

Cô sẽ nhìn anh cho đến khi anh ăn hết miếng cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng ngời đầy yêu thương và trìu mến.

Sau đó, hình ảnh thay đổi, lần cuối cùng anh nhìn thấy cô đã nhiều năm sau. Cơ thể cô đầy máu đỏ và những vết bầm tím, mái tóc đen xinh đẹp xõa ra phủ xuống mọi hướng trên sàn nhà bẩn thỉu, đôi mắt lấp lánh một thời đã chết đi và lạnh lẽo, mở to bất động, nụ cười rạng rỡ của cô như biến thành chiếc mặt nạ kinh hãi.

Cuối cùng, anh không thể cứu được cô.

Ít nhất giờ đây anh có thể cứu được hai người anh yêu quý nhất.

Sao cũng được.

Những viên đạn bắt đầu bay xung quanh anh, và ngay khi HoSeok chuẩn bị phóng về phía trước để hạ gục càng nhiều người càng tốt bằng tay không, ai đó đã kéo chặt vai anh lại đến mức gần như trật khớp.

"Có chuyện gì với hai người vậy, ai cũng đứng như tượng khi đang chiến đấu, muốn chết à?" Yoongi giận dữ mắng, tay còn lại bắn hết viên đạn này đến viên đạn khác vào phía bên kia bãi đậu xe, chỉ cho họ đủ thời gian để lẻn vào trong. Tuy nhiên, có lẽ vì bị tổn thương, HoSeok cảm thấy đau nhói ở bắp chân ngay trước khi anh đóng cánh cửa sau lưng mình lại.

"Chúng ta bị bao vây," Anh nói khi nặng nề dựa người vào cửa, cơn đau ở nửa thân dưới khiến anh mất thăng bằng.

"Con mẹ nó anh đang đùa tôi đấy à," Jimin nghiến răng nghiến lợi chửi thề, mặt tái nhợt như tờ giấy, máu chảy ra từ cánh tay với tốc độ đáng báo động.

"Cậu có bao nhiêu đạn?" Yoongi hỏi, kiểm tra nguồn đạn của mình.

"Hết rồi," HoSeok nói, và khi Yoongi ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ, anh giơ cả hai tay lên để chuộc lỗi. "Gì chứ? Tôi đâu có chuẩn bị gì cho trận chiến tối nay."

"Còn cậu thì sao, Jimin?" Yoongi quay sang hỏi cậu với vẻ mặt lo lắng.

Jimin chỉ nhún vai khi cởi áo khoác vest ra để kiểm tra vết đạn ở cánh tay. "Tôi không mang thêm gì cả. Tôi cũng hết rồi."

"Chết tiệt," Yoongi chửi thề, hất tóc ra sau, rõ ràng là đang rất đau khổ. HoSeok có thể nhận ra điều đó, không phải từ mùi hương của y -Yoongi không có mùi gì khác bởi số lượng thuốc ức chế mà y đã dùng - mà từ cách lông mày y nhíu lại và con mắt trắng không thể nhìn thấy của y vô tình co giật.

"Tình hình đã được kiểm soát. Tôi gọi cứu trợ rồi," HoSeok nói, bắt chước Jimin khi anh cởi bộ đồ và thô lỗ xé toạc tay áo sơ mi dài của mình, cơ bắp trên cánh tay đầy hình xăm của anh co rút lại theo hành động đó. Anh ngồi xuống chửi rủa và kéo quần lên để nhìn rõ vết thương.

HoSeok nhíu mày nhìn cái lỗ trên bắp chân mình, vùng da xung quanh đỏ bừng và bị thủng một cách thô bạo bởi viên đạn dường như vẫn còn ở bên trong, có lẽ nó đã vào trong cơ. Anh có thể cảm nhận được cơn đau như dao đâm mỗi khi cử động chân, máu ấm chảy ra từ vết thương và thấm đẫm chiếc tất đen.

"Chết tiệt," HoSeok chửi rủa lần cuối và quai hàm nghiến chặt khi anh dùng tay áo sơ mi quấn vết thương chặt nhất có thể, siết chặt đủ để khiến anh thở hổn hển..

"Nó tệ lắm à?" Jimin hỏi, hất cằm về phía chân của HoSeok.

"Không tệ lắm," HoSeok nói. "Nhưng đạn vẫn còn ở trong. Còn cậu thì sao?" Anh lặp lại động tác đó, cười khinh bỉ nhìn vào cánh tay của Jimin.

"Hầu như không cảm nhận được," Cậu cười nhếch mép đùa lại, mái tóc đen xõa tung trước mắt. "Viên đạn chỉ xuyên qua nó thôi. Tôi thắng," Cậu nói, và HoSeok cười khúc khích.

"Tôi không nghĩ cậu có thể nói thế," HoSeok trả lời, nhìn thấy lượng máu chảy qua lớp vải sẫm màu mà Jimin buộc quanh vết thương, thứ này dường như không giúp được gì nhiều trong việc ngăn vết thương.

"Bao lâu nữa thì họ tới đây?" Yoongi hỏi, và ngay khi HoSeok chuẩn bị trả lời, một viên đạn găm vào cánh cửa kim loại, đủ mạnh để hất cơ thể đang dựa vào nó về phía trước.

"Chúng ta cần phải ra khỏi đây," Jimin nói, đứng dậy và dẫn đường đến cánh cửa đối diện họ. Yoongi đi theo, và Hoseok cũng càu nhàu khi anh đứng dậy.

Họ đang ở tầng trệt. Tòa nhà chỉ có ba tầng nhưng hầu hết các phòng đều bị khóa nên chúng trở nên vô dụng. Họ bước ra một hành lang nhỏ dẫn đến khu vực chính và quầy lễ tân, một không gian rộng rãi với những cột bê tông và cửa kính lớn hướng ra bãi đậu xe.

HoSeok nhanh chóng dẫn đầu đi trước còn Yoongi đẩy Jimin lùi lại phía sau y.

"Anh nghiêm túc đấy hả?" Jimin đảo mắt, chán nản.

"Chúng tôi chịu trách nhiệm cho an nguy của ngài, thưa ngài," HoSeok nói mà không rời mắt khỏi cửa kính, nghe thấy tiếng Jimin chế nhạo trước hình thức đầy gượng ép.

"Tôi có thể nhìn thấy hai người đàn ông ở phía trước," anh nói với Yoongi. "Lúc đó, tôi chỉ thấy bốn người còn sống, và một trong số họ bị thương rất nặng, vì vậy chúng ta có thể đoán chừng hai người còn lại đang cố đột nhập vào bằng cửa sau."

Yoongi ậm ừ đồng ý và điều chỉnh tay cầm súng khi nói, "Sao hai người ở phía trước không vào luôn nhỉ?"

Y chưa kịp nói xong thì một loạt đạn đã găm vào cửa kính, tất cả đều núp sau một chiếc cột lớn. Một, hai, ba. Phải mất năm viên để tấm kính vỡ ra, viên đạn cuối cùng xuyên thẳng qua nó, và tấm kính vỡ thành nghìn mảnh.

"Hỏi hay đấy, huyng," Jimin thờ ơ nói, và Yoongi ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ.

Hai người đàn ông bước vào trong, họ đeo mặt nạ trượt tuyết màu đen*, mùi hương hoàn toàn bị che giấu. Đôi ủng nặng nề của họ đè bẹp những mảnh kính vỡ khi họ tiến vào một cách thận trọng, rút ​​súng ra và bước chân vững vàng.

*ski mask, mũ balaclava hay còn gọi là mũ khỉ chỉ để lộ mắt và miệng.

"Cậu đi bên trái, gây bất ngờ cho họ từ phía trước," HoSeok chỉ vào Yoongi, miệng mấp máy không phát ra âm thanh. "Tôi đi bên phải và tấn công từ phía sau," anh chỉ vào mình.

Yoongi gật đầu, nhưng ngay khi Jimin định nói HoSeok không có vũ khí thì Yoongi đã ngăn cậu lại. "Cầm cái này," y nói, nghiêng người về phía trước, kéo ống quần lên và lấy một con dao ra khỏi bao da quấn quanh bắp chân nhợt nhạt của mình.

Jimin nhướng mày khi nhìn thấy làn da mà Yoongi chưa bao giờ để lộ ra, nhưng trong nháy mắt, chân y lại bị che lại và y ngơ ngác đưa con dao cho Hoseok.

Họ nhanh chóng hành động, qua nhiều năm đào tạo và vô số kinh nghiệm, họ càng ngày càng tiến gần hơn.

Jimin quan sát di chuyển của Yoongi như một con mèo, đôi chân nhẹ nhàng lướt trên sàn, tư thế hoàn hảo, và trước khi hai người đàn ông kia kịp nhận ra sự hiện diện của y, y đã bắn.

Y bắn trúng được một trong hai người đàn ông kia, nhưng thật không may, y cần phải né viên đạn và bắn trượt mục tiêu, thay vào đó nó xuyên qua vai của người đàn ông, khiến tên đó rên rỉ đau đớn và hạ tay súng xuống. HoSeok tận dụng khoảnh khắc mất tập trung này để phóng ra, cướp lấy vũ khí của người đàn ông và nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Người còn lại vẫn đang đáp trả với Yoongi, y tìm chỗ ẩn nấp sau bàn tiếp tân, trong khi người còn lại trốn sau một chiếc cột. Rõ ràng sự do dự của họ cũng cho thấy họ sắp hết đạn.

Jimin đứng dậy định giúp họ, rút ​​con dao găm ra và nhăn nhó vì vết thương hở trên cánh tay thì một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ cuối hành lang mà họ vừa đi đến.

Thêm một phát súng nữa, và cánh cửa phía sau bị đá mạnh.

Jimin tặc lưỡi khó chịu, đổi hướng đi trước đó rồi đứng sát vào tường cuối hành lang đề phòng tấn công. Cậu thoáng nhìn thấy hai người đàn ông đang đi thẳng về phía cậu - một người đi khập khiễng vì đùi bị thương, người còn lại có vũ khí nhưng có lẽ không còn nhiều đạn, vì gã không cố bắn ở khoảng cách này.

Jimin trốn ở bức tường bên trái và đợi họ đi qua hành lang. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực khi cậu thở chậm bằng mũi, kiểm soát sự thay đổi mùi hương của mình và nỗi đau do làm rối loạn sự tập trung, đẩy mọi suy nghĩ ra sau để chỉ tập trung vào việc sống sót.

Cậu không phải đợi lâu; ngay sau khi hai người đàn ông bước xuống hành lang, ảm đạm tập trung vào cuộc chiến đang diễn ra trước mặt mà quên quan sát xung quanh. Jimin tận dụng sai lầm của họ để làm lợi thế cho mình.

Cậu đợi cho đến khi lưng họ ở trước mặt mình rồi dùng súng tấn công người đàn ông trước, tung một cú đá mạnh vào lưng gã, khiến gã ngã xuống đất và mất khả năng cầm vũ khí. Phổi của người đàn ông tràn đầy máu khi cú va chạm mạnh làm vỡ nhiều mạch bên trong thân anh ta.

Trong khi đó, người đàn ông còn lại với cái chân bị thương tiến về phía cậu, Jimin cười nhếch mép siết chặt con dao găm. Mái tóc đen lộn xộn xõa xuống trước đôi mắt đỏ ngầu của cậu, chiếc áo khoác vest đã biến mất, một bên tay áo sơ mi bị xé rách, để lộ đôi cánh tay rắn chắc cùng những đường gân nổi lên với adrenaline chảy qua chúng. Vết thương trên bắp tay của cậu được băng bó thô sơ bằng một mảnh vải thấm đẫm máu ấm của chính mình.

Khuôn mặt cậu ngày càng tái nhợt qua mỗi giây, nhưng cậu phớt lờ đi những đốm trắng nhảy múa trong tầm nhìn của mình khi người đàn ông kia lao vào cậu.

Gã rất to lớn, rõ ràng nặng hơn Jimin nhiều, chắc chắn là một alpha, nhưng Jimin biết rằng kích thước này thực chất là một điểm yếu, và cậu tận dụng nó để làm lợi thế cho mình. Với vết thương ở chân, người đàn ông càng trở nên chậm chạp hơn, và Jimin đợi cho đến khi gã tiến đến chỉ cách cậu một sợi tóc, cậu trượt sang một bên, tránh va chạm và đồng thời tấn công. Cậu cầm con dao đâm vào hông người đàn ông.

Dòng máu ấm trào ra từ vết thương và làm ướt tay Jimin; người đàn ông khuỵu xuống với tiếng gầm gừ đau đớn ngay khi người kia hồi phục trở lại và lao về phía Jimin.

Jimin không có thời gian để rút lưỡi dao đã cắm vào xương sườn của người đàn ông ra; tay cầm của cậu trượt vì dính đầy máu. Cậu nhanh chóng liếc nhìn để chắc chắn khẩu súng vẫn còn ở nơi người đàn ông đầu tiên đánh rơi, rồi chuyển sự chú ý sang cú đấm gần như trúng vào mũi cậu.

Kịp thời né tránh, kẻ tấn công mất thăng bằng sau khi dồn quá nhiều lực vào cú đấm trượt mục tiêu. Điều này khiến cơ thể gã ngã về phía trước, và việc đó đủ để Jimin nhận ra họ không được huấn luyện bài bản về đấu tay đôi.

Điều này sẽ dễ dàng, hoặc ít nhất là sẽ như vậy nếu cậu không mất gần một nửa lượng máu. Nhưng Jimin từ chối bị những kẻ nghiệp dư hạ bệ. Cậu nghiến răng, không để ý đến cơn đau đớn tột độ ở cánh tay, lợi dụng lúc người đàn ông nghiêng người về phía trước, dùng cả hai tay nắm lấy một bên cổ tạo đòn bẩy cho cậu đá vào.

Vì vậy, khi đầu gối của Jimin dùng hết sức lực đá vào bụng của người đàn ông, người kia hét lên trong đau đớn, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng khi các cơ quan nội tạng của gã như vỡ vụn.

Alpha còn lại lợi dụng lúc Jimin đang mất tập trung và nặng nề đứng dậy, tấn công cậu từ phía sau.

"Thả anh ấy đi," Tên đó càu nhàu nói, ấn con dao găm lấy ra từ mình vào cổ Jimin từ sau lưng.

"Ồ, đáng yêu vậy. Nó là bạn trai của mày đúng không?" Jimin chế giễu với giọng điệu quá ngọt ngào, và alpha kia đâm lưỡi dao sâu hơn vào da cậu, tạo ra vết thương bắt đầu rỉ máu ngay lập tức.

Vòng tay của cậu quanh cổ người đàn ông trước mặt đã nới lỏng, và cơ thể kia nặng nề ngã ra sau, vẫn còn đau đớn khôn cùng sau cú đá của Jimin.

Qua khóe mắt, Jimin có thể thấy Yoongi và HoSeok đã hạ gục được một người. Cả hai đều chiến đấu mà không có vũ khí với người cuối cùng. Mỗi bước đi của HoSeok đều để lại một vệt máu, còn Yoongi thì bị cắt vào má và một khuỷu tay cong vào trong, gãy rất nặng. Đối thủ của họ có vẻ tài giỏi và nguy hiểm hơn, và rõ ràng họ đang gặp khó khăn hơn Jimin rất nhiều.

Lưỡi dao đâm sâu vào da cậu, và Jimin có thể cảm nhận được cơn đau nhói lan rộng trong khi toàn bộ phía trước cơ thể cậu ướt đẫm máu của chính mình. Jimin cố gắng thở trong cơn đau, ngực cậu phập phồng liên tục, suy nghĩ hỗn loạn khi adrenaline chạy khắp cơ thể. Cậu cần phải suy nghĩ thật nhanh, nếu không cậu sẽ chết.

Cánh tay cậu được tự do nhưng dường như sức lực đang tan biến dần. Jimin không thể bắt nó chiến đấu theo mệnh lệnh của mình. Những chấm trắng trong mắt bắt đầu càng lớn hơn, đến mức Jimin hầu như không thể nhìn thấy gì nữa. Ngay cả cơn đau trên cánh tay của cậu dường như cũng giảm đi đôi chút khi alpha đằng sau cậu cứa thật sâu.

Jimin không thể tin được mọi việc lại dễ dàng đến thế. Cậu đã từng hạ gục những người đàn ông to lớn và khỏe mạnh hơn nhiều bằng tay không. Tại sao bây giờ cơ thể cậu không đáp lại mệnh lệnh của cậu?

"Thật thảm hại," Cậu nghĩ và cười mỉa mai.

Đột nhiên, cậu quay lại năm chín tuổi, thở hổn hển nặng nề trên tấm thảm, cơ thể đau đớn khi cậu cố gắng thở, chiến đấu để sinh tồn, để sống sót.

Ánh sáng trước mắt cậu dường như ngày càng chói lòa cho đến khi cậu cảm thấy mình sắp bị chúng nuốt chửng. Ngực cậu đau, đau đến mức cậu không thể suy nghĩ sáng suốt được. Đau đớn là tất cả những gì cậu biết khi máu không ngừng tuôn ra từ cơ thể.

"Đứng dậy đi," cậu nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ phía trên, rõ ràng là trẻ con nhưng lại thiếu đi sự ấm áp và ngây thơ. "Đứng dậy và chiến đấu, nếu không cậu sẽ chết".

Jimin đột ngột mở mắt, cảm giác uể oải vì mất máu nhanh chóng bị thay thế bằng cơn thịnh nộ đang sôi sục.

"Ồ, mẹ kiếp," Cậu nghĩ.

Cậu nghiến răng khi sự căm ghét làm cho tầm nhìn của cậu thấy toàn máu. Đó là Jeon con mẹ nó Jungkook, sau khi đánh bại Jimin trong một trận chiến. Cậu sẽ bị nguyền rủa nếu để tên khốn đó là ký ức cuối cùng của mình trước khi chết.

Jimin hành động ngay lập tức, dùng tay trái ấn chặt vết thương của alpha mạnh nhất có thể. Vết thương của chính cậu bỏng rát với sức lực mà cậu dồn vào khi di chuyển, nhưng Jimin nén nó lại khi cậu ấn mạnh hơn, cảm thấy da thịt toé ra trên đầu ngón tay mình, hơi ấm quen thuộc của máu tràn vào lòng bàn tay cậu khi người đàn ông kia hét lên đau đớn, buông tay ra và đánh rơi lưỡi dao.

Tên đó khuỵu xuống, nhưng Jimin thậm chí còn không kịp dừng lại để thở. Thay vào đó, cậu quay lại, chộp lấy con dao găm trên chân và nhảy lên người người đàn ông, ấn đầu gối vào mỗi bên hông tên đó và đưa tay xuống, chém không ngừng.

Cậu đâm, đâm và tiếp tục đâm. Bụng tên đó rách toạc ra, lưỡi dao đâm vào các cơ quan nhẵn nhụi, máu tràn lên khắp người, người đàn ông hét lên tuyệt vọng trong những tiếng gào đau đớn thống khổ. Và Jimin tiếp tục.

Nỗi sợ hãi trộn lẫn với tức giận và đau đớn cho đến khi những thứ ấy xua tan mọi suy nghĩ ra khỏi đầu cậu. Cậu không thể dừng lại; cậu phải tiếp tục đi nếu không cậu sẽ chết.

"Jimin!" Có ai đó hét lên từ rất xa.

Cậu dường như bị chặn lại bởi một thứ gì đó. Cậu không thể cảm nhận được gì ngoài hơi ấm của máu người đàn ông kia trên làn da lạnh lẽo của cậu, chất lỏng màu đỏ tràn khắp người cậu. Nó gần như là một sự an ủi.

"Jimin!"

Jimin thậm chí còn không cảm thấy đau đớn khi giơ con dao găm bằng cả hai tay lên trên đầu, trước khi hạ nó xuống bằng tất cả sức lực mình có, biến cơ thể của người bên dưới thành một đống nước ép.

Người đàn ông ngừng la hét, ngừng quằn quại dưới thân cậu, nhưng Jimin thậm chí còn không nhận ra, vì chuyển động của cậu vẫn ổn định như mọi khi. Cậu lại hạ tay xuống, cảm thấy lưỡi dao cắt xuyên qua những cơ quan nội tạng vỡ vụn, nhưng khi cậu rút tay ra, con dao găm không cử động, dường như bị mắc vào thứ gì đó.

Jimin nghiêng đầu sang một bên, tóc xõa qua mắt và má lấm lem những giọt máu đỏ, chớp mắt gần giống như một chú chó con đang bối rối. Cậu thử lại, nhưng con dao găm không di chuyển; thay vào đó, những ngón tay ướt át của cậu lướt qua nó, thả tay ra.

Jimin cuối cùng cũng nhìn vào bàn tay của mình. Đỏ. Màu đỏ ở khắp mọi nơi. Đồng tử cậu co lại khi nhìn những ngón tay run rẩy của mình với thứ đam mê bệnh hoạn.

"Park Jimin!" Ai đó hét to và Jimin giật mình.

Cậu quay đầu về phía Yoongi, thực tế đột ngột ập đến với cậu. Yoongi và HoSeok có vẻ đã xử lý ổn thỏa người đàn ông cuối cùng, cái xác nằm trên sàn cạnh chân họ. Nhưng vì lý do nào đó, họ vẫn trông rất cảnh giác, dán mắt vào thứ gì khác ở bên phải Jimin.

"Đ-đứng lên," Ai đó lắp bắp, và Jimin nhìn thấy người đàn ông mà cậu đá trước kia đang đứng đó với cánh tay quấn chặt quanh bụng, cầm súng chỉ thẳng về phía cậu. "Đứng dậy đi, đồ quái vật chết tiệt!" Gã nặng nề hét lên, bóp cò và bắn một viên đạn bay ngay cạnh đầu Jimin.

Vậy gã nhắm bắn kém nhỉ, hmm? Jimin gần như lơ đãng suy nghĩ khi đứng dậy với đôi chân không vững vàng, khó nhọc nuốt khan qua cổ họng bị cắt của mình.

HoSeok và Yoongi cố gắng bước một bước về phía họ, nhưng người đàn ông lại bắn, lần này viên đạn sượt qua tai Jimin, cắt một đường thẳng qua da cậu, khiến thính giác của cậu như bị mất đi trong giây lát.

Jimin thậm chí không hề nao núng, nhưng màn thể hiện này cũng đủ để ngăn HoSeok và Yoongi làm bất cứ thứ gì khác. Cả hai đều đứng yên, giơ tay lên và nghiến răng.

"S-sao mày có thể," Người đàn ông nức nở gần như không thể kiểm soát được, mắt gã dán chặt vào phần còn lại của alpha nằm trên sàn.

"Ồ, vậy ra nó là bạn trai của mày," Jimin cười khúc khích, cố gắng lau đi chút vết máu đang ngứa ngáy trên má bằng đôi tay còn bẩn hơn của mình. Cậu chỉ tạo ra một mớ hỗn độn lớn hơn và mặc kệ với một tiếng thở dài.

"Mày đúng là một con quái vật chết tiệt," Người đàn ông nói một cách đầy căm ghét, tay run rẩy.

Jimin nhún vai. "Ừ? Mày không biết thế à?"

"Tao sẽ giết mày!"

"Được thôi. Cứ tiếp tục đi," Jimin trả lời, dang rộng cánh tay hết mức có thể với vết thương còn mới.

"Jimin," Yoongi gầm gừ với cậu, và Jimin gần như cười khúc khích.

"Không sao đâu, huyng," Cậu nói. "Tôi không nghĩ anh bạn này của chúng ta còn bất cứ viên đạn nào đâu, phải không?"

"Mày muốn biết đúng không?" Người đàn ông nhổ nước bọt.

"Chắc chắn rồi," Jimin nhún vai, cảm thấy chất lỏng trên cổ họng làm ấm làn da lạnh lẽo của mình, chảy xuống tận ngực.

"Mày là một tên khốn nạn," gã nhổ nước bọt. "Tao hy vọng mày sẽ thối rữa dưới địa ngục." Gã nhắm thẳng vào đầu Jimin, lần này đủ gần để không bắn trượt mục tiêu, và Jimin nhìn thẳng vào nòng súng khi người đàn ông bóp cò.

Cuối cùng, có lẽ Jimin không đủ dũng cảm, bởi trong một phần nghìn giây đó, cậu nhắm mắt lại, có lẽ cậu hy vọng, cậu có thể trở lại như một người bình thường và sợ chết.

Cậu nghe thấy tiếng súng lớn, cơ thể căng thẳng, chuẩn bị dính đạn. Chuẩn bị cho nỗi đau nhiều hơn và có lẽ thế, hy vọng, không có gì.

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Năm.

Đến lần đếm thứ sáu, cậu mở mắt ra, nhưng những gì cậu nhìn thấy không phải là ngọn lửa rực cháy của địa ngục hay những linh hồn báo thù của những sinh mạng mà cậu đã cướp đi.

Những gì cậu nhìn thấy chính là ác quỷ.

Đứng đó, chĩa súng vào người đàn ông gục ngã trước mặt Jimin, chính là Jeon Jungkook. Cao, da ngăm đen, quai hàm nghiến chặt và đôi mắt sắc sảo. Thậm chí còn không lệch một sợi tóc nào, quần áo và làn da của hắn hoàn toàn không tì vết, trong khi cơ thể Jimin không phần nào là không bị phủ bởi máu đỏ.

Ánh mắt họ chạm nhau giữa xác chết và máu sau bao nhiêu năm, và dòng điện đốt cháy xuyên qua xương của Jimin, khiến cậu rùng mình dọc sống lưng. Cậu nghiến răng giận dữ.

Trong một khoảnh khắc, Jimin tự hỏi liệu mình có chết không và bây giờ Jungkook lại ở đây để hành hạ cậu mãi mãi. Cậu nhìn chằm chằm vào alpha kia không chớp mắt, bộ não thiếu máu của cậu đang cố gắng tìm ra lời giải thích.

Jungkook chăm chú nhìn cậu, ánh mắt hắn di chuyển lên xuống cơ thể Jimin, quan sát trạng thái hỗn loạn của nó. Khuôn mặt lạnh lùng, thờ ơ của hắn không nói gì, nhưng đôi mắt hắn lóe lên sự ghê tởm, một cảm xúc cá nhân ngắn ngủi mà hắn nhanh chóng kiểm soát được khi quay sang nhìn Yoongi và HoSeok để đánh giá tình hình.

Jimin hít một hơi ngắn rồi cuối cùng cũng di chuyển, bước tới và quỳ xuống đất để kiểm tra xem người đàn ông đó còn sống hay không. Cậu đẩy chiếc mặt nạ đen ra, để lộ khuôn mặt trẻ tuổi đằng sau nó.

Người đàn ông vừa định giết không quá mười chín tuổi, nét mặt mềm mại và có mái tóc vàng. Miệng gã đầy máu gã đã nhổ ra, răng nghiến chặt vì cơn đau từ vết thương Jungkook vừa rạch trên tay gã, viên đạn phá hủy gần như toàn bộ. Bàn tay gã lộ ra một vài gân chấp. Gã đang mất rất nhiều máu, nhưng gã vẫn còn sống.

Đôi mắt gã mở ra trong giây lát và nhìn thẳng vào Jimin, đôi mắt gã bừng cháy sự căm ghét. "Tao căm hận mày," Gã nhổ nước bọt, và Jimin nhếch mép cười, cúi xuống một chút để thì thầm như đang nói một bí mật.

"Tao cũng vậy," Cậu nói và nhếch môi, nhưng đôi mắt cậu, đôi mắt cậu, chúng là phần đáng sợ nhất. Không có gì cả. Chỉ là một hố sâu bóng tối vô tận.

Jimin đứng dậy và ra lệnh cho một trong những người của mình, "Đưa hắn về, Min Yoongi sẽ thẩm vấn hắn sau."

Người kia gật đầu và đẩy cơ thể gã lên, người đàn ông đó vẫn nhìn chằm chằm vào Jimin với đôi mắt mở to đầy sợ hãi. Jimin chỉ vẫy tay chào tạm biệt trước khi những người khác đến chỗ cậu.

"Khiếp thật, cậu vẫn ổn chứ?" Yoongi là người đầu tiên hỏi, nhìn cơ thể đẫm máu của Jimin.

Jimin cúi xuống nhặt con dao bẩn thỉu dưới đất lên, lặng lẽ đặt nó xuống bên hông. Sau đó cậu quan sát những người khác và nhìn xuống.

Toàn bộ phía trước quần áo của cậu ướt đẫm chất lỏng nhớp nháp, vết thương trên cổ họng cậu đã ngừng rỉ máu, nhưng vết thương trên cánh tay vẫn không ngừng, chưa kể toàn bộ máu của người đàn ông bị cậu tàn sát. "Ồ. Hầu hết chúng không phải máu của tôi," cậu nhún vai, tránh nhìn vào góc nơi thi thể bị đâm toạc.

Tất nhiên, Jungkook nhìn thấy nó, có lẽ đó là điều đầu tiên hắn để ý khi đến đây. Jimin thậm chí không cần nhìn vào mặt tên ngốc đó cũng biết hắn đang nghĩ gì. Vì vậy, cậu không làm gì cả, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của hắn khi chỉ tay xung quanh và ra lệnh.

Có rất nhiều thi thể cần thu thập, rất nhiều thứ để tìm kiếm và một mớ hỗn độn lớn cần dọn dẹp.

"Chúng ta cần phải quay lại," HoSeok nắm chặt vai ngăn cậu lại, và Jimin nhướn mày.

"Tôi biết rồi," Jimin gật đầu, ôm chặt cánh tay trái của mình bên hông, máu thấm đẫm những mảnh vụn còn sót lại trên chiếc áo khoác vest, mái tóc rối bù và hoang dại, khuôn mặt bẩn thỉu và đôi mắt đỏ ngầu.

Có lẽ cậu trông như cức vậy, và điều đó càng khiến cậu bực mình hơn.

"Thưa ngài, ngài cần được chăm sóc y tế," Một trong những người đàn ông lo lắng nói, và Jungkook phát ra một âm thanh nhỏ qua mũi.

Jimin nghiến răng, cố gắng phớt lờ việc cơ thể mình dần yếu đi như thế nào khi adrenaline bắt đầu cạn kiệt. "Tôi ổn."

"Jimin, cậu mất quá nhiều máu rồi," Yoongi bước vào với vẻ mặt cau có, cánh tay của y đã bị ai đó kéo lại, có Chúa mới biết.

"Tôi đã nói là tôi ổn mà," Jimin đảo mắt và đẩy họ sang một bên, bước ra khỏi tòa nhà.

"Vẫn bướng bỉnh như mọi khi nhỉ, tôi thấy thế" Giọng Jungkook không có chút cảm xúc nào khi hắn nhìn chằm chằm vào cậu, hoàn toàn không bận tâm đến trạng thái của Jimin.

Lời nhận xét nhỏ đó cũng đủ khiến Jimin nóng máu. Cậu dừng lại giữa chừng và quay lại đối mặt với alpha còn lại, cười khẩy khi đôi mắt cậu tối sầm lại một cách nguy hiểm. "Mày có muốn nói lại lần nữa không, Jeon?" Cậu thốt ra cái tên như một lời nguyền rủa, với tất cả sự ghê tởm mà cậu có thể nhận thấy được.

"Sao?" Jungkook không hề hấn khoanh đôi tay trước bộ ngực rắn chắc của mình, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của Jimin, vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết. "Bướng bỉnh?" Hắn hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh hoàn hảo.

Và Jimin tức giận. Cậu lao về phía trước, hoàn toàn quên mất vết thương của mình. Jeon Jungkook nghĩ mình là ai thế? Hành động như bề trên và tự cao, như thể hắn biết mình là giỏi nhất.

Jimin đi về phía trước, xâm chiếm không gian cá nhân của hắn và tiến thẳng đến mặt hắn, đủ gần để gần như bị nhấn chìm bởi mùi hương nồng đậm của alpha kia.

"Tao có cần phải dạy mày thế nào là tôn trọng không?" Jimin nhổ nước bọt, quai hàm nghiến chặt đến mức gần như sắp gãy. "Biết vị trí chết dẫm của mày đi," Đôi mắt cậu tối sầm như dao găm khi cậu gầm gừ giận dữ.

Jungkook nhìn xuống cậu, tay vẫn khoanh trước ngực. Biểu hiện hắn không hề thay đổi, như thể hắn chỉ là một con búp bê, có những đặc điểm được khắc vĩnh viễn trên mặt nó.

"Tôi cũng nhìn thấy, cậu vẫn thiếu kiểm soát như vậy, hmm?"

Và thế là xong, câu từ cuối cùng đẩy Jimin đến bờ vực thẳm. Cậu lại làm hỏng chuyện, mất đi ba người, và hơn bao giờ hết cậu cảm nhận được độ thất bại của bản thân. Biểu cảm cao ngạo của Jeon Jungkook chính là đòn cuối cùng.

Cậu nhấc cánh tay mình lên mà không suy nghĩ nhiều, cánh tay bị thương, hoàn toàn phớt lờ cơn đau tột độ đang lan lên vai khi da thịt hở ra xung quanh lỗ đạn, máu chảy ra nhiều hơn, nhuộm đỏ sàn nhà, làm mặt cậu tái nhợt.

Nhưng cậu không cảm thấy gì ngoài sự thịnh nộ, giận dữ và hận thù. Cậu ghét Jeon Jungkook vì hiện tại hắn là hiện thân của mọi điều không ổn ở bản thân cậu. Bởi vì cậu ghen tị với hắn. Bởi cậu ước mình có thể giống hắn hơn, không bận tâm, không suy sụp, mạnh mẽ và kiêu hãnh.

Jeon Jungkook sẽ không bao giờ mất kiểm soát và tàn sát một người sống chỉ bằng một con dao. Jeon Jungkook sẽ không bao giờ trượt chân và suýt bị giết; Jeon Jungkook không cần ai cứu giúp.

Park Jimin ghét Jeon Jungkook vì cậu ghét chính bản thân mình.

Cậu nắm tay lại để đấm hắn, bắt đầu một cuộc chiến mà cậu biết mình không thể thắng trong tình trạng bây giờ, để gây ra một chút đau đớn mà cậu đang cảm thấy lúc này.

Nhưng trước khi nắm đấm của cậu chạm tới nửa bên mặt của Jeon Jungkook, tầm nhìn của Jimin tối sầm lại và cơ thể cậu cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, hoàn toàn ngừng hoạt động.

Cách tuyệt vời nhất để trông thật thê thảm, cậu nghĩ, nhưng cuối cùng cậu không thể ép mình quan tâm đến việc mất máu, kiệt sức và thiếu thức ăn đã đưa cậu đến một nơi hạnh phúc, nơi không có gì tồn tại cùng với bóng tối mà cậu quen thuộc từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro