1.Bức tường thành lớn mang tên Jungwon.(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục tiêu của Jay trong tuần này là tìm hiểu Naomi ở một mức độ sâu sắc hơn. Anh không chắc mình nên bắt đầu từ đâu, nhưng anh cho rằng mình sẽ biết khi nào là thời điểm thích hợp nhất. Tốt hơn hết là cứ thuận theo tự nhiên, và hy vọng Naomi sẽ sớm nhìn nhận anh theo một cách khác.

Jay đứng đợi ở hành lang của tòa nhà thể dục, bên ngoài phòng tập nhảy. Một vài người trong đội nhảy vừa mới ra ngoài, và Jay đợi thêm vài người nữa đi ra khỏi phòng trước khi bước vào.

Một trong số họ lịch sự mở cửa cho anh, và Jay cảm ơn họ trước khi ngó nghiêng khắp xung quanh, mỉm cười khi anh ấy nhìn thấy chính xác người mình đang tìm kiếm, "Naomi".

Naomi đang chỉnh sửa lại kiểu tóc đuôi ngựa của mình trong gương phòng tập, làm cho mình trông chỉn chu hơn sau những gì mà Jay nghĩ là do một buổi tập nhảy căng thẳng.

Ánh mắt cô chạm vào anh trong gương, "Jay! Thật kỳ lạ khi thấy mày ở bất cứ đâu trong tòa nhà này ngoài phòng tập gym". Sau khi đã hài lòng với mái tóc của mình, cô quay lại đối diện với anh.

"Mày đang làm gì ở đây vậy?"

"À thì, tao ghé qua để đưa cho Kai đồ của cậu ấy, nhưng anh không thấy cậu ấy đâu cả..."

Đây là một lời nói dối rất hợp lý, xét đến việc anh và Kai đều học chung chuyên ngành kinh tế và các lớp học của họ gần như trùng nhau. Anh biết Kai đã về nhà trong vài ngày, và do đó không có mặt ở buổi tập hôm nay, tạo cho Jay một cái cớ hoàn hảo.

"Mày đen rồi, hôm nay anh ấy không ở đây. Tao nhớ là Kai đã nói với tao rằng cậu ấy phải về nhà vì có việc trong gia đình." Cô giải thích.

"À, Vậy sao? Có lẽ là tao đoán là tao sẽ phải đợi cho đến khi nó về." Jay dựa vào trước gương.

"Nhưng mà dù sao thì tao cũng ở đây mất rồi, nên tao nghĩ là tao muốn làm cho chuyến đi này trở nên đáng giá. Dạo này mày thế nào rồi? Lâu lắm rồi tao mới nói chuyện tử tế với mày, tao đã bỏ lỡ cơ hội gặp mày ở vài bữa tiệc gần đây nhất của bọn tao."

"Không phải lỗi của tao khi bọn mày tổ chức tiệc gần như là mỗi ngày. Mày biết đấy, sức chịu đựng của tao có giới hạn về việc tiệc tùng mà, tao nghĩ vào cuối tuần tao luôn cảm thấy mệt mỏi và chỉ muốn nghỉ ngơi."

"Mày nói đúng, nhưng thật không may là tao không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt buộc phải tham dự mọi bữa tiệc." Anh thở dài một cách não nề.

"Thế hả, tao nghĩ có lẽ mày nên nói chuyện với Heeseung về chuyện này? Tao cá chắc rằng việc bỏ lỡ một hoặc hai bữa tiệc cũng không nghiêm trọng đến thế đâu."

Jay cười khẩy, "Tao chắc chắn sẽ nói mày biết ý kiến của anh ấy về việc này... nếu tao còn sống để kể lại, không thì tao nhờ mày thắp cho tao nén nhang nhá." Heeseung sẽ nổi điên nếu Jay chỉ đơn giản là không tham gia mà không đưa ra được lý do chính đáng.

Naomi vỗ vai anh ta, "Phấn chấn lên mày."

"Ừ, ừ. Còn mày thì sao? Chắc chắn cuộc sống của mày không khốn khổ như tao đâu."

Khuôn mặt cô nhăn lại, "Mày sai hoàn toàn rồi. Dạo này tao đang vô cùng căng thẳng đây. Mày biết buổi lễ thường niên mà bọn tao thường chuẩn bị cho học kỳ mùa xuân chứ?" Jay gật đầu.

"Về cơ bản thì, hội sinh viên đã biển thủ của bọn tao một số tiền quỹ trong năm nay và giờ thì bọn tao không có đủ ngân sách để dành cho địa điểm thường lệ và tất cả những thứ phát sinh. Tao khá lo lắng rằng bọn tao sẽ không thể có một buổi biểu diễn hoành tráng như mọi năm, tao chỉ, không muốn làm mọi người phải thất vọng thôi."

Đội nhảy luôn được biết đến với những màn trình diễn hoành tráng của họ tại các buổi trình diễn cuối năm học, một sự kiện lớn mà hầu hết mọi người đều luôn mong chờ, bao gồm cả Jay.

Naomi là đội trưởng năm nay, áp lực chắc hẳn đã ảnh hưởng đến cô ấy rất nhiều rồi. Jay ước gì anh có thể ôm lấy cô để an ủi, nhưng họ vẫn chưa đủ gần gũi để làm điều đó. Tuy nhiên, hiện tại, những lời nói của anh có thể khiến cô ấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô tiếp tục, "Bọn tao dự định sẽ sớm tổ chức một buổi gây quỹ, bán một số món tráng miệng tự làm. Tao nghĩ là nó sẽ không đủ, nhưng ít nhất bọn tao sẽ cố gắng, tao đoán vậy."

"Dù sao thì đây cũng là một khởi đầu tốt, vì vậy đừng mất hy vọng, được chứ?" Anh trấn an cô, "Khi nào thì buổi gây quỹ diễn ra? Tao sẽ là một khách hàng tiềm năng đấy nhé."

Nụ cười của Naomi từ từ xuất hiện trở lại, và Jay không thể mong đợi một cảnh tượng nào đẹp hơn thế. "Nó sẽ diễn ra—ôi, khoan đã. Jungwon!" Cô gọi một cậu bé đang tập một số động tác nhảy ở một bên, mắt dán vào một chiếc iPad lớn một cách hài hước.

Naomi vẫy tay gọi cậu ta lại, mắt cậu vẫn dán chặt vào màn hình khi cậu bé tiến gần hơn. Cuối cùng cậu cũng ngẩng lên, cậu dừng lại ngay lập tức.

Đôi mắt đó không thể nhầm lẫn được, chính là đôi mắt đã thu hút sự chú ý của Jay khi anh vô tình đẩy cậu vào hồ ở trong khuôn viên trường. Lần này cậu hoàn toàn khô ráo và không còn dính bùn, khuôn mặt lạnh lùng mà Jay từng thấy lúc đó vẫn y nguyên trên khuôn mặt cậu bé.

Cái hồ trong khuôn viên trường đã trở thành nạn nhân của cậu khi Jay vô tình đẩy cậu vào đó, khá chắc rằng Jay đã phá hỏng cả một ngày của cậu vì chuyện đó. Nhưng giờ là lúc anh có cơ hội để làm hòa với cậu.

"Chào cậu, lâu rồi không gặp."

Naomi nhìn qua nhìn lại giữa họ, "Hai người biết nhau sao?"

"Không, bọn em không quen biết nhau." Cậu bé, hay Jungwon theo cách Naomi gọi, trả lời nhanh chóng. Cậu chuyển sự chú ý của mình trở lại Naomi, hoàn toàn lờ Jay đi.

"Chị cần gì ở em vậy?"

"Chị vừa nói chuyện với Jay về những rắc rối trong buổi biểu diễn của chúng ta và chị muốn hỏi em rằng, —À quên mất, Jungwon, đây là Jay. Cậu ấy ở trong một hội nam sinh và là người ủng hộ số một của chúng ta kể từ ngày đầu tiên." Cô giới thiệu cậu ấy.

"Còn Jay, đây là Jungwon. Khi tao dẫn dắt nhóm năm nhất và phát hiện ra em ấy cũng thích nhảy, tao thực sự đã gần như phải cầu xin em ấy tham gia team của bọn tao, và giờ em ấy đã là một trong những dancer giỏi nhất của chúng ta." Naomi khoe khoang một cách đầy tự hào.

"Bình tĩnh nào, em không giỏi đến thế đâu..." Jungwon khiêm tốn lẩm bẩm, khuôn mặt hơi ửng hồng. "Quay lại chủ đề chính đi, Naomi. Chị muốn hỏi em điều gì vậy?"

"Chị xin lỗi. Như chị đã nói, chị muốn hỏi em về ngày chúng ta dự định tổ chức buổi gây quỹ, chị quên mất rồi."

"Chị đãng trí quá, leader," Jungwon cười tủm tỉm, ôm chặt chiếc iPad vào ngực. "Em nghĩ là chúng ta dự định tổ chức vào ngày 8 tháng 10."

"Thấy chưa, chị biết là vào một ngày nào đó trong tháng 10 mà. Và chị không hề đãng trí nhá, nhóc con!" Naomi giơ tay lên và vò đầu cậu một cách thô bạo (nhưng vẫn đầy sự cưng nựng), khiến cậu cảm thấy khó chịu không thôi.

Đột nhiên Jay cảm thấy mình như một kẻ thứ ba, nhìn họ đùa giỡn với nhau và nói những câu chuyện riêng tư mà anh không thể xen vào. Jay không nhận ra Naomi lại thân thiết với cậu sinh viên năm nhất này đến vậy, một kỳ tích mà hầu hết những chàng trai trong trường thậm chí còn không thể làm được, dù họ đã đã ở đây lâu hơn cậu chàng Jungwon trước mặt nhiều.

Thật thú vị khi thấy Naomi thoải mái thế nào khi ở bên cậu ấy, và ngược lại. "Ồ, hai người thật là đẹp đôi. Naomi à, mày đang làm cậu ấy sắp chết vì ngạt thở đấy."

"Không phải! Jungwon yêu chị mà," Naomi kéo một lọn tóc của cậu, "Đúng không?"

"Thực ra thì, không phải lúc này đâu. Buông em ra-" Jungwon gỡ tay cô ra.

"Nhưng tao đoán là mày đã đúng theo một cách nào đó, Jay. Tao là người cố vấn không chính thức của Jungwon. Mày biết đấy, giống như giúp cậu ấy làm quen với trường và các thứ. Tao đoán là hoạt động trong đội nhảy cũng được bao gồm trong đó, nhưng em ấy không thực sự cần sự giúp đỡ của tao trong việc đó. Jungwon thật sự là một người cầu toàn trong lĩnh vực đó rồi."

"Nói về việc nhảy, tao thấy rõ là các cậu ấy đang làm việc rất chăm chỉ." Jay chỉ vào vài thành viên ở góc phòng vẫn ở lại muộn, giúp nhau tập luyện và hoàn thiện một số động tác.

"Bọn mày đã chuẩn bị cho một cái gì đó từ sớm trong năm học như vậy sao?"

"Đúng rồi. Bọn tao được mời biểu diễn tại đám cưới của Trưởng khoa, do vậy, bọn tao đang sáng tạo một tiết mục một cách nhanh chóng cho sự kiện đó." Naomi xác nhận.

"Hì hì, mày có biết đây là người vợ thứ tư của ông ấy không?"

"Thật sự!!? Tao không biết, tao thậm chí còn không nghĩ đến khả năng anh ấy có thể lấy vợ, chứ đừng nói đến việc lên đến tận người thứ tư. Mày có video về vũ đạo đó không? Tao tò mò muốn phát điên, nếu mày không phiền."

"Tất nhiên rồi, để tao..." Naomi sờ trong túi của mình trước khi nhận ra rằng cô đang mặc quần legging. "Jungwon àa, em có thấy điện thoại của chị đâu không?"

"Không, thưa bà chị của tôi ."

"Đm, chị lại để quên trong phòng vệ sinh rồi." Naomi thì thầm với chính mình.

"Jungwon, nãy chị thấy em xem video trên iPad của em trước đó, em có thể cho Jay xem video đó không? Chị sẽ đi tìm điện thoại của mình ngay."

"Yeah, thưa chị." Naomi liếc họ một lần nữa trước khi chạy ra khỏi phòng tập nhảy.

Jay nghiêng người khỏi gương và bước lại gần Jungwon, nụ cười của Jungwon biến mất, thay vào đó là một cái nhìn chằm chằm đến là kinh dị.

Thật sự, Jay cảm thấy khó chịu khi thấy sự chuyển biến từ tính cách vui vẻ, hoạt bát khi nói chuyện với Naomi sang vẻ mặt ảm đạm ngay cả khi Jay chỉ vừa mới liếc nhìn cậu.

"Thật sự đấy, sự hiện diện của tôi khiến cậu khó chịu đến vậy sao?" Anh nói với giọng điệu đùa cợt .

"Nghe này, nếu cậu muốn, tôi xin lỗi một lần nữa vì những gì đã xảy ra—"

"Không sao đâu, thực sự mà . Anh không cần phải liên tục xin lỗi, tôi sẽ không để bụng vấn đề đó đâu."

"Thật đấy nhé?" Chà, điều đó chắc chắn khiến lương tâm của Jay nhẹ nhõm hơn. "Tốt thôi, tôi đã lo lắng cậu ghét tôi suốt đời vì vấn đề đấy hay đại loại vậy."

Jungwon chẳng nói thêm gì khi bật video mà cậu sắp trình chiếu trên iPad của mình. Jay không khỏi thắc mắc điều gì đặc biệt về cậu, khi mà Naomi, một người mà tất cả mọi người đều biết là nổi tiếng, lại gắn bó với cậu ấy đến vậy. Đối với Jay, cậu chỉ giống như bất kỳ chàng trai bình thường mà có thể tìm thấy trên đường một cách dễ dàng.

Có lẽ, việc nói chuyện với cậu thêm một chút sẽ giúp anh sáng tỏ điều đó, "Naomi... Cô ấy có vẻ hơi hoạt bát có mức, có lẽ vậy? Cô ấy quá thừa năng lượng, mà điều vừa hay khiến cho cô ấy hoàn hảo với một đội nhảy."

Jungwon cuối cùng cũng rời anh mắt, liếc qua anh một chút, "Ừ... Năng lượng của chị ấy lúc đầu khiến tôi cảm thấy choáng ngợp, nhưng tôi nghĩ rằng mình cuối cùng cũng đã quen với điều đó rồi."

"Dù gì thì, cô ấy có vẻ đặc biệt là thích cậu, cơ bản là bao bọc cậu trong chăn mà bảo vệ. Cậu có biết, bao nhiêu chàng trai sẵn sàng tranh giành để được ở vị trí của cậu không?" Anh đùa.

"...Gì cơ?"

"Ồ, đúng rồi, cậu là người mới," Jay nhận ra, "Nhưng sắp đến tháng Mười rồi, không thể nào cậu chưa nhận thấy sự nổi tiếng của Naomi. Cô ấy về cơ bản là cô gái lý tưởng trong mơ của mọi chàng trai."

"Đương nhiên tôi cũng... đã để ý," Jungwon cuối cùng cũng nhìn vào mắt Jay, "Anh cũng là một trong số họ còn gì"

"Tôi?" Jay cười. Anh không nghĩ rằng mình lại lộ liễu đến vậy, nhưng anh đoán rằng, nếu ai đó ở quanh Naomi lâu thì ngay cả người mới như Jungwon cũng sẽ nhanh chóng nhận ra cô thu hút đến mức nào. "Tôi có thể hiện nó rõ ràng đến vậy sao?"

Jungwon quay lại nhìn màn hình , "...Anh không phải là người đầu tiên cố gắng vào studio này và giả vờ quan tâm linh tinh chỉ để thu hút sự chú ý của cô ấy."

"...Chúng ta đã xem được một nửa video rồi, mà anh vẫn chưa xem." Jay nhìn lại màn hình, chỉ thấy đoạn vũ đạo đã được phát từ rất lâu rồi. Cậu ta phát video từ bao giờ vậy? "Và toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng ta chỉ xoay quanh Naomi, người thậm chí còn không có mặt ở đây lúc này."

Jay nhíu mày nhìn cậu, nhưng không có cơ hội để kịp bao biện cho chính mình, khi mà Naomi chạy vội về phía họ. "Chị tìm thấy rồi!" Cô vẫy vẫy điện thoại mình lên không trung,

"Hóa ra là chị đã để nó trên bồn rửa mặt ở phòng vệ sinh. Chúa ơi, ơn trời là nó vẫn còn ở đó. Thế, mày và Jungwon đã xem đoạn nhảy chưa?"

"Ừ, và Jay nói rằng anh ấy thực sự thích phần vũ đạo trông như cái cối xay gió," Jungwon giả vờ tươi cười, (mặc dù Jay thấy nó trông giả vãi đi được), "Đúng không, Jay?"

"Ừ thì...đúng vậy"

"Tuyệt, đó cũng là phần yêu thích của tao. Tao khá tự hào về nó đấy." Cô ấy cười rạng rỡ.

"Ôi, chị Naomi," Jungwon nói, mắt sáng lên vì một tin nhắn trên iPad, "Riki vừa nhắn tin cho em rằng căn tin đang bán loại smoothies mà em thích - và nó miễn phí trong hôm nay. Nếu chúng ta chạy đến đó ngay bây giờ, em và chị có thể có cơ hội chấm mút một tí."

"Thật sao? Vậy thì chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"

"Lấy giúp em cái túi khi chị đến đó nhé!" Jungwon hét lên khi Naomi chạy đến một góc nơi đồ đạc của họ ở đó.

Trong khi đó, Jay đang bực bội. "Này, Naomi và tôi là bạn tốt. Đừng nghĩ rằng tôi đang 'giả vờ' hay gì đó chỉ để gần gũi hơn với cô ấy. Hoàn toàn không phải như vậy đâu nhé chàng trai."

Jungwon nhún vai, "Anh không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với tôi."

Và đó là câu trả lời tốt nhất mà Jay nhận được, không còn cơ hội để tiếp tục thúc ép thêm khi Naomi quay lại với túi của cô và Jungwon.

"Chúng ta phải chạy mới kịp được, à nhưng mà tao sẽ gặp lại mày sau nhé, Jay ?" Naomi nói với anh ấy.

Jay liếm môi, "Tất nhiên rồi, gặp lại sau. Mày biết tìm tao ở đâu rồi mà."

"Và mày cũng thế." Naomi rời đi cùng Jungwon, cậu bé trẻ hơn còn không thèm nhìn anh một cái và chỉ tiếp tục theo sau cô ấy mà chẳng nói một lời nào.

Jay đã luôn nghĩ rằng, với vị trí của mình - một sinh viên năm ba và là thành viên của hội học sinh sẽ làm cho các sinh viên năm nhất cảm thấy chút e ngại, ngay cả khi anh không có ý làm vậy, nhưng có vẻ như nhân vật Jungwon này miễn nhiễm với tất cả mọi thứ và bất cứ điều gì, ngoại trừ nước.

Jay lặng lẽ cười một mình khi rời khỏi studio, có lẽ Jungwon thật sự xứng đáng bị ngã vào hồ. Một phước lành với anh dưới hình thức khác, có lẽ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro