[3] Mất kiểm soát- Trả kèo 🙂‍↔️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

☞Tuyến thời gian trong truyện do tác giả tự nghĩ ra nên có thể khác so với thực tế.

Phát súng thứ 4 đã nổ.

Hai chương này anh Dữ đáng yêu lắm mời mọi người đọc.

________________________________

05

Vừa xuống máy bay, Hầu Minh Hạo đã nhìn thấy người quen cũ

"Chị Vũ Đồng!"

Châu Vũ Đồng cũng rất vui mừng khi nhìn thấy Hầu Minh Hạo. Họ đã lâu không gặp, cậu bé này càng ngày càng đẹp ra.

"Đã lâu không gặp, Tiểu Hầu!"

Hai người bạn đã lâu không gặp ở cùng nhau, Hầu Minh Hạo cũng thoải mái rất nhiều, Thiếu Bạch vừa mới quay xong, đoàn làm phim dù muốn thành lập CP cũng phải chờ phát sóng.

Vì vậy, trong quá trình ghi hình đã có người đăng hình ảnh CP phim cũ của Hầu Minh Hạo và Châu Vũ Đồng lên mạng với rất nhiều hint tung tóe, nhưng trong mắt ai đó lại giống như một trận lũ lụt muốn tràn vỡ đê. Hà Dữ, người vẫn đang trang điểm vô thức nắm chặt điện thoại di động trong tay khuôn mặt cứng đờ trong giây lát.

Tại sao lại có cảm giác mất mát?

Cuối cùng sau khi quay phim xong, Hà Dữ càng tức giận hơn không nói gì nữa, kể từ khi cả hai xa cách Hà Dữ càng trở nên khác thường, trợ lý của anh có lúc cảm thấy ông chủ của mình bị tâm thần phân liệt.

Hôm nay chuyện đó lại xảy ra! Trợ lý nói rằng nếu Hà Dữ còn như vậy nữa, anh ta sẽ nói với người đại diện!

“Hãy đặt cho tôi một vé tới Paris và khởi hành ngay tối nay.”

Trợ lý cảm thấy tê dại, âm thầm gửi tin nhắn cho người đại diện.

[Chị ơi! Gọi cho ông chủ đi, anh ấy mất trí rồi]

Người đại diện trả lời trong sự bối rối.

[?]

Nhìn ánh mắt kiên định của sếp mình qua gương chiếu hậu

Đã đặt vé trên điện thoại di động của anh

Sếp! Muốn điên thì tự mình phát điên đi! Tôi còn có mẹ già ở nhà, tôi muốn từ chức, anh có thể thong thả!. Tiếng lòng gào thét của trợ lý nhỏ.

Có sự chênh lệch 6 giờ giữa giờ Bắc Kinh và giờ Paris

Hà Dữ lên máy bay lúc 10 giờ tối

Đến lúc bọn họ xuống máy bay là khoảng ba giờ sáng ngày hôm sau ở Paris.

Ra sân bay, Hà Dữ xoa xoa cánh tay, không ai nói ở Paris về đêm lạnh như vậy!

Vì vậy, trong lúc ngủ Hầu Minh Hạo nghe thấy một loạt tiếng nhạc chuông dồn dập trên điện thoại di động của mình. Hầu Minh Hạo lặng lẽ tắt điện thoại, tiến độ ghi hình mấy ngày nay đã vắt kiệt sức của toàn bộ thành viên nên đạo diễn đã cho họ nghỉ một ngày. Muốn để họ điều chỉnh phù hợp giờ sinh học với nơi này.

Hầu Minh Hạo vừa mới vào giấc thì lại có một cuộc điện thoại đến khiến cậu không nhịn được mà bịt gối lên đầu.

Khi cậu tỉnh dậy do các cuộc gọi làm phiền đến phát cáu, Hà Dữ đã đông cứng thành chim cút.

"Xin chào.....?"

Hà Dữ không biết phải nói gì khi nghe thấy giọng nói lười biếng của Hầu Minh Hạo.

Anh có nên nói rằng mình trong lúc mất kiểm soát đã đặt một chuyến bay một cách ngẫu hứng và bay trong 12 giờ không?

Hay là nói anh vì ghen tuông mà đùng đùng đòi đến đây?

Hầu Minh Hạo mãi chưa nhận được câu trả lời. Nghĩ rằng mình nghe nhầm, kéo máy ra, dùng ánh sáng yếu ớt để nhìn rõ tên người gọi đến.

Nhìn thấy tên người gọi rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo sau những giấc ngủ ngắn.

Chưa để Hà Dữ trả lời, Hầu Minh Hạo mơ hồ nghe thấy tiếng phát thanh bằng tiếng Anh. Cậu có chút không thể tin được.

"Đừng nói với em là anh đang ở Paris nhé?"

Hà Dữ không lên tiếng, Hầu Minh Hạo cũng hiểu rằng chương trình của mình chưa quay tiếp, cậu vẫn ở trong một khách sạn riêng biệt, sau khi đeo khẩu trang và đội mũ, Hầu Minh Hạo không hề dừng lại mà lao tới sân bay.

Thật là một đại ca bướng bỉnh!

Khi Hầu Minh Hạo đến sân bay, cậu thấy Hà Dữ một mình mặc áo phông đen, quần đùi đen, túi đen, đội mũ đen, run rẩy ngồi trên ghế.

( YangLake full cây đen=)))) )

Tâm trạng vốn đang lo lắng của Hầu Minh Hạo đã thoải mái hơn khi nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này, bước tới vỗ nhẹ vai Hà Dữ mới phát hiện anh hơi run lên, liền không nỡ mà ném áo khoác cho anh mặc.

Cậu đứng dậy rời đi trước, Hà Dữ thoạt đầu không có phản ứng gì, nhìn thấy Hầu Minh Hạo liền rùng mình, cầm áo khoác lên mặc vào rồi đi theo.

Hai người ngồi trên taxi, Hà Dữ cẩn thận quan sát khuôn mặt của cậu. Khi trở về khách sạn, Hầu Minh Hạo đóng cửa lại, bật đèn bàn, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha không thèm để ý đến ai đó.

Hà Dữ đứng ở cửa, không biết nên nói cái gì nhưng Hầu Minh Hạo lại lên tiếng trước, "Sao anh lại tới tìm em? Lúc đó em đã nói chưa đủ rõ sao?"

Hà Dữ uất ức nói: “Lúc đó em nói gì vậy? Em thậm chí còn không nghe lời giải thích của anh mà đã bỏ chạy. Em có biết anh muốn gửi tin nhắn cho em không, nhưng vì câu nói đó của em mà anh không biết nói ra sao, nó luôn nghẹn ở cổ họng."

Hầu Minh Hạo sờ sờ mũi mình, lúc đó xem ra thật sự không cho anh ấy một cơ hội giải thích, nhưng tại sao anh lại không đuổi theo!

Giọng điệu Hầu Minh Hạo dịu đi: “Vậy tại sao bây giờ anh lại đến gặp em?”

Hà Dữ chậm rãi đi đến bên cạnh Hầu Minh Hạo, nhỏ giọng nói: “Do thứ khiến em lên hot search.”

Hầu Minh Hạo choáng váng, từ khi nào lại chuyển thành chủ đề hot search vậy?

Lúc nhấc điện thoại lên xem thì phát hiện hot search ở Trung Quốc đã có rồi.

[CP cổ xưa của tôi đã được hồi sinh]

Hầu Minh Hạo tức giận cười lớn

"Anh không biết đây là một chiêu trò xào cp của show truyền hình sao? Anh làm nghệ sĩ nhiều năm như vậy cũng uổng công! Anh không thấy mình là một kẻ ngốc à?"

Hà Dữ nghe Hầu Minh Hạo nói ra lời này sửng sốt một chút, nhưng anh rất nhanh phát hiện ra điểm mấu chốt: "Nói cách khác, em cùng cô ấy không có quan hệ gì?!"

Hầu Minh Hạo cực kỳ tức giận: "Đương nhiên không có gì! Anh không biết là em thích..."

Hầu Minh Hạo kịp thời dừng phanh xe, nhưng Hà Dữ nhất định đã nghe thấy, ánh mắt anh dường như đang sáng lên trong bóng tối mờ ảo.

"Em thích ai?! Là anh à?!"

Hầu Minh Hạo không nói nữa, mặc dù nói quay show là để thư giãn và sau một thời gian dài ghi hình tuy cậu cũng có những người bạn tốt khác  nhưng không ai có thể so sánh được với Hà Dữ.

Cậu cũng hiểu rằng người mình thực sự thích không phải là Diệp Đỉnh Chi, mà là người đóng vai hắn.

Tuy nhiên, cậu lại không biết được Hà Dữ đang nghĩ gì.

Nhìn thấy Hầu Minh Hạo do dự, Hà Dữ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh vỗ vỗ vai cậu, "Tiểu Hầu, nghe anh nói đi, chúng ta đã quen nhau lâu hơn cả thời gian quay phim. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc coi em là Bách Lý Đông Quân. Tại sao em lại nghĩ như vậy? Em có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở sân bóng rổ, khi em đến và hỏi anh có muốn chơi bóng rổ với em không, anh đã nghĩ em thật sự rất dễ thương.”

Hầu Minh Hạo xấu hổ muốn giơ tay che miệng Hà Dữ nhưng lại bị bắt được, tay anh nắm lấy tay Hầu Minh Hạo, cẩn thận xoa xoa đầu ngón tay của cậu, khiến Hầu Minh Hạo cảm thấy ngứa ngáy.

Hà Dữ tiếp tục nói

“Sau này, chúng ta dần dần thân thiết với nhau hơn, anh phát hiện ra trong vô thức mình luôn có cảm giác khác đối với em, anh không biết đó là gì và luôn cho rằng đó là một loại quan tâm đặc biệt của bạn bè, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh lại không có cảm xúc đó với những người khác.

Sau lần em ngất đi đó, anh đã nhìn em bên giường bệnh, rồi anh nhận ra rằng hình như anh thực sự thích em.

Tiểu Hầu, ngay từ đầu anh đã không thích con trai. Anh cũng có thể thẳng thắn nói với em rằng trước đây anh đã từng trải qua nhiều mối tình, nhưng sau khi gặp được em anh sẽ luôn vô thức nhìn về phía em và mong muốn được biêt về mọi thứ thuộc về em.

Sau đó, anh cảm thấy nó khác với mọi mối quan hệ trước đây, anh nhận ra tình cảm của chính mình, nhưng rồi lại sợ em sẽ ghét bỏ và đẩy anh ra khỏi cuộc đời của em.

Nhưng nhìn thấy em cười đùa với những người khác, anh thực sự rất buồn, anh không thể diễn tả được cảm giác luôn muốn đặt em ở bên cạnh mình và nghĩ mình sẽ không có tư cách gì để nói về nó."

Nói ra được hết những nỗi lòng giấu kín khiến Hà Dữ cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

"Vì vậy, hãy tin anh, cho anh một cơ hội để anh được chăm sóc em, để anh chứng minh cho em thấy tình yêu của anh, có được không?"

Hầu Minh Hạo nghe Hà Dữ nói dài dòng có chút ngơ ngác, không biết khi Hà Dữ dám nói ra câu này đã suy nghĩ mất bao lâu, cũng không biết suy nghĩ của anh lúc nói ra nó.

Nhưng cậu thừa nhận rằng mình thực sự cảm động

Khi đối mặt với Hà Dữ, cậu dường như luôn có thể tha thứ cho anh ấy

Trong bóng tối mơ hồ, bàn tay hai người vô tình chạm vào nhau, ngón tay của Hầu Minh Hạo co rúm lại muốn chạy trốn, nhưng bị Hà Dữ tóm lấy.

"Anh thực sự thích em, không phải vì vai diễn này, không phải vì em là Bách Lý Đông Quân mà là vì từ trước khi đóng vai vào nhân vật anh đã thích em rồi, cho nên hãy cho anh một cơ hội được không? Để anh nói cho em biết bằng hành động thực tế, anh luôn thích em, không hơn không kém.”

Sau đó.....

Sau đó Hầu Minh Hạo cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Hà Dữ ôm mặt mình, cẩn thận dùng tay chạm vào nốt ruồi ở khóe mắt.

"Em biết không? Anh thực sự đã muốn làm điều này từ lâu rồi."

Chiếc đèn bàn duy nhất còn sáng được Hà Dữ dùng tay kéo xuống

Khoảnh khắc đèn tắt

Trên tường xuất hiện hình ảnh hai bóng đen chạm vào nhau.

Anh hôn lên môi cậu

Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần nhô lên, ánh nắng yếu ớt chiếu lên bậu cửa sổ, dây leo leo và bám trụ trên tường đang phát triển mạnh mẽ.

Vào mùa hè, tất cả dây leo đều mọc, lan rộng khắp nơi và bao bọc vạn vật.

06

Chuyến du lịch Paris của Hầu Minh Hạo sắp kết thúc. Dù đi du lịch cùng bạn bè rất thư giãn và vui vẻ nhưng lại luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó khi không có Hà Dữ bên cạnh.

Đôi khi, sự tương tác giữa cậu và những người khác được ghi lại và đăng lên mạng xã hội rất nhiều. Và,... khi một CP mới xuất hiện, tên đầu to kia luôn khóc lóc và gọi video cho Hầu Minh Hạo để phàn nàn.

"Em yêu, nhìn này, họ lại tạo CP cho em nữa!"

"Tiểu Hầu, anh buồn quá."

"Aww, em yêu, họ nói hai người rất hợp nhau!"

"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, tại sao bộ phim của chúng ta vẫn chưa ra mắt? Anh muốn thành lập CP với em! Anh là chính thất!!!"

(Xà lơ dễ sợ )

Mỗi lần Hà Dữ nói những lời này, Hầu Minh Hạo đều sẽ an ủi anh, nhưng cậu không có cách nào trở về Trung Quốc, hơn nữa Hà Dữ cũng đang bắt đầu quay một bộ phim mới.

Không thể làm gì ngoài việc dỗ dành nam nhân của mình thông qua điện thoại di động cách xa hàng nghìn km.

Hôm nay là điểm dừng cuối cùng trong hành trình của Hoa Tỷ Đệ. Sau đêm nay, họ sẽ trở về Trung Quốc để tiếp tục cuộc sống vốn có của mình.

Tuy rằng luôn thể hiện sự mạnh mẽ, nhưng Hầu Minh Hạo trong bữa tiệc cuối cùng tối nay cũng không khỏi đỏ mắt.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Hầu Minh Hạo trở về khách sạn, khi đang thu dọn hành lý thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hầu Minh Hạo tò mò, giờ này mà còn ai gõ cửa phòng mình?

Vừa mở cửa, cậu đã nhìn thấy Hà Dữ che kín mít chỉ có một đôi mắt lộ ra.

Hầu Minh Hạo vội vàng kéo người vào trong, sau đó thò đầu ra nhìn trái nhìn phải. Vẫn kiểm tra cẩn thận trước khi đóng cửa lại.

"Anh có biết cứ đột nhiên đến đây như vậy nếu bị người khác nhìn thấy sẽ tệ đến mức nào không! Nếu chuyện này mà lên hot search thì hai chúng ta phải làm sao? Anh nên suy nghĩ trước khi hành động chứ?! Bây giờ anh đang dần nổi tiếng đấy biết không....Ưm!”"

Hầu Minh Hạo còn chưa nói xong, vừa mới đóng cửa lại đã bị anh ép sát vào cửa, hôn lên một cái thật sâu.

Khi Hầu Minh Hạo bị hôn đến mức thở không ra hơi, hai má đỏ bừng Hà Dữ mới buông ra, tựa đầu vào vai Hầu Minh Hạo.

Trên má Hà Dữ vẫn còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, dọc theo gò má chạm vào cần cổ ấm áp của Hầu Minh Hạo.

"Anh nhớ em nhiều lắm"

Theo lời nói, hơi thở ấm áp của Hà Dữ phả vào cổ Hầu Minh Hạo, một lạnh một nóng, khiến Hầu Minh Hạo rùng mình.

Chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng Hà Dữ

"Em biết, em cũng nhớ anh! Sao hôm nay anh lại rảnh để đến đây? Không phải đang quay phim sao?"

Hà Dữ ôm eo Hầu Minh Hạo, hôn lên mặt cậu một cái chóc.

"Đương nhiên là muốn làm em ngạc nhiên. Đã hơn một tháng không gặp, em có nhớ anh không, bé con? Anh nhớ em gần chết đấy huhu."

Hầu Minh Hạo nghe được cái xưng hô này có chút ngượng ngùng, Hà Dữ chỉ hơn cậu một tuổi và ban đầu Hầu Minh Hạo chỉ đùa giỡn anh là "bạn lớn", Hà Dữ ngược lại gọi cậu là "bé con". Tuy nhiên, khi anh phát hiện, chỉ cần gọi cậu là “ bé con ” thì Hầu Minh Hạo sẽ xấu hổ mà mắng. Sau đó cứ như vậy dùng nó để trêu chọc cậu.

( Thực ra chỗ này phải là "bạn lớn" và "bạn nhỏ" nhưng tui muốn anh Dữ gọi Tiểu Hầu là bé con cơ nên tui đổi cho quắn🌝)

Hà Dữ ôm lấy Hầu Minh Hạo, “Vốn hôm nay có một cảnh quay nhưng anh đã bàn bạc trước với đạo diễn, tranh thủ thời gian đẩy nhanh tiến độ quay liền mấy cảnh để đến đây với em đó. Bảo bối, anh mệt quá.”

Từ khi Hà Dữ tháo khẩu trang, Hầu Minh Hạo giờ đây mới kịp nhìn kĩ, quầng thâm dưới mắt của anh thật sự rất đậm.

Hầu Minh Hạo đau lòng sờ lên mắt anh: "Thật sự mệt lắm sao? Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không? Sáng mai bọn em xuất phát."

Thấy Hà Dữ gật đầu, cậu liền đem hết quần áo được rải đều trên giường cho vào vali. Khi nhìn Hà Dữ đang nằm trên giường Hầu Minh Hạo thở dài, đi tới cởi áo khoác cho anh, vừa mới cởi khóa, Hà Dữ liền ôm cậu lôi xuống.

"Em không mệt à? Ngủ một giấc đi!"

Hà Dữ thậm chí còn không mở mắt, anh đưa cằm vào gáy Hầu Minh Hạo.

" Để anh ôm em một lúc, anh buồn ngủ quá."

Hầu Minh Hạo không nhúc nhích, chỉ nằm trong lòng anh.

"Được, cho anh ôm em, ngủ đi."

Ấy vậy mà một lúc sau, Hầu Minh Hạo lại là người ngủ trước.

Được một lúc, cậu chợt tỉnh dậy. Hầu Minh Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt yêu thương của Hà Dữ.

Sau đó....

07

Hầu Minh Hạo bị tra tấn suốt đêm

(Tui cũng bất lực ಠ⁠ಗ⁠ಠ)

Sáng hôm sau cậu vẫn chưa dậy nhưng Hà Dữ đã gửi trước một tin nhắn WeChat cho Điền Gia Thụy để nói rằng hai người họ đang ở cùng nhau, đồng thời yêu cầu anh nói với những người khác rằng Hầu Minh Hạo đã về bay Trung Quốc sớm hơn với lý do đi làm.

Vì Hoa Tỷ Đệ đã ghi hình xong trong tối qua nên sáng nay Hầu Minh Hạo rất muộn cũng chưa thức dậy.

Hà Dữ đã đặt mua bữa trưa và vứt bữa sáng lạnh ngắt vào thùng rác.

Anh mở điện thoại lên, thấy tin nhắn từ người đại diện của mình, Hà Dữ không khỏi đau đầu.

Anh ấy đã hoàn thành công việc nhưng phải mất một ngày để bay đến Paris và chiều nay anh ấy phải về.

Nhưng nhìn Hầu Minh Hạo như thế này

Hà Dữ khó chịu, phàn nàn đêm qua mình không nên tàn nhẫn như vậy, nhìn vết xanh đỏ in đậm trên cổ Hầu Minh Hạo, anh đưa tay gãi gãi tóc.

Thật đáng chết mà!

Em ấy đã phải chịu đựng những cực hình nào!!

Vừa đang ngồi mơ màng nghĩ thì Hầu Minh Hạo tỉnh dậy, lấy tay dụi dụi mắt, mở miệng là thanh âm rất khàn.

Hầu Minh Hạo tức giận ném gối vào người anh, nhưng lại khiến mình đau thắt lưng đến mức thở hổn hển.

Hà Dữ vội vàng đỡ người dậy, sau đó bưng bữa trưa mình mua đến trước mặt Hầu Minh Hạo, dỗ dành người yêu như đang dỗ dành trẻ con.

"Được rồi, anh không nên làm như vậy với bảo bối của mình, anh đã mua đồ ăn cho em rồi đây. Anh hứa lần sau sẽ không tàn nhẫn như vậy nên ăn cơm trước đi, được không? Muộn như vậy chắc em cũng đói bụng rồi”

Hầu Minh Hạo trợn mắt nhìn Hà Dữ sau đó cũng ngoan ngoãn mở miệng.

Vừa mới ăn xong, Hầu Minh Hạo chật vật đứng dậy tắm rửa, dù sao cậu cũng là con trai, chức năng cơ thể có thể khôi phục rất nhanh nhưng sau khi đứng một hồi lâu, cậu vẫn cảm thấy hơi đau lưng.

Hà Dữ vừa đi vừa chỉ có thể ôm eo Hầu Minh Hạo, đưa tay chạm vào bụng cậu.

“Em có nghĩ rằng đứa con bé bỏng của chúng ta sẽ ở trong này không?”

Hầu Minh Hạo trợn mắt nhìn liền hất tay anh ra.

"Không! Anh đang nghĩ gì thế? Em là đàn ông! Bị hâm à!"

Hà Dữ sờ tóc cậu nói: “ Bé con, nếu anh muốn có một đứa con của cả hai chúng ta thì sao?”

Hầu Minh Hạo ngừng đánh răng, nhổ bọt trong miệng ra, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi Hà Dữ.

“Anh thực sự muốn có một đứa con à?”

Hà Dữ kỳ thực cũng chỉ đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hầu Minh Hạo, anh biết cậu nhất định đã hiểu lầm, vội vàng lấy khăn mặt nhúng vào nước lau sạch bọt trắng trên khóe miệng Hầu Minh Hạo, kiên nhẫn dỗ dành.

"Bảo bối, anh không có ý đó. Được ở bên em anh đã rất may mắn rồi, anh không phải loại cặn bã tàn nhẫn. Ý anh là nếu em sẵn lòng, về sau khi chúng ta rời khỏi giới giải trí sẽ nhận nuôi một đứa con. Lúc đó con chúng ta mới có thể làm những gì nó muốn"

Hà Dữ dừng một chút rồi nói: “Nếu không có chuyện gì, anh có thể cùng em đi đua xe, hoặc là chúng ta cùng nhau chơi bóng rổ. Khi đến lúc nhận con nuôi, chúng ta cũng có thể cùng nhau dạy nó chơi bóng rổ. Có lẽ, chúng ta có thể nhận nuôi một đội bóng rổ!"

(????? Gì vậy trời)

Hầu Minh Hạo tức giận đánh vào tay Hà Dữ

"Au, anh biết điều đó là vô nghĩa".Hà Dữ ở bên cạnh xoa tay cười nói.

Chủ đề này đã kết thúc nhưng chuyến bay của Hầu Minh Hạo đã thay đổi, cậu chỉ có thể rời đi vào buổi chiều.

Trên đường đi gập ghềnh, Hà Dữ nhìn bộ dáng khó chịu của Hầu Minh Hạo, biết rằng ngày hôm nay nhất định không ổn.

Thực ra sau khi lên máy bay, Hầu Minh Hạo vẫn chưa từng rời khỏi Hà Dữ. Dù ai có nói gì với cậu ấy cậu cũng sẽ không quan tâm.

Sau khi xuống máy bay, Hầu Minh Hạo đi loạng choạng, hơn nữa vì đêm kích thích tối qua khiến cậu suýt ngã, may mắn là Hà Dữ đã kịp thời đỡ lấy.

Nhưng họ đã trở về Trung Quốc rồi, tất nhiên không thể thiếu các tay săn ảnh và người đại diện của hai người ở sân bay. Những bức hình này trực tiếp leo lên hot search.

Hai người đại diện, mỗi người kéo ông chủ nhỏ của mình đến văn phòng và "thẩm vấn" họ ngay tại chỗ.

"Sao cậu lại nói với tôi là cậu đến Paris để thư giãn, đây chính là thư giãn à!?"

"Hầu Minh Hạo, em nói với anh là có việc muốn về sớm, anh còn đang thắc mắc em có công việc gì mà anh không biết, đây chính là công việc à! Lên hot search đó!"

Hai đứa trẻ đang lênh đênh trên biển. Nhìn bộ dáng đáng sợ của hai vị kia họ không dám nói.

"Chúng tôi đã ở bên nhau rồi"

Chắc chắn, "hàng xuất khẩu" của Hà Dữ phải là sản phẩm chất lượng cao. Trực tiếp tát vào mặt người khác.

Cả hai người đại diện đều choáng váng.

Bọn họ ở bên nhau, ở cùng nhau là cái trò gì vậy?

Thường thì mối quan hệ giữa hai anh em tương đối tốt. Người đại diện chỉ nghĩ họ là bạn tốt vì cùng đóng phim chứ không bao giờ nghĩ rằng hai người đã bỏ qua giai đoạn làm bạn tốt và nhảy cóc lên thành bạn trai!

Được rồi, được rồi. Giỏi lắm!

Phải làm gì bây giờ?

Hai người họ đây cũng đang phải đau đầu lắm, nhất là khi cả hai đứa này đang bắt đầu nổi lên.

Đột nhiên giám đốc gọi đến

Người đại diện của Hầu Minh Hạo nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại di động của mình, im lặng sửng sốt.

Người đại diện của Hà Dữ lặng lẽ lùi lại một bước, vẻ mặt như muốn nói: "Mời anh đi bước đầu tiên."

Người đại diện lo lắng trả lời điện thoại, chưa kịp nói chuyện thì bên kia đã nghe thấy tiếng cười.

"Hành động của anh rất tốt. Anh đã khiến hai người họ trở nên nổi tiếng trước khi họ quảng bá nó! Hahaha! Lúc đầu, tôi vẫn đang suy nghĩ liệu hai người họ có nên thành lập CP để bán hủ hay không, Nhưng không, anh đã đi trước cả tôi! Có biết rằng bộ phim của chúng ta đã phá 10.000 lượt xem không?

Tất cả đều thật là tuyệt vời! Hãy nói chuyện với nghệ sĩ của mình, lần sau đừng bán hủ quá, hãy nhớ chậm rãi hơn một chút và để hai người tương tác nhiều hơn khi chương trình bắt đầu phát sóng ”.

Cuộc gọi cuối cùng kết thúc với nụ cười của giám đốc.

Hai người đại diện nhìn nhau, nhìn nghệ sĩ của mình với vẻ mặt đầy căm hận.

Đặc biệt là quản lý của Hà Dữ nhìn cậu bé ngốc nghếch của mình, một tay ôm eo Hầu Minh Hạo một tay nhẹ nhàng vỗ vào đầu mình, cười như một kẻ ngốc.

Bọn họ là những kẻ đang yêu!

Hai người lúc đầu còn lo lắng đã yên lặng thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được lời giám đốc nói.

Được rồi, cứ coi đó là quảng cáo cho bộ phim mới đi!

Hà Dữ cứ cười khúc khích và nhìn chằm chằm vào vợ mình.

"Này này, không cần phải giả vờ, chúng ta là thật! Hai ta yêu nhau đi em!"

Hầu Minh Hạo trên mặt lộ ra nụ cười khổ, cậu thật sự không hiểu, lúc đó mình như thế nào lại chọn yêu tên ngốc này?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro