Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warming: đề cập đến bạo lực, ngụ ý cưỡng hi*p và tự làm hại bản thân. Vui lòng cân nhắc trước khi xem.

( Những dòng in đậm là khi mọi người sử dụng tiếng Anh )

***

Cậu bé nở một nụ cười lo lắng, không tự tin khi nhìn vào người đàn ông. "Vì vậy?"

"Em muốn tôi yêu cầu JYP đưa Minho trở lại?"

"Em biết điều đó nghe có vẻ... em biết. Nhưng hyung, anh không nghĩ như vậy là không công bằng sao? Minho hyung là người hoàn hảo cho việc này. Đó chỉ là một sai lầm, anh ấy xứng đáng có một cơ hội!"

"Nhưng điều đó có nghĩa là tôi cũng sẽ phải yêu cầu ông ấy đưa em trở lại"

"Em không-"

"Nếu chúng tôi chỉ cho em ấy một cơ hội, điều đó sẽ khiến chúng tôi trông như thế nào?" Người đàn ông nhướng mày. "Đó sẽ là một rủi ro lớn đối với tôi."

"Em biết," Felix thở dài, phồng má phúng phính khi cố tìm từ ngữ thích hợp. "Nhưng Minho rất buồn. Em muốn anh ấy hạnh phúc. Anh có thể nói rằng tôi chỉ không muốn, hoặc... tôi không biết. Nhưng điều này thật không công bằng. Anh biết là không mà, hyung-nim"

"Thế tôi sẽ được cái gì khi đem em ấy trở lại?"

Lix ngẩng đầu lên, hy vọng vụt qua đôi mắt ngây thơ của cậu. "Bất cứ điều gì anh muốn? Bây giờ em không có nhiều tiền, nhưng em hứa sẽ kiếm được một công việc để trả cho anh! "

"Hiện tại tôi có đủ tiền. Tôi không cần nó," Người đàn ông cười khan. "Nó không đáng cho lắm"

"Ồ, được rồi, ừm... còn gì khác nữa không? Em sẽ làm cho anh"

"Bất kể đó là gì?" Gã hỏi, nhận được cái gật đầu từ Aussie. "Tốt. Tôi muốn cơ thể của em"

Felix chỉ có thể chớp mắt khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người quản lý yêu thích của mình. Một cái cau mày thoáng hiện trên khuôn mặt tròn trịa của cậu. "Hyung, anh nói lại được không? Em không nghĩ rằng em đã nghe đúng thứ anh đang nói"

"Ồ không, tôi chắc chắn là em đã nghe đúng rồi đó," Người đàn ông nói, một nụ cười ác ý nở trên khuôn mặt của hắn ta. Felix cảm thấy cơn rùng mình khó chịu chạy dọc sống lưng và cậu nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ ngồi. "Em đã nói bất cứ điều gì tôi muốn mà, phải không? Đó là thứ mà tôi muốn. Cơ thể của em"

"H-hyung, anh thật kỳ lạ," Lix bật ra một tràng cười lo lắng. Bụng cậu thắt lại khi người quản lý của cậu chọn cách tiếp cận cậu bằng một vài bước đi bình tĩnh và vững vàng. Lí trí bảo cậu chạy đi nhưng cậu không thể. Chắc chắn đó chỉ là một sự hiểu lầm. "C-cơ thể? Như là... body? Anh muốn em thực hiện một buổi chụp ảnh hả?"

"Không, đồ ngốc. Em không tốt cho những buổi chụp hình đâu," Gã ta chế giễu, đưa tay lên vuốt ve gò má đầy tàn nhang của cậu bé. "Quá xấu xí. Vì vậy, em nên hạnh phúc khi tôi muốn em"

Không, điều này thật kỳ lạ. Điều này không ổn chút nào.

Felix hất tay gã ra và lùi lại một bước, đôi mắt điên cuồng nhảy về phía cánh cửa đối diện của căn phòng. Mẹ kiếp. "Em xin lỗi, em phải đi đây," Cậu run rẩy thở ra, cố gắng vượt qua người gã.

Park Taeho là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao hơn Felix và chắc chắn là to hơn. Vai rộng, đùi vạm vỡ và bắp tay dày. Không nghi ngờ gì nữa, gã ta rất khoẻ. Nhưng nếu nó thực sự là một cuộc chiến, Felix có thể làm được. Cậu biết võ. Cậu đã thử đấm bốc. Nó ổn. Mọi thứ đều ổn. Có lẽ do cậu chỉ hiểu sai nó thôi; Felix luôn nghĩ thái quá một chút.

"Đi sớm như vậy sao?" Gã thủ thỉ, nắm chặt cánh tay cậu bé. "Em phải thanh toán cho tôi trước. Nếu không thì có thể sẽ không có bạn bè nào của em ra mắt được đâu ~" Lix lắc đầu, chớp mắt với nước mắt. "Em nói rằng tôi có thể có được bất cứ thứ gì tôi muốn, vì vậy tôi sẽ làm. Bây giờ thì đã quá muộn để quay lại rồi"

"Chuyện này không vui đâu, hyung," Felix thì thầm, tạo khoảng cách giữa họ càng nhiều càng tốt. Nó được chứng minh là một nỗ lực thất bại vì cậu bị kéo mạnh vào ngực của người đàn ông. "Ngài Park-" Cậu bé thút thít khi một bàn tay nắm lấy mái tóc nâu của cậu, kéo mạnh không thương tiếc cho đến khi đầu cậu nghiêng về phía sau đến mức cậu sợ rằng cổ mình sẽ gãy.

"Tôi đang giúp em đấy, Felix," người đàn ông ậm ừ, mắt đảo khắp cơ thể và khuôn mặt của cậu bé. Lix cố gắng nghĩ cách để trốn thoát mà không gây ra những rắc rối không đáng có nào. Cậu không thể đánh một cấp trên lớn tuổi hơn, phải không? Nhưng cậu cũng không thể để người đàn ông đó làm tổn thương mình. "Tôi được làm tình với em và em sẽ trở thành một ngôi sao. Điều đó không phải là quá tuyệt vời sao?"

"Làm ơn hãy buông tay ra"

Taeho bật cười và kéo xa hơn, tay Felix tuyệt vọng nắm lấy vai người đàn ông để tiếp tục đứng khi lưng cậu cong lên một cách khó chịu. "Em rất dẻo dai phải không? Em có thể nắm lấy nó"

"A-anh đang làm tổn thương em. Hãy buông tay! Anh đang làm em sợ, hyung!"

"Aw, em sợ hãi hả?" Gã bĩu môi giả dối, giọng đầy giễu cợt. "Xấu hổ làm sao. Tôi đoán tôi sẽ phải làm cho em cảm thấy tốt hơn thôi" Park nhếch mép cười, tay còn lại của gã ta lần theo bên hông đang đau đớn của Felix để luồn qua cạp quần thể thao của cậu.

Felix gần như nghẹt thở, mắt trợn lên khi tâm trí trở nên điên cuồng. Vậy nếu cậu tập võ thì sao chứ? Đây không phải là một cậu bé khác cùng tuổi với cậu. Điều này sẽ không kết thúc nếu cậu chỉ lao ra ngoài hoặc bị thương. Đây là sự thật và cậu không biết phải làm gì cả. Nếu Felix cố gắng chống lại nhưng không thành công, thì điều gì sẽ xảy ra? Câm miệng. Im đi và chạy. Chạy. Chạy đi. Nhanh lên! Theo bản năng, cậu đưa đầu gối của mình lên để đánh mạnh nhất có thể vào đáy quần của gã. Người đàn ông kêu lên một tiếng, buông cậu ra, ngay lập tức cúi xuống vì đau đớn. Felix loạng choạng, ngã xuống sàn với vẻ mặt nhăn nhó. Cậu sẽ gặp rất nhiều rắc rối cho mình nhưng cậu không quan tâm đến điều đó vào lúc này.

Không cần suy nghĩ kỹ, Lee lao thẳng về phía cửa dễ dàng hơn dự kiến ​​và nhịp tim đập nhanh vang vọng trong đầu. Nó có vẻ không hợp lý cho lắm. Có lẽ cậu nên chờ xem người kia sẽ làm gì. Nhưng cậu đã không và chỉ nghe thấy người đàn ông hét lên sau khi gã ta khuyến khích cậu bé chạy nhanh lên. Căn phòng không lớn và chỉ trong vài giây tay cậu đã nắm được tay cầm. Cậu sẽ rời khỏi phòng, sau đó là tòa nhà, sau đó cậu có thể trốn trên giường của mình ở một nơi an toàn và bình thường.

Nhưng cửa đã bị khóa.

Felix vặn liên tục vào tay cầm, kéo cánh cửa nhưng nó không hề nhúc nhích. Không ai khóa bất kỳ cái cửa nào và những người duy nhất có chìa khóa là cấp trên. Không phải là nghệ sĩ trừ khi họ có đủ sự tin tưởng. Và Lix không phải là một trong số họ.

"Mẹ kiếp!" Felix đạp mạnh vào cửa, chưa kịp cảm thấy đau đớn vì hành động của mình. Cậu cố gắng quay lại để tìm chìa khóa nhưng trước khi có thể, cơ thể ốm yếu của cậu đã bị một sức nặng đè lên mặt đất.

Tất cả không khí văng ra khỏi người cậu, xương sườn đau đớn cắm vào cửa, cậu mù quáng cố gắng chống tay để thoát ra. Đến lúc này, những giọt nước mắt đầm đìa trên mắt chảy dài trên má. Cậu không hiểu gì về nó cả. Ông Park cho đến nay vẫn là người quản lý tốt nhất mà nhóm có được, luôn tỏ ra thân thiện với tất cả mọi người. Điều này, người khiến cậu sợ hãi, không thể là Park Taeho được. Quản lý Park sẽ không bao giờ làm điều đó.

"Mày đúng là một đ* chết tiệt!" Taeho rít lên, túm tóc cậu bé lại chỉ để đập đầu cậu vào cửa. Felix rên rỉ, tay chân khua khoắng để đẩy người đàn ông ra bằng mọi cách. "Tao đã định dễ dãi với mày đó, biết không? Nhưng mày chỉ không xứng đáng với nó?" Không đợi phản ứng, gã lặp lại hành động của mình thêm vài lần nữa, đánh vào đầu cậu cho đến khi sự vật lộn của Felix không còn nữa, cơ thể cậu gục vào tường.

Felix có thể cảm thấy cơ thể mình đang run lên khi cậu khóc, đầu quá choáng váng và đau đớn để có thể làm bất cứ điều gì. Người đàn ông bước ra xa, cậu ngã xuống sàn, hai chân quá yếu để có thể giữ người đứng thẳng được nữa. Park chỉ có thể mỉm cười, nhìn cậu bé cố gắng bò đi với một ít máu chảy ra từ đầu. Gã tháo thắt lưng, quất mạnh xuống bụng Felix khi cậu định đấm gã. Lix chỉ có thể hét lên, cơ thể giật bắn và tay cố gắng che chở chỗ đó.

"Em biết đấy, em khá đẹp khi khóc," Park ậm ừ, khéo léo buộc cổ tay gầy guộc ấy bằng chiếc thắt lưng. Mặc dù những đám mây mù mờ và cơn chóng mặt vẫn chưa rời đi, Felix bắt đầu vật lộn trở lại hết sức có thể, chân đá và tay bị trói vung lên với những cú đấm yếu ớt. "Mọi người khiến em nghe có vẻ giống như một người cứng rắn nào đó, nhưng hãy nhìn em bây giờ xem. Thậm chí còn không thể đánh trả"

"Hyung l-làm ơn!" Felix thổn thức, mật trào lên cổ họng khi nghe thấy tiếng xáo trộn. Cậu không cần nhìn cũng biết Park đang cởi quần áo của mình. "Em xin lỗi, em sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì một lần nữa! Để em đi đi, em không - em không đồng ý với điều này! L-làm ơn!"

Park chỉ cười, một tiếng cười khiến Felix sởn da gà. "Có lẽ lần sau em nên nghĩ về lời nói của mình," Taeho cười khúc khích, cúi xuống áp môi mình vào cổ cậu bé. Felix nao núng, rên rỉ khi đôi tay bị trói của mình đẩy vào ngực người đàn ông. "Em không hoàn toàn tệ, em biết không? Đấu tranh với tất cả những gì em muốn," Gã cắn mạnh vào xương quai xanh của Felix, khiến cậu bé kêu lên. "Hãy hét lên tất cả những gì em muốn đi. Chúa ơi, điều đó làm cho nó tốt hơn rất nhiều, em có nghĩ vậy không? Tôi rất thích khi họ cố gắng chống trả đó"

"Ông đang làm tổn thương tôi, dừng lại!"

"Sẽ không ai nghe thấy em đâu" Gã ta chế nhạo, liếm cổ Lix một cách ghê tởm khi tay hắn nắm vào cạp quần của đứa trẻ để kéo chúng xuống. "Vì vậy, chúng ta có thể có nhiều niềm vui như chúng ta muốn. Và sau đó em trở thành một ngôi sao. Thỏa thuận?"

Felix lắc đầu, tim đập loạn xạ đến mức cả lồng ngực đau nhói, đầu óc quay cuồng không biết làm gì. Cậu không thể đánh trả, không phải khi cậu lắc đầu đau đớn và cậu không thể cảm nhận chính xác cơ thể mình. Người đàn ông mạnh mẽ hơn, to lớn hơn và đáng sợ. Cho dù Lix có cố gắng thế nào đi chăng nữa, hãy tiếp tục chiến đấu cho đến khi chiến thắng - cậu đã không thể. Cơ thể cậu cứng đờ trong giây phút nửa thân dưới của cậu lộ ra hoàn toàn, một dòng nước mắt nhỏ xuống sàn khi cậu cắm móng tay vào lòng bàn tay. Lee muốn hét lên và đánh trả và chạy đi, nhưng cậu chỉ có thể nhắm mắt lại và cầu nguyện mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.

Nếu cậu biết điều đó sẽ xảy ra vào tháng vừa rồi, cậu đã cầu xin người đàn ông giết cậu ngay tại đó.

Ra ngoài.

Felix cần ra ngoài.

Ra khỏi phòng. Ra khỏi khách sạn. Ra khỏi cuộc đời này. Chỉ cần ra ngoài.

Điện thoại rơi xuống thảm trải sàn nhà với một tiếng uỵch. Đôi tay vô hình len lỏi khắp cơ thể cậu trong khi lồng ngực phập phồng lên xuống. Lên và xuống, lên và xuống. Nhanh. Nhanh đến mức nó bắt đầu đau, từng hơi thở nông tấn công phổi của cậu như những mũi kim tiêm. Ra ngoài, phải ra ngoài, phải đi thôi. Felix phải rời đi nhưng trước khi cậu bước đi dù chỉ một bước, đôi chân loạng choạng của cậu đã kết thúc, đầu gối chạm vào thảm giống như chiếc điện thoại của cậu vài giây trước. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cậu, hơi thở tắc nghẽn trong cổ họng - nó khiến cậu đau rất nhiều khi thở, chỉ đừng, đừng thở - khi đôi tay run rẩy mù quáng tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp cậu thoát ra. Tất cả những gì cậu tìm thấy là điện thoại của mình.

Như thể muốn đẩy Felix đi xa hơn, màn hình vẫn mở khóa, hình ảnh chế giễu cậu vẫn ở đó khi cậu cầm thiết bị lên một lần nữa. Không mảy may suy nghĩ, cậu ném nó vào tường, bật ra tiếng nấc nghẹn ngào khi một âm thanh của một thông báo khác vang lên khắp căn phòng. Felix nắm chặt tóc mình, nhịp tim đập thình thịch bên tai khi cậu kéo nó. Mạnh. Đủ mạnh để cảm nhận nỗi đau, rên rỉ và khóc thành tiếng. Cậu vẫn làm như mọi khi, giật vài sợi tóc ra như một hình phạt. Một sự trừng phạt. Felix xứng đáng với điều đó.

Đôi tay loạng choạng trượt khỏi lọn tóc màu hồng nhạt, những móng tay bắt cầu cắm vào vai và kéo hết xuống thân cậu. Trên bụng, ngực và cánh tay. Thân thể của Felix run lên không kiểm soát được khi những vệt màu hồng và đỏ tươi hơn được trang trí lên làn da trên cánh tay trần và những phần lộ ra ở vai và cổ. Việc che đậy chúng sẽ rất khó nhưng dù sao thì điều đó có gì quan trọng chứ? Mọi người sẽ sớm biết thôi. Mọi người sẽ có thể thấy cậu bẩn thỉu, bại hoại như thế nào. Người hâm mộ, gia đình, bạn bè của cậu.

Felix biết nó sẽ ám ảnh cậu mãi mãi. Felix biết gã ta thật tàn nhẫn. Nhưng cậu chưa bao giờ mong đợi gã làm điều này. Tên đó đã chụp chúng khi nào? Làm thế nào mà gã chụp những bức ảnh mà cậu không hề hay biết? Ai đã nhìn thấy chúng rồi?

"Bạn bè của em sẽ nghĩ gì nếu họ nhìn thấy em như thế này, huh?" người đàn ông cười ác ý, thúc người vào bên trong của cậu bé đang bất lực. "Đúng là một con đ*. Đây có lẽ là điều duy nhất mà em làm tốt nhỉ"

Felix để mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, tay nắm chặt thành ghế sa lông. "L-làm ơn..."

"Làm ơn? Em muốn cái gì nữa à?" Không. Cậu không. Cậu không bao giờ muốn bất kỳ thứ gì trong số đó. "Tôi sẽ cho em nhiều hơn," Gã ta rên rỉ, tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cậu.

Cậu không thể chiến đấu. Sẽ không ai nghe thấy nếu cậu la hét. Cũng sẽ không ai tin nếu cậu nói với bất cứ ai. Vì vậy, tất cả những gì Felix có thể làm là nằm đó, với đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bức tường, tâm trí lang thang đến những nơi tối tăm kèm theo âm thanh khó chịu của da thịt vỗ vào nhau.

"Ai mà biết được rằng tôi lại tuyệt vọng vì em như thế chứ? Hãy yêu cầu tôi điều này bất cứ khi nào tôi gặp em"

Có lẽ Felix đã tuyệt vọng. Và có lẽ cậu cũng đã yêu cầu một cái gì đó. Cậu kéo móng tay của mình trên những vết sẹo trên cẳng tay, tuyệt vọng để mở lại vết thương và hy vọng nó sẽ chảy máu cho đến chết. Tuyệt vọng. Cậu đã quá tuyệt vọng với cái chết. Không biết từ bao giờ cậu đã bước ra khỏi căn phòng đó, đôi chân yếu ớt, cặp đùi lấm tấm máu và tinh dịch lần đầu tiên. Và đáng buồn thay, đó không phải là lần cuối cùng.

Những bức ảnh có nói lên điều đó không? Liệu nó có cho thấy rằng cậu ước mình có thể chết nhiều đến nhường nào, hay cậu ghét nó đến mức nào? Không. Và đó không phải là những gì cậu sẽ nói với họ. Trên khắp các phương tiện truyền thông, khắp nơi trên thế giới; Felix sẽ chỉ là một con đ*. Một con đ* tuyệt vọng vì thứ đó của quản lý của mình. Cậu có thể hình dung ra tất cả các bài báo rồi. Họ sẽ không hoàn toàn sai. Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của cậu. Chuyện đó sẽ không xảy ra nếu cậu không đồng ý và cậu biết. Cậu biết. Tôi không biết gì cả. Cậu đã biết ngay từ đầu.

Mọi thứ đã trở nên tốt hơn. Changbin và cậu đã có một mối quan hệ hạnh phúc và Felix thậm chí còn không hề nao núng vào lần trước, khi Seo chạm vào người cậu dưới lớp áo sơ mi. Lix có thể âu yếm tất cả các thành viên của mình mà không cần suy nghĩ quá nhiều. Họ đã làm cho cậu cười và cảm thấy thực sự hạnh phúc, đặc biệt là bạn trai của cậu. Họ đã đạt được rất nhiều thành công với tư cách là một nhóm và nó sẽ chỉ ngày càng tốt hơn. Felix đã nghĩ rằng không bao lâu nữa cậu sẽ có thể quên đi và tiếp tục sống, sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Nhưng tất nhiên là cậu đã quá ngu xuẩn. Trong số tất cả những người trên thế giới, cậu ít xứng đáng nhất từ ​​cuộc sống. Hạnh phúc? Và Felix không bao giờ có ý định như vậy và lẽ ra cậu phải nhận ra điều đó khi cậu sống ở Úc, là một nỗi thất vọng đối với gia đình cậu. Họ sẽ nói gì khi họ nhìn thấy những bức ảnh? Cậu sẽ không còn một gia đình nào nữa. Lẫn một cuộc sống.

Những giọt máu nhỏ xuất hiện trên cánh tay đầy sẹo của cậu, trượt xuống quần áo và thảm. Lix chỉ cào nhiều hơn, máu và da ẩn dưới móng tay ngắn của cậu khi cậu khẽ rên lên vì đau đớn.

"Này, Lixie hyung! Em mang theo- " Jeongin suýt đánh rơi chiếc áo khoác đang cầm trên tay. Đôi mắt cáo của em út đầy hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng đau thương lộn xộn trên sàn và máu. Máu. Có máu và hyung của mình đang bị thương và Lix trông như mất trí và Jeongin không biết phải làm gì cả.

Đứa trẻ cuối cùng cũng bỏ chiếc áo khoác ngu ngốc kia và lùi lại một bước. Sau đó hai. Sau đó, ba, cho đến khi Jeongin lao ra khỏi phòng, la hét tìm các hyung của mình. Giọng nói chói tai của em út đủ lớn để kéo Minho và Changbin ra khỏi phòng, cùng với Chan và Hyunjin.

"Jeongin? Anh đã nói với em, không được la hét trong- "

"Felix!". Maknae khóc lớn khi ném mình vào người nhóm trưởng của họ. Minho chửi ầm lên và chạy đến phòng Felix, Changbin ở ngay phía sau anh.

"Này, này, bình tĩnh đi," Chan khẽ ậm ừ, xoa lưng cậu bé. "Anh chắc là không sao đâu, được không? Minho và Changbin đã đến chỗ của em ấy. Tại sao em lại khóc, Innie?"

Jeongin lắc đầu, môi dưới run lên. "A-anh ấy không ổn. Anh ấy đang chảy máu và anh ấy... anh ấy rất... thật đáng sợ!"

"Em uh, đi xem liệu em có thể giúp gì cho họ không?" Hyunjin cau mày lầm bầm.

Chan cắn vào bên trong má, nhìn về phía cửa phòng đó. Máu sao? "Em có thể ở lại đây không? Với Jeongin? Anh sẽ đi kiểm tra xem có chuyện gì không," Chan thở dài, xoa đầu đứa trẻ của họ. "Jeonginnie, ở lại đây với Hyunjin, hm? Anh biết là em đang lo lắng, nhưng em ấy sẽ ổn thôi"

"Ừ, là Lix. Cậu ấy sẽ không sao đâu" Hwang cố gượng cười, ôm cậu bé vào lòng mặc dù Chan không hề để ý đến sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Hyunjin. Có lẽ cả hai đều có biểu hiện giống nhau.

"Ở yên trong phòng, được không?" Bang vò tóc Hyunjin và đi xuống sảnh.

Cánh cửa bị mở ra và Chan có thể nghe thấy những giọng nói đau khổ trước khi vào phòng. Một số la hét và thở gấp, sụt sịt và khóc. Chọn cách không gõ cửa, Chan đi vào trong, đóng cửa lại vì đơn giản họ không cần khán giả.

Đôi mắt Chan gần như nhìn thẳng vào cậu bé và trái tim anh gần như vỡ vụn. Không có gì ngạc nhiên khi Jeongin sợ hãi đến như vậy. Cảnh tượng ấy khiến Chan rơm rớm nước mắt khi nhìn đứa em trai, ánh nắng bé bỏng của mình, cứ liên tục cào vào da, máu chảy ra nhiều hơn. Felix trông nhỏ bé hơn bao giờ hết, run rẩy với những tiếng nức nở và những tiếng thút thít nghẹn ngào, thỉnh thoảng hét lên và nao núng bất cứ khi nào Minho cố gắng chạm vào.

"Felix, làm ơn đi!" Giọng Minho vỡ ra khi cố gắng nắm lấy tay Felix.

"Đ-đừng! Đừng chạm vào tôi!"

"Felix, em đang tự làm khổ mình," Changbin đặt tay lên vai Minho, siết chặt. "Chỉ cần hít thở sâu thôi, được không?"

Chan cảm thấy buồn nôn khi loay hoay lấy điện thoại. Anh cảm thấy khó chịu và tức giận. Giận đến điên cả người. Bất cứ điều gì đang xảy ra đều không nên xảy ra. Và với tư cách là một nhà lãnh đạo, Chan nên đảm bảo rằng không có điều gì như thế này có thể xảy ra. Anh chưa bao giờ thấy điều gì như thế này trước đây và anh biết không có người bình thường nào lại khóc như vậy. Đó là điều mà không ai trong số họ có thể giải quyết, rõ ràng, vì vậy Bang đã bấm số khẩn cấp để gọi xe cấp cứu. Hóa đơn thậm chí còn không lướt qua tâm trí khi trưởng nhóm đưa ra tất cả các chi tiết cần thiết. Công ty của họ chắc chắn sẽ chăm sóc nó.

Cuối cùng Minho phải bước sang một bên, tức giận lau mặt, tâm trí tràn ngập quá nhiều lời xúc phạm bản thân. Tất cả những điều này xảy ra là do chính Minho và anh thậm chí không thể giúp bạn của mình ngay bây giờ. Changbin dường như cũng không thể làm gì tốt hơn, rơi nước mắt khi cố gắng trấn an bạn trai của mình.

"Minho" Chan bước lại gần, đưa điện thoại cho Lee. "Cầm cái này, được không? Gọi Jisung hoặc Seungmin nếu em không hiểu, và đợi xe cấp cứu ở tầng dưới, được chứ?" Chan cúi người, ôm lấy khuôn mặt Minho. Lee cố lắc đầu. "Minho, không sao đâu. Đừng khóc, không sao đâu mà. Cầm điện thoại và đi đi, được không?"

"Nhưng Felix..."

"Felix vẫn ổn. Chúng ta sẽ ổn ở đây, tình yêu. Anh cần em lấy điện thoại và hướng dẫn nhân viên y tế, được không? Nếu em muốn giúp đỡ, em cần phải làm điều này cho anh. Và cho Lix nữa," Chan thì thầm nhẹ nhàng, lau nước mắt cho đứa trẻ. "Làm ơn đi. Sẽ không tốt chút nào nếu em ở lại đây"

"Đ-được rồi," Minho sụt sịt khi Chan đỡ người nhỏ hơn dậy. "Đừng... làm ơn, đừng chạm vào em ấy?"

"Anh sẽ không đâu, em đừng lo" Chris mỉm cười và dẫn Minho về phía cửa. Anh hy vọng Minho sẽ có đủ thời gian để bình tĩnh lại và suy nghĩ bởi vì không có chuyện trưởng nhóm lại trừng phạt em mình vào lúc này. "Đúng rồi, bây giờ..." Chan thở dài khi quay lại nhìn hai người còn lại.

Felix dường như đã ngừng cào cấu một cách hung hãn, tập trung hơn vào việc cố thu mình lại như thể cậu muốn trốn tránh cả thế giới. Changbin tiếp tục lẩm bẩm nhẹ nhàng mặc dù Chan nghi ngờ có bất kỳ từ nào có thể ngấm vào Felix. Dường như Lix đang tự cô lập mình với thực tế, ẩn mình trong lớp vỏ bọc an toàn, nơi cậu có thể khóc trong yên bình.

"Này, Changbin. Sao em không đi lấy cho em ấy một chút nước?"

"Hyung, em không biết phải làm gì cả" Changbin cúi đầu, tức giận chùi mặt. "Em chỉ không biết là gì... tại sao...?"

Chan vỗ lưng và quỳ xuống trước mặt Felix. "Đi lấy nước đi. Để anh thử, hm?"

"Em không nghĩ chúng ta có thể giúp được gì. Điều này không bình thường đâu, hyung. Chỉ là không - "

"Em ấy đang sợ hãi, Binnie. Anh đã gọi xe cấp cứu, vì vậy em ấy sẽ ổn thôi. Làm ơn đi ngay bây giờ," Chan thở dài và tập trung vào người bạn Aussie của mình trong khi Seo đi tìm nước. "Lix, baby? Anh có thể nắm tay em được không?" Mái tóc bồng bềnh mềm mại nhảy lên khi cậu bé lắc đầu. "Anh sẽ không chạm vào em, được chứ? Anh sẽ nắm tay em thôi, Felix. Anh hứa. Anh sẽ chỉ chạm vào tay của em"

"T-tại sao?"

Chan nở một nụ cười nhỏ, khích lệ mặc dù Felix không thể nhìn thấy nó. "Bởi vì anh lạnh"

Felix sụt sịt trước khi miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn bạn mình. "Lạnh?"

"Đúng vậy" Chan gật đầu, đưa tay ra cho đứa trẻ nắm lấy. "Tay của em luôn ấm áp"

"Tại sao anh lại muốn chạm vào... tôi?"

"Tại sao anh lại không?"

"Bởi vì tôi bẩn thỉu!" Felix kêu lên. Chris cố phớt lờ đi ánh mắt cay xè của mình, trái tim như chìm xuống khi nhìn thấy em trai của mình như vậy.

"Em không"

"Tôi thật kinh tởm!"

"Không, không phải như vậy. Felix". Chan di chuyển cả hai tay của mình đến gần cậu bé hơn, đảm bảo không chạm vào bất cứ đâu. "Nắm lấy tay anh, được không? Anh không nghĩ em kinh tởm. Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy. Bây giờ, em có muốn anh bị lạnh không?" Lix lắc đầu, đôi mắt lấp lánh dán chặt vào người bạn của mình. Chan ghét nó trông trống rỗng và đau đớn như thế này. "Vậy thì đến đây"

Felix ngồi yên, nhìn Chan trong im lặng. Cơ thể Lix vẫn còn hơi run rẩy, nước mắt làm ướt má cậu nhiều hơn và máu cũng dần khô lại. Chan vẫn giữ nguyên vị trí của mình, mặc kệ cảm giác khó chịu như thế nào khi phải duỗi tay ra trước mặt. Cậu bé càng cần thời gian thì Chan cần chọn cách cho cậu. Changbin quay lại, đặt một chai nước gần Felix và trùm chăn lên vai cậu. Mặc dù nó có vẻ ngu ngốc đối với Chan, nhưng ít nhất nó đã thu hút được phản ứng từ Felix, người đã che đậy bản thân một cách an toàn. Bin ngồi bên cạnh Chan, liên tục ném những cái nhìn quan tâm về phía bạn trai mình. Nhưng cuối cùng, một bàn tay nhỏ bé đã trượt ra từ bên dưới tấm chăn. Cả hai đều đã thấy tay của Felix run trước đó nhưng họ chưa bao giờ thấy nó run rẩy nhiều như vậy, gần như giật mạnh, khi cậu bé đặt tay lên tay Chan, ánh mắt cảnh giác.

"Nó ấm áp"

Chris mỉm cười. "Đúng vậy, anh đã nói dối. Anh chỉ muốn nắm tay em"

"Tại sao?"

"Điều đó làm anh cảm thấy tốt hơn. Nó cho anh biết em an toàn"

"An toàn?"

"Tất nhiên rồi, baby," Chan nói, nhấn chìm bàn tay đang run rẩy vào tay của mình. "Em an toàn với chúng tôi"

Cả ba đều không ngờ Felix lại bật khóc nức nở. Chan muốn tự vỗ vào mặt mình, đã cảm nhận được cái nhìn chằm chằm mà Changbin đang hướng về phía anh nhưng cậu út đã nắm chặt tay Chan hơn khi anh cố rút nó ra.

"Ồ, Lixie... không sao đâu. Em an toàn ở đây, baby. Chúng tôi sẽ không rời đi đâu, được chứ? Làm ơn, đừng khóc"

Felix nghi ngờ rằng cậu sẽ có thể ngừng trừng trừng đôi mắt của mình.

***

Changbin im lặng trong suốt chuyến xe đi đến bệnh viện. Hắn im lặng trong khi đi đến phòng Felix, và vẫn im lặng khi tất cả đều ngồi vào căn phòng trống, đợi cậu bé trở lại sau tất cả các bước kiểm tra cần thiết. Jeongin đang cố gắng giấu mình hoàn toàn trong vòng tay của Chan, xấu hổ vì đã gây ra một vụ náo động như vậy trong khi nhóm trưởng lặng lẽ trấn an cậu bé rằng em ấy đã làm đúng. Jisung ngồi lên đùi Minho, thủ thỉ trò chuyện. Han cố gắng làm Minho vui lên một chút mặc dù không biết nói gì để làm cho nó tốt hơn. Bản thân Jisung cũng trông vô cùng lo lắng và Minho không thể tin vào lời đảm bảo trống rỗng rằng mọi chuyện sẽ ổn. Hyunjin nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, một cái cau mày tô điểm cho khuôn mặt đẹp trai của mình, cái bĩu môi nhỏ cũng lộ rõ. Seungmin tựa đầu vào vai Hwang, lẩm bẩm về điều gì đó mà không ai quan tâm lắng nghe. Hyunjin có lẽ cũng không bận tâm lắm.

"Em biết có chuyện gì đã xảy ra," Changbin nói, giọng trầm phá vỡ bầu không khí kỳ lạ. Cả sáu cặp mắt đổ dồn vào hắn, Minho cựa quậy trên ghế.

"Vậy thì đó là gì?"

"Làm sao em biết?" Minho cau mày.

"Em đã tìm thấy một vài thứ," Seo lầm bầm, lấy điện thoại ra khỏi túi. Cảm thấy cổ họng mình đang thắt lại một cách khó chịu khi nhìn chằm chằm vào màn hình trống, hắn nắm chặt thiết bị và chuyển mắt nhìn lên trần nhà. "Em đã tìm thấy, uh, một đoạn video. Video"

"Được rồi! Video gì?"

Changbin nuốt nước bọt một cách khó khăn đáng kinh ngạc, bụng quặn lên và rối loạn. Hắn sẽ khổ sở, hay đơn giản là sẽ khóc như Felix trước đó vào ngày hôm đó? "V-video không tốt cho lắm"

"Chà, trong video có những gì?" Chan nhướng mày. Seo lắc đầu. "Vậy em có thể cho chúng tôi xem được không?"

"Anh sẽ không muốn xem nó đâu," Bin lẩm bẩm. Trưởng nhóm chỉ biết thở dài. "Ý em là như vậy"

"Vậy thì hãy nói cho chúng tôi biết đi! Em hoặc Minho. Anh phát ngán với tất cả những gì mà các em giấu giếm lắm rồi. Đây chính là lý do tại sao chúng ta phải ở đây bây giờ!"

"Không phải... đó không phải là điều để em có thể nói," Minho nói, nhìn Changbin với vẻ không chắc chắn. "Video gì? Không phải với Lix, phải không? Em ấy không... họ không...?"

"Không cái gì, Minho?"

Lee lắc đầu, tránh ánh mắt của bất kỳ ai trong số họ. Jisung vuốt tóc Minho một cách tế nhị, bảo rằng anh ấy muốn im lặng cũng được. Nhưng nó không ổn. Chan có thể cảm thấy cơ thể mình ngứa ran vì bực tức và một phần trong anh ghét chính bản thân mình vì cảm giác như vậy. Người khác thấy hợp lý.

"Được rồi. Changbin? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Chỉ là, uh, một cái gì đó tồi tệ. Được chứ? Thật là tệ hại, nó - thật kinh khủng"

Hyunjin quay đầu sang một bên. "Vậy chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Hyung, chúng ta không thể giúp cậu ấy nếu chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra. Các bác sĩ cần biết, và anh có nghĩ rằng cậu ấy sẽ nói với họ không?"

"Anh biết," Changbin thở dài. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đã vỡ, hình ảnh của hắn và Felix được đặt làm hình nền màn hình khóa. Thằng nhóc đó thật là đồ ngốc mà. "Jeongin và Seungmin không nên xem nó. Thực ra, có lẽ chỉ... có thể chỉ là Chan"

"Chúng tôi không còn là những đứa trẻ nữa" Seungmin đảo mắt. "Chỉ cần gửi nó cho tụi này đã"

Seo lắc đầu và mở khóa điện thoại, cuộc trò chuyện của số điện thoại ẩn danh hiện ra ngay lập tức. "Chỉ cần cầm lấy nó nếu em muốn xem nó. Nhưng em thật sự sẽ không muốn đâu"

"Chà, anh sẽ không nói với chúng tôi" Seungmin nhún vai và bước tới lấy điện thoại trước khi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Hyunjin ngả đầu vào vai cậu bé, Chan và Jeongin lê lại gần để xem. Minho cố gắng giữ Jisung bên mình nhưng cậu bé chỉ trừng mắt rồi lao vào những người còn lại. Changbin nhìn chằm chằm vào sàn nhà, đếm đến mười trong đầu, hy vọng mình có thể bị phân tâm. Cuối cùng thì ngay cả Minho cũng tham gia và Seungmin đã phát video đầu tiên ở đó, trong số rất nhiều.

Đáng lẽ họ phải lắng nghe Changbin. Họ nên ép hắn hoặc Minho nói ra, hoặc rời khỏi chủ đề này hoàn toàn. Ít nhất thì sau đó họ sẽ không nhìn thấy cơ thể bị hành hạ của bạn mình, chỉ mềm nhũn nằm đó và vô hồn, chỉ giật nhẹ theo những cú thúc của người đàn ông. Họ sẽ không nhìn thấy những giọt nước mắt đang khô trên má cậu, cổ đỏ bừng vì bị siết chặt khiến cậu bất tỉnh. Họ sẽ không nghe thấy những tiếng rên rỉ và càu nhàu đó. Chỉ mất vài giây để Minho giật lấy chiếc điện thoại, nhấn bất kỳ nút nào để thoát ra khỏi nó và không để tất cả mọi người nhìn thấy nó nữa. Ngu ngốc. Họ là những kẻ ngốc.

"Đ-đó là..."

"Anh đã biết". Jisung nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình, đôi mắt rưng rưng vì tức giận. "Anh đã biết về nó trong tất cả thời gian qua!"

"Anh không thể nói với em! Em ấy không muốn ai biết, anh không thể làm điều đó. Dù anh muốn, được chứ?"

"Anh đang đùa với em à, Minho?! Làm thế nào anh có thể chỉ - anh nên báo cáo nó chứ! Để cậu ấy nhận được sự giúp đỡ thích hợp! Anh thậm chí có suy nghĩ không vậy? Đây không chỉ là thứ mà anh có thể giấu giếm đâu. Hãy nhìn xem, nó đã khiến cậu ấy ở đâu bây giờ"

Minho bất cẩn ném điện thoại sang một bên. "Em ấy cầu xin anh đừng nói cho ai biết. Đó là điều ít nhất mà anh có thể làm để bù đắp cho em ấy"

"Bịa ra câu chuyện với cậu ấy? Anh thậm chí có nghe thấy lương tâm của mình không vậy? Anh đang bị ảo tưởng chết tiệt đấy à!"

"Em ấy đã làm điều đó cho anh!" Minho hét lên, gạt tay Chan ra khỏi vai khi anh lớn muốn an ủi. Những người khác im lặng, hoặc quan sát hai người hoặc cố gắng vuốt mặt họ một cách kín đáo. "Đó là lỗi của anh, được không? Đây là điều ít nhất mà anh có thể làm được"

"Này, các chàng trai, hãy bình tĩnh-"

"Lỗi của anh như thế nào hả?" Jisung chế giễu, tiến lại gần Minho hơn để giật mạnh cổ áo anh. "Đừng nói với em rằng anh đã gửi một số tên biến thái đến để hãm hi*p cậu ấy!"

"Jisung, đủ rồi!" Chan kéo Han ra, cố gắng giữ chặt tay cậu bé mặc dù cơ thể Jisung đang cảm thấy yếu ớt vì tội lỗi. Làm sao Chan có thể không nhận ra nó chứ? "Em cần phải bình tĩnh lại. Để Minho giải thích, được không? Đây không phải là điều mà bất kỳ ai trong chúng ta mong đợi cả và chúng ta chỉ cần... đừng đánh nhau, được không? Felix không cần điều đó ngay bây giờ"

Han dựa người vào người lãnh đạo của họ, lấy tay che mặt khi khóc nức nở, nghẹn ngào nói lời xin lỗi không dành riêng cho ai. Chan ôm lấy cậu bé, muốn xoa dịu đứa trẻ mặc dù không có lời an ủi nào có thể chen qua cổ họng anh. Dù sao thì Chan có thể nói gì? Không có gì là ổn vào thời điểm này cả.

Minho nắm lấy tay bạn trai mình, cúi thấp đầu. "Đó là quản lý Park," Minho bắt đầu một cách lặng lẽ, giọng nói gần như không nghe thấy trong tất cả những tiếng sụt sịt và nấc nghẹn. "Đó là... Felix đã yêu cầu hắn ta cho phép anh ra mắt với em. Em ấy thậm chí còn không yêu cầu cho bản thân mình, em ấy chỉ muốn mọi người ra mắt với anh n-nhưng hắn... hắn muốn có một thứ gì đó đáp lại. Và đó là điều gì đó, ừm," Minho lau nước mũi, "F-Felix. Anh không biết nhiều, nhưng uh... em ấy đã cố gắng chạy trốn. Lần đầu tiên, em ấy đã thử. Lần thứ hai, cũng vậy. Nhưng em biết tên Park đó. Hắn quá khoẻ và Lix không thể - anh không biết nữa. Anh chỉ là, anh đã quên điện thoại của mình một ngày sau khi luyện tập với Felix và khi anh đến đó, em ấy cũng ở đó," Giọng Minho vỡ ra khi Jisung siết nhẹ tay. "Anh đã muốn nói với em! Anh rất muốn, nhưng Felix đã nói rằng em ấy sẽ không tự sát nếu anh làm như vậy. Rằng em ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Và anh không thể. Anh không thể, em biết chứ, anh không muốn em ấy làm như vậy! Anh muốn nói nhưng rồi anh cũng - anh chỉ sợ vì em sẽ ghét anh. Bây giờ em rất ghét anh, đúng không?"

"Hyung, lẽ ra anh vẫn nên nói với chúng tôi," Seungmin lầm bầm, trườn về phía Minho để ôm chặt lấy hyung của mình. "Đó là - chúng tôi không giận, được chứ? Không phải là tại anh đâu"

"Anh là một người rất kinh khủng," Minho thút thít, bám chặt lấy Seungmin.

"Anh là vậy?" Hyunjin bật ra một tiếng cười khan, đôi mắt lấp lánh đầy nguy hiểm. "Vậy thì em là gì? Một con quái vật?"

"Hyunjin..."

"Em không tốt hơn hắn chút nào, phải không? Em biết cậu ấy không chắc chắn nhưng em vẫn ép cậu ấy làm tình với em. Chúa ơi, không có gì lạ khi cậu ấy trông rất sợ hãi! Em chỉ nghĩ rằng đó là bởi vì cậu ấy là một trinh nữ. Cậu ấy rất căng thẳng, và em - "

"Nhưng nó vẫn tốt," Lee sụt sịt. "Ý anh là, em đúng là một thằng khốn nhưng em ấy thấy điều đó thật tuyệt. Vì vậy, nó không giống nhau, được không? Và... và em ấy nói rằng em ấy thực sự muốn nó"

"Em... em sẽ quay lại sau" Changbin vội vàng đứng dậy, sải bước ra cửa. Tay hắn hơi run khi với lấy tay cầm. Quá nhiều. Nó là quá nhiều cho Changbin. Điều đó phải tồi tệ như thế nào đối với Felix?

"Changbin, đợi đã-"

"Đừng," Hắn nói, quay sang nhìn nhóm trưởng của họ. "Làm ơn. Đừng. Em cần phải rời đi"

Chan mím môi thành một đường thật chặt, tự nhắc mình phải giữ bình tĩnh. Jisung thoát khỏi sự kìm kẹp của Chan để ôm bạn trai mình, lẩm bẩm xin lỗi nhiều hơn. "Felix cần em"

"Em sẽ quay lại"

"Em sẽ chứ?"

"Đúng. Em sẽ quay lại"

Sau đó Seo ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng hắn. Đôi vai của Chan chùng xuống khi anh nhìn xung quanh, sự bất lực và đau khổ ngấm vào cơ thể. Chan bị bỏ lại một mình với năm đứa trẻ của anh ấy, năm - sáu đứa, bao gồm cả trái tim tan vỡ của mình, và không biết làm thế nào để có thể hàn gắn chúng lại nữa.

Và rồi cánh cửa lại mở ra.

***

Notice: Park Teaho là nhân vật hư cấu, không có thật. Đây hoàn toàn chỉ là FANFICTION, sản phẩm của trí tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro