1.Bức tường thành lớn mang tên Jungwon.(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về phòng, anh nghĩ đến việc sẽ tắm nước nóng như thế nào ngay khi anh về đến phòng của mình, và ý định của anh vỡ tan tành khi anh phát hiện rằng phòng tắm đã bị người khác chiếm dụng.

Thất vọng, anh đi thẳng vào phòng của mình, chỉ muốn nằm sấp xuống giường cho đến khi nhận ra giường của anh đã bị một người đàn ông khác chiếm lấy.

"Sunghoon, mày đang làm cái đéo gì trong phòng của tao... và thậm chí là nằm trên giường của tao? Biến về ổ của mày đi."

"Tao ở đây vì Jake muốn tao ở đây," Jay chỉ vào Jake đang nằm trên giường của mình, lướt điện thoại một cách nhàn nhã.

"Thằng này không ở trong phòng của nó vì Nicholas đã đưa một cô gái về." Jake tiết lộ, vạch trần lời nói của Sunghoon "Tụi tao đã cố gắng nghe lén nhưng không nghe thấy gì. Vậy thì có thể kết luận rằng hoặc là họ rất yên tĩnh hoặc là họ chưa làm gì cả."

Jay lắc đầu không tin nổi," Chúng mày gớm thật." Anh đóng cửa lại và đi về phía giường của mình, đẩy Sunghoon về phía tường để tạo thêm không gian cho mình nằm sấp mặt xuống.

Sunghoon vỗ mông Jay, "Và mày thì đã ở đâu suốt thời gian qua? Tụi tao đã mong mày sẽ xông vào phòng từ một giờ trước rồi."

"Tao đã ở phòng tập nhảy và nói chuyện với Naomi... Tao đã nói với chúng mày rằng tao sẽ thử tấn công cô ấy còn gì."

"Hmm. Và kết quả, vẫn trong chế độ friendzone?"

"Mọi chuyện chưa đâu vào đâu cả," Jay lẩm bẩm vào gối của mình một cách thảm hại, "Tao nghĩ mình đang phải đối mặt với một đối thủ mạnh."

"Eo, mày bắt đầu có cái kiểu nói như Jake mỗi khi nó nói chuyện với mấy thằng bạn chơi Valorant rồi đó." Sunghoon cười khúc khích, trong khi Jake đang đe dọa ném một cái gối vào đầu Sunghoon từ phía bên kia.

Jake vẫn giữ chặt chiếc gối trong tay phòng trường hợp Sunghoon quyết định nói điều gì đó ngứa tai lần nữa.

"Jay, mày giải thích đi."

"Được thôi, mày nhớ cái cậu bé mà chúng ta đã vô tình đẩy vào hồ ở trong khuôn viên trường không?" Hai người họ gật đầu.

"Hóa ra, cậu ấy là bạn thân của Naomi hay gì đó và cậu ấy hoàn toàn nhìn thấu tao. Về cơ bản, cậu ta biết tao có tình cảm với Naomi và gần như đã buộc tội tao giả vờ làm bạn với cô ấy chỉ để được lên giường với cổ."
Jay nắm chặt chăn, cảm giác vẫn còn sự bực bội từ lúc đó.

"Đm, thật sự thì tao nghe cũng chả ngạc nhiên lắm đâu. Gần như đấy là điều mà ai cũng biết là mọi người đàn ông trong trường đều muốn có được cô ấy, và kết hợp với việc mày lại đẩy cậu ấy vào hồ..."

"Tao bảo rồi - đó là một tai nạn! Và nếu mày thực sự muốn đi vào chi tiết, chính mày mới là người đã đẩy tao và khiến tao đẩy cậu ấy."

"Chắc chắn rồi, nhưng cuối cùng thì cậu ấy không thù hằn gì với tao, đúng không?"

"Nghe có vẻ như mày có một đối thủ cạnh tranh rồi đó, anh bạn," Sunghoon huýt sáo bên cạnh anh, "Thế tên cậu ta là gì?"

"Nghe nói tên là Jungwon... Cậu ấy chỉ là một sinh viên năm nhất thôi. Thực sự rất khó chịu khi—"

"Tìm thấy rồi."

"Cái gì cơ?" Jay ngồi thẳng dậy trên giường, chỉ để thấy chiếc điện thoại của Sunghoon ngay lập tức được đẩy vào mặt anh. Khi tập trung vào màn hình, anh nhanh chóng nhận ra đó là trang IG của Jungwon.

Jay nhận lấy điện thoại từ tay Sunghoon. "Đùa chứ, mày tìm cậu ấy bằng cách nào vậy?"

Sunghoon nhún vai, nhận lại điện thoại của mình. "Mày nói cậu ấy là thành viên của đội nhảy, nên không khó để tìm thấy tài khoản của cậu ấy trong danh sách người theo dõi."

"Chúa ơi, cậu ấy dễ thương thật." Jake nhận xét từ phía bên kia, dường như đang check profile của Jungwon.

"Đáng buồn là nick cậu ấy ở chế độ private. Mặc kệ, tao sẽ chờ đến khi cậu ấy accept follow request của tao."

Jay gần như bị căng cơ cơ đầu khi quay về phía Jake. "Mày đã follow cậu ta rồi á??"

"Tất nhiên rồi, tao thích kết bạn mới, đặc biệt là cậu ta còn dễ thương nữa."

"Mày không cần thêm bạn bè đâu, tao đã là bạn của mày rồi," Jay khiển trách, "Mày không nghe tao nói sao? Cậu ta ghét tao."

"Đó là những gì mày nghĩ," Jake phản bác, "Tao không nghĩ mày cần phải quá bận tâm về chuyện này."

Jay không phải là người lo lắng quá mức, anh chỉ đang nói sự thật. Anh không quen với việc có người không thích mình, và nó khiến anh cảm thấy khó chịu khi cậu chàng này không thích anh vì lý do không chính đáng.

Anh tự hào về danh tiếng của mình,(dù gì thì anh nghĩ nó cũng khá tốt), và việc có một người mới xuất hiện từ đâu đó và đưa ra những cáo buộc vô căn cứ về anh thật sự khiến anh không thoải mái chút nào.

Thật dễ dàng để Jungwon gieo rắc nghi ngờ vào tâm trí Naomi, gây cản trở Jay trong việc tỏ tình với cô. Anh vừa mới có đủ dũng khí để hành động theo cảm xúc của mình sau nhiều năm, và anh sẽ không để bị ảnh hưởng tinh thần chỉ vì một sinh viên năm nhất xoay quanh cô như mặt trăng.

"Ở đâu rồi nhỉ..." Anh nghĩ thầm, ở tư thế khom lưng và chiếu đèn điện thoại dưới giường để tìm bộ sạc laptop của mình.  Phòng của anh và Jake không phải là phòng sạch nhất, cũng không phải là phòng bừa bộn nhất, nhưng vẫn rất dễ làm mất đồ đạc của họ trong cái phòng trông như mê cung đồ đạc này.

"Jay," Một kẻ đột nhập vào cửa không mời mà tới, "Có phải Wi-fi của mày cũng đang bị lỗi không?"

Jay đảo mắt, ngừng tìm kiếm và nhìn lên thấy Heeseung đang đi qua đi lại trong phòng và vung vẩy điện thoại lên không trung như một kẻ điên.

Sống trong một ngôi nhà chung với khoảng mười hai chàng trai khác có những mặt trái, và một trong số đó là bất kỳ ai trong số họ vào phòng của Jay mà không được phép.  Nếu anh không có ở nhà, Jay thật sự mong rằng sẽ không ai sẽ vào. Nếu anh có ở trong phòng, ít nhất anh cũng mong rằng có một cái gõ cửa.

Nhưng Heeseung thì... lại là một trường hợp khác. Anh là người mà Jay không muốn giao du, nhưng với việc anh là chủ tịch hội sinh viên, Jay không có nhiều lựa chọn. 

Jay đoán Heeseung đôi khi có thể là một chàng trai tử tế, nhưng anh ấy chỉ quá vô tư đến nỗi Jay không thể chịu đựng được anh ấy gần như là toàn bộ thời gian.

Và dù Jay rất muốn chửi Heeseung vì thói quen xông vào phòng của anh, Jay vẫn cố gắng giữ im lặng. Jay không muốn tất cả đồ đạc của mình bị ném ra ngoài đường vào ban đêm nếu anh có nói gì đó ngu ngốc, vì vậy anh hít một hơi thật sâu.

"Có vấn đề gì với Wi-fi vậy?"

"Tao định hỏi nếu nó gây ra vấn đề cho mày hay không. Internet lúc nào cũng gặp trục trặc khi tao cần nhất, và những người họ cử đến sửa chữa dường như không bao giờ biết mình đang làm gì," Anh ấy nói một căng thẳng.

"Tao chán ngấy việc tiêu tiền cho những thứ kém chất lượng."

Wi-fi trong nhà của họ đã gặp vấn đề trong nhiều tháng, và mỗi khi Heeseung gọi nhân viên của nhà cung cấp dịch vụ internet đến kiểm tra, nó lại gặp trục trặc ngay sau khi họ sửa chữa, và nó cứ lặp đi lặp lại chu kỳ này.

"Jake đâu? Em có một bài luận phải nộp ngay bây giờ. Nó phải biết cách sửa chữa chứ?"

"Thằng đấy bận lắm, và tao nghi ngờ bất kỳ ai còn lại trong nhà dường như không ai biết cách sửa Wi-fi, nếu không tụi tao đã sửa xong từ lâu rồi."
Heeseung thở dài vì bực bội, "Chó thật."

Jay tiếp tục tìm kiếm bộ sạc ở những nơi khác, kiểm tra cả phía giường của Jake để phòng hờ. "Anh không còn ai khác để hỏi nữa à?"

Heeseung không trả lời, quay lưng lại với anh, Jay chỉ nhận được sự xác nhận bằng tiếng "ừ ha" nhỏ mà anh nghe thấy phía sau lưng.

"Ê cu, mày đang làm gì vậy..." Giọng Heeseung nhỏ dần khi anh rời khỏi phòng.

"Này, anh quên không đóng cửa—" Anh cố gắng nói, nhưng Heeseung đã đi xa rồi. Jay đoán rằng anh ấy hẳn đã gọi ai đó đến giúp họ, may mắn thay. Khi anh tìm thấy bộ sạc này, anh cũng sẽ cần Wi-fi hoạt động trở lại.

Anh thực sự tìm thấy bộ sạc của mình dưới một đống quần áo trên bàn học của Jake, mang dây sạc trở về phía mình và cắm vào laptop. Anh ta quyết định tắm trong lúc chờ sạc và hy vọng khi anh ta tắm xong, wifi sẽ hoạt động trở lại.

"Lần cuối cùng có ai đi mua đồ ăn là khi nào nhỉ? Jay tự hỏi khi khi anh ta nhìn vào các lựa chọn bữa sáng trong tủ lạnh. Trong khi tắm, dạ dày anh đã kêu to, nhắc nhở anh rằng anh vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.

Thực tế là giờ đã là giờ ăn trưa nhưng anh đang muốn nấu một cái omelet cho mình, nhưng tủ lạnh của họ chẳng có gì nhiều ngoài một quả táo và một đống Gatorade xanh mà Jay bị trêu chọc vì đã mua, chứ đừng nói đến một ít trứng.

Anh đóng tủ lạnh với sự thất vọng. Có vẻ như nếu anh muốn ăn một bữa ăn tử tế lúc này, anh sẽ phải chịu gánh nặng phải đi mua sắm đồ ăn cho cả bọn, có thể là hôm nay hoặc ngày mai.

Ngay khi anh lấy điện thoại ra để nhắn tin cho nhóm chat trong nhà và hỏi họ muốn mua gì ở siêu thị và gửi tiền cho anh ta, anh nghe thấy một tiếng hắt xì nhẹ phát ra từ phòng khách.

Tò mò, anh nhanh chóng gửi tin nhắn và đi vào phòng khách để xem ai đang ở đó, vì anh biết rằng những người khác thích ngủ nướng vào cuối tuần đến mức nào. "Ai vậy—Ôi vãi."

Jungwon đang đứng dưới bộ định tuyến Wi-fi trên kệ ở góc phòng khách, với tay tới để lấy nó.

Cậu ấy mặc một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình mà có thể là vừa mới khoác lên để ra ngoài, khiến cậu trông nhỏ bé hơn bình thường, và cậu cũng đang đeo cặp kính mà Jay thấy cậu luôn đeo. Cậu còn mang theo chiếc túi giống như chiếc túi mà Jay đã vớt ra khỏi nước cho cậu.

Jay nhăn mặt khi nhớ lại khoảnh khắc đó. "Ờ, chào...?" Anh nói như một cách chào hỏi, nhưng lại thành một câu hỏi. Dù gì thì nó cũng vẫn truyền tải được vấn đề.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Rồi anh thấy tôi trông giống như đang làm gì vậy?"

"Tôi không biết, đó là lý do tôi hỏi." Một trong những điều khó chịu nhất mà một người có thể làm là trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi. Jungwon có thể đang ăn cắp thứ gì đó mà anh không biết.

"Tôi đến đây để sửa bộ định tuyến," Jungwon cuối cùng cũng trả lời một cách đàng hoàng, nhấc nó ra khỏi kệ và kiểm tra chiếc hộp đen bằng tay của mình. "Heeseung gọi tôi."

"Anh ấy gọi cho cậu...?"

"Thì, điều đó khó tin vậy sao?"

"Đúng đấy," Jay khoanh tay lại, "Tôi không bao giờ mong đợi việc người đến sửa là cậu"

Không khí trong phòng rất căng thẳng, và Jay không chắc nên đổ lỗi cho ai. Bình thường Jay rất giỏi nói chuyện với mọi người, dù sao thì anh ấy cũng nổi tiếng là một người quyến rũ trong trường. Nhưng Jungwon thì lại rất khó nói chuyện.

Có vẻ như mọi điều Jay nói đều xúc phạm cậu ấy theo một cách nào đó, anh không nghĩ rằng mình đã từng gặp ai nhạy cảm như vậy trước đây.

"...Tôi có thể giúp gì cho anh không?" Jungwon hỏi, dừng chuyển động của mình lại.

"Gì cơ?"

"Anh đang thở vào gáy tôi và điều đó... làm tôi mất tập trung."

"Ồ, xin lỗi." Jay lùi lại, không nhận ra mình đang ở gần đến mức nào. "Tôi đoán là tôi chỉ đang chìm vào suy nghĩ thôi." Jungwon không trả lời và quay lại làm việc, và Jay thì đã hiểu ý nên để cậu ấy yên.

Heeseung nhanh chóng chạy xuống cầu thang. "Jay, đừng làm phiền cậu ấy nữa. Vào bếp với tao đi."

Không còn việc gì khác để làm, Jay đi theo anh ấy. "Anh biết cậu ấy à?" Jay nói nhỏ đủ để Heeseung nghe thấy.

"Đại loại thế. Đừng lo, cậu ấy biết mình đang làm gì." Heeseung mở tủ lạnh ra chỉ để nhăn mặt khi nhận ra rằng trong đó hầu như chẳng có gì.

"Đéo gì thế? Ai lại uống nhiều Gatorade vậy?"

"Cái màu xanh là ngon nhất," Jay biện hộ, dựa vào bếp, "Dù sao thì, anh cần em làm gì?"

"À, đúng rồi. Về chuyến đi vào kỳ nghỉ xuân." Jay phát hiện ra vào năm nhất rằng hội nam sinh của họ có truyền thống đi du lịch theo nhóm trong kỳ nghỉ.

Năm nay, họ đã quyết định điểm đến lần này là khu trượt tuyết, trên hết thì, Jay thực sự mong chờ điều đó.

"Vẫn còn phải vài tháng nữa cơ mà. Sao vậy?"

"Cuối cùng thì tao cũng đã deal được giá ngon nhất cho tất cả chúng ta có chỗ nghỉ ở khu trượt tuyết, vấn đề cần thảo luận tiếp theo là mình đến đó kiểu gì."

"Không phải là chúng ta sẽ đi bằng bus à?"

Heeseung nhún vai và lấy một lon Gatorade từ tủ lạnh, mở nắp để nhấp một ngụm, "Chúng ta đã từng, nhưng nhìn vào số lượng hiện tại thì tao nghĩ tốt nhất là chúng ta nên lái xe đến đó. Mày có phiền khi làm một trong những tài xế của chúng ta không?"

"Em đoán là không... miễn là chúng ta đổi tài xế. Dù sao thì, em không nghĩ mình có thể chịu được việc lái xe trong thời gian dài như vậy."

"Ừ, tất nhiên rồi." Heeseung ghi chú vào điện thoại, "Còn năm mươi phút nữa, lâu quá, chết tiệt".

"Jungwon," anh ấy gọi, "Mày xong chưa hay sao? Tao sắp có một deadline dí đến tận cổ rồi đây này."

"Bình tĩnh nào, sắp xong rồi." Jungwon bước về phía họ, cố định ba lô trên vai cho chắc hơn.

"Tôi nghĩ nó sẽ không gây rắc rối cho anh nữa đâu."

"Miễn là nó hoạt động. Cảm ơn mày lần nữa." Heeseung vỗ đầu cậu như một con thú cưng khi cậu cố gắng đi ngang qua anh.

Jungwon nắm lấy cánh tay anh trước khi anh bắt đầu đi quá xa, "Anh biết đấy, không cho không ai cái gì một cách miễn phí."

"Đùa chứ, thôi nào," Heeseung nói với đôi mắt đảo như rang lạc, "Mày không thể chỉ giúp đỡ mọi người mà không cần phải mong đợi rằng phải có điều gì đó đáp lại sao, chàng tiên tốt bụng?"

"Không." Cậu gầm gừ, "Tôi đói."

"Được chứ? Có Gatorade trong tủ lạnh, và mày có thể lấy bất cứ thứ gì."

"Anh nợ tôi bữa trưa. Và anh đã hứa chở tôi về ký túc xá."

"Jungwon, tao phải làm cho xong deadline, thật sự tao không có thời gian chở mày đi khắp thành phố được."

"Tôi phải bỏ dở việc đang làm chỉ để chạy đến đây và sửa cái mạng internet tệ hại của anh, ít nhất thì đây là điều tối thiểu anh có thể làm."

Heeseung vỗ mặt, "Được thôi, tùy mày, Jay," anh gọi Jay, "Giờ thì hiện tại mày không có việc gì quan trọng, đúng không?"

"Thật ra, em-"

"Tuyệt, cảm ơn mày" Heeseung rút một tờ 20 đô la ngẫu nhiên từ trong ví ra và áp vào ngực Jay, "Mua cho cậu ấy thứ gì đó để ăn và đưa cậu ấy đến ký túc xá năm nhất cho tao, được không?"

"Anh sẽ đưa tôi đi cùng anh này à?" Jungwon hỏi, chỉ ngón tay cái về phía Jay.

"Mày đã có được thứ mình muốn, được chứ? Đừng phàn nàn."

Heeseung quay lưng lại với họ và chạy lên cầu thang, "Nhắn tin cho tao khi cậu ấy về nhà. Mà chả nhắn cũng không sao."

Heeseung đã chạy biến lên lầu và chỉ còn lại Jay và Jungwon trong bếp, sự im lặng giữa họ bao trùm. Jungwon chỉ đứng đó và từ chối nhìn anh, và Jay vẫn không biết phải nói chuyện với cậu như thế nào.

Jungwon, đáng ngạc nhiên khi lại lên tiếng trước. "Anh nghe rồi đấy, việc đưa tôi về nhà. Làm ơn." Giọng điệu của cậu lần này nhẹ nhàng hơn, mắt vẫn không nhìn Jay mà nhìn xuống sàn nhà.

"Ồ? Cuối cùng cũng đối tốt với tôi khi tôi là người lái xe đưa cậu về nhà?" Jay trách móc, "Dù sao thì, cậu may mắn là tôi cũng đang đói nên hãy đợi bên ngoài. Tôi sẽ lấy chìa khóa thật nhanh."

Jungwon nghe theo và đi về phía cửa trong khi Jay chạy lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro