1.Bức tường thành lớn mang tên Jungwon.(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuna nheo mắt nhìn anh lần cuối. "Dự đoán cuối cùng: mày là một cảnh sát...?"

Jay cố kìm lại cảm giác muốn day trán mình, "Thôi nào, chúng mày. Bộ trang phục này có vibe "cảnh sát" đến vậy sao?"

"Ờ, hầu như tất cả mọi thứ đều giống?" Bên cạnh cô, Sunghoon cười khẩy, cầm chặt cây gậy hockey trong sự bực bội. Anh và Yuna đã hóa trang thành một cầu thủ hockey và Harley Quinn, và họ dường như không thể hiểu nổi trang phục của Jay.

Sunghoon chỉ vào bảng tên của anh, "Bảng tên của mày ghi 'Đại úy Park'."

"Nó không có nghĩa là đại úy của lực lượng cảnh sát hay gì đấy—mà là của một phi hành đoàn! Tao là phi công, chúa ơi."

"Chà, có lẽ đó sẽ là dự đoán tiếp theo của tao." Yuna thừa nhận.

Sunghoon vẫn không hiểu. ""Ngược lại, tao gọi nó là lừa đảo—ai lại quyết định hóa trang thành phi công thay vì cảnh sát?"

"Tao nghĩ là có đấy, một người thực sự suy nghĩ về trang phục của mình để không mặc cùng một bộ với khoảng 50 người khác trong căn phòng này." Jay phản pháo.

Sunghoon thật láo toét, cậu ta là người mặc đồng phục hockey cũ và lười biếng quyết định nó là trang phục của mình. Ít nhất Jay thực sự đã cố gắng trong năm nay.

Sunghoon đột nhiên giật chiếc mũ trên bộ đồng phục phi công của anh và đội lên đầu mình. Thấy nụ cười tinh nghịch trên mặt anh ta, Jay trở nên lo lắng.

"Bây giờ tao là một cầu thủ hockey ban ngày và phi công vào ban đêm, và với siêu năng lực của mình, tao sẽ điều hướng bầu trời để—"

"Xin lỗi mày, tao chưa đủ say cho chuyện này," Jay ngay lập tức rời khỏi cuộc trò chuyện để rót đầy cốc của mình vốn đang cạn, tiếng cười to của Sunghoon và tiếng cười giòn tan của Yuna vang vọng sau lưng anh.

Nhưng trước khi anh đến được nhà bếp, anh thấy Naomi và nhóm bạn của cô đang tiến vào bữa tiệc.

Cô hóa trang thành Tinkerbell, và Jay có thể tự tin nói rằng cô trông thật xinh đẹp. Cách tóc cô được búi gọn, chiếc váy xanh ôm lấy cơ thể cô, và đôi cánh tiên tuyệt đẹp nằm gọn gàng trên lưng. Thật hoàn hảo, xét đến việc nhân vật này giống Naomi đến mức nào.

"Ồ, các cô gái thực sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng đấy." Anh hét lên để họ nghe được qua tiếng nhạc xập xình, vẫy tay thu hút sự chú ý của họ.

Một trong những cô gái, Yeji, hóa trang thành một phù thủy màu hồng dễ thương, quay lại với mọi người trong nhóm, "Thấy chưa, Jay nghĩ rằng chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng! Tao đã nói với chúng mày rằng không ai nhận ra bọn mình đã mua những bộ trang phục này vào phút chót."

Cô gái còn lại, Winter, cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười. Cô hóa trang thành một con mèo đen với bộ đồ bó sát và đôi tất lưới màu đen. "Nhưng đó là Jay, mày biết mà, với đôi mắt gần như mù màu. Jay, lần cuối cùng mày đeo kính là khi nào?"

Jay gãi đầu một cách ngượng ngùng, "Từ lúc Heeseung vô tình đạp nát nó hồi học kỳ trước..."

"Tao biết mày không thích đeo chúng
thường xuyên nhưng sao không thử đeo kính áp tròng?"

"Liệu tao có bị coi là kém nam tính hơn trong mắt mày nếu tao nói rằng tao sợ đeo mấy thứ áp tròng đấy không? Giống như tao," Anh giả vờ chọc vào mắt mình, "Móc mắt ra vậy."

Winter lắc đầu cười trong sự ngượng ngùng, "Jay, mày thật đáng yêu."

"Nhưng dù sao đi nữa!" Naomi chen vào, "Bọn tao không có cơ hội uống trước khi đến vì phải đón hai người này." Cô ấy chỉ ngón tay cái về phía Jungwon đang đứng phía sau cô và một cậu nhóc cao bất thường mà Jay không nhận ra. Thực ra, Jay không nhận ra họ đã ở đó.

Jungwon hóa trang thành một cảnh sát, người "cảnh sát" thứ 10 mà Jay thấy trong tối nay. Cậu ấy dường như đã bỏ chiếc kính mọt sách thường ngày và để hất tóc lên trán, trông khá bảnh trai.

Jay nhanh chóng tập trung sự chú ý trở lại vào Naomi, "Vậy thì tao có thể mời những quý cô xinh đẹp này một vài ly với tụi tao chứ?"

Jay dẫn họ đến quầy bar tạm thời trong nhà bếp, yêu cầu người bạn mới của họ, Maki, chia ra một số ly đồ uống cho họ và đổ đầy cốc của anh.

"À...ừm, tôi ổn. Không cần đâu," Jungwon lịch sự từ chối khi Maki chuẩn bị đưa cốc cho cậu.

"Won, mày không thể không uống ở một bữa tiệc như thế này." Riki, người mà Jay biết từ Naomi là bạn của Jungwon, người cậu mời để bầu bạn, nói với cậu, "Đôi khi mày phải buông thả chút!"

"Không." Cậu trả lời, thẳng thừng.

"Cậu không phải là người thích uống rượu à?" Jay hỏi cậu. Dù sao thì cậu ấy cũng là sinh viên năm nhất, sẽ hợp lý nếu cậu ấy chưa quá thích rượu.

Jungwon cúi đầu, "Tôi nghĩ là không... Ý tôi là, tôi đã từng uống rồi—Chỉ là tôi cảm thấy hơi... nó không quá phù hợp với tôi." Cậu kết thúc ở đó.

"Ừ thì nếu cậu ấy không uống thì tôi sẽ uống thay cho cậu ấy!" Riki hăng hái thông báo, nhanh chóng lấy cốc từ tay Maki.

"Chúa ơi, mày đừng làm tao mất mặt nữa đi," Jungwon lẩm bẩm, vỗ nhẹ vào lưng Riki khi đẩy cậu ra khỏi nhà bếp.

"Mày nói hai người đó là bạn thân sao?" Jay thì thầm với Naomi khi hai người đã ra ngoài tầm nghe, "Tao thấy họ trông như hoàn toàn đối lập nhau."

"Đó cũng là điều tao nghĩ lúc đầu, nhưng tính cách mạnh mẽ của Riki dường như khá hợp với tính cách điềm tĩnh của Jungwon. Nhưng này, nếu mày nghĩ nó hợp thì là hợp đấy"

"Thú vị đấy..." Buổi tiệc tiếp tục, và Jay giao lưu với một số bạn bè khác khi anh tạm chia tay Naomi.

Thật không may, điều đó dẫn đến việc anh bị Heeseung - người có sinh nhật vào hôm nay - ép vào góc và nhanh chóng bị kẹp cổ.

"Jaaaaay, mày chưa chúc mừng sinh nhật tao hôm nay! Mày ghét tao hay gì?"

"Gì cơ chứ? Dĩ nhiên là không, Heeseung. Tại sao anh lại nghĩ như vậy chứ...?"

May mắn thay, một trong những người bạn không thuộc hội nam sinh của Heeseung xuất hiện với chiếc máy ảnh trên tay, muốn chụp hình với anh, giải cứu Jay khỏi cuộc thẩm vấn.

Anh lén lút rời đi trước khi Heeseung say xỉn nhận ra sự vắng mặt của mình, luồn lách qua đám đông và tìm nơi ẩn náu gần cầu thang, dựa lưng vào lan can.

Anh ấy cố gắng tránh xa khu vực trùn tâm để át đi tiếng nhạc, những vẫn cảm thấy tiếng bass vang vọng qua tận xương tủy. Chắc chắn rằng đêm nay sẽ là một đêm dài.

Anh để đôi mắt của mình lang thang vô định, không để ý đến bóng đen đang ngồi một mình ở đầu cầu thang.

"Oh, đm, Jungwon à. Tôi không thấy cậu ở đó."

Jungwon đang chú tâm vào điện thoại khi lướt qua một cách thong thả, chỉ ngẩng đầu lên khi Jay gọi tên cậu.

"Sử dụng điện thoại trong một bữa tiệc? Cậu phải thực sự chán lắm." Jay cúi đầu lên để nhìn vào màn hình của cậu nhóc nhưng với phản xạ nhanh của mình - Jungwon ngay lập tức tắt nó đi.

Jay giơ tay lên như đầu hàng, "Lỗi của tôi, cảnh sát. Đừng bắt tôi~"

"..."

"...Xin lỗi." Jay lí nhí đầy xấu hổ, "Cậu làm gì mà ngồi đây một mình vậy, anh bạn của cậu đâu rồi?"

"Riki đang ở trong phòng tắm... Tôi ngồi đây để, ừm, chờ cậu ấy, tôi đoán vậy. Tôi không muốn ở một mình trong đám đông." Jay nhìn lên cửa phòng tắm, và chắc chắn, nó trông như đã khóa với một chút ánh sáng lọt ra từ khe nhỏ dưới cửa.

Jay bò lên bậc thang và ngồi ở một bậc dưới Jungwon, "Tôi hiểu rồi. Vậy cậu có vui không?"

"...Không thực sự. Tôi đã nói rồi mà, tiệc tùng không phải sở thích của tôi."

"Ừ, nhưng mà. Bữa tiệc này khác biệt lắm, cậu biết chứ? Đây là tiệc hóa trang, nên nó có không khí khác so với tiệc bình thường."

Jungwon mắt vẫn chú tâm vào điện thoại, "Anh cũng trông không có vẻ là vui lắm đâu."

"Có ai từng nói cậu rất tinh ý chưa? Lúc đầu tôi thấy hứng thú nhưng tôi nghĩ pin của tôi luôn cạn nhanh" Anh thở dài, "Dù sao thì tôi cũng chẳng hứng thú lắm với việc bữa tiệc dành cho người khác."

Nghe vậy, Jungwon trở nên chú ý, "Anh nói đến Heeseung, phải không?"

"Còn ai vào đây nữa?" Anh có thể cảm nhận mình bắt đầu nói nhiều hơn nhờ vào rượu, vì vậy mà đã lỡ tiết lộ với anh chàng sinh viên năm nhất sự thật rằng anh hơi không thích chủ tịch hội sinh viên của mình.

"Ý tôi là, anh ấy là người tốt—đừng hiểu lầm. Đôi khi chúng tôi chỉ là không hợp nhau." Jay đổi chủ đề,

"Dù sao thì, nói về anh ấy đủ rồi. Tôi đã thắc mắc điều này kể từ khi nhìn thấy cậu bước vào—tại sao lại là cảnh sát?

Jungwon nhướn mày trước khi hiểu ý anh ta , "Nó đang được giảm giá." Một câu trả lời rõ ràng như vậy... Jay đáng lẽ phải mong đợi nhiều hơn thế.

"Tôi hoàn toàn tin được điều đó. Cậu là người thứ mười tôi thấy mặc như vậy vào tối nay," Jay khịt mũi, nâng chai soju lên môi.

"Đó là lý do tại sao tôi không thể hiểu được, vì cậu lại ẩn mình ở đây, trong khi cậu là người mặc đẹp nhất trong số họ—tôi nghĩ vậy."

Anh có thể thấy cậu nhóc gần như mỉm cười, "Thật sao... Và anh đang hoá trang thành gì nào?"

Jay thẳng lưng, "Tôi rất vui vì cậu đã hỏi đấy! Thực ra tôi là phi công."

"...Thật sao? Tôi tưởng anh là một kiểu vị tướng quân nào đó."

"Gì cơ? Làm sao—" Là tôi sao? Tôi có vấn đề gì sao? Tại sao mọi người đều hiểu sai trang phục của tôi?

"Hoặc mọi người đều thực sự ngu ngốc hoặc tôi quá mù để nhận ra rằng tôi không giống như phi công."

"Phần mù mà anh nói có lẽ là đúng nhất đấy. Người đàn ông trưởng thành nào lại sợ đeo kính áp tròng chứ?"

"Ồ, im đi," Jay lắp bắp. Thị lực của anh có thể không tốt nhất nhưng cũng đủ dùng.

Riki lảo đảo ra khỏi phòng tắm ngay sau đó, ôm bụng đầy đau đớn. Ngay lập tức, Jungwon đứng lên và quàng tay qua vai Riki để giúp cậu ấy đứng vững. "Chúa ơi, Riki, mày trông tệ vãi ý. Mày làm gì trong đó mà lâu thế?"

"...Tao nôn," Riki nuốt nước bọt. Cậu nhìn về phía Jay, "Tôi đã dọn dẹp, mong anh đừng lo. Tôi tìm thấy đồ vệ sinh trong tủ."

"Tao biết là đáng nhẽ ra tao nên ngăn mày lại sau khi uống một ly..."

Jay cũng đứng dậy, "Cậu nên đưa cậu ấy về," Anh đề nghị.

Jungwon gật đầu, "Ừ..."

"Về nhà an toàn nhé, tôi sẽ báo Naomi biết các người đã rời đi." Jay tránh đường khi anh nhìn Jungwon giúp bạn mình xuống cầu thang, bằng cách nào đó luồn lách qua đám đông.

Anh cảm thấy hơi kỳ cục khi chỉ đứng đó nhìn họ đi xa dần, cảm thấy hơi tội lỗi vì không giúp được gì nhiều, nhưng anh không nghĩ về nó nhiều khi Winter vỗ vai anh khi anh đến chân cầu thang.

"Này, mày đã ở đâu? Đến nhảy với tao đi!" Cô cười khúc khích khi kéo tay anh và dẫn anh vào biển người.

Và Jay để cô, vào lúc này, bất cứ điều gì lúc này cũng đủ tốt để giết thời gian để đêm này kết thúc, và anh có thể ngủ đến hết cơn say này.

"Argh—tao không thể tiếp tục làm điều này nữa! Nếu tao đọc thêm một đoạn văn nữa, tao thề tao sẽ mất trí." Naomi nắm chặt đầu mình, xoa trán một cách dữ dội, "Tại sao tất cả các công việc lương cao đều đòi hỏi phải làm việc chăm chỉ thế này?"

Ngồi đối diện với cô tại một chiếc bàn họ chọn trong thư viện, Jay trả lời cô một cách ngượng ngùng, " "Tao nghĩ mày vừa tự trả lời câu hỏi của mình rồi đấy."

Buổi tiệc sinh nhật/Halloween của Heeseung cũng đồng thời là đêm để mọi người quên đi kỳ thi giữa kỳ sắp tới trong học kỳ.
Giờ đây chính thức là 'tuần địa ngục', nghĩa là bắt đầu những giờ yên tĩnh khắp khuôn viên trường, trong thư viện và phòng tự học chật cứng, và tiếng la oai oái của tập thể của toàn sinh viên khi họ học tập không biết mệt mỏi để nhồi nhét mọi thứ cần thiết để vượt qua kỳ thi.

Jay tin rằng anh có thói quen học tập khá tốt, luôn xem lại ghi chú của mình hàng ngày và viết đi viết lại cho đến khi có thể thuộc lòng từng chữ như một câu thần chú. Tuy nhiên, điều này không xảy đến tương tự như những người khác

Như Naomi chẳng hạn, Jay biết cô có xu hướng trì hoãn và không học cho đến phút cuối cùng, giống như những gì cô đang làm bây giờ. Vì vậy, Jay rõ ràng đã nắm bắt cơ hội để giúp cô ấy học tập hiệu quả hơn, đề nghị giúp cô ấy đi đúng hướng mặc dù anh ấy hoàn toàn không biết gì về chuyên ngành hoặc khóa học của cô ấy.

Cô ngả người ra ghế, "Thật không công bằng... Yeji nói rằng năm nay cô ấy sẽ thi giữa kỳ online và là hình thức open book, về cơ bản đó là tấm vé miễn phí để qua môn."
Dù Naomi than phiền, Jay vẫn không thể không ngừng nghĩ cô trông dễ thương làm sao khi nhăn mặt như vậy.

Cô nghiêng người qua và liếc trộm bài tập của Jay "Mày đã làm gì suốt thời gian nãy giờ vậy? Tao thấy mày mài bút chì điên cuồng cứ mười phút một lần, như một thằng điên."

Jay gõ bút chì vào mép bàn. "Rất nhiều và rất nhiều con số..." Trong khi Naomi đđang nổi điên vì kiến ​​thức sinh học của con người, Jay đang vất vả với một số bài tập thực hành sẽ giúp chuẩn bị cho anh cho kỳ thi của mình. Kinh tế học, giống như bố anh (mạnh mẽ) gợi ý, nhưng ít nhất thì anh cũng được dùng máy tính. Vấn đề chủ yếu nằm ở việc biết phải làm gì với những con số đó.

"Ọe, toán học." Cô làm một khuôn mặt kinh dị, "Tao không hiểu làm thế nào ai đó lại chọn một chuyên ngành mà buộc họ phải làm toán cả ngày. Cá nhân tao, tao không đời nào nhé."

"Nó chắc chắn không phải dành cho tất cả mọi người." Anh cười, "Nhưng ít nhất tao không phải chịu đựng ba giờ thực hành lúc 8 giờ sáng."

"Im đi. Tao sẽ bẻ gãy xương bánh chày của mày đấy."

Ừ, thì sao cũng được." Anh đứng dậy, vươn vai một cách mệt mỏi, "Nhưng giống mày, tao bắt đầu hoa mắt vì những phép tính này rồi. Tao đi mua chút nước từ máy bán hàng tự động đây."

"Mhm. Tiện thể, giúp tao đổ đầy bình nước luôn nhé, làm ơn." Naomi đẩy cái bình về phía anh, làm mặt nũng nịu.

"Mày đòi hỏi ghê." Jay cằn nhằn, nhưng vẫn cầm lấy bình nước vì anh quá yếu lòng trước những biểu cảm đáng yêu như vậy.

Sau khi mua cho mình một chai nước và một gói Skittles từ máy bán hàng tự động, đồng thời đổ đầy nước vào bình cho Naomi, Jay trở lại thư viện và thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi ở khu phòng máy.

"Thằng chó kia-" Jay chọc vai Taehyun từ phía sau, khiến cậu giật mình.

"Cái đéo gì-" Taehyun văng tục, tay đặt lên ngực như thể tim muốn nhảy ra ngoài, "Jay, tao đã bảo đừng làm vậy nữa...!"

"Xin lỗi, tao không cố ý đâu," Jay cười khúc khích, "Tao thấy mày khi bước vào và nghĩ, 'Không biết thằng này sẽ hét to thế nào nếu mình lén lút phía sau'."

"Đó là một ý nghĩ kinh khủng, tao đảm bảo đấy. Mày may mắn là tao không hét toáng lên, chỉ cần một chút tiếng động cũng đủ khiến mọi người ở đây khó chịu, nhất là trong mùa thi giữa kỳ." Ánh mắt Taehyun lướt qua đống đồ ăn vặt trong tay Jay, "Đang nghỉ giải lao à?"

"Ừ, mua chút đồ này," Jay giơ lên, "Cho tao và lấy nước cho Naomi. Bọn tao đang học cùng nhau."

"Bắt được rồi nha," Taehyun nháy mắt, "Mày cười tới tận mang tai rồi kia kìa. Làm thế nào mày thuyết phục được cô ấy học cùng? Đừng nói là mày đe doạ tống tiền cô ấy đấy chứ."

"Xin mày đấy. Tao chẳng phải đe doạ khi vẻ quyến rũ không thể cưỡng lại của tao đủ để làm xiêu lòng bất kỳ cô gái nào."

Taehyun đảo mắt, "...Được rồi. Nhưng học cùng nhau mà cả hai đều im lặng thì có ích gì?"

"Này, mày biết thứ gọi là quality time không." Jay vỗ vai Taehyun, "Một ngày nào đó mày sẽ hiểu cảm giác muốn đi đường dài khi gặp người khiến mày rung động."

"Ai nói là tao chưa tìm thấy ?"

Jay cười toe toét, lắc vai Taehyun, "Thật sao? Ai thế để tao còn khuyên anh ta thoát khỏi mày còn kịp?"

Lúc còn là sinh viên năm hai, trong một buổi học xác suất thống kê vào ban đêm, hai thằng đã ngồi lại trò chuyện để hiểu nhau hơn thay vì chỉ là bạn cùng lớp giúp nhau gian lận trong môn toán cao cấp. Taehyun đã tiết lộ một cách tự nhiên rằng cậu ấy là gay khi họ chơi một trò chơi linh tinh nào đó. Jay là một trong số ít người mà Taehyun công khai là LGBT mà không sợ bị đánh giá. Jay ngưỡng mộ cậu vì điều đó, và vì thế sự tôn trọng dành cho Taehyun càng tăng lên.

Tai Taehyun bắt đầu ửng hồng, và cậu hất tay Jay ra khỏi vai, "Im đi. Quan tâm đến Naomi của mày đi. Trong khi mày đang làm phiền tao, có gã nào đó đã ngồi cạnh cô ấy bắt chuyện kia kìa."

"Lại nữa à?" Jay nhanh chóng quay lại nhìn bàn học của mình và Naomi, và chắc chắn, có một gã đang ngồi ở chỗ của Jay, cố gắng bắt chuyện với Naomi.

"...Chúc mày may mắn." Taehyun nói lời chia buồn với Jay.

Jay bước nhanh về bàn của mình, cao hơn gã đó một cách rõ rệt, "Này, anh bạn," Jay cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "Xin lỗi vì đã làm gián đoạn, nhưng đó là chỗ của tôi."

"Ồ, xin lỗi, tôi không biết," Gã kia đứng dậy mà không phản đối, "Tôi chỉ thấy cô gái xinh đẹp này đây ngồi một mình, nên đến làm quen." Gã quay lại cười với Naomi.

"Ừ, nhưng giờ tôi đã quay lại rồi. Nên..." Jay dừng lại, hy vọng gã kia hiểu ý và rời đi.

Nhưng không. "Dù sao, Naomi đúng không? Mẹ anh là y tá và anh cũng biết một vài điều từ bà. Nếu em cần giúp đỡ, cứ lấy số của anh và–"

"Cảm ơn, nhưng không cần," Naomi từ chối lịch sự, "Tôi đã có bạn học giúp đỡ rồi, và anh ấy giúp tôi rất tốt."

Gã kia liếc nhìn giữa Naomi và Jay, dường như hiểu ra điều gì đó. "Ồ, hiểu rồi. Chúc may mắn trong kỳ thi giữa kỳ."

"Mày đi lâu thế? Mày có thấy gì xảy ra trong khi mình không có mặt không?" Naomi phàn nàn khi Jay ngồi xuống lại chỗ của mình.

"Tao biết, tao xin lỗi. Tao đã dừng lại nói chuyện với Taehyun một chút và sau đó thấy gã kia làm phiền mày...Gã ở đây lâu chưa?"

"Gã đến ngay sau khi mày đi, như thể gã đang chờ mày rời đi vậy." Naomi cầm chặt bình nước, kể lại câu chuyện, "Dù sao thì hắn cũng tốt, nhưng hơi kiên trì quá. Sao mấy thằng con trai không bao giờ biết ý nhỉ?"

Thường thì các chàng trai là người chủ động tiếp cận các cô gái trước, và đôi khi khi cố gắng thể hiện sự quan tâm, họ có thể vô tình lấn qua ranh giới quấy rối. Jay may mắn không có những trải nghiệm đó, nhưng Naomi thì không. "Một lần nữa, tao xin lỗi vì đã bỏ mặc mày một mình và để chuyện đó xảy ra."

"Đừng xin lỗi, không phải lỗi của mày." Cô thở dài, "Chuyện đó vẫn luôn xảy ra. Tao đã quen rồi."

Cô chuẩn bị uống một ngụm nước, "Nhưng ít nhất mình có tao để dựa vào, cảm ơn mày nhé."

"Tất nhiên, lúc nào cũng vậy."

Họ quay lại học tập sau một cuộc trò chuyện ngắn, và may mắn là không có sự gián đoạn nào nữa. Khi đồng hồ gần đến nửa đêm, Jay đưa Naomi về ký túc xá trước khi về nhà.

Jay tự hỏi Naomi sẽ phản ứng thế nào nếu biết tình cảm của anh dành cho cô. Liệu cô có hoảng sợ và buộc tội anh rằng đã làm bạn để tiếp cận cô?

Jay sẽ rất ghét nếu mọi chuyện diễn ra như vậy, mặc dù anh tin Naomi không phải là người dễ dàng đưa kết luận một cách phiến diện như thế.
Nhưng xem xét những gì đã xảy ra hôm nay và những trải nghiệm khác của cô, anh sẽ không trách cô.

Khi đến gần phòng mình, Jay nghe thấy tiếng nói bên trong. Có thể Jake đang có khách, nhưng vào lúc nửa đêm sao? Jay vặn nắm cửa, không ngờ lại thấy Jungwon cũng có mặt.

"Jay! Mừng mày về," Jake chào từ giường, "Tao đã thắc mắc không biết mày đã đi đâu."

"Mày thừa biết tao ở đâu mà, đừng có giả vờ." Jay thả túi xuống chân giường.

"Nhưng - cậu ấy đang làm gì ở đây?" Jungwon vẫn im lặng ngồi ở bàn của Jake từ khi Jay bước vào, không thèm chào dù rõ ràng cậu đang ở trong phòng của Jay.

"Sao, mày nghĩ chỉ mình mày mới có quyền học nhóm à? Tao thấy cô đơn nên mới rủ Jungwon qua học cùng. Ngành học của bọn tao giống nhau nên tao nghĩ, tại sao không?"

"Hai người giờ đã là bạn thân rồi à?" Jay ngồi xuống mép giường, "Xin chào, Jungwon. Tôi thế nào ấy hả? Ồ, cảm ơn vì đã hỏi! Cậu không cần phải thế đâu." Jay nói đùa.

"...Chào." Jungwon thì thào, chỉnh lại kính trên mặt.

"Jay, mày đừng có làm khó em ấy nữa." Jake mắng.

"Im đi, tao hoàn toàn không như thế nhá." Jay nâng tông giọng để thu hút sự chú ý của Jungwon, "Tôi luôn tử tế với cậu mà, đúng không?"

"Em không cần phải trả lời câu hỏi đó đâu," Jake chen ngang trước khi Jungwon kịp đáp, "Dù sao thì, tao đang nói với Jungwon về việc cậu ấy nên tham gia cùng chúng ta trong buổi vui chơi sau khi thi giữa kỳ kết thúc. Em ấy vui tính lắm, Jay! Chỉ cần uống vài ly là em ấy sẽ khiến tao cười lăn lộn trên sàn nhà."

Vui tính? Đó không phải là từ Jay nghĩ anh sẽ dùng để miêu tả Jungwon. Có lẽ là cậu trông như một con nhím nhỏ xù lông?

"Nếu mày thấy thế, thì ok thôi."

"Mày thấy sao?"

"...Sao lại không được? Có vẻ nó phải thế à?"

Jake do dự. "Vì... mày biết mà..."

"Vì sao vậy? Vì chúng ta thích cùng một cô gái à?" Jay phạm phải sai lầm khi nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn như con mèo nhỏ của Jungwon.

Anh ép mình phải nhìn đi chỗ khác rồi bật cười khẩy, "Thôi nào, Jake, mày biết là tao không nhỏ nhen đến thế mà."

Jungwon nhìn Jake, mặt ngơ ngác. "Sao anh phải lo về chuyện đó?"

"Vì em chưa bao giờ ra ngoài với bọn anh, Jungwon à. Em như là một tảng băng ấy. Bọn anh muốn xem liệu một buổi tối tuyệt vời có thể khiến em tan chảy hay không."

Jungwon gật đầu. "Được, em sẽ đi. Em cũng muốn thử."

"Xin lỗi nhé, bạn hiền." Jake vỗ tay, "Vậy là chốt nha, Jungwonie sẽ tham gia cùng chúng ta trong cuộc vui tiếp theo chứ?"

"...Em đoán là em sẽ tham gia."

Jungwon xác nhận, "Nhưng báo trước với mọi người, tửu lượng tôi không tốt lắm nên nếu điều đó làm hỏng bầu không khí buổi tối thì..."

"Yayyyyyy! Chúng ta sẽ có rất nhiều niềm vui." Jake cười rạng rỡ vì phấn khích.

"Wow, Jake đã bắt đầu muốn trói buộc cậu rồi đấy, Jungwon. Nháy mắt hai lần nếu thằng này ép cậu phải đi chơi đấy."

"Im- Im đi...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro