Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý của tôi chính là, hay là em dọn đến đây ở cùng với tôi đi?"

Hai người cùng nhau ngã vào trên sofa, Kim Jennie theo bản năng ôm chặt Kim Jisoo, chóp mũi chạm chóp mũi khoảng cách càng làm cho Kim Jennie tim đập nhanh hơn, hô hấp trở nên gấp gáp.

Người trước mắt là người mà nàng đã từng rất yêu, là người trong mộng sáu năm qua nàng ngày nhớ đêm mong, là đạo ánh sáng mà nàng đã khổ sở tìm kiếm. Kim Jennie bị sự ấm áp mê hoặc, đôi má nhỏ mũm mĩm đầy nét cười, Kim Jennie ngẩng đầu lên, nâng trán và nhẹ nhàng chạm vào trán Kim Jisoo.

"Được."

Nếu như có thể, quá khứ sáu năm mà nàng vắng mặt kia, nàng muốn từ từ bù đắp cho cô.

Kim Jisoo mỉm cười, đôi môi trái tim nhếch lên, trong mặt tràn ngập ấm áp, chị mím môi, phồng má để nàng chọc vào má mình. Kim Jisoo ngước mắt lên, đối phương lè lưỡi nghịch ngợm cười, cực kì giống một đứa trẻ.

Mèo nhỏ mềm mại ngoan ngoãn như vậy thật khiến người ta muốn phủng trong lòng bàn tay cẩn thận che chở, ánh mắt chị cũng không một khắc nào rời khỏi cặp má phấn nộn của nàng. Kim Jisoo bị mê hoặc, vươn tay phải ra vuốt tóc Kim Jennie, ngón tay có nốt ruồi trượt trên làn da trắng nõn và non nớt của đối phương, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương, lòng bàn tay dọc theo cánh tay đi xuống phía dưới, đi qua eo lại bị đối phương kìm lại.

"Nhưng mà, hôm nay thì em phải về nhà."

Kim Jennie nghiêng đầu, đem cái đầu nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay trái của Kim Jisoo cọ cọ, làm người trong lòng cũng hơi ngứa ngáy. Những ngón tay mảnh khảnh được Kim Jennie kéo lên từ thắt lưng và đan vào nhau, Kim Jennie dùng giọng điệu khàn khàn quyến rũ của mình làm nũng, nâng cằm đưa môi đến gần đôi môi trái tim của đối phương hôn lên một cái.

"Em đã đồng ý với Lisa hôm nay sẽ trở về, lại nói muốn em dọn đến đây ở cũng phải trước đem quần áo đồ đạc tới đây đi!" Kim Jennie nhìn Kim Jisoo chu cái miệng nhỏ nhắn, hai tay duỗi ra nhéo nhéo lỗ tai của chị, coi như cố ý trả thù việc đối phương khi nãy nhéo má nàng, tới khi lỗ tai Kim Jisoo nóng lên mới bỏ ra.

"Em có thể mặc đồ của tôi mà." Kim Jisoo nhíu mày, dùng lưỡi cọ vào răng cửa, nuốt nước bọt, bàn tay không nghe lời lại đi xuống, ngoan cường đặt ở bụng dưới.

Một khi ý nghĩ của con thỏ nhỏ bị kích động, nó sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu.

"Vô lại!"Đối phương bàn tay ấm áp xuyên qua quần áo đặt trên bụng nàng, Kim Jennie mắt mèo trợn to, lập tức đè lại cái tay không nghe lời của Kim Jisoo, nhíu lại mi làm bộ hung ác đạp người phía trên xuống.

Kim Jisoo trên mặt tràn đầy sự vui vẻ, bàn tay bị đối phương bắt được thoát ra, trượt đến bên cái eo không chút mỡ thừa của nàng thì ngoan ngoãn dừng lại, không làm loạn nữa, cả người nghiêng xuống ôm lấy người trong lòng, chiếc cằm góc cạnh đặt lên vai nàng. Hô hấp quét qua vai nàng, hít lấy mùi nước hoa Chanel, sự lên xuống của yết hầu cô làm nàng cũng cảm nhận được. Kim Jisoo thở ra và nói ra những lời trong lòng bằng một giọng lạnh lùng.

"Vậy tôi đưa em về."

Khi xuống xe, cả hai vẫn không muốn rời đi, Kim Jisoo kiên quyết xuống xe và đưa người bên kia vào nhà, Kim Jennie xuống xe trước, quay lại và đẩy Kim Jisoo trở vào trong xe và đóng cửa lại để ngăn người bên kia xuống xe, Kim Jisoo miễn cưỡng đẩy mạnh, lại sợ rằng cửa xe sẽ theo quán tính làm tổn thương Kim Jennie, người sinh ra đã có yếu ớt.

Không còn cách nào khác, Kim Jisoo chỉ có thể kéo cửa sổ xe xuống, vươn đầu ra ngoài muốn một cái hôn. Mèo nhỏ đáng yêu dù muốn nhưng lại giảo hoạt cự tuyệt, thân thể cố ý lùi về sau một tí không cho đối phương được như ý. Cặp má phấn nộn nâng lên cùng nụ cười hở lợi, Kim Jennie rất nghịch ngợm, ngón trỏ cùng ngón cái đưa ra kẹp lấy đôi môi trái tim của Kim Jisoo mân mê, cúi nửa người xuống nhìn Kim Jisoo, không để chị được như ý.

"Được rồi! Thật sự em phải vào nhà rồi, ngày mai gặp nha!"

Như đang dỗ dành một đứa trẻ, Kim Jennie một tay vò tóc Kim Jisoo, tay kia bịt lấy đôi môi trái tim, nàng chớp mắt thích thú quay người bỏ đi, cổ tay bị người trong xe vững vàng khoá lại.

"Trước khi ngủ ngon thì phải hôn một cái chứ!"

Kim Jisoo đem đầu từ bên trong xe thò ra tới nhiều hơn, bĩu môi hướng Kim Jennie đòi hỏi. Đôi tay buông thõng ở cửa sổ xe ngẩng đầu chờ đợi biểu tình của nàng. Một cô gái mềm mại và dễ thương như vậy trông không giống chủ tịch của một công ty nổi tiếng chút nào, chị vẫn còn là một đứa trẻ! Đó là Kim Jisoo, người vẫn luôn duy trì tình yêu đối với nàng trong sáu năm qua, Kim Jisoo đó!

Kim Jennie mỉm cười, dường như nàng lại nghe thấy lời tỏ tình của cô gái tỏa nắng ở sân trường đại học sáu năm trước, Kim Jennie bước tới, nhẹ nhàng dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy khuôn mặt thanh tú và lạnh lùng của Kim Jisoo, và hôn nhẹ lên đôi môi trái tim của chị.

"Ngủ ngon!"

Trước khi vào cửa, Kim Jennie quay đầu mỉm cười với người trong xe, âm thầm khua tay múa ba chữ "Em yêu chị" trên môi, nhìn thấy Kim Jisoo mỉm cười hôn gió một cái, sau đó tinh nghịch lè lưỡi và đóng cửa lại.

Cho đến Kim Jennie hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, Kim Jisoo mới đem nụ cười như ánh mặt trời thu lại. Chị ngồi ở ghế sau thẳng lưng, nhìn nốt ruồi ở mặt trong lấy hai ngón tay xoa xoa, lỗ tai đỏ lâu vẫn chưa dịu đi. Ngọn lửa đã bùng cháy trong người không có cách nào dập tắt ngay được nên chị lạnh lùng bấm điện thoại cho Park Chaeyoung.

"Đang ở đâu? Chị đi đón em."

------

"Chị còn biết đường về sao?!" Kim đồng hồ treo trên tường chỉ 12 giờ rưỡi, Lisa đang nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách vừa ăn táo vừa xem TV nghe thấy tiếng mở cửa liền ngước nhìn Kim Jennie, cắn một miếng táo vừa nhai vừa nói.

Kim Jennie đang thay giày ngẩng đầu lên cười với Lisa rồi từ từ bước tới, chiếc túi theo trên tay nàng cùng cả người ngã xuống ghế sofa bên cạnh Lisa.

"Haiz!" Mang theo mệt mỏi Kim Jennie ngã xuống ghế sofa, dang hai tay ra hít sâu, khuôn mặt phấn nộn không nhịn được nở nụ cười. Kim Jennie cắn cắn môi xoay người sang một bên, khuỵu khuỷu tay chống đầu, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào đùi người bên cạnh.

"Lisa, hai ngày nữa chị định chuyển ra ngoài ở một thời gian." Mắt mèo ngước mắt nhìn chằm chằm đối phương, khóe miệng mang ý khẽ cười, phảng phất đang mong mỏi đối phương hỏi thăm nguyên nhân, nàng sẽ khoe khoang về Kim Jisoo một cách kiêu ngạo.

"Ừ? Tại sao? Nhanh như vậy sẽ phải vào tổ quay sao?" Nước táo chảy ra từ khóe miệng, Lisa dùng khăn giấy trên bàn cà phê lau đi, sau đó quay đầu cúi đầu nhìn Kim Jennie.

Mèo con xấu hổ cười ngượng ngùng, lông mi cụp xuống, lông mày động đậy, giọng Âu Mỹ phát ra âm thanh giải thích đáp án, "Kim Jisoo muốn chị dọn đến ở cùng chị ấy, chắc là chị ấy ghen tị với việc chị ở cùng em." Kim Jennie ngước đôi mắt mèo nhìn Lisa, càng nghĩ càng thấy ngọt ngào, nàng hết lần này đến lần khác cảm thấy buồn cười với vẻ mặt ghen tuông trẻ con của Kim Jisoo, đưa tay vén mái tóc rối bù của mình sang một bên, và tiếp tục: "Thật tình cờ là địa điểm quay bộ phim mới không xa nhà chị ấy. Nó gần hơn và thật thuận tiện khi sống cùng chị ấy."

Quả táo rơi xuống đất lăn lóc, Lisa kinh ngạc cúi người ném quả táo vào thùng rác một cách vô hồn, ngồi trở lại sofa, khoanh chân dựa lưng vào lưng, cắn cắn môi suy nghĩ, rất lâu mới quay mặt lên nói.

"Chị còn yêu Kim Jisoo phải không?" Từ này là "yêu" mà không phải "thích", Lisa khoanh chân xoay người sang một bên, đặt hai tay lên vai Kim Jennie, bắt đối phương nhìn mình một cách nghiêm túc.

Như vậy đè lại mình đột nhiên nghiêm túc đặt câu hỏi Lisa ngược lại để cho Kim Jennie rất không thích ứng, nàng che miệng cười lớn, dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu đứa nhỏ, "Em có ngốc không? Chị đã đợi chị ấy sáu năm rồi, em nói xem chị có còn yêu chị ấy hay không?"

"Ôi! Đau quá!" Lisa phồng má gạt tay Kim Jennie ra xoa đầu, cô cúi đầu, trong lòng chậm rãi suy nghĩ rồi thận trọng nói: "Chà, nếu chị phát hiện ra người mình thích ở sau lưng sống cùng người khác thì sao?"

"Kim Jisoo sao?" Kim Jennie trợn tròn mắt, trong đầu cô vô thức hiện lên khuôn mặt của Park Chaeyoung, lời nói của Lisa như dội một gáo nước lạnh vào đầu Kim Jennie, dây thần kinh đang bị tình yêu làm cho lóa mắt của nàng căng thẳng và bừng tỉnh.

Kim Jennie thực sự lo lắng về tình trạng mối quan hệ của Kim Jisoo, dù sao thì hai người cũng có khoảng cách sáu năm, khó chắc rằng đối phương không có người khác trong lòng, nhất là lúc gặp lại nhìn thấy Park Chaeyoung ở bãi gửi xe. Nhưng nói sao đây, nàng có tư cách gì mà yêu cầu Kim Jisoo vẫn phải yêu một người vô tâm như nàng sau sáu năm đây?! Huống chi, khi chị chịu đựng nỗi đau gia đình mà ra nước ngoài, người ở bên chị lại không phải nàng, rất có thể là Park Chaeyoung, bọn họ yêu nhau cũng không có gì sai.

Kim Jennie chưa bao giờ xem xét kỹ lưỡng mối quan hệ giữa Kim Jisoo và Park Chaeyoung, đối với nàng mà nói, nàng đã nợ Kim Jisoo rất nhiều, chưa kể đêm đó chính tai nàng đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cãi vã của hai người bọn họ. Đôi mắt Park Chaeyoung đỏ bừng đầy bi thương, đôi mắt ướt đó nàng đã quá quen thuộc, là nỗi lòng của người con gái thất vọng về người yêu, nên chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết cả hai đã từng bên nhau, giờ coi như đã chia tay đi.

Trong bất kỳ mối quan hệ nào, cảm giác nghi thức là khởi đầu quan trọng nhất, chỉ có cam kết mới có thể ở bên nhau, chia tay mới có thể có cuộc sống mới.

Cảm giác tội lỗi của nàng đối với Park Chaeyoung không kém cho Kim Jisoo, dù sao nàng cũng được biết từ Kim Jisoo rằng đối phương đã cùng chị vượt qua những thời khắc khó khăn nhất.

"Jennie trong quá khứ, khoảng thời gian đau khổ nhất của tôi là Chaeyoung ở bên cùng tôi vượt qua, tôi không thể nào cứ như vậy mà vứt bỏ em ấy. Nhưng em phải tin tưởng giữa tôi và em ấy không có gì, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt mối quan hệ với em ấy."

Lúc trên đường về nhà Kim Jennie ngồi trong xe suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định hỏi một câu này, Kim Jisoo đã trả lời nàng như vậy.

Kim Jisoo giơ lên ngón tay thề, trong mắt toàn bộ là chân thành, sự dịu dàng đó khiến trái tim Kim Jennie tan chảy.

Mãi cho đến một thời gian dài sau đó, Kim Jennie mới nhận ra rằng những lời nói dối của người yêu còn đau đớn hơn cả một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim của một ai đó.

"Chị ấy sẽ không như vậy." Kim Jennie quay sang nhìn Lisa, nở một nụ cười ngây thơ.

Kim Jennie luôn tin tưởng vào Kim Jisoo, nàng tin rằng đối phương sẽ giải quyết mọi việc xung quanh chị và hết lòng yêu thương bản thân, nàng tin vào từng lời Kim Jisoo nói với nàng, và nàng tin vào tình yêu của Kim Jisoo dành cho mình.

Lisa nhìn thấy một tia lo lắng trong mắt Kim Jennie bị đối phương che giấu, cô nhíu mày. Tình yêu sâu đậm của Kim Jennie dành cho Kim Jisoo Lisa thấy rõ, cô biết rằng một cô công chúa nhỏ kiêu hãnh như Kim Jennie sẽ không bao giờ cho phép người khác chia sẻ Kim Jisoo với mình. Cho nên, Kim Jisoo và Park Chaeyoung đã thật sự chia tay? Hay Park Chaeyoung vẫn đang giãy giụa và cầu xin giữ lại?Thảo nào khi nhìn thấy em hôm nay, cô cảm thấy Park Chaeyoung đang đè nén tâm tình, em không giỏi che giấu cảm xúc của mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô vẫn còn một tia vui vẻ, nói một cách ích kỷ một chút, Lisa hy vọng Park Chaeyoung sẽ không còn liên lạc với Kim Jisoo nữa, vì đối phương không thể mang lại hạnh phúc cho em. Tại sao Park Chaeyoung không thể quay đầu xem chính mình đây?!

Kim Jennie ngáp dài uể oải vươn vai, vỗ lưng Lisa đứng dậy, "Được rồi, cũng muộn rồi, chị đi tắm rửa đi ngủ, còn phải đến công ty nghiên cứu phần kịch bản còn lại ngày mai.""

Kim Jennie đi dép lê bước từng bước nhỏ trở lại phòng ngủ, Lisa đang ngơ ngác định thần lại gật đầu, cô dựa vào ghế sô pha, giơ điện thoại lên mở lịch sử cuộc gọi, Park Chaeyoung không gọi. Cô đã đưa cho bên kia thông tin liên lạc riêng, nhưng bên kia vẫn chưa liên lạc với cô.

Cô thật muốn biết Park Chaeyoung vào giờ phút này đang làm gì, cô lo lắng cái đồ ngốc đó lại sẽ giống như trước một dạng trốn ở góc phòng ôm mình len lén rơi lệ, cô muốn chia sẻ sự đau khổ của Park Chaeyoung. Cô muốn làm anh hùng cứu Park Chaeyoung đang mắc kẹt trong vũng lầy tình yêu, Lisa vò đầu bứt tóc, lập tức quyết định lần sau gặp Park Chaeyoung nhất định phải tìm lý do hỏi thông tin liên lạc của đối phương .Không chủ động theo đuổi không phải phong cách của cô.

Park Chaeyoung đóa hoa hồng này cuối cùng nên trở về đến tay Lisa mà thôi.

--------

Mùi hương hoa hồng tràn ngập khắp không gian, Park Chaeyoung trên người lấm tấm những giọt mồ hôi như pha lê, em nhẹ nhàng cúi người, cuộn tròn trong vòng tay Kim Jisoo ngủ một giấc yên bình.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Kim Jisoo đã đi rồi, bàn tay Park Chaeyoung chạm vào chiếc gối bên cạnh đã trống không, khi em mở mắt ra chỉ thấy ánh nắng từ ngoài rèm chiếu vào làm em tỉnh giấc.

Không khác trước là bao, Park Chaeyoung dụi mắt ngồi dậy trước gương phòng tắm nheo mắt nhìn dấu vết giữa xương quai xanh mà người kia để lại. Hoa hồng nhỏ hít một hơi thật sâu, cơ bắp quả táo của em phồng lên thành một nụ cười bẽn lẽn.

Sau khi mặc váy và cho Dalgom ăn thức ăn, lúc đã chuẩn bị xong hết ra ngoài, em tình cờ gặp dì Seo, bảo mẫu của gia đình đang đứng ở cửa với một tay đầy các loại thực phẩm. Park Chaeyoung tính tình dịu dàng vội vàng tiến lên đỡ, đùa nói: "Dì Seo, hôm nay sao mua nhiều đồ ăn như vậy? Jisoo ăn rất ít, để nhiều trong tủ lạnh cũng không tốt."

Park Chaeyoung mở cửa tủ lạnh và giúp dì Seo cho từng món ăn vào. Ngoài dì Seo, người quen thuộc nhất với nhà của Kim Jisoo là Park Chaeyoung. Dì Seo nhìn đối phương cười nói: "Không phải cô Kim nói hai ngày nữa cô Jennie sẽ chuyển đến sao, còn đặc biệt nhờ tôi mua thêm thức ăn."

Bàn tay đang chất thức ăn dừng lại giữa không trung, Park Chaeyoung nghe thấy âm thanh đó liền run lên bần bật, em sững sờ tại chỗ, nước mắt lưng tròng bị em mím môi nhịn lại.

Phải, Park Chaeyoung, mày còn mong chờ điều gì nữa, đã sáu năm rồi chị ấy vẫn chưa quên Kim Jennie, mày còn muốn tự mình cảm động sao?! Chị ấy tổn thương mày chưa đủ sâu sao? Chẳng lẽ phải nhìn bọn họ mười ngón tay nắm chặt trước mặt mới chịu buông tha sao?! Chị ấy chỉ cần thân thể của mày, chị ấy sẽ không yêu mày.

"Ồ, vậy sao." Park Chaeyoung tự giễu cười một tiếng, siết chặt dây đeo túi da đeo chéo, nghiến răng xoay người rời đi.

Khi em bước vào văn phòng, Kim Jisoo vẫn đang bận rộn với công việc, Park Chaeyoung xông vào mà không gõ cửa, với hai hàng nước mắt trên khuôn mặt, Kim Jisoo nhìn lên, tháo kính ra dời tay khỏi bàn phím máy tính.

"Làm sao vậy?" Chậm rãi phun ra thanh âm ôn nhu bằng chất giọng lạnh lùng, Kim Jisoo đi tới, đưa ngón tay lau đi nước mắt trên má đối phương, trên mặt tràn đầy ưu thương, nếu nhìn từ xa, người không biết sẽ tưởng rằng Kim Jisoo là đang tràn đầy tình cảm an ủi cô bạn gái nhỏ bị thương.

Park Chaeyoung cắn môi, hàm răng trên nặng nề đè lên môi dưới nứt nẻ do đêm qua một đêm nóng bỏng, giọng nói khàn khàn ngọt ngào run rẩy phát ra từ cổ họng: "Không phải đã nói sẽ không quay lại với chị ta sao? Tại sao còn để chị ta chuyển vào ở cùng chị?"

"Em cũng biết rồi sao?" Kim Jisoo đứng ở trước mặt, ánh mắt ảm đạm xuống, trong trẻo lạnh lùng âm lại mở miệng lần nữa, "Thật xin lỗi."

Giọng nói khàn khàn của chính mình cũng cạn kiệt chỉ đổi lấy đối phương xin lỗi, nước mắt ướt át từng giọt rơi xuống, ngón tay đỏ hồng vươn ra nắm lấy ống tay áo Kim Jisoo, mái tóc vàng óng ngẩng lên, Park Chaeyoung đôi môi run rẩy cầu xin đối phương,

"Jisoo, chị có thể thử yêu em không?"

Một âm thanh nghẹn ngào bật ra từ đôi môi cắn chặt, Kim Jisoo rơi vào sự do dự và tự trách sâu sắc, không thể xoay mình.

"Chị thực sự, chị thực sự đã cố gắng. Chị, chị đã cố gắng hết sức để yêu em, cố gắng hết sức để khiến bộ não của chị chỉ nhớ đến em... Nhưng, chị thực sự không làm được."

Kim Jisoo hạ tay xuống, gân xanh trên cổ căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu cho thấy sự thành thật của chủ nhân.

"Chị có thể thử một lần nữa được không?"

Trên môi kia nơi vết thương rốt cuộc vẫn bị em cắn chảy ra máu tươi, không nhiều lắm mùi máu tươi dung ở trong cổ họng đi theo nước miếng một đạo nuốt xuống. Sự tuyệt vọng đối với Kim Jisoo đến từ sự im lặng của đối phương, trái tim của Park Chaeyoung hoàn toàn lạnh giá.

Những ngón tay nắm lấy ống tay áo của chị đã không còn đủ tư cách để chạm vào, Park Chaeyoung vùi đầu dựa vào vai Kim Jisoo thật lâu, không khóc trước mặt Kim Jisoo chính là phẩm giá cuối cùng của Hoa hồng nhỏ.

"Chúng ta, cứ như vậy đi. . ."

Cuối cùng cũng là Park Chaeyoung nguyện ý buông tay, khoảnh khắc em quay người rời đi, một giọt nước mắt rơi xuống, xuyên qua ánh nắng chiếu rọi, Kim Jisoo đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đi xa, ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại.

Một ngày tháng tư tôi nhặt được một bông hồng bị thương, tôi muốn chăm sóc nó thật tốt nhưng lại quên rằng có một con mèo con ở nhà không thể chăm sóc nó, cuối cùng, con mèo con đã không thể quay lại với tôi, và đoá hoa hồng cũng héo mất.

Chị thừa nhận mình có tình cảm với Hoa hồng nhỏ, nhưng là vẫn lựa chọn con mèo nhỏ ở nhà.

Theo thỏa thuận, Chahee lái xe ô tô bảo mẫu đến nhà Kim Jennie để đón nàng đến buổi thảo luận kịch bản, cánh cửa mật khẩu đóng kín mở ra một khe nhỏ, Kim Jennie mặc một chiếc váy hở lưng màu đỏ buộc tóc đuôi ngựa, đôi môi đỏ mọng, toàn thân thoang thoảng mùi nước hoa rất hợp với nàng.

"Đẹp mắt sao?"

Kim Jennie xách túi đi đến trước mặt Chahee, nghịch ngợm xoay người lại, mùi nước hoa trên người nàng bị gió cuốn vào hơi thở của Chahee, ngọt ngào tươi mát. Chahee theo bản năng quay mặt sang chỗ khác nuốt xuống cổ họng ho khan một tiếng, cúi đầu hơi nhắm mắt lại, kìm nén trái tim đang đập nhanh của mình, tĩnh tâm lại, chậm rãi thở ra trước khi ngước mắt lên nhìn đối phương.

Kim Jennie trời sinh là một chiếc móc treo quần áo, phần thân trên của nàng đầy đặn và kiêu hãnh và có bờ vai vuông hoàn hảo, vòng eo thon nhỏ có thể vòng qua bằng một bàn tay để chống đỡ, và cặp đùi mật ong của nàng lại khiến mèo con trông càng mê hoặc, bất kể nàng mặc loại quần áo nào trên người, đều có một vẻ đẹp đặc biệt.

Tạo hóa thật bất công, làm sao có thể tập trung tất cả những ưu điểm mà các cô gái mong chờ vào một người?! Chahee nhìn thẳng vào mắt nàng, đưa lưỡi liếm môi trên khô khốc, giả vờ không quan tâm, mở phần giới thiệu về kịch bản của đối phương trong bản ghi nhớ trên điện thoại

"Không phải Jennie đã nói rằng mình không thích mặc quần áo màu đỏ sao?" Là một trợ lý chăm sóc cá nhân, Chahee phải ghi nhớ tất cả những điều thích và không thích của nghệ sĩ. Cô nhớ rằng có một điều như vậy trong bản ghi nhớ , nhưng đối phương bây giờ lại mặc một thân màu đỏ đứng ở trước mặt mình, như vậy tương phản thật là khả ái, Chahee cười.

"Tớ có nói như vậy sao?" Kim Jennie nghiêng đầu, dùng ngón tay chọc chọc má mình, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Con người, họ luôn thay đổi!" Kim Jennie vỗ vai Chahee, nghiêng người lên xe, đối phương theo sau nhíu mày cười nhẹ.

Kim Jennie quả thật không thích mặc màu đỏ, nhưng nàng nhớ rằng Kim Jisoo đã nói rằng nàng mặc màu đỏ rất đẹp.

Con mèo nhỏ vĩnh viễn đánh giá thấp mị lực của mình.

Bước vào công ty, tất cả nam nữ trong đại sảnh đều dừng lại một chút, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng. Tất cả đều thầm than trong lòng trước sự quyến rũ của khuôn mặt mèo này, Kim Jennie đeo kính râm và có khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng bẩm sinh hếch lên là lớp ngụy trang tốt nhất cho một con mèo hoang hung dữ.

Là nhà sản xuất của kịch bản đã chọn, sẽ cần Kim Jisoo tại chỗ phê bình. Kim Jennie, người bị mắc kẹt trên ghế, đã tháo kính râm và ngồi thẳng dậy, khẽ cùng Kim Jiwon đang bên cạnh giúp nàng tháo túi và khen ngợi vóc người của nàng gật đầu cám ơn    mắt mèo nhìn thẳng qua, và bắt gặp cặp mắt đã nhìn chằm chằm vào nó kể từ khi bắt đầu.

Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, Kim Jisoo là người đầu tiên nhìn đi chỗ khác, mí mắt trên căng thẳng rung động, Kim Jisoo ho khan một tiếng, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc nghe đạo diễn bên cạnh nói. Đôi mắt mèo cong cong như vầng trăng sáng, Kim Jennie còn cố lộ nướu răng cười, chống khuỷu tay trái lên bàn để chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm ngang nhiên ném hết nụ cười rạng rỡ cho người đối diện.

"Kim tổng!"Mèo dính tới đây, từ phía sau lưng kéo vạt áo âu phục của chị, thanh âm ép tới rất thấp.

Nghiên cứu này sẽ kết thúc ở phần nhận xét kết luận của nhà sản xuất. Theo thông lệ, Kim Jisoo với tư cách là chủ tịch công ty sẽ mời mọi người trong đoàn đi ăn tối, chỉ là chị thường không trực tiếp ra trận, liền treo cái danh tiếng trả tiền mời khách thăng bằng quan hệ mà thôi. Vì vậy, Kim Jennie theo kịp thấp giọng mở miệng hỏi thăm, "Tối nay chị sẽ đi sao?"

Kim Jisoo quay người, đặt kịch bản sau lưng, liếc nhìn xung quanh, hầu hết những người trong phòng họp đã rời đi, chị và đối phương lặng lẽ đứng trong góc cũng sẽ không có ai chú ý.

Cổ áo của Kim Jennie rất thấp, Kim Jisoo ở gần cơ thể nàng như vậy, cúi đầu là có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, nhìn khuôn mặt mèo dễ thương và quyến rũ của đối phương, Kim Jisoo lạnh lùng thốt lên: "Không ."

Kim Jennie mỉm cười, giơ ngón tay chộp lấy bộ âu phục màu đen trên người đối phương, nhích lại gần một chút, giọng nói lười biếng của nàng chỉ có Kim Jisoo nghe được, "Vậy em cũng không đi, một lát nữa chị đưa em về nhà đi."

Không phải thỉnh cầu, giống như một mệnh lệnh, Kim Jennie luôn tự tin vào bản thân như vậy, nàng có thể đảm bảo rằng chỉ cần nàng đặt bẫy, bên kia sẽ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, giống như một con mèo lười biếng và kiêu ngạo, luôn đắm chìm vào sự nuông chiều của Kim Jisoo.

"Được." Giọng nói lạnh lùng phả hơi nóng vào tai. Trong hai ngày qua, Kim Jennie đã chuyển tất cả đồ đạc của nàng đến nhà của Kim Jisoo, và hôm nay nàng được tan làm sớm, vừa vặn cùng Kim Jisoo ở cùng một chỗ nhiều một chút. Chỉ cần cùng Kim Jisoo ở chung một chỗ, Kim Jennie luôn cảm thấy hạnh phúc.

Chahee từ phòng vệ sinh trở lại đụng phải Kim Jisoo ở cửa, chào hỏi một tiếng cũng không thấy đối phương quay đầu lại rời đi. Kim Jennie xoay người, đem túi cùng kịch bản trên ghế cất đi, Chahee đi tới cúi người giúp đỡ, nói dưới lầu đã sắp xếp xe đến đón nàng, Kim Jennie sực nhớ tới, vội vàng mở miệng.

"Không cần, tớ còn có việc phải làm, đến lúc đó cậu một mình trở về đi, cậu cùng tài xế có thể đi ô tô trở về." Kim Jennie đeo túi da lên, ngẩng đầu nhìn đối phương cười cười, trông tâm tình rất tốt.

"Kịch bản có vấn đề gì sao?" Chahee lo lắng mình là người mới, thiếu kinh nghiệm nên không thể cân nhắc trước mọi việc cho Kim Jennie.

"Không, đó là việc riêng của tớ."

Đối phương nhếch lên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, vỗ vỗ trán để mình không quá căng thẳng. Nếu đối phương không muốn nhiều lời Chahee cũng không tiện hỏi nữa, chỉ có thể gật đầu một cái, ở trong lòng cất giấu về Kim Jennie hết thảy bí mật.

"Đúng rồi, lần sau không cần lái xe đến nhà tớ, tớ đổi chỗ ở khác, đến lúc đó tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu."

Kim Jennie đã nói điều này trước khi rời đi, mặc dù cô ấy rất muốn hỏi bên kia tại sao lại đột ngột chuyển đi, nhưng xét đến việc đây là vấn đề riêng tư của bên kia, và cô ấy cũng không có quan hệ thân thiết lắm, cô ấy quá ngại để hỏi nên cô không hỏi thêm câu nào nữa.

Lẩn tránh mọi ánh mắt, Kim Jennie khoác tay Kim Jisoo bước vào nhà, chú cún lông trắng như tuyết Dalgom nghe tiếng mở cửa liền nhảy qua ôm lấy bắp chân Kim Jisoo. Kim Jennie ngồi xổm xuống, chạm vào cái đầu nhỏ của Dalgom và thì thầm tên nó, Kim Jisoo đóng cửa lại và nhìn xuống làn da lộ ra trong không khí của nàng, ôm lấy mèo con từ phía sau, chạy một mạch vào phòng ngủ, đóng cửa chặn Dalgom ở ngoài.

Kim Jennie được nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường đôi lớn như một món quà, con mèo con vặn vẹo và xoay người, và Kim Jisoo nghiêng người về phía trước.

"Đừng mặc váy ngắn như vậy nữa."

Kim Jisoo kéo chiếc váy đỏ dưới thân đối phương xuống, Kim Jennie mở mắt ra, hai gò má ửng hồng, thấy vậy, đối phương lại ra lệnh, thanh âm lạnh lùng truyền đến trong óc, "Chỉ có thể mặc cho tôi xem."

Trong mối quan hệ này, hai người ngang tài ngang sức, mèo con chiếm ưu thế trước, Kim Jennie hai tay quấn lấy cổ đối phương, ngẩng đầu, đem môi kề sát bên tai Kim Jisoo, "Được."

Sau đó, Kim Jennie bị đẩy xuống, và trước khi mọi chuyện lộn xộn bắt đầu, Kim Jennie đã đặt đôi tay mềm mại của mình lên vai người kia và đẩy nhẹ,

"Jisoo?"

"Ừm."

"Chúng ta lần nữa bắt đầu có được hay không?"

————

huhu mấy nay stress về vụ vé cc luôn á 🥹 né seller này thì gặp seller kia 🥲 chắc toi trượt vé soundcheck rùi huhu 🥹🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro