Part 1 - Welcome to the Fire

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn thay đổi, rèm mở ra, trên sân khấu, một người phụ nữ xuất hiện với nụ cười lịch sự. Tư thế của cô toát lên vẻ duyên dáng và sang trọng; chiếc váy lụa vàng tôn lên những đường cong một cách hoàn hảo, phủ xuống sàn đá cẩm thạch. Cổ, tai và ngón tay của cô cũng được bao phủ bởi những món đồ trang sức trị giá hàng triệu USD.

"Buổi tối tốt lành, thưa các quý ông quý bà," Cô bắt đầu bằng một chất giọng du dương, làn da trắng sáng tuyệt đẹp hiện lên dưới ánh đèn trong khi hương vani đào lan tỏa khắp căn phòng.

"Một omega," Jimin thờ ơ nghĩ từ chiếc ghế dài nơi cậu đang ngồi bắt chéo chân. Đôi chân lơ lửng của cậu đung đưa qua lại như đuôi mèo lắc lư chuẩn bị tấn công con mồi, cằm tựa vào tay trái khi cậu quan sát bằng vẻ mặt vô cảm.

"Tối nay, chúng tôi rất vinh hạnh khi được chào đón các quý khách đến với phiên đấu giá đầu tiên trong năm. Nhân dịp đặc biệt này, chúng tôi chỉ chọn những tác phẩm đẹp và ấn tượng nhất cho các quý ngài đây," Cô tiếp tục, nở nụ cười rạng rỡ thắp sáng khắp căn phòng tối.

Jimin thở dài, chán nản, nghịch nghịch bộ móng tay hoàn hảo của mình trong khi cô nàng cứ tiếp tục nói những lời tâng bốc kinh tởm, kiểu mà Jimin ghét nhất.

Căn phòng rộng rãi nhưng hầu như đều chìm trong bóng tối để che giấu danh tính của khách hàng; hầu hết trong số họ thậm chí còn đeo mặt nạ để cải trang, có thể là những kẻ giàu có giả vờ đứng về phía pháp luật và không muốn bị nhìn thấy khi ở trong một cuộc đấu giá ngầm.

Ngược lại, Jimin chẳng có gì phải giấu giếm cả. Ngoài bộ vest đắt tiền có giá cao hơn cả món trang sức đầu tiên mà quý cô trưng bày, được thiết kế vừa vặn, hoàn hảo với tỉ lệ cơ thể săn chắc của cậu, và đôi giày đen thanh lịch bóng loáng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng trong phòng, khuôn mặt cậu hoàn toàn để lộ ra bên ngoài.

Mái tóc đen được vuốt ngược gọn gàng, chỉ có một sợi tóc xõa trên vầng trán. Đường quai hàm góc cạnh, đôi mắt mèo và gò má cao. Cậu là alpha hoàn hảo, người mà bất kỳ omega hay beta nào cũng mong muốn có được.

Nhưng dưới vẻ ngoài hoàn hảo, sâu trong đôi mắt đen láy của cậu, ẩn chứa một con quái vật. Park Jimin không chỉ đẹp đến nao lòng mà cậu còn là một sát thủ máu lạnh, con trai duy nhất của Park Joon-ho và là người thừa kế của tổ chức tội phạm nguy hiểm nhất đất nước.

"Món tiếp theo là chiếc nhẫn kim cương đen tuyệt đẹp này," Ánh đèn sân khấu chiếu sáng chiếc nhẫn được đặt trên tấm lụa nhung. "Viên kim cương này có trọng lượng 10 carat, là vật trang trí trung tâm được cố định bởi vàng trắng nguyên chất xung quanh, nó được chọn để bổ sung và tôn lên vẻ đẹp ấn tượng của viên đá quý."

Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ đây là một món đồ rất đơn giản có thể tìm thấy ở bất kỳ cửa hàng trang sức nào. Nhưng rồi omega tiếp tục với nụ cười nhẹ, "Chiếc nhẫn này được chế tác vào năm 1989 tại số 2, Đại lộ 265."

Ngay lập tức có một cánh tay giơ lên. "3 triệu," Một giọng nam vang lên, thậm chí còn không đợi giá khởi điểm.

Jimin cười khẩy. Con mẹ nó quá rõ ràng rồi.

"3,5 triệu," Một người khác nói.

Hiện tại, không phải bản thân chiếc nhẫn có giá trị lớn như vậy mà thông tin bên trong nó mới là điều mọi người quan tâm. Đây thực sự là một cuộc đấu giá không dành cho đồ trang sức mà còn là một cách độc quyền để gửi và nhận thông tin liên lạc không thể thực hiện được bằng bất kỳ cách nào khác. Thông tin này có thể thay đổi tiến trình của các sự kiện trong cả nước.

"5 triệu," Jimin giơ tấm bảng lên bằng tay kia, tay còn lại vẫn đỡ cằm. Chiếc nhẫn đặc biệt đó không liên quan đến cậu, nhưng cậu khá thích thú khi nhìn thấy những tên ngu ngốc đó toát mồ hôi.

"5,5 triệu," Người đàn ông nhanh chóng nói, rõ ràng là rất lo lắng.

"8 triệu," Jimin nhếch mép cười khi phía bên kia vẫn im lặng.

"8 triệu," Người dẫn chương trình hô lên đầy ấn tượng. "Còn ai muốn ra giá cao hơn không?"

Jimin có thể nghe thấy người đàn ông kia đang thầm chửi rủa mình, và nụ cười của cậu càng nở rộ hơn.

"8 triệu lần một, 8 triệu lần hai." Người bán đấu giá nói "...được bán với giá 8 triệu!"

Một beta mặc quần áo tối màu đặt chiếc nhẫn lên khay và cúi người kính cẩn về phía Jimin. Phần tiếp theo được lộ diện khi Jimin đứng thẳng người để lấy chiếc nhẫn, ra hiệu cho một trong những vệ sĩ của cậu xử lý việc giao dịch.

Cậu hờ hững cầm món đồ trang sức, thay đổi vị trí của nó trên đầu ngón tay để nhìn rõ viên đá quý hơn sau khi bắt được một chút ánh sáng len lỏi trong phòng. Jimin thở dài nhàm chán và đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ, giơ tay lên trước mặt để ngắm nhìn.

Sau đó, cậu nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, nơi cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình, cậu vẫy tay chào tinh nghịch với một nụ cười.

Jimin có thể nghe thấy tiếng ồn ào, mặc dù cậu không thể nhìn thấy gì nhiều trong ánh đèn mờ ảo. Người đàn ông đột ngột đứng dậy, trong khi những người xung quanh cố giữ gã ngồi xuống một lần nữa. Có lẽ gã là một tên tội đồ bạo lực đang nóng lòng muốn giết chết cậu ngay lúc này, nhưng thành thật mà nói, Jimin không hề lo lắng chút nào.

Xung quanh cậu có bốn alpha cao lớn, những người được huấn luyện không chỉ để giết người mà còn có thể hy sinh cả mạng sống của mình để bảo vệ cậu. Ngoài ra, cả đời Jimin đã được huấn luyện để trở thành kẻ giết người, thống trị, và, tất nhiên là có giết người nữa.

Nếu nó cần thiết, cậu sẽ không ngần ngại.

"Được rồi, bây giờ chúng ta chuyển sang món tiếp theo," Omega thông báo, và Jimin quan sát khi ánh sáng chiếu vào chiếc vòng cổ ngọc lục bảo nạm kim cương và hồng ngọc, khá hào nhoáng và rõ ràng rất đắt tiền. "Đây là một trong những vật phẩm quý giá nhất tối nay. Ở giữa là viên ngọc lục bảo tuyệt đẹp được chế tác từ Ấn Độ, chưa kể đến những viên kim cương và hồng ngọc xung quanh nó, mang lại một vẻ ngoài rất độc đáo."

Jimin dùng ngón tay vuốt ve cằm, đôi mắt khép hờ dán chặt vào đó.

"Tác phẩm này được cho là sẽ tồn tại đến năm 3024, và thậm chí là 7 năm sau đó nữa," cô nàng đùa duyên dáng.

Bingo. Đó là mật mã họ đang tìm kiếm. 3.02430.31.

"Hãy bắt đầu với giá khởi điểm là 1 triệu. Có lời đề nghị nào khác không?"

"4 triệu," Một người phụ nữ phía sau Jimin nói.

"4,3 triệu," Một người khác lên tiếng.

"6 triệu," Jimin giơ tấm bảng lên, vẻ mặt vẫn thờ ơ như mọi khi.

"6 triệu!" Người bán đấu giá kêu lên. "Có ai muốn trả giá cao hơn không?"

"10 triệu," Người đàn ông bàn bên cạnh hét lên, và một số người há hốc mồm kinh ngạc.

Jimin nhướn một bên mày. Loại đàn ông rõ ràng không có tiền này, nếu có gã đã đấu giá chiếc nhẫn mà gã muốn. Gã làm vậy hẳn chỉ để thách thức Jimin.

"15 triệu," Cậu tuyên bố.

"15 triệu!" Omega mỉm cười, mùi hương ngọt ngào của cô càng làm tăng thêm sự phấn khích. "15 triệu lần một, 15 triệu lần hai-"

"20 triệu," Người đàn ông đứng lên đắc thắng, và trong một khoảnh khắc, Jimin đã cân nhắc việc bước ra ngoài và để gã thắng chỉ để nhìn thấy vẻ mặt gã khi nhận thức được điều gì sẽ xảy ra với những người không có tiền để chi trả.

Nhưng cậu không thể. Bên trong chiếc vòng cổ này là tọa độ của một loạt súng và các loại vũ khí khác sẽ được bán, không chỉ riêng ở thành phố này mà còn trong cả nước.

"100 triệu," Jimin nói, và cả căn phòng trở nên căng thẳng.

"1-100 triệu," Omega nói lắp bắp, chắc chắn đang rất shock. "100 triệu lần một, 100 triệu lần hai."

Người đàn ông gầm gừ khi ngồi xuống, mùi bạc hà tràn ngập sự tức giận, khiến Jimin phải nhăn mũi ghê tởm.

"Chốt!" Cô thông báo, và Jimin không thể ngăn được nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt mình.

Cuối cùng thì chiếc vòng cổ cũng đến tay cậu, Jimin phân tích nó từ mọi góc độ để tìm xem liệu có gì khác bên ngoài không, nhưng mảnh ngọc đó có vẻ hoàn toàn sáng sủa.

Cậu bỏ nó vào túi bên trong áo khoác và đứng dậy đúng lúc người của cậu thanh toán xong, tất nhiên, mọi thứ đều bằng tiền mặt, chiếc túi tiền to và nặng đến mức có vệ sĩ riêng của nó.

"Đi thôi," Cậu nói, chỉnh lại vạt áo.

Trái ngược với suy nghĩ thông thường, một cuộc đấu giá ngầm sẽ không được tổ chức trong một tòa nhà bị bỏ hoang. Thay vào đó, khi Jimin bước ra khỏi căn phòng tối đen với một tay đút túi quần, cậu thấy mình đang ở trong sảnh chờ sang trọng của một trong những khách sạn 5 sao mà gia đình cậu sở hữu.

Băng Park thống trị toàn bộ hiện trường tội ác từ phía đông thành phố.

Được lãnh đạo bởi một trong những alpha độc ác nhất được biết đến, Park Joon-ho, băng đảng này chịu trách nhiệm cung cấp ma túy và súng cho cả nước, thu về lợi nhuận hàng tỷ USD. Nhưng không chỉ vậy, băng đảng này còn có vô số doanh nghiệp hợp pháp cung cấp việc làm cho hàng nghìn người, không phải vì lòng tốt của Park Joon-ho mà chỉ để rửa tiền và đóng góp một phần vào khối tài sản của ông.

Đối với ông, không có gì quan trọng hơn tiền bạc và quyền lực, với một nửa lực lượng chính phủ và cảnh sát nằm trong danh sách trả lương của ông, ông có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Về cơ bản, băng đảng họ Park đã thống trị thành phố và việc Park Joon-ho leo lên cầu thang danh vọng để đạt được mục tiêu chính của mình chỉ là vấn đề về thời gian: trở thành tổ chức tội phạm chính ở Châu Á.

"Đợi ở đây đi," Jimin ra lệnh khi họ dừng lại trước phòng vệ sinh.

Bốn người đàn ông đứng ở trước cửa khi Jimin bước vào trong. Cậu nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình trong phòng vệ sinh và đi đến bồn rửa bằng đá cẩm thạch để rửa tay. Mắt cậu tự động ngước lên và cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương.

Làn da không tì vết, đôi mắt ảm đạm lạnh lẽo như máu trong huyết quản cậu, đôi môi dày nhợt nhạt không ngừng mím chặt thành một đường kẻ mỏng. Khuôn mặt cậu không có sẹo, cũng không có nếp nhăn quanh mắt, không phải vì cậu còn trẻ mà vì cậu không bao giờ cười.

Nhìn lại bản thân, Jimin hầu như không thể nhận ra mình đã từng là một đứa trẻ ngày xưa. Bây giờ, cậu gần như không còn là một con người nữa. Tất cả sự ấm áp mà cậu từng nhận được đã biến mất mãi mãi.

Nhưng điều đó chẳng sao cả; đó là con người mà cậu phải trở thành. Một alpha phải trở nên như vậy. Đó chính là cách mà bố cậu đã nuôi dưỡng cậu.

Mạnh mẽ, lạnh lùng như sắt thép, tàn nhẫn.

Suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi tiếng cánh cửa đóng sầm vào tường. Jimin nhanh chóng nhìn cảnh người của cậu đang ẩu đả bên ngoài qua gương trước khi cánh cửa đóng lại.

Bên trong, một alpha có mùi bạc hà giống hệt người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh đang đứng thẳng với một khẩu súng chĩa vào cậu.

"Đưa chiếc nhẫn cho tôi," Gã gầm gừ, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận, nhưng tay gã vẫn giữ chắc chốt trên cò súng.

Jimin thở dài và rửa tay xong, lắc nhẹ bàn tay trước khi với lấy chiếc khăn giấy bên cạnh. Cậu lau khô và ném tờ giấy vào thùng rác trước khi quay lại đối mặt với người đàn ông.

"Cái gì?" Cậu hỏi chỉ để gây khó chịu.

"Chiếc nhẫn," alpha lặp lại qua hàm răng nghiến chặt. "Đưa nó cho tao nếu không tao sẽ giết mày."

"Hmm," Jimin gật đầu. "Mày biết việc giết người trong khu vực đấu giá là bị cấm, đúng không?"

Đúng vậy, ngay cả xã hội đen cũng có luật lệ riêng. Nhưng có vẻ như gã ngu ngốc này chẳng quan tâm gì đến nó cả. Gã có lẽ là người mới đến khu vực này, vì rõ ràng gã không biết mình đang chĩa súng vào ai.

Gã bước lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa họ và dí thẳng súng vào đầu Jimin rồi cười nhếch mép. "Đó là lý do tại sao tao cho mày cơ hội để đưa nó cho tao."

Jimin gõ cằm, giả vờ suy nghĩ. "Tại sao tao lại có cảm giác như mày sắp giết tao vậy?"

Khuôn mặt của alpha càng méo mó, mùi hương của gã càng nồng nặc hơn khi gã ưỡn ngực mình, rõ ràng đang cố đe dọa Jimin. "Đưa nó cho tao, " Gã gầm gừ, sử dụng giọng điệu ra lệnh và tiến gần hơn nữa.

Con sói bên trong Jimin đang cựa quậy, rõ ràng bị quấy nhiễu bởi sự hung hãn của đối phương, nhưng Jimin vẫn giữ bình tĩnh như mọi khi, cậu ngước lên khi đầu súng chĩa vào trán mình. Oh, yeah, cậu đã từng như vậy rồi. Và con mẹ nó luôn rất khó chịu.

Cậu tặc lưỡi trên vòm miệng, con sói của cậu gầm gừ hài lòng cho cuộc chiến sắp tới.

"Mày muốn cái này đúng không?" Jimin tung chiếc nhẫn trong không trung, quan sát theo chuyển động của alpha. "Vậy thì đến lấy nó đi." Cậu cười chế giễu.

Người đàn ông gầm gừ, nhấn cò. Nhưng gã quá chậm.

Jimin đánh vào cánh tay alpha bằng cạnh bàn tay trái, mạnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng xương gãy, và viên đạn bắn trúng tấm gương phía sau cậu, khiến những mảnh kính vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Cậu không đợi alpha kia hồi phục trước khi đá vào ngực gã một cái đủ mạnh để gã ngã ngửa ra sau, phá vỡ cánh cửa của một trong những buồng tắm.

Một viên đạn khác găm vào trần nhà, khiến các mảnh vỡ bay khắp phòng, trước khi khẩu súng trượt khỏi bàn tay run rẩy của gã và văng vào góc tường.

"Oh, thôi nào," Jimin phàn nàn trong khi người đàn ông cố gắng đứng dậy. "Dễ dàng quá vậy; không vui chút nào."

Alpha đứng thẳng lên, rõ ràng cao và cơ bắp hơn Jimin, gã nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu. "Tao sẽ bóp nát bàn tay chết tiệt của mày," Gã nhổ nước bọt xuống sàn và lau miệng bằng mu bàn tay.

Jimin thở dài buồn bã. "Tao không chắc mày có thể làm được đâu."

Alpha gầm gừ trong cổ họng khi dùng hết sức lực tấn công Jimin. Gã không thể kiểm soát được con sói bên trong mình, bị kéo theo những cảm xúc thô thiển và không có suy nghĩ lý trí. Thật thảm hại.

Jimin để gã tung cú đấm đầu tiên chỉ để tỏ ra tử tế, mặt cậu quay sang một bên khi nắm đấm va vào bên má phải, đập vào bên trong miệng và môi dưới khẽ hé mở. Tất nhiên là đau đấy, nhưng việc này không giống như những gì cậu đã từng làm.

Jimin dùng đầu ngón tay lau máu trên môi, cười khúc khích khi nhìn thấy chất lỏng nhớp nháp màu đỏ trước mắt. "Nhìn này. Làm tốt lắm đấy, chó con," Cậu khen ngợi.

Mùi của alpha lại tràn ngập sự căm ghét và giận dữ, và gã giơ nắm đấm lên lần nữa. Tuy nhiên, lần này Jimin né được. "Không, không," Cậu nói khi nhanh chóng lùi ra phía sau lưng người đàn ông. "Một lần là đủ rồi." Jimin đá thẳng vào giữa bả vai của gã, và tên alpha ngã về phía trước, đặt tay lên bồn rửa và ho ra máu vì sức mạnh của cú đá đó.

Jimin được tập luyện tất cả những môn võ thuật được con người biết đến; cậu biết chính xác vị trí và mức độ nguy hiểm để đánh vào. Mùi hương của cậu vẫn như cũ, mùi đặc biệt của đất tỏa ra trong cơn mưa rào, khi cậu nắm chặt mái tóc ngắn của gã và kéo chặt đầu của alpha ra sau, những đường gân trên tay cậu nổi lên trước sức ép của nó, khiến người đàn ông cao hơn nhiều phải cong lưng lại một cách kỳ lạ với một tiếng hét vang dội.

Jimin lấy con dao găm cất trong vạc thắt lưng, chỉ để đề phòng có chuyện vui xảy ra, rồi ấn lưỡi dao sắc bén vào cổ họng đối phương, khiến một dòng máu nhỏ xuất hiện.

"Bây giờ là chuyện gì đây? Bóp nát bàn tay tao ấy hả?" Cậu ngọt ngào hỏi vào tai gã.

Alpha nghiến răng, trước khi Jimin kịp phản ứng, gã đã lao đầu về phía trước, vùi sâu làn da của mình vào lưỡi dao, dòng máu ấm nóng chảy lên khắp các ngón tay của Jimin và dùng hết sức hất về sau, đập mạnh vào mũi Jimin khiến cậu nhìn thấy những đốm trắng xuất hiện trong tầm nhìn của mình khi bị nứt xương.

Jimin lùi lại theo phản xạ, alpha kia nhân cơ hội đó quay lại và đấm vào mặt cậu mạnh nhất có thể. Nhưng trước khi nắm đấm của gã chạm tới, Jimin đã ngã xuống, chống hai tay xuống sàn, chân nhắm vào mắt cá chân của alpha để khiến gã mất thăng bằng.

Gã ngã ra sau với một tiếng uỵch lớn, và Jimin phóng về phía trước, ghìm chặt hắn xuống và giáng hết đòn này đến đòn khác vào mặt alpha.

Jimin chỉ có thể cảm thấy giận dữ tột độ khi cậu liên tục đấm và đấm vào cơ thể vặn vẹo dưới thân cậu và gã cố gắng tự giải thoát. Tên Alpha cố gắng chống trả, nhưng rõ ràng Jimin mạnh hơn rất nhiều.

Những chiếc nhẫn trên ngón tay cậu dính đầy máu, và một vài sợi tóc rơi ra khỏi mái tóc được tạo kiểu gọn gàng của cậu. Khuôn mặt dưới tay cậu bị nghiền nát, mũi gãy, răng rụng, má rách toạc nhưng Jimin vẫn không dừng lại. Alpha của cậu đang gào lên bên trong khi cậu trừng trị người kia.

"Hãy tự kiểm soát bản thân," Cậu nghe thấy giọng nói của bố mình vang lên trong đầu. "Một người đàn ông làm nô lệ cho nhu cầu của mình chẳng khác gì có một mục tiêu sống vô dụng. Đó có phải là điều con muốn không, Jiminie? Một thứ rác rưởi vô dụng? Hơn cả những gì con có?"

Tầm nhìn của Jimin trở nên rõ ràng hơn khi tiếng cười chế nhạo vang lên trong ký ức của cậu. Cậu nhìn xuống và ngả người ra sau, đối mặt với đôi bàn tay đầy máu của mình.

"Mẹ kiếp," Cậu thở dài, đứng dậy cùng lúc các vệ sĩ của cậu bước vào phòng vệ sinh.

"Thưa ngài, ngài không sao chứ?" Một trong số họ hỏi, và Jimin đảo mắt.

"Chỉ cần kết thúc nhanh chóng và dọn dẹp mọi thứ," Cậu chỉ vào nơi bị phá hủy và cái xác đầy máu nằm trên sàn nhà. "Tôi đi đây."

Jimin không thèm rửa tay. Dù sao thì cũng chẳng có ích gì khi bộ đồ và khuôn mặt của cậu dính đầy máu? Cậu cần được tắm.

Cơn đau ở mũi khiến cậu mất tập trung, cậu nhanh chóng nắm lấy sống mũi của mình và nắn xương về vị trí cũ, đôi chân bước vững vàng về phía chiếc ô tô màu đen đang đợi phía trước.

May mắn thay, sảnh vắng tanh, chỉ có nhân viên lễ tân từ lâu đã quen nhìn thấy những cảnh tượng như thế này. Nhưng thành thật mà nói, cậu vẫn sẽ không quan tâm nếu có người nào khác.

Cậu đóng sầm cửa lại và nhanh chóng kiểm tra túi để đảm bảo chiếc vòng cổ vẫn còn nguyên vẹn. Jimin thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nó và tựa lưng vào ghế trong khi tài xế lái xe trên đường.

Cần phải khôn khéo và nhanh chóng hơn nữa.

Bố cậu sẽ giết cậu mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro