[2] Mất kiểm soát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Hơi muộn xíu, nhưng xin chúc sinh nhật tuổi 28 của Dữ ca thật hạnh phúc và hi vọng anh sẽ luôn luôn được toả sáng.

生日快乐, 何与🎂🎊🎉

_________________________________

03

Kể từ ngày đó, Hầu Minh Hạo tâm trạng chán nản, người đại diện cũng không biết vì sao, nhưng may mắn thay, cậu ấy vẫn luôn hoàn thành công việc rất tốt.

Hà Dữ không đến tìm cậu, Hầu Minh Hạo cũng không biết phải trả lời những tin nhắn đó như thế nào. Ngày tháng trôi qua như vậy, nhưng bước ngoặt lại đến vào ngày Hầu Minh Hạo kết thúc việc quay phim.

Ngày hôm đó, Hầu Minh Hạo đang chơi đùa với em bé đóng vai Diệp An Thế, bé rất đáng yêu và Hầu Minh Hạo rất thích trêu chọc trẻ con, cậu bé đã không ngừng nghịch ngợm bên cạnh.

Trong vòng tay của Minh Hạo, cậu giả vờ đánh đòn bé, đứa trẻ trực tiếp cười khúc khích vì sự thích thú.

"Bách Lý... Phụ thân ơi!"

Hầu Minh Hạo bị tiếng gọi "Phụ thân" bất ngờ làm cho sửng sốt, sau đó nhéo mũi: "Tiểu tử, anh không phải phụ thân của em."

"Thằng bé gọi anh"

Hà Dữ từ phía sau Hầu Minh Hạo đi tới, tự nhiên ôm đứa bé lên, nói "Phụ thân!".

Sau đó anh nhìn Hầu Minh Hạo vươn tay nói " Bách Lý"

Hầu Minh Hạo nhìn thấy Hà Dữ, không biết vì sao luôn cảm thấy có chút áy náy, chính là bởi vì Hà Dữ chào hỏi, mới nhỏ giọng đáp lại, Hầu Minh Hạo bĩu môi nói: "Anh vì sao không phải đại ca?" Bé ôm cổ nhỏ giọng nói: “Bởi vì Big Daddy cao hơn”

Được rồi được rồi, Hầu Minh Hạo tức giận cười lớn

Tại sao vì sao? Rõ ràng chỉ cao có hơn có mấy cm thôi!

Tiểu tử, anh sẽ không bao giờ mua kẹo cho em nữa!

Hà Dữ nhìn họ và mỉm cười. Đối với người ngoài, có vẻ như bức tường ngăn cách đã đã bị phá vỡ. Họ thực sự đã sống một cuộc sống vô tư. Họ đã trở thành những tửu tiên và kiếm tiên vang danh thiên hạ, đồng thời họ cũng cùng nuôi dạy một đứa trẻ dễ thương. ....

Cảnh quay kết thúc, trợ lý đã gửi một bó hoa, đạo diễn cũng đến chúc mừng, trong lúc Hầu Minh Hạo đang cảm ơn thì anh vẫn còn đang phân tâm vì lời nói của mình.

Hà Dữ lấy bó hoa đã chuẩn bị sẵn ra, xuyên qua đám đông đi về phía Hầu Minh Hạo.

"Chúc mừng đóng máy, Tiểu Hầu"

Sau khi nhận hoa từ Hà Dữ, Hầu Minh Hạo nói đùa: "Ồ, vẫn là hoa nhài. Cảm ơn anh!"

“Chỉ cần em thích”

Nhìn thấy có người khác đi về phía trước, Hà Dữ trực tiếp nắm lấy cánh tay Hầu Minh Hạo, nói với trợ lý: "Tôi xin phép mượn Tiểu Hầu một lát, bảo mọi người trực tiếp đi dự tiệc trước, chúng tôi sẽ quay lại sau."

Nói xong liền kéo người đi, để lại trợ lý một mình lộn xộn trong gió.

"Anh đi chậm thôi!"

Bộ trang phục quá nặng, phải cố gắng lắm mới bước đi nhanh được, cuối cùng cũng đến khách sạn, Hầu Minh Hạo vẫn đang phân vân có nên quay lại thay đồ hay không đến khi nhìn thấy thang máy đi lên tầng trên cùng.

Hà Dữ không nói một lời liền kéo Hầu Minh Hạo lên sân thượng, trong lòng cậu có chút áy náy: “ Hà Dữ, em còn tổ chức tiệc mừng công.”

Câu nói chấn động đến mức: "Hầu Minh Hạo, sao em không đến dự bữa tiệc cuối cùng của anh? Là của anh? Em có thấy tin nhắn anh gửi không?"

Nhìn vẻ mặt Hầu Minh Hạo, Hà Dữ liền hiểu ra: "Em thấy rồi à? Vậy tại sao em không đến tìm tôi? Tại sao anh không trả lời tôi? Tôi đã đắc tội em như thế nào?"
( Câu nay tui đổi xưng hô xíu, cho thể hiện sự tức giận của anh Dữ. Bùng lổ luôn=) )

"Không phải!!!!"

Quả thực là lỗi của cậu, Hầu Minh Hạo không có gì có thể phản bác. Tại sao anh lại nhìn Hầu Minh Hạo như vậy, như thể đã quyết định rồi anh nói

“ Hầu Minh Hạo "

" Em còn nhớ lúc anh nói muốn nói với em một chuyện không?"

Nhịp tim của Hầu Minh Hạo bắt đầu đập dữ dội

"Em không....."

"Anh thích em"

Hai người đứng đối diện nhau nhưng Hầu Minh Hạo cho rằng mình bị ảo giác.

Buổi tối mùa hè vẫn có gió, gió nhẹ thổi qua bộ tóc giả của Hầu Minh Hạo, sau khi Diệp Đỉnh Chi tự sát trong vở kịch, Bách Lý Đông Quân không còn đội phát quan nữa. Nên trên đầu cậu có cảm giác nhẹ nhàng hơn.

Biểu hiện Hầu Minh Hạo tất cả đều thu ở trong mắt Hà Dữ, đương nhiên, Hầu Minh Hạo cũng có thể nhìn thấy chính mình trong mắt anh.

Hà Dữ tiến lên một bước

"Tiểu Hầu, anh thích em, em cảm thấy thế nào?"

Suy nghĩ của Hầu Minh Hạo quay trở lại, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của Hà Dữ, tạo thành một sự tương phản. Hôm nay, anh chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen và quần jean màu xanh. Mái tóc của anh ấy tùy ý được bung xoã và bị gió làm rối tung.

Nhưng trong mắt anh, cậu..

Ngón tay cầm bông hoa của Hầu Minh Hạo trở nên trắng bệch vì căng thẳng.

Cũng giống như các nhân vật trong phim, giờ đây họ đứng một người trong ánh sáng và một người trong bóng tối, giống như thế giới đã cho họ một cuộc gặp gỡ giữa các chiều không gian, nhưng...

"Anh nhìn kĩ đi, em là ai!?"

Hầu Minh Hạo không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ chạy.

Anh đang nhìn ai qua em?

Trong phim là Bách Lý Đông Quân

Còn trước mặt anh vẫn là em

( Huhu, Tiểu Hầu hiểu nhầm ròiii )

04

Hầu Minh Hạo lao xuống lầu, sau khi đứng lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, bông hoa trong tay đã chậm rãi hướng về phía thùng rác, cậu liền cảm thấy mình kém cỏi.

Không có cách nào, cậu vĩnh viễn không thể thay đổi chủ ý, cho dù Hà Dữ thích Bách Lý Đông Quân trong phim, vậy thì sao!

Hầu Minh Hạo tuyệt vọng đi bộ về khách sạn tẩy trang.

Ha... Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc trở thành người thay thế.

Sau khi Thiếu Bạch quay xong, Hầu Minh Hạo nhìn như thù đời, ngay cả người đại diện của cậu cũng có chút kinh ngạc, dù sao trước đây cậu rất dễ chịu, có sách thì sẽ đọc, nếu không hay thì sẽ không đọc. Nhưng lần này, Hầu Minh Hạo thay đổi rất nhiều, trợ lý nhỏ đã làm việc với cậu khá lâu, suýt chút nữa đã chết khiếp.

Trên máy bay, Hầu Minh Hạo một tháng đều không ngủ được, cậu có chút choáng váng, nhưng mỗi khi nghĩ tới Hà Dữ, cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Về việc Hà Dữ đang làm gì và liệu anh ấy có tham gia các hoạt động hay không. Nếu chúng ta thành lập một nhóm, liệu cậu có quên anh ấy không?

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra khiến Hầu Minh Hạo vô cùng bận tâm.

Thật khó chịu!

Hầu Minh Hạo vốn là thẳng nam, thật ra có lẽ là trước khi gặp Hà Dữ.

Cậu tuy hút trai thẳng nhưng lại không tiếp xúc nhiều với các chàng trai. Cậu đã được gặp Hà Dữ trước khi quay phim. Là ở sân bóng rổ. Lúc ấy, anh nghỉ giữa hiệp. Hầu Minh Hạo thì đang có tâm trạng khá tốt muốn chơi cùng anh, nói không thì làm sao có thể?

Vì vậy, Hà Dữ đang đứng hưởng gió điều hòa đã bị kéo vào giữa chừng.

"Anh ơi! Ở đây chúng tôi đang thiếu một người, anh có muốn cùng nhau thi đấu không?!"

Hầu Minh Hạo vừa chơi vừa đổ mồ hôi, lúc đầu không để ý tới, sau đó lại chạy tới hỏi. Tự nhiên, đồng đội của cậu nhìn thấy cảnh tượng một anh chàng đẹp trai đang chộp lấy một anh chàng đẹp trai khác chơi cùng.

Chơi rất tốt và đối thủ đã bị thuyết phục

Nó cũng tốt cho đôi mắt của chính cậu và làm hài lòng đối phương.

Hầu Minh Hạo chỉ gõ một chữ

Đẹp!

Sau trận đấu, Hầu Minh Hạo không để ý đến mồ hôi trên người, trực tiếp ôm lấy cổ Hà Dữ, "Anh, không ngờ! Chúng ta hiểu ý nhau như vậy! Hãy kết bạn WeChat đi, lần sau chúng ta sẽ chơi tiếp cùng nhau nhé!"

Hầu Minh Hạo lo lắng đến mức bỏ qua việc chú ý tới đôi tai đỏ bừng của Hà Dữ, lúc này Hầu Minh Hạo vẫn vui mừng vì có được một người anh em tốt biết chơi bóng, nhưng ngày đó rời đi, cậu luôn cảm thấy những người khác trên sân đang nhìn mình bằng ánh mắt có chút kì lạ.

Có lẽ nó cảm thấy sai

Đây là cuộc gặp đầu tiên của họ

Hầu Minh Hạo nhắm mắt lại, che đi hết đau nhức trong mắt, đeo bịt mắt lên muốn ngủ, nhưng rồi lại nghĩ đến một việc.

Lần trước, cậu đang đợi bạn ở bãi đậu xe máy thì nhận được tin người đó đó đột nhiên có việc phải làm, do người vốn nhiệt tình lại không đến được nên hình như cậu đã bị dội một gáo nước lạnh vào người rồi cũng đành chịu đội mũ bảo hiểm chuẩn bị quay về.

Bởi vì tâm tình không tốt, không nhìn đường liền đụng phải người khác. Hầu Minh Hạo đâm vào ngực người đó, khiến họ đau đớn lùi lại hai bước, thở hổn hển.

Hầu Minh Hạo kịp phản ứng, vội vàng ngẩng đầu xin lỗi, mới phát hiện người trước mặt chính là anh chàng vừa cùng mình chơi bóng rổ xong.

Hầu Minh Hạo kinh ngạc bước tới: "Hà Dữ! Anh tới đây làm gì?"

"Đã lâu không gặp!"

"Trước kia anh muốn rủ em đi chơi bóng rổ, nhưng anh bận công việc nên quên mất."

Hà Dữ xoa xoa ngực thở dài: "Đầu em cứng thật, anh đau quá."

Hầu Minh Hạo ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, vừa rồi bạn em không tới, vốn lúc đầu nghĩ rốt cuộc cũng có thời gian đi motor nhưng lại bị hoãn lại, bực bội nên không chú ý đến đường đi."

Hà Dữ xoa xoa ngực nói với cậu: “Em cũng đi được motor à?”

Hầu Minh Hạo ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Hà Dữ, "Đương nhiên là có, nếu không thì em tới đây làm gì? Nhìn không khí à!"

Hà Dữ bị cậu chọc cười, giơ chiếc mũ bảo hiểm  trong tay lên nói: “Vậy em có muốn cùng đua không?”

Hầu Minh Hạo kinh ngạc nhìn anh: "Chết tiệt, caa !! Anh có cùng sở thích với em, hơn nữa còn thích đi motor."

Hà Dữ xấu hổ gãi đầu, còn chưa kịp nói gì thì Hậu Minh Hạo đã hưng phấn kéo anh lên sân đua.

Song anh lại khen xe của Hầu Minh Hạo: “Xe của em đẹp quá?”

Hầu Minh Hạo đắc ý nói: "Không đâu! Của anh cũng không tệ."

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cậu, Hà Dữ mỉm cười không nói gì.

Họ mặc đồ bảo hộ và đi vòng quanh đường đua với nhau, buổi chiều hôm đó rất vui vẻ. Cuối cùng, Hà Dữ suýt đánh bại cậu nửa vòng.

Ban đầu cậu muốn đi ăn tối với Hà Dữ  vào hôm đó, nhưng cho người đại diện lại yêu cầu cậu đi đến buổi phỏng vấn. Đành chỉ có thể xin lỗi Hà Dữ.

Nhưng trùng hợp, đêm đó anh cũng có việc bận nên Hầu Minh Hạo hẹn anh lần sau ra ngoài ăn tối.

Hãy nghĩ về điều này

Sau này họ không thể hẹn nhau đi ăn bữa đó nữa.

Hiện tại. Hầu Minh Hạo thật sự không ngủ được, sau khi tháo bịt mắt ra, nhìn đám mây ngoài cửa sổ, lại chìm vào suy tư, có lẽ là vì khung cảnh yên tĩnh khiến người ta luôn cảm thấy thư thái.

Sau lúc đó thì....

Họ gặp nhau lại nhau là trên trường quay.

Khi đó, Hầu Minh Hạo đến trước, ngồi vào bàn lặng lẽ trao đổi với đạo diễn về kịch bản. Cậu khá thích nhân vật này có khí khái của một thiếu niên giang hồ.

Người đại diện cũng cho biết kịch bản hay, đạo diễn cũng thích nên đã nghĩ đến việc casting.

Các diễn viên khác lần lượt ngồi vào chỗ, ngoại trừ nam chính thứ hai.

Cậu nghe đạo diễn nói trên đường xảy ra chuyện. Khi Hầu Minh Hạo bị đổ nước do phân tâm vì đang nghĩ xem người kia vì sao đến muộn, rốt cuộc là chuyện gì lớn mà lâu như vậy, vừa ngẩng đầu liền đụng phải Hà Dữ. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau đều sửng sốt.

"Chao ôi...anh!"

"Là em..?!!!"

Đạo diễn thấy hai người quen nhau, cười vui vẻ: “Vai của hai đứa rất hợp nhau nhé!”

Hầu Minh Hạo và Hà Dữ nhìn nhau, cả hai đều cười thầm, sau đó chính thức bắt đầu quay phim. Mọi người đều biết, hai diễn viên đóng vai Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân, bọn họ thường xuyên chơi đùa cùng nhau.

Nhưng mà.... đã yêu khi nào?

Hầu Minh Hạo nhớ lại

Có lẽ vì kén ăn mà phải quay nhiều cảnh nên khi hộp cơm trưa của đoàn làm phim không hợp khẩu vị, cậu chỉ ăn vài miếng và dựa vào nước uống để sống.

Nhưng Hà Dữ luôn có thể nghĩ ra đủ loại đồ ăn ngon để kích thích khẩu vị của Hầu Minh Hạo, khiến người vốn kén ăn lại càng thêm...kén hơn.

Sau đó, Hà Dữ đến tổ B quay cảnh riêng của mình, Hầu Minh Hạo nhìn hộp cơm do trợ lý mang đến, thực ra ban đầu cậu ấy không quá kén chọn đồ ăn, thậm chí có thể ăn được cả nước cơ mà.

Tất cả đều là lỗi của Hà Dữ!

Hầu Minh Hạo cảm thấy bụng đói, múc một thìa cơm vào miệng.

Điều này không tốt, nó không ngon chút nào

Cậu dùng đũa gắp một miếng trứng xào cà chua.

Ừm...cái này không được đâu! Không có vị ngọt, cũng không ổn!

Lại dùng đũa gắp một chiếc gà khác cho vào miệng.

Cái này mặn hơn! Nó không thơm như đùi gà om của anh ấy, rõ ràng anh ấy nầu ngon hơn, tuy béo nhưng không béo ngậy, tan trong miệng và không hề tanh chút nào.

Thật là!

Hầu Minh Hạo ném đũa từ ra sau

( Công túa kén ăn quá )

Tất cả đều là lỗi của Hà Dữ!

Hầu Minh Hạo cảm khái thở dài, đang suy nghĩ có nên hỏi anh bây giờ đã đi ăn cơm chưa thì lúc này đạo diễn đã mời bọn họ đi quay phim. Dòng chữ đã gõ xong, cậu nặng nề đứng dậy, lấy bình rượu ngọc của Bách Lý Đông Quân treo lên thắt lưng.

Ban đầu không có vấn đề gì cả, nhưng đến lúc trời chiều nắng gắt, Hầu Minh Hạo đã kiệt sức sau khi hoàn thành xong cảnh quay này, đạo diễn ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi và chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Hầu Minh Hạo vừa xuống khỏi dây cáp liền cảm thấy choáng váng, đi chưa được hai bước thì người khác chưa kịp nhận ra có chuyện gì thì Hầu Minh Hạo đã nằm thẳng xuống.

Khi tỉnh lại, cậu mở mắt ra và nhìn thấy trần phòng khách sạn của mình.

Trong bụng Hầu Minh Hạo hết đợt phản kháng này đến đợt phản kháng khác, mím môi tìm nước, lại phát hiện trên trán có một lớp khăn lạnh.

Trong phòng có chút tối, ngoài cửa có ít ánh sáng mờ nhạt, Hầu Minh Hạo chật vật xuống giường, mở cửa ra một chút, tưởng rằng trợ lý đang đợi ở bên ngoài.

Khi mở cửa, trên ghế sofa không có gì cả, nhưng khi cậu nhìn lên, lại thấy Hà Dữ đang ở căn bếp trong phòng do đoàn làm phim sắp xếp.

Hầu Minh Hạo cũng muốn hỏi anh tại sao lại tới đây, nhưng trong không khí lại ngửi thấy một mùi rất thơm, chính là mùi cháo!

Không phải Hầu Minh Hạo chưa từng ăn món ngon, nhưng lại thèm bát cháo đó đã lâu.

Lúc đầu cậu muốn gọi Hà Dữ để báo cho anh biết mình đã tỉnh, nhưng thực sự không nỡ phá hỏng cảnh tượng này, nhìn bóng lưng anh đang làm việc trong bếp Hầu Minh Hạo thực sự cảm thấy tinh thần thoải mái hơn một chút.

Có lẽ lúc đó hạt giống trong tâm hồn đã được gieo xuống, sau này nó được cho phép phát triển không kiểm soát cho đến khi bao trùm toàn bộ trái tim cậu.

Nhớ về kỉ niệm thì bụng lại kêu réo, nên lần này Hầu Minh Hạo đã kéo rèm máy bay lại, cố gắng nhắm mắt, dùng tay phải ấn vào bụng, giơ tay trái lên mắt...

Chết tiệt!

Em lại nhớ món ăn anh nấu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro