Anh bước vào trái tim em, hãy để anh sưởi ấm nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: https://wangziyaoguanzhuang31113.lofter.com/post/74333423_2bc707658?incantation=rzj6zVzvtdXA

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui không đem đi nơi khác.

Chap này có chút chữa lành với giả thiết miêu tả hậu trường cảnh anh Chi tutu ấy, nhớ lại khóc mất thôi..
___________________________________________

1.

"Em đang nghĩ về điều gì?"

Cảm giác lạnh lẽo trên mặt khiến Hầu Minh Hạo thoát ra khỏi dòng suy nghĩ phức tạp, cậu giơ tay lên cầm lấy ly cà phê đá đang áp vào má mình, hơi ngước mắt lên, nhìn nụ cười rạng rỡ của Hà Dữ.

Ánh đèn từ đoàn làm phim phía sau phản chiếu lên gương mặt anh, Hầu Minh Hạo nheo mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông này quá ôn hòa đến mức khó có thể tin được.

"Không sao đâu, em chỉ hơi mệt thôi."

Hầu Minh Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Hà Dữ thu tay lại, anh lắc lắc vạt áo nặng nề rồi ngồi xuống bên cạnh.

Anh ấy có vẻ sợ nóng. Một tay anh ấy đang uống cà phê đá, tay kia cầm một chiếc quạt nhỏ. Trông thật bận rộn.

Hầu Minh Hạo bất đắc dĩ mỉm cười. Hà Dữ quay đầu nhìn cậu, chiếc quạt nhỏ trong tay cũng đổi hướng.

"Nóng lắm à? Để anh quạt cho em nhé."

Gió mát nhẹ nhàng thổi qua mặt cậu, Hầu Minh Hạo lặng yên hưởng thụ một chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy quạt về phía sau.

"Cám ơn, anh tiếp tục quạt cho mình đi."

"Em đang không vui à?"

Hà Dữ đột nhiên thò đầu qua, khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, Hầu Minh Hạo thậm chí có thể nhìn rõ ràng hoa văn trên phát quan.

"Không sao đâu, em thực sự chỉ hơi mệt thôi. Em đã thức trắng hai đêm liền, có hơi quá sức rồi."

Hầu Minh Hạo vỗ vỗ vai Hà Dữ, lặng lẽ tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Hà Dữ gật đầu suy nghĩ, với sự lo lắng không thể che giấu giữa lông mày.

"Sau cảnh này chúng ta sẽ không phải ở đây một khoảng thời gian. Em có thể lên RV của anh và ngủ một lúc. Anh sẽ đi cùng em."

Nói xong, anh ấy có vẻ cảm thấy dùng từ không phù hợp nên giải thích.

"Anh sẽ ngồi đọc kịch bản và gọi em dậy khi đến cảnh quay."

'Anh ơi, bản thân em cũng có một chiếc RV, nó rất gần với RV của anh.'

Hầu Minh Hạo trong lòng thầm nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Hà Dữ, cậu vẫn yên lặng nuốt xuống lời từ chối.

"Được thôi"

Hầu Minh Hạo trả lời.

Hai người lặng lẽ ngồi trên tảng đá xung quanh trường quay, uống cà phê đá và ngắm nhìn khung cảnh tấp nập một lúc lâu. Làn gió mát mùa hè mang theo chút ấm áp, làm lay động trái tim của bất kỳ chàng trai trẻ nào.

2.

"Cut! Phần này đã kết thúc rồi."

Giọng nói của đạo diễn truyền đến từ phía sau màn hình, Hầu Minh Hạo lau mồ hôi trên trán, ôm Bất Nhiễm Thần xem hiệu quả quay phim.

Hà Dữ đứng phía sau đạo diễn, chỉ vào màn hình máy quay và không biết đang nói gì. Đạo diễn rất vui vẻ trước những gì anh nói.

Trước khi bước vào, anh ấy đã nhìn thấy cậu.

"Tiểu Hầu, nhanh tới đây!"

Hà Dữ hưng phấn ngoắc tay với Hầu Minh Hạo, khi cậu bước vào, anh chỉ vào cảnh tượng giữa hai người trên màn hình rồi nói:

"Đến xem thế nào. Đạo diễn nói rất hay đúng không đạo diễn!"

Hà Dữ vừa nói vừa vỗ vai đạo diễn. Đạo diễn mỉm cười đến vui vẻ và đáp lại.

"Thực sự rất tốt!"

Hầu Minh Hạo vô cớ muốn cười.

Sau khi xem một lần, hiệu quả quả thực rất tốt, Hà Dữ chào đạo diễn rồi ôm Hầu Minh Hạo đi đến RV.

Hai người trò chuyện suốt dọc đường, khi đến xe RV, Hầu Minh Hạo nhất thời không phản ứng mà đi thẳng về phía xe của cậu, anh vội vàng gọi lại.

"Này này! Không phải em đã đồng ý lên xe của anh sao?"

Hầu Minh Hạo tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ, xấu hổ không muốn nói rằng mình đã quên, liền giả vờ vẫy tay nói:

"Em nhớ mà, em sẽ quay RV của mình lấy chút đồ ."

3.

Nhiệt độ bên trong xe RV rất thích hợp, Hầu Minh Hạo được đắp một chiếc chăn mỏng, mặc dù mặc trang phục nặng nề nhưng vẫn rất thoải mái.

Bên tai cậu là hơi thở nhẹ nhàng của Hà Dữ thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng lật kịch bản, Hầu Minh Hạo yên ổn từ từ nhắm mắt lại.

Cậu không hề biết rằng ánh mắt của người đang suy nghĩ lung tung bên cạnh cậu kia đã vô thức rơi vào người cậu.

Đó là một mùa hè rất nóng.

Hầu Minh Hạo lần đầu gặp Hà Dữ tại buổi đọc kịch bản của Thiếu Bạch. Một nhóm người xa lạ ngồi cùng nhau thảo luận về kịch bản, do họ mới gặp nhau và mọi người đều có chút khó chịu. Ngoại trừ người bên cạnh Hầu Minh Hạo.

Hà Dữ có thể nói là một người dễ gần. Hầu Minh Hạo ngồi ở bên cạnh anh, rất nhanh liền thấy anh đang cùng những người xung quanh trò chuyện sôi nổi. Anh ấy có tính cách vui vẻ, sôi nổi và là một người tốt. Mọi người đều có ấn tượng tốt về anh ấy.

Hầu Minh Hạo mặc dù không phải là người đặc biệt hướng nội, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, cậu cũng không biết nói gì nên im lặng ngồi nghe họ trò chuyện.

Khi Hà Dữ quay đầu lại.

Anh nhìn Hầu Minh Hạo mỉm cười, chủ động mở miệng: "Xin chào, Hầu lão sư, tôi là Hà Dữ."

Hầu Minh Hạo lễ phép đáp lại, hai người bắt đầu trò chuyện. Tuy rằng Hà Dữ phần lớn là người chủ động tìm chủ đề, nhưng Hầu Minh Hạo cảm thấy ở cùng anh cũng khá tốt.

Hầu Minh Hạo luôn cảm thấy Hà Dữ rất chân thành.

Dù là từ lời nói, hành vi hay cách tương tác với người khác thì Bách Lý Đông Quân- người cậu đóng trong phim đều là một mặt trời nhỏ ngay thẳng và vui vẻ. Nhưng ở ngoài phim, cậu lại cảm thấy Hà Dữ mới là mặt trời nhỏ thực sự.

Cậu còn nhớ lần đầu tiên theo dõi weibo của Hà Dữ, cậu phát hiện anh đặt trả lời tự động, cậu có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ như vậy cũng có lý, fan cũng nhiều lắm. Trả lời cũng là để an ủi người hâm mộ.

Hầu Minh Hạo nhìn trong hộp thoại dòng chữ "Cảm ơn đã quan tâm", mỉm cười. Hôm qua ở trường quay, anh đã nói với cậu rằng hôm nay anh sẽ bù đắp cho một cảnh quay hoành tráng.

Suy nghĩ một chút, Hầu Minh Hạo gửi cho đối phương một biểu tượng cảm xúc, vừa lúc cậu đặt điện thoại xuống, đang chuẩn bị rửa bát, trong hộp thoại đột nhiên xuất hiện một tin nhắn thoại dài mười giây, khiến cho Hầu Minh Hạo sửng sốt. Khi đang nghỉ ngơi, đang định gửi tin nhắn thì sau khi chào anh ấy, cậu bấm vào nghe thì phát hiện ra đó là quảng cáo mà anh ấy đã ghi âm cho Thiếu Bạch. Đây là lần đầu tiên Hầu Minh Hạo nhìn thấy loại hoạt động này. Cậu ấy lập tức cười lớn.

"Đánh chết cậu cũng không thể để Hà Dữ biết mình cười muốn vỡ bụng!"

Hầu Minh Hạo yên lặng gửi cho đối phương một biểu tượng cảm xúc khác, giả vờ như không quan tâm đến giọng nói trước đó.

Sau đó cậu thân hơn với Hà Dư sau khi đối phương biết cậu mở phòng tập gym. Đúng với nguyên tắc hỗ trợ công việc kinh doanh của mình, cậu ấy đưa Hà Dữ đến phòng tập của mình, vui vẻ đến mức đòi mở thành viên VIP cho anh ấy và anh ấy đã mỉm cười đồng ý.

Sau đó cả hai thường xuyên hẹn nhau đi chơi bóng, trong quá trình quen nhau, Hầu Minh Hạo phát hiện ra Hà Dữ thực sự là một người hiền lành và chân thành ở một khía cạnh nào đó, anh ấy thực sự quan tâm đến cậu bằng mọi cách. Dường như đã trở thành người đặc biệt nhưng cậu chỉ cảm thấy may mắn, nghĩ rằng đó là vì anh ấy là người tốt và đối xử với mọi người đều như vậy.

Ẩn dưới trái tim, có thứ gì đó đang âm thầm nhen nhóm.

4.

Hà Dữ phát hiện ra gần đây Hầu Minh Hạo có vẻ đang tránh mặt mình.

Thay đổi rõ ràng nhất là việc cậu ấy từ chối đến RV của mình, mỗi lần đến gần, cậu luôn im lặng giữ khoảng cách và luôn tìm cách từ chối khi được mời chơi bóng rổ cùng.

Hà Dữ cảm thấy rất không vui. Tuy hai người chỉ có tình bạn với nhau, chẳng hạn như cùng nhau đóng phim, cùng chơi bóng rổ, cùng nhau đạp xe không như những tình bạn trưởng thành khác hầu hết đều hời hợt và ngắn ngủi, nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt xa cách và kiên định của Hầu Minh Hạo . Trong lòng anh vẫn chua xót, có chút buồn bã.
( Condi tình yêu quật rồi¯⁠\⁠_⁠(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠_⁠/⁠¯)

Anh nghĩ, anh vẫn không thể chịu đựng được.

Máu đỏ tươi phun ra, trường kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm chói tai. Nhì thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Đỉnh Chi bất lực ngã xuống, một dòng máu đều đặn chảy ra từ cổ nam nhân ấy. Bách Lý Đông Quân lao tới ôm người vào lòng

"Không, sẽ không sao đâu, Diệp Đỉnh Chi!"

Đầu óc Bách Lý Đông Quân trống rỗng, y nhìn thấy đôi bàn tay bất lực và cứng ngắc của mình đang run rẩy, cố gắng truyền nội lực chữa lành vết thương đang chảy máu ghê rợn của người kiabnhưng đôi tay lại chỉ càng nhuộm thêm màu đỏ tươi.

"KHÔNG!!"

Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, Hầu Minh Hạo ôm Hà Dữ vào lòng, bối rối giữa hiện thực và hư ảo.

Giọng nói của đạo diễn từ xa truyền đến, mọi người xung quanh ồn ào, nhưng cậu vẫn còn ngơ ngác, nước mắt vô thức chảy ra, bàn tay đang ôm người trong lòng cũng siết chặt.

"Tiểu Hầu, Tiểu Hầu? Ngoan, không sao đâu, không sao đâu,"

Giọng nói dịu dàng quen thuộc cắt đứt hồi ức đau thương, đôi bàn tay to lớn của Hà Dữ lần nào cũng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, xoa dịu trái tim đau đớn đang bị kéo căng đến cực điểm trong và ngoài cảnh quay của Hầu Minh Hạo.

Hầu Minh Hạo vô thức ôm Hà Dữ thật chặt. Bách Lý Đông Quân đã mất đi Diệp Đỉnh Chi, nhưng cậu không thể mất đi Hà Dữ.

Hà Dữ ôm lại cậu, dưới màn đêm, ánh đèn mờ ảo và đám đông ồn ào dường như đã cách xa họ, hai thiếu niên ôm chặt lấy nhau, khoảnh khắc đó là vĩnh hằng

5.

"Tiểu Hầu, ngày mai em có rảnh không?"

Khi nhận được tin nhắn từ Hà Dữ, Hầu Minh Hạo vừa mới tỉnh lại sau cơn ác mộng, mồ hôi chảy dài trên trán, tay run rẩy chậm rãi trả lời.

"có."

Giây tiếp theo, cuộc điện thoại của Hà Dữ đã đến.

"Có chuyện gì vậy, Lão Hầu?"

Vừa tỉnh lại, Hầu Minh Hạo còn mê man thanh âm khàn khàn. "Có chuyện gì vậy?"

Hà Dữ nghe thấy có gì đó không ổn với cậu và lo lắng hỏi.

"Em có sao không..."

Có chuyện gì vậy, tiểu Hầu

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Hầu Minh Hạo đột nhiên muốn gặp Hà Dữ, dù chỉ một chút.

"Bây giờ em có ở nhà không? Anh đi tìm em."

Giọng nói của Hà Dữ vô cùng cấp bách, Hầu Minh Hạo nghe thấy giọng nói của anh rồi nghe thấy tiếng đứng dậy đi lấy chìa khóa xe liền thở phào nhẹ nhõm.

"Được, em sẽ đợi anh ở nhà."

6.

Khi Hà Dữ đứng trước cửa nhà, mồ hôi đầm đìa tay ôm mũ bảo hiểm, trong lòng Hầu Minh Hạo dâng lên một cảm giác khó tả.

Người đàn ông lo lắng nhìn cậu từ trên xuống dưới, để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn trước khi thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi, anh trai sẽ chở em đi."

Hà Dữ không hỏi anh có chuyện gì mà kéo anh ngồi lên ghế sau motor.

Tiếng gầm của xe motor đặc biệt nổi bật trong màn đêm tĩnh mịch, Hầu Minh Hạo ôm chặt eo Hà Dữ, khuôn mặt ẩn dưới mũ bảo hiểm không thể nhìn rõ.

"Hà Dữ."

Bên tai vang lên tiếng gió rít, giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của thiếu niên biến mất trong gió khiến nó có vẻ kém chân thực hơn, nhưng Hà Dữ vẫn bắt được tiếng gọi.

Đây là lần thứ hai Hầu Minh Hạo gọi tên anh kể từ lần đầu gặp nhau.

Hà Dữ chậm rãi đậu xe ở một bên đường an toàn, trước khi cởi mũ bảo hiểm ra, anh đã nghe thấy giọng nói lo lắng và run rẩy của Hầu Minh Hạo từ dưới mũ bảo hiểm.

"Anh sẽ là khách hàng VIP trọn đời của em chứ?"

Trong lúc nhất thời, Hà Dữ thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm. Trong lòng tràn ngập niềm vui sướng lớn lao.

"Đó là niềm vinh hạnh của anh."

Dưới ánh hoàng hôn, họ hôn nhau thật lâu và sâu bên một con đường vắng.
( End )
______________________________________
Chuyện là mình muốn đăng chap này sớm hơn nhưng mà nhà làm cơm cúng rằm, chạy đi chạy lại mệt lòi nên giờ mới đăng được 😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro