Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói rằng Changbin cảm thấy phát điên có thể là nói hơi quá.

Thức dậy, hắn mong đợi được nghe những giai điệu mềm mại của những tiếng chim bên ngoài; mùi cà phê và bữa sáng len lỏi qua khe cửa. Thậm chí nó có thể là một cơn gió ban mai nhẹ nhàng, với bầu trời nở rộ một màu hồng đào phía bên kia của cửa sổ. Hắn đúng là một kẻ ngốc.

Thay vào đó, hắn thức dậy với những tiếng cười to, ấm áp phiền phức và cả những điệu cười khúc khích nhỏ xíu. Mở mắt ra, không thấy bình minh lộng lẫy ở đâu cả. Chỉ có một Lee Felix quá nhiệt tình, đeo bám là tất cả những gì hắn phải chứng kiến ​​vào buổi sáng như thế này. Và tất nhiên, Changbin sẽ không bận tâm với điều đó. Nó chẳng ảnh hưởng gì với hắn cả? Seo không có bất cứ vấn đề gì với cậu bé cũng như với những hành vi thân mật kỳ lạ của cậu ấy. Chẳng có gì. Vấn đề duy nhất là việc Felix nằm dài trên người Chan, nhìn Chan với đôi mắt hình trái tim theo đúng nghĩa đen và hành động như một đứa con gái chết tiệt nào đó. Quá ồn ào! Điều đó, làm Changbin không thích. Chỉ tiếng ồn. Đó là tất cả.

"Em có bao giờ biết khi nào nên im lặng không?" Changbin rên rỉ, quay lưng về phía họ. Quá chán ghét để tiếp tục xem.

"Ồ, x-xin lỗi, hyung! Em làm anh thức giấc à? Em không cố ý! Em chỉ nghĩ anh là một người ngủ rất say... "

Seo buông lời chế giễu. "Anh ngạc nhiên là em thậm chí có thể nghĩ được gì đó."

"Yah! Lại gắt gỏng? Đừng có như thế với em ấy. " Chan chộp lấy chóp mũi của Felix để thoát khỏi cái cau mày đau lòng . "Hãy chuẩn bị sẵn sàng những thứ còn lại, anh sẽ đến ngay."

Lix không đáp, chỉ vội vàng nhảy xuống giường và rời khỏi phòng. Má của cậu ấy đang bốc cháy... nhưng chính xác là vì cái gì chứ? Sự sỉ nhục? Bực bội? Không. Căn phòng chắc hẳn đã quá ấm, và việc ngủ cùng Bang có lẽ đã góp phần cho việc đó .Tại sao cậu ấy thậm chí còn cảm thấy xấu hổ? Nó không giống như cậu chưa bao giờ bị gọi là một tên ngốc trước đây. Cũng không giống như cậu thật sự không biết sự ngu ngốc của chính bản thân mình. Trong số tất cả mọi người, người biết rõ về điều đó nhất chắc chắn là cậu.

Một cái lau vội và lộn xộn vào má của mình, Felix bước vào phòng ngủ. Cậu chia sẻ nó với Jisung và Jeongin cùng với những thăng trầm đã có. Han thích dành hầu hết thời gian của mình trong phòng ngủ của Minho - cậu bé không bao giờ cảm thấy muốn hỏi quá nhiều về điều đó. Có một số thứ tốt nhất là không nên nói ra. Tuy nhiên, cậu thích coi đây là một lợi thế. Xem xét về việc một trong những người bạn cùng phòng của cậu ấy đã ra đi, Felix có thể nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt để cậu bé có thể dành thời gian ở một mình. Nhưng Jeongin, đáng yêu và quý giá như cậu ấy chính là nhược điểm lớn nhất, đứa trẻ luôn thích ở trong phòng ngủ của họ vào mọi lúc. Có toàn bộ căn phòng cho riêng mình cảm giác như là Giáng sinh đối với Felix.

Cậu ấy có thể yêu cầu đổi phòng không nhỉ? Không, đó là một ý tưởng tồi.

Ký túc xá của họ không có đủ phòng cho bất kỳ ai có thể ngủ một mình. Hơn hết, việc đề nghị như thế sẽ khiến Jisung và Jeongin cảm thấy tồi tệ, khó chịu và thậm chí có thể tức giận. Sao cậu ấy có thể nghĩ đến việc làm như vậy? Cha mẹ cậu đã dạy dỗ cậu tốt hơn như thế rất nhiều. Felix cần học cách ngừng thô lỗ, ngay cả khi nó chỉ là suy nghĩ ở trong đầu.

Cậu bé tóc vàng lướt về phía tủ quần áo, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác trong phòng. Nếu cậu không thể ở một mình, cậu cũng có thể hành động như thể cậu đã được như thế. Ít nhất, trong lúc này. Đôi khi sự cô đơn là cần thiết để cậu có thể ghép các mảnh ghép lại với nhau một cách hợp lý; Changbin là một câu đố khó đòi hỏi nhiều hơn một vài phút cân nhắc.

"Chào buổi sáng, baby. Cậu lại ngủ với Chan hyung nữa à? "

"Ừm."

"Tốt thôi." Han nhìn cậu một cách thận trọng. "Có chuyện gì đã xảy ra sao? Tớ chắc rằng tớ đã nghe thấy tiếng cậu cười vào hai phút trước ".

"Đừng lo lắng, Jisungie," Aussie trả lời, đôi mắt cay xè đang tập trung vào chiếc áo khoác của cậu ấy.

"Ờ được rồi. Vậy thì, tớ sẽ đi pha cà phê. Cậu có muốn gì đó không? " Felix lắc đầu.

Vài giây sau một tiếng lách cách nhẹ nhàng vang vọng khắp phòng, cậu bé quay trở lại. Không có Innie. Không có Jisung. Đáng buồn thay, Changbin cũng không có ở đó.

Chế giễu bản thân về những suy nghĩ ngu ngốc của chính mình, Lix chọn ngẫu nhiên một bộ quần áo để mặc. Ở một mình giúp cậu thoải mái thay đổi mà không có bất cứ ánh mắt dò xét nào trên cơ thể, hay những khuôn mặt chán ghét luôn dõi theo cậu suốt cả ngày.

Trên hết, một vài phút dài chuẩn bị mà cậu có được. Những giọt nước mắt đã chảy dài trên đôi má đầy tàn nhang của cậu. Tuy nhiên, cậu cần phải tự kìm chế bản thân. Một vài giọt nước mắt là quá đủ cho một ngày. Cậu sẽ trông vô cùng ngu ngốc nếu có bất kỳ ai bước vào ngay lúc này. Khóc một chút, sau đó mỉm cười và cười cho phần còn lại của ngày. Cậu ấy nên làm vậy.

Miễn là cậu có thể trốn trong vòng tay của các thành viên khác, Felix có thể không sao. Cậu ấy thậm chí còn không buồn! Không có gì. Tại sao cậu lại có thể như vậy chứ? Cậu là thành viên sôi nổi, là ánh nắng - và tất nhiên cậu ấy không được buồn. Có lẽ là cậu thấy hơi đói hoặc mệt mỏi. Cậu ấy phải trông thật hạnh phúc như mọi khi.

Sâu thẳm trong lòng, Felix ước rằng vòng tay duy nhất mà bản thân có thể ẩn náu sẽ là vòng tay đã luôn đẩy cậu ra xa mỗi khi cậu đến gần. Để có thể được âu yếm thật lâu và dễ chịu từ Changbin trước tiên họ phải vật nhau rất nhiều. Liệu cậu ấy có thể thắng được Changbin không? Hoàn toàn không. Nghĩ vậy đúng là khá buồn cười, khi xem xét cách Lix cảm thấy Changbin trông đáng sợ và hăm doạ như thế nào. Một vấn đề khác là cậu ấy sẽ không bao giờ muốn làm phiền hoặc làm tổn thương Changbinnie của mình. Nếu hắn không muốn âu yếm Felix, thì hãy cứ như vậy. Felix vẫn sẽ cố gắng hết sức mình.

Mặc dù cậu bé vẫn luôn thất bại, nhưng nỗ lực mới là điều quan trọng mà phải không?

***

"Này, có lẽ chúng ta nên-"

"Không phải bây giờ, Felix."

"Em biết, nhưng hyung!" cậu bé nhíu mày. Chan có vẻ không có tâm trạng? "Máy bán hàng tự động ở không xa!"

"Anh đã nói là không phải bây giờ. Em có bao giờ vâng lời bất kỳ ai không vậy? Em nên duỗi người hoặc tập luyện đi, đừng có làm phiền người khác! "

Felix chỉ gật đầu, cụp mắt xuống. Có vẻ như hôm nay nhóm trưởng cảm thấy không được tốt lắm. Thật đáng xấu hổ, tối qua anh ấy còn đáng yêu như vậy mà - Lix thật ngu ngốc khi nghĩ Chan sẽ luôn như thế. Đến khi nào cậu mới hiểu được đây? "Em xin lỗi."

Xem xét về mức độ thường xuyên của việc như thế này xảy ra, Felix không nên bận tâm. Công bằng mà nói, cậu bé thường tự nhủ rằng mình không quan tâm một chút nào. Chan biết rõ nhất rằng anh ấy là người lãnh đạo, và Lix dường như chẳng là gì khác hơn là một mối bận tâm của những người khác. Đó là những điều thực sự không bao giờ thay đổi, Felix nghĩ.

"Vâng, đi đi và tập một cái gì đó" Bang vẫy tay chào cậu, tập trung nhiều hơn vào Seo Changbin đang đến gần. Khi nhận ra Changbin, mắt Felix mở to trong tích tắc.

Seo chỉ liếc nhìn cậu bé một cái, trước khi mắt hắn chuyển sang Chan. Anh cả không bỏ lỡ cái cách mà đôi mắt của Changbin nheo lại đầy đe dọa; một thử thách thầm lặng. Biết quá rõ về Changbin, Chan đã bỏ qua, một lần nữa. Đứa trẻ nhất trong số ba người lén nhìn nhanh một cái - hoặc hai cái - về người mới đến của họ, nét mặt của hắn dần dần tươi lên.

"Có một số đồ uống trên ghế sofa, Hyunjin và anh đã mua chúng trước đó," Changbin nói, mắt không nhìn vào chỗ nào gần Felix.

"Ôi tuyệt! Cảm ơn, hyung! " với một cái ôm nhanh nhất từ ​​trước đến nay và một cái cúi đầu lịch sự, cậu ấy đã làm được. Bang vẫn không biết chút gì về tình hình. Changbin càu nhàu trong hơi thở, chán ghét trước cuộc tấn công bất ngờ. Trong khóe mắt, hắn thấy Felix đang lấy đồ uống của mình và trườn lên đùi Hyunjin.

"Chậc, thật khó chịu."

"Nói cho em nghe về nó đi." Seo nhướng mày. "Gì?"

"Em đã nghĩ rằng anh luôn yêu em ấy. Xem cái cách mà anh luôn cưng chiều em ấy kìa... "

"Đôi khi, như thế là đủ. Anh thích chiều chuộng em ấy đến mức nào đi nữa thì anh vẫn là trưởng nhóm, trước khi là bạn của em ấy. Ưu tiên, Changbin. Chăm sóc các thành viên đóng một vai trò lớn hơn tất cả những gì mà em có thể tưởng tượng. "

Changbin ậm ừ, bắt gặp cảnh Hwang và Lee đang âu yếm nhau, trong tầm nhìn ngoại vi của hắn. "Em cho rằng anh nói đúng."

"Phải. Bây giờ hãy nói với mọi người thực hiện một số động tác kéo giãn đi. Đừng có chểnh mãng. Và đừng có liếc mắt nhìn Felix nữa, đồ biến thái. "

"Yah! Em như vậy hồi nào- im đi " Changbin vỗ vai Chan. Trước khi anh cả có thể trả đũa, Seo đã lao vào mắng mỏ cặp đôi phiền phức.

Nghĩ đến việc cuối cùng cũng trút bỏ được hết bực bội, đồng thời lại có một cái cớ tuyệt vời thế này khiến bụng hắn cồn cào. Tuy nhiên, khi hắn đến gần họ, tất cả sự phấn khích đó đều bốc hơi đi đâu.

Làm sao Changbin có thể cố gắng khiển trách họ? Khi Felix nằm đó, cuộn tròn trong lòng Hyunjin như thế này? Như một chú mèo con nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm. Không ai có thể mắng mỏ một con mèo con cả.

Vì lý do nào đó, Changbin cuối cùng lại chọn đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro