Khiêu Khích (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 大菠萝

Dịch: Shin Bùi

Beta: Tui

Lời tác giả:

1. OOC

2. Có tình tiết ngoại tình, nhắc đến rất nhiều tuyển thủ khác, không thích vui lòng click back.

--

Han Wang-ho chuyển về ký túc xá của GenG trước, Seo Dae-gil đến giúp.

Anh vội vàng chuyển nhà trước khi có thông báo chính thức trong mùa giải chủ yếu do không muốn gặp bất cứ ai. Người đã quen với chuyện mỗi năm đổi một đội như anh không thích ứng nổi với kiểu trạng thái cửu biệt trùng phùng này, càng huống chi, S10 không phải Park Jae-hyuk tự tiễn anh về nhà sao?

Thậm chí lúc cụng tay cũng chẳng nhìn mình lấy một cái, thật nực cười.

Nhưng có lẽ chính vì những người đồng đội ở Á vận hội, một năm gắn bó với S9 mà Park Jae-hyuk dễ dàng đoán được Han Wang-ho đang nghĩ gì. Anh về kí túc xá trước, chờ đồng đội cũ đến.

"Chào Giám đốc, em đã đến nơi rồi, phiền anh xuống đón em với nhé."

Lee Ji-hoon đáp lại một câu được rồi, nhưng người mở cửa lại là Park Jae-hyuk.

...

"Đã lâu không gặp, Jae-hyuk à", Han Wang-ho mở miệng trước. Anh luôn như vậy, khiến mọi người thấy thoải mái, đồng thời lại lặng lẽ vạch rõ giới hạn. Bây giờ anh vờ thân quen với Park Jae-hyuk chẳng qua vì ba vị Griffin còn lại luôn chơi với nhau cho nên trước đó anh luôn cố gắng tìm cho mình một người hợp tác.

"Lâu rồi không gặp."

"Bạn trai mới?"

Park Jae-hyuk đưa mắt ra hiệu Seo Dae-gil. Chú ad ngây thơ vô tội bị liên lụy có vẻ hơi bối rối, lại không dám phản bác trước khi Han Wang-ho lên tiếng.

"Là em trai, Jae-hyuk đang nghĩ gì vậy?"

"Cũng đúng, Faker-nim vĩ đại sao có thể cho phép cậu yêu đương được chứ?"

Park Jae-hyuk đơn thuần chỉ đang tự ghê tởm bản thân. Trong lòng Han Wang-ho biết rõ, Park Jae-hyuk bị buộc phải tham dự vào nhiều thời khắc quan rất trọng với anh, chẳng hạn như thất bại của S7, đội tuyển quốc gia tại Á vận hội 2018 cùng với một năm chật vật của S9 nên cậu ta hiểu rõ điều phiền toái ấy của anh hơn bất cứ ai.

"Jae-hyuk thay đổi rất nhiều kể từ khi anh Jong-in kết hôn nhỉ."

Được rồi, bản thân Park Jae-hyuk cũng không ngây thơ cho lắm.

Ghê tởm đối phương chốc lát coi như chào hỏi, sau khi thăm dò mới thấy bí mật trong lòng hai người bao năm qua chẳng hề thay đổi. Một người thủ vững trên ngai vàng của mình không lay chuyển, người còn lại cẩm thẻ xanh đến phương xa thành gia lập nghiệp.

Kiêu ngạo hống hách luôn là hình thức chung sống của bọn họ, đến nỗi người ngoài thường lầm tưởng rằng hai người không hợp nhau. Thực ra cũng hơi không hợp thật, nhưng cả hai đều hiểu, một năm tới đây họ nhất định sẽ trở thành chốn nương tựa của nhau.

-

Seo Dae-gil đặt đồ xuống đất. vì Park Jae-hyuk có mặt nên Dae-gil không cần giúp anh chuyển về kí túc xá nữa. Trước khi đi, cậu ta còn không nỡ mà ôm Han Wang-ho ở cửa một lúc, "Anh, em sẽ nhớ anh lắm."

"Anh cũng sẽ nhớ Dae-gil nhiều nhiều, vào DK phải biểu hiện cho thật tốt, anh Jeong-gyun cũng dữ lắm đó."

"Anh, anh biết em không có ý đấy mà."

Sự thiên vị mà Han Wang-ho dành cho Seo Dae-gil ở NS vô cùng dễ thấy. Trong giải mùa hè, cuối cùng Sao Dae-gil cũng mạnh lên, được chọn vào cùng một đội với Han Wang-ho. Rõ ràng là còn một năm nữa, cậu ta trăm cay ngàn đắng sắp tiến vào trong tim người anh trai này, không ngờ được năm người lại buộc phải đường ai nấy đi.

"Anh, cho dù phải chọn giữa đội vô địch với một đội bất kỳ nào đó có anh, em nhất định vẫn sẽ chọn anh."

Nhưng đó lại là GenG. Hiện giờ không còn nhiều đội lấy ad làm nòng cốt để xây dựng đội nữa, LCK cũng là một khu vực như vậy. Cậu ta không thể thay thế vị trí của Ruler, bản thân Han Wang-ho cũng là một giao dịch mà cấp trên trao đổi. Tuyển thủ như bọn họ đây đâu có quyền phản kháng.

Tiếng gõ cửa cắt ngang tình cảm thắm thiết của Seo Dae-gil. Vị ad không thể thay thế đang đứng sừng sững ở cửa:

"Đi ăn không"

"Đi, Dae-gil muốn đi cùng bọn anh không?"

"Thôi ạ."

Cảm nhận được Han Wang-ho thở phào nhẹ nhõm vì sự cắt ngang của Park Jae-hyuk, Seo Dae-gil cũng không muốn làm anh quá khó xử.

-

"Được đấy Han Wang-ho, em trai kém tuổi thật là trung thành tận tụy với cậu."

Trên đường đi ăn, Park Jae-hyuk bắt đầu giở trò trêu chọc anh, "Tôi thấy hai người một năm này ở chung hòa hợp phết đấy chứ, còn tưởng cậu cuối cùng cũng tính mở bát tìm tình yêu mới."

"Tình yêu mới cái đếch, thế sao cậu không tìm tình mới"

"Mấy tên Griffin nọ rất thú vị."

Park Jae-hyuk đột nhiên đổi chủ đề, Han Wang-ho cũng không muốn để ý tới cậu ta nữa, nhanh chân chạy vào cửa hàng nhỏ anh từng thích đến nhất khi còn ở SKT

NS GenG và T1 gần nhau lắm, gần đến mức anh không còn cần phải làm quen với bất cứ thứ gì.

"Chovy Lehends với Doran đúng chứ?"

Vì bị trao đổi qua đây quá đột ngột, Han Wang-ho thậm chí không quan tâm đồng đội của mình là ai.

"Đúng á, Chovy chính là cái người..."

"Bạn trai của Deft." Han Wang-ho tiếp lời Park Jae-hyuk. Anh có ấn tượng với người này, tất nhiên không chỉ giới hạn ở thao tác last hit gì gì đó mà người này đã chạy từ DRX sang HLE, cùng Deft.

"Tình sâu ý đậm đấy, sao lần này không thấy dắt theo Deft chạy nữa vậy?"

Nhân duyên của Kim Hyuk-kyu rất tốt, rất nhiều người thích anh ta, nhưng trong số đó chắc chắn không có Han Wang-ho và Park Jae-hyuk.

Han Wang-ho luôn cảm thấy mình và Kim Hyuk-kyu có một loại duyên phận không thể nói rõ. Bọn họ có rất nhiều bạn chung, lại đều là bạn chí thân của hai người. Chẳng hạn như Song Kyung-ho, chẳng hạn như Bae Jun-sik, xa hơn chút còn có Lee Sang-hyeok và Kim Kwang-hee.

Theo lý mà nói, mối quan hệ của bọn họ phải rất tốt mới đúng. Nhưng mỗi lần gặp nhau đều là chào hỏi gượng gạo và loạng choạng bước nhanh. Han Wang-ho không biết Kim Hyuk-kyu nghĩ gì về mình, nhưng anh không quá thích Kim Hyuk-kyu.

Thành thật mà nói, Han Wang-ho muốn thân cận với bất cứ ai đều rất đơn giản. Chỉ cần anh làm nũng một cái, đối phương sẽ lập tức ngốc nghếch mà tiến vào bẫy rập anh đã giăng ra. Nhưng với Kim Hyuk-kyu thì nửa chữ anh cũng không muốn nói nhiều. Đối phương cũng có vẻ như vậy, nhiều lần Bae Jun-sik cố gắng kéo gần quan hệ của hai người đều bị một trong hai người lấy cớ bận việc mà lảng tránh.

Han Wang-ho nghĩ đến Bae Jun-sik lại thấy người này ngây thơ đến dễ thương. Sao anh ấy không nghĩ xem vì cớ gì mà Song Kyung-ho, người cùng đội và rõ ràng thân với anh hơn, lại không bao giờ xen vào loại chuyện này.

"Này không phải tốt hơn sao, nhỉ, fmvp."

"May nhờ Peanut-nim đấy"

"Đcm Park Jae-hyuk, nửa đêm tôi nhất định sẽ vào phòng bóp chết cậu."

"Nhắc đến ký túc xá, cậu biết ký túc xá của chúng ta ở đâu không?"

"Chuyển đi rồi à?"

"Ừ, chuyển đến lầu T1"

...

Han Wang-ho thề rằng anh đã nhìn thấy vẻ cười trên nỗi đau của người khác từ khuôn mặt của Park Jae-hyuk, thực sự có thể coi là một chuyện vừa tai lại còn hại.

"Là tầng kiểu gì?"

Han Wang-ho nghĩ, nếu một người ở tầng 2 một người ở tầng 18, thì mình thà leo lên tầng ba bấm thang máy cũng không muốn đụng phải Lee Sang-hyeok.

"Nghĩa là ngay tầng trên, kiểu như cậu dẫm chân một phát bụi đất lập tức rơi trên đầu Lee Sang-hyeok."

Nếu biết trước thế này, Han Wang-ho có chết cũng không đồng ý quay lại GenG.

"Này, cậu nói xem, các cậu đã ký hai năm mà còn bị tách ra, này chắc không phải do Lee Sang-hyeok không nhìn nổi nữa mà chia cắt cậu với cái vị deokdam kia đấy chứ?"

"Cậu bị lậm tổng tài bá đạo hả?"

"Cũng khó nói chắc lắm, là cổ đông của T1 đấy, ai biết hắn ta đưa ra điều kiện gì để đồng ý gia hạn năm nay?"

Han Wang-ho lười suy xét mấy cái ý nghĩ hoang đường này của Park Jae-hyuk, vừa lặng lẽ uống bánh tổ vừa trù tính xem ba người Chovy Doran và Lehends đến GenG sẽ thành thế nào.

-

Thực tế gần giống với tính toán của anh, có thể không phải cố ý, nhưng mà ba người Griffin này có hơi nghiêm trọng thái quá. Choi Hyeon-joon và Son Si-woo còn xem như thân thiện bắt chuyện được chứ Jeong Ji-hoon thì luôn một mực im lặng. Han Wang-ho rất ghét loại người này, dù là trong công việc hay trong cuộc sống đều rất dễ gây phiền nhiễu cho người khác.

Ví dụ như trong buổi phát sóng trực tiếp của media day, Jeong Ji-hoon liên tục từ chối trả lời khiến Lee Seong-jin vã mồ hôi hột. Kang Chan-yong, người mà Park Jae-hyuk cũng không dám chọc vào, đến cả Faker còn phải kính cẩn gọi một tiếng anh Ambition mà Jeong Ji-hoon lại luôn tỏ một vẻ tuổi trẻ bồng bột không thèm quan tâm đến ai. Han Wang-ho chỉ có thể nhận trách nhiệm làm nóng hiện trường. Sau khi kết thúc, Lee Seong-jin lập tức chạy đến châm chọc, "Đường giữa của cậu khó chơi phết nhỉ."

"Trẻ con mà, anh chấp nhặt với chúng làm gì."

Han Wang-ho không để ý đến người đang trốn trong góc, đương nhiên cũng bỏ qua ánh mắt dò xét nọ.

Phải nói rằng Park Jae-hyuk chung sống với bọn họ coi như khá hòa hợp, như một con golden vô hại làm mọi người mê muội, nhanh chóng thân cận giúp đỡ mình, để lại Han Wang-ho một mình bị kẹp ở giữa.

Choi Hyeon-joon trông có vẻ là một đứa nhóc đơn thuần, Han Wang-ho rỗi hơi sẽ trêu chọc cậu ta vài câu. Mỗi khi gặp đồng đội mới anh đều sẽ như vậy, làm trăm lần cũng không chán, đối phương sẽ luôn cắn câu. Trước kia là Kwak Bo-seong, Kim Dong-ha, mãi sau đến Seo Dae-gil, anh luôn có thể dành được sự ưu ái từ người khác.

Nhưng đột nhiên lại nhảy đâu ra một Jeong Ji-hoon.

Han Wang-ho đã trả lời phỏng vấn trước khi Jeong Ji-hoon đến kí túc xá. Khi đó đổi phương hỏi anh muốn chơi cùng người đi đường giữa nào, trong đầu anh nhanh chóng lướt qua một vài người đi đường giữa của LCK và LPL, có thể kể tên ra như Lee Sang-hyeok cũng chỉ có vài người như vậy.

"Chovy, tôi muốn hợp tác với em ấy một lần trước khi giải nghệ."

Thành thật mà nói, cuộc phỏng vấn đó chỉ hòng làm Lee Sang-hyeok buồn nôn mà thôi.

Chưa biết Lee Sang-hyeok có buồn nôn hay không, nhưng anh đã thành công bị Jeong Ji-hoon ghê tởm.

Sờ lương tâm mà nói, Han Wang-ho không có ham mê cướp bạn trai của người khác. Jeong Ji-hoon coi anh là người như thế nào anh không quan tâm. Nhưng thằng nhóc này không hiểu sao đối xử với anh rất xa cách từ lúc mới gặp, điều này vẫn khiến người kinh nghiệm xã hội phong phú khéo đưa đẩy như anh có hơi không thoải mái.

Những phương pháp trước đây dường như đều không có tác dụng gì với Jeong Ji-hoon, đối phương cứ ác liệt như vậy mà xem anh biểu diễn, dùng hành động vạch rõ giới hạn.

-

Sau kỳ chuyển nhượng, đến lúc chuẩn bị bắt đầu cho mùa giải mới.

Việc đầu tiên phải làm là quay new season opening, kiểu quay này thường là có người thì thích, có người lại sầu. Đội nào được quay vào buổi chiều là vui nhất, ngủ một giấc no nê rồi đi chơi một chuyến là lại có thể về kí túc xá chơi game. đáng tiếc GenG bị xếp vào sáng sớm. Ai nấy xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi, Han Wang-ho trên xe dựa vào Choi Hyeon-joon ngủ thiếp đi. Jeong Ji-hoon ngồi ở ghế sau nhìn dáng vẻ Choi Hyeon-joon dè dặt không dám nhúc nhích lại thấy buồn cười.

Anh biết anh ta đã từng dựa qua bao nhiêu người không.

Đến nơi thấy đối diện là NS, LCK nói sao cũng phải diễn cảnh hậu trao đổi đồng đội. Tại sao không chọn KT, tốt xấu gì thì nó cũng ngang hàng. Nhưng Han Wang-ho người này ấy mà, rời LPL một năm trở về có thể khiến LCK đặc biệt treo bảng Welcome Back mừng anh về. Lúc đó hình như Jeong Ji-hoon và Kim Hyuk-kyu đang cùng xem trận đấu, "Đến mức ấy sao, làm như LCK thiếu người đi rừng lắm vậy."

Khi đó Jeong Ji-hoon dường như đã nói như vậy. Hồi S10 mặc dù hai người không cùng đội nhưng cậu có ấn tượng với Han Wang-ho. Dù rất không muốn thừa nhận nhưng ai lại không ấn tượng với Han Wang-ho cơ chứ. Theo những gì cậu nhớ thì thời điểm đó phong độ của Han Wang-ho có vẻ không tốt lắm, bị GenG đánh bại ở vòng bảng.

Lại một tuyển thủ có tiếng ngã ngựa, cậu ôm tâm thái xem náo nhiệt muốn xem xem đội nào sẽ chọn người kia. Kết quả không ngờ Han Wang-ho thực sự carry NS, là người đi rừng ở đội một và được MVP của cả giải mùa hè, thậm chí đến chính bản thân cậu còn với không tới.

Cuối cùng còn không phải bị mình đánh bại sao, Jeong Ji-hoon dường như vô cùng tận hưởng dáng vẻ đau khổ của Han Wang-ho.

"Wang-ho ới."

"Anh Wang-ho."

Là giọng của Jang Yong-jun và Kwak Bo-seong.

Kwak Bo-seong thì bỏ đi, mấy năm nay thực sự là bị Jeong Ji-hoon đè trên đầu. Nhưng Jang Yong-jun thì khác, mùa giải trước? Hay là khi diễn ra giải mùa xuân, trận đấu giữa HLE và NS vừa vặn xếp sau DK.

Trong phòng nghỉ phát giọng sau trận đấu của DK

"Wang-ho ơi cố lên!!"

"NS cố lên"

"Wang-ho cố lên cố lên"

Là Heo Su, Kim Dong-ha và Jang Yong-jun. Bọn họ chẳng chút quan tâm đến cảm nhận của thành viên HLE, cứ thế chẳng kiêng nể gì, gióng trống khua chiêng rầm rộ cổ vũ cho NS.

Này chắc là đặc phép của đội vô địch chăng? Hay nói cách khác, Han Wang-ho đủ khiến bọn họ thiên vị đến mức độ này.

Lúc đó hình như cậu còn ôm Kim Hyuk-kyu nũng nịu, "Anh, không có ai cổ vũ chúng mình, chúng mình thật đáng thương."

"Không phải Ji-hoon carry là được rồi sao?"

Thực tế thì cậu carry thật, mà thực tế cậu cũng nhận ra, bất kể thành tích của Han Wang-ho ra sao, họ hoàn toàn không quan tâm. Họ chỉ cần bộc lộ tình yêu của mình dành cho Han Wang-ho mọi lúc mọi nơi để khiến anh vui vẻ là được.

Cảnh quay 10 giây trên ống kính có thể mất cả tiếng đồng hồ để quay, vất vả lắm mới kết thúc. mọi người ai nấy đều run rẩy vì lạnh, vừa định đi ăn ramen thì bị nhân viên gọi lại, "Thật ngại quá mọi người, chúng ta còn một cảnh quay khác, khả năng sẽ phải quay muộn chút, mọi người vui lòng quay lại đợi trong phòng nghỉ sau khi ăn xong nhé."

"Cảnh gì?"

"Là cảnh quay quần chúng, phải đợi người đến đủ mới quay được."

"Ai đến đủ cơ?"

Han Wang-ho nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nhân viên, biết anh ta muốn nói gì đó, anh chọn cách hỏi thẳng: "Khi nào thì T1 đến?"

"Chúng tôi hẹn lúc hai giờ chiều."

Chứng tỏ phải đợi ở đây hai ba tiếng. Nhưng địa điểm quay quá hẻo lánh, chạy ra ngoài rồi lại quay về chỉ để ăn bữa cơm có vẻ hơi không đáng, chưa kể không có tài xế nào chịu tự làm khổ mình chỉ vì một bữa ăn của tuyển thủ.

Park Jae-hyuk xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, "Không bằng chúng ta gọi điện hối anh ta đến sớm đi."

Gọi anh ta? Tôi thà đợi đến nửa đêm cũng không thể gọi cho anh ta. Han Wang-ho tự động phớt lờ lời nói của Park Jae-hyuk, định giữ im lặng.

Jeong Ji-hoon dường như nói rõ không muốn hợp tác, "Rõ ràng đã có người rời đi rồi?"

Kim Hyuk-kyu vẫn đang đợi cậu ta đi ăn, cậu đã không gặp Kim Hyuk-kyu một thời gian dài rồi.

Han Wang-ho trông thấy vẻ nôn nóng của Jeong Ji-hoon thì không khỏi bật cười. quả nhiên là trẻ con, buồn vui viết hết lên mặt, dễ bị cảm xúc chi phối.

"Đúng thế, nhưng mà..."

Nhưng mà chúng tôi phải giữ lại vài tuyển thủ.

Staff không dám nói ra câu này, ngập ngừng lắp bắp, nhưng Jeong Ji-hoon lại không buông tha cho anh ta:

"Mỗi đội giữ lại vài người là được chứ gì? Khoảng ba bốn người?"

"Được được"

Han Wang-ho cảm thấy nếu mình không mở lời, GenG sẽ bị chụp lên đầu cái mũ bắt nạt mất. Nhìn ánh mắt biết ơn của staff, anh dùng cùi chỏ đụng đụng Jeong Ji-hoon, "Được rồi, anh ta cũng nghe thủng rồi, ba người là được, đi thôi."

"Em cũng đi đây, Jae-hyuk, nhờ anh cả đấy, cảm ơn đội trưởng đại nhân"

Jeong Ji-hoon còn chưa kịp phiền não việc phải ngồi chung xe với Han Wang-ho đã bị chắn ngang.

"Ờm, Peanut-nim...anh không được đi."

Hóa ra không nhất thiết phải có mặt tất cả mọi người, mà chỉ cần vài vị này đây thôi, còn lại có hay không cũng không sao.

Jeong Ji-hoon đột nhiên cảm nhận được thực tế phũ phàng. Một số tuyển thủ LCK cần cù tận tụy thi đấu biết bao năm vẫn không có được đãi ngộ tốt, bị bỏ lại trong góc video quảng cáo, thậm chí không ai hỏi đến.

"Tôi? Các anh quay muốn quay cái gì?"

Han Wang-ho lại một bộ ngây thơ vô tội như vậy, thật không đoán ra sao?

"Vậy Ji-hoon, em đi đi"

"Không sao, em cũng không đi."

Jeong Ji-hoon đột nhiên muốn nhìn xem, Han Wang-ho trước mặt Lee Sang-hyeok là cái dạng gì.

Cậu gọi cho Kim Hyuk-kyu, xin lỗi nói rằng có việc gấp không đi được. Cậu không biết tại sao mình lại giấu giếm chuyện đó với Kim Hyuk-kyu, rõ ràng với tư cách Chovy, bị bỏ lại là chuyện đương nhiên, nhưng mỗi khi gặp chuyện liên quan Han Wang-ho, cậu luôn cảm thấy có hơi chột dạ.

"Ầy, chán chết, tôi không đi được nữa." Han Wang-ho cam chịu, cầm lấy một đống đồ tạo hình, làm tổ trên ghế sô pha trong phòng nghỉ chuẩn bị ngủ bù. Trong khi mê man ngủ, anh cảm nhận được có ai đó phủ lên mình một chiếc áo khoác lông, cố mở mắt ra lại chỉ thấy một bóng lưng khắc tên Chovy.

Một số người thật sự rất là khẩu thị tâm phi. Han Wang-ho kéo kéo áo khoác lông của Jeong Ji-hoon, ngửi thấy mùi hương trên người của đường giữa. Cậu ta mới chuyển đến ký túc xá không lâu nên không cần giặt áo khoác ngoài mỗi ngày, trên người Jeong Ji-hoon vẫn còn giữ mùi hương xà phòng giặt ở nhà, hương cỏ xanh nhàn nhạt. Han Wang-ho hài lòng quấn mình trong mùi hương ấy, chẳng mấy mà trên người chúng ta sẽ tỏa ra cùng một mùi vị.

Tháng mười hai Seoul dường như quá lạnh, Jeong Ji-hoon nhìn Han Wang-ho co quắp trên ghế sô pha, tự cuộn mình thành một quả bóng nhỏ để ủ ấm bèn có chút không đành lòng. Nói cho cùng, người này cũng chưa đụng chạm gì đến cậu, cậu chỉ không muốn anh bị cảm lạnh ảnh hưởng tới thi đấu mà thôi. Jeong Ji-hoon tự an ủi tâm lý mình mà bỏ qua một điều, cách thi đấu còn tận một tháng, dù cảm nặng đến mấy cũng bình phục được, hơn nữa có vẻ cậu đã quên bản thân cũng là người sợ lạnh.

Khi T1 đến, Jeong Ji-hoon và những người khác vừa lúc trở về từ căng tin, đang đi trên hành lang thì bị gọi đến địa điểm quay phim "Vậy thì tôi đi đánh thức Wang-ho." Son Si-woo nói với staff, "Bọn tôi đến sớm quá, Wang-ho vừa ngủ bù."

T1 đứng ngay bên cạnh, cả người của DK cũng đi ra, satff cũng không dám lơ ​​là bọn họ, vội vàng nhường đường cho Son Si-woo. Để hai đội đợi ở đây anh ta chắc chắn sẽ bị ông chủ mắng cho máu chó đầy đầu.

Nhưng Son Si-woo còn chưa đi được mấy bước đã bị một giọng nói chặn lại.

"Để em ấy ngủ đi, đợi xếp vị trí xong thì gọi qua."

Giọng nói bình thường có vẻ thờ ơ xa cách giờ đây lại mang một tia dịu dàng.

Nhân viên nghe Lee Sang-hyeok nói vậy đương nhiên không dám trái lời, sợ một ông lớn khác không vui. Anh ta khó xử nhìn phản ứng của các tuyển thủ DK, hình như không đáng ngại lắm?

"Trời lạnh như vậy mà ngủ sẽ không cảm lạnh chứ?" Seo Dae-gil có chút lo lắng, cái người anh kia ngày nào cũng tập thể dục nhưng vẫn dễ bị ốm, cậu ta vỗ vỗ vai Kim Geon-bu, "Các cậu đi trước đi, tôi lấy cái chăn rồi qua."

"Không cần."

"Anh ấy đang đắp cái áo khoác của tôi."

Không thể không nói, với dáng người và tướng mạo của Jeong Ji-hoon, đứng đó thực sự có chút dọa người. Cậu có một đôi mắt phượng dài mảnh, ánh mắt lạnh lùng bướng bỉnh, dù đeo khẩu trang cũng có thể trông thấy sống mũi cao thẳng.

Diện mạo và biểu tình như vậy thoạt nhìn sẽ khiến người khác cảm thấy cậu quá mức sắc sảo. Dù đã lạnh run lên, vẫn cứ khăng khăng muốn phân cao thấp, trước mặt Lee Sang-hyeok và Seo Dae-gil nhắc nhở một chút ai mới là đồng đội hiện tại của người kia.

Trông cái điệu bộ này sai sai, Park Jae-hyuk vội vàng qua chào hỏi staff dẫn đường, "Được rồi, được rồi, Peanut-nim sẽ qua sau, mọi người đi với tôi trước."

Đến hiện trường liền phải chờ đợi, hay là nói đứng chờ mòn dép.

Khi chụp ảnh nhóm luôn xếp một người bên trái một người bên phải, bởi vì phía tổ chức cũng không thể xác định cuối cùng ai sẽ là người ở lại, vì vậy họ chỉ có thể đến hiện trường xếp vị trí theo lý lịch.

Lee Sang-hyeok có vẻ hơi nhàn nhã tự đắc, dù sao thì hắn vẫn luôn ở vị trí đó, bất kể người đứng sau từ bdd đổi thành chovy, lại chuyển sang showmaker thì đối với hắn cũng chẳng khác biệt gì.

"Có lẽ tạm thời phải để anh thế chỗ Peanut-nim, nếu không chúng tôi sẽ khó sắp xếp."

Son Si-woo đã quen rồi, hỗ trợ có thể được xếp hạng trong liên minh chẳng có mấy người. Hình như Beryl và Keria đều không có mặt, đương nhiên Son Si-woo sẽ không được xếp tên khi chụp kiểu ảnh nhóm lớn như vậy.

"Để tôi thế chỗ của anh ấy."

Jeong Ji-hoon đột ngột lên tiếng, khiến Son Si-woo cùng tuyển thủ và nhân viên xung quanh sững sờ trong giây lát, đến cả Lee Sang-hyeok cũng không nhịn được quay đầu lại.

"Nhưng Chovy-nim, chỗ của cậu ở bên đó."

Là vị trí sát sau tay trái của Lee Sang-hyeok, nhưng Jeong Ji-hoon đã không muốn hết lần này đến lần khác hợp tác với cái kiểu quay gì mà chúng sinh ngẩng nhìn Chúa này nữa, "Tôi không quay, đổi người khác qua đứng đó đi."

Nhưng ngay cả Jeong Ji-hoon cũng không đứng đó thì ai có tư cách đây, staff lúng túng. Cái vị chovy này quả thật khó hầu y như lời đồn, đã bướng lên ai cũng không khuyên nổi.

"Vậy thì đổi người đi." Lee Sang-hyeok nói câu thứ hai trong ngày, "Cậu đứng thế chỗ Wang-ho cho tốt là được."

Đợi đến khi thực sự an ổn vị trí, Jeong Ji-hoon mới cảm thấy cạn lời, chẳng phải cậu chỉ chuyển từ trái sang phải thôi sao. Cậu nhìn những người đứng xung quanh mình, người được gọi là người kế nhiệm của Showmaker, người được huấn luyện bởi T1 Canna, cùng với người cậu ta nên gọi là đồng đội của Peanut trong hai mùa giải 5 năm trước? Phần quan hệ này hình như không đủ để cậu đứng ở vị trí này.

Nhưng Jeong Ji-hoon biết, tin rằng những tuyển thủ đứng sau cậu cũng biết, bao gồm cả các quan chức LCK, rằng những lời đồn thổi xôn xao truyền đi những năm đó chắc chắn không phải vô căn cứ.

Han Wang-ho cứ vậy thong thả đến muộn trong một đống ánh mắt xem náo nhiệt. anh tươi cười chào hỏi mọi người, miệng liên tục xin lỗi nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn."

Nhưng nếu nghe kỹ sẽ biết người này không hề có nửa phần hối lỗi, một câu xin lỗi nghe vào như đang làm nũng, anh biết sẽ không ai trách mình. Jeong Ji-hoon nhìn không quen Han Wang-ho một bộ cậy mọi người đều thích mình mà hết lòng lợi dụng, đây là một loại đặc quyền hả?

Han Wang-ho bước đến chỗ Park Jae-hyuk trước, cách Lee Sang-hyeok khoảng ba hàng ghế, "Sao cậu không đứng lên phía trước một tí?"

"Tôi không xứng, cậu cút nhanh."

Park Jae-hyuk mới không có tâm tư cùng anh diễn cái loại kịch bản ngốc bạch ngọt này. Cậu ta không tin Han Wang-ho không đoán ra mình sẽ được sắp xếp đứng đâu.

"Wang-ho, lại đây."

Đây là câu thứ ba Lee Sang-hyeok nói tại hiện trường. Khác với hai câu trước, giọng điệu lần này dịu dàng như hấp dẫn của trọng lực, khiến Han Wang-ho vô thức muốn đến gần hắn.

Đến gần mới phát hiện chiếc áo khoác trên người Han Wang-ho không cùng size với anh, vừa dài lại rộng, bọc đến chỉ lộ ra một đôi mắt, khiến anh trông càng trẻ ra. Anh đẩy chiếc áo khoác vẫn luôn ôm trong lòng cho Jeong Ji-hoon, "Em không lạnh à?"

Jeong Ji-hoon muốn nói anh thực phí lời, hơn hai mươi tuyển thủ trên sân có mình em mặc đồng phục trông như thằng ngốc vậy anh nghĩ em có lạnh không? Nhưng cậu biết đây không phải lời Han Wang-ho muốn nghe, vì vậy cậu tùy theo ý muốn của Han Wang-ho, "Tại sao lại mặc áo của em?"

"Bởi vì quần áo của Ji-hoon bị anh ủ ấm rồi, hạnh phúc như quấn chăn bông quanh người ấy."

Đều là nói nhảm, Jeong Ji-hoon lười vạch trần anh, muốn xem người này còn muốn nói cái gì nữa, "Vả lại, anh rất thích mùi hương của Ji-hoon nữa."

Giọng nói của Han Wang-ho không lớn không nhỏ, nhưng Heo-su nghe được rõ ràng. Cậu ta kinh ngạc nhìn Lee Sang-hyeok, sẽ không cãi nhau đấy chứ.

Nhưng ánh mắt của Lee Sang-hyeok giống hệt một vị thần thực thụ, nhìn thấu mọi thứ Han Wang-ho đang làm. Han Wang-ho ghét nhất ánh nhìn đầy thương hại của hắn bắn về phía anh, như thể đây chỉ là một trò hề do anh cố tình gây sự tạo ra mà thôi.

Thực ra Lee Sang-hyeok không ngờ được sẽ là Jeong Ji-hoon. Hắn cho rằng Han Wang-ho sẽ chọn Choi Hyeon-joon. Suy cho cùng chuyện Jeong Ji-hoon hẹn hò cùng Kim Hyuk-kyu trong liên minh cũng không tính là bí mật gì. Hắn không khỏi hơi đau đầu, Han Wang-ho càng ngày càng xấu xa, hay có lẽ hắn và Song Kyung-ho mới là người khơi mào chuyện đó.

Nếu vào lúc này, Lee Sang-hyeok chọn ngăn Han Wang-ho thay vì để anh tiếp tục trêu ghẹo Jeong Ji-hoon, thì rất nhiều chuyện sau đó đã không xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro