1.Bức tường thành lớn mang tên Jungwon.(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ đẹp nằm trong mắt kẻ si tình.

Thực ra, một phần lý do khiến Jay chọn trường đại học này là vì anh thấy khuôn viên trường rất đẹp. Một vị trí đẹp và thuận tiện ở ngay trung tâm thành phố với kiến ​​trúc bắt mắt, những bông hoa và cảnh quan sân vườn xinh đẹp tô điểm cho khuôn viên trường, và cả những con người xinh đẹp nữa.

Jay thích cuộc sống đại học của mình. Thật sự mà nói, anh thích sự tự do mà mình có, anh thích bạn bè, thích những hoạt động đa dạng mà các tổ chức sinh viên tổ chức. Luôn có điều gì đó mới mẻ diễn ra mỗi ngày, anh thích những trò vui ở đây hơn nhiều so với cuộc sống nhàm chán, tầm thường mà anh từng sống ở nhà bố mẹ mình.

"Ồ, Jay? Mày có thể giải thích cho tao tại sao chúng ta lại trốn sau một bụi cây không?"

Đúng rồi, hiện tại anh ấy đang trốn sau một bụi cây. Không phải một mình, đương nhiên, nếu không sẽ thật kỳ quặc. Dù sao thì, Jake cũng ở đây cùng anh.

Jay đã gặp anh chàng này khi còn là sinh viên năm nhất, hai người họ trở thành bạn cùng phòng, sau khi Jay quyết định để lựa chọn ngẫu nhiên trong việc sắp xếp ký túc xá năm đó. Trong khi những người khác chỉ trích và than vãn về bạn cùng phòng của họ, Jay cảm thấy may mắn vì mình đã gặp được Jake, Jay thật sự hài lòng với bạn cùng phòng của mình và thậm chí còn có thêm một người bạn.

Jake là một sinh viên quốc tế đến từ Úc, cũng là người Hàn giống anh, và Jay đã nhanh chóng phát hiện ra rằng Jake có một niềm đam mê kỳ quặc đối với văn hóa Mỹ, bị ám ảnh bởi các bộ phim và chương trình truyền hình, vì vậy mà đã năn nỉ cầu xin bố mẹ để được đến đây học đại học. Rõ ràng, việc gia nhập một hội sinh viên cũng là một phần trong giấc mơ của cậu, đến mức Jay phải nhắc nhở cậu không nên đặt hi vọng quá cao, vì các hội nhóm cũng có thể đáng sợ và kỳ quặc lắm.

Nhưng Jake đã nghiên cứu kỹ lưỡng trước đó, và cậu thật sự quan tâm đến hội nam sinh châu Á ở trường, và trông nó có vẻ dường như hợp với Jake. Do đó, vì muốn chăm sóc Jake, hay nói cách khác là trông chừng cậu ta, Jay đã đi cùng cậu đến những bữa tiệc trong tuần lễ tuyển thành viên, và bằng cách nào đó, Jay đã vô tình tham gia cùng cậu.

Hai năm sau, họ là những sinh viên năm ba, vẫn là bạn cùng phòng, và hiện đang trốn sau một bụi cây.

"Nhìn kìa," Jay nói thầm, xoay đầu Jake về phía một nhóm ba cô gái đang ngồi gần đó dưới một tán cây trong sân. Mặc dù cả ba cô gái đều xinh đẹp theo cách riêng của họ, nhưng có một người khiến Jay chú ý hơn cả - cô gái với mái tóc màu hồng dâu tây, Naomi.

Jay cũng tình cờ gặp Naomi vào năm nhất, khi cô ấy ở nằm trong nhóm định hướng của anh ấy ngay trước khi các lớp học bắt đầu. Lần đầu tiên anh ấy biết tên cô khi họ phải tham gia một hoạt động nhóm, họ đóng vai trò là người khuấy động không khí cho nhóm của họ. Jay đã may mắn có một cuộc trò chuyện nhỏ với cô, khi Naomi khen chiếc đồng hồ mà cha anh tặng như một lời chúc mừng vì đã vào được đại học.

Chỉ cần với điều đó là đã đủ làm Jay đã mê mẩn cô, ngay cả khi cô chỉ mới bắt chuyện với anh. Lúc đó, Jay hoàn toàn không biết ai trong trường và Naomi ở đó, nhanh chóng trở thành người bạn đầu tiên của anh ấy tại ngôi trường này.

"Ồ... Tao hiểu rồi," Jake nhướng mày đầy ẩn ý, ​​"Tao không nghĩ là mày vẫn còn mê cô ấy."

"Naomi là cô gái đẹp nhất mà tao từng thấy." Anh lẩm bẩm, đôi mắt mang vẻ mê mẩn và giọng nói đầy trìu mến. Jake khịt mũi bên cạnh anh, và Jay nhanh chóng trở nên khó chịu.

"Hầu như ai cũng nói thế," Jake tiếp tục cười thầm. Vấn đề là, Naomi lại là người mà rất nhiều chàng trai trên trường đều mê mẩn. Tại các bữa tiệc của hội sinh viên, luôn có những lời bàn tán giữa họ, về việc ai sẽ là người tiếp cận cô để có được một buổi tối lãng mạn vào hôm đó.

Nhưng Naomi không hề dễ dãi, không phải bất kỳ chàng trai nào cũng có thể đến gần cô và mong đợi rằng cô ấy dành thời gian cho họ. Phải mất một chút công sức mới có thể khiến cô ấy chú ý, và không phải ai cũng nỗ lực để tìm hiểu cô ấy một cách đúng đắn sau khi họ nhận ra điều đó.

Thằng bạn thân khác của anh, Sunghoon, người được mọi cô gái trong trường theo đuổi, cũng đã cố gắng tiếp cận cô ấy, nhưng vô ích. Naomi là chính là thách thức lớn, và đó chính xác là sức hấp dẫn của cô ấy.

"Mày câm mõm, tao cần mày nhắc lại chắc?"

"Xin lỗi nhé." Cậu ta nói, miệng vẫn cười toe toét, nhưng Jay biết rằng thằng khốn Jake không thực sự xin lỗi chút nào.

"Vậy hiện tại chúng ta đang nhìn chằm chằm vào cô ấy từ sau bụi cây này để làm gì, mày nói xem?" Jake hỏi.

"Đã ba năm rồi đấy, Jay. Đến một lúc nào đó, mày phải nhận ra rằng nếu mày muốn có cơ hội với cô ấy, mày thực sự phải đứng dậy và nói chuyện với cô ấy. Hãy thoát khỏi chế độ friendzone này đi, mày hiểu ý tao chứ?"

"Tao biết mà," Anh ta lẩm bẩm, "Tao chỉ đang... chờ thời cơ. Và đánh giá tình hình. Tao không muốn đột nhiên tiếp cận cô ấy như một stalker."

"Tao và mày, hai người đàn ông trưởng thành đang theo dõi một nhóm con gái từ sau bụi cây... Tao nghĩ chúng ta đã vượt qua yếu tố đáng sợ mày bảo rồi đấy."

Jay đứng dậy và thở hổn hển vì thiếu không khí, "Nghe này, nói với cô ấy về chuyện này không dễ như mày nghĩ đâu. Ít nhất là đối với tao."

Jake cũng đứng dậy, "Sao thế? Tao cá chắc rằng Naomi đã quen với việc những gã đàn ông liên tục tiếp cận cô ấy mọi lúc rồi."

Anh vò tóc. Lý do tại sao mà Jake có thể vô tư lự như vậy, đó là vì cậu ta không nằm trong vị trí của Jay.

Anh chỉ là - không thể đột nhiên đi đến và thẳng thừng nói "chúng ta hẹn hò nhé". Trong trường hợp xấu nhất, Jay sẽ bị cười vào mặt như một thằng ngu, và đó là điều tệ nhất mà anh không mong muốn nó xảy đến với mình.

Tốt hơn là nên đi đường dài và chờ đợi cho đến đúng thời điểm. Đã ba năm rồi, sau cùng, thêm vài tháng nữa thì cũng chẳng hại gì.

"Bởi vì tao thực sự thích Naomi, đó là lý do. Những thằng khác chỉ muốn khoe khoang vì đã chinh phục được cô ấy hay gì đó, còn tao trân trọng cô ấy vì con người cổ ."

Jay thì khác, anh đã ngưỡng mộ Naomi từ năm nhất, và anh nhận ra được nhiều điều của cô, không chỉ nằm ở vẻ đẹp. Hơn thế nữa, cô ấy cũng rất thông minh, vẫn duy trì được học bổng toàn phần, cũng như tài năng, là thành viên tích cực của đội nhảy của trường đại học và gần đây được bầu làm đội trưởng.

"Mày thực sự mê mệt cổ rồi." Jake chế giễu anh bằng giọng the thé, "Giống như cách mày cũng thích những cô gái khác?"

"Đó là chuyện quá khứ, đừng nhai đi nhai lại chuyện cũ như một con bò để chọc tức tao," Anh nhẹ nhàng đẩy vai Jake để cậu im lặng, nhưng cậu chỉ tiếp tục cười nhăn răng.

Jay không phủ nhận rằng anh đã từng hò hẹn với một vài cô gái trước đó, dù sao đó cũng chỉ là một phần của trải nghiệm đại học. Cuối cùng, anh vẫn trung thành với cô gái đó.

"Những cô gái đó chỉ đơn giản là không có những gì Naomi có."

"Và chính xác thì cô ấy có gì khác biệt?"

Jay bỏ qua câu hỏi của Jake để quay lại nhìn Naomi và những người bạn của cô ấy vẫn đang trò chuyện bên cây. Có một cái hồ ngăn cách những bụi cây mà họ đang ẩn nấp và cái cây cô ấy đang ngồi. Bề mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, Jay luôn nghĩ rằng một buổi picnic bên cạnh hồ và ngắm nhìn những chú vịt đang chơi đùa dưới nước sẽ là một địa điểm hẹn hò hoàn hảo.

"Jake, cho tao một số lời khuyên của mày với, mày là chuyên gia về chuyện tình cảm mà. Tao nên tiếp cận cô ấy ngay bây giờ hay nên đợi đến khi cô ấy ở một mình?"

"Mày có vẻ lên tinh thần rồi, nên triển bây giờ luôn đi."

"Bây giờ, ý mày là - ngay bây giờ?"

"Đúng vậy... đó là ý nghĩa chính xác của từ "bây giờ."

"... Được rồi, tao đi đây."

"Mày vẫn kẹt dí ở chỗ này mà."

"Thế á? Tao không để ý."

"Ôi Chúa ơi, sự tự tin của mày đâu hết rồi? Biến đi nhanh cho tao nhờ-"
Jake đặt tay lên vai anh và đẩy mạnh.

"Jake-" Anh bị cắt ngang và bị đẩy vào ai đó đang đi ngang qua, cả hai cùng ngã lộn cổ xuống hồ nước.

Jay chửi thề khi anh vùng vẫy trong hồ, anh cố gắng đứng dậy, khạc nước bẩn ra khỏi miệng. Sau đó, anh lau mặt bằng ống tay áo ướt đẫm và hất những lọn tóc ra sau để nhìn rõ hơn.

Anh quan sát ngay bên cạnh mình, chứng kiến người kia cũng đang cố gắng đứng lên giữa những tràng nước bắn tung tóe.

Một tràng lời xin lỗi tuôn ra khỏi miệng Jay, "Tôi rất xin lỗi."

Jay đưa tay ra để giúp cậu bé tội nghiệp mà anh vô tình đẩy ngã, quan sát mớ tóc dính bùn và bộ quần áo giờ đã bẩn thỉu. Chắc chắn cậu ta sẽ phải tắm rửa rất kỹ. Điều đó khiến Jay cảm thấy rất tồi tệ với người ta.

Jay giữ chặt vai cậu để giữ thăng bằng, "Bạn tôi và tôi chỉ đùa giỡn thôi và chúng tôi không nhìn xung quanh-"

Cuối cùng, cậu bé ngước lên, nhìn anh qua mái tóc ướt, vén tóc ra khỏi mặt. Jay cao hơn cậu một chút nên anh nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt sâu thẳm đến mê hoặc của cậu, điều đó khiến Jay như bị choáng ngợp. Đôi mắt nâu sẫm của cậu bé gần như thôi miên anh, tạm thời làm tê liệt cảm giác tội lỗi của Jay và thay thế bằng sự chìm đắm.

"Ừm..." Jay gần như quên mất mình sẽ nói gì tiếp theo, một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong anh khi anh tiếp tục lướt qua các nét mặt của cậu bé.

Cậu ta lúng túng, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Jay. Cậu vò lại gấu áo để gạt nước thừa.

Jay không chắc mình vừa rơi vào một thế giới nào đấy, nhưng anh không bao giờ muốn quay lại đó nữa. Anh kìm nén những ý nghĩ đó lúc này và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Cậu có cần giúp đỡ không...? Một lần nữa, tôi thật sự rất xin lỗi-"

"Kính của tôi," Cậu ngắt lời, "Tôi cần kính của tôi."

Jay nhìn quanh hồ, nghĩ rằng kính của cậu hẳn đã rơi ở đâu đó, và quả nhiên, anh tìm thấy nó, gọng kính đen trơn và đưa lại cho cậu.

Jay quan sát cậu đeo kính vào, cảm giác tội lỗi lại dâng trào, "Cậu có cần giúp đỡ để đến nơi cần đến không? Hay là-"

"Không sao cả—tôi ổn."

"Cậu chắc chứ?" Cậu ấy lờ đi câu hỏi của Jay và tập trung vào việc làm sạch người. Không biết phải làm gì tiếp, Jay chỉ đứng đó im lặng quan sát.

"...Tôi đã nói với cậu rồi, tôi ổn." Cậu ta đeo cặp sách lên vai, "Chỉ là tôi đâm vào nhầm chỗ thôi." Jay nhìn cậu bé bước nhanh qua anh và đi sang đường, quần áo ướt dính vào da và nước nhỏ giọt từ cơ thể, tạo thành những vệt dài phía sau lưng áo.

Jake chạy đến chỗ anh ta sau khi chứng kiến ​​cuộc chạm trán diễn ra từ xa, "Chết tiệt, tao không cố ý đẩy mày mạnh đến thế đâu..."

Jay chế giễu, "Quả là một trợ thủ đắc lực." Anh ta lắc lư mắt cá chân, ngọ nguậy vì đôi tất ướt nhèm, "Tao không thể tin nổi là mày chẳng làm gì ngoài việc nhìn tao bị đổ lỗi trong khi đáng ra đó thực sự là lỗi của mày."

"Tao xin lỗi... Tao đoán là tao chỉ bị choáng váng vì sốc. Tao biết chắc là anh chàng đó trông như thực sự tức giận, trông anh ta như thể không thể chờ để chạy trốn khỏi mày vậy."

"Bất kỳ ai cũng sẽ như vậy nếu họ rơi xuống một cái hồ đầy bùn." Ánh mắt Jay lạc đi và họ nhìn sang cái cây gần đó, "Ôi không, Naomi-"

Trong lúc hỗn loạn lúc nãy, anh đã hoàn toàn quên mất cô ấy. Và thậm chí, anh đã bỏ lỡ cơ hội của mình, Naomi và bạn bè của cô ấy giờ đã biến mất hút.

"Ừ, cô ấy đã rời đi một lúc trước khi mày đang bận thi đấu giải bơi lộn trong hồ," Jake bình luận khi cậu cuối cùng cũng nhận ra Jay đang nhìn chằm chằm vào đâu.

"Dù gì thì đây cũng là tin tốt mà, phải không? Ít nhất thì, mày cũng có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về cách rủ được Naomi đi chơi."

Đm, thề có chúa, Jake luôn tìm ra được những điều tích cực trong mọi thứ, và Jay thì không được như vậy . "... Mày có nghĩ là - cô ấy đã nhìn thấy tao và cậu bé đó rơi xuống nước không?"

Jake mím môi. "Vì lợi ích của mày, chúng ta hãy hy vọng là cô ấy không nhìn thấy gì cả"

Lời trấn an của cậu không giúp xoa dịu lương tâm của Jay nhiều cho lắm, nghĩ gì chứ, nhưng anh vẫn trân trọng vì ít ra còn có một lời trấn an. Tuy nhiên, có một số sự thật trong lời nói của Jake.

Vài ngày sau vụ việc diễn ra ở hồ, Jay đã dành nhiều thời gian để cân nhắc cách rủ Naomi đi chơi. Và vì anh biết về cô và hiểu rõ về bản thân mình, anh nghĩ rằng chỉ cần đến gặp cô và rủ cô đi chơi một cách bình thường có lẽ không phải là cách tiếp cận tốt nhất.

Naomi sẽ thấy tình huống này khó xử và chỉ cười trừ như không có chuyện gì to tát, điều này sẽ như một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời Jay, hoặc Jay bằng cách nào đó làm hỏng mọi chuyện và hoặc nói sai câu nào đó giống một thằng ngáo, sau đó chạy về phòng và khóc lóc với hội ba chàng ngốc của mình về chuyện đó như một thằng hèn, rồi dẫn đến việc này sẽ là nỗi đau lòng lớn nhất trong cuộc đời anh.

Anh nghĩ rằng, hành động tốt nhất bây giờ rõ ràng là hãy từ từ: bắt đầu bằng việc đi chơi với cô ấy thường xuyên hơn, thỉnh thoảng tán tỉnh cô ấy, rồi bùm! Jay bắt đầu rủ Naomi đi chơi, cô ấy sẽ đồng ý, và mọi chuyện diễn ra suôn sẻ từ đó trở đi, (hay là một cái kết happy ending điển hình trong truyện tiểu thuyết).

Jay trình bày kế hoạch mà anh cho là ấn tượng với Sunghoon, một anh chàng khác trong hội ba chàng ngốc, đang ăn trưa cùng anh ta sau khi lớp học cuối cùng trong ngày của Jay đã kết thúc.

Nếu có ai đó có thể đưa ra ý kiến một cách trung thực, vùi dập và chê bai một cách không thương tiếc và thực sự sẽ nói thẳng với Jay rằng đầu óc của mày tệ vãi, thua cả nữ chính trong phim tình cảm rẻ tiền với suy nghĩ "mình sẽ thay đổi được anh ấy", thì đó chắc chắn là anh ta.

"Ồ, wow..." Sunghoon gật gù chậm rãi, vẫn cố gắng xử lý những gì Jay vừa nói. Khuôn mặt của anh không biểu lộ cảm xúc gì (như mọi khi), dù sao thì điều đó cũng khá bình thường đối với Sunghoon, nhưng hoàn toàn vô dụng đối với Jay trong việc giải mã liệu rằng Sunghoon đang nghĩ gì.

"Tao khá khen vì mày đã thực sự nghĩ kỹ về điều này."

"Được đấy trứ? Vậy thì mày thấy kế hoạch có khả thi không?"

"Thực ra thì kế hoạch khá ổn. Tao chỉ khá bất ngờ vì mày lại bỏ nhiều công sức như vậy, thế thôi."

"... Ý mày là sao?"

"Ý tao là, tất cả chúng ta đều biết Naomi khó cưa đổ như thế nào. Để cô ấy đồng ý hẹn hò với mày sẽ không dễ đâu," anh thở dài, vuốt tóc.

"Tao nói vậy vì cô ấy đã từ chối tao trong số tất cả mọi người, chính là tao đấy!" Jay không thể không đảo mắt trước sự thái quá của Sunghoon, "Không phải là tao nghiêm túc với cô ấy hay gì cả, nhưng chết tiệt, lòng tự trọng của tao đã bị tổn thương nặng nề đấy."

Jay đùa giỡn đẩy vai anh ta, "Thằng khốn này nữa."

Sunghoon mỉm cười, "Nhưng đùa thì đùa, nếu mày thực sự nghiêm túc với cô ấy, tao khuyên mày nên thử đi. Khẳng định đấy, thật sự thì mày có cơ hội tốt hơn với cô ấy so với bất kỳ ai. Cô ấy dường như thực sự có thể chịu đựng được tính cách dở hơi của mày."

Jay gật đầu, hoàn toàn chấp nhận sự tự tin mà Sunghoon đang dành cho mình. "Là rõ, tao nghiêm túc mà."

"Đừng lo, tao không nghi ngờ gì mày đâu," Anh cười, đấm vào vai Jay.

"Chúc may mắn, thằng chó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro