Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng mặt trời. Sunshine

Còn điều gì để nói nữa? Lee Felix chắc chắn là một tia nắng. Một sự thật mà bất kỳ ai quan tâm đến ngành công nghiệp K-Pop điều biết đến. Cậu bé làm tan chảy trái tim của mọi người, ngay cả khi tất cả những gì cậu ấy làm là nở một nụ cười rụt rè. Một ánh nắng hoàn hảo.

Không cần phải nói, các thành viên cũng không ngoại lệ khi tất cả họ đều ngất ngây trước cậu. Mặc dù họ thấy nhau khá hấp dẫn - đó là một nhóm nhạc gồm 8 chàng trai đẹp trai, nhưng xét cho cùng thì - Felix lại khác. Tất cả họ đều đã yêu cậu ấy, nhiều như bạn bè có thể yêu nhau mà không vượt qua bất kỳ ranh giới nào.

Thực ra. Không ai trong số họ sẽ phàn nàn nếu cậu bé người Úc yêu cầu một mối quan hệ thân mật hơn. Tương tự như vậy, sẽ không ai than phiền mỗi khi đứa trẻ trườn đến gần họ, âm thầm yêu cầu những cái ôm và những nụ hôn. Không một ai, ngoài trừ Changbin.

Hiện tại, nó không giống như Felix không ảnh hưởng gì đến Changbin. Vấn đề duy nhất là tất cả những ảnh hưởng của Lix đối với hắn dường như đều khá tiêu cực. Hắn thường cau có mỗi khi đứa trẻ bám lấy mọi người, đủ mạnh dạn để rõ ràng với các mong muốn của mình nhưng bằng cách nào đó nó vẫn có sự nhút nhát trong lời đề nghị. Điều đó khiến Changbin tức điên lên. Nhút nhát sao? Đúng vậy. Một diễn viên giỏi, đó là tất cả những gì Felix đã có.

"Channie hyung, chúng ta có thể ăn ramen khi trở về không?" Felix mỉm cười, đã bám chặt lấy hyung của mình và dựa toàn bộ trọng lượng của cậu ấy vào người Bang Chan.

Chan khẽ thở dài, len lén ôm lấy cậu bé tóc vàng. "Em không có việc gì khác phải làm sao? Ngày mai chúng ta có một buổi biểu diễn, nhưng tất cả những gì em nghĩ đến chỉ là đồ ăn? Tốt nhất là em không nên ăn cho đến sau khi buổi biểu diễn kết thúc. Em có thể sẽ bị đầy hơi đấy. "

"Ồ.. đúng là như vậy. Anh nói đúng." Nụ cười của Felix ngập ngừng trong tích tắc. Nhưng cậu bé là một diễn viên tuyệt vời. "Nhưng nếu chúng ta ăn nó ngay bây giờ thì sao? Mới 4 giờ chiều thôi! Vào lúc chúng ta kết thúc buổi tập, chúng ta- "

"Felix, không. Bây giờ chúng ta cần tập luyện, phải không? Nếu em ăn bây giờ, em sẽ không thể nhảy vì cảm thấy nặng nề và mệt mỏi. Em chỉ cần trở lại vị trí của mình, chúng ta sẽ bắt đầu trong một phút nữa. "

"Aish, đôi khi anh thật xấu tính đấy, Chan hyung," Hyunjin nói, vòng tay qua Felix, người đã nhanh chóng tách mình ra khỏi người anh cả trước đó. "Nếu cậu ấy đói, hãy cứ để cậu ấy ăn đi."

"Anh không nói là em ấy không thể ăn. Tất cả những gì anh đang nói là em ấy không nên ăn những thứ như thế vào lúc này. Một ít salad? Nó có vẻ tốt hơn! "

"Có vẻ cậu ấy không muốn ăn salad? "

"Này, ổn mà!" Felix kéo tay áo Hyunjin. "Không sao đâu, nghiêm túc đấy. Chan hyung nói đúng, ngày mai chúng ta có một buổi biểu diễn. Hãy trở lại tập luyện thôi ". Không cho Hwang bất kỳ thời gian nào để trả đũa, cậu bé bắt đầu kéo bạn mình về phía trung tâm của căn phòng.

Chan đã không bỏ qua cái trừng mắt mà mình nhận được từ Hyunjin trước khi anh quay lại. Tuy nhiên, Chan đã chọn lờ nó đi; anh ấy là một đội trưởng tốt.

"Làm thế nào để anh có thể quản lý thậm chí là đối phó với họ? Em đã từ bỏ nó từ rất lâu rồi. Đặc biệt là với Felix"

"Ngay lúc này. Đừng thô lỗ như thế, Changbinnie. " Chan chộp lấy chai nước đã cạn một nửa của mình. " Em ấy chỉ đói. Và đừng hành động như thể em không bao giờ có cảm giác thèm ăn gì đó ".

" Vâng vâng, nhưng em không có bám dính vào tất cả mọi người và giả vờ với đôi mắt cún con chỉ để có được nó." Changbin đảo mắt. Người lớn tuổi khịt mũi. "Gì?"

"Không có gì. Thật là buồn cười khi em ấy lại thần tượng em, và sẽ không thành vấn đề nếu em là người mà em ấy đang bám vào "

"Em ghét nó, khi em ấy làm những thứ như thế, thật khó chịu! Lý do duy nhất em cho phép em ấy làm điều đó là bởi vì em không muốn phải đối mặt với sự mè nheo của Felix. Và hơn thế nữa, em chính xác không thể đánh em ấy mà phải không? Tất cả mọi người sẽ tập trung vào em ngay sau đó "

Chan ậm ừ, dành thời gian ngọt ngào của mình với việc uống cạn chai nước suối. Anh ném nó vào thùng rác, dùng tay lau miệng, " Em ấy chỉ muốn được âu yếm một chút mà thôi." Chan chỉ vào các thành viên, nơi Felix tiếp tục cố gắng bóp chết Jeongin chỉ bằng một cái ôm. "Và em ấy cũng là em trai của em. Đừng có gay gắt với em ấy như thế".

Lần này, Changbin là người khịt mũi. "Như thể anh có thể nói bất cứ điều gì nhỉ. Đừng quá gay gắt với em ấy? Nhưng anh thì được phép, hm? "

"Anh là trưởng nhóm, đôi khi anh phải thật nghiêm khắc với mọi người. Tất nhiên, anh rất muốn để em ấy ăn món ramen chết tiệt đó, nhưng sẽ là lỗi của ai khi ngày mai em ấy bắt đầu hoảng loạn vì trông mình không đủ " tốt "? Anh thậm chí còn chẳng hà khắc với em ấy nữa! "

"Chắc chắn rồi. Anh nói gì cũng được, hyung. " Changbin nhún vai, rời mắt khỏi nhóm. Hắn đã nhìn chằm chằm họ trong suốt thời gian qua? "Chúng ta nên trở lại, em muốn có một giấc ngủ ngon vào tối nay."

Việc luyện tập vẫn diễn ra suôn sẻ như bình thường, với nhiều khoảng thời gian bị gián đoạn và lặp lại. Không có gì đáng ngạc nhiên, vì họ đều còn trẻ và rất cần được vui chơi liên tục. Tuy nhiên, tất cả đã làm cho công việc của họ được tốt hơn. Nghỉ giải lao một chút để bắt đầu một trò vài đùa ngớ ngẩn khiến việc luyện tập kinh khủng trở nên dễ chịu hơn.

Điều khiến cho việc luyện tập thậm chí còn trở nên tuyệt vời hơn nữa chính là do Felix và những trò hề của cậu ấy. Có thể phần lớn thời gian cậu bé không có ý định hài hước, nhưng bằng cách nào đó, cậu cũng không bao giờ thất bại trong việc cải thiện tâm trạng của mọi người. Nhìn thấy ánh nắng của họ tham gia các điệu nhảy Fortnite, làm những vẻ mặt trong vô thức hoặc ngã xuống sàn sau khi âm nhạc cuối cùng kết thúc - sự hiện diện của Felix nói chung là quá đủ để khiến họ cảm thấy hạnh phúc.

Felix chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi và đói, vì cậu đã ngủ thiếp đi ngay sau khi chen vào bên trong xe. Chan cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong trái tim mình khi vào nhìn đứa trẻ, nhưng dù sao thì cảm giác tội lỗi vẫn luôn đeo bám. Có lẽ Chan nên để cậu ăn bất cứ thứ gì cậu ấy muốn? Lix tội nghiệp trông thật là mệt mỏi. Chan cảm thấy có chút kỳ lạ. Tất cả những lần luyện tập và trên đường đến chiếc xe, chàng trai tóc vàng vẫn luôn cười rất tươi và sôi nổi; nhưng bây giờ cậu ấy gần như thể già đi vài tuổi và có vẻ như đã mệt mỏi để có thể ríu rít được nữa.

Minho ngồi bên cạnh Lee đồng nghiệp của mình, ngay lập tức cởi áo khoác để che cho cậu bé. Một nụ cười trìu mến hiện diện trên môi, bàn tay lần mò đến mái tóc mềm mượt chỉ để vò nhẹ vào nó. Anh cả quay mặt lại phía trước, thầm cảm ơn Minho. Nhìn cách tất cả bọn trẻ chăm sóc lẫn nhau khiến Bang Chan cảm thấy thật thoải mái. Ít nhất anh biết rằng bản thân đã chọn đúng người để có thể trở thành một gia đình.

"Em ấy chắc hẳn đã rất mệt mỏi, phải không?"

"Em còn không ngạc nhiên," Jeongin nói. Em bé cau mày liếc nhìn Felix. "Anh ấy thậm chí còn chưa ngủ đúng cách."

Chan quay sang em út. "Không? Tại sao không?"

"Em không biết. Khi em thức dậy vào lúc nửa đêm và anh ấy chỉ ... ngồi đó. Có lẽ anh ấy đang ngắm nhìn các vì sao chẳng hạn ".

"Đó có lẽ là những gì em ấy đã làm. Đừng lo lắng quá, được không? " Chan mỉm cười, đưa tay vò rối mái tóc của em út. Jeongin phóng đi, lặng lẽ than vãn và hất tay người anh cả ra. "Em chắc rằng anh ấy có lý do chính đáng điều đó."

"Vậy ... chúng ta có nên đánh thức em ấy bây giờ không?" Minho hỏi, liếc nhìn người đẹp đang say ngủ ngay bên cạnh.

"Không, đừng. Anh sẽ đưa em ấy vào ".

"Em có thể làm được, hyung. Anh đang kiệt sức, "Hyunjin ậm ừ khi chiếc xe dừng lại.

"Không, không, không sao đâu. Anh sẽ làm. Mọi người cứ đi đi, anh sẽ ở ngay phía sau các em ". Chan ra hiệu cho tất cả, dập tắt mọi lời phàn nàn.

Sau khi cởi dây an toàn của Felix, cậu bé đầy tàn nhang khẽ cựa quậy. Quay sang một bên, Lix cuộn tròn như một đứa trẻ. Lông mày của cậu hơi nhíu lại, và Bang nghĩ rằng cậu bé chắc hẳn đã cảm thấy lạnh. Chỉnh lại chiếc áo khoác của Minho trên cơ thể nhỏ bé của mình, Chan cẩn thận bế cậu lên một cách dễ dàng. Thông thường, nhóm trưởng không thể không ngạc nhiên về độ nhẹ cân của các thành viên của mình. Đặc biệt là Felix và Jisung.

"Hãy nhớ rằng các em phải sẵn sàng trước 7 giờ sáng ngày mai, được chứ?" người quản lý vỗ lưng Chan. "Nghỉ ngơi đi, đừng có chơi game suốt đêm."

Chan chỉ gật đầu và sau khi cúi đầu nhẹ, lao thẳng vào bên trong tòa nhà. Không khí mát lạnh làm Chan nổi da gà, và anh không muốn làm cho Felix chết cóng. Em ấy quá quý giá cho điều đó.

Chan bước vào bên trong thang máy, có một đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy áo sơ mi của anh. Chan nhướng mày, liếc xuống nhìn người đồng nghiệp Úc lúc này đang rúc vào ngực mình, che giấu khuôn mặt một cách hiệu quả.

" Nè, anh biết là em chưa ngủ mà, nhóc."

"Im đi. Cứ ôm em thôi, hyung ". Chan mỉm cười.

Bang Chan đã ôm cậu ngủ suốt đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro