4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ bệnh viện trở về, Trương Cực được lệnh phải đến công ty làm việc ngay ngày hôm sau. Từ khi hắn nằm viện, tất cả công việc đều do cấp dưới lo liệu. Tuy hiện tại chỉ là tổng giám đốc, nhưng hắn đã được định làm người tiếp quản công ty trong tương lai, vậy nên không có lý do gì để hắn nghỉ ở nhà cả.

Trước khi đi ngủ, Trương Cực cất tờ giấy đăng ký kết hôn vào chiếc cặp da đặt trên tủ đầu giường, sau đó mang vẻ bí ẩn tiến đến chỗ Trương Trạch Vũ: "Ngày mai tôi phải đi làm để kiếm tiền mua sữa cho bé con, nhưng tôi đã mời một đầu bếp riêng đến vào ngày ngày mai. Và em có thể nhờ cậu ta làm những món em muốn."

"Thật tốt!" Đôi mắt của Trương Trạch Vũ sáng lên khi cậu nghe thấy có gì đó để ăn.

Trương Cực nhếch khóe môi tự tin, trong lòng sướng muốn bay lên trời. Không có gì phải bàn cãi, muốn có được trái tim của một người, trước hết phải đi từ đường dạ dày.

Theo dòng suy nghĩ, Trương Cực ôm Trương Trạch Vũ vào lòng: "Thế nào, giường này có mềm không? Nệm này nhập từ nước ngoài về, nằm rất thoải mái, chắc chắn hơn cái giường bệnh kia rồi. Hơn hẳn một ngàn lần. Chết tiệt, nó cũng mềm hơn nhiều so với ghế sofa trong văn phòng của em." Trương Cực nhớ lại lần đầu tiên với Trương Trạch Vũ, khóe miệng không kìm được giương cao hơn nữa," Nhưng chiếc sofa đó cũng khá tốt, sau này tôi có thể đặt một chiếc giống tương tự đặt trong phòng khách..."

Trương Cực vẫn tiếp tục líu lo không ngừng, còn Trương Trạch Vũ đã thiếp đi từ lúc nào.

Sáng sớm hôm sau Trương Cực đi làm, theo sau là hai vệ sĩ, cả hai đều ôm mấy chiếc hộp rất lớn.

Vừa bước vào cửa công ty, hai vệ sĩ liền bắt đầu mở hộp, không nói lời nào đưa kẹo cưới ra. Toàn bộ nhân viên công ty mờ mịt, hôm nay ai cưới thế?

Trương Cực mở cặp, lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn mới tinh, giơ cao: "Hôm qua tôi kết hôn! Mọi người đều được phát kẹo hỉ!"

Khuôn mặt nhìn đâu cũng thấy dòng chữ tôi thật giỏi mau chúc mừng tôi đi.

Mọi người sững sờ khoảng chừng vài giây trước khi phản ứng lại, và sau đó là một tràng pháo tay đặc biệt nồng nhiệt.

"Chúc mừng, chúc mừng, chúc hai người trăm năm hòa hợp!"

"Tân hôn vui vẻ!"

"Khi nào giám đốc Trương mới ra mắt phu nhân thế?"

Trương Cực vui vẻ nói chuyện với mọi người, chợt nhớ ra mình chưa thông báo với người anh em thân nhất của mình, liền chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn gửi cho Tô Tân Hạo.

Một thông báo bật lên trên màn hình: Vui lòng thêm bạn bè trước để bắt đầu cuộc trò chuyện.

Hay thật, Tô Tân Hạo chặn hắn rồi?

Mười giờ sáng, Trương Trạch Vũ nghe thấy tiếng gõ cửa, liền lật người tiếp tục ngủ, sau đó tiếng gõ đó biến thành tiếng đập cửa.

Trương Trạch Vũ nhanh chóng đứng dậy, tỏ vẻ cáu kỉnh: "Ai lại đến vào sáng sớm không cho người ta ngủ thế!"

Khoan đã, có thể là đầu bếp mà Trương Cực thuê ngày hôm qua?

Đồ ăn đến rồi! Trương Trạch Vũ vội vàng chạy tới mở cửa: "Xin chào, mời vào!"

Trước cửa là một anh chàng đẹp trai, mang theo những túi nguyên liệu lớn nhỏ, và giới thiệu bản thân bằng phương ngữ Trùng Khánh tiêu chuẩn.

Sau khi trò chuyện với anh chàng điển trai này, Trương Trạch Vũ được biết anh ta tên là Tả Hàng, một beta, từ Trùng Khánh đến Bắc Kinh làm việc và đã đạt được chứng chỉ đầu bếp cao cấp vào tháng trước.

Tả Hàng đi theo Trương Trạch Vũ vào bếp, sau đó mở những gói nguyên liệu lớn nhỏ của anh ra: "Cậu muốn ăn món gì, đây đều là nguyên liệu nhà trồng đấy, đều rất tươi!"

Trương Trạch Vũ suy nghĩ một chút: "Làm sushi đi?"

"Được thôi!" Tả Hàng không hề do dự.

Mặc dù chưa làm sushi bao giờ, nhưng anh đây là một đầu bếp cao cấp, có mốn nào làm khó được anh ư? Khả năng kiểm soát hương vị của anh được đánh giá là vô cùng độc đáo và cá tính đấy có được không!

Sự kết hợp hoàn hảo của mù tạt và trứng cá muối, lão can ma, tương ớt, gừng và dưa chuột thái hạt lựu đã tạo nên món sushi có một không hai này. Sau đó hoa văn được chạm khắc bằng kỹ năng dao kéo cổ điển một cách cẩn thận để khách hàng có thể thưởng thức bằng cả thị giác và vị giác. Tả Hàng thậm chí còn có thể cảm nhận được một trăm phần trăm nhiệt huyết và cảm động của mình khi làm sushi.

Khi Trương Trạch Vũ nhìn thấy 'miếng sushi' này trên đĩa, cậu dường như vừa nhìn thấy ảo giác.

"Cái này ... cái khối gì thế này?"

Tả Hàng tỏ vẻ tự hào: "Được rồi, tôi biết tôi nấu cơm rất giỏi, không cần ngạc nhiên đến thế đâu."

"Không phải..." Trương Trạch Vũ nghiêng người ngửi nó với vẻ mặt mê man, rồi——

"ọe ............"

Cái mùi hăng hắc khiến dạ dày cậu biểu tình.

Tả Hàng ngượng ngùng nắm lấy góc áo: "Sao, không hợp khẩu vị của cậu sao?"

Sau đó, Trương Trạch Vũ đã tự mình nấu một bát mì, nhân tiện cũng làm một bát cho Tả Hàng.

Sau khi ăn xong mì, Tả Hàng - người vừa bị đả kích trầm trọng -  quyết định đến New Oriental tiếp tục học để nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình.

Sau khi Tả Hàng rời đi, Trương Trạch Vũ buồn chán ở nhà một mình, vừa định tìm người để trò chuyện thì Chu Chí Hâm gọi đến.

"Sao hôm nay cậu không đi làm?"

Trương Trạch Vũ cắn một miếng táo trong tay: "Tớ vừa xin nghỉ dưỡng thai rồi."

"Không ngờ cậu bị Trương Cực bắt cóc nhanh như vậy, nếu hắn dám bắt nạt ngươi, tớ lập tức tới đánh hắn!"

Trương Trạch Vũ dường như đã hình dung ra hình ảnh Chu Chí Hâm hùng hổ xắn tay áo lên, cười: "Haha, nếu muốn đánh anh ấy thì trước tiên cậu phải nhấc được bàn ủi lên đã (?). Mà này, chuyện gì xảy ra với cậu và Tô Tân Hạo đó, hắn chỉ là bạn của Trương Cực thôi mà."

"Là tên ngốc đeo kính râm hôm qua sao? Đừng nhắc tới nữa. Hôm nay hắn ta tới cửa phòng làm việc của tớ ôm cầm chín mươi chín bông hồng, nói muốn mời tớ ăn tối. Mọi người đều vây quanh xem, xấu hổ muốn chết, Hắn ta có nói vớ vẩn gì trên mạng không thế, tớ sợ lắm rồi."

"Không biết nữa, Trương Cực chắc chắn sẽ không làm trò đó. Cậu nhận lời mời chưa?"

"Tất nhiên là tớ đã đồng ý rồi. Biết bao nhiêu người hóng hớt như vậy sao tớ từ chối được! Thật đáng tiếc khi tớ còn định ... Được rồi, không nói về chuyện đó nữa, tớ sắp tan làm rồi, chuẩn bị đi ăn tối với hắn đây."

Chu Chí Hâm cúp điện thoại, chuẩn bị đi đến cuộc hẹn.

Tô Tân Hạo đã đợi sẵn ở tầng dưới, hôm nay hắn đã chọn ra chiếc Ferrari đẹp nhất từ ​​ga ra. Hắn có một niềm tin rằng Chu Chí Hâm sẽ thích nó.

Sau khi chỉnh trang lại, Tô Tân Hạo gửi cho Chu Chí Hâm một tin nhắn WeChat.

Người đàn ông trưởng thành SXH: Đi ăn lẩu Phi Ca không?

to be continue.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro