Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay người đến người đi, Thuỳ Chi cố gắng kéo thấp vành nón, mang lên khẩu trang, nhưng vẫn là thu hút không ít ánh mắt tò mò.

Nhưng hiện tại em không hề có tâm tư để đi lo lắng những việc ấy nữa, tiến vào khoang máy bay, mở ra một đoạn hành trình mơ hồ.

Khoang phổ thông vô cùng đông đúc, người kín hết chỗ, âm thanh ầm ĩ càng làm cho tâm trạng thêm bất ổn, vốn định lấy điện thoại ra nghe một vài bài hát, lại đụng tới máy phiên dịch.

"May là đem theo, không thì lát nữa lại như thế nào trao đổi với người khác đây."

Cầm lấy đồ vật quen thuộc lại như vô tình khiến Thuỳ Chi nhớ ra chuyện gì đó, vội vã mở ra máy phiên dịch.

Tại lịch sử ghi chép, kéo xuống một đoạn thật dài, thẳng đến ngày 18.07.2023.

Mà câu đầu tiên lại là lời nói dối ngu ngốc của bản thân.

Câu tiếp theo trong ghi chép, chính là lời tỏ tình chỉ vẻn vẹn hai giây của Lưu Nhã Sắt.

Đã qua một năm, em lại như bảo hộ lấy một viên thuỷ tinh dễ vỡ, cố gắng giấu kín lấy bí mật này.

Em không dám ấn mở, cũng không dám xoá bỏ, cho nên vẫn một mực giữ tới nay.

Hôm nay rốt cuộc đợi đến thời cơ thích hợp, cũng tích góp đủ dũng khí, nhẹ ấn vào nút phiên dịch, hiện ra một đoạn tiếng Việt ngắn.

"Mùa hè rất ngắn, tương lai rất dài. Những năm khổ cực kia đã qua đi, về sau liền dừng ở bên cạnh chị, chúng ta cùng một chỗ vượt qua từng mùa hè, có được không?"

Xa cách một năm, vấn đề vốn đã bị phủ kín, rốt cuộc chờ đến một đáp án dành riêng cho nó.

"Được."

Hai tiếng trôi qua, lúc Thuỳ Chi vất vả vượt qua dòng người đi ra ngoài, âm thanh thông báo của điện thoại vang lên liên tục, không cách nào dừng lại.

Mở ra xem xét, chỉ nhận được ba tin tức hữu dụng.

Một cái đến từ nhân viên công tác "Hình ảnh của chị ở sân bay bị chụp đến rồi! Hơn nữa là cả lúc đi và lúc đáp tới Hồng Kông đều bị chụp!"

Chuyện đã rồi, để ý hay không cũng không còn quan trọng như vậy nữa. Thuỳ Chi trực tiếp kéo lại khẩu trang, xem đến tin nhắn tiếp theo.

Tin nhắn đến từ Tăng Khả Ny, nói "Không phải là tớ bảo cậu đợi thêm một chút sao? Tại sao lại gấp gáp đi Hồng Kông rồi!"

Tại sao à? Đương nhiên là nhớ đến phát cuồng, dũng cảm đuổi theo tình yêu.

Muốn biết rõ đoạn tình yêu này từ lúc bắt đầu, đều do Thuỳ Chi chủ động, mà một Thuỳ Chi chân thật nhất rốt cuộc đã quay trở về.

Em chỉ đơn giản trả lời một câu "Tớ đi tìm chị ấy, không cần lo lắng." về sau, Thuỳ Chi quay về giao diện tin nhắn, liền bắt được tin tức quan trọng nhất.

Đến từ lão sư tiếng Trung Ada của em,  bảo rằng "XXX bệnh viện, XX phòng bệnh, Mani ở nơi đó chờ em."

Đi theo tin nhắn chỉ dẫn, gọi một chiếc xe, thẳng đến khi tới bệnh viện, tâm tình của Thuỳ Chi càng là khẩn trương, một đường đi thật nhanh.

Lúc đến bệnh viện trời cũng đã tối muộn, mùi máu tươi cùng mùi thuốc thi nhau chạy vào xoang mũi, thúc đẩy em càng đi nhanh hơn, hướng về phía phòng bệnh mà lao tới.

Từ thang máy ra, chỉ cần rẽ phải là tới được nơi mà em vẫn luôn mong đợi, Thuỳ Chi lại đột nhiên dừng bước.

Tim đập như nổi trống, hơi thở phập phồng, cảm giác sợ hãi chiếm lấy toàn thân.

Là sợ hãi biết đến thương thế của Lưu Nhã Sắt? Hay là sợ hãi bị Mani trách cứ?

Cho dù là loại nào, có thể sẽ ngăn cản được Thuỳ Chi một năm trước, nhưng là sẽ không ngăn được Thuỳ Chi ở thời điểm hiện tại.

Em nắm chặt tay lại, cất bước, vượt qua chỗ rẽ, nhìn thấy đầu tiên chính là Mani đang ngồi ở trước cửa phòng.

"Nhã Sắt chị ấy..."

Mang theo dũng khí mà hỏi, nhưng đối phương lại chậm chạp không trả lời, chẳng qua là thở dài một hơi, đứng lên đối mặt cùng Thuỳ Chi.

"Em chạy tới như thế này, có nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Em chỉ muốn thấy được chị ấy."

Câu trả lời của Thuỳ Chi khiến Mani không ngờ tới, im lặng mấy giây, mới chậm rãi mở miệng.

"Nhã Sắt không có việc gì, không nghiêm trọng."

Tiếp nhận lấy hồ sơ bệnh án bằng tiếng Anh của Lưu Nhã Sắt, Thuỳ Chi cẩn thận đọc từ trên xuống dưới một lần.

Đại khái chính là nứt xương ở cánh tay phải, còn lại đều là vết thương ngoài da.

Chính xác là không nghiêm trọng, nhưng tại sao, nước mắt của em đột nhiên tràn đầy nơi vành mắt, ào ạt mà tuôn ra, từng giọt từng giọt làm ướt đi  tệp hồ sơ bệnh án.

"Tại sao lại khóc rồi?"

Kỳ thật nghi vấn của Mani cũng không khó để giải đáp.

Một người đang mang theo áp lực vô cùng nặng nề, lúc trút bỏ được gánh nặng, chính là thời điểm dễ dàng sụp đổ nhất.

Thực tế khi tiếp được tin tức tốt, mọi thứ như bình ổn, tâm tình liền là dễ dàng phóng xuất ra.

Bên này Thuỳ Chi khóc càng lợi hại, sợ tới mức Mani tay chân luống cuống, đành phải tiến lên mở cửa phòng bệnh.

"Em mau vào đi thôi."

Một tay dắt Thuỳ Chi vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cho hai người không gian riêng tư.

Tuy nói là phòng bệnh một người, nhưng diện tích phòng cũng không lớn, liếc mắt liền thấy được Lưu Nhã Sắt nằm nghiêng trên giường bệnh mà ngủ.

Thuỳ Chi nhẹ nhàng lại gần, cẩn thận mà quan sát người đã một năm không gặp.

Lưu Nhã Sắt vẫn gầy như vậy. Mái tóc ngắn mềm mại rơi trên đôi má, như là lông tơ của một chú cún nhỏ. Cánh tay phải bị quấn thạch cao, cố định ở trước ngực. Mu bàn tay có vài chỗ trầy da, liền dưới làn da trắng nõn của nàng, đặc biệt chướng mắt.

Lưu Nhã Sắt như là gặp phải ác mộng, cau mày, hô hấp cũng trầm trọng.

Chứng kiến cảnh này, trái tim Thuỳ Chi không khỏi quặn đau, em biết rõ, đó là biểu hiện khi Lưu Nhã Sắt đau lòng.

Thể xác cùng tinh thần đau khổ, nước mắt càng là không không chế được, nhưng em cũng không dám như lúc nãy tại trước cửa khóc lớn, sợ đánh thức người trước mắt, cho nên đành phải che miệng nức nở nghẹn ngào.

Đáng tiếc cũng không có hiệu quả, đều là phát ra âm thanh. Không có cách nào, Thuỳ Chi ghé đầu vào bên giường, dùi đầu vào khuỷu tay của mình.

"Ai đang khóc vậy..."

Lúc Lưu Nhã Sắt tỉnh giấc, mông lung mở mắt ra, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại tại bên cạnh tay trái.

Không cần phải đoán, mặc dù chỉ lộ ra phần ót, nàng vẫn có thể xác định được, đây là người nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Thuỳ Chi.

"A... chắc là vẫn còn ở trong giấc mơ rồi, như thế nào vẫn là đang mơ đây..."

Có thể là vẫn không thể phán đoán được tình cảnh hiện tại, cũng có thể là quá mức mộng ảo.

Tóm lại, Lưu Nhã Sắt kiên định mà cho rằng, đây là giấc mơ, trong mơ Thuỳ Chi đi đến bên cạnh mình, tri kỷ mà làm bạn.

Nếu là giấc mơ, vậy thì làm càn một chút, Lưu Nhã Sắt nâng lên cánh tay trái, nhẹ nhàng mà xoa đầu em.

"Nhã Sắt!"

Bất quá là chạm vào em vô cùng nhẹ nhàng, lại khiến đối phương giật mình, trực tiếp nhìn vào mắt nàng.

"Không phải là mơ sao?"

Thời điểm hai người nhìn nhau, Lưu Nhã Sắt mới phản ứng được, đây không phải là giấc mơ.

Thuỳ Chi ở đối diện cũng lập tức rõ ràng tình huống hiện tại, "Chị thường xuyên mơ thấy em sao?" "Chỉ có trong mơ mới to gan như vậy?", nghĩ đến những điều này khiến Thuỳ Chi hốc mắt bắt đầu đỏ bừng.

Nhưng lần này là không giống, khi giọt nước mắt của em rơi xuống, đã nhận được sự an ủi tốt nhất.

Hai tay ôm lấy cổ của Lưu Nhã Sắt, giữ chặt lấy.

"Thuỳ Chi..."

Hô hấp của em rơi vào bên cổ cùng với cảm giác ẩm ướt từ nước mắt, da thịt cảm nhận được nhiệt độ từ môi em, cùng với tiếng khóc nấc nghẹn ngào xâm nhập vào tai, đem hai người kéo về năm 2023, tựa như là cái ôm chặt ở buổi biểu diễn cuối cùng ấy.

Trên sân khấu, hô hấp của cả hai hoà vào nhau, yêu thương như là một ngọn lửa, thiêu đốt đến trong lòng của đối phương.

Đáng tiếc khi đó, hai người đều không nắm bắt lấy cơ hội, mặc kệ cảm tình, yên lặng rời xa.

Hôm nay thời thế đã thay đổi, vận mệnh lại lần nữa đem đến hy vọng, kết cục có thể xoay chuyển hay không?

"Nhã Sắt, em rất nhớ chị."

"Chị cũng nhớ em, rất nhớ em."

Lo lắng chỉ vẻn vẹn một giây, liền tiếp thu lấy cảm giác tốt đẹp này.

Lưu Nhã Sắt không khỏi giương lên khoé miệng, một tay đem Thuỳ Chi ôm càng chặt.

Đầu ngón tay xuyên qua tóc của em, xông vào mũi chính là mùi hương thơm ngát, làm cho nàng lưu luyến không nỡ buông tay. Nheo lại mắt, vô cùng hưởng thụ.

Thật vất vả ngưng lại nước mắt, Thuỳ Chi từ từ lui lại, rời xa cái ôm ấm áp.

Lưu Nhã Sắt vốn đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, lại bị hành động này của Thuỳ Chi làm choáng váng, lông mày nhíu lại, mờ mịt nhìn về phía đối phương.

Vừa nhìn chính là phát hiện rất nhiều thay đổi.

Một năm không gặp, Thuỳ Chi gầy đi rất nhiều, khuôn mặt bánh bao hay bị chính mình trêu chọc giờ đây đã hiện lên góc cạnh rõ ràng.

Khuôn mặt không trang điểm, khí sắc cũng không tốt, hốc mắt hồng hồng, tràn đầy tơ máu.

Tâm như bị nhéo đau, Lưu Nhã Sắt không quan tâm đau đớn, đưa lên tay trái, đau lòng mà vuốt lấy đôi má của em.

"Sao em lại gầy đi nhiều như vậy, là do bỏ bữa đúng không..."

"Chị cũng là như vậy, rõ ràng không chăm sóc tốt cho bản thân..."

Về việc một năm chia lìa, bất cứ lúc nào nhắc tới đều như một vết thương ở trong lòng cả hai.

Cũng may tại hôm nay trải qua chuyện này, hai người đều đã tích đủ dũng khí, muốn đối mặt, cùng nhau vượt qua nó.

"Nhã Sắt..."

"Chị đây."

Thuỳ Chi ôn nhu mà gọi, lại để cho lòng của Lưu Nhã Sắt ngọt ngào lên.

Hai người nhìn lẫn nhau, lại là không nói gì.

Lưu Nhã Sắt đột nhiên bật ra suy nghĩ, có nên tỏ tình lại một lần nữa hay không.

Hôm nay bản thân thảm tới vậy, Thuỳ Chi chắc có lẽ là sẽ không nỡ cự tuyệt...

Lưu Nhã Sắt vẫn còn đang xoắn xuýt, Thuỳ Chi lại không muốn im lặng nữa.  Đem những lời tỏ tình đã chuẩn bị tốt trên máy bay nói ra.

"Chuyện đã qua hãy để lại ở quá khứ, về sau mùa hè mỗi năm, liền cùng nhau cùng một chỗ, có được không?"

Nếu như lúc nãy có chút mơ hồ, hiện tại Lưu Nhã Sắt liền hoàn toàn thanh tỉnh.

Thuỳ Chi đây là tỏ tình với nàng sao?

"Làm sao vậy? Chị không muốn?"

"Không có!"

Bị Thuỳ Chi hỏi một câu không muốn hù đến thất hồn lạc phách, Lưu Nhã Sắt vội vàng lắc đầu.

Sau lại thấy lắc đầu không phù hợp lắm, lại chuyển qua gật đầu.

Hành động này của Lưu Nhã Sắt liền làm Thuỳ Chi bật cười.

"Em cười cái gì chứ... Chị nguyện ý. Chúng ta quen nhau đi!"

Rất sợ Thuỳ Chi đột nhiên đổi ý, Lưu Nhã Sắt trực tiếp dùng một tay giữ lấy bờ vai của đối phương, nghiêm túc mà nói.

"Không chỉ mùa hè, về sau xuân hạ thu đông đều cùng một chỗ!"

"Được rồi, chị nói sao thì chính là vậy."

Sau khi tiếp nhận câu nói này, Lưu Nhã Sắt mới phát hiện hôm nay không có nhìn thấy bạn tốt của hai người - máy phiên dịch.

Thuỳ Chi ngôn ngữ đều là giỏi như vậy sao, vẻn vẹn một năm đều có thể nghe hiểu mình nói gì, thậm chí là trả lời lại mình?

Lưu Nhã Sắt còn đang chìm trong kinh ngạc, Thuỳ Chi liền thừa cơ hội này, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của đối phương.

Vốn là đang giật mình, Lưu Nhã Sắt bị hành động này làm hoảng sợ, trực tiếp mở to hai mắt mà nhìn.

Nhưng rất nhanh, nàng liền điều chỉnh được tiết tấu, phối hợp với đối phương, chậm rãi điều chỉnh tốc độ.

Không khí xung quanh bắt đầu nóng lên, hai người cũng dần làm nụ hôn sâu thêm, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.

"A..."

"Chị Mani..."

Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ tràn đầy, Lưu Nhã Sắt chỉ có thể dừng lại nụ hôn đầu của hai người, ho vài tiếng để xoá đi bầu không khí ngượng ngùng.

"Điện thoại di động của em!"

Quăng điện thoại di động về với chủ nhân, chỉ mất ba giây.

Dùng tốc độ cực nhanh đóng lại cửa phòng, để lại không gian riêng tư cho cặp tình nhân, hai người không khỏi ngại ngùng.

"Điện thoại bị vỡ rồi."

Quả nhiên, không nhận được cuộc gọi cũng không đọc được tin tức phủ kín màn hình, trong đó cũng bao gồm hơn mười tin nhắn từ Thuỳ Chi.

"Cho nên điện thoại của chị không hề ở bên người từ lúc đó?"

"Đúng vậy, thời điểm đó quá hoảng loạn, trợ lý của chị là người mới, sợ hãi, cái gì cũng đều không cầm theo."

Nghe vậy, Thuỳ Chi không hề tức giận mà ngược lại cười ra thành tiếng, như vậy xem ra đúng là vận mệnh liền trợ giúp hai người một lần nữa.

"Sao em lại cười rồi?"

"Em cười vì nếu như lúc đó điện thoại ở bên người chị, chị liền sẽ nhận cuộc gọi của em, khả năng em sẽ không chạy tới nơi này, chúng ta liền sẽ không..."

Về tình huống cả hai người một lần nữa bỏ lỡ đối phương, cho dù chỉ là nếu như, Lưu Nhã Sắt cũng không muốn lại nghe đến, tranh thủ mở miệng cắt đứt câu nói của em.

"Không, chỉ cần hôm nay em gọi cho chị, chị liền nhất định sẽ không bỏ lỡ em lần nữa."

"Dũng cảm như vậy sao?"

Bị sự thẳng thắn của Lưu Nhã Sắt làm cho trong lòng mềm nhũn, Thuỳ Chi liền càng vui vẻ, thậm chí có tâm tư trêu đùa đối phương.

Không có đáp lại câu trêu đùa của em, Lưu Nhã Sắt nhìn đến hotsearch trên Weibo, nhíu mày lại.

"Em dũng cảm như vậy, một mình chạy đến Hồng Kông, không sợ bị lạc sao?"

"Không sợ nha, chị quen thuộc với nơi này như vậy, chắc chắn sẽ tìm được em."

Nghiêng đầu, hé miệng cười, Thuỳ Chi như một chú mèo nhỏ xuất hiện trước mắt nàng, lại để cho đôi mắt của Lưu Nhã Sắt lấp lánh như ánh sao.

"Về sau không được như vậy, phải cùng chị báo cáo."

"Vậy chị về sau cũng không nên bị thương, em không bao giờ muốn nhìn đến hotsearch một tin tức như vậy nữa."

Nhìn như là oán trách, kì thực là đau lòng. Như là một cặp đôi mới yêu, trong mắt đều là đối phương.

"Em yên tâm, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Sau này có chuyện gì sẽ báo cho em biết đầu tiên, sẽ không để cho em nhìn thấy hotsearch mới biết được."

Hiển nhiên là hiểu sai ý tứ của Thuỳ Chi, câu trả lời của nàng lại để cho em im lặng, nhịn không được hung hăng đánh lên đầu gối của đối phương.

"Đau..."

Lưu Nhã Sắt lập tức lộ ra biểu hiện đau đớn, làm Thuỳ Chi sợ tới mức mồ hôi liền chảy ra,vội vàng kéo ra chăn để kiểm tra.

"Nơi đây cũng bị thương?"

"Chỉ là trầy da thôi."

Đúng như lời Lưu Nhã Sắt nói, chỉ là trầy da, diện tích không lớn, vết thương cũng không sâu.

Nhưng vẫn là làm cho Thuỳ Chi vô cùng đau lòng, trách cứ bản thân vừa rồi hành động lỗ mãng.

"Đừng khóc, chị chính là trêu em một chút, cũng không đau tí nào hết."

Miệng đã cong xuống, nước mắt cũng tràn đầy nơi khoé mắt.

Biết rõ Thuỳ Chi chính là muốn khóc rồi, Lưu Nhã Sắt vội vàng ôm đối phương vào lòng.

Hai người tựa như muốn đem nỗi nhớ một năm nay ôm trở về, ôm rất lâu cũng không buông tay, thẳng đến nghe tiếng cửa mở ra một lần nữa.

"Nhã Sắt, bọn chị tới tìm em đây!"

Là các tỷ tỷ ở Hồng Kông tới thăm bệnh.

Cả đem hai lần bị cắt đứt, cả hai liền là mệt mỏi, trực tiếp tại trước mặt các tỷ tỷ công khai tình yêu.

Nhận được rất nhiều lời chúc phúc, sau đó lại là dặn dò.

"Chú ý một chút, đừng quá lộ liễu."

"Muốn khắc chế một chút rồi."

Sự quan tâm của các tỷ tỷ, hai người đều có thể lý giải. Nhưng trời sinh vô cùng cứng đầu Lưu Nhã Sắt, lại muốn cho Thuỳ Chi một danh phận.

Các vị tỷ tỷ cùng nhân viên công tác khuyên thế nào cũng không thông, cuối cùng vẫn là Thuỳ Chi một tiếng "No" mới chấm dứt.

Lưu Nhã Sắt đành uỷ khuất thoả hiệp, suy nghĩ cả buổi mới đem tin tức bình an phát lên Weibo.

Ảnh chụp là các vị tỷ tỷ cùng với Thuỳ Chi chụp chung cùng nàng, xem như là giải thích cho việc Thuỳ Chi đến Hồng Kông không phải chỉ một mình, để dư luận tiếp tục gây không áp lực lên em.

Nàng ghi một dòng trạng thái "Báo bình an cho mọi người, tôi rất khoẻ. Cảm tạ mọi người đã quan tâm, về sau tôi sẽ cẩn thận chút."

Nhìn như bình thường, kì thực tràn đầy tư tâm.

Như là đáp lại câu nói một năm trước của Thuỳ Chi lúc ở trên xe tràn đầy cảm giác của một người bạn gái "Chị cẩn thận đó". Một phương diện khác như là lời dặn dò cho bản thân, phải cẩn thận trân trọng tình cảm của hai người, muốn bảo hộ người yêu của mình.

Thuỳ Chi tại Weibo mười phút sau liền đã tới dòng trạng thái của nàng bình luận "Ăn nhiều trứng gà bồi bổ đó, đồ ngốc."

Cùng Lưu Nhã Sắt giống nhau, một câu mà hai nghĩa.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, fans hâm mộ đã bắt được tín hiệu của hai người, nơi nơi đều là "Họ là thật.", tình cảnh không hề thua kém đêm chung kết năm trước.

Tất cả mọi người đều tại hoan hô, không hề đi so đo suy đoán, một năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Tựa như là một giấc mơ, tỉnh rồi, cũng nên đi qua.

Về sau, kỳ thật cũng không hề biểu lộ quá nhiều.

Bởi vì trải qua chia xa, cho nên hiểu được trân quý.

Hai người tuân thủ lời hứa, len lén yêu nhau, lẳng lặng gần nhau.

Chỉ có hằng năm vào cuối hè cố định ngày đó, hai người nửa giấu nửa mở để lộ một ít tình hình gần đây.

Cùng một địa điểm, cùng một góc ghế sô pha, cùng một cảnh núi rừng,...

Cái gì cũng không nói, nhưng fans hâm mộ là đoán được tâm tư của cả hai.

Đơn giản chính là, đừng lo lắng, đừng quan tâm.

Mùa hè rất ngắn, tương lai rất dài, mặc kệ thế gian hỗn loạn, chúng ta liền cùng nhau tới già.

End.

—————————

Hiện tại thì đây là fic hay nhất mình đọc được của Chife trên lofter, sau này nếu tìm fic nào hợp ý mình sẽ tiếp tục dịch.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ một người dịch tay mơ như mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro