1.Bức tường thành lớn mang tên Jungwon.(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại nhanh chóng sau đó khóa cửa lại khi anh bước ra ngoài, Jay thấy Jungwon đang đợi anh. Jay dẫn cậu đến nơi anh đỗ xe bên kia đường và cả hai lên xe, rồi nhanh chóng lái xe đi.

Chỉ mới đi xe được vài phút, Jay đã không thể chịu đựng được sự im lặng. Trong suốt chuyến đi, anh thích nói chuyện người ngồi cạnh mình, nhưng một lần nữa, những hành khách trên xe Jay thường là bạn bè của anh nên họ dễ dàng trò chuyện.

Tuy nhiên, Jungwon lại im lặng như tờ. Toàn bộ cơ thể cậu quay lưng lại với Jay, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, thi thoảng lại nghịch điện thoại trong lòng, rõ ràng là không muốn nói chuyện.

Thật tệ, vì Jay đang có tâm trạng muốn nói chuyện. Bên cạnh đó, Jungwon ít nhất cũng nên giúp Jay đỡ nhàm chán, khi xem xét đến việc anh đang giúp cậu ấy một việc lớn. "Nhân tiện thì, cảm ơn cậu đã sửa Wi-Fi cho chúng tôi."

"Ừ."

"Vậy... làm sao mà cậu quen biết Heeseung?"

"... Tôi chỉ tình cờ gặp anh ấy." Jungwon trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe.

"Cậu thích thế lắm à, trả lời mọi người một cách mơ hồ ấy?" Jay cố gắng nói đùa, nhưng Jungwon không thấy anh buồn cười, thậm chí còn chẳng phản ứng gì.

"Chỉ để cuộc trò chuyện này không quá nhàm chán, tôi cũng không phiền nếu cậu hỏi tôi một số câu hỏi." Anh liếc mắt nhìn Jungwon một giây trước khi tập trung trở lại con đường.

Lần đầu tiên kể từ khi họ lên xe cùng nhau, Jungwon bắt đầu mở miệng hỏi. "Anh định mua đồ ăn cho chúng ta ở đâu vậy?"

Rõ ràng rồi, điều cậu quan tâm nhất chỉ là việc ăn uống... "Ờ, McDonald's."

"Anh có phiền nếu chúng ta ăn ở một quán cà phê mà tôi thích không? Nó cũng không xa nơi đây lắm đâu."

"Nó có dịch vụ drive-thru không?"

"Không, nhưng chúng ta sẽ take-away, nhanh thôi," Cậu mở điện thoại và Jay liếc nhìn điện thoại của cậu để xem Jungwon đang tra cứu địa chỉ.

"Anh sẽ thích nó, tôi hứa đấy."

Jay đồng ý, một phần vì sự hưng phấn của Jungwon về quán cà phê này khiến anh cảm thấy hơi tò mò, và đây là lần đầu tiên cậu tỏ ra nhiệt tình khi trò chuyện với anh kể từ khi gặp nhau. Anh thực sự muốn biết điều gì đặc biệt về quán cà phê của cậu.

Khi họ đến nơi, Jay không ấn tượng với cái tên của quán này cho lắm. "Ai lại đặt tên quán cà phê là 'Café' chứ? Thật là không sáng tạo chút nào."

"Cứ nói bất cứ điều gì anh muốn, đồ ăn ở đây ngon lắm." Jungwon giơ tay ra, "Tiền Heeseung đưa cho anh?"

Jay đưa cho cậu tờ tiền mà không cần hỏi thêm gì, rồi cả hai bước vào trong cửa tiệm nhỏ xinh.

"Cậu thường đến đây bao lâu một lần?" Anh hỏi. Nhìn từ bên ngoài, quán cà phê có vẻ nhỏ hơn thực tế. Mặc dù bên trong vẫn nhỏ, nhưng vẫn khá rộng rãi đối với anh.

"Khoảng một hoặc hai lần một tuần. Chủ yếu vào cuối tuần." Anh theo Jungwon lên quầy thu ngân, và Jay phải nhìn lại lần nữa để biết rằng mắt mình không đánh lừa bản thân.

"Jungwon! Chị tưởng em nói rằng hôm nay em sẽ không đến được."

Thật không ngờ, Naomi với tạp dề có logo của quán cà phê và mũ lưỡi trai cùng màu đang đứng sau quầy thu ngân. Jay chưa bao giờ biết cô làm việc ở đây, cũng như chưa nghe nói về quán cà phê này cho đến bây giờ.

"Và Jay nữa? Thật là một sự kết hợp kỳ lạ đấy."

"Ừ, có sự thay đổi kế hoạch. Em đã đến chỗ Heeseung để sửa lại mạng Wi-Fi và Jay đã tình nguyện chở em về nhà. Nhưng bọn em đã quyết định đi đường vòng và em đã hỏi xem liệu anh ta có thể chở em đến đây không,"

Cậu kể lại cho cô về buổi chiều của họ, "Đồ ăn ở đây ngon quá nên em đã mang Jay đến đây để thưởng thức cùng."

"Thực sự là một mình chị đang giữ cho quán này hoạt động đấy." Cô nhận xét, "Em muốn ăn gì, vẫn như mọi hôm hả?"

"Chị hiểu em quá mà." Cậu nói, quan sát cô gõ đơn hàng của mình.

"Còn Jay, mày muốn ăn gì đây?" Naomi chuyển sự chú ý sang Jay, "Cứ từ từ, tao biết đây là lần đầu mày đến đây mà."

"Không sao đâu, tao sẽ gọi món giống như cậu ấy."

"Ok, thanh toán tiền mặt hay thẻ?"

"Tiền mặt." Jungwon đưa tiền cho cô và Naomi tính tiền cho họ rất nhanh, đưa lại Jungwon bill và tiền thừa.

Trong khi Naomi chuẩn bị đồ ăn, Jungwon đi khỏi quầy để ngồi chờ ở một bàn gần đó.

Jay đi theo và ngồi xuống, "Cậu đã biết cô ấy sẽ ở đây."

"Ừ, cô ấy làm việc ở đây mà."

Jay đã biết Naomi khoảng ba năm nhưng chưa bao giờ biết cô làm việc ở đâu. Jungwon mới chỉ ở đây khoảng hai tháng và gần như có thể viết một cuốn sách về cô.

Thật khó hiểu khi một người mới như cậu lại vượt mặt anh. Jay cảm thấy xấu hổ vì mình thậm chí còn cảm thấy ghen tị với một sinh viên năm nhất. Anh thực sự đã rơi xuống đáy vực tuyệt vọng rồi.

"Tôi đã luôn tự hỏi, làm thế nào mà cậu và Naomi lại thân thiết đến vậy?"

"Cô ấy là trưởng nhóm định hướng của tôi, và có ai đó đã yêu cầu cô ấy giải thích về các câu lạc bộ mà chúng tôi có thể tham gia, lúc đó cô ấy nói rằng cô là đội trưởng của đội nhảy và quảng bá buổi tuyển dụng thành viên cho những ai quan tâm. Ban đầu, tôi không có ý định nhảy nghiêm túc đâu... ừm, vì một số hoàn cảnh, nhưng cô ấy đã khuyến khích tôi làm như vậy," Một chút ửng hồng trên khuôn mặt Jungwon xuất hiện khi cậu đùa nghịch trong lòng bàn tay.

"May mắn thay, tôi đã nghe theo cô ấy, tôi tìm lại được niềm đam mê với việc nhảy nhót và kết bạn mới... và cả gặp được cô ấy."

"Dĩ nhiên, lòng tốt của cô ấy là điều đã thu hút tôi ngay từ đầu." Câu chuyện của Jungwon rất giống với lần đầu tiên anh gặp Naomi, cô như mặt trời toả những tia nắng ấm áp cho những ai cần nó nhất.

"Đúng vậy."

"Vậy là... Cậu cũng thích cô ấy, phải không?" Đột nhiên, Jay chợt nhận ra.

Điều đó cũng hợp lý, chàng trai nào lại không phải lòng Naomi chứ? Jungwon, người mới đến, và một trong những người đầu tiên cậu gặp trên trường là một cô gái xinh đẹp, tràn đầy năng lượng, người cũng có chung niềm đam mê với việc nhảy và đã truyền cảm hứng cho cậu. Giống như mở đầu cho một câu chuyện tình điển hình vậy.

Đôi mắt của Jungwon mở to một chút, chóp tai cậu chuyển sang màu hồng. "...Gì cơ?"

Quả là một phản ứng thú vị. "Tôi đang hỏi liệu cậu có thích cô ấy không, theo cách giống như tôi? Tôi không thể không nhận thấy cậu có vẻ... vui vẻ thế nào? Khi ở gần cô ấy, như thể cậu đột nhiên là một nhân cách mới khi trò chuyện với cô ấy."

Jungwon khoanh tay lại, "Anh đang xúc phạm tôi à?"

"Tôi thề là tôi không có ý đó." Anh ta xua tan bầu không khí.

"Nghe này, tôi không biết nhiều về cậu, rõ ràng là như vậy, nhưng từ cách cậu nói về cô ấy thì có vẻ như rất quý mến... Ờ, điều đó có hợp lý không?"

Ngay lúc đó, biểu cảm bối rối của Jungwon chuyển thành một nụ cười nhỏ và cậu bắt đầu cười một mình một cách nhẹ nhàng. "...Anh thật buồn cười."

Jay nhướn mày khi nghe điều đó, anh không nghĩ những gì mình nói là buồn cười chút nào. "Vậy thì sao? Tôi nói có đúng không...?"

Jungwon ngả người ra sau ghế, mỉm cười. "Tôi ấn tượng đấy, anh đã đoán đúng."

"Ôi, vãi thực sự. Thật là tôi đoán đúng á?"

"Đúng 100%."

"Được rồi!" Anh vung nhẹ nắm đấm xuống bàn, rồi chợt nhận ra, "Khoan đã, không được rồi," Anh chỉ tay vào Jungwon với vẻ buộc tội, "Làm sao tôi có thể cạnh tranh với cậu được? Hai người đã thân thiết đến thế rồi."

"...Có lẽ anh sẽ phải cố gắng hơn?" Jungwon nói đùa với một nụ cười nhẹ, trước khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi để đi lấy đồ ăn khi Naomi gọi cậu lại.

Buổi gặp gỡ ăn trưa của họ kết thúc khi Jungwon lấy đồ ăn từ Naomi và họ rời đi, nhưng trước đó Jay đã chào tạm biệt cô gái ấy và mỉm cười, cũng như hứa sẽ quay lại để ủng hộ quán cà phê nhỏ này.

Chuyến xe trở về nhà im lặng như trước, nhưng lần này Jay cảm thấy thoải mái hơn với sự im lặng. Khi Jay đến bãi đỗ xe của ký túc xá sinh viên năm nhất, Jungwon cảm ơn anh rồi bước ra khỏi xe.

Dù không nghĩ rằng ngày hôm nay của mình sẽ diễn ra như vậy, nhưng dù sao thì Jay không ngại sự thay đổi này. Mục tiêu của anh là tìm hiểu thêm chút về Naomi và anh đã làm được, chỉ là qua một người khác, một người bạn thân của cô ấy, mà cũng tình cờ thích cô.

Jungwon.

Nếu có bất cứ điều gì, thì Jay hiện đang coi cậu ấy như là đối thủ của mình, húc đẩy anh không từ bỏ việc theo đuổi Naomi.

"Có lẽ anh sẽ phải cố gắng hơn?"
Đó là những gì Jungwon đã nói với anh, liệu đây có phải là một lời thách thức?

Nếu vậy, Jay sẽ vui vẻ chấp nhận và chào đón.

—-

"Anh bạn à, mày không thể tin được tao đã gặp ai hôm nay đâu!"

Jay ngẩng đầu lên khỏi dây đàn guitar để tập trung sự chú ý vào Jake, người vừa bước vào phòng, khuôn mặt của cậu đầy vẻ phấn khích. "Ai vậy?"

Jake cười tinh quái, "Đoán xem."

"Ờ... Naomi?"

Jake huýt sáo, "Cô ấy là tất cả những gì mày nghĩ đến à? Không phải cô ấy, thử lại đi."

"Sungchul?"

"Không."

"Ừm, được rồi. Ai là cô gái mà mày đã nói chuyện trong suốt năm hai...Kali?"

"Tao ước và thèm muốn điều đó, nhưng không phải."

"Gaeul?"

"Tại sao tao lại thấy con chó của Sunghoon...ở trường mình?"

"Tao không nói về con chó, đồ ngốc, tao rõ ràng đang nói về cô gái-" Jay dựa cây đàn vào tường, anh sẽ chơi với nó sau. "Tao chịu thua rồi, mày đã gặp ai?"

"Tao đã gặp chàng trai mày yêu thích nhất—Jungwon!" Jay đã sai lầm khi để Jake và Sunghoon biết về buổi ăn trưa của anh với Jungwon, và việc bọn họ biết rằng cậu ấy cũng có tình cảm với Naomi.

Tất cả chỉ làm anh trở thành đề tài của những trò đùa nhạt nhẽo của họ (như thường lệ), nói đùa về việc anh sẽ chơi trong ban nhạc ở đám cưới tương lai được cho là của Naomi và Jungwon.

"Hôm nay có một sự kiện trong phòng thí nghiệm máy bay không người lái nên tao đã đi xin thêm tín, và tình cờ tao gặp cậu ấy ở đó. Tao không biết Jungwon cũng là sinh viên chuyên ngành STEM, tao nghĩ em ấy nói rằng ẻm học về an ninh mạng?
Dù sao thì tao nhận ra em ấy và đi đến chào hỏi, tự giới thiệu và cảm ơn em ấy đã sửa mạng internet của chúng ta và những thứ tương tự, và Jungwon đáng yêu hơn nhiều khi ở ngoài đời."

"Tuyệt," Jay nhận xét một cách khô khan, "Và mày đang nói điều này với tao vì...?"

"Vì, đồ khốn, tao đang kể lại trải nghiệm của mình với mày. Jungwon thật ngọt ngào với tao đến nỗi tao không thể tưởng tượng nổi em ấy có một cục xương nào xấu xa trong cơ thể, tao không thể tin rằng một kẻ bắt nạt như mày lại đẩy em ấy xuống nước." Jake ném túi của mình lên bàn.

"Em ấy follow lại tao trên IG, và profile của em ấy thật ấn tượng! Thật đáng tiếc là em ấy ghét mày, khổ thân."

"Mày toàn xà lơ, cậu ấy không ghét tao." Jay cười khẩy, "Bọn tao chỉ là thích cùng một cô gái."

"Blah blah blah." Jake nhại lại, "Cậu ấy cũng mời tao đến xem buổi gây quỹ bởi đội nhảy của họ."

"Ừ, tao có nghe nói về chuyện đó từ họ. Tao đoán chúng ta sẽ đi cùng nhau?"

"Tất nhiên, khi nghe nói sẽ có bánh quế, tao đã bị thuyết phục." Jake di chuyển để ngồi lên giường của mình.

"Chúng ta đều biết tại sao mày muốn đi mà. Mày có háo hức gặp cô nàng của mình không?"

"Có, thật sự đấy." Jay gật đầu, suy nghĩ về những gì mình sẽ làm để gây ấn tượng với Naomi và cạnh tranh với Jungwon. Buổi gây quỹ này sẽ là một cơ hội tốt để thể hiện tình cảm của mình.

"Đó là một câu hỏi bẫy, và mày đã thất bại thảm hại. Mày không thể đi quanh và tuyên bố cô gái của Jungwon là của mày, thằng chó ạ-" Và chỉ riêng câu nói đó đã khiến Jake bị ném một chiếc gối vào đầu.

Ngày gây quỹ đã đến và Jay với Jake thì đi cùng nhau. Sunghoon giận dữ vì họ đi mà không nói lời nào, gọi họ là bọn khốn giả tạo, anh em plastic vì đi ăn tráng miệng trong khi anh ấy vẫn còn đang ở trong lớp. Jay hứa sẽ mua cho cậu cái gì đó chỉ để cậu ta có thể ngậm mồm lại.

Bàn gây quỹ được đặt ngay bên cạnh cửa ra vào sân trường, vị trí phải nói là hoàn cmn hảo, nơi mà nhiều sinh viên đi qua để cám dỗ họ bằng những món ăn ngon. Anh và Jake bước thẳng đến bàn, và thật đáng buồn cho Jay, Naomi không có ở đó.

Anh đoán điều đó sẽ xảy ra, nhưng vẫn có một chút hy vọng. Thay vào đó, tại bàn là Jungwon và hai chàng trai khác mà Jay không nhận ra. Jake bước lên phía trước anh, chào Jungwon như thể họ đã quen thân từ bé.

"Jungwon, làm ơn nói với anh rằng em đã giữ cho anh vài chiếc bánh cuộn quế. Em đã hứa rồi mà!"

"Em đã giữ lại vài cái cuối cùng chỉ dành cho anh thôi đó," Jungwon lục lọi dưới bàn để lấy ra hộp mà cậu ấy đã giữ lại cho Jake. Cậu ấy đưa cho Jake, "Anh không cần lo lắng."

"Ôi trời, em là người tốt nhất," Jake bày tỏ lòng biết ơn, lấy ví ra để trả tiền. "Jay, em ấy không phải là người tốt tuyệt nhất trần đời sao?"

"Ừ thì..."  Jungwon vừa bận rộn xử lý phục vụ bàn, vừa chỉ Jake đến chỗ Jay đang thất vọng nhìn xuống đôi giày của mình.

"Tìm ai đó à?" Jungwon cười khẩy nhìn lên anh, ngả người ra sau ghế, khoanh tay. "Cô ấy không có ở đây, nếu anh có thắc mắc."

Đm, điều đó gần như khiến anh điên tiết vì Jungwon dường như biết chính xác anh đang nghĩ gì.

"Tôi thấy rồi, không phải nhắc. Hôm nay cô ấy có ghé qua đây không?"

"Chúa ơi, Jay. Ngừng quấy rầy em ấy về Naomi và thay vào đó hãy mua gì đó để ủng hộ đi."

Jake chen vào, thì thầm vào tai cậu (nhưng cũng không thì thầm lắm vì anh có thể nghe thấy toàn bộ).
"Đừng chú ý quá nhiều đến cậu ta, Jungwon ạ. Jay chỉ đang nhớ crush của mình thôi-"

" Jake—"

"Không sao đâu, tôi biết hết rồi." Jungwon nói bình tĩnh. Cậu ấy lấy một trong những ly parfait được sắp xếp gọn gàng trên bàn, "Thay vì vậy, tôi có thể giới thiệu anh một ly không? Naomi đã làm đấy."

"Thật vậy sao..." Bây giờ Jay bắt đầu quan tâm, "Bao nhiêu tiền một ly? Tôi sẽ lấy hai ly."

Jay kết thúc bằng việc tiêu 8 đô la tiền mặt, và chuẩn bị thưởng thức muỗng đầu tiên của cốc parfait mà Naomi đã làm. Không phải là kỳ vọng của Jay thấp, nhưng thành thật mà nói, nó ngon hơn anh mong đợi. Anh đoán điều đó là bình thường, dù sao thì cô ấy cũng làm việc tại một quán cà phê, như Jay đã biết rồi đấy,

"Ôi trời, mày thực sự đã mua cốc parfait đó sao?" Một giọng nữ vang lên chỉ cách vài bước chân. Đi về phía họ là Naomi, mang theo một mẻ bánh cuộn quế khác mà Jake rất thích trong tay, sau đó đặt chúng xuống bàn.

"Mọi thứ khác đều được mua ở cửa hàng nên lúc đầu tao hơi e ngại khi làm chúng, tao nghĩ mọi người sẽ ngần ngại thử. Nhưng, mày thấy thế nào? Có ngon không?"

"Hơn cả ngon—nó xuất sắc vãi." Và để chứng minh điều đó, anh ăn thêm một muỗng nữa.

"Cảm ơn mày! Nhưng tao thật sự không thể nhận hết công lao. Jungwon đã giúp tao rất nhiều."

"...Thật sao?"

"Ừ! Em ấy là người khuyến khích tao làm chúng cho buổi gây quỹ của tụi mình, và em ấy thậm chí đã đề nghị giúp làm một nửa để tao không bị căng thẳng." Cô ấy hướng một nụ cười về phía Jungwon, "Tao rất vui vì đã nghe theo, em ấy thật sự làm rất nhiều điều cho tao."

Jungwon bẽn lẽn trước lời nói của cô, "...Chị tâng bốc em quá."

Một sinh viên đi ngang qua và buổi bán bánh của họ thu hút sự chú ý nhanh chóng, họ tiến lại gần bàn của mình hơn và Jungwon nhanh chóng quay cuồng vào guồng công việc.

"À này, Naomi, sinh nhật của Heeseung sắp đến và chúng ta đều biết anh ấy thích tổ chức tiệc hóa trang hằng năm. Đã lâu rồi mày chưa tham gia bữa tiệc nào của tụi tao, mày đã nghĩ đến việc xuất hiện lại tại nhà tụi tao cho dịp này chưa?"

"Thật cơ hội," Jake cười, lấy cốc parfait còn lại để ăn.

"Nhưng đúng đấy Naomi, mày nên xuất hiện! Tất cả tụi tao đều nhớ mày mà."

"Tao nghĩ tao có thể... Thực ra, phải rồi. Tao sẽ tham gia. Bọn mày nói đó là một bữa tiệc hóa trang, đúng không?"

"Ừ, sinh nhật của anh ấy gần Halloween nên anh ấy thích làm một sự kiện kết hợp hai trong một. Jungwon, em cũng có thể đến!" Jake nói với Jungwon khi khách hàng rời đi, "Em đã từng đến một bữa tiệc đại học chưa?"

"Ừm... tiệc tùng không thực sự là sở thích của em."

"Em có thể mang theo một người bạn để giữ cậu ấy bầu bạn cùng suốt bữa tiệc,"

Naomi gợi ý, "Hỏi Riki đi cùng xem, em biết mà, cậu ấy sẽ nhảy ngay vào nếu có cơ hội tham gia tiệc ngay."

Jungwon điều chỉnh kính lên sống mũi, "Em sẽ suy nghĩ về việc đó."

"Tao thực sự hy vọng em ấy đi, tao nghĩ điều đó sẽ tốt cho em ấy." Naomi nói với Jay khi Jake kéo Jungwon vào một cuộc trò chuyện khác.

"Sao lại thế?"

"Jungwon là người khá nhút nhát, nên có lẽ bữa tiệc này là cơ hội để em ấy thể hiện nhiều hơn...? Tao không biết liệu tao có diễn đạt rõ lắm không, mày hiểu ý tao chứ?"

"Ừ, tất nhiên rồi. Tao hoàn toàn hiểu," Jay gật đầu đồng tình, "Mày chỉ muốn cậu ấy bước ra khỏi vùng an toàn, phải không?"

"Chính xác, và tao nghĩ bữa tiệc của hội sinh viên là nơi tốt nhất để cậu ấy bắt đầu. Nhà của tụi mày thực sự khá dễ chịu theo quan điểm của tao, tao không nghĩ nó sẽ làm Jungwon choáng ngợp quá nhiều."

Jay không thực sự mô tả hội nam sinh của mình là một 'bầu không khí dễ chịu', nhưng dù gì thì mỗi người cũng có quan điểm riêng.

"Cảm ơn lời khen. Tao chắc chắn sẽ là chủ nhà tốt nhất cho mày và Jungwon."

Họ trò chuyện thêm một chút cho đến khi một đám sinh viên đột nhiên ùa vào bàn khi nhìn thấy những món điểm tâm ngon mắt, khiến Naomi phải nhanh chóng phụ một tay quản lý buổi bán hàng. Jay cũng nhanh lẹ rời đi cùng Jake, nhưng không quên nói với Naomi rằng anh sẽ không ngại nếu cô làm thêm một mẻ parfaits chỉ dành riêng cho anh.

"Trời ơi, thằng chó, tao không nghĩ mày sẽ thực sự dám đi đến mức đó!" Jake lắc vai anh một cách phấn khích.

"Mày và Naomi, tao sẽ đoán trước tương lai: cặp đôi quyền lực của trường đại học mà mọi người phải ghen tị. Mày định sẽ làm nên chuyện lớn ở bữa tiệc chứ?"

"Eo, ghê vãi," Jay nhăn mặt, "Tao muốn từ từ, nếu tao làm nhiều hơn thế thì cô ấy sẽ chạy mất. Mày có nhận ra nó sẽ xấu hổ thế nào không?"

"Mày đúng, mày đúng. Tao xin lỗi, tao đoán tao chỉ đang quá phấn khích cho mày."

"Ừ, có lẽ là mày hơi hào hứng thái quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro