14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi thề với cậu," Chanyeol nói, giọng hắn trầm khàn, "Tôi thường không có vấn đề gì khi kiểm soát cái thứ trong quần cả. Uh. Thế cho nên. Tôi không biết tại sao tôi cứ... Tôi không biết,... liên tục quấy rối cậu." Chanyeol mở to mắt thận trọng, nhìn Sehun, lời xin lỗi như được nhấn mạnh trên từng cậu chữ hắn thốt ra. "Thành thật mà nói, cậu nên báo cáo tôi với phòng nhân sự."

"Chanyeol," Sehun nói, khoanh tay bực tức, "Đó không là hành vi quấy rối khi tôi đồng thuận cho anh làm thế."

Chanyeol nhìn y chằm chằm.

"Oh, trời ạ," Sehun nổi giận. "Nghe này. Anh hot vãi cả ra ấy. Tôi muốn anh. Và rõ ràng rồi, anh cũng muốn tôi. Thế tại sao chuyện này phải là một vấn đề vậy?" Sehun làm tất cả những gì có thể để giữ tông giọng mình duy trì thấp và đều đều, để nghe trông không giống như y đang than vãn. Bởi vì nghe như một đứa trẻ bĩu môi nhõng nhẽo giống như những gì Sehun cảm thấy bây giờ chắc chắn sẽ không đem lại chiến thắng cho quan điểm của y. Sehun chỉ.. Y muốn. Và cho dù Sehun có cố hợp lý hóa nó đến mức nào đi nữa, y cũng không thể thuyết phục được bản thân mình rằng nó sẽ hoàn toàn xứng đáng để thử một lần.

Tuy nhiên, rõ ràng rồi, Chanyeol không cảm thấy như y vậy, Sehun quan sát thấy biểu hiện của hắn giãn ra một lần nữa và y phải cắn môi lại để ngăn bản thân hét lên trong thất vọng.

"Nghe này nhóc," Chanyeol nói, "Chỉ có hấp dẫn thôi là không đủ đâu."

Nói xong hắn đột ngột quay gót rời khỏi phòng, bỏ lại Sehun với một căn phòng đầy những thiết bị công nghệ để tháo rời và một bụng đầy những sự khó chịu và bối rối.


##################################################


Sehun mất nửa giờ để tháo dỡ và tự mình thu dọn tất cả những thiết bị đó, cuối cùng y cũng chất xong chúng lên một chiếc xe đẩy và ra khỏi cửa. Sehun một nửa hy vọng rằng Chanyeol đang đợi ở bàn làm việc của mình, để y có thể nói chuyện với Chanyeol và có thể xin lỗi hắn hay gì đó, nhưng ngạc nhiên chưa, không phải là Chanyeol đang đợi y mà là bạn và đồng nghiệp của hắn, Baekhyun.

"Cần giúp một tay không?" Baekhyun hỏi, giọng anh nhỏ và Sehun không cần phải biết rõ Baekhyun để hiểu cái ý trong mắt anh ta rằng chúng ta cần nói chuyện. Dây thần kinh căng lên, Sehun gật đầu, Baekhyun giành lấy hộp thiết bị ra khỏi tay Sehun để y có thể tập trung vào đẩy chiếc xe đẩy.

Bọn họ không nói gì với nhau cho đến khi vào trong thang máy, cái thứ cũ kỹ ọp ẹp mà Sehun luôn tránh xa trừ khi thực sự cần thiết phải dùng. Khoảnh khắc cánh cửa thang đóng lại, Baekhyun quay sang nói.

"Được rồi. Có chuyện gì đó xảy ra và Yeol không chịu nói cho tôi biết nó là cái quái gì. Nó thực sự đang rất buồn. Đầu mối là có một chàng trai liên quan."

Chết tiệt. Sehun mở to mắt. Hắn đã kể bao nhiêu cho Baekhyun nghe rồi? Chanyeol và Baekhyun thật sự thân đến mức nào vậy?

"Tôi thật sự.... không biết." Sehun lắp bắp. "Chanyeol.. tôi ... nghe này, làm ơn đừng nói chuyện này với ai nhé."

Baekhyun gật đầu một cách nghiêm túc, và Sehun thở dài. "Tôi thực sự ... uh, thích anh ấy, tôi đoán vậy." Nghe trẻ con vl. Sehun thử lại lần nữa. "Tôi bị Chanyeol hấp dẫn. Và tôi nghĩ anh ấy cũng ... không, tôi biết anh ấy cũng bị hấp dẫn bởi tôi."

Cửa thang máy mở ra và Sehun hạ giọng y xuống khi bọn họ bước ra, đi băng qua văn phòng và tiến đến kho để thiết bị. "Tôi không có ép anh ấy hay làm gì tương tự cả, nhưng Chanyeol cứ ... bắt đầu một cái gì đó, rồi đột ngột rời đi." Biểu cảm tôi hiểu hiện ra trên khuôn mặt Baekhyun, và Sehun nhún vai bất lực. "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng tôi cho nó một cơ hội, anh biết mà? Và nếu nó không hiệu quả thì ít nhất chúng tôi đã có thể gạch tên nó ra khỏi hệ thống của mình. Tốt hơn là ... tôi không biết. Là cái quái gì đang diễn ra này."

Bọn đến kho cất giữ thiết bị, Baekhyun đóng cánh cửa lại sau lưng lại rồi thở dài. "Chết tiệt," anh nói. "Trong khi ở đây, tôi đang hy vọng rằng.."

Tháo rời những chiếc laptop và cất chúng đi, Sehun quay sang nhìn anh. Rõ ràng, Baekhyun biết chuyện gì đó. "Bất cứ thứ gì mà anh có thể làm để sáng tỏ chuyện này đều được đánh giá cao đấy," y lẩm bẩm.

Baekhyun quay sang nhìn lại Sehun. "Câu hỏi quan trọng," anh nói. "Cậu muốn Chanyeol theo kiểu tình một đêm hay cậu đang tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc?"

Sehun chớp mắt, dừng lại giữa hành động của mình. "Um Um. Tôi chưa ... nghĩ xa đến vậy?" Y nhún vai. "Tôi không chắc rằng mình thực sự ... có đang tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc lúc này hay không."

Một nụ cười hiện ra trên khóe miệng Baekhyun, nhưng đó không phải là một nụ cười hạnh phúc. "Đấy, ngay đó, nó là vấn đề của cậu," anh nói. "Thằng Chanyeol đã phạm sai lầm đó một lần, lần đấy gần như xé toạc nó ra luôn. Nó lại vướng vào cái sai lầm đó một lần nữa rồi, những cũng không có gì lạ khi Chanyeol nó là một thằng hay lo lắng và e ngại."

Sehun nhíu mày. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Baekhyun dò xét y cẩn thận một lúc, rồi thở dài. "Được rồi, tôi không thể kể hết toàn bộ câu chuyện được vì đây không phải chuyện của tôi, nhưng cơ bản là đã từng có một anh chàng ở bộ phận Thanh toán, Kyungsoo. Chanyeol ... bọn họ đã có gì đó với nhau."

Đôi mắt Sehun mở to. "Thứ gì đó kín đáo thôi, nó không ảnh hưởng công việc hay bất cứ chuyện gì khác, nhưng tôi đoán nó khá nghiêm túc. Và Chanyeol muốn nó trở nên chính thức hơn so với chỉ là một mối tình vụng trộm công sở, cậu hiểu chứ? Chanyeol muốn nó trở thành một mối quan hệ, một mối quan hệ thực sự."

Baekhyun nhún vai. "Nhưng tôi nghĩ Kyungsoo không có cùng suy nghĩ đấy. Chanyeol gây áp lực cho cậu ta, bởi vì nó là một thằng ngốc cứng đầu, và Kyungsoo sợ hãi rồi bỏ chạy. Mọi thứ vô cùng sượng và kinh khủng ở đây tận ba tháng sau đó trước khi Kyungsoo cuối cùng cũng chuyển đến làm ở một nơi khác."

Sehun dựa vào tường, suy nghĩ. "Vậy nên, ... Chanyeol không muốn lặp lại tình huống tồi tệ như thế nữa," y suy nghĩ lớn tiếng. "Anh ấy sợ rằng ... những kỳ vọng của chúng tôi sẽ không tương thích?"

Baekhyun khịt mũi. "Nó sợ trái tim của mình lại bị giẫm đạp lên lần nữa thì có," anh nói. "Suy nghĩ về điều đó đi. Và nếu cậu nói với nó là tôi kể chuyện này với cậu, tôi sẽ kết liễu cậu đấy." Baekhyun chỉ một ngón tay đe dọa lên mặt Sehun, rồi bước ra, để y một mình với mớ thiết bị và những suy nghĩ của chính mình.



##################################################

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro