12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Chanyeol từ từ mở ra, đen tuyền và sáng lên dưới ánh đèn đường. Và, trong khoảnh khắc đó, Sehun thực sự, bị đánh mạnh đầu đầu một phát bởi cái sự thật là y thật ra không biết một chút gì về người đàn ông này. Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, và khi Sehun nhìn vào hắn, hai tay Chanyeol vẫn không buông y ra, đôi vai hắn thả lỏng thư giãn, cằm nâng lên. Đó chính xác là khuôn mặt Chanyeol dành cho khách hàng của hắn và Sehun cảm giác như dạ dày của mình vừa mới rơi tỏm xuống ngón chân.

"Tôi nên đưa cậu ra xe," Chanyeol lẩm bẩm. Một cách ngớ ngẩn, Sehun gật đầu, và khi Chanyeol xoay người lại, y cất bước theo sau hắn.

Chuyến xe trở lại văn phòng trở nên vô cùng im lặng và khó xử, nhưng may mắn thay, nó kéo dài không lâu. Chanyeol đỗ xe vào một ô trống trong bãi đậu xe, ngay bên cạnh xe của Sehun, chiếc cuối cùng còn trong bãi, Sehun do dự trước khi bước xuống khỏi xe, y quay đầu lại về phía Chanyeol.

"Anh chắc chắn chứ?" y khẽ hỏi, có thể nghe thấy sự tổn thương trong giọng nói của chính mình, Sehun không thể che giấu nó được nữa rồi.

Môi Chanyeol ép thành một đường mỏng. Và không một lời cảnh báo, hắn nhướn người về trước, đưa tay ra và cuộn những ngón tay vào cổ áo Sehun, kéo y vào khoảng trống giữa những hai chiếc ghế. Sehun phát ra một tiếng động nhỏ vì ngạc nhiên, nhưng khi y cảm nhận được môi của Chanyeol đang đặt trên môi mình, tan chảy. Nụ hôn này không chứa đựng dục vọng và ham muốn như lúc nãy, nó là một lời hứa.

Một lời hứa sẽ không bao giờ được thực hiện, vì chỉ một lúc sau, Chanyeol buông Sehun ra, thở dài. "Tôi chắc chắn," hắn nói, cố gắng nở một nụ cười trấn an. "Có lẽ chúng ta nên quên chuyện tối nay đi. Tin tôi đi, nó tốt hơn cho cậu."

Vâng, phải rồi. Ngay cả khi vẫn còn khá nhiều bia trong bụng, Sehun biết chắc không có cách nào để y có quên đi chuyện này. Nhưng Sehun gật đầu, khẽ cảm ơn Chanyeol vì bữa tối, và chấp nhận nụ cười hối hận và lời xin lỗi trong mắt hắn. Y ra khỏi xe Chanyeol vào xe của mình, và Chanyeol lái xe đi.

Đó là một vài phút trước khi Sehun cũng làm điều tương tự.

############################

Có một vài lý do tại sao Luhan là hyung yêu thích của Sehun, và khả năng nói chuyện của anh để giúp y không phải đâm đầu xuống vách đá tự tử *là một trong số đó.

(*) talk one's off the cliff: mình không biết dịch sao cho hay nên để nghĩa đen luôn. kiểu câu này có nghĩa là diễn tả một người với khả năng cho lời khuyên rất tốt, có thể giúp đối phương vui lên, vơi nỗi buồn mà không có đâm đầu xuống vách đá tự giận =))))/

"Anh ta nói đúng đấy." Luhan nói. "Thực sự không phải là một ý tưởng hay nếu có một mối quan hệ gì khác với đồng nghiệp, ngay cả khi họ làm việc trong một bộ phận khác." Và Sehun đã suy nghĩ về điều đó rất nhiều, y đã dành cả ngày cuối tuần để phần nào có thể giải nhiệt, và đến sáng thứ Hai, Sehun đã sẵn sàng để trở lại làm một Người Trưởng Thành Chuyên Nghiệp, người không hề nhảy vồ vào đồng nghiệp của mình hay thèm khát cơ thể (hoặc bàn tay, giọng nói hoặc nụ cười) của họ.

Sehun có một nửa mong chờ rằng mình sẽ có một phiếu từ Chanyeol đang đợi ngay lúc đăng nhập vào hệ thống, nhưng hôm nay lại không có gì cả.

Và tiếp tục không có gì, tận bốn ngày liên tiếp.

Vào sáng thứ Sáu, Sehun đăng nhập vào máy chủ một lần nữa, và một lần nữa, không có gì từ Chanyeol cả. Y theo nghĩa đen đã không nghe thấy gì từ hắn trong gần một tuần và điều đó có nghĩa là Sehun có thể xử lý những tin nhắn khác của mình và thậm chí còn có thời gian để thực hiện một vài dự án bổ sung, nhưng điều đó vẫn rất đáng lo ngại.

Chanyeol chưa bao giờ có thể làm việc quá 24 giờ mà không cần giúp đỡ về một vấn đề gì đó, và Sehun biết hắn cũng không nhận được sự giúp đỡ từ nào từ Jongin hoặc Tao, thế Chanyeol đã xử lý thế nào được đây? Sẽ mất bao lâu trước khi hắn cố gắng tự sửa một cái gì đó và phá vỡ toàn bộ PC của mình - hoặc làm sập mạng?

Cuối cùng, câu trả lời cho thắc mắc của y xuất hiện độ khoảng hai giờ sau.

Điện thoại reo và Sehun liếc nhìn lên khung ID. Y nhìn thấy tên Chanyeol, và trái tim Sehun nhảy cẩng lên như một chú thỏ hoảng sợ vậy. Y hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở rằng bản thân là một Người Trưởng Thành Chuyên Nghiệp và trả lời điện thoại. "Đây là Sehun."

"Hey. Tôi...Tôi là Chanyeol." Hắn cũng có vẻ lo lắng như Sehun vậy và vì một lý do nào đó, điều đó khiến thần kinh y có phần nào bình tĩnh trở lại.

"Được rồi, tôi thấy yêu cầu của anh rồi," y trêu chọc một chút. "Tôi có thể làm gì cho anh?"

"Tôi. um. Nghe này, đừng có cười tôi, được không?" Chanyeol khẽ nói.

Hắn nghe có vẻ đang rất bất lực, và Sehun ngay lập tức dịu giọng lại. "Không bao giờ," y lẩm bẩm. "Có chuyện gì vậy?"

"... Tất cả các biểu tượng của tôi đã biến mất. Tôi không thể tìm thấy những chương trình, tập tin, và cả mấy phím tắt cậu cài đặt cho tôi ... không có gì cả."

Sehun nhắm mắt lại và cố gắng hết sức để không bật cười, bởi vì y đã hứa là sẽ không. Thiên đình nên ban sắc lệnh cấm Chanyeol học cách sử dụng trình quản lý tập tin của hắn. Hoặc thậm chí là khỏi động menu. "Anh đã thử khởi động lại nó chưa?"

"Tất nhiên rồi."

Ít nhất thì y cũng đã đào tạo được Chanyeol đến mức này. "Được rồi, tôi sẽ kiểm tra xem. Cho tôi một vài phút."

Chanyeol thở dài vào điện thoại. "Cảm ơn, Sehun," hắn nói, nghe rất chân thành.

"Tôi lúc nào cũng săn lòng giúp anh." Sehun trả lời, và y hy vọng Chanyeol biết mình thực sự có ý như vậy.

May mắn thay, Sehun khá chắc chắn rằng y biết điều gì đã gây ra sự cố đặc biệt này và với khoảng hai mươi giây lùng sục, Sehun đã tìm thấy nó. Mười giây sau, y gọi Chanyeol trở lại.

"Anh khởi động lại PC của mình một lần nữa xem," y nói, không thèm nói xin chào.

"Chờ chút, thật sao?" Chanyeol hỏi, nhưng Sehun có thể nghe thấy tiếng click chuột qua điện thoại. "Nhưng cậu vẫn chưa đăng nhập vào máy tính của tôi hay bất cứ thứ gì mà!"

Thật khó để kìm nén cảm giác thích thú đang dâng lên trong ngực Sehun. Biểu cẩm lúc Chanyeol ngạc nhiên làm sao y có thể khắc phục sự được một cố đơn giản vô cùng đáng yêu. "Đây không phải là vấn đề với máy tính của anh," y giải thích, cố gắng nói đơn giản nhất có thể. Hệ thống mạng đã bị trục trặc và nó gán cho Chanyeol một hồ sơ tạm thời khi hắn đăng nhập. Không phải là một điều bất thường hay khủng khiếp, nhưng y biết Chanyeol sẽ không hiểu y đang nói cái mô tê gì. "Có một lỗi với hệ thống mạng, một lỗi khá phổ biến. Hy vọng nó đã cố định trở lại."

"Vâng, tôi đoán chúng ta sẽ biết trong ít phút nữa thôi." Sau đó là một khoảnh khắc im lặng, và rồi Chanyeol thì thầm, "Cậu thế nào rồi?"

Sehun chớp chớp mắt. "Khỏe?" y đoán thế. "Ý tôi là. Rất bận rộn, anh biết đấy. Nhưng tôi ổn."

Y liếc qua hộp thư đến của mình, nó đã bắt đầu chồng chất trở lại. "Tôi nghĩ rằng Minseok đã bắt đầu tin tưởng tôi hơn với những công việc dự án," Sehun nói, cố giữ cho nó vui vẻ và liên quan đến công việc. "Anh ấy đã giúp tôi thiết lập một máy chủ ảo cho bên bộ phận Ứng dụng."

"Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì nhưng nghe có vẻ quan trọng. Tốt cho cậu rồi," Chanyeol nói, và Sehun bật cười, bởi vì nó thực sự không có quan trọng đến thế, chỉ là một phần nhỏ cho dự án thôi, nhưng đó chắc chắn là một bước tiến so với công việc nhân viên khắc phục sự cố. "Oh, nhìn này, mấy cái biểu tượng của tôi đã trở lại cả rồi. Cậu cừ thật."

"Không có gì," Sehun nói. "Và. Này. Gọi cho tôi nếu anh cần bất cứ điều gì, được chứ? Tôi ở đây để giúp."

Ý của y là đừng để cho chuyện hôm thứ Sáu tuần trước cản trở một trong hai chúng ta làm công việc của mình, nhưng Sehun đã không nhận ra câu nói đấy ... đa nghĩa như thế nào ... cho đến khi Chanyeol im bặt ở đầu bên kia.

"Trời ạ," Sehun lẩm bẩm. "Ý tôi là. Với máy tính của anh. Anh biết mà."

Sehun cố nặn ra một tràng cười và Chanyeol cũng đáp lại bằng một nụ cười căng thẳng. "Phải, yeah. Được chứ. Này ....cảm ơn cậu nhé."

Sehun mỉm cười. "Vâng."


.

##################################################

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro