Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng in đậm là khi nhân vật sử dụng tiếng Anh

***

Felix mất khoảng sáu giây để nhận ra rằng mọi người đều đã biết chuyện. Bước chân của cậu dừng lại khi nhận thức tát vào mặt cậu, khiến cậu cảm thấy lo lắng. Ánh mắt đáng thương hướng về Lix và ai đó đang cầm điện thoại của cậu khiến tay cậu ngứa ngáy muốn cào vào những vết thương đang được băng bó. Đáng buồn thay, Lix biết rõ rằng các bác sĩ sẽ ngăn điều đó xảy ra. Thay vào đó, cậu lùi lại theo bản năng, muốn chạy càng xa càng tốt. Chạy trốn khỏi ánh mắt của họ, chạy đến nơi nào đó cậu có thể trốn và chết một mình. 

Cẩn thận,” Y tá phía sau Felix thở dài, đỡ vai cậu dậy khi cậu va vào cô. "Bạn có thể dậy được không? Bạn cần phải nghỉ ngơi” 

Chan hắng giọng, gạt đôi mắt ra khỏi cậu bé để nhìn những người khác. “Đừng nhìn nữa, Felix cần nó,” Chan lầm bầm bằng tiếng Hàn trước khi tập trung vào cô y tá một lần nữa. Dường như cô ấy đang khuyên Lix di chuyển nhưng cậu bé vẫn đứng yên, đầu cúi thấp với bàn tay nhỏ đang nắm chặt ở hai bên. “Em ấy bây giờ đã ổn chứ?

Nó không đe dọa đến tính mạng. Nhưng bác sĩ muốn nói chuyện với người giám hộ của cậu ấy

Ông ấy có thể nói chuyện với tôi,” Felix càu nhàu, phớt lờ bàn tay đang nhẹ nhàng đẩy vào lưng mình. “Tôi là người lớn”

Người phụ nữ lắc đầu và thở dài. “Cậu ấy không... hợp tác cho lắm. Bây giờ bạn có thể lên giường được không? Bạn sẽ cảm thấy tốt hơn khi nghỉ ngơi thêm một chút đó

Đừng cứng đầu nữa, Lix,” Chan nói, bước đến gần hai người. Dù muốn ôm cậu bé và giữ cậu an toàn trong mắt mình mãi mãi, Chan vẫn cảm thấy mừng vì Felix đã không nhìn bất kỳ ai trong số họ. Bang không chắc liệu mình có thể nhìn thẳng vào mắt Felix hay không, Chan biết rằng bản thân đã thất bại với tư cách là một trưởng nhóm. Là một người anh trai. “Cha mẹ của em ấy đang ở Úc và quản lý của chúng tôi không nói được tiếng Anh. Cô chỉ nên nói chuyện với anh ấy

Tôi không phải là người sẽ nói chuyện. Tôi tin rằng bác sĩ Brown sẽ muốn nói chuyện với người quản lý của bạn. Bạn có thể cần một người phiên dịch nào đó

Felix khẽ hừ một tiếng, miễn cưỡng bước về phía giường. Những người khác lúng túng tập trung xung quanh nó, điều này chỉ khiến cậu sợ hãi mọi thứ hơn thôi. Có thể bây giờ họ có vẻ lo lắng, nhưng cậu biết sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ yêu cầu công ty loại bỏ cậu. Tại sao họ lại muốn làm việc với một người bẩn thỉu chứ? Tất cả mọi người đều đã làm việc chăm chỉ để đạt được vị trí hiện tại trong khi Felix ra mắt hoàn toàn chỉ vì quản lý của họ vào thời điểm đó đã ngủ với cậu. Chắc chắn, họ sẽ bắt đầu ghét cậu. Nếu bây giờ họ chưa bắt đầu.

"Uh... Seungmin và em sẽ lấy cho anh một ít đồ ăn nhé!" Jeongin cố gượng cười, nắm lấy tay bạn mình trước khi kéo Seungmin ra khỏi cửa. Không chờ đợi bất kỳ phản hồi nào từ Felix.

Có lẽ em út đang chán ghét. Lix chỉ biết thở dài và ngồi trên giường, đặt hai tay lên đùi mình để nghịch cái áo bệnh viện ngu ngốc đó. Các y tá đã mất gần mười phút để thuyết phục cậu thay quần áo và vẫn để cậu mặc chiếc quần của mình bên dưới nó. Một phần vì cậu cảm thấy như thế thoải mái hơn và một phần vì cậu không muốn lột sạch hoàn toàn trước mặt người khác, đặc biệt là những người lạ mặt. Ai biết được họ sẽ làm gì với cậu lúc đó? Nghiến nước mắt, Felix tập trung vào bàn tay của mình, siết chặt chúng vào nhau trong khi Chan nói chuyện với y tá. Felix thực sự ghét cay ghét đắng điều này. Bây giờ bạn bè của cậu đã biết, công ty của cậu cũng sẽ biết và các nhân viên trong bệnh viện đối xử với cậu như một đứa trẻ, từ chối nói với cậu bất cứ điều gì cho đến khi họ nói chuyện với quản lý hoặc cha mẹ của cậu trước. Như thể cậu chưa mười chín tuổi, thừa khả năng để tự nói chuyện với bác sĩ. Tại thời điểm này, Felix không biết liệu mình muốn khóc hay chỉ trích ai đó, hoặc có thể nhảy ra khỏi cửa sổ. Dù gì thì đó cũng là tầng năm.

Những lời thì thầm và xì xào vội vã lọt vào tai cậu, có quá nhiều cặp mắt vẫn đang cố nhìn chằm chằm vào cậu. Minho đã cố gắng bảo hai người kia ngừng kinh hãi và nhìn chằm chằm nhưng họ không thể làm gì khác. Hyunjin hối hận vì đã không chạy ra ngoài với các thành viên nhỏ tuổi nhất của họ và bây giờ Hyunjin phải đứng đó, nhìn Felix tuyệt vọng đau khổ, biết rằng chính mình chắc chắn đã đóng góp một vai trò nào đó trong việc đưa Felix đến trạng thái này. Jisung không thể ngăn được nước mắt của mình cho dù có lau mặt thường xuyên và bám lấy bạn trai của mình bao nhiêu đi nữa, người chủ yếu tập trung vào việc bảo Hyunjin làm điều gì đó đi. 

"Các người có thể rời đi không?" Lix nhỏ giọng hỏi, không thể nhìn lên. Bộ ba lặng người, vẫn nhìn chằm chằm. "Làm ơn. Ra ngoài đi" 

“Yongbokkie…” Hyunjin luồn tay qua lọn tóc màu nâu, ánh mắt cầu xin Minho.

Minho thở dài, tiến lại gần một bước. "Lixie, thế còn chúng ta, uh, xem thứ gì đó chứ?" 

“Ừ! Hoặc chúng ta có thể nghe— ” 

“Chỉ cần rời đi!” Felix hét lên, mắt rưng rưng. Không ai muốn lắng nghe cậu, kể cả những lúc như thế này. "Đi đi. Ra ngoài hết đi! Đ-Để tôi yên!” 

Tôi xin lỗi, tôi sợ một số người trong số các bạn nên rời đi,” Cô y tá mỉm cười xin lỗi Chan trước khi đi đến giường. “Có chuyện gì vậy? Tại sao bạn lại hét lên?

“Mấy đứa” Chan chỉ tay về phía cửa. Minho cau mày, ánh mắt nhìn Felix với sự phản bội không thể chối cãi đang xoáy vào những quả cầu màu sô cô la. Người lãnh đạo phải nhìn đi chỗ khác để tránh rơi nước mắt. Trong số tất cả mọi người, Chan không thể cho phép mình làm điều đó. “Hãy cho em ấy một chút thời gian để nghỉ ngơi, được không? Em ấy muốn ở một mình"

À, ra là vậy," Cô ậm ừ, xoa đầu Felix. Chàng trai giật bắn mình, ngóc đầu lên để trừng mắt nhìn cô qua dòng nước mắt. Chúa ơi, cô ấy đang chọc tức tôi. “Chà, hãy để tôi đưa bạn vào phòng tiêm tĩnh mạch và sau đó chúng tôi sẽ để bạn ở lại đó, được chứ?” 

S-sao cũng được

Chris vỗ vai mọi người trên đường đi ra ngoài, quay lại chỉ để đề phòng. Chỉ để chắc chắn rằng không có gì xấu sẽ xảy ra. Chan dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi bên trong má và chớp mắt một cách tức giận. Không, anh sẽ không khóc. Felix cần sự hỗ trợ và chăm sóc chứ không phải một trưởng nhóm hay khóc lóc. Chan đã gây rối đủ rồi và bây giờ anh không xứng đáng để làm tất cả chuyện này cho mình. Người lãnh đạo nhìn Lix miễn cưỡng nằm xuống, những giọt nước mắt rải rác trôi trượt dài trên gò má đầy tàn nhang của cậu bé. Gần như thể Lix đã cố gắng kìm nén tất cả vào trong lòng; Bang nhận ra đó chính là điều mà cậu cố gắng làm. Anh đã nhìn thấy nó hàng nghìn lần trước đây, thường phớt lờ nó và coi đó là 'sự chuyên nghiệp'. Đáng lẽ nếu Chan chú ý hơn, giống như một nhà lãnh đạo giỏi, thì anh sẽ nhận thấy việc che giấu sự thật trở nên lãng phí và tai hại như thế nào. 

Mắt Chan nhìn theo cô y tá vừa kéo qua một chiếc xe lăn nhỏ dựng cạnh bức tường lúc nãy. Chan nhận ra rằng mình đã không nhìn quanh căn phòng nhỏ một cách thích hợp, anh hoàn toàn không biết sự hiện diện của chiếc xe lăn cho đến tận bây giờ. Khi cô chuẩn bị dụng cụ và làm sạch da cho Felix, Chan quét xung quanh môi trường của cậu bé. Một chiếc TV treo trên bức tường bên trái, đối diện với giường. Hai chiếc ghế đẩu bên dưới màn hình. Một ngăn kéo nhỏ đầu giường và một cửa sổ đối diện với cửa ra vào. Không có gì nhiều, Chan nghe thấy tiếng nói nhỏ trong đầu, lo lắng. Bảo hiểm của họ có bao gồm phòng riêng không? Chan chắc chắn đã hy vọng như vậy. Mặc dù nếu không, anh sẽ chi trả (và có thể là vay) nếu họ yêu cầu anh làm như vậy. Tốt hơn là nên cho Felix có một số không gian.

“Bác sĩ sẽ có mặt trong giây lát nữa. Nếu bạn cần bất cứ thứ gì, hãy nhấn vào nút này,” Cô chỉ vào thiết bị nhỏ bên cạnh giường. “Hoặc nhờ một trong những người bạn của bạn tìm chúng tôi. Phòng của chúng tôi nằm ở hành lang bên trái” 

Được rồi,” Felix lầm bầm, nhìn chằm chằm vào các ống dẫn một cách trách móc, đôi mắt ngấn lệ. Người phụ nữ gửi cho cậu một nụ cười trước khi nắm lấy chiếc xe lăn, đẩy nó về phía cửa. Chan mở cửa cho cô, đi theo ngay phía sau cho đến khi cô đột ngột dừng lại và Chan dừng bước trước khi lao vào cô.

Xin lỗi! Tôi chỉ muốn yêu cầu bạn ở lại đó cho đến khi bác sĩ đến” 

Ồ, em ấy muốn ở một mình. Tôi sẽ cho em ấy một khoảng không gian riêng"

Chúng ta không thể để cậu ấy một mình được,” Cô quay lại nhìn Chan. “Chúng tôi đã đi đến kết luận rằng cậu ấy nên được theo dõi, nhưng xem xét hoàn cảnh của bạn, chúng tôi không thể đưa anh ấy vào đúng phòng được. Hiện tại, không có đủ nhân viên để có người trông chừng cậu ấy 24/7. Vì vậy, bạn nên đảm bảo có ít nhất một người trông chừng cậu ấy” 

Trông chừng em ấy?” Chan nhíu mày. “Mọi lúc? Tại sao? Em ấy nói rằng em ấy muốn ở một mình” 

Cô y tá thở dài, hất một lọn tóc vàng ra khỏi khuôn mặt. “Thưa ông, bạn không nhận thấy xu hướng tự làm hại bản thân của cậu ấy sao? Ngoài những vết xước, chúng tôi còn tìm thấy những vết sẹo trên cánh tay của cậu ấy. Nếu cậu ấy bị bỏ lại một mình, cậu ấy sẽ làm điều đó một lần nữa

Chris muốn tranh luận. Làm lại một lần nữa? Làm sao cô ấy biết được? Chắc chắn, Felix chắc chắn đã có một số… vấn đề. Nhưng cậu bé chỉ làm tổn thương bản thân vì cậu bị kích động, và Chan thấy thật vô lý khi nghĩ rằng Felix sẽ làm điều này mà không có lý do. "Oh" 

Bác sĩ sẽ giải thích mọi thứ cho người quản lý của bạn. Bây giờ, tôi xin phép” Cô nắm chặt tay cầm của chiếc xe lăn và đẩy một lần nữa, biến mất trên hành lang, để lại Chan giữa chừng ra khỏi cửa. 

"Cái này là về cái gì?" Jisung hỏi từ một hướng nào đó. "Quan sát? Họ nghĩ rằng cậu ấy sẽ tự sát sao?" 

"Anh không chắc. Anh đoán đó chỉ là thủ tục thôi,” Chan cau mày nhẹ nhàng nói. “Mọi người đợi ở đây đi và cho anh biết khi quản lý đến, được không? Anh sẽ ở lại với em ấy một chút”

“Không, em sẽ đi cho,” Minho nói, buông tay bạn trai của mình. “Mọi người ở lại đây. Em nên ở đó với em ấy”

Trưởng nhóm lại thở dài, “Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi một chút trước đã. Bây giờ đã muộn rồi, phải không? Anh sẽ ở lại với em ấy một thời gian. Sau đó, chúng tôi có thể chuyển đổi nếu em vẫn còn tỉnh táo. Đừng tranh cãi nữa, Minho. Xin hãy cứ ở đây đi” 

Minho trông có vẻ bị xúc phạm và có lẽ Minho cũng có quyền cảm thấy như vậy. Chan biết cả hai người họ có thể là những người bạn thân thiết nhất trong số mọi người, nhưng anh cũng biết Minho càng làm phiền cậu bé. Điều Felix cần là thời gian cho bản thân, trong im lặng, và Minho chắc chắn sẽ đặt câu hỏi. Hay khóc lóc. Cũng không mang lại điều gì tốt đẹp cho họ cả.

Han vòng tay ôm bạn trai mình, yêu cầu ở lại để âu yếm. Ý chí chiến đấu thể hiện trong mắt Minho khi đang nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh của họ và Chan chỉ có thể gửi cho em trai mình một nụ cười xin lỗi trước khi Chan rút lui vào trong phòng, đóng cửa lại. Những tiếng khụt khịt lặng lẽ là tất cả những gì Chan có thể nghe thấy. 

“Uh, đừng bận tâm đến anh, anh sẽ chỉ—” 

“Chắc chắn em sẽ không tự sát được chứ?” Felix cười một cách hài hước, không buồn lau những giọt nước mắt trên mặt. “Ừ. Em biết. Em không điếc và cũng không ngu ngốc đâu” 

“Anh xin lỗi, Lix. Anh cũng không thích chuyện này diễn ra như thế này,” Chan thở dài, đi về phía ghế đẩu. “Anh thực sự sẽ không làm phiền em đâu. Ngủ một chút đi, được không? Đó là một ngày dài đối với em. Chỉ cần cởi cái quần jean đó ra thôi, anh sẽ không nhìn”

Lix lắc đầu và xoay người nằm nghiêng, cẩn thận để không di chuyển ống dẫn quá nhiều. Mặc quần jean bó khi đi ngủ có cảm giác kỳ lạ thật nhưng không có gì có thể ngăn cản cậu chịu đựng nó. Bất cứ thứ gì đều sẽ tốt hơn việc là bị buộc phải khoe cơ thể bẩn thỉu của mình với người khác bây giờ, khi tất cả mọi người biết về những gì cậu đã làm. Felix muốn cuộn tròn và khóc - như thể cậu chưa bao giờ khóc đủ - nhưng tất nhiên, như mọi khi, không có gì đi theo ý của cậu cả. Khóc công khai trước mặt Chan cũng giống như bị kéo quần xuống trước mặt mọi người vậy. Hoàn toàn xấu hổ, nhục nhã. Chắc chắn, Felix đã tự làm tổn thương chính mình một vài lần, nhưng điều đó đã đủ để các nhân viên bệnh viện coi cậu như thể cậu đang cố gắng tự tử? Một vài vết xước và vết sẹo cũ dường như là một lý do buồn cười để theo sát cậu mọi lúc. Thật may mắn làm sao khi tôi không có đôi giày nào để họ có thể ăn trộm dây buộc của tôi.

Chan bỏ điện thoại ra khỏi túi, cho rằng đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện của họ. Ngồi đó Chan cảm thấy gần như là bất hợp pháp, quá sai trái. Nếu anh là Felix, anh rất có thể sẽ đau khổ vì thiếu sự riêng tư. Felix có lẽ cũng muốn cáu gắt (và cậu cũng đã làm như vậy) nhưng Chan biết rằng cậu bé sẽ không bao giờ ra tay đúng cách, khi Lix có một trái tim rộng lớn luôn đặt mọi người lên trước mình. Một đặc điểm tuyệt vời, như mọi người vẫn nói. Sau đó, Chan ngồi đó, lướt qua chiếc điện thoại của mình một cách vô tâm, Chris đi đến kết luận rằng bản thân ghét đặc điểm đó của cậu bé. Nếu Lix ít tử tế và quan tâm hơn, và ích kỷ hơn, thì điều này đã không thể xảy ra. Có lẽ nếu thỉnh thoảng Felix nổi giận một lần, để mọi cảm xúc chai sạn của mình tự do tuôn trào, thì họ sẽ không phải ở trong bệnh viện vào ngày sinh nhật của một thành viên. Chan chỉ hy vọng Hyunjin vui vẻ sớm hơn.

"Anh ấy có ghét em không?" Chan ngẩng đầu lên nhìn cậu bé. Cơ thể ốm yếu của cậu không hề di chuyển một centimet nào, đôi mắt lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nếu giọng nói của Felix nhỏ hơn chút nữa, Chan có thể sẽ cho rằng cậu đang tự nói với chính mình.

"Là ai?" 

"Anh biết ai", Felix nói. Bang không biết. “Changbin. Anh ấy… anh ấy đang ghê tởm em, đúng không?” 

Chan khẽ mở miệng, "Ồ" 

"Phải không?" Giọng Felix dao động và Chan muốn tự đánh vào tâm lý của mình. Chết tiệt phải nói nhiều hơn thế! 

"Không! Không, chắc chắn không!" 

"Nhưng anh ấy không ở đây" 

Đúng vậy. "Ừm, anh biết. Em ấy sẽ trở lại thôi, Lix, em ấy chỉ… Anh đoán em ấy cần thời gian. Anh không biết nữa; em ấy đã hứa là em ấy sẽ trở lại” 

"Ừm"

Sau đó, Felix kéo tấm chăn phủ lên người mình, biến mất hoàn toàn bên dưới. Chỉ có vài sợi tóc hồng vừa đủ đưa ra, ngổn ngang trên gối. Chan thở dài một tiếng, không biết phải làm gì khi nhìn cục u đang run rẩy kia. Tai Chan không điếc trước những tiếng nấc nghẹn ngào. Tuy nhiên, Chan có thể làm gì chứ? Felix muốn có một khoảng thời gian ở một mình và Chan càng thấy rằng anh càng phải tôn trọng quyết định của cậu bé. Nếu các nhân viên không thể đối xử với Lix như một người bình thường, thì điều ít nhất mà anh và những người khác có thể làm là lắng nghe Lix. Lắc đầu, Chan nhìn xuống chiếc điện thoại để nhắn nhanh cho những người khác và hỏi Changbin rằng em ấy đã quyết định đi đâu trên thế giới này vậy. Dù Chan mong muốn công ty của mình sẽ xoa dịu cậu bé và khiến Felix cảm thấy tốt hơn, thì anh càng phải thừa nhận rằng trong số tất cả những người duy nhất có thể làm được như vậy sẽ là Changbin và Minho. Có lẽ là Jisung, mặc dù xem xét cái cách Felix chỉ hỏi về bạn trai của mình, Chan kết luận rằng Seo phải là người cổ vũ Felix nhiều hơn.

Anh chỉ cầu nguyện rằng Changbin sẽ không khốn nạn như thế một lần nữa.

 *** 

Chan đã không ở với Felix lâu. Bác sĩ Brown cuối cùng đã đến thăm và sau khi ông ấy rời đi, trưởng nhóm chưa hề quay trở lại. Thay vào đó, Minho đã thay thế vị trí của Chan, đề cập đến điều gì đó về quản lý của họ và Chris đang tranh cãi với bác sĩ. Felix tự hứa với bản thân rằng cậu sẽ hỏi về nó sau này.

'Người quan sát' mới tỏ ra hoàn toàn vô ích, khi đã ngủ thiếp đi khoảng một giờ sau đó. Felix không bận tâm chút nào, mặc dù cậu thấy việc đi lại với giá truyền dịch khá khó chịu. Tuy nhiên, cậu đã chắc chắn đắp cho người bạn của mình bằng chăn của bệnh viện và định vị đầu của Minho lại, để cổ không bị đau quá nhiều. Minho hẳn đã rất lạnh, có vẻ như anh ấy đang rúc vào chăn. Felix không thể đổ lỗi cho Minho; một phía của căn phòng thật lạnh lẽo, tạo nên một đợt nổi da gà trên những phần lộ ra trên cánh tay của đứa trẻ. Cậu quay trở lại giường, cuộn mình để tìm sự ấm áp và thoải mái, mắt dán vào cửa sổ. Ngủ gật nghe có vẻ đáng yêu và kinh khủng như nhau. Những cơn ác mộng nhất định sẽ đến thăm cậu lần nữa, có thể tồi tệ hơn bình thường, vì vậy việc thức trắng sẽ lôi kéo cậu nhiều hơn. Làm sao cậu có thể ngủ được — sau khi những biến loạn cảm xúc và suy nghĩ nhắm vào cậu chứ, tâm trí cậu cuối cùng trở nên hỗn loạn. Quá nhiều ký ức bơi ngược lên trên mặt nước. Có quá nhiều lo lắng đang chực chờ để cắn xé vào tinh thần cậu. Tôi phải lấy lại điện thoại của mình. Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến Lix buồn nôn. Nhưng cho dù cậu có muốn thay đổi điện thoại hoặc số của mình và không bao giờ nghe tin từ người đàn ông đó nữa, cậu hoàn toàn biết đó không phải là một lựa chọn. Hình ảnh không thể là thứ duy nhất mà hắn ta đã gửi. Nó sẽ quá dễ dàng. Người đàn ông đó muốn một thứ gì đó và Felix phải tìm ra nó là gì trước khi quá muộn. Trước khi tôi thức dậy để xem sextape của tôi trên khắp các phương tiện truyền thông. 

Khi mí mắt của Felix bắt đầu nặng trĩu, những suy nghĩ cũng dần lắng xuống, một tiếng lách cách nhẹ của cánh cửa đã đánh thức các giác quan của cậu. Bỏ qua giọng nói vô lý cầu xin cậu cứ ngủ đi, cậu cố gắng mở mắt ra và vội vàng ngồi dậy, quay đầu về phía cửa và — ồ. "Changbin?" 

"Chết tiệt. Anh đánh thức em à?" 

“Suỵt! Minho hyung đang ngủ,” Felix thì thầm, chỉ tay về phía chiếc ghế đẩu. Changbin liếc nhìn Minho và đảo mắt, cố nén cái gì đó trong hơi thở trước khi hắn sải bước tới giật chiếc chăn từ người Minho. "Này!" 

“Yah! Dậy đi hyung!” Seo búng vào trán Minho khi anh lớn cựa quậy và rên rỉ. "Anh nên trông chừng em ấy thay vì ăn cắp chăn của em ấy chứ?" Changbin trừng mắt trong khi Minho chỉ nhìn xung quanh một cách bối rối. Felix chỉ nhún vai khi ánh mắt họ chạm nhau. “Nhìn em ấy kìa, lạnh hết cả rồi”

"Em thậm chí đang làm gì ở đây vậy?" Minho hỏi, ngồi thẳng lưng với vẻ mặt nhăn nhó khi xoa xoa bên gáy. "Anh nghĩ em đã đi luôn rồi chứ" 

“Chà, bây giờ em đã trở lại. Anh nên đi ra xe đi, Jisung đã đến đó rồi. Chúng ta sẽ đi về,” Bin ậm ừ, đặt chăn bông lên giường cẩn thận. "Đừng lo lắng, quản lý Lee đã điền vào tất cả các thủ tục giấy tờ rồi" 

Minho cáu kỉnh, “Vậy tại sao chúng ta không thể rời đi sớm hơn? Ngồi ở đây chẳng có ích gì hết?" 

Changbin nhún vai khi cánh cửa lại mở ra và cô y tá đó bước vào với nụ cười mệt mỏi trên khuôn mặt. Mọi thứ về cô ấy đều đang hét lên vì mệt mỏi nhưng cô ấy vẫn giữ nụ cười, bật đèn còn lại và bước đến giường. “Bạn phải rất vui khi được rời đi sớm như vậy, hm?

Lix chỉ gật đầu, mở rộng cánh tay để cô lấy kim ra. Để mắt mở đúng cách khi cậu chớp mắt quá nhiều và mở to chúng. Changbin rõ ràng cảm thấy buồn cười nếu nụ cười khúc khích của hắn là cơ sở để đánh giá nó. Khi lớp bó bột đã được quấn trên da của mình, Felix đã đề nghị mọi người rời đi để cậu có thể cởi bỏ chiếc áo bệnh viện chết tiệt đó ra và mặc áo sơ mi của chính mình vào. Bạn trai của cậu đã ném một gói vật liệu gì đó về phía cậu, hắng giọng khi hắn rời khỏi phòng và Felix nhận ra đó là áo hoodie của Seo. Anh ấy có bị điên không? Với đôi môi nhếch lên, cậu thay áo nhanh chóng và rời khỏi phòng. 

"Ồ, anh thấy ai đó đang mệt mỏi thì phải?" Quản lý Lee cười khúc khích, vò rối mái tóc của Lix để kiếm một cái nhìn cau có từ cậu bé. "Em chỉ cần ký ở đây và ở đó và chúng tôi có thể đi"

"Được rồi" Lix gật đầu, cầm lấy cây bút. Cậu đã ký mà không cần đọc thứ gì cả, cậu đã quá mệt mỏi để lo lắng về những điều nhỏ nhặt như vậy. "Đó là tất cả?" 

“Ừ. Hai người ra xe đi, một phút nữa anh sẽ tham gia cùng các em” Người đàn ông mỉm cười, vỗ vai Felix khi cậu đi ngang qua. Người Úc thấy anh ta quá lạc quan khi xem xét hoàn cảnh của họ. Điều đáng tiếc. Anh ấy chỉ đang thương hại bạn mà thôi. 

"Mời vào!" Changbin cũng mỉm cười, liên kết khuỷu tay của mình với cậu bé. Thương hại. Thương hại. Là thương hại.

Felix không có ý nhăn mặt hay xé toạc cánh tay của hắn, như thể cậu tự thiêu chính mình, nhưng cậu đã làm vậy. Changbin tỏ ra mâu thuẫn, nhìn cậu như một chú cún con bị vứt bỏ. Minho lặng lẽ quan sát từ bên cạnh, vẫn chưa đủ nhận thức để quan tâm. Mặc dù những lời xin lỗi trồi lên trong cổ họng cậu, nhưng Felix đã nuốt hết chúng vào trong và đi nhanh về phía thang máy. Tất cả họ đều cảm thấy tồi tệ cho bạn. Họ thấy bạn khốn khổ. Thật đáng thương.

Toàn bộ đi bộ ra xe, đi xe về khách sạn và đi bộ về phòng, Felix im lặng. Trên thực tế, hầu hết các thành viên đều im lặng và rõ ràng không phải vì trễ giờ. Cậu muốn yên tĩnh và bình yên, nhưng không phải là như thế này. Điều này chỉ khiến cậu cảm thấy bị mắc kẹt và cậu ước mình có thể chết chìm trong chiếc áo hoodie của bạn trai mình. 

Bước vào trong phòng, chân cậu tự đưa cậu về phía giường, chỉ dừng bước khi cậu nhận thấy có một con mèo con nhồi bông đang ngồi trên nệm. Cậu cũng chưa nhận ra Changbin đã ngủ với nó bao giờ. 

"Em có thích nó không?" Binnie hỏi với một chút đề phòng. “Hãy thử bóp nó đi. Nó mềm lắm!”

Felix nhặt nó lên và làm theo lệnh của Changbin, thở ra một tiếng nhẹ nhàng. "Nó là squishy!" 

"Vậy là em thích nó hả? Tuyệt quá. Nó là của em đó" 

"Của em?" 

Changbin gật đầu. "Của em. Anh chỉ nghĩ… em biết đấy, đó là một con mèo con dễ thương. Và uh, em giống như… đôi khi… em cũng giống như một chú mèo con đáng yêu vậy, ” Hắn nói thêm, cười ngượng ngùng. Felix nhìn xuống đồ chơi nhồi bông, bóp nhẹ nó lần nữa khi Bin cố nén cười. “Ồ, anh cũng có thứ khác nữa! Ý anh là, anh không biết liệu em có thích nó hay không, nhưng anh chỉ nghĩ rằng có thể em sẽ thích, anh không biết nữa. Em thích không?” 

“Hyung. Em đánh giá cao điều đó,” Felix nói và liếc nhìn hắn. “Nhưng anh không cần phải mua đồ cho em chỉ vì—”

"Anh muốn. Đó là tất cả những gì anh cần làm, được không? Em đã có một ngày dài căng thẳng nên anh muốn đối đãi em một chút,” Changbin lầm bầm, bới chiếc túi nhựa trong khi người kia ngồi trên giường của họ. "Oh, tìm thấy rồi!" Hắn cười toe toét đầy tự hào, lấy ra một thứ màu trắng…

Dream catcher?” (lá bùa mang đến những giấc mơ đẹp)

“Ừ, bởi vì em có những giấc mơ tồi tệ,” Changbin gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu bé khi khoe món quà, chỉ vào tấm lưới dệt. “Đây này, nó giống như một mạng nhện, và nó sẽ bắt bất kỳ giấc mơ xấu xa nào đó lại, để chúng không thể đến được với em nữa. Và anh đọc được rằng nó cho phép những giấc mơ tốt đẹp trôi qua, vì vậy chúng sẽ đi qua,” Seo chỉ vào những hạt và lông vũ đang lủng lẳng. “Và trôi xuống em. Vì vậy, em chỉ có thể có những giấc mơ đẹp mà thôi” 

Felix nhìn chằm chằm vào nó, cảm thấy khó nuốt hoặc thậm chí không thể thốt ra lời nào. Cậu muốn cảm ơn hắn nhưng việc mở miệng có thể sẽ khiến cậu lại thổn thức hoặc bị vỡ giọng giữa câu. Sự ân cần của Changbin và sự hào hứng của hắn khiến trái tim Felix dâng trào với quá nhiều cảm xúc mà cậu không thể chịu đựng nổi. Có thể đó không phải là một món quà lớn, cầu kỳ; nhưng với cậu là quá đủ. Mục đích và ý nghĩa của nó đối với Lix có giá trị hơn hầu hết những món quà đắt tiền trước đây của cậu. Việc bạn trai cậu thậm chí còn quan tâm đến mức khiến cậu muốn trợn tròn mắt lần nữa, vì hạnh phúc. Tuy nhiên, thay vì làm điều đó, cậu buông gấu bông ra để ôm lấy khuôn mặt của Changbin trong đôi bàn tay nhỏ bé của mình và khóa môi họ trong một nụ hôn vội vàng và tinh khiết.

Changbin thở hắt ra một cách nghẹt thở, dreamcatcher rơi vào lòng hắn. Tiếng đập thất thường của trái tim hắn có lẽ đủ lớn để Felix nghe thấy nhưng Changbin không quan tâm vào lúc đó. Đôi môi của bạn trai hắn đang chiếm trọn tâm trí, khi bàn tay Changbin dịu dàng ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Felix để kéo cậu bé lại gần hơn. Trong số rất nhiều nụ hôn họ đã chia sẻ, Lix hiếm khi bắt đầu bất cứ điều gì. Và nếu cậu tình cờ làm như vậy, Felix thường chọn những cái hôn vội vàng và nhanh chóng ở chỗ này chỗ kia, chứ không phải là những đam mê chứa đầy tình yêu, lòng biết ơn và rất nhiều thứ khác nữa mà tâm trí của Seo không thể nào hiểu được.

Họ tách nhau ra khi hết hơi, cả hai đều hơn cả tỉnh táo với lồng ngực phập phồng, má ửng hồng và đôi môi đỏ anh đào. Felix chỉ có thể cười ngượng ngùng trước khi nép mình vào Changbin, khuôn mặt nóng bỏng đang vùi vào cổ hắn. Anh lớn cười khúc khích, xoa nhẹ những vòng tròn trên lưng cậu. 

"Anh nghĩ chúng ta nên thay đồ và đưa em đi ngủ, hm?" 

"Nuh-uh" 

"Không hả?" Bin nhướng mày. "Em không mệt sao?" 

Felix lắc đầu. “Không còn nữa. Em không muốn ngủ, hyung”

"Vậy thì chúng ta nên làm gì đây?" 

“Hm… Netflix và âu yếm?” Cậu đề nghị, ngẩng đầu nhìn bạn trai. Changbin thủ thỉ, nhéo vào nút mũi của cậu.

“Dù sao thì ngày mai chúng ta cũng sẽ đi trên đường khá nhiều, nên vâng. Netflix và âm yếm. Anh cũng có đồ ăn nhẹ cho chúng ta trước đó, vì thì hãy để anh lấy chúng trong khi em thay một thứ gì đó thoải mái, được chứ?” Felix rên rỉ đáp lại, cố gắng siết chặt vòng tay của mình khi Changbin nhẹ nhàng kéo cậu ngồi dậy. “Em không thể ôm anh trong chiếc quần đó được, Lix” 

“Ugh, được rồi,” Cậu càu nhàu, bĩu môi đứng dậy.

Không thèm thay quần áo, Lee cởi bỏ quần jean và nhảy lên giường. Chiếc áo hoodie quá khổ đủ lớn để che đi phần trên của đùi và đối với cậu dường như vậy là đủ. Với Changbin, cậu không cảm thấy bị đe dọa dù chỉ là một chút, kể cả sau cơn ác mộng đó. Seo cũng thay một bộ quần áo đen và một chiếc áo vest đen để lộ cánh tay săn chắc của hắn. Felix không thể thấy có bất kỳ điều gì mà cậu có thể phàn nàn khi cậu nhìn vào các cơ của Seo đang uốn cong khi hắn lên leo giường. 

Felix lướt lưỡi trên môi dưới để làm ướt nó. Quá sớm cho điều đó. “Này, hyung? Các bác sĩ đã nói gì vậy?” 

Binnie chỉ vẫy tay, đặt chiếc túi vào giữa họ trong khi hắn nằm dài trên nệm. “Chúng tôi sẽ nói với em vào ngày mai. Bây giờ đừng nghĩ về nó nữa. Quên nó đi, được không?"

“Ừm, được rồi. Vâng” Lix gật đầu, chạy lại gần. Thành thật mà nói, với Changbin, cảm giác đó rất dễ quên. "Chúng ta có thể xem 'Boys Over Flowers' không?"

"Lại nữa hả?" Bin rên rỉ. "Nó thậm chí không hay đến như vậy!" Changbin lập luận. Lixie bĩu môi, nhìn hắn với đôi mắt cún con. “Yah, anh nói thật đấy. Nó quá tệ và ngu ngốc, chúng ta không nên lãng phí thời gian để xem nó một lần nào nữa” 

“Nhưng hyung ~” 

“Không” 

"Làm ơn đi?" Felix rên rỉ, nắm lấy cánh tay săn chắc tuyệt đẹp của hắn. "Em sẽ cho anh một nụ hôn?" Seo giận dỗi khi bật TV lên, thực lòng cầu nguyện họ có Netflix trong khách sạn vì hắn có thể tìm Boys Over Flowers ở đâu khác để xem chứ? "Binnie hyung ~"

“Được rồi! Chúa ơi, nhóc con. Em thật may mắn khi anh là người yêu.. của em đó,” Changbin càu nhàu, lướt qua giữa các kênh. Felix cười khúc khích, di chuyển chiếc túi để ôm ấp về phía của Changbin. Dù chỉ là tạm thời, cậu chắc chắn có thể quên đi tất cả mọi thứ khi có Changbin bên cạnh. Ít nhất là trong thời gian này. 

Hóa ra không có Netflix. Changbin vẫn nhận được nụ hôn của cậu (hoặc những nụ hôn) và Felix có vẻ hài lòng theo cách nào đó, ngay cả khi cuối cùng họ buộc phải xem bất cứ thứ gì mà một vài kênh cung cấp. Những vết xước của cậu vẫn ngứa ngáy, trái tim vẫn tan nát nhưng ít nhất cậu đã có thể ngủ quên trong vòng tay của Changbin một lần nữa mà không khiến cậu phải cảm thấy xấu hổ. Dơ bẩn. Đó là trường hợp tốt nhất mà cậu có thể tưởng tượng hoặc yêu cầu, vì vậy Felix tự hứa rằng vào sáng hôm sau cậu sẽ cảm ơn bất cứ ai đã cho cậu khoảnh khắc hạnh phúc đó.

Và trong phòng của Chan, điện thoại tắt tiếng của Felix đã vang lên ba lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro