2. Cheers

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sunghoon, tao cầu xin mày—làm ơn hãy đi cùng tao đến bữa tiệc, tao không muốn phải đi đến đó một mình đâu."

"Mày là M sao? Tao phải nói với mày bao nhiêu lần nữa rằng câu trả lời của tao sẽ luôn là Khờ Ông KHÔNG? Sunghoon đã quá mệt mỏi với việc phải từ chối Jay qua điện thoại lần thứ N.

Học kỳ mùa thu của họ trôi qua trong chớp mắt, và nó gần như quá nhanh với Jay. Thậm chí,không một phút nào trôi qua mà bố mẹ Jay không gọi điện, không liên tiếp đặt ra những câu hỏi đại loại ám chỉ rằng khi nào anh sẽ về nhà sau khi học kỳ chính thức kết thúc.

Mặc dù về mặt lý thuyết, Jay có thể ở lại nhà của hội sinh viên trong kỳ nghỉ như những người khác, nhưng anh có cảm giác rằng bố anh sẽ lái xe đến và bắt cóc anh vào giữa đêm nếu anh không trở về nhà. Vì để điều đó không có cơ hội xảy ra, Jay quyết định sẽ "vui vẻ" ở yên trong nhà.

Có lẽ đã gần hai tuần trôi qua trong kỳ nghỉ đông, và Jay đã đếm ngược từng ngày cho đến khi anh có thể trở lại trường. Không phải là anh không thích bầu bạn với bố mẹ, chỉ là anh thực sự thích sự tự do thoải mái khi đi học. Vì vậy, khi anh phát hiện ra bữa tiệc năm mới mà Heeseung dự định tổ chức tại nhà anh ta, Jay đã gần như quấy rối Sunghoon trong suốt liên tiếp những cuộc gọi điện thoại tiếp theo của họ để cố gắng khiến anh ta đồng ý đi cùng mình.

"Dù sao thì mày cũng không thích Heeseung đến thế, vậy lý do mày lại muốn đến nhà anh ấy để là để làm gì cơ chứ?"

"Bởi vì tao đang chết dí ở nhà, nếu mày muốn hỏi lý do tại sao," Jay giễu cợt.

"Nghe này, nhớ lại tất cả những lần tao đã giúp mày trong lúc mày gặp khó khăn không? Có quá đáng lắm không khi yêu cầu mày giúp tao chỉ một việc nho nhỏ này thôi?"

"Ừ, quá đáng đấy."

Jay nhận ra mình sẽ không thể đi đến đâu nếu cứ tiếp tục thế này với Sunghoon. Toàn bộ những chuyện này có thể tránh được nếu Jake có thể đi cùng anh, nhưng thật đen đủi, cậu ấy đã trở về nhà mình ở Úc cho kỳ nghỉ.

"Làm ơn đi mà, Sunghoon? Nếu mày đồng ý với tao, tao có thể blowjob mày ngay tại chỗ luôn đấy."

"Đéo, kệ xác mày. Giữ cái ấy của mày cho riêng mình đi." Sunghoon nói qua điện thoại, "Tao sẽ từ chối lời đề nghị đó, nhưng có một thứ khác mà tao muốn từ mày hơn..."

Chết tiệt... Jay biết chính xác Sunghoon đang ám chỉ điều gì, anh không thể tin rằng mình phải hy sinh phẩm giá của mình và cuối cùng đến mức phải khuất phục trước yêu cầu của thằng bạn khốn nạn chỉ để có một người đi cùng đến bữa tiệc của Heeseung, "Chúa ơi—Mày biết không? Được rồi, tao sẽ cho mày mượn xe của tao trong đúng một tuần."

Jay gần như có thể nghe thấy nụ cười đểu giả trong giọng nói của Sunghoon, "Ôi, thật vậy sao? Mày không nên nói thế, điều này thực sự làm tao quá bất ngờ đấy."

"Cút xuống địa ngục đi."

"Để sau này đi. Đến đón tao lúc chín giờ."

Họ sống cách nhau khoảng ba mươi phút đi xe, vì vậy, Jay xuất hiện tại nhà Sunghoon đúng chín giờ. Jay tát vào mặt Sunghoon như một lời chào, sau đó Sunghoon tát lại anh, và họ cãi nhau (một cách vui vẻ) trong suốt quãng đường còn lại.

Jay biết mình đã đến đúng địa chỉ khi anh ta dừng xe ở khu nhà, và anh có thể nghe thấy tiếng nhạc to đến mức nghe thấy tiếng phát ra từ cuối phố. Anh ta cố gắng tìm một chỗ đậu xe gần đó và cả hai đi bộ đến ngôi nhà, đã thấy mọi người đang tụ tập với nhau trên bãi cỏ phía trước.

Trước khi họ bước vào, Jay ném cho Sunghoon chìa khóa xe của mình, "Nhớ nhé, chỉ một tuần thôi. Nếu tao tìm thấy một vết xước nào trên xe của tao, tao sẽ ám theo mày đến chết và bóp cổ mày khi tao từ từ nhìn sự sống rút cạn khỏi mắt mày."

"Không sao đâu, tao thích thế," Sunghoon nhét chìa khóa vào túi, "Chill đi, tao sẽ chăm sóc em nó thật tốt."

Cửa trước không khóa nên họ thản nhiên bước vào, chỉ để bị một anh chàng cao lớn giơ cao chai rượu vodka chặn lại, "Dừng lại! Bắt buộc phải bắn nếu mày muốn được vào đây."

"Ôi trời, Matthew. Đã lâu lắm rồi," Jay nhanh chóng vỗ nhẹ vào mặt anh. Nụ cười trẻ con của Matthew nở rộng hơn.

"Chắc hẳn là vậy." Theo những gì Jay nhớ lại, Matthew đã là bạn thân nhất của Heeseung đã từ lâu lắm rồi. Mặc dù hai người học ở hai trường đại học khác nhau, Matthew vẫn thi thoảng đến trường đại học của họ để dự tiệc của hội sinh viên bất cứ khi nào anh có thời gian. Jay luôn phấn khích mỗi khi nghe tin Matthew sẽ đến vào một ngày cuối tuần cụ thể nào đó. Ngoài ra, thực sự, đối với Jay, điều này có thể cho vào 7 bí ẩn của trường học về việc anh ấy hòa hợp với Matthew đến như thế nào nhưng không phải với Heeseung. "Thật tệ khi tao không thể đến dự tiệc của Heeseung vào tháng 10, hoặc bất kỳ buổi tiệc nào sau đó. Huấn luyện viên bóng đá của bọn tao bắt đầu trở nên thực sự nghiêm khắc với đội nên tao không có thời gian đến nỗi có thể đặt dù chỉ một chuyến xe buýt."

"Xin lỗi gì tầm này đâu anh, điều quan trọng nhất là bọn em đã được gặp anh ngay lúc này!" Sunghoon xua tan mối lo lắng của mình, liếc nhìn chai rượu vodka trên tay, "Này, em nghe nói gì đó về việc bắt buộc phải tiêm đúng không?"

Matthew rót cho mỗi người một ít, trực tiếp vào miệng họ, trước khi cuối cùng cũng cho phép bộ đôi vào hẳn và rời khỏi cửa trước. Anh ấy vỗ nhẹ vào lưng của cả hai người, "Tao sẽ sớm gặp mọi người trong bếp để chúng ta có thể nói chuyện tiếp, tao đã chán ngấy việc phải làm người gác cổng cả tối rồi."

Cả hai đều gật đầu và đi vào bếp, ngay lập tức lấy đồ uống trên quầy. Họ trộn một đống soda với nhau và thêm một chút để gì đó tăng thêm hương vị.

Chà, mọi người đang hỏi rằng họ có phải là chuyên gia pha chế được cấp giấy phép chứng nhận đúng không? Đúng rồi đấy, câu trả lời là hoàn toàn không! Nhưng đó là những gì tốt nhất mà họ có ở bếp và thành thật mà nói? Jay nghĩ rằng nó có vị khá ổn.

Ngay khi họ vừa hoàn thành, Matthew đến vừa kịp lúc để nếm thử món sáng tạo mới của họ. Thật đáng buồn, anh ta đã mang Heeseung theo, "Hai thằng ngốc bọn mày đang làm bẩn bếp của tao." Đó là điều đầu tiên thốt ra khỏi miệng anh ta.

"Không phải là một bừa bộn đâu nhé, mà là sáng chế mới," Sunghoon sửa lại, đưa cho anh ta một cốc.

Heeseung nhăn mặt ghê tởm, "Chắc là mày phê lắm nếu mày nghĩ tao sẽ nếm thử cái thứ đó. Mày đang cố cho tao uống thử vị ruột bong bóng hay gì đó giống vậy à?"

"Không tệ đến thế đâu," Sunghoon đưa cốc cho Matthew, "Thử xem." Thật lạ lùng làm sao, Matthew ấy thế mà cũng nhấp một ngụm. Anh ta không trực tiếp phun ngay ra, vậy có nghĩa là nó không tệ như Heeseung nói, đúng không?

Dĩ nhiên là không có plot twist nào ở đây cả. "Tao cầu nguyện rằng hai đứa mày đừng bao giờ trở thành nhân viên pha chế," Anh ta cười.

Bốn người họ nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác một cách dễ dàng, chủ yếu là kể lại cho Matthew nghe những câu chuyện đã xảy ra trong học kỳ vừa qua.

"... Và rồi bọn em phát hiện ra họ đang chơi thuốc trong phòng! Lúc đầu bọn em hoảng sợ vãi vì ai lại nhận tội danh hít ma túy thay cho người khác?  "Nhưng bọn em biết rằng mình phải nhanh chóng loại bỏ nó nên trong khi bọn em bận đuổi thằng đó ra khỏi phòng, Jay đã phi tang thứ đó ở sân sau nhà của cả bọn," Sunghoon kể lại.

"Tưởng tượng mà xem, vào một ngày đẹp trời nào đó, một chú chó cảnh sát xuất hiện một cách ngẫu nhiên và đánh hơi thấy túi đựng mà bọn em chôn cạnh nhà... điều đó chắc là khó có thể xảy ra, phải không?"

"Chúa ơi. Tại sao tất cả những điều kỳ lạ lại xảy ra với bọn mày vậy?" Matthew phản ứng với câu chuyện của họ một cách ngạc nhiên. Tiếng thở của anh ấy lớn hơn mỗi khi họ kể cho anh ấy một câu chuyện mới, như thể đó là một cuộc thi để xem câu chuyện nào khiến anh ta phản ứng nhiều nhất.

Matthew lại tiếp tục, "Có phải là đây là cuộc thi có trao giải cho người có may mắn tệ nhất không trong ngày không vậy?" Anh ấy hỏi Heeseung.

"Nắm được trọng điểm rồi đấy" Anh ta nhún vai.

"Hay là chúng ta thảo luận về một điều bình thường đã và đang cảy ra trong cuộc sống đi?" Matthew đổi chủ đề, "... Bọn mày đã có bạn gái mới chưa?"

"Tao rất vui vì mày hỏi thế," Heeseung cố gắng hết sức để che giấu tiếng cười, "Sunghoon, sao mày không kể với anh ấy về mối quan hệ của mày vào tháng 9?"

"Ôi, thôi đi mà" Sunghoon giơ tay định tát Heeseung, nhưng Heeseung dễ dàng chặn lại được.

Matthew nhướn mày, "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Nó đã có bạn gái trong khoảng ba ngày cho đến khi cô ấy nhận ra mình là lesbian," Heeseung khịt mũi, kể lại câu chuyện thay cho Sunghoon. Trong khi đó, tai Sunghoon dần chuyển sang màu hồng vì xấu hổ.

"Im lặng đi, ít nhất thì em cũng có! Em cá là thằng bé của anh còn khô hơn sa mạc Sahara vì nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Anh quên rằng mình đã độc thân suốt thời gian qua sao?"

"Đó là mày nghĩ thôi," Heeseung nhấp một ngụm, vẫn thản nhiên như mọi khi, "Mày có ai không, Matthew?"

"Bạn gái? Thôi... phức tạp lắm," Anh quay đầu về phía Jay, "Còn mày thì sao? Mày vẫn theo đuổi cô gái đó hay cuối cùng mày đã chuyển sang cô khác rồi?"

Jay xoa gáy, "Ờ thì..."

"Thằng này vẫn đang theo đuổi Naomi," Sunghoon trêu chọc, dường như đã hồi phục sau sự bối rối trước đó, "Nhưng, em có thể tự hào khi nói rằng cuối cùng chuyện tình của nó cũng có chút tiến triển."

Matthew nhướng mày, "Thật vậy sao? Vậy thì, chúc mày may mắn."

"Cảm ơn, em cá là mình sẽ cần nó." Jay lắc chút soda? trộn gì đó còn lại trong cốc. Anh bắt đầu hối hận vì đã làm ra cái thứ đồ uống như shit này, "Heeseung, phòng vệ sinh ở ngay cuối hành lang đúng không vậy?"

"Tao đã biết là mấy trò nhảm nhí mà chúng mày làm sẽ khiến mày bị tiêu chảy mà," Heeseung đảo mắt, "Đúng vậy đấy."

"Thư giãn đi, em chỉ đi vệ sinh thôi mà, đừng làm quá lên vậy."

"Mày đang cố thuyết phục tao hay chính mày vậy?" Jay đảo mắt nhìn Heeseung đáp lại, đi ra khỏi bếp và bước đến hành lang tối tăm của ngôi nhà. Nhưng thật xui xẻo thay, phòng vệ sinh hiện đang có người.

Bình thường Jay sẽ kiên nhẫn chờ đến lượt mình, bàng quang của anh không tệ đến mức anh sẽ ra quần ngay tại chỗ lúc này đây nếu anh không thể sử dụng phòng vệ sinh. Vấn đề nằm ở chỗ là, anh có thể nghe thấy tiếng rên rỉ rõ ràng phát ra từ bên trong, vì vậy có hai kịch bản hiện lên trong đầu Jay:

Có người đang ị ngay lúc này.

Có người đang làm tình ở trong đó.

Đột nhiên Jay nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng như khóc nấc lên phát ra từ bên trong, vậy chắc chắn rằng có cặp đôi đang làm tình ở đó.

Anh nghĩ rằng bất kể những người đó là ai thì họ cũng sẽ ở đó một lúc lâu đấy, vậy bây giờ vấn đề của anh thì sao? Hoặc là anh đợi ngoài hành lang cho họ xong, hoặc là anh chịu đựng và nhịn tiểu trong suốt phần còn lại trong đêm.

Anh chợt nghĩ ra một ý mới là lên lầu và sử dụng phòng tắm ở tầng đó. Chắc chắn Heeseung sẽ không phiền nếu anh ấy làm vậy, đúng không? Về mặt lý thuyết thì điều đó là có thể, nhưng anh ấy và Heeseung về cơ bản là gia đình vì mẹ của Heeseung yêu quý Jay. Có khi còn hơn cả con trai của bà ấy.

Đã quyết định xong trong đầu, Jay đi lên lầu để tìm phòng vệ sinh, chỉ để thất vọng một lần nữa khi anh ấy (lại) thấy nó đã bị khóa.

"Lại nữa sao??" Thật sự đấy, mọi người trong căn nhà này đột nhiên quyết định đi tiểu cùng một lúc sao?

Ngay khi Jay chuẩn bị từ bỏ và đi xuống cầu thang, cửa đột ngột mở ra.

"J-Jungwon?" Cậu bé đứng trước mặt Jay là người cuối cùng anh mong đợi sẽ gặp. Jay đã không gặp Jungwon kể từ sau đêm cậu say xỉn và nói những điều kỳ lạ với anh, và điều đó có nghĩa là cậu đã cố tình tránh mặt anh.

Jungwon liếc nhìn Jay rồi nhanh chóng nhìn xuống sàn, cố gắng bước qua anh. Jay nắm lấy cánh tay Jungwon trước khi cậu đi xa hơn. "Khoan đã—cậu làm gì ở đây?"

Jungwon giật tay ra khỏi Jay. "Tôi sống ở đây."

"Cái đ gì cơ—" Jay tiếp tục đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh chưa bao giờ thấy Jungwon ở đây trước đó, và anh đã biết Heeseung và là bạn với mẹ anh ấy trong ba năm rồi.

Jay biết rằng mình cần câu trả lời. Vì vậy, anh đi theo Jungwon đến phòng cậu.

May mắn thay, cửa không đóng kín hoàn toàn, và Jay nhìn qua khe hở. Các bức tường được sơn màu xanh nhạt, có khá nhiều huy chương được treo trên đó. Phòng của Jungwon có một chiếc giường lớn, và ngay bên cạnh là chiếc bàn có máy tính trên đó, và cậu đang ngồi chiếc ghế chơi game đắt tiền.

Đột nhiên, Jungwon hắt xì, và Jay theo bản năng nói, "Bless you."

Jungwon quay lại nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. "Anh vẫn còn ở đây sao?"

"Xin lỗi! Tôi xin lỗi," Jay cố gắng biện minh. "Tôi chỉ là... ngưỡng mộ cách trang trí ở đây," anh chỉ vào một vật ngẫu nhiên trong phòng, "Đẹp, ừm... đèn."

"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn vì lời khen. Giờ thì ra khỏi đây đi."

"Thực ra... Tôi muốn hỏi xem liệu cậu có bộ sạc điện thoại nào tôi có thể dùng không? Điện thoại của tôi hoàn toàn hết pin rồi."

"Đưa đây," Jungwon nhượng bộ, chìa tay ra. "Tôi sẽ cắm vào ổ điện ở góc kia, cần một chút thời gian để nó lên điện đấy."

"Cảm ơn," Jay nói khi đưa điện thoại cho Jungwon. Anh bước vào phòng, đóng cửa lại.. "Vậy... dạo này cậu thế nào?"

"Ổn."

Đương nhiên rồi, đó là cách Jungwon sẽ trả lời, anh còn lạ gì. "Cậu sống ở đây à? Tôi chưa thấy Heeseung nhắc về chuyện đó bao giờ."

"Thực ra thì, nghĩ mới nhớ, tôi chưa từng thấy cậu ở đây, mặc dù tôi đã quen Heeseung được ba năm rồi."

"Nắm được trọng điểm rồi đấy, tôi không thường có thói quen xuất hiện trước mặt bạn bè anh ta, và chúng tôi cũng không thích nói với mọi người rằng chúng tôi là anh em."

"Anh em?" Jay ngạc nhiên. "Tôi thật sự không thấy hai người giống nhau."

"Anh em cùng cha khác mẹ," Jungwon trả lời với giọng điệu có một chút mỉa mai, "Bố tôi cưới mẹ Heesung khi tôi khoảng mười tuổi."

"Ra vậy..." Jay tò mò về những gì Jungwon đang hí hoáy. "Cậu đang làm gì thế?"

"Chỉ là... một thứ gì đó linh tinh thôi," Jungwon trả lời một cách mơ hồ, "Có lẽ anh sẽ thấy chán nếu tôi giải thích."

"Không, tôi sẽ không chán đâu," Jay nhìn chằm chằm. "Tiết lộ cho tôi biết với."

"Ờm... Tôi đang xây dựng một siêu máy tính. Tôi chủ yếu sẽ dùng nó để chơi game, nhưng còn rất nhiều thứ thú vị khác mà tôi có thể sử dụng với nó."

"Vãi, cậu thật sự tự làm tất cả những thứ đó à?" Jay nhận xét với sự shock nặng. "Có rất nhiều bộ phận chi tiết..."

"Đúng vậy... Tổng cộng các bộ phận cũng khá đắt tiền và tốn kém nhưng mà nó đáng giá. Tôi có thể tự custom để nó trông đẹp mắt." Jungwon tự hào khoe bàn phím với đủ sắc màu như cầu vồng bên dưới các phím.

"Nghe tuyệt vãi. Cậu siêu thật đấy, Jungwon."

"Cảm ơn." Jungwon thì thầm đầy ngại ngùng.

"Vậy đây là những gì cậu làm trong suốt thời gian tôi không gặp cậu," Jay trêu chọc. "Cậu bận rộn chơi trò đóng vai anh bạn Bob thợ xây."

"Tôi đoán là vậy..." Jungwon xoay ghế lại để đối mặt với Jay "Vậy cuộc sống của anh dạo này thế nào?"

"Trời ơi. Jungwon thực sự đang bắt chuyện với tôi sao? Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ngày đó sẽ đến đấy"

"Được thôi. Ngậm miệng lại nếu anh cứ tiếp tục như thế này."

"Okay, okay, được rồi, tôi sẽ nói." Jay chống tay lên đầu gối. "Dạo này tôi khá ổn, được đi chơi với bạn bè, mặc dù có những chuyện kỳ lạ xảy ra. Đôi khi tôi ước kỳ nghỉ đông sẽ qua nhanh hơn một chút. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này nhưng, thật sự là tôi nhớ trường."

"Lạ kỳ thay, tôi cũng cảm thấy vậy đấy." Jungwon thừa nhận. "Nhưng tại sao anh không thích ở nhà?"

"Tôi cảm thấy tự do hơn khi ở trường." Anh nhún vai. "Vậy thì lý do của cậu là gì?"

"Ở trường, tôi có nhiều cơ hội tránh xa khỏi Heeseung hơn."

"Ồ. Tôi đoán là anh ấy sẽ không có khả năng giành giải 'anh trai của năm' trong khoảng thời gian tới nhỉ?"

Jungwon lắc đầu trước sự ngu ngốc của Jay, điều chỉnh âm lượng trên máy tính, tắt tiếng. Jay nhận thấy màn hình đang đếm ngược đến nửa đêm. Còn bốn mươi lăm giây nữa.

"Nó đã đếm ngược từ nãy đến giờ  à?"

Jungwon ngả người ra sau ghế. "Sao anh có thể không để ý đến điều này? Tôi hiểu là âm lượng đã tắt, nhưng không phải là tôi không bật màn hình."

"Lỗi của tôi," Jay nói. "Khoan đã, nếu chúng ta cùng đếm ngược thì ít nhất cũng phải cùng nâng ly chúc mừng chứ."

Anh giơ thứ hỗn hợp kỳ lạ mà anh đã pha chế trước đó. "Món này cũng không tệ đâu."

"Dù sao thì tôi cũng không uống rượu," Jungwon nói. "Trừ khi rượu táo được tính là một loại rượu?"

"Bất cứ thứ gì cũng được tính, đừng lo. Tôi sẽ cho cậu một ít rượu của tôi."

"Cái gì?"

"Suỵt, bắt đầu rồi." Jay ra hiệu cho cậu im lặng. Đếm ngược còn khoảng mười lăm giây nữa, và Jay bắt đầu đếm ngược đến mười. "10... 9..."

"8... 7..." Jungwon hùa theo.

"6... 5... 4..." Cả hai cùng nói.

3... 2... 1.

"Happy New Year!" Cả hai đồng thanh nói. Jungwon không có cốc, nên Jay đã nâng cốc của mình bằng nắm đấm của Jungwon. "Cheers!" Anh nhấp một ngụm, rồi đưa cho Jungwon. "Đến lượt cậu."

Tuy nhiên, Jungwon không có động thái gì như dự định uống.

"Không có cồn trong đó đâu, đừng lo." Khi thấy sự do dự của Jungwon, Jay tiếp tục, "Thực ra, chỉ có một chút vodka nhưng tôi thề là ít thôi! Cậu sẽ không nếm được vị đó đâu."

"Thực ra, tôi vừa xạo đấy, hehe". Jay tiết lộ khi Jungwon đưa cốc lên môi.

Vodka có vị nồng, nhưng chủ yếu cậu sẽ nếm được vị các loại soda khác nhau mà tôi pha trộn lẫn vào. Nó không tệ đến thế đâu. Tôi hứa."

Khuôn mặt Jungwon nhăn nhúm lại khi cậu nhấp một ngụm. "Ừ, tôi chắc chắn anh là người đã làm món này." Cậu đưa lại cốc cho Jay. "Giống như anh vừa đổ một đống thứ hỗn tạp vào đây vậy."

"Đó... chính xác là những gì tôi đã làm." Vai anh chùng xuống. "Nó thực sự có vị tệ đến vậy sao? Tôi nghĩ nó khá ngon..."

"Tôi chỉ trêu thôi, nó không tệ đến vậy đau..." Jungwon cười nhẹ. "Sự thật thì, nó khá tệ. Nhưng, tôi có thể thấy sự tiềm năng của nó...?"

"Không cần phải cố cứu vớt làm gì, tôi chịu được những lời chỉ trích mà." Jay nhìn lại thời gian trên màn hình máy tính của Jungwon. Đã hơn mười hai giờ vài phút rồi, chắc hẳn Jay đã nhận được rất nhiều tin nhắn 'chúc mừng năm mới' hay đại loại thế. "Pin điện thoại của tôi thế nào?"

Jungwon lăn ghế đến ổ cắm điện thoại của Jay, gõ nhẹ vào màn hình. "Hiện tại là 50%."

Nhanh thật, "Hoàn hảo, thế là đủ rồi."

"Sunghoon nhắn tin bảo anh đã bỏ lỡ giờ đếm ngược, hỏi anh có ngã vào bồn cầu không hay gì đó đại loại vậy," Jungwon nói khi ném điện thoại cho Jay. "Rõ ràng là có người đang nhớ anh đấy."

"Giá mà điều đó là sự thật..." Jay thở dài, đứng dậy. "Tôi không ngờ lại ngồi đây và gặp cậu, nhưng tôi mừng là mình đã làm vậy. Thật tuyệt khi được nói chuyện với cậu lần nữa, sau khoảng hai tháng chúng ta không liên lạc?."

"Tôi... không tránh mặt anh mà..."

"Không sao nếu cậu tránh mặt, tôi hiểu mà."

"Anh có...?"

"Ừ," Jay đi đến gần cửa, tay đặt trên nắm đấm cửa. "Gặp lại cậu sau nhé? Và nếu cậu cần ai đó để nói chuyện, về bất cứ điều gì, tôi sẽ luôn ở đây vì cậu, được chứ?"

Jungwon gật đầu, "...Cảm ơn anh. Vì đã nói chuyện với tôi, ý tôi là vậy." Cậu thừa nhận, giọng cậu nhỏ dần.

"...Và vì đã ở lại, ngay cả khi ban đầu tôi là người đã bảo anh biến đi."

"Không có gì đâu. Đôi khi việc làm một kẻ ngốc lại mang đến kết quả tốt đẹp."

Jungwon nheo mắt lại, "...Anh đi đi." Jay giơ ly đồ uống lên cao như một lời chào tạm biệt, rồi rời đi và khép cửa lại thật nhẹ nhàng sau lưng.

Khi xuống tới tầng dưới, Jay vội vàng vào nhà vệ sinh đã bị chiếm lấy trước đó. Anh chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra trong phòng này một lúc trước và thầm mong những người trong đó đã có khoảng thời gian vui vẻ.

Sunghoon nhắn tin cho anh rằng họ đã ra phía trước nhà, nên Jay nhanh chóng đi về hướng đó và ngay lập tức nhận ra bạn bè của mình cùng vài người khác.

"Mày đã ở đâu suốt thế? Mày thậm chí đã bỏ lỡ cả màn đếm ngược rồi! " Sunghoon hỏi dồn dập, khoác tay qua vai Jay. Cậu ta ghé sát vào và thì thầm, "Có phải đồ uống của bọn mình thật sự khiến mày bị tiêu chảy không...?"

"Tao không bị tiêu chảy—tao đã nói là tao chỉ đi vệ sinh thôi mà." Jay nhướng mày, "Có phải mày... đã lo cho tao không?"

Sunghoon nhăn mặt nhưng vẫn giữ chặt Jay trong vòng tay, "Thôi kệ đi, ít nhất mày cũng đến kịp lúc để xem pháo hoa." Người mang pháo hoa tới bắt đầu châm lửa, và những đợt ánh sáng rực rỡ bắn lên bầu trời.

"Đẹp quá..." Lời nói thoát ra từ môi Jay. Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp, và anh hy vọng rằng Jungwon đang ngắm nhìn khung cảnh đó từ cửa sổ của cậu.

---

xxx-xxx-xxxx

→ Chào anh

→ Tôi là Jungwon đây. Tôi đã xin Jake số của anh từ tuần trước nhưng chưa nhắn tin cho anh. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã có số của anh mà anh lại không biết điều đó.

→ Trừ khi Jake đã nói với anh rằng anh ấy cho tôi số của anh, và anh chỉ đang đợi tôi nhắn tin nhưng tôi lại không làm thế...

→ Tôi đang luyên thuyên quá, làm ơn bỏ qua đoạn trên nhé^^

→ Dù sao thì điều quan trọng là bây giờ tôi đang nhắn tin cho anh.

→ Vì anh đã nói là tôi có thể.

→ Nên chào anh.

Hey Jungwon.

→ Ồ wow, anh rep nhanh thật đấy.

Cậu muốn tôi chờ vài tiếng mới reply à?

→ Nếu anh làm thế, tôi sẽ xóa tin nhắn này rồi chặn anh và giả vờ như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

                                      Cậu ghê gớm thíe 🤨 

Dù sao tôi cũng mừng vì cậu đã nhắn tin. 

Kỳ nghỉ đông chán quá, tôi muốn quay lại trường lắm òiiiiiiiiiiiii.

→ Tôi cũng mừng vì đã nhắn tin.

Vậy thì chúc mừng cho một tình bạn mới, Jungwonie 🥂 

Đã quá muộn để rút lui rồi đấy nhá, mong là em biết. 

Em đừng có mà lờ anh đi khi gặp trên trường đấy.

→ Tôi sẽ không làm thế nữa. Tôi hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro