1.Bức tường thành lớn mang tên Jungwon.(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là kỳ thi giữa kỳ cũng đã qua, rồi cuối cùng Jay đã đậu hay rớt? Đừng rời mắt khỏi màn hình.

Điều quan trọng là cuối cùng kỳ thi cũng đã kết thúc, và giờ anh ta có thể ngồi lại và thư giãn, và mở vài chai rượu với bạn bè để ăn mừng.

Vào thời điểm này, việc say khướt sau khi kỳ thi giữa kỳ hoặc cuối kỳ kết thúc đã trở thành một truyền thống. Jake và vô số bạn bè của cậu ấy cung cấp chai rượu cho họ, Jay và Sunghoon thì nốc như nước lã.

Năm nay họ có thêm một thành viên mới: Jungwon. Một sinh viên năm nhất, bạn mới của Jake, bạn thân của Naomi, và là đối thủ của Jay. Một nửa là đối thủ vì Jungwon cũng có phải lòng Naomi như Jay, nửa còn lại là bạn vì nếu Jake thích ai, Jay tự động coi người đó là bạn.

(Cũng không thể không nhắc đến việc Jungwon thật sự là một chàng trai rất tuyệt vời, chỉ tiếc là họ gặp nhau trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, nếu không thì Jungwon đã có vị trí cao hơn trong lòng Jay. Anh không thể ghét cậu ấy hoàn toàn).

Cậu ta đã có sự chấp nhận của Jake, điều này không đáng ngạc nhiên lắm vì Jake có thể kết bạn với cả một cục đá, nhưng Jungwon thậm chí còn quyến rũ được cả Sunghoon, điều đó mới thật sự là một kỳ tích.

"Cậu ấy thật dễ thương. Jay, mày không thấy cậu ấy dễ thương sao? Sunghoon liên tục nói, "Như một chú mèo con vậy. Meo~"

Sunghoon tỉnh táo sẽ hoàn toàn chết điếng khi nghĩ đến việc mình meo meo như một con mèo xù lông, vì vậy Jay cười toe toét khi quay phim lại cảnh này để sau này làm bằng chứng tống tiền (một cách ngọt ngào).

"Hoon sẽ giết mày nếu thấy đoạn video này." Jake bình luận, cười khi xem video Sunghoon tự làm xấu mặt mình trước Jungwon.

"À, làm như tao quan tâm vậy? Dù sao thì đó cũng là trả thù, tao sẽ không bao giờ quên lần thằng chó này quay tao suýt bị bọn học sinh cấp ba đánh trong năm thứ hai vì tao từ chối mua rượu cho bọn chúng."

Jake nhăn mặt, "Năm hai là một thời kỳ đen tối..."

"Chúng mày ồn ào quá, tao ghét việc nhạc của tao ở trên lầu lại nghe như đấm nhau chan chát với nhạc của bọn mày." Eric, một trong những anh em trong hội của họ, hét lớn khi anh chạy xuống cầu thang.

Anh nhìn qua những chai chưa mở trong bếp, chỉ vào chúng, "Bọn mày đang tổ chức một bữa tiệc? Và không có tao? Sao bọn mày lại có thể làm thế?"

"Xin lỗi nhá, anh bạn! Mày biết đây là truyền thống chỉ giữa ba bọn tao mà."

"Ồ, vậy à? Thế cậu ta là ai?" Anh hỏi, nhìn thẳng vào Jungwon.

"Một ngoại lệ!"

Eric nhét tay vào túi, "Được rồi, bọn mày nói gì cũng được. Tao sẽ mở một bữa tiệc nhỏ của riêng mình mà không có mấy người, ra ngoài kia để hút thuốc một lúc."

"Đợi đã, tao đi vớiiii!" Jake đánh bật Eric ra cửa, chạy ra ngoài trước.

"Tất nhiên mày sẽ đi rồi," Eric lẩm bẩm, "Ai nữa không?"

"Tao," Sunghoon tuyên bố, cuối cùng cũng để cho Jungwon được một mình.

Jay chặn anh lại bằng cánh tay của mình, "Sunghoon, nếu mày bị kiểm tra chất kích thích đột xuất thì sao? Huấn luyện viên của mày sẽ tức điên lên nếu xét nghiệm của mày có kết quả dương tính với thứ gì đó."

"Yên tâm, tao sẽ ổn thôi. Nếu có gì, tao sẽ nhờ mày đi tiểu vào cốc giúp tao lần nữa," Sunghoon vỗ vai Jay rồi bước ra ngoài để hút thuốc với họ.

"Điên thật," Jay lắc đầu đầy ngao ngán, lẩm bẩm. "Bạn bè tôi điên mẹ rồi. Phê pha TRONG KHI say xỉn là một bản án tử hình đối với vận động viên. Tôi không hiểu tại sao họ có thể làm thế được."

"Anh không hút thuốc à?" Anh nghe Jungwon hỏi.

"Không, mùi khói thuốc đó làm tôi khó chịu," Jay nhăn mặt, nhớ lại mùi kinh khủng đó, "Còn cậu thì sao?"

"Chưa bao giờ, cũng không có ý định thử."

"Hm, cậu cũng nói là không uống rượu mà," Jay chỉ vào chiếc cốc đỏ của Jungwon, "Cậu uống gần hết rồi đấy. Rồi là chuyện gì vậy?"

Đột nhiên cảm thấy tự ti, Jungwon siết chặt cốc của mình, "Tôi không nói là không uống rượu, chỉ là không thường xuyên thôi."

"Tại sao vậy?"

"Vì... tôi trở nên hơi ngớ ngẩn khi uống quá mức."

"Vậy nghĩa là cậu tửu lượng kém."

"...Chắc vậy. Jake thật sự muốn tôi uống cùng anh ấy nên tôi không ngại, thêm vào đó tôi nghe nói rằng càng uống nhiều thì có thể giúp tăng khả năng chịu đựng." Cậu uống cạn ly của mình.

"Tôi tôn trọng điều đó," Jay mỉm cười với cậu trước khi uống một ngụm từ ly của mình, "Vậy cậu thấy hiệu quả thế nào cho đến giờ?"

"Theo ý kiến của tôi, mọi thứ diễn ra rất tốt."

Jay không chắc thông tin của Jungwon về việc uống rượu thường xuyên sẽ giúp tăng khả năng chịu đựng có đáng tin cậy không nữa, khi mà cậu sinh viên năm nhất ngày càng say bí tỉ dù chỉ mới uống được nửa ly thứ hai.

Hiện tại, cậu ấy đang khoe khoang rằng mình có thể làm được động tác trồng cây chuối ngay giữa phòng khách, Jake và Sunghoon ngồi quanh thì hú hét cổ vũ. Ngay cả Jay cũng ấn tượng với cách cậu giữ thăng bằng mặc dù đang say xỉn.

Chán nản, Jay lướt qua danh bạ của mình, ánh mắt dừng lại ở tên Naomi. Cảm giác bạo dạn (nhờ vào rượu), giúp anh không ngần ngại nhấn vào tên cô.

Điện thoại reo vài lần, và cô trả lời, "Alo?"

"...Ò, chào!"

"Chào, Jay. Có chuyện gì à?"

"À, ừm... không hẳn vậy. Tao đoán là tao chỉ muốn gọi cho mày thôi." Anh thầm nguyền rủa bản thân vì đã để lộ sự ngu ngốc của mình.

"Xin lỗi, nếu điều này không có ý nghĩa gì hoặc nếu tao đang làm phiền mày. Tao đang hơi say nên... không phải đó là lý do nhưng... nói chung là ừ...tao say."

Jay nghe cô cười khẽ bên kia đường dây, "Ỏ, Jay. Lời nói của người say là suy nghĩ của người tỉnh. Có lẽ đây là cách mày bày tỏ rằng mày nhớ tao nhiều đến thế nào không?"

"Ừ, tao không biết nữa. Tao không nghĩ xa đến vậy khi gọi, tao không mong là mày sẽ trả lời."

"Hehe. Thật quyến rũ."

"Tao cố gắng mà."

"Vậy là mày đã uống rượu tối nay à?" Cô xác nhận, "Tao nhớ là Jungwon có nói gì đó về việc này. Jake mời cậu ấy đến uống cùng bọn mày."

"Ừ... Jake thật sự rất thích cậu ấy."

"Thế à... Và còn ai khác ở đó với bọn mày nữa?"

Jay nhìn quanh phòng khách, "Không nhiều lắm, chỉ có–"

"Jay, mạnh hơn nữa đi~" Jake rên rỉ vào điện thoại.

Jay chưa bao giờ nhảy ra khỏi ghế nhanh như thế, "Đm, cái đéo gì thế?"

"Ưm, tiếp tục đi anh~"

"Sunghoon...!"

"Ừm..." Naomi ngập ngừng, "...Có cô gái nào ở đó không?"

"Gì cơ? Không, không—Tao thề không có cô gái nào ở đây, chỉ là Jake và Sunghoon đang làm mấy trò trẻ con ngớ ngẩn thôi." Jay che điện thoại bằng lòng bàn tay, thì thầm bảo hai người kia lên lầu ngủ đi.

"Được rồi, daddy–"

"Im đi - Arghhhh bọn khốn..." Anh từ bỏ phản kháng, hai người kia cười khúc khích như thể họ là những người hài hước nhất trên đời, chạy lên cầu thang.

"Họ đi rồi, không còn ai làm phiền nữa. Hy vọng là thế."

"Ồ... được rồi. Xin lỗi, tao thật sự nghĩ rằng mày..."

"Nghĩ rằng... gì?"

"Không có gì, quên đi. Còn Jungwon thì sao? Hy vọng em ấy không tệ như hai người kia."

"Ồ, cậu ấy à?" Jay nhìn lại thấy Jungwon nằm dài trên sàn nhà, mắt nhắm nghiền. "Cậu ấy khá ngoan, tao nghĩ. À, ngoan hơn những gì tao từng thấy. Tao đoán là cậu ấy đang ngủ." Anh quay lại ghế ngồi.

"Cũng đã một giờ sáng rồi, và tao nghe nói khả năng chịu đựng của em ấy khá kém. Tao khá ngạc nhiên nếu em ấy chưa gục lúc này."

"Đã muộn thế rồi á? Tao cảm thấy mới như bảy giờ tối hơn thôi..."

"Thời gian trôi nhanh khi bản thân cảm thấy vui vẻ, tao đoán vậy," Cô kết thúc bằng một cái ngáp dài.

"Ôi trời... Tao vừa nhận ra là mình gọi lại gọi mày vào giữa ban đêm. Xin lỗi, tao không định làm mày thức khuya như vậy."

"Không sao mà. Tao hứa," Cô nhanh chóng trấn an, "Tao cũng chưa ngủ đâu, và tao cũng cần sự xao nhãng."

Điều này khiến Jay tò mò, "Phân tâm? Từ cái gì?"

"Mày đang say mà? Tao nghi ngờ là mày sẽ không nhớ bất cứ điều gì tao nói với mày đâu đấy," Naomi trêu chọc.

"Này, tao không say đến mức đó đâu."

"Không thể tin lời của người say đâu," Cô cười khúc khích, "Có lẽ tao sẽ kể nhiều hơn khi mày tỉnh táo. Mai đến thăm tao được không?"

"Đến thăm mày...?"

"Ừ, ở quán cà phê tao làm việc. Tao có thể lén làm cho mày một ly latte nếu mày đến. Mày còn nhớ chỗ đó, đúng không?"

Một lời mời bất ngờ đến thăm cô ở nơi làm việc? Jay rõ ràng là đồng ý, "Ừ, tất nhiên rồi. Gặp mày vào sáng mai."

"Tuyệt! Ngủ ngon và nhớ uống nhiều nước, chăm sóc Jungwonie giúp tao nhé!"

"Tất nhiên, tạm biệt." Và cuộc gọi kết thúc.

"... Vừa rồi có phải Naomi gọi điện không?" Jungwon lẩm bẩm bằng giọng thì thầm, dụi mắt cho đỡ mệt mỏi khi nhìn lên Jay.

"Ừ, cậu có gì muốn nói với cô ấy à?" Jungwon lắc đầu không, trườn đến chỗ Jay đang ngồi trên ghế dài và chống khuỷu tay lên đùi anh. "Ừm..."

"Hai người đã nói chuyện gì vậy?"
Cậu hỏi, vô tình nghịch vải jean của quần Jay.

"Thực ra thì không có gì nhiều. Nhưng cậu đã bỏ lỡ trò hề lố bịch trước đó, Jake và Sunghoon giả vờ rên rỉ vào tai tôi và vào điện thoại,"

Jay nhăn mặt, "Tôi sẽ giết họ khi lên phòng. Làm sao bọn họ có thể ngủ ngon lành sau tất cả chuyện đó?"

"Hm. Anh có tiến triển gì với cô ấy không?" Jungwon hỏi, không để ý đến những gì Jay vừa giải thích.

"Ừm... cô ấy mời tôi đến thăm cô ấy ở nơi làm việc vào sáng mai. Có lẽ không tính là hẹn hò nhưng, chiến thắng vẫn là chiến thắng."

"Đó là một khởi đầu tốt đấy." Cậu gật đầu, "Chúc mừng."

Jay nhướn mày, "Hả? Không phải cậu nên buồn vì điều đó sao?"

"Tại sao tôi phải buồn?"

"Vì... cậu cũng thích cô ấy mà. Đúng không?"

"À, đúng rồi nhỉ," Jungwon cười khúc khích, rồi cơn cười phát triển thành cơn cười không kiểm soát được. Jay bắt đầu nghi ngờ về sự tỉnh táo của cậu.

"Dù sao thì, hy vọng mọi chuyện suôn sẻ với anh. Không phải để khen ngợi anh đâu nhưng, anh cũng là một chàng trai đẹp trai nên dù gì thì, tôi không thấy có lý do nào khác khiến Naomi không thể đổ anh."

"Ừm, cảm ơn?"

Jungwon nhăn mặt, "Tôi đã bảo đừng để nó làm anh nổ mũi rồi mà." Cậu vỗ đùi Jay rồi đứng dậy—hoặc ít nhất là cố gắng đứng, Jungwon dường như không thể giữ thăng bằng.

"Cậu đi đâu vậy?" Jay hỏi, nhìn Jungwon kéo lê chân đến cầu thang. Jay cũng đứng dậy để giúp cậu không ngã.

"Anh muốn nghe một bí mật nhỏ không?" Cậu bắt đầu, "Thật ra tửu lượng của tôi tệ lắm."

"Ừ, tôi thấy rồi..." Jay lẩm bẩm.

"Tôi cũng nghĩ là mình sắp nôn... làm ơn đưa tôi vào nhà vệ sinh." Đó là tất cả những gì Jay cần nghe và nhanh chóng đưa Jungwon vào nhà vệ sinh.

Jay ngồi xổm phía sau cậu, giữ tóc Jungwon ra khỏi trán khi anh chàng nôn những gì có trong dạ dày vào toilet. Jay dùng tay còn lại vỗ lưng cậu, "Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Jungwon lắc đầu, "Không," Cậu nấc, "Không, tôi cảm thấy khủng khiếp vãi..."

Jay nhún vai, "Ai cũng từng trải qua thôi." Anh lùi lại một chút để mở tủ dưới bồn rửa, lấy một ít khăn giấy và đưa cho Jungwon để lau miệng.

Jay đứng dậy, bước đến bồn rửa để rửa tay khi Jungwon lại lên tiếng, "Tôi có thể hỏi anh một câu không? Anh có nghiêm túc với Naomi không?"

Jay vẩy tay để rũ hết nước, "Câu hỏi đột ngột thế, nhưng có. Tôi nghiêm túc với cô ấy." Jay thấy lạ khi Jungwon nhắc đến cô ấy ngay lúc này, "Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Tôi chỉ muốn biết liệu tôi có thể tin anh đối xử tốt với chị ấy không. Jake nói anh hơi lăng nhăng."

"Jake không biết gì cả."

"Tôi là kiểu người nhìn thấy rồi mới tin... và tôi tin anh."

"Vậy là... cậu không quan tâm nếu tôi theo đuổi cô ấy? Ý tôi là, với cảm xúc của cậu dành cho cô ấy và tất cả..." Jay gần như bỏ lỡ nụ cười nhỏ đang hình thành trên môi Jungwon cho đến khi anh ấy bắt đầu một trận cười khúc khích của mình.

Jay chưa bao giờ cảm thấy bối rối như thế này trong đời, "Có gì đáng buồn cười chứ...?"

"Chỉ là..." Cậu ấy cố nén cười, "Tôi chưa bao giờ có những cảm xúc đó với Naomi cả."

"Sao cơ?"

Jungwon chỉ đơn giản gật đầu, xác nhận mọi điều anh ấy vừa nói. "Tôi là gay," Một tiếng nấc khác, "Chết tiệt."
Cậu ấy xả nước trong bồn cầu, nhìn tất cả chất lỏng đó chảy xuống đường ống.

"Tôi đã nói dối anh lúc đó vì tôi nghĩ thật buồn cười khi thấy anh nổi giận... Và giờ nó vẫn còn khá buồn cười."

Jay phải mất một lúc để suy nghĩ về tất cả những điều này, dựa lưng vào bồn rửa.

"Vậy thì, tất cả chỉ là nói dối?"

"Đó là những gì tôi vừa nói, đúng không?" Jungwon khịt mũi, rõ ràng là không coi trọng chuyện này như thể cậu vừa mới ném một quả bom vào Jay cách đây vài giây.

"Nhưng đừng nói với ai nhé! Tôi muốn giữ bí mật này, tôi đã giữ nó trong suốt năm năm nay rồi!"

Jungwon rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nếu không thì cậu ấy sẽ không dễ dàng chia sẻ một phần bí mật của mình với Jay như vậy. Jay giúp Jungwon tỉnh hơn một chút và dọn dẹp phòng tắm trước khi dẫn Jungwon về phòng của anh ấy và Jake để ngủ lại qua đêm.

Khi vào phòng, Jungwon thoát khỏi tay Jay và vội vàng chạy đến bên Jake đang ngủ, ngã vật ra và nằm thoải mái bên cạnh cậu ấy trên giường.

Thật không may cho Jay, Sunghoon đã chiếm lấy giường của anh ấy mặc dù phòng của anh ấy chỉ cách đó một cánh cửa. Sunghoon là một người ngủ rất tệ, lăn lộn khắp nơi khi ngủ, và với một người coi trọng giấc ngủ và không gian như Jay, anh ấy tắt đèn và nhẹ nhàng đóng cửa để ngủ trong giường của Sunghoon.

Đó là một đêm thú vị, bao gồm cả lời thú nhận đột ngột từ Jungwon. Jay chưa biết phải làm gì với nó, anh quyết định để dành lại vấn đề này cho đến khi tỉnh dậy.

Dù sao thì, anh cũng có một cuộc hẹn 'không phải là hẹn hò' với Naomi vào buổi sáng để mong chờ, điều này thật như một giấc mơ ngọt ngào.

Điều đầu tiên xảy ra với Jay vào buổi sáng là Heeseung mạnh mẽ lay anh dậy, nhắc anh nhanh chóng chuẩn bị để có thể đưa Jungwon trở lại ký túc xá.

Jay chuẩn bị, vệ sinh cá nhân trong phòng tắm và nhanh chóng mặc một bộ đồ thể thao từ tủ quần áo, nhẹ nhàng để không làm phiền những người còn lại đang ngủ trong phòng.
Anh lấy điện thoại và chìa khóa xe từ ngăn kéo, sau đó đóng cửa chậm rãi và chạy xuống cầu thang chỉ để thấy Jungwon đang ở trong bếp, lục lọi đồ trong tủ lạnh.

"Chào buổi sáng," Lời chào của Jay rõ ràng khiến Jungwon giật mình, "Cậu có đói không?"

"...Không thật sự đói lắm." Jungwon đáp, từ từ đóng cửa tủ lạnh.

"Được rồi... sẵn sàng ra ngoài chưa?"

Jay để Jungwon dẫn đường đến xe của anh, và sau khi ổn định chỗ ngồi, họ lái xe đi mà không nói thêm lời nào.

Cả quãng đường chủ yếu là bao trùm bởi sự im lặng, nhưng Jay có thể cảm nhận rằng có điều gì đó rõ ràng không ổn, nhưng anh cảm thấy việc đề cập đến điều đó chỉ làm Jungwon thêm xa cách.

Tuy nhiên, cũng không có gì sai khi thử hỏi, "Cậu ngủ ngon không?"

Jungwon tựa đầu vào thành cửa sổ xe, "Tôi ngủ...khá ổn," Cậu trả lời, nhưng dường như hơi miễn cưỡng. "Này, anh có... ừm, nhớ gì về đêm qua không?"

Jay gật đầu khi anh rẽ trái, "Có chứ. Tôi thường không phải là người quên những chuyện xảy ra khi say, và hôm qua tôi cũng uống ít hơn bình thường".

"...Ồ." Đó là tất cả những gì Jungwon đáp. Jay thực sự muốn cậu giải thích thêm, nhưng anh tin rằng Jungwon sẽ nhắc lại câu chuyện kia trước khi chuyến đi kết thúc.

Nhưng Jungwon không làm vậy, và phần còn lại của chuyến đi xe của họ lạnh ngắt như tờ, và chẳng mấy chốc họ đã đến bãi đậu xe của ký túc xá.

Tay Jungwon đã đặt lên nắm cửa, "...Cảm ơn anh vì đã cho tôi đi nhờ."

"Dĩ nhiên, bất cứ khi nào cậu cần."

Mắt Jungwon dán chặt vào đùi, tay vẫn bám chặt vào tay nắm, và vẫn chưa có dấu hiệu rời khỏi xe. Jay tự hỏi liệu cậu có còn điều gì muốn nói thêm không, "Jungwon? Cậu ổn chứ?"

"...Ừ, về những gì tôi nói với anh tối qua trong phòng tắm... làm ơn đừng nói với ai khác."

"Về việc cậu không thích Naomi...? Hay..."

"Phần còn lại... ừm." Jungwon nhìn xuống.

Jay gật đầu, "Ừ, tất nhiên rồi. Bí mật của cậu an toàn với tôi."

"...Cảm ơn." Jungwon liếc nhìn anh lần cuối trước khi mở cửa và rời khỏi xe.

Jay nán lại bãi đậu xe vài phút sau khi Jungwon rời đi, cảm giác bất an dâng trào trong bụng. Jungwon đã tiết lộ cho anh một trong những bí mật được giữ kín nhất của mình trong phòng tắm, và trong trạng thái say xỉn.

Jay nhớ lại lúc Jungwon giải thích lý do tại sao cậu không uống rượu quá thường xuyên, điều đó khiến cậu trở nên 'ngu ngốc', như cậu mô tả. Jay đoán rằng anh đã chứng kiến tận mắt điều đó.

Nhưng dù sao thì, anh hiểu Jungwon phải tự trách mình như thế nào khi vô tình tiết lộ bí mật của mình như vậy. Suy cho cùng, Jay chưa bao giờ chia sẻ việc mình là người song tính với bất kỳ ai khác—kể cả gia đình hay bạn bè.

Khi Jay gặp Jungwon lần đầu, Jay không hiểu điều gì ở cậu khiến người khác bị thu hút —Naomi và Jake... thậm chí cả Sunghoon - một người ít nói hướng nội.

Lúc đầu, anh ích kỷ thừa nhận rằng, suy nghĩ đầu tiên của anh là việc gần gũi hơn với Jungwon sẽ giúp Naomi đối xử với anh sẽ là hơn cả tư cách một người bạn, nhưng bây giờ, anh bắt đầu thấy được những nét hấp dẫn không thể chối bỏ trong tính cách của Jungwon.

Theo một cách nào đó, Jay cũng giống như Jungwon.

Jay gần như quên rằng anh có kế hoạch với Naomi sắp tới, vì vậy anh đặt cần số về vị trí lái và lái đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro